Chương 10: Đã giải quyết xong
Cố Hoành mang Dịch Tuyên rời khỏi chỗ bà nội gã, về đến chỗ gã và mẹ gã, vừa vào phòng khách đã nhìn thấy mẹ gã đang vẻ mặt tươi cười gọi điện thoại.
Triệu Trân mẹ của Dịch Tuyên cũng ở đây, bà đang xác nhận đơn mua sắm, nhìn xem phải chăng còn thiếu cái gì chưa mua, xoay đầu nhìn thấy Cố Hoành và Dịch Tuyên đi vào, bà mỉm cười nói: "Về rồi? Những người bạn kia của các con đâu? Đã về rồi à?"
"Ừm, họ đều về rồi." Dịch Tuyên đi đến bên cạnh Triệu Trân ngồi xuống.
"Sao thế?" Triệu Trân thấy sắc mặt Dịch Tuyên và Cố Hoành đều không tốt lắm, nghi ngờ hỏi: "Sáng nay còn tốt, sao bây giờ bỗng nhiên không vui? Cãi nhau với bạn các con?"
Dịch Tuyên nhìn Cố Hoành, không nói chuyện, Cố Hoành cũng im lặng không nói chuyện, trong lòng Triệu Trân càng thêm nghi ngờ.
Tưởng Thục Cầm tắt điện thoại, cười nói: "Về rồi? Dì Tú Yến của con, vốn không có thời gian về nước, lần này vì tham gia tiệc đính hôn của các con, thế nhưng đặc biệt đẩy đi rất nhiều công việc. Mẹ lại gọi điện thoại cho chú Vũ con thông báo, tiệc lần này bỗng nhiên đổi chỗ, vẫn phải đích thân thông báo, mới có thành ý."
"Mẹ, đừng gọi nữa." Cố Hoành đè xuống điện thoại của mẹ gã nói.
"Sao vậy?" Tưởng Thục Cầm sửng sở, lúc này mới chú ý đến sắc mặt Cố Hoành không tốt lắm, bà nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chú tư không cho phép chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở nhà họ Cố." Cố Hoành nói.
"Cái này...cái này thế nhưng bà nội con nói, muốn để các con tổ chức tiệc đính hôn ở nhà họ Cố, cho dù không thể tổ chức ở nhà, cũng phải tổ chức ở nhà phụ phía tây, chú tư con cũng không đồng ý?" Tưởng Thục Cầm vội vàng nói.
"Chú tư nói, đây là quy định nhà họ Cố, không thể sửa."
"Quy định nhà họ Cố không thể sửa? Cái nhà này chỉ có cậu ta có thể sửa quy định, sửa quy định lập quy định, không phải chỉ cần cậu ta nói một câu là được sao? Cháu trai duy nhất của cậu ta tổ chức tiệc đính hôn ở trong nhà, làm sao lại không được?! Bà nội con thế nhưng chính miệng nói, muốn..."
Cố Hoành cắt ngang lời mẹ gã nói: "Bà nội nói, đính hôn vẫn tổ chức ở nhà hàng trước đó, đợi lúc con và Dịch Tuyên kết hôn, nhất định sẽ để cho chúng con tổ chức hôn lễ ở nhà chính."
"Nhưng mẹ...mẹ cái này..." Tưởng Thục Cầm cầm điện thoại của mình, trừng lớn mắt nói: "Mẹ đã gọi điện thoại cả buổi sáng, lẽ nào để cho mẹ gọi lại cho từng người, nói lại đổi rồi sao?!"
"Tổ chức ở nhà hàng thì tổ chức ở nhà hàng." Triệu Trân nhìn Tưởng Thục Cầm đang tức giận khuyên nói: "Chỉ cần tổ chức long trọng náo nhiệt, tổ chức ở nhà hàng thì có sao đâu? Lần này bỗng nhiên đổi địa điểm tiệc, xác thực có hơi vội vã, không thể thành công cũng rất bình thường, bà nội Cố Hoành nếu đã hứa sẽ cho tụi nhỏ tổ chức hôn lễ ở nhà chính, chắc chắn sẽ làm được."
