Chương 35: Chúng ta cùng nhau lắc lư ở trên thuyền
Sau khi Dịch Bác biết chuyện Dịch Duy và Cố Nhạc Sán cũng hoảng, lập tức đuổi đến khách sạn tìm Cố Hoành, muốn ở trước mặt hỏi gã chuyện này rốt cuộc có phải là thật không.
Cố Hoành đang ở trong phòng nổi giận, ly trà và ấm trà đều đập, túm tóc mình ở trong phòng đi tới đi lui.
"Trước đây Dịch Duy đã từng đính hôn với anh, cậu ta bây giờ sao có thể ở bên chú tư?! Hai người họ sao có thể hoàn toàn không quan tâm mặt mũi và cảm giác của anh, làm ra loại chuyện này!!"
Dịch Tuyên đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì mới tốt, Cố Nhạc Sán là mối tình đầu của y, y đã yêu thầm anh nhiều năm, ngày đêm mong nhớ, nguyện vọng lớn nhất là có thể bên anh, nhưng anh không hề nể nang ném y xuống cầu thang, tự tay ném vỡ một mảnh chân thành của y, rồi lại lựa chọn Dịch Duy.
Dịch Tuyên nghe thấy tiếng chuông cửa, đi đến mở cửa.
"Anh." Dịch Tuyên nhìn Dịch Bác gọi, rồi nghiêng người để gã ta vào.
Dịch Bác nhìn căn phòng bị ném đồ lung tung rối loạn, trong lòng biết chuyện đã được xác định, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Dịch Duy thật sự ở bên Cố đổng?"
Cố Hoành càng tức giận hơn, đến mức không muốn tự mở miệng trả lời câu hỏi này.
Dịch Bác nhìn về phía Dịch Tuyên, Dịch Tuyên nói: "Là thật, chụp được cảnh hai người ôm nhau hôn nhau, chính là Cố đổng và Dịch Duy không có sai, hơn nữa vừa rồi có người ở trong nhóm nói, nhìn thấy Cố đổng nắm tay Dịch Duy đi trên phố lớn."
"Họ đây là, dự tính công khai ở bên nhau? Dịch Duy bây giờ còn làm trợ lý cho Cố đổng, họ không sợ người khác nói xấu sao?" Dịch Bác nói.
"Cậu ta đã ở bên chú tư em, làm trợ lý hay không có cái gì đáng ngại? Lỡ như họ dự tính..." Cố Hoành nhắm mắt, cắn răng nói: "Lỡ như họ dự tính kết hôn, phu nhân gia chủ nhà họ Cố, phu nhân chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị, mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần chức vị trợ lý! Cậu ta chỉ là không làm trợ lý nữa thôi!"
Dịch Bác sắc mặt khó coi nói: "Nếu Cố đổng thật sự có cách nghĩ muốn kết hôn với Dịch Duy, như vậy sẽ không có lợi với chúng ta, nhất là em và Cố Hoành, cho nên em nhất định phải nghĩ cách để bà nội em ngăn cản hai người họ kết hôn."
"Anh nói đến là nhẹ nhàng, lần trước bởi vì chuyện xem mắt tiệc ngắm hoa, chú tư em ở trong nhà dạy dỗ hai cụ bà một trận, vừa ném đồ vừa gào thét, nói bất kì ai cũng không thể quản chuyện kết hôn của chú ấy, bây giờ hai cụ bà nào dám quản, cho dù bọn họ muốn quản, chú tư em cũng không nhất định nghe bọn họ."
"Tâm báo thù của Dịch Duy mạnh như thế, nếu không cách nào ngăn cản cậu ta và chú tư em kết hôn, em muốn trở thành người thừa kế nhà họ Cố đã khó càng thêm khó."
"Em cho dù không thể ngăn cản cậu ta và chú tư em kết hôn, cậu ta cũng đừng hòng ngăn cản em trở thành người thừa kế gia nghiệp nhà họ Cố, chú tư em vô sinh, họ không thể có con của mình, nhà họ Cố lại có nhiều người ủng hộ em, còn có bà nội em, người cuối cùng kế thừa gia nghiệp nhà họ Cố, nhất định sẽ là em!" Cố Hoành siết chặt nắm tay, ánh mắt hung ác kiên định nói.
"Tại sao các anh nhận định họ nhất định sẽ kết hôn?" Dịch Tuyên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói.
Cố Hoành và Dịch Bác đồng thời nhìn về phía y.
"Người quen nhau rồi chia tay vô số kể, cho dù đã...đã đính hôn, cũng có thể giải trừ hôn ước, nói không chừng Cố đổng chưa từng muốn kết hôn với Dịch Duy, cho dù Cố đổng có suy nghĩ này, tình cảm của họ có thể duy trì bao lâu, còn chưa nhất định." Dịch Tuyên nói.
