Chương 36: Thế thân của người trong lòng
Diệp Tu Thành tuy rất tò mò cậu hắn ta có phải đi hẹn hò không, nhưng hắn ta một ngày một đêm không ăn gì, cảm giác bụng đói chiến thắng lòng tò mò của hắn ta, hắn ta quyết định trước không quan tâm người cậu lòng dạ hung ác của hắn ta.
Nhưng lúc hắn ta ngồi xuống, vừa chuẩn bị ăn, nhìn thấy Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đi vào, lập tức từ trên ghế bật dậy.
"Chú, chú, chú họ." Diệp Tu Thành cà lăm gọi.
Cố Nhạc Sán nhìn hắn ta, nắm tay Dịch Duy đi qua ngồi xuống.
Diệp Tu Thành lui về sau đứng một bên.
"Nghe nói, cậu mấy ngày nay, ở thành cổ quậy rất vui." Cố Nhạc Sán nhìn hắn ta nói: "Còn chuẩn bị muốn tỏ tình với Dịch Duy?"
"Cháu, cháu không biết cậu ấy là thím họ, nếu không tuyệt đối sẽ không dám có suy nghĩ kia." Diệp Tu Thành hơi run rẩy nói: "Xin lỗi chú họ, cháu biết sai rồi, cháu sau này không dám nữa."
Cố Nhạc Sán nhìn Diệp Tu Thành không nói chuyện, Diệp Tu Thành run mạnh hơn.
Dịch Duy nhìn bộ dáng đáng thương của hắn ta, bèn nói với Cố Nhạc Sán: "Không biết không có tội, cậu ấy thực ra cũng không làm gì, tỏ tình cũng tiến hành không thành công, cậu ấy đã xin lỗi rồi, cho qua đi."
Dịch Duy xoay đầu nhìn Diệp Tu Thành nói: "Cậu có phải có chuyện cần làm? Cậu đi làm chuyện của mình đi."
"Được." Diệp Tu Thành vội vàng chuồn, ăn sáng cũng không ăn nữa, nghĩ ở trên đường tùy tiện mua chút đồ ăn lấp bụng là được.
Dịch Duy nhìn Diệp Tu Thành hoảng loạn bỏ chạy, thay hắn ta may mắn Cố Nhạc Sán bây giờ là Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, đủ bình tĩnh tính tình cũng tốt, cũng chỉ dọa sợ hắn ta, sẽ không thật sự làm cái gì với hắn ta. Nếu là Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, khẳng định sẽ không đơn giản thả hắn ta đi, mà cậu cũng không dám thay hắn ta nói chuyện, càng nói càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Tôn Kỳ thỏa thích dạo cả buổi sáng, cùng Ngụy Nam Phong trở về, chuẩn bị về kiểm kê đồ mình mua, nếu có cái gì quên mua, buổi chiều có thể mua bù.
Nhưng hai người ở cổng lớn, gặp phải Dịch Bác.
Dịch Bác đi theo họ cả buổi sáng, vẫn luôn đợi cơ hội Tôn Kỳ ở một mình, nhưng Ngụy Nam Phong luôn ở bên cạnh Tôn Kỳ, chẳng hề rời đi. Mắt thấy họ sắp về chỗ ở, đợi sau khi họ đi vào, nếu gã ta nói muốn gặp Tôn Kỳ, Dịch Duy khẳng định sẽ bảo Tôn Kỳ từ chối gặp gã ta, cho nên gã ta phải đuổi theo trước khi họ đi vào, để Tôn Kỳ đồng ý nói chuyện với gã ta.
Ngụy Nam Phong sớm nhận được báo cáo của vệ sĩ, biết Dịch Bác đi theo họ cả buổi sáng, cho nên nhìn thấy Dịch Bác xuất hiện cũng không bất ngờ. Mà Tôn Kỳ cũng không nhận ra Dịch Bác vẫn luôn theo họ, cậu ta cho rằng Dịch Bác đến tìm Ngụy Nam Phong, cho nên không để ý đến gã ta chuẩn bị trực tiếp đi vào.
"Tôn Kỳ." Dịch Bác gọi lại Tôn Kỳ.
"Làm cái gì?" Tôn Kỳ cau mày nhìn gã ta, nghi ngờ gã ta tại sao muốn gọi mình.
"Tôi có chuyện rất quan trọng, nhất định phải nói riêng với em." Ánh mắt Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ rất khẩn thiết.
"Tôi với anh có cái gì để nói?" Tôn Kỳ cảm thấy kì lạ nói: "Anh nhất định phải nói với tôi, tôi nhất định phải đồng ý sao? Có bệnh hả anh?"