Tưởng Thục Cầm dùng sức hít một hơi, bà sáng hôm nay, gọi từng cuộc điện thoại thông báo với khách mời quan trọng, nói sắp tổ chức tiệc đính hôn ở nhà họ Cố, thực ra là muốn khoe khoang, bây giờ làm không được, lại phải lần nữa gọi từng cuộc điện thoại thông báo, khoe khoang không thành công lại mất mặt. Với Tưởng Thục Cầm người coi trọng xỉ diện mà nói, mất mặt còn khiến bà khó chịu hơn bất kì cái gì, nhưng cho dù mất mặt, cho dù khó chịu, bà cũng không thể không đích thân gọi điện thoại.
"Mẹ." Dịch Tuyên nói với Triệu Trân: "Dịch Duy về rồi."
"Thật không?" Triệu Trân sửng sờ, rồi vỗ vỗ tay Dịch Tuyên nói: "Con yên tâm, mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ không để cho Dịch Duy phá hoại lễ đính hôn của con và Cố Hoành."
Dịch Tuyên gật đầu, trong đầu nhớ lại vừa rồi Dịch Duy xuống từ trong xe Cố Nhạc Sán, y rõ ràng đã chết tâm với Cố Nhạc Sán, nhưng nhìn thấy Dịch Duy có thể ngồi chung một xe với Cố Nhạc Sán, trong lòng vẫn có chút ngưỡng mộ.
Triệu Trân sau khi về, thương lượng với Dịch Hồng, cảm thấy tiệc sinh nhật tổ chức cho Dịch Duy nếu bỗng nhiên hủy đi, khẳng định lại phải bị người khác bàn tán, tổ chức đúng hạn, nếu bản thân Dịch Duy có thể có mặt thì càng thích hợp hơn, trước đây Dịch Duy dù tức giận, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng nên bớt giận rồi. Còn liên quan đến chuyện Dịch Duy trở thành trợ lý thực tập của Cố đổng, họ còn lại phải nói chuyện với Dịch Duy mới được.
Thế nên họ gọi điện thoại cho Dịch Duy, bảo Dịch Duy về nhà, Dịch Duy đương nhiên sẽ không đồng ý trở về nhà họ Dịch, nhưng cậu đồng ý đến tham gia tiệc sinh nhật.
Dịch Duy cảm thấy, họ nhất định muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, vào ngày không phải sinh nhật cậu, như thế cậu sẽ mượn trường hợp này, ở trước mặt tất cả mọi người, giải quyết xong chuyện này với họ.
Hai hôm sau, tiệc sinh nhật nhà họ Dịch vì Dịch Duy chuẩn bị đã bắt đầu, các khách mời nhận được thiệp mời đều lục tục đến.
"Khách mời đều đến gần đủ, Dịch Duy sao còn chưa đến?" Triệu Trân lại lần nữa nhìn về phía cổng lớn, có hơi lo lắng nói với Dịch Hồng: "Anh nói đứa nhỏ này sẽ hay không cố ý lừa chúng ta, thực ra không tính toán trở về."
Dịch Hồng thở dài nói: "Với tính cách bây giờ của đứa nhỏ này, có khả năng sẽ làm như vậy, em lại gọi điện thoại xác nhận với nó đi, nếu thật sự không trở về thì bỏ đi, hôm nay nhiều người như vậy, chắc sẽ không có người chú ý đến nó không có mặt."
"Được." Triệu Trân gật đầu, đúng lúc muốn sai người hầu cầm điện thoại của bà đến, nhìn thấy Dịch Duy từ ngoài cổng lớn đi vào, xoay đầu nói với Dịch Hồng: "Dịch Duy đến rồi."
Sau khi đợi Dịch Duy đến gần, Dịch Hồng thấy những người theo sau Dịch Duy hỏi: "Dịch Duy, họ là?"