"Chuyện của sau này, ai cũng nói không chuẩn, nhưng khó khăn trước mắt, cũng không thể xem nhẹ." Dịch Bác nói: "Anh có dự cảm, Dịch Duy sắp bắt đầu trả thù nhà họ Dịch. Nói không chừng, nó là vì trả thù chúng ta, mới ở bên Cố đổng."
Dịch Tuyên nghe lời của Dịch Bác, ánh mắt lập tức thay đổi, y nghĩ, nếu để cho Cố đổng biết mục đích Dịch Duy ở bên anh là vì trả thù họ, Cố đổng nói không chừng sẽ đuổi Dịch Duy đi, nhưng sao mới có thể để cho Cố đổng tin tưởng?
Đám Dịch Duy trước khi trời tối ngồi cáp treo xuống núi, vốn chuẩn bị ở lại trên núi một đêm, nhưng tối hôm nay bên hồ có bắn pháo hoa, nên họ chuẩn bị đi dạo hồ ngắm pháo hoa.
Du khách đủ đẳng cấp ngồi du thuyền, đều ở bên cạnh hồ đợi chuẩn bị lên thuyền.
Các học sinh gia học, cũng ở bên cạnh hồ đợi thuyền học viện đặc biệt vì họ chuẩn bị, Cố Hoành và Dịch Tuyên cũng ở trong đó, nhưng họ không lên chung một con thuyền với người khác, Dịch Bác đặc biệt chuẩn bị cho họ một chiếc thuyền, vốn Dịch Bác muốn để Cố Hoành và Dịch Tuyên, mời Dịch Duy và Tôn Kỳ lên thuyền, nhưng họ cảm thấy bây giờ xem ra, Dịch Duy và Tôn Kỳ chỉ sợ sẽ không xuất hiện.
Bà nội ông ngoại của Cố Hoành còn có những người ủng hộ ở phía sau, đều gửi tin nhắn cho gã, bảo gã phải bình tĩnh trấn tĩnh, bất kể như thế nào cũng không cần chạy đến trước mặt chú tư gã chất vấn, càng không cần tranh chấp với Dịch Duy.
Dù cho Cố Hoành mượn mấy lá gan, gã cũng không dám đi chất vấn Cố Nhạc Sán, cách nghĩ của Cố Hoành là, việc đã xảy ra, gã trốn ở trong phòng tức giận cũng có tác dụng gì chứ, cứ nghe lời ông ngoại và bà nội gã, giữ vững bình tĩnh và trấn tĩnh, làm ra bộ dáng hoàn toàn không để ý, nếu chút chuyện này khiến gã tinh thần hoảng loạn, như vậy chỉ sẽ khiến gã bị xem thường.
Du thuyền đã từ phương xa chậm rãi đến, lúc này một chiếc xe ngựa xa hoa thu hút ánh mắt người khác đang dừng lại bên bờ, người xung quanh đều nhìn qua.
Bậc thang gỗ hai bên xe ngựa được thả xuống, Cố Nhạc Sán từ xe ngựa đi xuống trước, học sinh gia học nhìn thấy anh đều sửng sờ.
Dịch Duy từ xe ngựa đi ra, Cố Nhạc Sán giơ tay, Dịch Duy nắm lấy tay anh đi xuống bậc thang gỗ. Hành động thân mật của hai người, khiến Cố Hoành và Dịch Tuyên đồng thời cứng đờ.
Ngụy Nam Phong cũng từ xe ngựa đi xuống, lúc Tôn Kỳ sắp xuống, hắn gần như vô thức chuẩn bị duỗi tay ra đi đỡ, mà Tôn Kỳ hưng phấn, đã tự mình nhảy lên bậc thang gỗ nhảy xuống.
Cố Nhạc Sán đón lấy áo khoác vệ sĩ đưa qua, tự tay khoác lên thắt nút cho Dịch Duy, sau khi du thuyền lớn nhất đậu ở ven bờ hồ, trong cái nhìn chăm chú của quần chúng, nắm tay Dịch Duy lên thuyền.
Bốn người lên thuyền, trực tiếp đi lên tầng hai.
"Sai người đưa đồ ăn lên phòng." Cố Nhạc Sán nói xong bèn đóng cửa phòng.
Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ bị đóng cửa ở bên ngoài, đồng thời sửng sờ.
Ngụy Nam Phong xoay đầu nhìn về phía Tôn Kỳ, cười nói: "Bạn nhỏ, cậu đi theo tôi đi, chúng ta đừng quấy rầy thế giới hai người họ."
Tôn Kỳ vẻ mặt phòng bị nhìn Ngụy Nam Phong, nghĩ thầm bộ dáng tươi cười như tội phạm bắt cóc của anh, tôi có thể an tâm đi theo anh không?
