Chương 9: Người thương thầm đã lâu
Sau khi Dịch Duy xuống xe, nhìn những người kia, rồi cùng với những trợ lý khác, đứng ở phía sau Cố Nhạc Sán.
"Lại làm sao nữa?" Cố Nhạc Sán hỏi quản gia, anh biết hai bà cụ trong nhà, tuyệt đối không thể nào bình tĩnh thương lương việc gì.
"Bà hai nói, muốn tổ chức tiệc đính hôn cho cậu Cố Hoành ở nhà chính." Quản gia nói.
"Không phải nói đã đặt ở khách sạn rồi sao? Sao bỗng nhiên muốn tổ chức tiệc đính hôn trong nhà." Cố Nhạc Sán cau mày.
"Hai hôm trước, sau khi ngài ra nước ngoài, hai bà chủ bởi vì một chút chuyện nhỏ cãi hai câu, chiều hôm qua, bà hai bỗng nhiên nói muốn tổ chức tiệc đính hôn ở nhà chính, bà cả nói không hợp quy định, không đồng ý việc này."
Sau khi đám bạn của Cố Hoành và Dịch Tuyên tỉnh táo lại, lập tức bắt đầu thảo luận.
"Dịch Duy đi xuống từ trên xe Cố đổng? Tớ vừa rồi không nhìn nhầm chứ?"
"Không nhìn nhầm đâu, là Dịch Duy, cậu ta dựa vào cái gì ngồi chung xe với Cố đổng?!"
"Đúng đấy, thư kí Ngô đi theo Cố đổng mười mấy năm lại xuống từ xe sau, cậu ta chỉ là một trợ lý thực tập, sao lại xuống từ trên xe Cố đổng?"
"Các cậu trước đừng kích động, có lẽ vừa khéo Cố đổng muốn nói gì đó với cậu ta, nên bèn để cậu ta lên xe."
"Một trợ lý thực tập như cậu ta, do thư kí Ngô phụ trách sắp xếp công việc, Cố đổng có cái gì phải hỏi cậu ta?"
"Tớ không biết, nhưng cậu có thể nghĩ được nguyên nhân khác không?"
Lúc họ đang thảo luận tại sao Dịch Duy xuống từ trên xe Cố đổng, Dịch Tuyên đang mê mẩn nhìn bóng lưng Cố Nhạc Sán.
Người Dịch Tuyên trước đây yêu thầm, là Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán nhiều năm chưa kết hôn, Dịch Tuyên cảm thấy bản thân có hy vọng, nên mỗi lần Cố Hoành tỏ tình với y, y đều từ chối. Nhưng khiến y hoàn toàn chết tâm, cũng là chính Cố Nhạc Sán.
Ngày đó trùng hợp gặp Cố Nhạc Sán, thấy Cố Nhạc Sán hình như hơi khó chịu, xung quanh lại không có người khác, y cảm thấy đây là cơ hội tốt để tiếp cận Cố Nhạc Sán, bèn tiến lên trước quan tâm Cố Nhạc Sán, lúc đó Cố Nhạc Sán bảo y cút, Dịch Tuyên bị nét mặt Cố Nhạc Sán dọa sợ, nhưng nhớ thương nhiều năm như vậy, hiếm khi có cơ hội nói chuyện riêng với Cố Nhạc Sán, nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc, ít nhất phải khiến bản thân để lại ấn tượng khắc sâu mới được, thế nên y đưa tay ra muốn chạm vào Cố Nhạc Sán, bị Cố Nhạc Sán túm lấy cổ dùng sức ném xuống cầu thang.
Dịch Tuyên từ trên cầu thang té xuống mặt mũi bầm dập, lần này y mới hoàn toàn sợ Cố Nhạc Sán. Y trước đây nghe nói Cố Nhạc Sán có xu hướng bạo lực, nhưng y cho rằng nghe nhầm đồn bậy, nghĩ Cố Nhạc Sán làm gia chủ nhà họ Cố, nếu không nghiêm túc hung dữ, là không kiềm chế được những người kia, đám người nhà họ Cố trong lòng không phục, mới sẽ truyền ra những tin tức không tốt, những năm này y cũng từng gặp Cố Nhạc Sán không ít lần, cảm thấy anh không giống một người bạo lực. Nhưng không ngờ, lúc y cho rằng có cơ hội ở riêng với Cố Nhạc Sán, chỉ nói hai cậu, đã bị Cố Nhạc Sán trực tiếp ném xuống cầu thang, y lúc này mới tin tưởng tin tức không phải giả.
