Chương 38: Thứ gây nghiện
Từ thành cổ Vân Phủ về đến nhà họ Cố, Dịch Duy chuẩn bị kiểm kê thứ mang về, phần lớn đều là Tôn Kỳ chia cho cậu ăn, cậu cũng không có người để tặng, chuẩn bị ngày mai đem phần lớn đồ đều mang đi nhà họ Mễ.
Dịch Duy bưng một khay mứt kẹo vừa ăn vừa đi vào trong, thấy Cố Nhạc Sán đứng ở trước bàn sách của cậu nhìn hoa hồng bên trên, lập tức nghĩ thầm toi rồi, quên trước đó gọi điện thoại về hủy thi diệt tích, thế nên vội vàng bước nhanh đến, đặt mứt kẹo lên bàn, cầm lên bình hoa nói: "Hoa này cũng sắp khô, em sai người cầm đi vứt."
Cố Nhạc Sán từ trong bình hoa rút ra một bông hoa hồng cầm ở trên tay nhìn nhìn nói: "Diệp Tu Thành tặng em?"
"Em mới đầu cho rằng anh tặng, sau này nhận nhiều, cũng từng nghĩ không phải anh tặng, nhưng lại nghĩ lỡ như thật sự anh tặng, vứt rồi rất đáng tiếc sao? Cho nên mới đặt ở trong bình hoa, tạm thời chăm sóc." Dịch Duy giải thích nói.
"Em thích hoa hồng?" Cố Nhạc Sán hỏi cậu.
"Nói không rõ được thích hay không, thứ gì không quan trọng, người tặng là ai quan trọng hơn." Dịch Duy trả lời.
Cố Nhạc Sán nắm toàn bộ hoa ở bàn tay, hơi dùng chút sức, toàn bộ cánh hoa rụng rơi.
Dịch Duy sửng sờ, nghĩ Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, bình thường sẽ không làm hành động như thế, thoạt nhìn còn tức giận.
Dịch Duy cầm ra hoa và thiệp đi giao cho người hầu để vứt đi, lại về đến trong phòng, Cố Nhạc Sán ngồi trên ghế giường, Dịch Duy lập tức đi qua ngồi trên chân anh, ôm bả vai anh hỏi: "Lại qua mấy ngày nữa là sinh nhật anh, anh chuẩn bị trải qua như thế nào? Muốn tổ chức tiệc sinh nhật không? Sinh nhật lần này của anh tròn 36 tuổi, trùng sáu trùng tám nên làm lớn."
Trùng sáu trùng tám: Theo phong tục truyền thống của người trung thì số 6 và số 8 là số may mắn.
"Không phải sinh nhật đầy tuổi, không cần làm lớn, như mọi năm, mời đám bạn đến náo nhiệt một chút thì được." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy biết tính cách Cố Nhạc Sán thích kín đáo, không thích linh đình, nên không bất ngờ với quyết định của anh, rồi hỏi: "Vậy anh có muốn quà gì không?"
"Quà?" Cố Nhạc Sán sửng sờ, anh sống đến tuổi này, quà từng nhận được vô số kể, nhưng trong đó, gần như không có thứ gì là bản thân anh muốn.
Dịch Duy cười nói: "Cũng không nhất định phải là thứ gì, anh cũng có thể đưa ra yêu cầu gì đó với em, ví dụ như xoa bóp. Em khoảng thời gian trước học được nội dung có liên quan đến huyệt vị, còn đặc biệt học thủ pháp xoa bóp, lúc anh rất mệt mỏi, em có thể giúp anh thả lỏng."
"Tôi sẽ thử cân nhắc." Cố Nhạc Sán nói.
"Được, trước sinh nhật anh phải nghĩ xong, rồi nói cho em biết." Dịch Duy nâng mặt Cố Nhạc Sán, hôn lên môi anh, từ trên đùi anh đi xuống, đi ra ngoài tiếp tục kiểm kê đồ mang về.
Ánh mắt Cố Nhạc Sán dần trở nên âm u.
Kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, trường học và gia học đều bắt đầu đi học.
Chuyện của Dịch Duy và Cố Nhạc Sán bị lộ ra ánh sáng, tất cả mọi người đang suy đoán quan hệ giữa họ, có người đoán họ yêu nhau, có người đoán họ chỉ là quan hệ tình nhân đơn thuần, cũng có người đoán Cố Nhạc Sán chỉ chơi đùa Dịch Duy.
Dịch Duy vừa xuất hiện ở gia học, học sinh khác đều nhìn về phía cậu, rồi bắt đầu thảo thuận.