"Họ giúp tôi cầm đồ, vì cảm ơn các người chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi, tôi cũng vì các người chuẩn bị chút quà, bởi vì quá nhiều mình tôi cầm không nổi, cho nên để cho họ giúp tôi cầm đến." Dịch Duy trả lời.
"Khách mời đã đến gần đủ, đi thôi, mẹ mang con đi chào hỏi các khách mời." Triệu Trân dắt tay Dịch Duy nói.
Triệu Trân muốn dắt Dịch Duy đi chào hỏi khách mời, Dịch Duy không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian, bèn nói với Triệu Trân: "Tôi muốn đi lên sân khấu nói mấy câu, cảm ơn khách mời hôm nay đến tham gia tiệc, có thể không?"
"Đương nhiên có thể, đi thôi." Triệu Trân gật đầu nói.
Dịch Duy mang những người kia đi theo cậu, lên đến chỗ cao nhất đặt bánh kem trên sân khấu.
Dịch Duy đứng trước micro, mở miệng nói: "Mọi người chào buổi tối, cảm ơn các vị đến tham gia bữa tiệc hôm nay."
Các khách mời nghe thấy thanh âm lập tức đi qua, rồi chậm rãi tụ tập về phía cao nhất sân khấu.
"Tối hôm nay, ngoại trừ cảm ơn các vị đã đến chỗ này, tôi còn cảm ơn cha mẹ vì tôi tổ chức bữa tiệc này, cảm ơn tấm lòng cha hiền mẹ hiền của họ." Dịch Duy tạm ngừng một lát rồi nói: "Lúc 15 tuổi tôi trở về cái nhà này, đến bây giờ, đã hơn 4 năm, trong hơn 4 năm nay, họ cố gắng hết sức bồi thường cho tôi, trong lòng tôi rất cảm kích."
Triệu Trân và Dịch Hồng nhìn nhau, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn Dịch Duy.
Dịch Tuyên cúi đầu xuống, Dịch Bác lập tức nhận ra cảm xúc của y, vỗ vỗ cánh tay y an ủi, Dịch Tuyên ngẩng đầu cười với gã ta.
Dịch Duy cười cười, tiếp tục nói: "Nhưng ngoại trừ cảm kích, tôi cũng không khỏi nhớ đến cha mẹ nuôi tôi, cũng cảm thấy rất áy náy với họ. Bởi vì tôi sau khi về đến cái nhà này, tôi chưa từng đi thăm mẹ nuôi tôi, cha mẹ nuôi tôi dưỡng dục tôi 10 năm, tôi lại không có bất kì báo đáp nào với họ, cho nên trong lòng tôi hổ thẹn, thậm chí hối hận rời khỏi nhà cha mẹ nuôi trở về chỗ này."
Nụ cười tươi trên mặt Triệu Trân chậm rãi biến mất, Dịch Hồng không khỏi bắt đầu nhíu mày.
"Cha mẹ tôi, đã làm gương rất tốt cho tôi, lúc Dịch Tuyên biết bản thân không phải con ruột của họ, đương nhiên là chịu đả kích lớn, vì quan tâm đến cảm xúc của Dịch Tuyên, họ đã làm rất nhiều chuyện khiến cho Dịch Tuyên cảm nhận được ở trong lòng họ, cậu ta là quan trọng nhất, mà tôi, chưa từng làm cái gì cho cha mẹ nuôi."
Các khách mời đưa mắt nhìn nhau, lời của Dịch Duy nghe thì là đồng thời cảm ơn cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi, biểu đạt áy náy trong lòng mình, nhưng dường như còn có hàm ý khác.
"So với cha mẹ tôi, tôi thật sự cảm thấy bản thân không bằng họ, họ khiến Dịch Tuyên cảm nhận được sự quan trọng của cậu ta ở cái nhà này, cũng đã bồi thường được cho tôi. Ví dụ bữa tiệc sinh nhật hôm nay, bởi vì vào ngày sinh nhật của tôi và Dịch Tuyên, Dịch Tuyên phải đính hôn với Cố Hoành, Dịch Tuyên là nhân vật chính của hôm đó, đương nhiên không thể có người đoạt đi nổi bật của cậu ta, cho nên vì để bồi thường tôi, họ đã vì tôi tổ chức bữa tiệc sinh nhật hôm nay, họ suy nghĩ thật chu đáo, trong lòng tôi rất cảm kích."