Dịch Tuyên không dám nói Cố Nhạc Sán ném y xuống cầu thang, chỉ nói bản thân không cẩn thận té xuống, nhưng sau lần này, hình tượng Cố Nhạc Sán trong tâm trí đã không bình thường nữa, đã phủ lên một tầng ám ảnh, khiến y hoàn toàn từ bỏ cách nghĩ muốn ở bên Cố Nhạc Sán. Mặc kệ người dù đẹp trai có năng lực thủ đoạn ra sao, chỉ cần anh có xu hướng bạo lực, tuyệt đối không thể có cách nghĩ muốn bên anh.
"Dịch Tuyên, Dịch Tuyên?" Cố Hoành thấy Dịch Tuyên ngây ngốc, đẩy nhẹ y.
Dịch Tuyên bỗng chốc tỉnh táo lại hỏi: "Sao vậy?"
"Họ sắp về rồi, em đến chỗ mẹ anh, hay ở lại với anh?" Cố Hoành hỏi.
"Em...ở lại với anh nhé." Dịch Tuyên nói: "Anh cảm thấy, Cố đổng sẽ đồng ý cho chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở đây không?"
"Đừng lo, bà nội nói để cho chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở đây, chỉ cần bà nội đích thân nói với chú tư, chú tư không thể không đồng ý." Cố Hoành nắm tay Dịch Tuyên an ủi, nhưng thực ra trong lòng gã cũng không chắc chắn.
Cố Nhạc Sán vào phòng khách, nhìn người mẹ trên danh nghĩa của anh, lại nhìn mẹ ruột của anh, đi đến ngồi xuống vị trí chính giữa, cảnh như vậy, xảy ra cũng không phải một hai lần, anh sớm đã quen.
"Mẹ và thím hai, có chuyện gì mà lại tức giận như vậy?" Cố Nhạc Sán cố ý hỏi, mẹ anh gọi là người mẹ trên danh nghĩa của anh, gọi thím hai là mẹ ruột của anh.
"Thím đang đợi con về để nói với con, thím cảm thấy, trong nhà đã rất nhiều năm không tổ chức tiệc vui, muốn nhân cơ hội Cố Hoành đính hôn, để trong nhà tăng thêm không khí vui mừng náo nhiệt, đây rõ ràng là chuyện tốt, con chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng có người đố kị thím có cháu trai, cho nên muốn ngăn cản không cho." Hứa Hoa mẹ ruột của Cố Nhạc Sán bộ dáng con trai về rồi đã có người làm chủ.
"Tổ tiên quy định, ngoại trừ đại phòng, hết thảy không được tổ chức tiệc cưới và đám tang ở nhà chính." Diệp Phượng mẹ trên danh nghĩa của Cố Nhạc Sán, rất không hài lòng nói: "Sao có thể bởi vì cô có cháu trai, ngay cả quy định tổ tiên cũng phải sửa đổi?"
"Quy định này đã rất nhiều năm trước đây, bây giờ thời đại gì rồi, lẽ nào còn phải làm theo quy định? Suy nghĩ của chị có hơi bảo thủ." Hứa Hoa không cam tâm yếu thế: "Huống chi bây giờ Cố Nhạc Sán làm chủ quản lý việc nhà, nó có quyền sửa đổi gia quy."
"Vậy Nhạc Sán con nói đi, quy định này sửa hay không sửa?" Diệp Phượng nhìn Cố Nhạc Sán nói.
Diệp Phượng và chồng là hôn nhân thương nghiệp, thân thể chồng bà có vấn đề, vợ chồng họ không thể có con, Cố Nhạc Sán là người thừa kế do cha chồng bà chọn, tuy thừa tự đến dưới danh nghĩa của bà và chồng bà, là con trai trên danh nghĩa của bà, nhưng Cố Nhạc Sán do cha chồng bà đích thân nuôi lớn, không có tình cảm gì với bà. Bà ở nhà họ Cố cực khổ chịu đựng nhiều năm, đến tuổi này, cho dù không có con trai con gái cũng không có cháu trai, nên tranh nhất định phải tranh.