Dịch Duy căn bản không để ý họ nghĩ gì thảo luận gì, bởi vì cậu đã kết hôn với Cố Nhạc Sán, nên cậu có đủ tự tin không để ý. Mà Cố Nhạc Sán cũng đủ lớn mạnh, cách nghĩ và thảo luận của họ, với cậu và Cố Nhạc Sán mà nói, không thể sản sinh ra bất kì ảnh hưởng nào, cho nên hoàn toàn không cần để ý.
Cố Nhạc Sán ở nước ngoài lấy được một hạng mục lớn, khoảng thời gian này không chỉ người đến công ty anh trở nên nhiều, người đến nhà họ Cố đưa quà và nghe ngóng tin tức cũng ngày càng nhiều.
Mà có thể từ trong hạng mục này chia được một phần lợi nhuận, ngoại trừ Ngụy Nam Phong và một người bạn tốt khác của họ, thì chỉ có nhà họ Mễ.
Chuyện công ty nhà họ Mễ đã kí hợp đồng thỏa thuận với tập đoàn Cố thị, khiến Triệu Trân ở nhà gấp đến đi vòng vòng, Dịch Hồng khoảng thời gian này ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ nhận được tin tức chắc chắn, tình cảnh càng bi thảm hơn.
"Anh nói Dịch Bác đến cùng là xảy ra chuyện gì?!" Triệu Trân lo lắng oán giận nói: "Nói cũng không nói một tiếng bỗng nhiên ra nước ngoài, sau khi trở về ngày ngày say sỉn bất tỉnh nhân sự, hỏi nó xảy ra chuyện gì nó cái gì cũng không nói, đây là muốn gấp chết em sao?! Đơn hàng lớn như thế, vốn còn mong chờ nó có thể giúp anh giành lấy, bây giờ bị nhà họ Mễ cầm đi, thật sự tức chết em rồi!"
"Mấy năm nay, khoảng cách của công ty nhà họ Mễ và công ty chúng ta đã dần dần kéo ra, nhưng dựa vào đơn hàng này, nhà họ Mễ đã trung hòa khoảng cách mấy năm nay chúng ta cố gắng kéo ra, thậm chí vượt qua chúng ta, hợp đồng đơn hàng này có giá trị duy trì kéo dài, ít nhất mấy năm." Dịch Hồng sắc mặt khó coi nói.
"Thục Cầm nói với em, cô ấy nghe người khác phân tích, Cố đổng sở dĩ chọn nhà họ Mễ, rất có thể vì Dịch Duy." Triệu Trân nhìn Dịch Hồng nói: "Anh cảm thấy, cái này phải thật hay không?"
"Sản phẩm mới của nhà họ Mễ, xác thực rất chiếm ưu thế, nhưng cũng không phải duy nhất, nhà chúng ta còn có mấy nhà khác, vẫn có cơ hội cạnh tranh, nhưng Cố đổng cứ khăng khăng chọn nhà họ Mễ, trong đó rốt cuộc có tác dụng của Dịch Duy hay không, thật sự khó nói, dù sao bây giờ ngay cả người nhà họ Cố cũng đã chắc chắn, cho dù Dịch Duy không yêu đương với Cố đổng, cũng khẳng định là quan hệ nào đó."
"Dịch Duy rõ ràng là con chúng ta, bây giờ lại một lòng hướng về nhà họ Mễ, con gái nhà họ Mễ nuôi nó 10 năm, nhưng chúng ta cho nó sinh mệnh, chúng ta nuôi nó bốn năm năm! Nó sao chưa từng nghĩ đến chúng ta tốt với nó chứ?" Triệu Trân tức giận nói.
"Bà chủ! Bà chủ!" Người hầu hoảng hốt từ trên cầu thang chạy xuống, lớn tiếng gọi: "Cậu cả ngất xỉu rồi!"
"Cái gì?!"" Triệu Trân bật dậy chạy lên cầu thang: "Nhanh gọi điện thoại kêu xe cứu thương! Còn sửng sờ làm gì?!"
"Dịch Bác! Dịch Bác!" Triệu Trân sốt ruột sắp khóc ra, bà quỳ trên sàn nhìn Dịch Bác gọi: "Con đây là sao vậy chứ?! Muốn sốt ruột chết mẹ sao?!"
..............
Chuyện nhà họ Mễ lấy được đơn hàng, cuối cùng khiến hai cụ bà nhà họ Cố ngồi không yên, Diệp Phượng vì không phải mẹ ruột Cố Nhạc Sán, băn khoăn khá nhiều, nên tạm thời không làm gì, mà Hứa Hoa trực tiếp tìm Dịch Duy qua nói chuyện.
