Chương 39: Chiếm được thân thể em cũng không có được
Buổi sáng trước cái hôm Tôn Kỳ mang hộp vào nhà chính tìm Dịch Duy, Dịch Duy dẫn cậu ta đi vào phòng Hải Đường Uyển.
Dịch Duy đang ngủ, bỗng nhiên mơ thấy có côn trùng bò sát trên mặt cậu, một lát bò đến trên miệng cậu, một lát đến trên mắt cậu, một lát lại bò đến trên mũi cậu.
Dịch Duy bị dọa tỉnh, vừa mở mắt, nhìn thấy Cố Nhạc Sán chống đầu nằm nghiêng bên cạnh, dùng ngón tay trượt trên mặt cậu, này là nguyên nhân cậu vừa rồi nằm mơ.
"Tỉnh?" Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy nhìn mắt Cố Nhạc Sán, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, rồi yên lặng dịch chuyển qua bên cạnh từng chút một.
"Muốn rớt xuống giường sao?" Cố Nhạc Sán cau mày nói.
"Cái giường này lớn như vậy, sao sẽ rớt xuống chứ?" Dịch Duy cười, ngồi dậy nói: "Thời gian không sớm nữa, nên thức dậy, em đi đánh răng rửa mặt."
Cố Nhạc Sán cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cậu, ở bên tai cậu hỏi: "Sao anh vừa xuất hiện, em bèn muốn trốn vào phòng tắm vậy?"
"...Không phải." Dịch Duy trốn sang bên cạnh, giải thích với anh nói: "Em...chủ yếu là, là muốn đi vệ sinh."
"Anh vừa xuất hiện em liền tiểu gấp? Vậy thật sự trùng hợp, cần anh giúp hay không?" Cố Nhạc Sán tiếp tục sáp đến hỏi.
"Không cần nữa! Không cần nữa!" Dịch Duy hoảng hốt xoay người, dùng hai tay ngăn lại bả vai của anh từ chối: "Em bỗng nhiên không gấp nữa?"
"Lúc em và anh ta bên nhau, rất vui vẻ, không chỉ ra vào có đôi, còn cùng anh ta đi dạo hồ, các người còn ở trên thuyền..."
Dịch Duy nhanh chóng bụm miệng anh, đỏ mặt nói: "Loại chuyện này, đừng nói ra."
Tuy làm cũng làm rồi, nhưng nói ra cậu vẫn sẽ rất xấu hổ.
Cố Nhạc Sán nắm lấy tay Dịch Duy, trong ánh mắt mang theo ánh sáng u ám nói: "Em còn nói với anh ta em nhớ anh ta, em sao chưa từng nói với anh em nhớ anh?"
Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh, lập tức nắm lấy tay anh nghiêm túc nói: "Em cũng nhớ anh, thật đấy."
"Em còn chủ động hôn anh ta, chủ động ở trên người anh ta..." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy tiếp tục nói.
Dịch Duy lập tức ôm lấy cổ anh hôn anh, để cho anh không cần tiếp tục nói nữa.
"Em có phải thích anh ta, thích nhiều hơn anh không? Hoặc trong lòng em chỉ thích anh ta, căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh, đúng không?" Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi.
"Không phải." Dịch Duy lập tức phủ nhận nói: "Ở trong lòng em, các anh...chính là, em là nói anh...em là nói anh ấy, anh và anh ấy là..."
Não của Dịch Duy đã bắt đầu rối loạn, không biết nên biểu đạt như thế nào, Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường hy vọng cậu không cần phân ra anh và anh ấy, Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy lại muốn cậu phân ra. Mà ở trong lòng cậu, Cố Nhạc Sán chính là Cố Nhạc Sán, chỉ có Cố Nhạc Sán một thân thể một linh hồn, chỉ vì phương diện tâm lý và tinh thần anh có chứng bệnh nghiêm trọng, dẫn đến giữa anh có hai tính cách không giống nhau tiến hành chuyển đổi, mà lúc Cố Nhạc Sán tính cách khác biệt, anh cũng sẽ khống chế không nổi dùng thái độ khác biệt đối xử với cậu.
"Trả lời anh, em yêu anh ta, hay yêu anh?" Cố Nhạc Sán ánh mắt nghiêm túc hỏi.
Dịch Duy nhìn anh hồi lâu, cảm thấy vấn đề này mặc kệ cậu thế nào trả lời cũng không đúng, mà Cố Nhạc Sán tính cách nóng nảy vẫn luôn em nè anh nè anh ta nè, khiến cậu choáng váng hết cả lên, cùng anh nói đạo lý không có tác dụng, vậy thì thuận theo lời anh nói là được.
Thế nên Dịch Duy mặc kệ, muốn thỏa mái bung lụa, bắt đầu diễn.