"Vào ngày sinh nhật, là một người con, đương nhiên nên cảm kích ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, mà thời gian cha mẹ nuôi tôi nuôi dưỡng tôi còn dài hơn, phần ân tình này nếu không đi báo đáp, tôi cả đời này lương tâm khó mà yên ổn được. Ơn tình cha mẹ nuôi phải báo, ơn tình cha mẹ ruột đương nhiên cũng phải trả..."
"Dịch Duy."
Một âm thành từ cổng truyền đến, Dịch Duy ngước mắt nhìn qua, sau khi nhìn rõ người đến, kinh ngạc sửng sờ, rồi gọi: "Mẹ?"
Dịch Duy đi xuống sân khấu, bước nhanh về phía Mễ Tuyết, sau khi đi đến trước mặt Mễ Tuyết, Dịch Tuyên nắm lấy tay bà kích động hỏi: "Mẹ, người về nước lúc nào?"
"Mẹ vừa từ sân bay đến." Mễ Tuyết mỉm cười.
"Sao không nói cho con biết, con đi đón mẹ." Dịch Duy thấy mẹ nuôi thật sự bằng lòng về nước, trong lòng rất vui.
"Dịch Duy, vị này là?" Dịch Hồng và Triệu Trân cũng đã đi qua, từ sắc mặt không tốt lắm của hai người, họ tuy chưa từng gặp Mễ Tuyết, nhưng cũng từ trong thái độ của Dịch Duy đoán ra được bà là ai.
"Đây là mẹ tôi." Dịch Duy chẳng hề kiêng kị lớn tiếng giới thiệu.
Phần lớn khách mời đang vây xem bên cạnh, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chỉ có một vài họ hàng nhà họ Dịch hiểu rõ một chút tình huống.
Triệu Trân mẹ của Dịch Tuyên cũng ở đây, bà đang xác nhận đơn mua sắm, nhìn xem phải chăng còn thiếu cái gì chưa mua, xoay đầu nhìn thấy Cố Hoành và Dịch Tuyên đi vào, bà mỉm cười nói: "Về rồi? Những người bạn kia của các con đâu? Đã về rồi à?"
"Ừm, họ đều về rồi." Dịch Tuyên đi đến bên cạnh Triệu Trân ngồi xuống.
"Sao thế?" Triệu Trân thấy sắc mặt Dịch Tuyên và Cố Hoành đều không tốt lắm, nghi ngờ hỏi: "Sáng nay còn tốt, sao bây giờ bỗng nhiên không vui? Cãi nhau với bạn các con?"
Dịch Tuyên nhìn Cố Hoành, không nói chuyện, Cố Hoành cũng im lặng không nói chuyện, trong lòng Triệu Trân càng thêm nghi ngờ.
Tưởng Thục Cầm tắt điện thoại, cười nói: "Về rồi? Dì Tú Yến của con, vốn không có thời gian về nước, lần này vì tham gia tiệc đính hôn của các con, thế nhưng đặc biệt đẩy đi rất nhiều công việc. Mẹ lại gọi điện thoại cho chú Vũ con thông báo, tiệc lần này bỗng nhiên đổi chỗ, vẫn phải đích thân thông báo, mới có thành ý."
"Mẹ, đừng gọi nữa." Cố Hoành đè xuống điện thoại của mẹ gã nói.
"Sao vậy?" Tưởng Thục Cầm sửng sở, lúc này mới chú ý đến sắc mặt Cố Hoành không tốt lắm, bà nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Chú tư không cho phép chúng ta tổ chức tiệc đính hôn ở nhà họ Cố." Cố Hoành nói.
"Cái này...cái này thế nhưng bà nội con nói, muốn để các con tổ chức tiệc đính hôn ở nhà họ Cố, cho dù không thể tổ chức ở nhà, cũng phải tổ chức ở nhà phụ phía tây, chú tư con cũng không đồng ý?" Tưởng Thục Cầm vội vàng nói.