"Bây giờ bên ngoài phao tin đồn, không cần tôi nói cậu cũng rõ ràng người khác thảo luận thế nào." Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói: "Tôi vốn cho rằng, Nhạc Sán chọn cậu làm trợ lý, bởi nhìn trúng năng lực của cậu."
"Lẽ nào lão phu nhân cảm thấy, dựa vào năng lực của tôi, không đủ để làm trợ lý cho Cố đổng sao?" Dịch Duy bình tĩnh nhìn thẳng Hứa Hoa nói: "Hay nói, lão phu nhân cảm thấy Cổ đổng dùng người, coi trọng thứ khác hơn năng lực?"
Hứa Hoa cười nói: "Cậu rất biết phản bác, xác thực năng lực của cậu, không có gì có thể nghi ngờ chất vấn. Nhưng, cậu đã làm việc ở bên cạnh Nhạc Sán, Nhạc Sán lại coi trọng cậu, cậu nên vì danh tiếng của nó mà cân nhắc, mà không phải để cho nó trở thành đề tài nói chuyện của người khác khi rỗi rãi."
"Lão phu nhân, Cố đổng là đàn ông bình thường thể xác và tinh thần khỏe mạnh, anh ấy cũng có nhu cầu, bên ngoài không chỉ phải phòng sạch hay không sạch, còn cần phải phòng người có ý đồ tính kế hay không, mặc kệ công việc hay cái khác, đương nhiên dùng người bên cạnh yên tâm hơn." Dịch Duy cố ý dẫn dắt về phương diện kia.
Dịch Duy nói chuyện thẳng thắng, ngay cả Hứa Hoa cũng kinh ngạc, bà không ngờ Dịch Duy tuổi trẻ, từng được dạy dỗ tốt, mà có thể nói ra như vậy.
Tưởng Thục Cầm và Cố Hoành nghe lén trong phòng bên cạnh, lời của Dịch Duy cũng khiến họ cảm thấy khó tin đây là lời cậu sẽ nói ra.
"Cậu tốt xấu gì cũng là người từng được dạy dỗ rất cao, cứ như vậy coi rẻ chính mình?" Hứa Hoa nhìn cậu hỏi.
"Tôi không cảm thấy đây là coi rẻ chính mình, vì Cố đổng làm việc, là chuyện đáng giá đáng kiêu ngạo nhất đời này của tôi, chỉ cần Cố đổng có thể dùng tôi, bảo tôi làm cái gì cũng có thể." Dịch Duy cố ý làm ra nét mặt cố chấp.
Hứa Hoa lại là sửng sờ, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không nén nổi ngưỡng mộ Cố Nhạc Sán, có thể khiến cho người như Dịch Duy trung thành với anh đến trình độ này.
"Cậu trước đây từng đính hôn với Cố Hoành, trước cùng cháu trai sau lại cùng chú, mặt mũi nhà họ Cố không thể hủy trên người cậu." Hứa Hoa lại tìm một lý do tiếp tục thử thăm dò Dịch Duy.
"Giữa tôi và Cố Hoành trong sạch, cái gì cũng không xảy ra, huống chi Cố Hoành căn bản chưa từng thích tôi, tôi cũng chưa từng thích anh ta, cái gọi là đính hôn, chẳng qua anh ta lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh ta, không có bất kì ý nghĩa thực tế nào." Dịch Duy nói: "Càng huống chi, Cố đổng cũng nói, anh ấy sẽ không bạc đãi tôi, nhưng cũng sẽ không..."
Dịch Duy cố ý không có nói hết câu, cậu lấy ra điện thoại nhìn thời gian, đứng lên nói: "Xin lỗi lão phu nhân, tôi phải đi công ty, công việc khoảng thời gian này còn chưa làm xong, lại không nắm chặt thời gian làm xong sẽ không kịp được."
Đợi sau khi Dịch Duy rời đi, Tưởng Thục Cầm mới đẩy cửa, cùng Cố Hoành đi ra.
"Lời của Dịch Duy xác thực khiến con kinh ngạc." Tưởng Thục Cầm nói: "Con trước đây chẳng hề nhìn ra, cũng hoàn toàn không ngờ, Dịch Duy sẽ là người có thể nói ra lời như vậy."