"Tôi bảo người chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, một mình tôi khẳng định ăn không hết nhiều như vậy, cho nên muốn nhờ cậu giúp tôi cùng nhau ăn cơm." Ngụy Nam Phong thấy Tôn Kỳ vẻ mặt phòng bị, thu lại bộ dáng tươi cười giả vờ nghiêm túc nhìn Tôn Kỳ nói.
Ánh mắt Tôn Kỳ bỗng nhiên phát sáng, nhưng vẫn giả vờ thành bộ dáng miễn cưỡng nói: "Được thôi, dù sao cũng đã đến thời gian ăn tối, tôi có lòng tốt giúp anh vậy."
Ngụy Nam Phong nghiêng người nhường cho Tôn Kỳ đi đằng trước, nhìn bóng lưng Tôn Kỳ, nhịn không được cười, thầm nghĩ cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu thú vị.
Sau khi ăn tối xong, sắc trời đã hoàn toàn tối, trong hồ và bên bờ đều sáng lên ánh đèn, giống như bầu trời sao, rất đẹp.
Đã bắt đầu bắn pháo hoa, Dịch Duy đứng đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn bầu trời, Cố Nhạc Sán đi đến phía sau cậu, dùng áo khoác của mình bọc cậu lại, ôm cậu vào trong lòng.
Bởi vì trong phòng rất ấm, gió lạnh bên ngoài thổi lên mặt, khiến Dịch Duy cảm thấy có hơi thoải mái.
Dịch Duy dựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán, đầu tựa lên bả vai Cố Nhạc Sán, sờ bụng mình nói: "Còn may thời tiết ngày càng lạnh, quần áo cũng sẽ mặc ngày càng dày, nếu sinh vào mùa thu, cần sớm trốn đi."
Bởi vì thể chất khác nhau, Dịch Duy mang thai hơn tám tháng sẽ sinh, nhiều nhất không quá mấy tháng nữa, hơn nữa bụng cũng không lớn như phụ nữ mang thai. Đợi lúc bụng Dịch Duy lớn nhất, đã là mùa đông, mặc áo bông dày, người khác nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy cậu sợ lạnh, tuyệt đối nhìn không ra cậu đã to bụng, chẳng qua vì để an toàn, cậu vẫn phải trước tìm lý do trốn đi.
"Đứa nhỏ chậm rãi lớn, có bắt đầu cảm thấy không thoải mái không?" Cố Nhạc Sán đặt tay lên bụng cậu.
"Không có." Dịch Duy lắc đầu: "Bé rất ngoan, không có khiến em cảm thấy khó chịu, đến bây giờ cũng không có cảm giác muốn nôn."
Cố Nhạc Sán cúi đầu, hôn đôi má bị gió thổi lạnh của Dịch Duy: "Trước đó vì để bảo vệ em và con, cho nên tạm thời che giấu việc kết hôn, bây giờ họ đã biết chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ dựa theo tình huống bây giờ, sắp xếp bảo vệ em càng tốt hơn, bản thân em cũng nhất định phải cẩn thận."
"Ừ." Dịch Duy nói: "Anh yên tâm, vì con, em sẽ không đi lung tung, mặc kệ họ dự tính như thế nào, em cũng sẽ nhịn đến sau khi con sinh ra, tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
"Buổi tối gió lớn, bị thổi lâu không tốt." Cố Nhạc Sán đóng cửa sổ lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, cũng có thể nhìn thấy pháo hoa bên ngoài.
Trong phòng nhiệt độ ấm áp, khiến Dịch Duy có hơi khô nóng, cậu đẩy Cố Nhạc Sán ngồi xuống, rồi ngồi lên đùi anh ám thị nói: "Chiếc thuyền này có hơi lắc lư lắc lư, căn phòng này từ bên trong nhìn thấy bên ngoài, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong..."
"Thuyền lắc lư khó chịu sao?"" Cố Nhạc Sán lo lắng nhìn cậu hỏi: "Anh bảo họ cập thuyền vào bờ, chúng ta đi trà lâu bên bờ xem?"
"..." Dịch Duy nói: "Cố đổng anh, thật sự là một...người ngay thẳng."
Cố Nhạc Sán nghi ngờ nhìn cậu.
"Em không khó chịu, em cảm thấy lắc lư như vậy rất thoải mái, nếu có thể...nếu có thể..." Mặt Dịch Duy ngày càng đỏ, nói không được nữa.
Cậu bởi vì mang thai, nhu cầu trở nên ngày càng mạnh, Cố Nhạc Sán không ở bên cạnh còn đỡ, nhưng anh ở bên cạnh, nhất là lúc chỉ có hai người, Dịch Duy cảm thấy bản thân là người đã kết hôn, chồng lại ở bên cạnh, tại sao phải uất ức chính mình nhẫn nhịn?