"Em đã quyết định không yêu bất kì người nào nữa, mặc kệ anh ấy hay anh, đều chỉ có thể chiếm được thân thể em, tim của em sẽ không cho bất cứ người nào." Dịch Duy xoay đầu qua một bên, bộ dáng đang nói coi như các anh có được thân thể em, cũng không thể có được trái tim em.
Cố Nhạc Sán dùng một tay nâng mặt cậu, để mắt cậu nhìn mình, Dịch Duy chịu không nổi tim đập càng nhanh hơn, Cố Nhạc Sán bây giờ, khí chất đẹp trai không giống với lúc bình thường, như đọa thiên sứ biết rõ tồn tại nguy hiểm, nhưng không chế không được bị anh hấp dẫn, có khí thế lớn mạnh và lực hấp dẫn chí mạng.
"Em mang theo con của anh kết hôn với anh ta, còn muốn lừa anh nói anh ta không có được trái tim em? Em cảm thấy anh sẽ tin sao?"
"Em trước đây từng nói, bởi vì em mang thai, không thể để con vừa sinh ra đã trở thành con riêng, em lại không biết anh lúc nào mới xuất hiện, nên mới kết hôn với anh ấy, nếu không anh bảo em làm thế nào?" Dịch Duy hàm chứa nước mắt tủi thân nhìn anh nói: "Hơn nữa cho dù em kết hôn với anh ấy, anh không phải muốn xuất hiện thì xuất hiện, rồi chiếm lấy em sao?"
"Em còn chủ động với anh ta hơn anh, vừa ôm vừa hôn anh ta, anh vừa xuất hiện em bèn muốn trốn, đối xử khác biệt như vậy, em muốn như thế nào thuyết phục anh rằng trong lòng em thích anh nhiều hơn thích anh ta?"
"Anh ấy dù sao cũng là chồng em, chúng em có quan hệ hôn nhân hợp pháp, huống chi em mang thai con anh kết hôn với anh ấy, trong lòng cảm thấy thiếu nợ anh ấy, tốt với anh ấy hơn, lẽ nào không phải nên làm sao?" Dịch Duy nhỏ tiếng nói: "Nếu nói đúng hơn, hai người các anh, ở trong lòng em quan trọng như nhau."
Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn Dịch Duy, Dịch Duy thầm nghĩ muốn diễn thì phải diễn hoàn toàn, thế nên đẩy anh ra nói: "Anh đừng như vậy, đây là giường của anh ấy, em mang thai con anh kết hôn với anh ấy, vốn lòng hổ thẹn với anh ấy, nếu còn làm chuyện này với anh ở trên chiếc giường này, càng có lỗi anh ấy hơn nữa."
"Ở trong lòng em, đây là giường của anh ta và em." Cố Nhạc Sán cười lạnh nói: "Vậy anh nhất định phải làm với em ở trên này."
...............
Dịch Duy cũng không biết tại sao, trong lòng rất rõ ràng bản thân đang diễn, nhưng cũng không biết có phải duyên cớ nhập diễn quá sâu hay không, cảm giác căng thẳng, áy náy, nhục nhã kia, khiến cậu khác với lúc thường.
Cố Nhạc Sán đã đánh răng rửa mặt xong đi phòng thay quần áo thay quần áo.
Dịch Duy hai tay túm chặt chăn tựa ngồi lên đầu giường, nhìn Cố Nhạc Sán đi đến bên giường ngồi xuống.
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Qua hai ngày nữa là sinh nhật anh, em chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Dịch Duy gật đầu nói.
"Anh nói là quà em đặc biệt chuẩn bị cho anh." Cố Nhạc Sán nhìn cậu nói: "Em chuẩn bị quà cho anh ta, anh sẽ không thay anh ta nhận quà."
"Đó là do em cũng không biết anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện." Dịch Duy vốn dĩ có lý không sợ, nhưng bị ánh mắt anh nhìn dần dần trở nên chột dạ, thế nên nhỏ tiếng hỏi: "Còn có thời gian hai ngày, em sẽ giúp anh chuẩn bị quà."
"Cái khác không cần, giả nữ là được." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy sửng sờ, hoảng hốt nói: "Trước đây em nói giả nữ chỉ là nói đùa, em sau đó không phải nói đây là yêu cầu không thể nào đưa ra sao?"
Hôm qua Dịch Duy hỏi Cố Nhạc Sán nghĩ xong muốn quà gì chưa, nói đùa với anh, bảo cậu mặc đồ nữ cũng có thể. Cậu biết Cố Nhạc Sán là người đứng đắn, sẽ không đưa ra yêu cầu này, cho nên cố ý chọc anh, nói xong lập tức nói đây là nói giỡn tuyệt đối không cho phép đưa ra.