"Tôn Kỳ..." Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ nói: "Một lần này, xin em nhất định phải đồng ý với tôi, cầu xin em."
Ánh mắt Dịch Bác khiến Tôn Kỳ cảm thấy rất không thoải mái, cậu xoay đầu nhìn Ngụy Nam Phong nói: "Ngụy đổng, người này đầu óc có bệnh, anh đừng thả anh ta vào."
Tôn Kỳ nói xong thì chạy vào.
"Tôn Kỳ!" Dịch Bác muốn đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ của Ngụy Nam Phong chặn lại, gã ta xoay đầu nhìn Ngụy Nam Phong: "Ngụy đổng?"
"Cậu dọa sợ cậu ấy." Ngụy Nam Phong cau mày nhìn Dịch Bác nói.
"Ngụy đổng, giữa tôi và Tôn Kỳ có chút hiểu nhầm, muốn giải thích rõ với em ấy." Dịch Bác khẩn thiết nói.
"Nhưng cậu ấy hiển nhiên không muốn nói chuyện với cậu, cũng rất chán ghét nhìn thấy cậu, mặc kệ giữa các cậu có hiểu nhầm gì, tôi không cho phép cậu quấy rầy khách của tôi." Ngụy Nam Phong ánh mắt hung ác nhìn Dịch Bác nói: "Còn có, không cần ở trước mặt tôi chơi đùa mưu kế không lên được mặt bàn này, cậu không gánh nổi hậu quả."
Dịch Bác kinh sợ, không tự chủ được lui về sau một bước, rồi nhìn Ngụy Nam Phong đi vào.
Gã ta theo họ cả buổi sáng, bởi vì nhìn ra được mập mờ giữa họ, trong lòng mới rất bức thiết muốn nói chuyện với Tôn Kỳ, nếu bị Ngụy Nam Phong cướp đi cơ hội gã nói chuyện với Tôn Kỳ, gã ta sợ không có cơ hội nữa.
Nếu nói Cố Nhạc Sán thỉnh thoảng sẽ bộc lộ nóng nảy dữ dội, nhưng Ngụy Nam Phong là khẩu phật tâm xà, dù hắn mang theo bộ dáng tươi cười hoàn toàn không có tính công kích, nhưng hổ chính là hổ, là động vật ăn thịt không ăn chay, có một ngày bị hắn cắn, không chết cũng tàn tật. Huống chi Ngụy Nam Phong còn có đám bạn tốt Cố Nhạc Sán thực lực lớn mạnh ngang nhau. Dịch Bác biết bản thân bây giờ chống đối Ngụy Nam Phong, chính là lấy trứng chọi đá chẳng có đường thắng, cái này khiến trong lòng gã ta rất chán nản.
"Được, tôi biết, cậu vất vả rồi." Dịch Duy đang nói chuyện điện thoại với người ta, thấy Tôn Kỳ nét mặt không tốt lắm bước nhanh đi vào, vừa vặn cuộc điện thoại của cậu cũng kết thúc, bèn tắt máy, nhìn Tôn Kỳ hỏi: "Sao thế? Buổi sáng đi dạo không vui? Hay có ai chọc cậu giận?"
"Vốn cả buổi sáng tâm tình cực kì tốt, nhưng vừa rồi ở cửa gặp phải Dịch Bác, tâm tình tốt toàn bộ bị phá hư, thật sự xui xẻo." Tôn Kỳ ngồi xuống rót trà, một hơi uống sạch, rồi đặt mạnh ly xuống.
"Anh ta đã nói gì với cậu?" Dịch Duy hỏi.
"Nói cái gì nhất định phải nói chuyện riêng với tớ, quả thực rất vi diệu, cũng không biết tớ và anh ta đến cùng có cái gì để nói."
"Cậu đi theo tớ, tớ có việc phải nói cho cậu biết." Dịch Duy xoay người đi về phía phòng.
Tôn Kỳ nghi ngờ đứng lên đi theo.
Dịch Duy mang Tôn Kỳ đi vào phòng, hai người tách ra ngồi xuống hai bên giường, Dịch Duy đưa điện thoại cho Tôn Kỳ nói: "Cậu xem bức hình này."
"Đây là tớ sao? Lúc nào chụp vậy?" Tôn Kỳ nghiêm túc nhìn bức hình trên màn hình điện thoại một lát nói: "Không đúng, này không phải tớ, mới nhìn thì rất giống, nhưng này không phải tớ."
"Xác thực không phải cậu, chỉ là giống cậu mà thôi." Dịch Duy nói.