Nhưng bởi vì bản thân Dịch Duy cũng rất ngại ngùng, nói quá mức hàm súc, Cố Nhạc Sán không nghe ra ý của cậu, nhưng lại từ trong biểu tình của cậu nhìn hiểu ý của cậu, ôm cậu đứng lên, ngồi lên bên giường.
..........................
Tôn Kỳ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời say mê cảm thán nói: "Thật đẹp."
Ngụy Nam Phong đứng bên cạnh Tôn Kỳ, xoay đầu nhìn mặt cậu ta, ở trong lòng cảm thán, cậu cũng rất đẹp, còn đẹp hơn pháo hoa.
Tôn Kỳ bỗng nhiên xoay đầu nhìn về phía Ngụy Nam Phong, đang muốn mở miệng nói chuyện, thấy ánh mắt anh nhìn mình, Tôn Kỳ sửng sờ, hai người nhìn nhau hồi lâu, Tôn Kỳ đã quên bản thân muốn nói gì, hoảng loạn di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhịn không được hơi đỏ mặt.
Sau khi bắn pháo hoa kết thúc, du thuyền cũng đều lục tục cập bờ.
Dịch Bác đứng ở trên thuyền, thấy Tôn Kỳ đỡ tay Ngụy Nam Phong xuống thuyền lên xe, gã ta không khỏi siết nắm tay, trong lòng rất nôn nóng.
Sau khi về đến chỗ ở của Ngụy Nam Phong, Dịch Duy cuối cùng cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt lập tức đi ngủ.
Dịch Duy cho rằng bản thân lạ giường, nhưng nằm trong ngực Cố Nhạc Sán, cậu không chỉ rất nhanh đã ngủ, hơn nữa ngủ rất yên bình, một đêm ngủ thẳng đến trời sáng. Nhưng tỉnh rồi lại không muốn rời giường, quấn lấy Cố Nhạc Sán cũng không cho anh dậy.
Tôn Kỳ sớm đã thức dậy, ăn sáng xong thấy Dịch Duy còn chưa thức dậy, bèn muốn Ngụy Nam Phong theo cậu đi mua đồ, bởi vì ngày mai phải trở về, cậu ta có rất nhiều thứ muốn mua, chủ yếu là đồ ăn chiếm phần nhiều.
Ngụy Nam Phong vốn hôm nay muốn về, hắn bỗng nhiên chạy đến chỗ này, công ty còn có một đống chuyện cần xử lý, nhưng Tôn Kỳ đề xuất để hắn theo cậu đi dạo phố mua đồ, hắn dùng tốc độ đến chính bản thân hắn cũng bất ngờ, lập tức đồng ý.
Diệp Tu Thành bị nhốt nửa ngày một đêm, cuối cùng không khóc không quậy chuẩn bị sắp về nhà, hắn ta vừa phờ phạc đi đến đại sảnh, nhìn thấy cậu hắn ta và Tôn Kỳ cùng nhau rời đi. Hắn ta dùng đôi mắt sưng như mắt cá, cũng nhìn ra bầu không khí giữa hai người có chút không giống, bỗng chốc trở nên nghi ngờ và tò mò.
Hai người đi trên đường lớn, Tôn Kỳ nói: "So với quyền hạn Ngụy đổng, mang theo chính chủ Ngụy đổng dùng tốt hơn nhỉ?"
"..." Ngụy Nam Phong bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Cho nên cậu tìm tôi đi dạo phố với cậu, là để cho tôi đến làm hình người công cụ cho cậu sao?"
"Mượn anh dùng một chút." Tôn Kỳ dùng bộ dáng tươi cười nịnh nọt nói với Ngụy Nam Phong: "Sau khi về, tôi mời anh ăn cơm."
"Được thôi, nhưng chỉ cho cậu mượn một ngày hôm nay." Ngụy Nam Phong giả vờ miễn cưỡng nói.
"Cảm ơn Ngụy đổng!" Tôn Kỳ vui vẻ nói xong, lập tức hưng phấn chạy đến trong cửa hàng bên đường.
Tôn Kỳ cả buổi sáng mua một đống đồ, mỗi lần mua sẽ để cho người đưa đến chỗ ở của Ngụy Nam Phong, thậm chí cậu nửa đường sẽ quên bản thân đã từng mua thứ gì, lại mua một lần nữa. Còn có, cậu cảm thấy Ngụy đổng quả nhiên dùng tốt, chỉ cần cậu muốn mua, không có gì không mua được.
Tôn Kỳ lần đầu tiên ở thành cổ cảm nhận được cảm giác muốn mua cái gì thì mua cái đó, cảm thấy xác thực quá vui sướng, trước đây muốn mua cái gì đó, nhưng bởi vì cấp bậc không đủ, cảm giác buồn bực dù nhiều tiền cũng mua không được, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Mà giờ phút này, có một người lén lút theo họ cả buổi sáng.