"Những năm nay, đều là anh ta quyết định phương thức trải qua sinh nhật, anh ta đến nhận quà, người khác chỉ vì anh ta chúc phúc và chúc mừng. Mà anh, một lần sinh nhật cũng chưa từng trải qua, bởi vì không có người khác biết sự tồn tại của anh, bây giờ cuối cùng có em biết sự tồn tại của anh, cho nên anh xuất hiện muốn trải qua sinh nhật đầu tiên của anh, nhưng...ngay cả em người duy nhất biết sự tồn tại của anh, cũng chưa từng nghĩ muốn giúp anh chuẩn bị một phần quà." Trong ánh mắt Cố Nhạc Sán có thần sắc tổn thương và đau lòng.
Dịch Duy dưới cái nhìn chăm chú của Cố Nhạc Sán, khống chế không được bắt đầu mềm lòng, cậu nhắm mắt lại, mặc kệ cắn răng nói: "Em biết rồi, em đồng ý với anh là được chứ gì."
Dịch Duy cảm thấy bản thân thật sự tính sai, cậu chỉ nghĩ Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường là người ngay thẳng, sẽ không đưa ra yêu cầu dạng này, cho nên nói đùa với anh nói, hoàn toàn không suy xét đến Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy sẽ bỗng nhiên xuất hiện.
"Nếu em đã đồng ý, vậy anh sẽ mong đợi vậy." Cố Nhạc Sán nói: "Sinh nhật lần này, anh chuẩn bị làm lớn, đến lúc đó, em đi với anh, vẫn luôn ở bên cạnh anh, không cho phép một mình rời đi."
"Muốn làm lớn sao?" Dịch Duy sửng sờ nói: "Nhưng, mấy năm qua cũng không có làm lớn, năm nay bỗng nhiên làm lớn, sẽ hay không khiến người khác nghĩ nhiều?"
"Ai thích nghĩ nhiều cứ việc nghĩ nhiều, không có quan hệ với anh, mấy năm nay đều là anh ta quyết định, năm nay do anh trải qua sinh nhật, tự nhiên do anh đến quyết định phương thức trải qua sinh nhật."
"Được thôi, em biết rồi." Dịch Duy gật đầu.
"Anh phải đi công ty." Cố Nhạc Sán đứng dậy nói: "Hai ngày nay nhất định phải xử lý xong hoàn toàn công việc, tranh thủ trải qua sinh nhật, rồi nghỉ ngơi mấy ngày."
Dịch Duy giơ tay kéo tay anh lại nói: "Em hôm nay phải đi gia học lên lớp, không thể theo anh đến công ty, xin anh...không cần tổn thương anh ấy."
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy, trong ánh mắt dần dần xuất hiện ngọn lửa tức giận.
Dịch Duy lại lập tức nói: "Cũng không cần tổn thương bản thân anh, nếu các anh bị thương, em sẽ đau lòng, cho nên, cầu xin anh đó."
Cố Nhạc Sán nhìn ánh mắt khẩn thiết của Dịch Duy nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Dịch Duy mặc áo ngủ quỳ gối ngồi lên, từ trong tủ đầu giường lấy ra mắt kính, giúp anh đeo mắt kính lên, hôn một cái lên miệng anh, rồi tựa lên trán anh nghiêm túc nói: "Cầu xin anh đó."
"Anh biết rồi, anh sẽ nghĩ cách khống chế, em không cần lo lắng." Cố Nhạc Sán hứa hẹn nói.
Nhìn Cố Nhạc Sán rời đi, Dịch Duy mềm nhũn ngã lên giường, cảm thấy bản thân thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống, tại sao lúc ấy phải nói giỡn kiểu đó với Cố Nhạc Sán?
Dịch Duy thở dài, đứng lên đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, lại đi phòng thay đồ thay quần áo.
Đứng trước gương thay đồ, nhìn bụng mình đã có độ cong, Dịch Duy thầm nghĩ, bản thân bây giờ vóc dáng như vậy, mặc đồ nữ có thể đẹp không?
Dịch Duy bởi vì cách nghĩ của mình mà sửng sờ, bụm mặt ngồi xổm xuống, thầm nghĩ mặc đồ nữ lấy lệ với Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy là được, làm cái gì phải quan tâm đẹp hay không?
Trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, ngẩng đầu lên nghĩ, này nói không chừng, là một cơ hội tốt xoay chuyển lực chú ý.
Bây giờ không chỉ là người nhà họ Cố, còn có những người có quan hệ thông gia của nhà họ Cố thậm chí người ngoài, đều nhìn chăm chăm cậu, mà bụng cậu dần dần sắp to lên, bị nhiều người như vậy để ý kĩ, lỡ bị ai phát hiện cậu mang thai thì toi.