Tôn Kỳ sửng sờ, nghi ngờ nhìn Dịch Duy.
"Đây là một người Dịch Bác yêu rất sâu đậm, cậu muốn biết chuyện liên quan đến hai người họ không?"
Tôn Kỳ nghĩ một lát, trong lòng đã dần dần hiểu rõ những cái này, sắc mặt cậu ta không tốt lắm nói: "Cậu nói."
"Người này tên là Tề Nhiên, trước đây một đôi với Dịch Bác, nhưng bởi vì mẹ Tề Nhiên, trước đây hành nghề kia, ngay cả cha Tề Nhiên là ai cũng không biết. Mẹ Tề Nhiên làm trợ lý của kim chủ, mở một...phố đèn đỏ, bối cảnh gia thế anh ta như thế, cha mẹ Dịch Bác chết cũng không thể nào sẽ đồng ý hai người họ bên nhau, cho nên Dịch Bác vẫn luôn giấu giếm đoạn tình cảm này với người trong nhà, đến bây giờ họ cũng không biết."
"Nếu trong nhà anh ta hoàn toàn không biết, họ tại sao sẽ chia tay?" Tôn Kỳ nghĩ sơ thôi cũng biết, nếu họ không chia tay, Dịch Bác sẽ không dùng ánh mắt như thế nhìn cậu ta, cũng sẽ không dùng thái độ như vậy nhất định nói chuyện với cậu ta.
"Hai năm trước, Tề Nhiên bỗng nhiên đề xuất chia tay với Dịch Bác rồi ra nước ngoài, Dịch Bác giống như phát điên tìm anh ta hơn nửa năm, mẹ Tề Nhiên nhìn anh ta như vậy không nhẫn tâm, bèn nói cho Dịch Bác biết, Tề Nhiên bị bệnh nan y thời kì cuối, đã qua đời."
Dịch Duy cầm lấy điện thoại mình, nhìn tấm hình kia nói: "Tớ từng thấy chính chủ, các cậu thật sự rất giống nhau, năm đó họ còn đang yêu đương cuồng nhiệt, cha mẹ Dịch Bác mang theo Dịch Tuyên ra nước ngoài du lịch, còn cho tớ đi trại hè, người hầu cũng đều nghỉ phép. Nhưng lâm thời xảy ra chút chuyện, trại hè bị hủy, tớ trở về, nhìn thấy Dịch Bác và Tề Nhiên đang ôm nhau thân mật, Dịch Bác không ngờ tớ sẽ bỗng nhiên trở về, bị dọa sợ, rồi lập tức mang Tề Nhiên rời đi."
"Sau đó Tề Nhiên lén lút đi tìm tớ hai lần, nhờ vả tớ không cần nói cho cha mẹ biết chuyện nhìn thấy, tớ nói với anh ta tớ không có thói quen mách lẻo, dù anh ta không nhờ tớ, tớ cũng sẽ không nói. Chỉ là lúc ấy trong lòng rất nghi ngờ, hai người họ yêu nhau, tại sao phải giấu giếm, nhìn đồ Tề Nhiên mặc, còn có xe anh ta đi, hoàn cảnh gia đình nên là rất tốt chứ."
"Trước đây cậu nói với tớ cảm thấy có người đang theo dõi cậu, tớ đoán được rất có thể chính là Dịch Bác, sau đó ở một bữa tiệc gặp được anh ta, giả vờ dò hỏi anh ta, anh ta không ngờ tớ chỉ hù anh ta, lập tức thừa nhận anh ta đang theo dõi cậu." Dịch Duy mở thư mục trong điện thoại, lại lần nữa đưa điện thoại cho Tôn Kỳ nói: "Đây là toàn bộ nội dung khoảng thời gian này tớ sai người điều tra được, từ bạn bè bên cạnh họ, còn có chỗ mẹ Tề Nhiên, liên quan đến bọn họ lúc nào yêu nhau, lúc nào chia tay, làm những cái gì, Dịch Bác biết Tề Nhiên qua đời có bao nhiêu suy sụp đau khổ, bên trong đều thuật lại chi tiết."
Đời trước Dịch Duy chưa từng ở trước mặt Tôn Kỳ nhắc đến bất kì chuyện gì của nhà họ Dịch, cậu vẫn luôn trong phạm vi khả năng cho phép của cậu, tận lực ngăn ngừa Dịch Bác gặp được Tôn Kỳ, nhưng sau khi cậu qua đời, hai người vẫn gặp nhau.