Cố Hoành đang ở trong phòng nổi giận, ly trà và ấm trà đều đập, túm tóc mình ở trong phòng đi tới đi lui.
"Trước đây Dịch Duy đã từng đính hôn với anh, cậu ta bây giờ sao có thể ở bên chú tư?! Hai người họ sao có thể hoàn toàn không quan tâm mặt mũi và cảm giác của anh, làm ra loại chuyện này!!"
Dịch Tuyên đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì mới tốt, Cố Nhạc Sán là mối tình đầu của y, y đã yêu thầm anh nhiều năm, ngày đêm mong nhớ, nguyện vọng lớn nhất là có thể bên anh, nhưng anh không hề nể nang ném y xuống cầu thang, tự tay ném vỡ một mảnh chân thành của y, rồi lại lựa chọn Dịch Duy.
Dịch Tuyên nghe thấy tiếng chuông cửa, đi đến mở cửa.
"Anh." Dịch Tuyên nhìn Dịch Bác gọi, rồi nghiêng người để gã ta vào.
Dịch Bác nhìn căn phòng bị ném đồ lung tung rối loạn, trong lòng biết chuyện đã được xác định, nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Dịch Duy thật sự ở bên Cố đổng?"
Cố Hoành càng tức giận hơn, đến mức không muốn tự mở miệng trả lời câu hỏi này.
Dịch Bác nhìn về phía Dịch Tuyên, Dịch Tuyên nói: "Là thật, chụp được cảnh hai người ôm nhau hôn nhau, chính là Cố đổng và Dịch Duy không có sai, hơn nữa vừa rồi có người ở trong nhóm nói, nhìn thấy Cố đổng nắm tay Dịch Duy đi trên phố lớn."
"Họ đây là, dự tính công khai ở bên nhau? Dịch Duy bây giờ còn làm trợ lý cho Cố đổng, họ không sợ người khác nói xấu sao?" Dịch Bác nói.
"Cậu ta đã ở bên chú tư em, làm trợ lý hay không có cái gì đáng ngại? Lỡ như họ dự tính..." Cố Hoành nhắm mắt, cắn răng nói: "Lỡ như họ dự tính kết hôn, phu nhân gia chủ nhà họ Cố, phu nhân chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cố thị, mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần chức vị trợ lý! Cậu ta chỉ là không làm trợ lý nữa thôi!"
Dịch Bác sắc mặt khó coi nói: "Nếu Cố đổng thật sự có cách nghĩ muốn kết hôn với Dịch Duy, như vậy sẽ không có lợi với chúng ta, nhất là em và Cố Hoành, cho nên em nhất định phải nghĩ cách để bà nội em ngăn cản hai người họ kết hôn."
"Anh nói đến là nhẹ nhàng, lần trước bởi vì chuyện xem mắt tiệc ngắm hoa, chú tư em ở trong nhà dạy dỗ hai cụ bà một trận, vừa ném đồ vừa gào thét, nói bất kì ai cũng không thể quản chuyện kết hôn của chú ấy, bây giờ hai cụ bà nào dám quản, cho dù bọn họ muốn quản, chú tư em cũng không nhất định nghe bọn họ."
"Tâm báo thù của Dịch Duy mạnh như thế, nếu không cách nào ngăn cản cậu ta và chú tư em kết hôn, em muốn trở thành người thừa kế nhà họ Cố đã khó càng thêm khó."
"Em cho dù không thể ngăn cản cậu ta và chú tư em kết hôn, cậu ta cũng đừng hòng ngăn cản em trở thành người thừa kế gia nghiệp nhà họ Cố, chú tư em vô sinh, họ không thể có con của mình, nhà họ Cố lại có nhiều người ủng hộ em, còn có bà nội em, người cuối cùng kế thừa gia nghiệp nhà họ Cố, nhất định sẽ là em!" Cố Hoành siết chặt nắm tay, ánh mắt hung ác kiên định nói.
"Tại sao các anh nhận định họ nhất định sẽ kết hôn?" Dịch Tuyên vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói.
Cố Hoành và Dịch Bác đồng thời nhìn về phía y.
"Người quen nhau rồi chia tay vô số kể, cho dù đã...đã đính hôn, cũng có thể giải trừ hôn ước, nói không chừng Cố đổng chưa từng muốn kết hôn với Dịch Duy, cho dù Cố đổng có suy nghĩ này, tình cảm của họ có thể duy trì bao lâu, còn chưa nhất định." Dịch Tuyên nói.
"Chuyện của sau này, ai cũng nói không chuẩn, nhưng khó khăn trước mắt, cũng không thể xem nhẹ." Dịch Bác nói: "Anh có dự cảm, Dịch Duy sắp bắt đầu trả thù nhà họ Dịch. Nói không chừng, nó là vì trả thù chúng ta, mới ở bên Cố đổng."