Có lẽ bóng ma sinh non đời trước để lại, trước khi con ra đời, Dịch Duy bất kể như thế nào cũng không hy vọng chuyện bản thân mang thai bị công khai, cho nên cậu nghĩ, bằng không lợi dụng cơ hội mặc đồ nữ lần này, mê hoặc người khác, cho dù không thể hoàn toàn di chuyển lực chú ý của họ, có thể khiến họ sản sinh một chút hỗn loạn cũng không tệ.
Chuyện này, Dịch Duy chỉ có thể nhờ Tôn Kỳ giúp cậu, bởi vì chị họ của Tôn Kỳ là nhà thiết kế, có một tòa nhà đặc biệt dùng để chứa các loại trang phục, hơn nữa Tôn Kỳ thỉnh thoảng sẽ đi đến thành cổ Vân Phủ tham gia các loại hoạt động hóa trang sắm vai nhân vật, cậu ta biết trang điểm.
............................
Thế nên hôm sau, Tôn Kỳ bèn xách hòm, đi tìm Dịch Duy.
Lúc Dịch Duy mở hòm ra, Tôn Kỳ nhìn bộ dáng cậu căng thẳng, nhịn không được cà khịa nói: "Chúng ta có thể không cần làm đến mức như đang tiến hành giao dịch không hợp pháp gì đó được không, hại tớ cũng căng thẳng theo, không phải mặc đồ nữ thôi sao? Có cái gì ghê gớm, cậu thả lỏng một chút."
"Không sai, mặc đồ nữ mà thôi, không có cái gì ghê gớm." Dịch Duy hít sâu một hơi, từ trong hòm lấy ra mấy bộ lễ phục tiến hành lựa chọn.
"Chỉ có điều tớ vẫn là phải nói, cậu và Cố đổng thật sự rất biết chơi." Tôn Kỳ cười nói.
"Cũng không phải hoàn toàn vì để chơi...cái gì đó, tớ chủ yếu dùng mặc đồ nữ để di chuyển một vài chú ý của người khác." Dịch Duy đỏ mặt nói.
"Tớ biết, tớ biết." Tôn Kỳ chậm rãi gật đầu, bộ dáng cậu không cần nói nhiều tớ điều hiểu, rồi nói: "Nhưng tớ vẫn phải nhắc nhở cậu, tớ nhưng biết rất nhiều ví dụ mặc qua một lần đồ nữ, liền bắt đầu mê muội trong đó. Trước đây lúc tớ đi tham gia hoạt động cùng người lập nhóm, nhưng con gái mê game không nhiều, cho nên sẽ rút thăm quyết định ai đến mặc đồ nữ, tớ chưa từng rút trúng, nhưng trước đây một vài thành viên nhóm rút trúng....hazzz~"
"Những thành viên nhóm đó sao rồi?" Dịch Duy nghi ngờ lại tò mò hỏi.
"Có vài nam sinh mặc đồ nữ rất đẹp, bây giờ đều thành đại lão giả nữ, ở trên mạng tiến hành các loại livestream giả nữ, hơn nữa còn kiếm được không ít tiền cậu tin không?" Tôn Kỳ không thể hiểu được nói: "Tuy tớ cũng không hiểu niềm vui tiêu tiền nhìn nam sinh mặc đồ nữ rốt cuộc hay chỗ nào, nhưng có người bằng lòng tiêu tiền, hơn nữa còn không ít. Khiến cho họ từ trạch trong nhà chơi game, lội ngược dòng biến thành bạch-phú-mỹ, sống với cái tên gọi là—xinh đẹp kia."
Tuy cũng không có khoa trương như Tôn Kỳ nói, nhưng xác thực có nhiều tiền hơn người bình thường, chủ yếu dựa vào thu nhập quảng cáo, nhưng dù sao cũng chỉ là số lượng cực ít.
"Bạch-phú-mỹ?" Dịch Duy cảm thấy hình dung này kì quái thế nào đấy, cậu nghi ngờ hỏi: "Bọn họ tiện thể đi làm phẫu thuật sao?"
"Này thì không có." Tôn Kỳ nghĩ nghĩ nói: "Nhưng tớ cảm thấy dùng cái này để hình dung tình huống của bọn họ bây giờ, khá thích hợp, dù sao họ bây giờ mê muội vào giả nữ không thể tự mình thoát khỏi."
"Đó là bọn họ, tớ khẳng định sẽ không." Dịch Duy rất kiên định nói: "Tớ không có hứng thú ở thích phương diện này, tớ chỉ mặc một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
Hình như chị nghe thấy tiếng tự vả từ chỗ bé đó, bé Duy
Dịch Duy đang ngủ, bỗng nhiên mơ thấy có côn trùng bò sát trên mặt cậu, một lát bò đến trên miệng cậu, một lát đến trên mắt cậu, một lát lại bò đến trên mũi cậu.