Hai người ở trong game quen biết, sau đó ở trong thành cổ gặp nhau, Dịch Bác che giấu tên họ và thân phận thật của mình qua lại với Tôn Kỳ, dưới kế hoạch có chủ ý của Dịch Bác, hai người rất nhanh thành bạn bè, cũng sinh ra thiện cảm, sau này Tôn Kỳ biết thân phận của Dịch Bác, vì gã ta giấu giếm rất tức giận, cộng thêm cậu ta rất chán ghét Dịch Tuyên, nên bắt đầu trốn Dịch Bác, rất kháng cự cùng gã ta gặp nhau.
Dịch Bác nắm chắc tính cách Tôn Kỳ miệng cứng tâm mềm, ở trước mặt Tôn Kỳ giả vờ đáng thương giả vờ vô tội, còn chế tạo ra các loại trùng hợp gặp nhau, các thủ đoạn có thể khiến cho Tôn Kỳ mềm lòng gã ta đều dùng hết.
Nhưng lúc Tôn Kỳ yêu Dịch Bác, hai người đã đính hôn, Tề Nhiên trở về.
Tôn Kỳ biết bản thân chẳng qua chỉ là thế thân của Tề Nhiên, đau khổ và tức giận, gần như khiến cậu ta sắp chống đỡ không nổi, cậu ta muốn từ trong đau khổ này giải thoát, thế nên đề xuất chia tay với Dịch Bác, nhưng Dịch Bác không bằng lòng chia tay, vì gã ta đã yêu Tôn Kỳ, nhưng trong lòng đồng thời còn yêu Tề Nhiên, gã ta không có cách nào đưa ra lựa chọn, đều không muốn buông bỏ.
Sau này Tôn Kỳ ở trong đoạn tình cảm này, bị giày vò đau khổ không ngừng, kiệt quệ về thể chất và tình cảm.
Kết cục Dịch Bác vẫn chọn Tôn Kỳ, Tôn Kỳ và Dịch Bác lại làm hòa, dựa theo tính cách của Tôn Kỳ, cuối cùng vẫn bằng lòng làm hòa với Dịch Bác, ngoại trừ bị 'cốt truyện' khống chế, Dịch Duy nghĩ không được lý do khác.
Nhưng bây giờ không giống, những ngày sau khi Dịch Duy sống lại, rõ ràng cảm nhận được, ngoài cậu ra những người khác, cũng đều thuận theo nội tâm và tính cách của bản thân đi hành động, mà không phải dựa theo 'cốt truyện' đời trước hành động, có lẽ vào khoảng khắc cậu sống lại, thế giới này đã không bị cái gọi là 'cốt truyện' khống chế nữa.
"Cho nên, anh ta muốn tớ trở thành thế thân của Tề Nhiên, theo đuổi tớ đúng không?" Tôn Kỳ nhìn xong toàn bộ nội dung nói.
"Không sai." Dịch Duy nói: "Khoảng thời gian này, tớ sai người thu thập những tình báo này, mà anh ta biết tớ biết anh ta và Tề Nhiên từng bên nhau, vẫn chuẩn bị muốn theo đuổi cậu, có lẽ cảm thấy, tớ sẽ dùng chuyện này uy hiếp anh ta, tạm thời sẽ không nói cho cậu biết chân tướng."
"Anh ta thật sự quá khiến người buồn nôn!" Tôn Kỳ nhắm mắt, bởi vì trong lòng tức giận mà run rẩy.
"Dịch Bác trong lòng có ánh trăng sáng sao cũng không thể quên, còn là một tên cuồng em trai cực đoan, mặc kệ là ai bị anh ta thích, đều là việc rất xui xẻo." Dịch Duy nói.
"Trên này viết, Tề Nhiên thật ra không có chết, còn ở nước ngoài tiếp nhận trị liệu phải không?" Tôn Kỳ nói.
"Phải, thực ra anh ta bị máu trắng, bởi vì phát hiện sớm, cho nên vẫn có thể điều trị được." Dịch Duy nói: "Vì để điều tra chỗ anh ta ở, kéo dài chút thời gian, vì ngay cả mẹ anh ta cũng chỉ biết anh ta còn sống, cũng không biết anh ta đang ở chỗ nào. Là một người luôn thích anh ta, giúp anh ta sắp xếp tất cả, người này còn là bạn rất tốt của Dịch Bác, hơn nữa vì để thuận tiện, Tề Nhiên cùng người bạn này của Dịch Bác, đã kết hôn ở nước ngoài."
"Thế thì để cho tớ đến nói cho Dịch Bác biết chuyện này." Tôn Kỳ hung dữ nói: "Anh ta làm tớ buồn nôn, tớ cũng phải buồn nôn chết anh ta."