Dịch Tuyên nghe lời của Dịch Bác, ánh mắt lập tức thay đổi, y nghĩ, nếu để cho Cố đổng biết mục đích Dịch Duy ở bên anh là vì trả thù họ, Cố đổng nói không chừng sẽ đuổi Dịch Duy đi, nhưng sao mới có thể để cho Cố đổng tin tưởng?
Đám Dịch Duy trước khi trời tối ngồi cáp treo xuống núi, vốn chuẩn bị ở lại trên núi một đêm, nhưng tối hôm nay bên hồ có bắn pháo hoa, nên họ chuẩn bị đi dạo hồ ngắm pháo hoa.
Du khách đủ đẳng cấp ngồi du thuyền, đều ở bên cạnh hồ đợi chuẩn bị lên thuyền.
Các học sinh gia học, cũng ở bên cạnh hồ đợi thuyền học viện đặc biệt vì họ chuẩn bị, Cố Hoành và Dịch Tuyên cũng ở trong đó, nhưng họ không lên chung một con thuyền với người khác, Dịch Bác đặc biệt chuẩn bị cho họ một chiếc thuyền, vốn Dịch Bác muốn để Cố Hoành và Dịch Tuyên, mời Dịch Duy và Tôn Kỳ lên thuyền, nhưng họ cảm thấy bây giờ xem ra, Dịch Duy và Tôn Kỳ chỉ sợ sẽ không xuất hiện.
Bà nội ông ngoại của Cố Hoành còn có những người ủng hộ ở phía sau, đều gửi tin nhắn cho gã, bảo gã phải bình tĩnh trấn tĩnh, bất kể như thế nào cũng không cần chạy đến trước mặt chú tư gã chất vấn, càng không cần tranh chấp với Dịch Duy.
Dù cho Cố Hoành mượn mấy lá gan, gã cũng không dám đi chất vấn Cố Nhạc Sán, cách nghĩ của Cố Hoành là, việc đã xảy ra, gã trốn ở trong phòng tức giận cũng có tác dụng gì chứ, cứ nghe lời ông ngoại và bà nội gã, giữ vững bình tĩnh và trấn tĩnh, làm ra bộ dáng hoàn toàn không để ý, nếu chút chuyện này khiến gã tinh thần hoảng loạn, như vậy chỉ sẽ khiến gã bị xem thường.
Du thuyền đã từ phương xa chậm rãi đến, lúc này một chiếc xe ngựa xa hoa thu hút ánh mắt người khác đang dừng lại bên bờ, người xung quanh đều nhìn qua.
Bậc thang gỗ hai bên xe ngựa được thả xuống, Cố Nhạc Sán từ xe ngựa đi xuống trước, học sinh gia học nhìn thấy anh đều sửng sờ.
Dịch Duy từ xe ngựa đi ra, Cố Nhạc Sán giơ tay, Dịch Duy nắm lấy tay anh đi xuống bậc thang gỗ. Hành động thân mật của hai người, khiến Cố Hoành và Dịch Tuyên đồng thời cứng đờ.
Ngụy Nam Phong cũng từ xe ngựa đi xuống, lúc Tôn Kỳ sắp xuống, hắn gần như vô thức chuẩn bị duỗi tay ra đi đỡ, mà Tôn Kỳ hưng phấn, đã tự mình nhảy lên bậc thang gỗ nhảy xuống.
Cố Nhạc Sán đón lấy áo khoác vệ sĩ đưa qua, tự tay khoác lên thắt nút cho Dịch Duy, sau khi du thuyền lớn nhất đậu ở ven bờ hồ, trong cái nhìn chăm chú của quần chúng, nắm tay Dịch Duy lên thuyền.
Bốn người lên thuyền, trực tiếp đi lên tầng hai.
"Sai người đưa đồ ăn lên phòng." Cố Nhạc Sán nói xong bèn đóng cửa phòng.
Ngụy Nam Phong và Tôn Kỳ bị đóng cửa ở bên ngoài, đồng thời sửng sờ.
Ngụy Nam Phong xoay đầu nhìn về phía Tôn Kỳ, cười nói: "Bạn nhỏ, cậu đi theo tôi đi, chúng ta đừng quấy rầy thế giới hai người họ."
Tôn Kỳ vẻ mặt phòng bị nhìn Ngụy Nam Phong, nghĩ thầm bộ dáng tươi cười như tội phạm bắt cóc của anh, tôi có thể an tâm đi theo anh không?
"Tôi bảo người chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, một mình tôi khẳng định ăn không hết nhiều như vậy, cho nên muốn nhờ cậu giúp tôi cùng nhau ăn cơm." Ngụy Nam Phong thấy Tôn Kỳ vẻ mặt phòng bị, thu lại bộ dáng tươi cười giả vờ nghiêm túc nhìn Tôn Kỳ nói.