Năm đó Hứa Hoa kết thù với bà, nhưng sau khi Cố Nhạc Sán thừa kế công ty và nhà họ Cố, Hứa Hoa lập tức bộc lộ bộ mặt thật, ỷ bản thân là mẹ ruột của Cố Nhạc Sán, không đặt bà vào trong mắt.
Hứa Hoa lại cảm thấy, chị dâu cả của bà lúc trẻ rất ngạo mạn, vì tiền đồ của chồng và con bà mới không thể không nhẫn nhịn kiêu ngạo của bà ta, khắp nơi cúi đầu làm nhỏ. Mà vận mệnh vẫn luôn công bằng, bây giờ con trai ruột bà làm chủ quản lý gia đình, Diệp Phượng không chỉ không trốn tránh bà, còn khắp nơi đối chội gay gắt với bà, quả thực không biết điều.
Cố Nhạc Sán buông xuống ly trà, hờ hững nói: "Tổ tiên quy định, đương nhiên có đạo lý, nếu mở ra tiền lệ, người khác cũng sẽ học theo, vậy nhà họ Cố mỗi ngày phải tổ chức tiệc vui."
Cố Hoành và Dịch Tuyên đứng bên ngoài nghe, vì lời của Cố Nhạc Sán cứng đờ người.
Trong lòng Diệp Phượng đã thoải mái hơn, vì lời Cố Nhạc Sán nói, đã thiên vị bà rất rõ ràng.
"Hoành Nhi là cháu ruột của con, người khác sao có thể giống với nó?" Hứa Hoa lấy ra bộ dáng miễn cưỡng giải quyết tốt nhất nói: "Nếu con không đồng ý tổ chức ở nhà chính, vậy tổ chức ở phòng phía tây của thím, chung quy cũng được rồi chứ?"
"Cố Hoành và Cố Xương giống nhau, đều là cháu họ của tôi, giữa bọn họ không có ai đặc biệt hơn ai." Cố Nhạc Sán nói: "Huống chi chỉ là đính hôn, đây cũng không phải lần đầu nó đính hôn, nếu nó đính hôn mười lần, lẽ nào phải làm mười tiệc đính hôn sao?"
Hứa Hoa thở gấp nói: "Lời con nói là có ý gì?!"
"Nhạc Sán, con đã phải quản lý công ty, lại phải quản cái nhà này, vừa trở về không thể được yên tĩnh cũng không được nghỉ ngơi, xác thực quá cực khổ." Diệp Phượng nhìn Cố Nhạc Sán, dùng nét mặt mẹ hiền dịu dàng nói: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Được, mẹ và thím hai nếu còn chưa nói xong cứ tiếp tục nói, tôi có hơi mệt, không thể ở lại nữa." Cố Nhạc Sán nói xong đứng lên về phòng.
Dịch Duy đứng trong đám trợ lý của Cố Nhạc Sán, lặng lẽ nhìn màn kịch này, rồi theo sau Cố Nhạc Sán, về trong sân của Cố Nhạc Sán.
Đợi sau khi Cố Nhạc Sán rời khỏi, Diệp Phượng đứng lên mỉm cười nói: "Tôi cũng hơi mệt, cô nếu muốn ngồi thì ngồi thêm lát nữa, tôi không ngồi nữa đâu."
Hứa Hoa tức giận đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Cố Hoành và Dịch Tuyên đứng bên ngoài, nhìn Hứa Hoa mang theo tức giận rời đi, nhìn nhau, rồi bước nhanh đuổi theo.
Hai bà chủ nhà họ Cố, đều không phải đèn cạn dầu, hai người họ ở nhà họ Cố, không chỉ đại diện cho bản thân họ, còn lợi ích của đám người nhà họ Cố đứng phía sau họ và lợi ích của nhà mẹ đẻ bọn họ.
Cố Nhạc Sán tuy không thân với hai bà cụ, nhưng nên tôn kính với hai người, anh vẫn sẽ làm. Anh không bởi vì Hứa Hoa là mẹ ruột của anh thì hoàn toàn thiên vị bà, cũng không bởi vì Diệp Phượng không phải mẹ ruột anh thì không xem bà ra gì, anh phải là người ở phía sau khống chế và cân bằng họ, nên tuyệt đối sẽ không hoàn toàn thiên vị bất kì bên nào.
