Chương 40: 40: Tôi đang tỏ tình với anh
Không biết hôm nay đây đã là lần thứ mấy rồi, hai người cứ nhìn nhau như vậy, Lộ Trạch đang đợi Lương Tiêu trả lời nhưng Lương Tiêu vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, Lương Tiêu cúi đầu, mắt hơi rủ xuống, tầm nhìn bị chặn lại.
Lộ Trạch cũng vẫn chăm chú nhìn anh, phát hiện lông mi Lương Tiêu rất dài, cũng rất dày nữa, lúc cụp mắt có thể hoàn toàn che đi cả đôi mắt.
Cậu vắt chiếc khăn lên cổ, bước từng bước về phía trước, đặt bàn tay ở cạnh bàn, hơi cong lưng, “Anh Tiêu….”
Lương Tiêu ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, “Lộ Trạch, tôi cứ nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng rồi chứ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lộ Trạch sửng sốt chớp mắt một cái, không quá quen với ánh mắt như vậy của Lương Tiêu. Cậu dừng lại một chút rồi mới nói: “….Tôi biết, khách hàng của anh thì không thể thích anh, nhưng tôi không chỉ là khách hàng của anh mà?”
Hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, ánh mắt như sắp đánh nhau tới nơi. Lộ Trạch tiếp tục nói: “Chúng ta coi như là bạn bè đúng không, bạn bè cũng không thể thích anh sao?”
Lương Tiêu không lên tiếng, ánh mắt của Lộ Trạch rất kiên định, rất cố chấp, thật giống như cậu vốn không phải trai thẳng mà giống như đã thích anh lâu lắm rồi.
Nhưng sự thật là Lộ Trạch vẫn là trai thẳng, cậu mới chỉ quen anh được gần một tháng.
“Cậu không thích tôi,” Giọng nói của Lương Tiêu rất trầm, “Cậu chỉ là…”
Lộ Trạch từng bước lại gần, đầu gối chạm vào đầu gối Lương Tiêu, “Sao anh biết tôi không thích anh?”
Câu nói tiếp theo của Lương Tiêu bị cậu ngắt lại, chỉ có thể nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm. Lộ Trạch cười, “Anh Tiêu, tôi đang tỏ tình với anh, anh đừng nghiêm túc vậy được không?”
Ánh mắt của Lương Tiêu cũng không buông lỏng, vẫn lạnh lùng nói: “Thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu, trước kia cậu cũng không phải gay, có thể chỉ là ảo giác thôi…..”
“Chỉ bởi vì chúng ta quen nhau chưa lâu, chỉ bởi vì trước kia tôi không gay, nên anh có thể nói tôi không thích anh sao?”
Giọng điệu của Lộ Trạch trở nên rất cứng rắn, không giống với người Lương Tiêu từng biết trước đó.
Lộ Trạch càng cúi thấp người xuống, chậm rãi để sát mặt vào mặt Lương Tiêu, chỉ cách nhau có một bàn tay nữa mới dừng lại, cậu nhẹ giọng nói: “Anh Tiêu, thích chính là thích, không thể suy đoán, hôm nay tôi thích ăn táo, ngày mai có thể lại thích ăn chuối, đó không phải chuyện bình thường sao?”
Hai người đều vừa mới tắm xong, Lương Tiêu cũng dùng sữa tắm trong nhà tắm nên anh không rõ đây là hương thơm của cậu hay của anh nữa, nhưng cũng thể là hương thơm của cả hai người lẫn lộn vào nhau.
Lương Tiêu hơi hơi quay đầu đi, chỉ chừa lại cho Lộ Trạch một cái cằm sắc bén, lúc mở miệng nói chuyện lại rất căng thẳng, “Nhưng tôi không thích cậu.”
Lộ Trạch híp mắt, ánh mắt sa sầm trong giây lát, “Không thích tôi thì anh nhìn tôi mà nói này.”
Lương Tiêu quay đầu lại, giương mắt nhìn cậu, gằn từng chữ nói: “Tôi không thích cậu.”
Lộ Trạch yên lặng nhìn anh một lúc lâu mới đứng thẳng dậy, cười nói: “Được, anh không thích tôi đúng không, vậy từ giờ tôi sẽ theo đuổi anh, đến khi anh thích tôi mới thôi.”