Cố Hoành tâm tình phức tạp cực độ, gã vẫn luôn cho rằng Dịch Duy thích gã, cho dù hiện tại ở bên chú tư gã, cũng do có cách nghĩ muốn báo thù gã trong đó. Nhưng lời vừa rồi Dịch Duy nói, không chỉ trực tiếp nói rõ chưa từng thích gã, hơn nữa bây giờ còn thà rằng không cần danh phận thậm chí không cần tôn nghiên duy trì quan hệ đó với chú tư của gã.
"Nhìn thấy khoảng cách giữa cháu với chú tư cháu chưa?" Hứa Hoa nhìn Cố Hoành nói: "Năng lực thu phục người, cháu nếu học được hai ba phần, đủ cháu hưởng thụ cả đời."
"Vâng." Cố Hoành trả lời: "Cháu nhất định sẽ dụng tâm và nỗ lực học hỏi chú tư, tuyệt đối không phụ sự kì vọng của bà nội."
"Mẹ, chuyện của Dịch Duy và chú nhỏ, ngài không quản sao?" Tưởng Thục Cầm hỏi.
"Ngu xuẩn." Hứa Hoa nhìn bà nói: "Nhạc Sán còn chưa có gì với nó, mẹ chuyện nhỏ xé to ra, không phải khiến Nhạc Sán mất mặt sao? Con xem bộ dáng của nó, đoán chừng Nhạc Sán cũng chỉ lấy nó ra giải tỏa cơn đói, không thật sự muốn cùng nó, đã là nó tự mình cam chịu coi rẻ chính mình, chúng ta tại sao phải ngăn cản nó? Yên lặng theo dõi thôi."
.............
Ba hôm sau, Dịch Duy nhờ vả Tôn Kỳ giúp cậu đặt đồ, thứ này cậu không thể tự mình đặt, càng không thể cho người khác đi đặt, chỉ có thể nhờ vả Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nghe xong thứ Dịch Duy muốn, kinh ngạc hơn nửa ngày cũng không thể tỉnh táo lại, nhưng ai bảo bọn họ là bạn bè chứ? Cho nên dù kinh ngạc, cậu ta vẫn đồng ý.
Tôn Kỳ cầm được đồ đến tay, bèn xách hộp đi nhà chính tìm Dịch Duy, bởi vì sân của Cố Nhạc Sán không thể tùy tiện dẫn người vào, nên Dịch Duy dẫn Tôn Kỳ đến trong phòng của Hải Đường Uyển.
Tôn Kỳ tiến vào sân, đánh giá bốn phía nói: "Cái này chính là Hải Đường Uyển trong truyền thuyết hả? Thật không ngờ tớ cũng có một ngày có thể tiến vào."
"Chỉ là một cái sân đẹp một chút, không có gì ghê gớm." Dịch Duy tiến vào phòng nói: "Nhanh vào đi."
"Cái này gọi là đẹp 'một chút'? Mỗi năm chỉ phí bảo vệ, đã phải tốn bao nhiêu tiền hả?" Tôn Kỳ đi vào phòng nói.
Dịch Duy đóng cửa khóa trái lại, có chút căng thẳng nhìn Tôn Kỳ hỏi: "Đồ, cậu...cậu đặt được chưa?"
"Đặt được rồi." Tôn Kỳ đặt hộp lên bàn nói: "Cậu trước xem thử có phải không thứ cậu muốn không."
Dịch Duy hít thở sâu một hơi, đi đến bên bàn, tay hơi run run chuẩn bị mở hộp.
Tôn Kỳ ấn vào hộp, nghiêm túc nhìn Dịch Duy nói: "Cậu phải nghĩ kĩ, thứ này, sẽ nghiện, vết xe đổ rất nhiều, sau một lần thì rất có thể đắm chìm vào, không thể thoát ra."
"Sẽ không." Dịch Duy nhắm mắt, sau đó ánh mắt kiên trì bình tĩnh nói: "Một lần này, bởi vì sinh nhật của Cố đổng tớ mới làm như vậy, qua lần này, tớ tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chạm vào nữa, càng không thể nào sẽ nghiện còn đắm chìm vào."
"Cậu thật sự nghĩ kĩ rồi?" Tôn Kỳ cuối cùng lại nghiêm túc hỏi một lần nữa.
Dịch Duy nghiêm túc gật đầu.
Tôn Kỳ thở dài, dịch tay ra nói: "Vậy cậu mở đi."
Má ơi, cười đau bụng, tưởng thứ gì ghê gớm lắm, lúc làm tới khúc này, nín thở, hóp bụng, cong mông ngồi hóng từng đoạn, để xem nó là thứ gì mà sẽ bị nghiện.