Dịch Duy theo Cố Nhạc Sán đến trong sân anh, phong cách kiến tạo của nhà họ Cố, là sự kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại, sân của Cố Nhạc Sán là phong cách cổ điển, nhưng không có cảm giác cũ kĩ cổ xưa, mà gọn gàng sạch sẽ, toàn bộ đều là kiểu dáng mới.
Đi theo Cố Nhạc Sán vào trong sảnh ngoài phòng anh, sau khi hai người ngồi xuống, Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Cậu tạm thời sống ở Hải Đường Uyển, đợi sau khi đăng kí kết hôn, cậu vào sống ở đây, cậu có thể tùy ý chọn một căn phòng."
Dịch Duy rất thích căn phòng rộng rãi sáng sửa được làm bằng gỗ này, cậu nói với Cố Nhạc Sán: "Tôi sống phòng này."
Cố Nhạc Sán tay vừa cầm lên ly trà dừng lại, nhìn Dịch Duy nói: "Đây là phòng tôi."
"Tôi biết chứ." Dịch Duy giả vờ không hiểu nói: "Tôi sắp kết hôn với anh, không thể ngủ chung phòng với anh sao?"
"Tùy cậu." Cố Nhạc Sán nói: "Qua mấy nữa đi đăng kí kết hôn, hôn lễ cậu muốn tổ chức thế nào?"
"Không tổ chức hôn lễ." Dịch Duy thương lượng với Cố Nhạc Sán: "Tôi hy vọng sau khi chúng ta đăng ký, trước tiên không cần công khai chuyện chúng ta đã kết hôn, tôi hy vọng có thể bình an sinh con ra, không muốn lúc con còn ở trong bụng, từng giờ từng phút có người chửi rủa đứa nhỏ không thể sinh ra."
"Tạm thời không công khai cũng có thể." Cố Nhạc Sán đồng ý nói: "Còn có yêu cầu gì khác không, cậu ở trong hai ngày này nghĩ cho kĩ."
Liên quan đến bản thân Dịch Duy không có yêu cầu gì, nhưng để cho con có đủ đảm bảo, có vài yêu cầu cậu nhất định phải đưa ra.
"Lại làm sao nữa?" Cố Nhạc Sán hỏi quản gia, anh biết hai bà cụ trong nhà, tuyệt đối không thể nào bình tĩnh thương lương việc gì.
"Bà hai nói, muốn tổ chức tiệc đính hôn cho cậu Cố Hoành ở nhà chính." Quản gia nói.
"Không phải nói đã đặt ở khách sạn rồi sao? Sao bỗng nhiên muốn tổ chức tiệc đính hôn trong nhà." Cố Nhạc Sán cau mày.
"Hai hôm trước, sau khi ngài ra nước ngoài, hai bà chủ bởi vì một chút chuyện nhỏ cãi hai câu, chiều hôm qua, bà hai bỗng nhiên nói muốn tổ chức tiệc đính hôn ở nhà chính, bà cả nói không hợp quy định, không đồng ý việc này."
Sau khi đám bạn của Cố Hoành và Dịch Tuyên tỉnh táo lại, lập tức bắt đầu thảo luận.
"Dịch Duy đi xuống từ trên xe Cố đổng? Tớ vừa rồi không nhìn nhầm chứ?"
"Không nhìn nhầm đâu, là Dịch Duy, cậu ta dựa vào cái gì ngồi chung xe với Cố đổng?!"
"Đúng đấy, thư kí Ngô đi theo Cố đổng mười mấy năm lại xuống từ xe sau, cậu ta chỉ là một trợ lý thực tập, sao lại xuống từ trên xe Cố đổng?"
"Các cậu trước đừng kích động, có lẽ vừa khéo Cố đổng muốn nói gì đó với cậu ta, nên bèn để cậu ta lên xe."
"Một trợ lý thực tập như cậu ta, do thư kí Ngô phụ trách sắp xếp công việc, Cố đổng có cái gì phải hỏi cậu ta?"
"Tớ không biết, nhưng cậu có thể nghĩ được nguyên nhân khác không?"
Lúc họ đang thảo luận tại sao Dịch Duy xuống từ trên xe Cố đổng, Dịch Tuyên đang mê mẩn nhìn bóng lưng Cố Nhạc Sán.