Dịch Duy bị dọa tỉnh, vừa mở mắt, nhìn thấy Cố Nhạc Sán chống đầu nằm nghiêng bên cạnh, dùng ngón tay trượt trên mặt cậu, này là nguyên nhân cậu vừa rồi nằm mơ.
"Tỉnh?" Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy nhìn mắt Cố Nhạc Sán, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, rồi yên lặng dịch chuyển qua bên cạnh từng chút một.
"Muốn rớt xuống giường sao?" Cố Nhạc Sán cau mày nói.
"Cái giường này lớn như vậy, sao sẽ rớt xuống chứ?" Dịch Duy cười, ngồi dậy nói: "Thời gian không sớm nữa, nên thức dậy, em đi đánh răng rửa mặt."
Cố Nhạc Sán cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cậu, ở bên tai cậu hỏi: "Sao anh vừa xuất hiện, em bèn muốn trốn vào phòng tắm vậy?"
"...Không phải." Dịch Duy trốn sang bên cạnh, giải thích với anh nói: "Em...chủ yếu là, là muốn đi vệ sinh."
"Anh vừa xuất hiện em liền tiểu gấp? Vậy thật sự trùng hợp, cần anh giúp hay không?" Cố Nhạc Sán tiếp tục sáp đến hỏi.
"Không cần nữa! Không cần nữa!" Dịch Duy hoảng hốt xoay người, dùng hai tay ngăn lại bả vai của anh từ chối: "Em bỗng nhiên không gấp nữa?"
"Lúc em và anh ta bên nhau, rất vui vẻ, không chỉ ra vào có đôi, còn cùng anh ta đi dạo hồ, các người còn ở trên thuyền..."
Dịch Duy nhanh chóng bụm miệng anh, đỏ mặt nói: "Loại chuyện này, đừng nói ra."
Tuy làm cũng làm rồi, nhưng nói ra cậu vẫn sẽ rất xấu hổ.
Cố Nhạc Sán nắm lấy tay Dịch Duy, trong ánh mắt mang theo ánh sáng u ám nói: "Em còn nói với anh ta em nhớ anh ta, em sao chưa từng nói với anh em nhớ anh?"
Dịch Duy ngẩng đầu nhìn anh, lập tức nắm lấy tay anh nghiêm túc nói: "Em cũng nhớ anh, thật đấy."
"Em còn chủ động hôn anh ta, chủ động ở trên người anh ta..." Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy tiếp tục nói.
Dịch Duy lập tức ôm lấy cổ anh hôn anh, để cho anh không cần tiếp tục nói nữa.
"Em có phải thích anh ta, thích nhiều hơn anh không? Hoặc trong lòng em chỉ thích anh ta, căn bản ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn thấy anh, đúng không?" Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy hỏi.
"Không phải." Dịch Duy lập tức phủ nhận nói: "Ở trong lòng em, các anh...chính là, em là nói anh...em là nói anh ấy, anh và anh ấy là..."
Não của Dịch Duy đã bắt đầu rối loạn, không biết nên biểu đạt như thế nào, Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường hy vọng cậu không cần phân ra anh và anh ấy, Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy lại muốn cậu phân ra. Mà ở trong lòng cậu, Cố Nhạc Sán chính là Cố Nhạc Sán, chỉ có Cố Nhạc Sán một thân thể một linh hồn, chỉ vì phương diện tâm lý và tinh thần anh có chứng bệnh nghiêm trọng, dẫn đến giữa anh có hai tính cách không giống nhau tiến hành chuyển đổi, mà lúc Cố Nhạc Sán tính cách khác biệt, anh cũng sẽ khống chế không nổi dùng thái độ khác biệt đối xử với cậu.
"Trả lời anh, em yêu anh ta, hay yêu anh?" Cố Nhạc Sán ánh mắt nghiêm túc hỏi.
Dịch Duy nhìn anh hồi lâu, cảm thấy vấn đề này mặc kệ cậu thế nào trả lời cũng không đúng, mà Cố Nhạc Sán tính cách nóng nảy vẫn luôn em nè anh nè anh ta nè, khiến cậu choáng váng hết cả lên, cùng anh nói đạo lý không có tác dụng, vậy thì thuận theo lời anh nói là được.
Thế nên Dịch Duy mặc kệ, muốn thỏa mái bung lụa, bắt đầu diễn.
"Em đã quyết định không yêu bất kì người nào nữa, mặc kệ anh ấy hay anh, đều chỉ có thể chiếm được thân thể em, tim của em sẽ không cho bất cứ người nào." Dịch Duy xoay đầu qua một bên, bộ dáng đang nói coi như các anh có được thân thể em, cũng không thể có được trái tim em.