Dịch Duy bưng một khay mứt kẹo vừa ăn vừa đi vào trong, thấy Cố Nhạc Sán đứng ở trước bàn sách của cậu nhìn hoa hồng bên trên, lập tức nghĩ thầm toi rồi, quên trước đó gọi điện thoại về hủy thi diệt tích, thế nên vội vàng bước nhanh đến, đặt mứt kẹo lên bàn, cầm lên bình hoa nói: "Hoa này cũng sắp khô, em sai người cầm đi vứt."
Cố Nhạc Sán từ trong bình hoa rút ra một bông hoa hồng cầm ở trên tay nhìn nhìn nói: "Diệp Tu Thành tặng em?"
"Em mới đầu cho rằng anh tặng, sau này nhận nhiều, cũng từng nghĩ không phải anh tặng, nhưng lại nghĩ lỡ như thật sự anh tặng, vứt rồi rất đáng tiếc sao? Cho nên mới đặt ở trong bình hoa, tạm thời chăm sóc." Dịch Duy giải thích nói.
"Em thích hoa hồng?" Cố Nhạc Sán hỏi cậu.
"Nói không rõ được thích hay không, thứ gì không quan trọng, người tặng là ai quan trọng hơn." Dịch Duy trả lời.
Cố Nhạc Sán nắm toàn bộ hoa ở bàn tay, hơi dùng chút sức, toàn bộ cánh hoa rụng rơi.
Dịch Duy sửng sờ, nghĩ Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, bình thường sẽ không làm hành động như thế, thoạt nhìn còn tức giận.
Dịch Duy cầm ra hoa và thiệp đi giao cho người hầu để vứt đi, lại về đến trong phòng, Cố Nhạc Sán ngồi trên ghế giường, Dịch Duy lập tức đi qua ngồi trên chân anh, ôm bả vai anh hỏi: "Lại qua mấy ngày nữa là sinh nhật anh, anh chuẩn bị trải qua như thế nào? Muốn tổ chức tiệc sinh nhật không? Sinh nhật lần này của anh tròn 36 tuổi, trùng sáu trùng tám nên làm lớn."
Trùng sáu trùng tám: Theo phong tục truyền thống của người trung thì số 6 và số 8 là số may mắn.
"Không phải sinh nhật đầy tuổi, không cần làm lớn, như mọi năm, mời đám bạn đến náo nhiệt một chút thì được." Cố Nhạc Sán nói.
Dịch Duy biết tính cách Cố Nhạc Sán thích kín đáo, không thích linh đình, nên không bất ngờ với quyết định của anh, rồi hỏi: "Vậy anh có muốn quà gì không?"
"Quà?" Cố Nhạc Sán sửng sờ, anh sống đến tuổi này, quà từng nhận được vô số kể, nhưng trong đó, gần như không có thứ gì là bản thân anh muốn.
Dịch Duy cười nói: "Cũng không nhất định phải là thứ gì, anh cũng có thể đưa ra yêu cầu gì đó với em, ví dụ như xoa bóp. Em khoảng thời gian trước học được nội dung có liên quan đến huyệt vị, còn đặc biệt học thủ pháp xoa bóp, lúc anh rất mệt mỏi, em có thể giúp anh thả lỏng."
"Tôi sẽ thử cân nhắc." Cố Nhạc Sán nói.
"Được, trước sinh nhật anh phải nghĩ xong, rồi nói cho em biết." Dịch Duy nâng mặt Cố Nhạc Sán, hôn lên môi anh, từ trên đùi anh đi xuống, đi ra ngoài tiếp tục kiểm kê đồ mang về.
Ánh mắt Cố Nhạc Sán dần trở nên âm u.
Kì nghỉ ngắn ngủi kết thúc, trường học và gia học đều bắt đầu đi học.
Chuyện của Dịch Duy và Cố Nhạc Sán bị lộ ra ánh sáng, tất cả mọi người đang suy đoán quan hệ giữa họ, có người đoán họ yêu nhau, có người đoán họ chỉ là quan hệ tình nhân đơn thuần, cũng có người đoán Cố Nhạc Sán chỉ chơi đùa Dịch Duy.
Dịch Duy vừa xuất hiện ở gia học, học sinh khác đều nhìn về phía cậu, rồi bắt đầu thảo thuận.