Ánh mắt Tôn Kỳ bỗng nhiên phát sáng, nhưng vẫn giả vờ thành bộ dáng miễn cưỡng nói: "Được thôi, dù sao cũng đã đến thời gian ăn tối, tôi có lòng tốt giúp anh vậy."
Ngụy Nam Phong nghiêng người nhường cho Tôn Kỳ đi đằng trước, nhìn bóng lưng Tôn Kỳ, nhịn không được cười, thầm nghĩ cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu thú vị.
Sau khi ăn tối xong, sắc trời đã hoàn toàn tối, trong hồ và bên bờ đều sáng lên ánh đèn, giống như bầu trời sao, rất đẹp.
Đã bắt đầu bắn pháo hoa, Dịch Duy đứng đến bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn bầu trời, Cố Nhạc Sán đi đến phía sau cậu, dùng áo khoác của mình bọc cậu lại, ôm cậu vào trong lòng.
Bởi vì trong phòng rất ấm, gió lạnh bên ngoài thổi lên mặt, khiến Dịch Duy cảm thấy có hơi thoải mái.
Dịch Duy dựa vào trong lòng Cố Nhạc Sán, đầu tựa lên bả vai Cố Nhạc Sán, sờ bụng mình nói: "Còn may thời tiết ngày càng lạnh, quần áo cũng sẽ mặc ngày càng dày, nếu sinh vào mùa thu, cần sớm trốn đi."
Bởi vì thể chất khác nhau, Dịch Duy mang thai hơn tám tháng sẽ sinh, nhiều nhất không quá mấy tháng nữa, hơn nữa bụng cũng không lớn như phụ nữ mang thai. Đợi lúc bụng Dịch Duy lớn nhất, đã là mùa đông, mặc áo bông dày, người khác nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy cậu sợ lạnh, tuyệt đối nhìn không ra cậu đã to bụng, chẳng qua vì để an toàn, cậu vẫn phải trước tìm lý do trốn đi.
"Đứa nhỏ chậm rãi lớn, có bắt đầu cảm thấy không thoải mái không?" Cố Nhạc Sán đặt tay lên bụng cậu.
"Không có." Dịch Duy lắc đầu: "Bé rất ngoan, không có khiến em cảm thấy khó chịu, đến bây giờ cũng không có cảm giác muốn nôn."
Cố Nhạc Sán cúi đầu, hôn đôi má bị gió thổi lạnh của Dịch Duy: "Trước đó vì để bảo vệ em và con, cho nên tạm thời che giấu việc kết hôn, bây giờ họ đã biết chúng ta ở bên nhau, tôi sẽ dựa theo tình huống bây giờ, sắp xếp bảo vệ em càng tốt hơn, bản thân em cũng nhất định phải cẩn thận."
"Ừ." Dịch Duy nói: "Anh yên tâm, vì con, em sẽ không đi lung tung, mặc kệ họ dự tính như thế nào, em cũng sẽ nhịn đến sau khi con sinh ra, tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
"Buổi tối gió lớn, bị thổi lâu không tốt." Cố Nhạc Sán đóng cửa sổ lại, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, cũng có thể nhìn thấy pháo hoa bên ngoài.
Trong phòng nhiệt độ ấm áp, khiến Dịch Duy có hơi khô nóng, cậu đẩy Cố Nhạc Sán ngồi xuống, rồi ngồi lên đùi anh ám thị nói: "Chiếc thuyền này có hơi lắc lư lắc lư, căn phòng này từ bên trong nhìn thấy bên ngoài, từ bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong..."
"Thuyền lắc lư khó chịu sao?"" Cố Nhạc Sán lo lắng nhìn cậu hỏi: "Anh bảo họ cập thuyền vào bờ, chúng ta đi trà lâu bên bờ xem?"
"..." Dịch Duy nói: "Cố đổng anh, thật sự là một...người ngay thẳng."
Cố Nhạc Sán nghi ngờ nhìn cậu.
"Em không khó chịu, em cảm thấy lắc lư như vậy rất thoải mái, nếu có thể...nếu có thể..." Mặt Dịch Duy ngày càng đỏ, nói không được nữa.
Cậu bởi vì mang thai, nhu cầu trở nên ngày càng mạnh, Cố Nhạc Sán không ở bên cạnh còn đỡ, nhưng anh ở bên cạnh, nhất là lúc chỉ có hai người, Dịch Duy cảm thấy bản thân là người đã kết hôn, chồng lại ở bên cạnh, tại sao phải uất ức chính mình nhẫn nhịn?
Nhưng bởi vì bản thân Dịch Duy cũng rất ngại ngùng, nói quá mức hàm súc, Cố Nhạc Sán không nghe ra ý của cậu, nhưng lại từ trong biểu tình của cậu nhìn hiểu ý của cậu, ôm cậu đứng lên, ngồi lên bên giường.