Cố Nhạc Sán dùng một tay nâng mặt cậu, để mắt cậu nhìn mình, Dịch Duy chịu không nổi tim đập càng nhanh hơn, Cố Nhạc Sán bây giờ, khí chất đẹp trai không giống với lúc bình thường, như đọa thiên sứ biết rõ tồn tại nguy hiểm, nhưng không chế không được bị anh hấp dẫn, có khí thế lớn mạnh và lực hấp dẫn chí mạng.
"Em mang theo con của anh kết hôn với anh ta, còn muốn lừa anh nói anh ta không có được trái tim em? Em cảm thấy anh sẽ tin sao?"
"Em trước đây từng nói, bởi vì em mang thai, không thể để con vừa sinh ra đã trở thành con riêng, em lại không biết anh lúc nào mới xuất hiện, nên mới kết hôn với anh ấy, nếu không anh bảo em làm thế nào?" Dịch Duy hàm chứa nước mắt tủi thân nhìn anh nói: "Hơn nữa cho dù em kết hôn với anh ấy, anh không phải muốn xuất hiện thì xuất hiện, rồi chiếm lấy em sao?"
"Em còn chủ động với anh ta hơn anh, vừa ôm vừa hôn anh ta, anh vừa xuất hiện em bèn muốn trốn, đối xử khác biệt như vậy, em muốn như thế nào thuyết phục anh rằng trong lòng em thích anh nhiều hơn thích anh ta?"
"Anh ấy dù sao cũng là chồng em, chúng em có quan hệ hôn nhân hợp pháp, huống chi em mang thai con anh kết hôn với anh ấy, trong lòng cảm thấy thiếu nợ anh ấy, tốt với anh ấy hơn, lẽ nào không phải nên làm sao?" Dịch Duy nhỏ tiếng nói: "Nếu nói đúng hơn, hai người các anh, ở trong lòng em quan trọng như nhau."
Cố Nhạc Sán cúi đầu hôn Dịch Duy, Dịch Duy thầm nghĩ muốn diễn thì phải diễn hoàn toàn, thế nên đẩy anh ra nói: "Anh đừng như vậy, đây là giường của anh ấy, em mang thai con anh kết hôn với anh ấy, vốn lòng hổ thẹn với anh ấy, nếu còn làm chuyện này với anh ở trên chiếc giường này, càng có lỗi anh ấy hơn nữa."
"Ở trong lòng em, đây là giường của anh ta và em." Cố Nhạc Sán cười lạnh nói: "Vậy anh nhất định phải làm với em ở trên này."
...............
Dịch Duy cũng không biết tại sao, trong lòng rất rõ ràng bản thân đang diễn, nhưng cũng không biết có phải duyên cớ nhập diễn quá sâu hay không, cảm giác căng thẳng, áy náy, nhục nhã kia, khiến cậu khác với lúc thường.
Cố Nhạc Sán đã đánh răng rửa mặt xong đi phòng thay quần áo thay quần áo.
Dịch Duy hai tay túm chặt chăn tựa ngồi lên đầu giường, nhìn Cố Nhạc Sán đi đến bên giường ngồi xuống.
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy nói: "Qua hai ngày nữa là sinh nhật anh, em chuẩn bị quà sinh nhật cho anh rồi chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi." Dịch Duy gật đầu nói.
"Anh nói là quà em đặc biệt chuẩn bị cho anh." Cố Nhạc Sán nhìn cậu nói: "Em chuẩn bị quà cho anh ta, anh sẽ không thay anh ta nhận quà."
"Đó là do em cũng không biết anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện." Dịch Duy vốn dĩ có lý không sợ, nhưng bị ánh mắt anh nhìn dần dần trở nên chột dạ, thế nên nhỏ tiếng hỏi: "Còn có thời gian hai ngày, em sẽ giúp anh chuẩn bị quà."
"Cái khác không cần, giả nữ là được." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy sửng sờ, hoảng hốt nói: "Trước đây em nói giả nữ chỉ là nói đùa, em sau đó không phải nói đây là yêu cầu không thể nào đưa ra sao?"
Hôm qua Dịch Duy hỏi Cố Nhạc Sán nghĩ xong muốn quà gì chưa, nói đùa với anh, bảo cậu mặc đồ nữ cũng có thể. Cậu biết Cố Nhạc Sán là người đứng đắn, sẽ không đưa ra yêu cầu này, cho nên cố ý chọc anh, nói xong lập tức nói đây là nói giỡn tuyệt đối không cho phép đưa ra.