"Tớ đi với cậu."
"Được."
Nhưng lúc hắn ta ngồi xuống, vừa chuẩn bị ăn, nhìn thấy Cố Nhạc Sán nắm tay Dịch Duy đi vào, lập tức từ trên ghế bật dậy.
"Chú, chú, chú họ." Diệp Tu Thành cà lăm gọi.
Cố Nhạc Sán nhìn hắn ta, nắm tay Dịch Duy đi qua ngồi xuống.
Diệp Tu Thành lui về sau đứng một bên.
"Nghe nói, cậu mấy ngày nay, ở thành cổ quậy rất vui." Cố Nhạc Sán nhìn hắn ta nói: "Còn chuẩn bị muốn tỏ tình với Dịch Duy?"
"Cháu, cháu không biết cậu ấy là thím họ, nếu không tuyệt đối sẽ không dám có suy nghĩ kia." Diệp Tu Thành hơi run rẩy nói: "Xin lỗi chú họ, cháu biết sai rồi, cháu sau này không dám nữa."
Cố Nhạc Sán nhìn Diệp Tu Thành không nói chuyện, Diệp Tu Thành run mạnh hơn.
Dịch Duy nhìn bộ dáng đáng thương của hắn ta, bèn nói với Cố Nhạc Sán: "Không biết không có tội, cậu ấy thực ra cũng không làm gì, tỏ tình cũng tiến hành không thành công, cậu ấy đã xin lỗi rồi, cho qua đi."
Dịch Duy xoay đầu nhìn Diệp Tu Thành nói: "Cậu có phải có chuyện cần làm? Cậu đi làm chuyện của mình đi."
"Được." Diệp Tu Thành vội vàng chuồn, ăn sáng cũng không ăn nữa, nghĩ ở trên đường tùy tiện mua chút đồ ăn lấp bụng là được.
Dịch Duy nhìn Diệp Tu Thành hoảng loạn bỏ chạy, thay hắn ta may mắn Cố Nhạc Sán bây giờ là Cố Nhạc Sán nhân cách bình thường, đủ bình tĩnh tính tình cũng tốt, cũng chỉ dọa sợ hắn ta, sẽ không thật sự làm cái gì với hắn ta. Nếu là Cố Nhạc Sán nhân cách nóng nảy, khẳng định sẽ không đơn giản thả hắn ta đi, mà cậu cũng không dám thay hắn ta nói chuyện, càng nói càng lửa cháy đổ thêm dầu.
Tôn Kỳ thỏa thích dạo cả buổi sáng, cùng Ngụy Nam Phong trở về, chuẩn bị về kiểm kê đồ mình mua, nếu có cái gì quên mua, buổi chiều có thể mua bù.
Nhưng hai người ở cổng lớn, gặp phải Dịch Bác.
Dịch Bác đi theo họ cả buổi sáng, vẫn luôn đợi cơ hội Tôn Kỳ ở một mình, nhưng Ngụy Nam Phong luôn ở bên cạnh Tôn Kỳ, chẳng hề rời đi. Mắt thấy họ sắp về chỗ ở, đợi sau khi họ đi vào, nếu gã ta nói muốn gặp Tôn Kỳ, Dịch Duy khẳng định sẽ bảo Tôn Kỳ từ chối gặp gã ta, cho nên gã ta phải đuổi theo trước khi họ đi vào, để Tôn Kỳ đồng ý nói chuyện với gã ta.
Ngụy Nam Phong sớm nhận được báo cáo của vệ sĩ, biết Dịch Bác đi theo họ cả buổi sáng, cho nên nhìn thấy Dịch Bác xuất hiện cũng không bất ngờ. Mà Tôn Kỳ cũng không nhận ra Dịch Bác vẫn luôn theo họ, cậu ta cho rằng Dịch Bác đến tìm Ngụy Nam Phong, cho nên không để ý đến gã ta chuẩn bị trực tiếp đi vào.
"Tôn Kỳ." Dịch Bác gọi lại Tôn Kỳ.
"Làm cái gì?" Tôn Kỳ cau mày nhìn gã ta, nghi ngờ gã ta tại sao muốn gọi mình.
"Tôi có chuyện rất quan trọng, nhất định phải nói riêng với em." Ánh mắt Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ rất khẩn thiết.
"Tôi với anh có cái gì để nói?" Tôn Kỳ cảm thấy kì lạ nói: "Anh nhất định phải nói với tôi, tôi nhất định phải đồng ý sao? Có bệnh hả anh?"
"Tôn Kỳ..." Dịch Bác nhìn Tôn Kỳ nói: "Một lần này, xin em nhất định phải đồng ý với tôi, cầu xin em."