"Chú tư nói, đây là quy định nhà họ Cố, không thể sửa."
"Quy định nhà họ Cố không thể sửa? Cái nhà này chỉ có cậu ta có thể sửa quy định, sửa quy định lập quy định, không phải chỉ cần cậu ta nói một câu là được sao? Cháu trai duy nhất của cậu ta tổ chức tiệc đính hôn ở trong nhà, làm sao lại không được?! Bà nội con thế nhưng chính miệng nói, muốn..."
Cố Hoành cắt ngang lời mẹ gã nói: "Bà nội nói, đính hôn vẫn tổ chức ở nhà hàng trước đó, đợi lúc con và Dịch Tuyên kết hôn, nhất định sẽ để cho chúng con tổ chức hôn lễ ở nhà chính."
"Nhưng mẹ...mẹ cái này..." Tưởng Thục Cầm cầm điện thoại của mình, trừng lớn mắt nói: "Mẹ đã gọi điện thoại cả buổi sáng, lẽ nào để cho mẹ gọi lại cho từng người, nói lại đổi rồi sao?!"
"Tổ chức ở nhà hàng thì tổ chức ở nhà hàng." Triệu Trân nhìn Tưởng Thục Cầm đang tức giận khuyên nói: "Chỉ cần tổ chức long trọng náo nhiệt, tổ chức ở nhà hàng thì có sao đâu? Lần này bỗng nhiên đổi địa điểm tiệc, xác thực có hơi vội vã, không thể thành công cũng rất bình thường, bà nội Cố Hoành nếu đã hứa sẽ cho tụi nhỏ tổ chức hôn lễ ở nhà chính, chắc chắn sẽ làm được."
Tưởng Thục Cầm dùng sức hít một hơi, bà sáng hôm nay, gọi từng cuộc điện thoại thông báo với khách mời quan trọng, nói sắp tổ chức tiệc đính hôn ở nhà họ Cố, thực ra là muốn khoe khoang, bây giờ làm không được, lại phải lần nữa gọi từng cuộc điện thoại thông báo, khoe khoang không thành công lại mất mặt. Với Tưởng Thục Cầm người coi trọng xỉ diện mà nói, mất mặt còn khiến bà khó chịu hơn bất kì cái gì, nhưng cho dù mất mặt, cho dù khó chịu, bà cũng không thể không đích thân gọi điện thoại.
"Mẹ." Dịch Tuyên nói với Triệu Trân: "Dịch Duy về rồi."
"Thật không?" Triệu Trân sửng sờ, rồi vỗ vỗ tay Dịch Tuyên nói: "Con yên tâm, mặc kệ như thế nào, chúng ta sẽ không để cho Dịch Duy phá hoại lễ đính hôn của con và Cố Hoành."
Dịch Tuyên gật đầu, trong đầu nhớ lại vừa rồi Dịch Duy xuống từ trong xe Cố Nhạc Sán, y rõ ràng đã chết tâm với Cố Nhạc Sán, nhưng nhìn thấy Dịch Duy có thể ngồi chung một xe với Cố Nhạc Sán, trong lòng vẫn có chút ngưỡng mộ.
Triệu Trân sau khi về, thương lượng với Dịch Hồng, cảm thấy tiệc sinh nhật tổ chức cho Dịch Duy nếu bỗng nhiên hủy đi, khẳng định lại phải bị người khác bàn tán, tổ chức đúng hạn, nếu bản thân Dịch Duy có thể có mặt thì càng thích hợp hơn, trước đây Dịch Duy dù tức giận, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng nên bớt giận rồi. Còn liên quan đến chuyện Dịch Duy trở thành trợ lý thực tập của Cố đổng, họ còn lại phải nói chuyện với Dịch Duy mới được.
Thế nên họ gọi điện thoại cho Dịch Duy, bảo Dịch Duy về nhà, Dịch Duy đương nhiên sẽ không đồng ý trở về nhà họ Dịch, nhưng cậu đồng ý đến tham gia tiệc sinh nhật.