"Những năm nay, đều là anh ta quyết định phương thức trải qua sinh nhật, anh ta đến nhận quà, người khác chỉ vì anh ta chúc phúc và chúc mừng. Mà anh, một lần sinh nhật cũng chưa từng trải qua, bởi vì không có người khác biết sự tồn tại của anh, bây giờ cuối cùng có em biết sự tồn tại của anh, cho nên anh xuất hiện muốn trải qua sinh nhật đầu tiên của anh, nhưng...ngay cả em người duy nhất biết sự tồn tại của anh, cũng chưa từng nghĩ muốn giúp anh chuẩn bị một phần quà." Trong ánh mắt Cố Nhạc Sán có thần sắc tổn thương và đau lòng.
Dịch Duy dưới cái nhìn chăm chú của Cố Nhạc Sán, khống chế không được bắt đầu mềm lòng, cậu nhắm mắt lại, mặc kệ cắn răng nói: "Em biết rồi, em đồng ý với anh là được chứ gì."
Dịch Duy cảm thấy bản thân thật sự tính sai, cậu chỉ nghĩ Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường là người ngay thẳng, sẽ không đưa ra yêu cầu dạng này, cho nên nói đùa với anh nói, hoàn toàn không suy xét đến Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy sẽ bỗng nhiên xuất hiện.
"Nếu em đã đồng ý, vậy anh sẽ mong đợi vậy." Cố Nhạc Sán nói: "Sinh nhật lần này, anh chuẩn bị làm lớn, đến lúc đó, em đi với anh, vẫn luôn ở bên cạnh anh, không cho phép một mình rời đi."
"Muốn làm lớn sao?" Dịch Duy sửng sờ nói: "Nhưng, mấy năm qua cũng không có làm lớn, năm nay bỗng nhiên làm lớn, sẽ hay không khiến người khác nghĩ nhiều?"
"Ai thích nghĩ nhiều cứ việc nghĩ nhiều, không có quan hệ với anh, mấy năm nay đều là anh ta quyết định, năm nay do anh trải qua sinh nhật, tự nhiên do anh đến quyết định phương thức trải qua sinh nhật."
"Được thôi, em biết rồi." Dịch Duy gật đầu.
"Anh phải đi công ty." Cố Nhạc Sán đứng dậy nói: "Hai ngày nay nhất định phải xử lý xong hoàn toàn công việc, tranh thủ trải qua sinh nhật, rồi nghỉ ngơi mấy ngày."
Dịch Duy giơ tay kéo tay anh lại nói: "Em hôm nay phải đi gia học lên lớp, không thể theo anh đến công ty, xin anh...không cần tổn thương anh ấy."
Cố Nhạc Sán nhìn Dịch Duy, trong ánh mắt dần dần xuất hiện ngọn lửa tức giận.
Dịch Duy lại lập tức nói: "Cũng không cần tổn thương bản thân anh, nếu các anh bị thương, em sẽ đau lòng, cho nên, cầu xin anh đó."
Cố Nhạc Sán nhìn ánh mắt khẩn thiết của Dịch Duy nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức."
Dịch Duy mặc áo ngủ quỳ gối ngồi lên, từ trong tủ đầu giường lấy ra mắt kính, giúp anh đeo mắt kính lên, hôn một cái lên miệng anh, rồi tựa lên trán anh nghiêm túc nói: "Cầu xin anh đó."
"Anh biết rồi, anh sẽ nghĩ cách khống chế, em không cần lo lắng." Cố Nhạc Sán hứa hẹn nói.
Nhìn Cố Nhạc Sán rời đi, Dịch Duy mềm nhũn ngã lên giường, cảm thấy bản thân thật sự là tự tạo nghiệt không thể sống, tại sao lúc ấy phải nói giỡn kiểu đó với Cố Nhạc Sán?
Dịch Duy thở dài, đứng lên đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, lại đi phòng thay đồ thay quần áo.
Đứng trước gương thay đồ, nhìn bụng mình đã có độ cong, Dịch Duy thầm nghĩ, bản thân bây giờ vóc dáng như vậy, mặc đồ nữ có thể đẹp không?
Dịch Duy bởi vì cách nghĩ của mình mà sửng sờ, bụm mặt ngồi xổm xuống, thầm nghĩ mặc đồ nữ lấy lệ với Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy là được, làm cái gì phải quan tâm đẹp hay không?
Trong đầu cậu bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng, ngẩng đầu lên nghĩ, này nói không chừng, là một cơ hội tốt xoay chuyển lực chú ý.
Bây giờ không chỉ là người nhà họ Cố, còn có những người có quan hệ thông gia của nhà họ Cố thậm chí người ngoài, đều nhìn chăm chăm cậu, mà bụng cậu dần dần sắp to lên, bị nhiều người như vậy để ý kĩ, lỡ bị ai phát hiện cậu mang thai thì toi.