Ánh mắt Dịch Bác khiến Tôn Kỳ cảm thấy rất không thoải mái, cậu xoay đầu nhìn Ngụy Nam Phong nói: "Ngụy đổng, người này đầu óc có bệnh, anh đừng thả anh ta vào."
Tôn Kỳ nói xong thì chạy vào.
"Tôn Kỳ!" Dịch Bác muốn đuổi theo, nhưng bị vệ sĩ của Ngụy Nam Phong chặn lại, gã ta xoay đầu nhìn Ngụy Nam Phong: "Ngụy đổng?"
"Cậu dọa sợ cậu ấy." Ngụy Nam Phong cau mày nhìn Dịch Bác nói.
"Ngụy đổng, giữa tôi và Tôn Kỳ có chút hiểu nhầm, muốn giải thích rõ với em ấy." Dịch Bác khẩn thiết nói.
"Nhưng cậu ấy hiển nhiên không muốn nói chuyện với cậu, cũng rất chán ghét nhìn thấy cậu, mặc kệ giữa các cậu có hiểu nhầm gì, tôi không cho phép cậu quấy rầy khách của tôi." Ngụy Nam Phong ánh mắt hung ác nhìn Dịch Bác nói: "Còn có, không cần ở trước mặt tôi chơi đùa mưu kế không lên được mặt bàn này, cậu không gánh nổi hậu quả."
Dịch Bác kinh sợ, không tự chủ được lui về sau một bước, rồi nhìn Ngụy Nam Phong đi vào.
Gã ta theo họ cả buổi sáng, bởi vì nhìn ra được mập mờ giữa họ, trong lòng mới rất bức thiết muốn nói chuyện với Tôn Kỳ, nếu bị Ngụy Nam Phong cướp đi cơ hội gã nói chuyện với Tôn Kỳ, gã ta sợ không có cơ hội nữa.
Nếu nói Cố Nhạc Sán thỉnh thoảng sẽ bộc lộ nóng nảy dữ dội, nhưng Ngụy Nam Phong là khẩu phật tâm xà, dù hắn mang theo bộ dáng tươi cười hoàn toàn không có tính công kích, nhưng hổ chính là hổ, là động vật ăn thịt không ăn chay, có một ngày bị hắn cắn, không chết cũng tàn tật. Huống chi Ngụy Nam Phong còn có đám bạn tốt Cố Nhạc Sán thực lực lớn mạnh ngang nhau. Dịch Bác biết bản thân bây giờ chống đối Ngụy Nam Phong, chính là lấy trứng chọi đá chẳng có đường thắng, cái này khiến trong lòng gã ta rất chán nản.
"Được, tôi biết, cậu vất vả rồi." Dịch Duy đang nói chuyện điện thoại với người ta, thấy Tôn Kỳ nét mặt không tốt lắm bước nhanh đi vào, vừa vặn cuộc điện thoại của cậu cũng kết thúc, bèn tắt máy, nhìn Tôn Kỳ hỏi: "Sao thế? Buổi sáng đi dạo không vui? Hay có ai chọc cậu giận?"
"Vốn cả buổi sáng tâm tình cực kì tốt, nhưng vừa rồi ở cửa gặp phải Dịch Bác, tâm tình tốt toàn bộ bị phá hư, thật sự xui xẻo." Tôn Kỳ ngồi xuống rót trà, một hơi uống sạch, rồi đặt mạnh ly xuống.
"Anh ta đã nói gì với cậu?" Dịch Duy hỏi.
"Nói cái gì nhất định phải nói chuyện riêng với tớ, quả thực rất vi diệu, cũng không biết tớ và anh ta đến cùng có cái gì để nói."
"Cậu đi theo tớ, tớ có việc phải nói cho cậu biết." Dịch Duy xoay người đi về phía phòng.
Tôn Kỳ nghi ngờ đứng lên đi theo.
Dịch Duy mang Tôn Kỳ đi vào phòng, hai người tách ra ngồi xuống hai bên giường, Dịch Duy đưa điện thoại cho Tôn Kỳ nói: "Cậu xem bức hình này."
"Đây là tớ sao? Lúc nào chụp vậy?" Tôn Kỳ nghiêm túc nhìn bức hình trên màn hình điện thoại một lát nói: "Không đúng, này không phải tớ, mới nhìn thì rất giống, nhưng này không phải tớ."
"Xác thực không phải cậu, chỉ là giống cậu mà thôi." Dịch Duy nói.
Tôn Kỳ sửng sờ, nghi ngờ nhìn Dịch Duy.