Người Dịch Tuyên trước đây yêu thầm, là Cố Nhạc Sán, Cố Nhạc Sán nhiều năm chưa kết hôn, Dịch Tuyên cảm thấy bản thân có hy vọng, nên mỗi lần Cố Hoành tỏ tình với y, y đều từ chối. Nhưng khiến y hoàn toàn chết tâm, cũng là chính Cố Nhạc Sán.
Ngày đó trùng hợp gặp Cố Nhạc Sán, thấy Cố Nhạc Sán hình như hơi khó chịu, xung quanh lại không có người khác, y cảm thấy đây là cơ hội tốt để tiếp cận Cố Nhạc Sán, bèn tiến lên trước quan tâm Cố Nhạc Sán, lúc đó Cố Nhạc Sán bảo y cút, Dịch Tuyên bị nét mặt Cố Nhạc Sán dọa sợ, nhưng nhớ thương nhiều năm như vậy, hiếm khi có cơ hội nói chuyện riêng với Cố Nhạc Sán, nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc, ít nhất phải khiến bản thân để lại ấn tượng khắc sâu mới được, thế nên y đưa tay ra muốn chạm vào Cố Nhạc Sán, bị Cố Nhạc Sán túm lấy cổ dùng sức ném xuống cầu thang.
Dịch Tuyên từ trên cầu thang té xuống mặt mũi bầm dập, lần này y mới hoàn toàn sợ Cố Nhạc Sán. Y trước đây nghe nói Cố Nhạc Sán có xu hướng bạo lực, nhưng y cho rằng nghe nhầm đồn bậy, nghĩ Cố Nhạc Sán làm gia chủ nhà họ Cố, nếu không nghiêm túc hung dữ, là không kiềm chế được những người kia, đám người nhà họ Cố trong lòng không phục, mới sẽ truyền ra những tin tức không tốt, những năm này y cũng từng gặp Cố Nhạc Sán không ít lần, cảm thấy anh không giống một người bạo lực. Nhưng không ngờ, lúc y cho rằng có cơ hội ở riêng với Cố Nhạc Sán, chỉ nói hai cậu, đã bị Cố Nhạc Sán trực tiếp ném xuống cầu thang, y lúc này mới tin tưởng tin tức không phải giả.
Dịch Tuyên không dám nói Cố Nhạc Sán ném y xuống cầu thang, chỉ nói bản thân không cẩn thận té xuống, nhưng sau lần này, hình tượng Cố Nhạc Sán trong tâm trí đã không bình thường nữa, đã phủ lên một tầng ám ảnh, khiến y hoàn toàn từ bỏ cách nghĩ muốn ở bên Cố Nhạc Sán. Mặc kệ người dù đẹp trai có năng lực thủ đoạn ra sao, chỉ cần anh có xu hướng bạo lực, tuyệt đối không thể có cách nghĩ muốn bên anh.
"Dịch Tuyên, Dịch Tuyên?" Cố Hoành thấy Dịch Tuyên ngây ngốc, đẩy nhẹ y.
Dịch Tuyên bỗng chốc tỉnh táo lại hỏi: "Sao vậy?"
"Họ sắp về rồi, em đến chỗ mẹ anh, hay ở lại với anh?" Cố Hoành hỏi.
"Em...ở lại với anh nhé." Dịch Tuyên nói: "Anh cảm thấy, Cố đổng sẽ đồng ý cho chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở đây không?"
"Đừng lo, bà nội nói để cho chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở đây, chỉ cần bà nội đích thân nói với chú tư, chú tư không thể không đồng ý." Cố Hoành nắm tay Dịch Tuyên an ủi, nhưng thực ra trong lòng gã cũng không chắc chắn.
Cố Nhạc Sán vào phòng khách, nhìn người mẹ trên danh nghĩa của anh, lại nhìn mẹ ruột của anh, đi đến ngồi xuống vị trí chính giữa, cảnh như vậy, xảy ra cũng không phải một hai lần, anh sớm đã quen.
"Mẹ và thím hai, có chuyện gì mà lại tức giận như vậy?" Cố Nhạc Sán cố ý hỏi, mẹ anh gọi là người mẹ trên danh nghĩa của anh, gọi thím hai là mẹ ruột của anh.