Ý cười Lộ Trạch không đạt đáy mắt, Lương Tiêu có thể cảm giác được cậu đang thất vọng. Anh đứng lên, nhìn thẳng vào Lộ Trạch nói: “Không cần theo đuổi, tôi sẽ không yêu đương. Cho dù cậu cảm thấy cậu thích tôi, cũng có thể bởi vì mới mẻ, kích thích. Kiểu thích này sẽ chỉ ngắn thôi, qua vài ngày thì sẽ biến mất, cậu vẫn sẽ là trai thẳng thôi.”
Lộ Trạch bị Lương Tiêu chọc giận đến bật cười, cậu vừa cười vừa nói: “Lương Tiêu, anh cũng biết điều ghê đó, đã không thích tôi còn quản tôi có phải là trai thẳng hay không nữa à? Bây giờ tôi mẹ nó là gay đấy, trên thế giới này chỉ thích một đứa con trai là anh đó được chưa? Không thích anh thì sẽ không thể thích người khác đấy?”
Nhìn qua thì thấy sắc mặt Lương Tiêu đang rất lạnh lùng, nhưng thực tế anh lại đang cắn chặt răng, trên trán hiện rõ gân xanh.
Lộ Trạch bỗng nhiên ghé sát vào Lương Tiêu, còn gần hơn lúc nãy, ngực hai người gần như dính vào nhau, càng tới gần hai người càng cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội của đối phương. Cậu hơi hơi nghiêng đầu, môi gần như chạm vào mặt Lương Tiêu, nói một cái sẽ chạm vào ngay.
“Đây là không thích sao?” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.
Lương Tiêu có thể cảm giác được mặt mình bị môi của Lộ Trạch chạm vào, còn có cả hơi thở của cậu cũng phả vào mặt anh làm cho cả người anh đều nóng lên. Anh giơ tay đẩy Lộ Trạch ra, giọng điệu kiên định nói: “Không hôn được đúng không? Vậy là rõ cậu không phải là gay rồi.”
Lộ Trạch gắt gao trừng mắt nhìn Lương Tiêu, tôi mà không hôn được chắc? Con mẹ nó tôi chỉ đang tôn trọng cái câu không thích tôi thúi rình của anh thôi.
Cậu dứt khoát giơ tay lên ôm hai vai Lương Tiêu, trực tiếp muốn hôn lên môi Lương Tiêu.
Ngay lập tức Lương Tiêu giơ tay bịt kín miệng cậu lại, lại bởi vì quá nhanh và dùng sức nên còn phát ra một tiếng “bốp” thật trầm.
Môi của Lộ Trạch dán lên lòng bàn tay Lương Tiêu, cằm cậu run lên, cậu cau mày nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng nhìn lại cậu.
“Con mẹ nó anh dám để tôi hôn không!” Lộ Trạch tức giận nói, “Là ai không dám chứ!”
Lương Tiêu buông lỏng tay ra, Lộ Trạch vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh. Lương Tiêu khàn giọng nói: “Tôi không thích cậu, dựa vào cái gì mà phải cho cậu hôn chứ.”
Lộ Trạch bị anh chọc tức mà không làm gì được, ngực cậu phập phồng một lúc, sau đó tỉnh táo lại, gật gật đầu nói: “Được, tôi sẽ chờ đến lúc anh thích tôi thì tôi sẽ hôn lại, bây giờ đi ăn cơm với tôi.”
Lương Tiêu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, “Cậu thích tôi, không thể làm khách của tôi nữa.”
“Có ý gì? Không muốn qua lại với tôi luôn sao?” Lộ Trạch dựa người vào cầu thang của chiếc giường tầng, suy nghĩ một lúc, “Nếu tôi tính tiền theo tháng thì sao? Thời gian một tháng, anh cũng chỉ ở cùng tôi, làm bạn trai tôi.”
“Không được.”
Lộ Trạch hít sâu một hơi, “Vậy như vậy đi, tôi không làm bạn anh nữa, chỉ là khách thôi.”
Lương Tiêu im lặng nhìn Lộ Trạch, không hiểu cậu đang muốn làm gì.
“Anh cứ coi như chưa quen tôi, coi như tôi chỉ là một người do bị kích thích nên mới theo đuổi một trai thẳng. Không phải anh nói rồi à, sự thích thú của tôi sẽ không được lâu, không chừng sau khi tiếp xúc vài lần nữa tôi sẽ từ bỏ, dù sao con trai như anh chắc sẽ không có mấy cái thơm thơm mềm mềm của con gái làm người ta thích đâu, đúng không?”
Lương Tiêu im lặng, đáy mắt không che giấu được cảm xúc dao động. Lộ Trạch cười với anh, cảm thấy Lương Tiêu nhất định là tức giận rồi.