..........................
Tôn Kỳ đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời say mê cảm thán nói: "Thật đẹp."
Ngụy Nam Phong đứng bên cạnh Tôn Kỳ, xoay đầu nhìn mặt cậu ta, ở trong lòng cảm thán, cậu cũng rất đẹp, còn đẹp hơn pháo hoa.
Tôn Kỳ bỗng nhiên xoay đầu nhìn về phía Ngụy Nam Phong, đang muốn mở miệng nói chuyện, thấy ánh mắt anh nhìn mình, Tôn Kỳ sửng sờ, hai người nhìn nhau hồi lâu, Tôn Kỳ đã quên bản thân muốn nói gì, hoảng loạn di chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhịn không được hơi đỏ mặt.
Sau khi bắn pháo hoa kết thúc, du thuyền cũng đều lục tục cập bờ.
Dịch Bác đứng ở trên thuyền, thấy Tôn Kỳ đỡ tay Ngụy Nam Phong xuống thuyền lên xe, gã ta không khỏi siết nắm tay, trong lòng rất nôn nóng.
Sau khi về đến chỗ ở của Ngụy Nam Phong, Dịch Duy cuối cùng cảm thấy mệt mỏi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt lập tức đi ngủ.
Dịch Duy cho rằng bản thân lạ giường, nhưng nằm trong ngực Cố Nhạc Sán, cậu không chỉ rất nhanh đã ngủ, hơn nữa ngủ rất yên bình, một đêm ngủ thẳng đến trời sáng. Nhưng tỉnh rồi lại không muốn rời giường, quấn lấy Cố Nhạc Sán cũng không cho anh dậy.
Tôn Kỳ sớm đã thức dậy, ăn sáng xong thấy Dịch Duy còn chưa thức dậy, bèn muốn Ngụy Nam Phong theo cậu đi mua đồ, bởi vì ngày mai phải trở về, cậu ta có rất nhiều thứ muốn mua, chủ yếu là đồ ăn chiếm phần nhiều.
Ngụy Nam Phong vốn hôm nay muốn về, hắn bỗng nhiên chạy đến chỗ này, công ty còn có một đống chuyện cần xử lý, nhưng Tôn Kỳ đề xuất để hắn theo cậu đi dạo phố mua đồ, hắn dùng tốc độ đến chính bản thân hắn cũng bất ngờ, lập tức đồng ý.
Diệp Tu Thành bị nhốt nửa ngày một đêm, cuối cùng không khóc không quậy chuẩn bị sắp về nhà, hắn ta vừa phờ phạc đi đến đại sảnh, nhìn thấy cậu hắn ta và Tôn Kỳ cùng nhau rời đi. Hắn ta dùng đôi mắt sưng như mắt cá, cũng nhìn ra bầu không khí giữa hai người có chút không giống, bỗng chốc trở nên nghi ngờ và tò mò.
Hai người đi trên đường lớn, Tôn Kỳ nói: "So với quyền hạn Ngụy đổng, mang theo chính chủ Ngụy đổng dùng tốt hơn nhỉ?"
"..." Ngụy Nam Phong bất đắc dĩ lại cưng chiều nói: "Cho nên cậu tìm tôi đi dạo phố với cậu, là để cho tôi đến làm hình người công cụ cho cậu sao?"
"Mượn anh dùng một chút." Tôn Kỳ dùng bộ dáng tươi cười nịnh nọt nói với Ngụy Nam Phong: "Sau khi về, tôi mời anh ăn cơm."
"Được thôi, nhưng chỉ cho cậu mượn một ngày hôm nay." Ngụy Nam Phong giả vờ miễn cưỡng nói.
"Cảm ơn Ngụy đổng!" Tôn Kỳ vui vẻ nói xong, lập tức hưng phấn chạy đến trong cửa hàng bên đường.
Tôn Kỳ cả buổi sáng mua một đống đồ, mỗi lần mua sẽ để cho người đưa đến chỗ ở của Ngụy Nam Phong, thậm chí cậu nửa đường sẽ quên bản thân đã từng mua thứ gì, lại mua một lần nữa. Còn có, cậu cảm thấy Ngụy đổng quả nhiên dùng tốt, chỉ cần cậu muốn mua, không có gì không mua được.
Tôn Kỳ lần đầu tiên ở thành cổ cảm nhận được cảm giác muốn mua cái gì thì mua cái đó, cảm thấy xác thực quá vui sướng, trước đây muốn mua cái gì đó, nhưng bởi vì cấp bậc không đủ, cảm giác buồn bực dù nhiều tiền cũng mua không được, toàn bộ đều tan thành mây khói.
Mà giờ phút này, có một người lén lút theo họ cả buổi sáng.