"Thím đang đợi con về để nói với con, thím cảm thấy, trong nhà đã rất nhiều năm không tổ chức tiệc vui, muốn nhân cơ hội Cố Hoành đính hôn, để trong nhà tăng thêm không khí vui mừng náo nhiệt, đây rõ ràng là chuyện tốt, con chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng có người đố kị thím có cháu trai, cho nên muốn ngăn cản không cho." Hứa Hoa mẹ ruột của Cố Nhạc Sán bộ dáng con trai về rồi đã có người làm chủ.
"Tổ tiên quy định, ngoại trừ đại phòng, hết thảy không được tổ chức tiệc cưới và đám tang ở nhà chính." Diệp Phượng mẹ trên danh nghĩa của Cố Nhạc Sán, rất không hài lòng nói: "Sao có thể bởi vì cô có cháu trai, ngay cả quy định tổ tiên cũng phải sửa đổi?"
"Quy định này đã rất nhiều năm trước đây, bây giờ thời đại gì rồi, lẽ nào còn phải làm theo quy định? Suy nghĩ của chị có hơi bảo thủ." Hứa Hoa không cam tâm yếu thế: "Huống chi bây giờ Cố Nhạc Sán làm chủ quản lý việc nhà, nó có quyền sửa đổi gia quy."
"Vậy Nhạc Sán con nói đi, quy định này sửa hay không sửa?" Diệp Phượng nhìn Cố Nhạc Sán nói.
Diệp Phượng và chồng là hôn nhân thương nghiệp, thân thể chồng bà có vấn đề, vợ chồng họ không thể có con, Cố Nhạc Sán là người thừa kế do cha chồng bà chọn, tuy thừa tự đến dưới danh nghĩa của bà và chồng bà, là con trai trên danh nghĩa của bà, nhưng Cố Nhạc Sán do cha chồng bà đích thân nuôi lớn, không có tình cảm gì với bà. Bà ở nhà họ Cố cực khổ chịu đựng nhiều năm, đến tuổi này, cho dù không có con trai con gái cũng không có cháu trai, nên tranh nhất định phải tranh.
Năm đó Hứa Hoa kết thù với bà, nhưng sau khi Cố Nhạc Sán thừa kế công ty và nhà họ Cố, Hứa Hoa lập tức bộc lộ bộ mặt thật, ỷ bản thân là mẹ ruột của Cố Nhạc Sán, không đặt bà vào trong mắt.
Hứa Hoa lại cảm thấy, chị dâu cả của bà lúc trẻ rất ngạo mạn, vì tiền đồ của chồng và con bà mới không thể không nhẫn nhịn kiêu ngạo của bà ta, khắp nơi cúi đầu làm nhỏ. Mà vận mệnh vẫn luôn công bằng, bây giờ con trai ruột bà làm chủ quản lý gia đình, Diệp Phượng không chỉ không trốn tránh bà, còn khắp nơi đối chội gay gắt với bà, quả thực không biết điều.
Cố Nhạc Sán buông xuống ly trà, hờ hững nói: "Tổ tiên quy định, đương nhiên có đạo lý, nếu mở ra tiền lệ, người khác cũng sẽ học theo, vậy nhà họ Cố mỗi ngày phải tổ chức tiệc vui."
Cố Hoành và Dịch Tuyên đứng bên ngoài nghe, vì lời của Cố Nhạc Sán cứng đờ người.
Trong lòng Diệp Phượng đã thoải mái hơn, vì lời Cố Nhạc Sán nói, đã thiên vị bà rất rõ ràng.
"Hoành Nhi là cháu ruột của con, người khác sao có thể giống với nó?" Hứa Hoa lấy ra bộ dáng miễn cưỡng giải quyết tốt nhất nói: "Nếu con không đồng ý tổ chức ở nhà chính, vậy tổ chức ở phòng phía tây của thím, chung quy cũng được rồi chứ?"
"Cố Hoành và Cố Xương giống nhau, đều là cháu họ của tôi, giữa bọn họ không có ai đặc biệt hơn ai." Cố Nhạc Sán nói: "Huống chi chỉ là đính hôn, đây cũng không phải lần đầu nó đính hôn, nếu nó đính hôn mười lần, lẽ nào phải làm mười tiệc đính hôn sao?"
Hứa Hoa thở gấp nói: "Lời con nói là có ý gì?!"