"Đây là một người Dịch Bác yêu rất sâu đậm, cậu muốn biết chuyện liên quan đến hai người họ không?"
Tôn Kỳ nghĩ một lát, trong lòng đã dần dần hiểu rõ những cái này, sắc mặt cậu ta không tốt lắm nói: "Cậu nói."
"Người này tên là Tề Nhiên, trước đây một đôi với Dịch Bác, nhưng bởi vì mẹ Tề Nhiên, trước đây hành nghề kia, ngay cả cha Tề Nhiên là ai cũng không biết. Mẹ Tề Nhiên làm trợ lý của kim chủ, mở một...phố đèn đỏ, bối cảnh gia thế anh ta như thế, cha mẹ Dịch Bác chết cũng không thể nào sẽ đồng ý hai người họ bên nhau, cho nên Dịch Bác vẫn luôn giấu giếm đoạn tình cảm này với người trong nhà, đến bây giờ họ cũng không biết."
"Nếu trong nhà anh ta hoàn toàn không biết, họ tại sao sẽ chia tay?" Tôn Kỳ nghĩ sơ thôi cũng biết, nếu họ không chia tay, Dịch Bác sẽ không dùng ánh mắt như thế nhìn cậu ta, cũng sẽ không dùng thái độ như vậy nhất định nói chuyện với cậu ta.
"Hai năm trước, Tề Nhiên bỗng nhiên đề xuất chia tay với Dịch Bác rồi ra nước ngoài, Dịch Bác giống như phát điên tìm anh ta hơn nửa năm, mẹ Tề Nhiên nhìn anh ta như vậy không nhẫn tâm, bèn nói cho Dịch Bác biết, Tề Nhiên bị bệnh nan y thời kì cuối, đã qua đời."
Dịch Duy cầm lấy điện thoại mình, nhìn tấm hình kia nói: "Tớ từng thấy chính chủ, các cậu thật sự rất giống nhau, năm đó họ còn đang yêu đương cuồng nhiệt, cha mẹ Dịch Bác mang theo Dịch Tuyên ra nước ngoài du lịch, còn cho tớ đi trại hè, người hầu cũng đều nghỉ phép. Nhưng lâm thời xảy ra chút chuyện, trại hè bị hủy, tớ trở về, nhìn thấy Dịch Bác và Tề Nhiên đang ôm nhau thân mật, Dịch Bác không ngờ tớ sẽ bỗng nhiên trở về, bị dọa sợ, rồi lập tức mang Tề Nhiên rời đi."
"Sau đó Tề Nhiên lén lút đi tìm tớ hai lần, nhờ vả tớ không cần nói cho cha mẹ biết chuyện nhìn thấy, tớ nói với anh ta tớ không có thói quen mách lẻo, dù anh ta không nhờ tớ, tớ cũng sẽ không nói. Chỉ là lúc ấy trong lòng rất nghi ngờ, hai người họ yêu nhau, tại sao phải giấu giếm, nhìn đồ Tề Nhiên mặc, còn có xe anh ta đi, hoàn cảnh gia đình nên là rất tốt chứ."
"Trước đây cậu nói với tớ cảm thấy có người đang theo dõi cậu, tớ đoán được rất có thể chính là Dịch Bác, sau đó ở một bữa tiệc gặp được anh ta, giả vờ dò hỏi anh ta, anh ta không ngờ tớ chỉ hù anh ta, lập tức thừa nhận anh ta đang theo dõi cậu." Dịch Duy mở thư mục trong điện thoại, lại lần nữa đưa điện thoại cho Tôn Kỳ nói: "Đây là toàn bộ nội dung khoảng thời gian này tớ sai người điều tra được, từ bạn bè bên cạnh họ, còn có chỗ mẹ Tề Nhiên, liên quan đến bọn họ lúc nào yêu nhau, lúc nào chia tay, làm những cái gì, Dịch Bác biết Tề Nhiên qua đời có bao nhiêu suy sụp đau khổ, bên trong đều thuật lại chi tiết."
Đời trước Dịch Duy chưa từng ở trước mặt Tôn Kỳ nhắc đến bất kì chuyện gì của nhà họ Dịch, cậu vẫn luôn trong phạm vi khả năng cho phép của cậu, tận lực ngăn ngừa Dịch Bác gặp được Tôn Kỳ, nhưng sau khi cậu qua đời, hai người vẫn gặp nhau.