Tức giận là được rồi.
Sau một lúc lâu, cậu nghe thấy Lương Tiêu nói: “Được, nhưng hôm nay tôi phải đi về trước.”
Lộ Trạch gật đầu, rất hào phóng thả Lương Tiêu đi.
Lương Tiêu lướt qua người cậu, đi thẳng ra tới cửa. Lộ Trạch muốn nhắc nhở anh cầm túi quần áo về nhưng vừa mở miệng lại nghĩ ra gì đó nên đành nuốt lại.
“Về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi nhé.” Cậu nói.
Lương Tiêu không trả lời, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lộ Trạch ngây người nhìn chằm chằm vào cửa một lúc lâu, lại đi nhanh ra ban công, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.
Lương Tiêu mặc quần áo của cậu, từ tòa nhà ký túc xá đi ra, bước đi có hơi chậm, lưng thẳng chân dài, bóng dáng cũng đẹp trai ngút ngàn.
Nhưng là không biết vì sao, Lộ Trạch lại thấy mắt mình cay cay. Cậu nhìn Lương Tiêu ngày càng xa, bóng lưng càng lúc càng nhỏ dần, chỉ cảm thấy Lương Tiêu như vậy thật cô độc.
Một người vừa mới lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của cậu, giờ cậu lại đứng ở đây nhìn bóng dáng người ta, còn cảm thấy bóng dáng người ta thật cô độc nữa chứ.
Chậc, Lộ Trạch, mày xong rồi, không cứu được nữa rồi.
Cậu đứng ở ban công hóng gió một lúc, nhưng vẫn không thể thổi bay được cảm xúc khi ban nãy tiếp xúc với Lương Tiêu, ngược lại càng thổi càng thêm rõ ràng.
Hơi thở của Lương Tiêu, giọng nói của Lương Tiêu, ánh mắt của Lương Tiêu.
Hơi thở trên người Lương Tiêu, cảm xúc khi chạm vào làn da anh, độ ấm của lòng bàn tay.
Cậu đều nhớ rõ.
Không chỉ nhớ rõ, còn không có chút kháng cự nào, ngược lại vô cùng thích, vô cùng say đắm.
Một lúc lâu sau, Lương Tiêu cúi đầu, mắt hơi rủ xuống, tầm nhìn bị chặn lại.
Lộ Trạch cũng vẫn chăm chú nhìn anh, phát hiện lông mi Lương Tiêu rất dài, cũng rất dày nữa, lúc cụp mắt có thể hoàn toàn che đi cả đôi mắt.
Cậu vắt chiếc khăn lên cổ, bước từng bước về phía trước, đặt bàn tay ở cạnh bàn, hơi cong lưng, “Anh Tiêu….”
Lương Tiêu ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi, ánh mắt cũng rất lạnh lùng, “Lộ Trạch, tôi cứ nghĩ mình đã nói đủ rõ ràng rồi chứ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Lộ Trạch sửng sốt chớp mắt một cái, không quá quen với ánh mắt như vậy của Lương Tiêu. Cậu dừng lại một chút rồi mới nói: “….Tôi biết, khách hàng của anh thì không thể thích anh, nhưng tôi không chỉ là khách hàng của anh mà?”
Hai người bọn họ đều nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, ánh mắt như sắp đánh nhau tới nơi. Lộ Trạch tiếp tục nói: “Chúng ta coi như là bạn bè đúng không, bạn bè cũng không thể thích anh sao?”
Lương Tiêu không lên tiếng, ánh mắt của Lộ Trạch rất kiên định, rất cố chấp, thật giống như cậu vốn không phải trai thẳng mà giống như đã thích anh lâu lắm rồi.
Nhưng sự thật là Lộ Trạch vẫn là trai thẳng, cậu mới chỉ quen anh được gần một tháng.
“Cậu không thích tôi,” Giọng nói của Lương Tiêu rất trầm, “Cậu chỉ là…”
Lộ Trạch từng bước lại gần, đầu gối chạm vào đầu gối Lương Tiêu, “Sao anh biết tôi không thích anh?”
Câu nói tiếp theo của Lương Tiêu bị cậu ngắt lại, chỉ có thể nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm. Lộ Trạch cười, “Anh Tiêu, tôi đang tỏ tình với anh, anh đừng nghiêm túc vậy được không?”
Ánh mắt của Lương Tiêu cũng không buông lỏng, vẫn lạnh lùng nói: “Thời gian chúng ta quen nhau chưa lâu, trước kia cậu cũng không phải gay, có thể chỉ là ảo giác thôi…..”