Dịch Duy căn bản không để ý họ nghĩ gì thảo luận gì, bởi vì cậu đã kết hôn với Cố Nhạc Sán, nên cậu có đủ tự tin không để ý. Mà Cố Nhạc Sán cũng đủ lớn mạnh, cách nghĩ và thảo luận của họ, với cậu và Cố Nhạc Sán mà nói, không thể sản sinh ra bất kì ảnh hưởng nào, cho nên hoàn toàn không cần để ý.
Cố Nhạc Sán ở nước ngoài lấy được một hạng mục lớn, khoảng thời gian này không chỉ người đến công ty anh trở nên nhiều, người đến nhà họ Cố đưa quà và nghe ngóng tin tức cũng ngày càng nhiều.
Mà có thể từ trong hạng mục này chia được một phần lợi nhuận, ngoại trừ Ngụy Nam Phong và một người bạn tốt khác của họ, thì chỉ có nhà họ Mễ.
Chuyện công ty nhà họ Mễ đã kí hợp đồng thỏa thuận với tập đoàn Cố thị, khiến Triệu Trân ở nhà gấp đến đi vòng vòng, Dịch Hồng khoảng thời gian này ăn không ngon ngủ không yên, bây giờ nhận được tin tức chắc chắn, tình cảnh càng bi thảm hơn.
"Anh nói Dịch Bác đến cùng là xảy ra chuyện gì?!" Triệu Trân lo lắng oán giận nói: "Nói cũng không nói một tiếng bỗng nhiên ra nước ngoài, sau khi trở về ngày ngày say sỉn bất tỉnh nhân sự, hỏi nó xảy ra chuyện gì nó cái gì cũng không nói, đây là muốn gấp chết em sao?! Đơn hàng lớn như thế, vốn còn mong chờ nó có thể giúp anh giành lấy, bây giờ bị nhà họ Mễ cầm đi, thật sự tức chết em rồi!"
"Mấy năm nay, khoảng cách của công ty nhà họ Mễ và công ty chúng ta đã dần dần kéo ra, nhưng dựa vào đơn hàng này, nhà họ Mễ đã trung hòa khoảng cách mấy năm nay chúng ta cố gắng kéo ra, thậm chí vượt qua chúng ta, hợp đồng đơn hàng này có giá trị duy trì kéo dài, ít nhất mấy năm." Dịch Hồng sắc mặt khó coi nói.
"Thục Cầm nói với em, cô ấy nghe người khác phân tích, Cố đổng sở dĩ chọn nhà họ Mễ, rất có thể vì Dịch Duy." Triệu Trân nhìn Dịch Hồng nói: "Anh cảm thấy, cái này phải thật hay không?"
"Sản phẩm mới của nhà họ Mễ, xác thực rất chiếm ưu thế, nhưng cũng không phải duy nhất, nhà chúng ta còn có mấy nhà khác, vẫn có cơ hội cạnh tranh, nhưng Cố đổng cứ khăng khăng chọn nhà họ Mễ, trong đó rốt cuộc có tác dụng của Dịch Duy hay không, thật sự khó nói, dù sao bây giờ ngay cả người nhà họ Cố cũng đã chắc chắn, cho dù Dịch Duy không yêu đương với Cố đổng, cũng khẳng định là quan hệ nào đó."
"Dịch Duy rõ ràng là con chúng ta, bây giờ lại một lòng hướng về nhà họ Mễ, con gái nhà họ Mễ nuôi nó 10 năm, nhưng chúng ta cho nó sinh mệnh, chúng ta nuôi nó bốn năm năm! Nó sao chưa từng nghĩ đến chúng ta tốt với nó chứ?" Triệu Trân tức giận nói.
"Bà chủ! Bà chủ!" Người hầu hoảng hốt từ trên cầu thang chạy xuống, lớn tiếng gọi: "Cậu cả ngất xỉu rồi!"
"Cái gì?!"" Triệu Trân bật dậy chạy lên cầu thang: "Nhanh gọi điện thoại kêu xe cứu thương! Còn sửng sờ làm gì?!"
"Dịch Bác! Dịch Bác!" Triệu Trân sốt ruột sắp khóc ra, bà quỳ trên sàn nhìn Dịch Bác gọi: "Con đây là sao vậy chứ?! Muốn sốt ruột chết mẹ sao?!"
..............
Chuyện nhà họ Mễ lấy được đơn hàng, cuối cùng khiến hai cụ bà nhà họ Cố ngồi không yên, Diệp Phượng vì không phải mẹ ruột Cố Nhạc Sán, băn khoăn khá nhiều, nên tạm thời không làm gì, mà Hứa Hoa trực tiếp tìm Dịch Duy qua nói chuyện.