"Nhạc Sán, con đã phải quản lý công ty, lại phải quản cái nhà này, vừa trở về không thể được yên tĩnh cũng không được nghỉ ngơi, xác thực quá cực khổ." Diệp Phượng nhìn Cố Nhạc Sán, dùng nét mặt mẹ hiền dịu dàng nói: "Nhanh đi nghỉ ngơi đi."
"Được, mẹ và thím hai nếu còn chưa nói xong cứ tiếp tục nói, tôi có hơi mệt, không thể ở lại nữa." Cố Nhạc Sán nói xong đứng lên về phòng.
Dịch Duy đứng trong đám trợ lý của Cố Nhạc Sán, lặng lẽ nhìn màn kịch này, rồi theo sau Cố Nhạc Sán, về trong sân của Cố Nhạc Sán.
Đợi sau khi Cố Nhạc Sán rời khỏi, Diệp Phượng đứng lên mỉm cười nói: "Tôi cũng hơi mệt, cô nếu muốn ngồi thì ngồi thêm lát nữa, tôi không ngồi nữa đâu."
Hứa Hoa tức giận đứng lên, bước nhanh ra ngoài.
Cố Hoành và Dịch Tuyên đứng bên ngoài, nhìn Hứa Hoa mang theo tức giận rời đi, nhìn nhau, rồi bước nhanh đuổi theo.
Hai bà chủ nhà họ Cố, đều không phải đèn cạn dầu, hai người họ ở nhà họ Cố, không chỉ đại diện cho bản thân họ, còn lợi ích của đám người nhà họ Cố đứng phía sau họ và lợi ích của nhà mẹ đẻ bọn họ.
Cố Nhạc Sán tuy không thân với hai bà cụ, nhưng nên tôn kính với hai người, anh vẫn sẽ làm. Anh không bởi vì Hứa Hoa là mẹ ruột của anh thì hoàn toàn thiên vị bà, cũng không bởi vì Diệp Phượng không phải mẹ ruột anh thì không xem bà ra gì, anh phải là người ở phía sau khống chế và cân bằng họ, nên tuyệt đối sẽ không hoàn toàn thiên vị bất kì bên nào.
Dịch Duy theo Cố Nhạc Sán đến trong sân anh, phong cách kiến tạo của nhà họ Cố, là sự kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại, sân của Cố Nhạc Sán là phong cách cổ điển, nhưng không có cảm giác cũ kĩ cổ xưa, mà gọn gàng sạch sẽ, toàn bộ đều là kiểu dáng mới.
Đi theo Cố Nhạc Sán vào trong sảnh ngoài phòng anh, sau khi hai người ngồi xuống, Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Cậu tạm thời sống ở Hải Đường Uyển, đợi sau khi đăng kí kết hôn, cậu vào sống ở đây, cậu có thể tùy ý chọn một căn phòng."
Dịch Duy rất thích căn phòng rộng rãi sáng sửa được làm bằng gỗ này, cậu nói với Cố Nhạc Sán: "Tôi sống phòng này."
Cố Nhạc Sán tay vừa cầm lên ly trà dừng lại, nhìn Dịch Duy nói: "Đây là phòng tôi."
"Tôi biết chứ." Dịch Duy giả vờ không hiểu nói: "Tôi sắp kết hôn với anh, không thể ngủ chung phòng với anh sao?"
"Tùy cậu." Cố Nhạc Sán nói: "Qua mấy nữa đi đăng kí kết hôn, hôn lễ cậu muốn tổ chức thế nào?"
"Không tổ chức hôn lễ." Dịch Duy thương lượng với Cố Nhạc Sán: "Tôi hy vọng sau khi chúng ta đăng ký, trước tiên không cần công khai chuyện chúng ta đã kết hôn, tôi hy vọng có thể bình an sinh con ra, không muốn lúc con còn ở trong bụng, từng giờ từng phút có người chửi rủa đứa nhỏ không thể sinh ra."
"Tạm thời không công khai cũng có thể." Cố Nhạc Sán đồng ý nói: "Còn có yêu cầu gì khác không, cậu ở trong hai ngày này nghĩ cho kĩ."
Liên quan đến bản thân Dịch Duy không có yêu cầu gì, nhưng để cho con có đủ đảm bảo, có vài yêu cầu cậu nhất định phải đưa ra.