“Chỉ bởi vì chúng ta quen nhau chưa lâu, chỉ bởi vì trước kia tôi không gay, nên anh có thể nói tôi không thích anh sao?”
Giọng điệu của Lộ Trạch trở nên rất cứng rắn, không giống với người Lương Tiêu từng biết trước đó.
Lộ Trạch càng cúi thấp người xuống, chậm rãi để sát mặt vào mặt Lương Tiêu, chỉ cách nhau có một bàn tay nữa mới dừng lại, cậu nhẹ giọng nói: “Anh Tiêu, thích chính là thích, không thể suy đoán, hôm nay tôi thích ăn táo, ngày mai có thể lại thích ăn chuối, đó không phải chuyện bình thường sao?”
Hai người đều vừa mới tắm xong, Lương Tiêu cũng dùng sữa tắm trong nhà tắm nên anh không rõ đây là hương thơm của cậu hay của anh nữa, nhưng cũng thể là hương thơm của cả hai người lẫn lộn vào nhau.
Lương Tiêu hơi hơi quay đầu đi, chỉ chừa lại cho Lộ Trạch một cái cằm sắc bén, lúc mở miệng nói chuyện lại rất căng thẳng, “Nhưng tôi không thích cậu.”
Lộ Trạch híp mắt, ánh mắt sa sầm trong giây lát, “Không thích tôi thì anh nhìn tôi mà nói này.”
Lương Tiêu quay đầu lại, giương mắt nhìn cậu, gằn từng chữ nói: “Tôi không thích cậu.”
Lộ Trạch yên lặng nhìn anh một lúc lâu mới đứng thẳng dậy, cười nói: “Được, anh không thích tôi đúng không, vậy từ giờ tôi sẽ theo đuổi anh, đến khi anh thích tôi mới thôi.”
Ý cười Lộ Trạch không đạt đáy mắt, Lương Tiêu có thể cảm giác được cậu đang thất vọng. Anh đứng lên, nhìn thẳng vào Lộ Trạch nói: “Không cần theo đuổi, tôi sẽ không yêu đương. Cho dù cậu cảm thấy cậu thích tôi, cũng có thể bởi vì mới mẻ, kích thích. Kiểu thích này sẽ chỉ ngắn thôi, qua vài ngày thì sẽ biến mất, cậu vẫn sẽ là trai thẳng thôi.”
Lộ Trạch bị Lương Tiêu chọc giận đến bật cười, cậu vừa cười vừa nói: “Lương Tiêu, anh cũng biết điều ghê đó, đã không thích tôi còn quản tôi có phải là trai thẳng hay không nữa à? Bây giờ tôi mẹ nó là gay đấy, trên thế giới này chỉ thích một đứa con trai là anh đó được chưa? Không thích anh thì sẽ không thể thích người khác đấy?”
Nhìn qua thì thấy sắc mặt Lương Tiêu đang rất lạnh lùng, nhưng thực tế anh lại đang cắn chặt răng, trên trán hiện rõ gân xanh.
Lộ Trạch bỗng nhiên ghé sát vào Lương Tiêu, còn gần hơn lúc nãy, ngực hai người gần như dính vào nhau, càng tới gần hai người càng cảm nhận được nhịp tim đang đập dữ dội của đối phương. Cậu hơi hơi nghiêng đầu, môi gần như chạm vào mặt Lương Tiêu, nói một cái sẽ chạm vào ngay.
“Đây là không thích sao?” Lộ Trạch nhẹ giọng nói.
Lương Tiêu có thể cảm giác được mặt mình bị môi của Lộ Trạch chạm vào, còn có cả hơi thở của cậu cũng phả vào mặt anh làm cho cả người anh đều nóng lên. Anh giơ tay đẩy Lộ Trạch ra, giọng điệu kiên định nói: “Không hôn được đúng không? Vậy là rõ cậu không phải là gay rồi.”
Lộ Trạch gắt gao trừng mắt nhìn Lương Tiêu, tôi mà không hôn được chắc? Con mẹ nó tôi chỉ đang tôn trọng cái câu không thích tôi thúi rình của anh thôi.
Cậu dứt khoát giơ tay lên ôm hai vai Lương Tiêu, trực tiếp muốn hôn lên môi Lương Tiêu.
Ngay lập tức Lương Tiêu giơ tay bịt kín miệng cậu lại, lại bởi vì quá nhanh và dùng sức nên còn phát ra một tiếng “bốp” thật trầm.