Dịch Duy cảm thấy, họ nhất định muốn tổ chức sinh nhật cho cậu, vào ngày không phải sinh nhật cậu, như thế cậu sẽ mượn trường hợp này, ở trước mặt tất cả mọi người, giải quyết xong chuyện này với họ.
Hai hôm sau, tiệc sinh nhật nhà họ Dịch vì Dịch Duy chuẩn bị đã bắt đầu, các khách mời nhận được thiệp mời đều lục tục đến.
"Khách mời đều đến gần đủ, Dịch Duy sao còn chưa đến?" Triệu Trân lại lần nữa nhìn về phía cổng lớn, có hơi lo lắng nói với Dịch Hồng: "Anh nói đứa nhỏ này sẽ hay không cố ý lừa chúng ta, thực ra không tính toán trở về."
Dịch Hồng thở dài nói: "Với tính cách bây giờ của đứa nhỏ này, có khả năng sẽ làm như vậy, em lại gọi điện thoại xác nhận với nó đi, nếu thật sự không trở về thì bỏ đi, hôm nay nhiều người như vậy, chắc sẽ không có người chú ý đến nó không có mặt."
"Được." Triệu Trân gật đầu, đúng lúc muốn sai người hầu cầm điện thoại của bà đến, nhìn thấy Dịch Duy từ ngoài cổng lớn đi vào, xoay đầu nói với Dịch Hồng: "Dịch Duy đến rồi."
Sau khi đợi Dịch Duy đến gần, Dịch Hồng thấy những người theo sau Dịch Duy hỏi: "Dịch Duy, họ là?"
"Họ giúp tôi cầm đồ, vì cảm ơn các người chuẩn bị tiệc sinh nhật cho tôi, tôi cũng vì các người chuẩn bị chút quà, bởi vì quá nhiều mình tôi cầm không nổi, cho nên để cho họ giúp tôi cầm đến." Dịch Duy trả lời.
"Khách mời đã đến gần đủ, đi thôi, mẹ mang con đi chào hỏi các khách mời." Triệu Trân dắt tay Dịch Duy nói.
Triệu Trân muốn dắt Dịch Duy đi chào hỏi khách mời, Dịch Duy không muốn ở chỗ này lãng phí quá nhiều thời gian, bèn nói với Triệu Trân: "Tôi muốn đi lên sân khấu nói mấy câu, cảm ơn khách mời hôm nay đến tham gia tiệc, có thể không?"
"Đương nhiên có thể, đi thôi." Triệu Trân gật đầu nói.
Dịch Duy mang những người kia đi theo cậu, lên đến chỗ cao nhất đặt bánh kem trên sân khấu.
Dịch Duy đứng trước micro, mở miệng nói: "Mọi người chào buổi tối, cảm ơn các vị đến tham gia bữa tiệc hôm nay."
Các khách mời nghe thấy thanh âm lập tức đi qua, rồi chậm rãi tụ tập về phía cao nhất sân khấu.
"Tối hôm nay, ngoại trừ cảm ơn các vị đã đến chỗ này, tôi còn cảm ơn cha mẹ vì tôi tổ chức bữa tiệc này, cảm ơn tấm lòng cha hiền mẹ hiền của họ." Dịch Duy tạm ngừng một lát rồi nói: "Lúc 15 tuổi tôi trở về cái nhà này, đến bây giờ, đã hơn 4 năm, trong hơn 4 năm nay, họ cố gắng hết sức bồi thường cho tôi, trong lòng tôi rất cảm kích."
Triệu Trân và Dịch Hồng nhìn nhau, trên mặt mang theo nụ cười mỉm nhìn Dịch Duy.
Dịch Tuyên cúi đầu xuống, Dịch Bác lập tức nhận ra cảm xúc của y, vỗ vỗ cánh tay y an ủi, Dịch Tuyên ngẩng đầu cười với gã ta.