"Bây giờ bên ngoài phao tin đồn, không cần tôi nói cậu cũng rõ ràng người khác thảo luận thế nào." Hứa Hoa nhìn Dịch Duy nói: "Tôi vốn cho rằng, Nhạc Sán chọn cậu làm trợ lý, bởi nhìn trúng năng lực của cậu."
"Lẽ nào lão phu nhân cảm thấy, dựa vào năng lực của tôi, không đủ để làm trợ lý cho Cố đổng sao?" Dịch Duy bình tĩnh nhìn thẳng Hứa Hoa nói: "Hay nói, lão phu nhân cảm thấy Cổ đổng dùng người, coi trọng thứ khác hơn năng lực?"
Hứa Hoa cười nói: "Cậu rất biết phản bác, xác thực năng lực của cậu, không có gì có thể nghi ngờ chất vấn. Nhưng, cậu đã làm việc ở bên cạnh Nhạc Sán, Nhạc Sán lại coi trọng cậu, cậu nên vì danh tiếng của nó mà cân nhắc, mà không phải để cho nó trở thành đề tài nói chuyện của người khác khi rỗi rãi."
"Lão phu nhân, Cố đổng là đàn ông bình thường thể xác và tinh thần khỏe mạnh, anh ấy cũng có nhu cầu, bên ngoài không chỉ phải phòng sạch hay không sạch, còn cần phải phòng người có ý đồ tính kế hay không, mặc kệ công việc hay cái khác, đương nhiên dùng người bên cạnh yên tâm hơn." Dịch Duy cố ý dẫn dắt về phương diện kia.
Dịch Duy nói chuyện thẳng thắng, ngay cả Hứa Hoa cũng kinh ngạc, bà không ngờ Dịch Duy tuổi trẻ, từng được dạy dỗ tốt, mà có thể nói ra như vậy.
Tưởng Thục Cầm và Cố Hoành nghe lén trong phòng bên cạnh, lời của Dịch Duy cũng khiến họ cảm thấy khó tin đây là lời cậu sẽ nói ra.
"Cậu tốt xấu gì cũng là người từng được dạy dỗ rất cao, cứ như vậy coi rẻ chính mình?" Hứa Hoa nhìn cậu hỏi.
"Tôi không cảm thấy đây là coi rẻ chính mình, vì Cố đổng làm việc, là chuyện đáng giá đáng kiêu ngạo nhất đời này của tôi, chỉ cần Cố đổng có thể dùng tôi, bảo tôi làm cái gì cũng có thể." Dịch Duy cố ý làm ra nét mặt cố chấp.
Hứa Hoa lại là sửng sờ, ngay cả người làm mẹ như bà cũng không nén nổi ngưỡng mộ Cố Nhạc Sán, có thể khiến cho người như Dịch Duy trung thành với anh đến trình độ này.
"Cậu trước đây từng đính hôn với Cố Hoành, trước cùng cháu trai sau lại cùng chú, mặt mũi nhà họ Cố không thể hủy trên người cậu." Hứa Hoa lại tìm một lý do tiếp tục thử thăm dò Dịch Duy.
"Giữa tôi và Cố Hoành trong sạch, cái gì cũng không xảy ra, huống chi Cố Hoành căn bản chưa từng thích tôi, tôi cũng chưa từng thích anh ta, cái gọi là đính hôn, chẳng qua anh ta lợi dụng tôi, tôi lợi dụng anh ta, không có bất kì ý nghĩa thực tế nào." Dịch Duy nói: "Càng huống chi, Cố đổng cũng nói, anh ấy sẽ không bạc đãi tôi, nhưng cũng sẽ không..."
Dịch Duy cố ý không có nói hết câu, cậu lấy ra điện thoại nhìn thời gian, đứng lên nói: "Xin lỗi lão phu nhân, tôi phải đi công ty, công việc khoảng thời gian này còn chưa làm xong, lại không nắm chặt thời gian làm xong sẽ không kịp được."
Đợi sau khi Dịch Duy rời đi, Tưởng Thục Cầm mới đẩy cửa, cùng Cố Hoành đi ra.
"Lời của Dịch Duy xác thực khiến con kinh ngạc." Tưởng Thục Cầm nói: "Con trước đây chẳng hề nhìn ra, cũng hoàn toàn không ngờ, Dịch Duy sẽ là người có thể nói ra lời như vậy."