Môi của Lộ Trạch dán lên lòng bàn tay Lương Tiêu, cằm cậu run lên, cậu cau mày nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng nhìn lại cậu.
“Con mẹ nó anh dám để tôi hôn không!” Lộ Trạch tức giận nói, “Là ai không dám chứ!”
Lương Tiêu buông lỏng tay ra, Lộ Trạch vô cùng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh. Lương Tiêu khàn giọng nói: “Tôi không thích cậu, dựa vào cái gì mà phải cho cậu hôn chứ.”
Lộ Trạch bị anh chọc tức mà không làm gì được, ngực cậu phập phồng một lúc, sau đó tỉnh táo lại, gật gật đầu nói: “Được, tôi sẽ chờ đến lúc anh thích tôi thì tôi sẽ hôn lại, bây giờ đi ăn cơm với tôi.”
Lương Tiêu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, “Cậu thích tôi, không thể làm khách của tôi nữa.”
“Có ý gì? Không muốn qua lại với tôi luôn sao?” Lộ Trạch dựa người vào cầu thang của chiếc giường tầng, suy nghĩ một lúc, “Nếu tôi tính tiền theo tháng thì sao? Thời gian một tháng, anh cũng chỉ ở cùng tôi, làm bạn trai tôi.”
“Không được.”
Lộ Trạch hít sâu một hơi, “Vậy như vậy đi, tôi không làm bạn anh nữa, chỉ là khách thôi.”
Lương Tiêu im lặng nhìn Lộ Trạch, không hiểu cậu đang muốn làm gì.
“Anh cứ coi như chưa quen tôi, coi như tôi chỉ là một người do bị kích thích nên mới theo đuổi một trai thẳng. Không phải anh nói rồi à, sự thích thú của tôi sẽ không được lâu, không chừng sau khi tiếp xúc vài lần nữa tôi sẽ từ bỏ, dù sao con trai như anh chắc sẽ không có mấy cái thơm thơm mềm mềm của con gái làm người ta thích đâu, đúng không?”
Lương Tiêu im lặng, đáy mắt không che giấu được cảm xúc dao động. Lộ Trạch cười với anh, cảm thấy Lương Tiêu nhất định là tức giận rồi.
Tức giận là được rồi.
Sau một lúc lâu, cậu nghe thấy Lương Tiêu nói: “Được, nhưng hôm nay tôi phải đi về trước.”
Lộ Trạch gật đầu, rất hào phóng thả Lương Tiêu đi.
Lương Tiêu lướt qua người cậu, đi thẳng ra tới cửa. Lộ Trạch muốn nhắc nhở anh cầm túi quần áo về nhưng vừa mở miệng lại nghĩ ra gì đó nên đành nuốt lại.
“Về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi nhé.” Cậu nói.
Lương Tiêu không trả lời, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lộ Trạch ngây người nhìn chằm chằm vào cửa một lúc lâu, lại đi nhanh ra ban công, mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới.
Lương Tiêu mặc quần áo của cậu, từ tòa nhà ký túc xá đi ra, bước đi có hơi chậm, lưng thẳng chân dài, bóng dáng cũng đẹp trai ngút ngàn.
Nhưng là không biết vì sao, Lộ Trạch lại thấy mắt mình cay cay. Cậu nhìn Lương Tiêu ngày càng xa, bóng lưng càng lúc càng nhỏ dần, chỉ cảm thấy Lương Tiêu như vậy thật cô độc.
Một người vừa mới lạnh lùng từ chối lời tỏ tình của cậu, giờ cậu lại đứng ở đây nhìn bóng dáng người ta, còn cảm thấy bóng dáng người ta thật cô độc nữa chứ.
Chậc, Lộ Trạch, mày xong rồi, không cứu được nữa rồi.
Cậu đứng ở ban công hóng gió một lúc, nhưng vẫn không thể thổi bay được cảm xúc khi ban nãy tiếp xúc với Lương Tiêu, ngược lại càng thổi càng thêm rõ ràng.
Hơi thở của Lương Tiêu, giọng nói của Lương Tiêu, ánh mắt của Lương Tiêu.
Hơi thở trên người Lương Tiêu, cảm xúc khi chạm vào làn da anh, độ ấm của lòng bàn tay.
Cậu đều nhớ rõ.
Không chỉ nhớ rõ, còn không có chút kháng cự nào, ngược lại vô cùng thích, vô cùng say đắm.