Dịch Duy cười cười, tiếp tục nói: "Nhưng ngoại trừ cảm kích, tôi cũng không khỏi nhớ đến cha mẹ nuôi tôi, cũng cảm thấy rất áy náy với họ. Bởi vì tôi sau khi về đến cái nhà này, tôi chưa từng đi thăm mẹ nuôi tôi, cha mẹ nuôi tôi dưỡng dục tôi 10 năm, tôi lại không có bất kì báo đáp nào với họ, cho nên trong lòng tôi hổ thẹn, thậm chí hối hận rời khỏi nhà cha mẹ nuôi trở về chỗ này."
Nụ cười tươi trên mặt Triệu Trân chậm rãi biến mất, Dịch Hồng không khỏi bắt đầu nhíu mày.
"Cha mẹ tôi, đã làm gương rất tốt cho tôi, lúc Dịch Tuyên biết bản thân không phải con ruột của họ, đương nhiên là chịu đả kích lớn, vì quan tâm đến cảm xúc của Dịch Tuyên, họ đã làm rất nhiều chuyện khiến cho Dịch Tuyên cảm nhận được ở trong lòng họ, cậu ta là quan trọng nhất, mà tôi, chưa từng làm cái gì cho cha mẹ nuôi."
Các khách mời đưa mắt nhìn nhau, lời của Dịch Duy nghe thì là đồng thời cảm ơn cha mẹ ruột và cha mẹ nuôi, biểu đạt áy náy trong lòng mình, nhưng dường như còn có hàm ý khác.
"So với cha mẹ tôi, tôi thật sự cảm thấy bản thân không bằng họ, họ khiến Dịch Tuyên cảm nhận được sự quan trọng của cậu ta ở cái nhà này, cũng đã bồi thường được cho tôi. Ví dụ bữa tiệc sinh nhật hôm nay, bởi vì vào ngày sinh nhật của tôi và Dịch Tuyên, Dịch Tuyên phải đính hôn với Cố Hoành, Dịch Tuyên là nhân vật chính của hôm đó, đương nhiên không thể có người đoạt đi nổi bật của cậu ta, cho nên vì để bồi thường tôi, họ đã vì tôi tổ chức bữa tiệc sinh nhật hôm nay, họ suy nghĩ thật chu đáo, trong lòng tôi rất cảm kích."
"Vào ngày sinh nhật, là một người con, đương nhiên nên cảm kích ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, mà thời gian cha mẹ nuôi tôi nuôi dưỡng tôi còn dài hơn, phần ân tình này nếu không đi báo đáp, tôi cả đời này lương tâm khó mà yên ổn được. Ơn tình cha mẹ nuôi phải báo, ơn tình cha mẹ ruột đương nhiên cũng phải trả..."
"Dịch Duy."
Một âm thành từ cổng truyền đến, Dịch Duy ngước mắt nhìn qua, sau khi nhìn rõ người đến, kinh ngạc sửng sờ, rồi gọi: "Mẹ?"
Dịch Duy đi xuống sân khấu, bước nhanh về phía Mễ Tuyết, sau khi đi đến trước mặt Mễ Tuyết, Dịch Tuyên nắm lấy tay bà kích động hỏi: "Mẹ, người về nước lúc nào?"
"Mẹ vừa từ sân bay đến." Mễ Tuyết mỉm cười.
"Sao không nói cho con biết, con đi đón mẹ." Dịch Duy thấy mẹ nuôi thật sự bằng lòng về nước, trong lòng rất vui.
"Dịch Duy, vị này là?" Dịch Hồng và Triệu Trân cũng đã đi qua, từ sắc mặt không tốt lắm của hai người, họ tuy chưa từng gặp Mễ Tuyết, nhưng cũng từ trong thái độ của Dịch Duy đoán ra được bà là ai.
"Đây là mẹ tôi." Dịch Duy chẳng hề kiêng kị lớn tiếng giới thiệu.
Phần lớn khách mời đang vây xem bên cạnh, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, chỉ có một vài họ hàng nhà họ Dịch hiểu rõ một chút tình huống.