Có lẽ bóng ma sinh non đời trước để lại, trước khi con ra đời, Dịch Duy bất kể như thế nào cũng không hy vọng chuyện bản thân mang thai bị công khai, cho nên cậu nghĩ, bằng không lợi dụng cơ hội mặc đồ nữ lần này, mê hoặc người khác, cho dù không thể hoàn toàn di chuyển lực chú ý của họ, có thể khiến họ sản sinh một chút hỗn loạn cũng không tệ.
Chuyện này, Dịch Duy chỉ có thể nhờ Tôn Kỳ giúp cậu, bởi vì chị họ của Tôn Kỳ là nhà thiết kế, có một tòa nhà đặc biệt dùng để chứa các loại trang phục, hơn nữa Tôn Kỳ thỉnh thoảng sẽ đi đến thành cổ Vân Phủ tham gia các loại hoạt động hóa trang sắm vai nhân vật, cậu ta biết trang điểm.
............................
Thế nên hôm sau, Tôn Kỳ bèn xách hòm, đi tìm Dịch Duy.
Lúc Dịch Duy mở hòm ra, Tôn Kỳ nhìn bộ dáng cậu căng thẳng, nhịn không được cà khịa nói: "Chúng ta có thể không cần làm đến mức như đang tiến hành giao dịch không hợp pháp gì đó được không, hại tớ cũng căng thẳng theo, không phải mặc đồ nữ thôi sao? Có cái gì ghê gớm, cậu thả lỏng một chút."
"Không sai, mặc đồ nữ mà thôi, không có cái gì ghê gớm." Dịch Duy hít sâu một hơi, từ trong hòm lấy ra mấy bộ lễ phục tiến hành lựa chọn.
"Chỉ có điều tớ vẫn là phải nói, cậu và Cố đổng thật sự rất biết chơi." Tôn Kỳ cười nói.
"Cũng không phải hoàn toàn vì để chơi...cái gì đó, tớ chủ yếu dùng mặc đồ nữ để di chuyển một vài chú ý của người khác." Dịch Duy đỏ mặt nói.
"Tớ biết, tớ biết." Tôn Kỳ chậm rãi gật đầu, bộ dáng cậu không cần nói nhiều tớ điều hiểu, rồi nói: "Nhưng tớ vẫn phải nhắc nhở cậu, tớ nhưng biết rất nhiều ví dụ mặc qua một lần đồ nữ, liền bắt đầu mê muội trong đó. Trước đây lúc tớ đi tham gia hoạt động cùng người lập nhóm, nhưng con gái mê game không nhiều, cho nên sẽ rút thăm quyết định ai đến mặc đồ nữ, tớ chưa từng rút trúng, nhưng trước đây một vài thành viên nhóm rút trúng....hazzz~"
"Những thành viên nhóm đó sao rồi?" Dịch Duy nghi ngờ lại tò mò hỏi.
"Có vài nam sinh mặc đồ nữ rất đẹp, bây giờ đều thành đại lão giả nữ, ở trên mạng tiến hành các loại livestream giả nữ, hơn nữa còn kiếm được không ít tiền cậu tin không?" Tôn Kỳ không thể hiểu được nói: "Tuy tớ cũng không hiểu niềm vui tiêu tiền nhìn nam sinh mặc đồ nữ rốt cuộc hay chỗ nào, nhưng có người bằng lòng tiêu tiền, hơn nữa còn không ít. Khiến cho họ từ trạch trong nhà chơi game, lội ngược dòng biến thành bạch-phú-mỹ, sống với cái tên gọi là—xinh đẹp kia."
Tuy cũng không có khoa trương như Tôn Kỳ nói, nhưng xác thực có nhiều tiền hơn người bình thường, chủ yếu dựa vào thu nhập quảng cáo, nhưng dù sao cũng chỉ là số lượng cực ít.
"Bạch-phú-mỹ?" Dịch Duy cảm thấy hình dung này kì quái thế nào đấy, cậu nghi ngờ hỏi: "Bọn họ tiện thể đi làm phẫu thuật sao?"
"Này thì không có." Tôn Kỳ nghĩ nghĩ nói: "Nhưng tớ cảm thấy dùng cái này để hình dung tình huống của bọn họ bây giờ, khá thích hợp, dù sao họ bây giờ mê muội vào giả nữ không thể tự mình thoát khỏi."
"Đó là bọn họ, tớ khẳng định sẽ không." Dịch Duy rất kiên định nói: "Tớ không có hứng thú ở thích phương diện này, tớ chỉ mặc một lần này, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai."
Hình như chị nghe thấy tiếng tự vả từ chỗ bé đó, bé Duy