Hai người ở trong game quen biết, sau đó ở trong thành cổ gặp nhau, Dịch Bác che giấu tên họ và thân phận thật của mình qua lại với Tôn Kỳ, dưới kế hoạch có chủ ý của Dịch Bác, hai người rất nhanh thành bạn bè, cũng sinh ra thiện cảm, sau này Tôn Kỳ biết thân phận của Dịch Bác, vì gã ta giấu giếm rất tức giận, cộng thêm cậu ta rất chán ghét Dịch Tuyên, nên bắt đầu trốn Dịch Bác, rất kháng cự cùng gã ta gặp nhau.
Dịch Bác nắm chắc tính cách Tôn Kỳ miệng cứng tâm mềm, ở trước mặt Tôn Kỳ giả vờ đáng thương giả vờ vô tội, còn chế tạo ra các loại trùng hợp gặp nhau, các thủ đoạn có thể khiến cho Tôn Kỳ mềm lòng gã ta đều dùng hết.
Nhưng lúc Tôn Kỳ yêu Dịch Bác, hai người đã đính hôn, Tề Nhiên trở về.
Tôn Kỳ biết bản thân chẳng qua chỉ là thế thân của Tề Nhiên, đau khổ và tức giận, gần như khiến cậu ta sắp chống đỡ không nổi, cậu ta muốn từ trong đau khổ này giải thoát, thế nên đề xuất chia tay với Dịch Bác, nhưng Dịch Bác không bằng lòng chia tay, vì gã ta đã yêu Tôn Kỳ, nhưng trong lòng đồng thời còn yêu Tề Nhiên, gã ta không có cách nào đưa ra lựa chọn, đều không muốn buông bỏ.
Sau này Tôn Kỳ ở trong đoạn tình cảm này, bị giày vò đau khổ không ngừng, kiệt quệ về thể chất và tình cảm.
Kết cục Dịch Bác vẫn chọn Tôn Kỳ, Tôn Kỳ và Dịch Bác lại làm hòa, dựa theo tính cách của Tôn Kỳ, cuối cùng vẫn bằng lòng làm hòa với Dịch Bác, ngoại trừ bị 'cốt truyện' khống chế, Dịch Duy nghĩ không được lý do khác.
Nhưng bây giờ không giống, những ngày sau khi Dịch Duy sống lại, rõ ràng cảm nhận được, ngoài cậu ra những người khác, cũng đều thuận theo nội tâm và tính cách của bản thân đi hành động, mà không phải dựa theo 'cốt truyện' đời trước hành động, có lẽ vào khoảng khắc cậu sống lại, thế giới này đã không bị cái gọi là 'cốt truyện' khống chế nữa.
"Cho nên, anh ta muốn tớ trở thành thế thân của Tề Nhiên, theo đuổi tớ đúng không?" Tôn Kỳ nhìn xong toàn bộ nội dung nói.
"Không sai." Dịch Duy nói: "Khoảng thời gian này, tớ sai người thu thập những tình báo này, mà anh ta biết tớ biết anh ta và Tề Nhiên từng bên nhau, vẫn chuẩn bị muốn theo đuổi cậu, có lẽ cảm thấy, tớ sẽ dùng chuyện này uy hiếp anh ta, tạm thời sẽ không nói cho cậu biết chân tướng."
"Anh ta thật sự quá khiến người buồn nôn!" Tôn Kỳ nhắm mắt, bởi vì trong lòng tức giận mà run rẩy.
"Dịch Bác trong lòng có ánh trăng sáng sao cũng không thể quên, còn là một tên cuồng em trai cực đoan, mặc kệ là ai bị anh ta thích, đều là việc rất xui xẻo." Dịch Duy nói.
"Trên này viết, Tề Nhiên thật ra không có chết, còn ở nước ngoài tiếp nhận trị liệu phải không?" Tôn Kỳ nói.
"Phải, thực ra anh ta bị máu trắng, bởi vì phát hiện sớm, cho nên vẫn có thể điều trị được." Dịch Duy nói: "Vì để điều tra chỗ anh ta ở, kéo dài chút thời gian, vì ngay cả mẹ anh ta cũng chỉ biết anh ta còn sống, cũng không biết anh ta đang ở chỗ nào. Là một người luôn thích anh ta, giúp anh ta sắp xếp tất cả, người này còn là bạn rất tốt của Dịch Bác, hơn nữa vì để thuận tiện, Tề Nhiên cùng người bạn này của Dịch Bác, đã kết hôn ở nước ngoài."
"Thế thì để cho tớ đến nói cho Dịch Bác biết chuyện này." Tôn Kỳ hung dữ nói: "Anh ta làm tớ buồn nôn, tớ cũng phải buồn nôn chết anh ta."
"Tớ đi với cậu."
"Được."