Cố Hoành tâm tình phức tạp cực độ, gã vẫn luôn cho rằng Dịch Duy thích gã, cho dù hiện tại ở bên chú tư gã, cũng do có cách nghĩ muốn báo thù gã trong đó. Nhưng lời vừa rồi Dịch Duy nói, không chỉ trực tiếp nói rõ chưa từng thích gã, hơn nữa bây giờ còn thà rằng không cần danh phận thậm chí không cần tôn nghiên duy trì quan hệ đó với chú tư của gã.
"Nhìn thấy khoảng cách giữa cháu với chú tư cháu chưa?" Hứa Hoa nhìn Cố Hoành nói: "Năng lực thu phục người, cháu nếu học được hai ba phần, đủ cháu hưởng thụ cả đời."
"Vâng." Cố Hoành trả lời: "Cháu nhất định sẽ dụng tâm và nỗ lực học hỏi chú tư, tuyệt đối không phụ sự kì vọng của bà nội."
"Mẹ, chuyện của Dịch Duy và chú nhỏ, ngài không quản sao?" Tưởng Thục Cầm hỏi.
"Ngu xuẩn." Hứa Hoa nhìn bà nói: "Nhạc Sán còn chưa có gì với nó, mẹ chuyện nhỏ xé to ra, không phải khiến Nhạc Sán mất mặt sao? Con xem bộ dáng của nó, đoán chừng Nhạc Sán cũng chỉ lấy nó ra giải tỏa cơn đói, không thật sự muốn cùng nó, đã là nó tự mình cam chịu coi rẻ chính mình, chúng ta tại sao phải ngăn cản nó? Yên lặng theo dõi thôi."
.............
Ba hôm sau, Dịch Duy nhờ vả Tôn Kỳ giúp cậu đặt đồ, thứ này cậu không thể tự mình đặt, càng không thể cho người khác đi đặt, chỉ có thể nhờ vả Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ nghe xong thứ Dịch Duy muốn, kinh ngạc hơn nửa ngày cũng không thể tỉnh táo lại, nhưng ai bảo bọn họ là bạn bè chứ? Cho nên dù kinh ngạc, cậu ta vẫn đồng ý.
Tôn Kỳ cầm được đồ đến tay, bèn xách hộp đi nhà chính tìm Dịch Duy, bởi vì sân của Cố Nhạc Sán không thể tùy tiện dẫn người vào, nên Dịch Duy dẫn Tôn Kỳ đến trong phòng của Hải Đường Uyển.
Tôn Kỳ tiến vào sân, đánh giá bốn phía nói: "Cái này chính là Hải Đường Uyển trong truyền thuyết hả? Thật không ngờ tớ cũng có một ngày có thể tiến vào."
"Chỉ là một cái sân đẹp một chút, không có gì ghê gớm." Dịch Duy tiến vào phòng nói: "Nhanh vào đi."
"Cái này gọi là đẹp 'một chút'? Mỗi năm chỉ phí bảo vệ, đã phải tốn bao nhiêu tiền hả?" Tôn Kỳ đi vào phòng nói.
Dịch Duy đóng cửa khóa trái lại, có chút căng thẳng nhìn Tôn Kỳ hỏi: "Đồ, cậu...cậu đặt được chưa?"
"Đặt được rồi." Tôn Kỳ đặt hộp lên bàn nói: "Cậu trước xem thử có phải không thứ cậu muốn không."
Dịch Duy hít thở sâu một hơi, đi đến bên bàn, tay hơi run run chuẩn bị mở hộp.
Tôn Kỳ ấn vào hộp, nghiêm túc nhìn Dịch Duy nói: "Cậu phải nghĩ kĩ, thứ này, sẽ nghiện, vết xe đổ rất nhiều, sau một lần thì rất có thể đắm chìm vào, không thể thoát ra."
"Sẽ không." Dịch Duy nhắm mắt, sau đó ánh mắt kiên trì bình tĩnh nói: "Một lần này, bởi vì sinh nhật của Cố đổng tớ mới làm như vậy, qua lần này, tớ tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chạm vào nữa, càng không thể nào sẽ nghiện còn đắm chìm vào."
"Cậu thật sự nghĩ kĩ rồi?" Tôn Kỳ cuối cùng lại nghiêm túc hỏi một lần nữa.
Dịch Duy nghiêm túc gật đầu.
Tôn Kỳ thở dài, dịch tay ra nói: "Vậy cậu mở đi."
Má ơi, cười đau bụng, tưởng thứ gì ghê gớm lắm, lúc làm tới khúc này, nín thở, hóp bụng, cong mông ngồi hóng từng đoạn, để xem nó là thứ gì mà sẽ bị nghiện.