Chương 39: 39: Để tôi nói
Hai người cứ một đứng một ngồi như vậy, nhìn nhau, không ai nói gì nữa.
Sau một lúc lâu, Lương Tiêu cúi đầu vặn chặt nắp chai, “Hình như hôm nay cậu tìm tôi không có chuyện gì cả.”
Lộ Trạch híp mắt cười cười, “Đúng vậy, chỉ là chán quá, tìm anh để anh ở cùng tôi một ngày thôi.”
Lương Tiêu bóp chai nước khoáng, “Lát nữa có kế hoạch gì không? Nếu không có…”
“Có,” Lộ Trạch lập tức ngắt lời anh, “Ăn cơm tối với tôi.”
Lương Tiêu im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Được.”
Hai người bọn họ chơi bóng cả người đều ra đầy mồ hôi, Lộ Trạch đưa Lương Tiêu về ký túc xá tắm rửa lại, “Anh đi tắm trước đi, tôi tìm cho anh một bộ quần áo sạch khác.”
Lộ Trạch mở tủ quần áo của mình ra, Lương Tiêu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, Lộ Trạch Hỏi: “Quần có cần thay không? Cả qu.ần lót nữa, tôi có cái mới nè.”
Lương Tiêu nhìn bóng lưng của Lộ Trạch, không biết có phải anh cảm giác sai không, nhưng hình như Lộ Trạch đột nhiên trở nên… vô cùng ngại ngùng.
Lộ Trạch không thấy Lương Tiêu trả lời lại, cậu ló đầu ra nhìn nhìn, búng tay về chỗ anh, “Ngơ ngác ra đó làm gì vậy?”
“Không cần, đổi quần áo ngoài là được rồi.”
“Được, vậy tôi tìm quần áo cho anh, anh cứ đi vào trước đi.”
Lương Tiêu vào phòng tắm, Lộ Trạch cố ý tìm cho anh chiếc áo màu đen ngắn tay nhìn có vẻ vô cùng ngầu, lại cầm thêm một cái túi to để đựng quần áo cũ, ném lên trên giường của mình.
Sau đó không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi trên ghế nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy, con tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại của cậu giờ lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Lộ Trạch nâng tay lên, đặt lòng bàn tay lên đè ngực mình lại. Sao lại đập nhanh quá vậy, lúc cậu tỏ tình với Hàn Tĩnh cũng đâu có đập nhanh như vậy đâu.
Vì để khiến cho tim mình bình tĩnh lại, Lộ Trạch cầm điện thoại lên vào Wechat lướt lướt, nhắn tin cho Lộ Tĩnh Lãng: [Ba có bệnh tim không?]
Lộ Tĩnh Lãng vô cùng lạnh lùng trả lời: [Có bệnh à?]
Lộ Trạch: [Di truyền không?]
Lộ Tĩnh Lãng: [Đúng là có bệnh]
Lộ Trạch: [Con nghĩ thông rồi]
Lộ Tĩnh Lãng: [?]
Lộ Trạch: [Bỏ đi, chờ con thu phục được thì nói tiếp, cho ba với bà chủ Từ một bất ngờ]
Lộ Tĩnh Lãng: [Con yêu phải yêu quái à? Có chắc là bất ngờ không?]
Lộ Trạch cười cười: [Chắc là vậy]
Lộ Trạch không quá lo lắng Lộ Tĩnh Lãng với Từ Tinh Tinh sẽ phản đối, dù sao hai người bọn họ vẫn luôn rất cởi mở, từ nhỏ đã giáo dục cậu để cậu có thể làm chủ mọi việc, làm tốt hay phá hỏng đều tự mình phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa lúc trước cả nhà Từ Tinh Tinh vô cùng phản đối bà gả cho một người nhìn không hề giống người tốt như Lộ Tĩnh Lãng, sau đó hôn nhân của hai người vô cùng hạnh phúc sự nghiệp thành công, còn sinh ra một đứa con đẹp trai như vậy, cho nên chắc chắn sẽ không cản trở việc cậu yêu đương đâu.
Hiện tại vấn đề mấu chốt là ở Lương Tiêu.
Lộ Trạch không biết Lương Tiêu nghĩ như thế nào, có suy nghĩ gì khác với cậu không, nếu có thì là bao nhiêu, nếu không có thì sao cậu có thể theo đuổi người ta chứ.
Chậc, đời này lần đầu tiên cậu theo đuổi con trai, lại còn là một anh chàng ngầu như vậy, không thể tặng hoa tặng quà như con gái được, Lương Tiêu chắc chắn không thích kiểu vậy đâu.
Chẳng lẽ mỗi ngày cậu chỉ có thể thuê Lương Tiêu làm bạn trai mình sao? Bao tháng? Bao năm?
Nếu muốn như thế thì cậu phải ăn không khí rồi, có lẽ lấy hết tiền mừng tuổi ra cũng không đủ, chỉ có thể đi xin sự viện trợ.
Lương Tiêu nhanh chóng tắm xong, tim Lộ Trạch vẫn còn đập rất nhanh mà anh đã bước ra ngoài, cả người chỉ mặc một cái qu.ần lót.
Ánh mắt của Lộ Trạch trực tiếp dính ở trên người anh. Dáng người của Lương Tiêu có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, ngay cả một đứa con trai như cậu nhìn vào cũng muốn khen ngợi. Bả vai, vòng eo, chân dài, cơ thể cũng vừa vừa vặn, đường cong vô cùng đẹp, trên cơ bụng vẫn còn mấy hạt nước đọng lại nữa.
Lộ Trạch nhìn không chớp mắt, Lương Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu, “Quần áo….”
“A,” Lộ Trạch lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, “Ở trên giường tôi đấy.”
Lương Tiêu cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc vào. Lộ Trạch nhìn xuống, thấy đôi chân dài thẳng tắp của anh, “Sao lại không mặc quần vậy?”
“Lúc nãy tôi… không cẩn thận làm ướt, ” Lương Tiêu nói, “Có máy sấy không? Tôi sấy qua một chút.”
Thật ra anh bị mất tập trung, cởi quần ra lại đặt vào chỗ ướt, bị ướt một mảng lớn.
“Đừng sấy nữa, tôi lấy cho anh cái quần khác luôn.” Lộ Trạch lại mở tủ quần áo ra, “Độ dài chân của chúng ta chắc cũng ngang nhau… Cái này được không?”
Lương Tiêu giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Chậc, không cần khách khí.”
Lương Tiêu mặc quần ngay trước mặt Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào anh, cầm túi trên giường lên, “Quần áo cũ của anh bỏ vào đây nhé.”
“Ừm.”
“Có cần sấy tóc không?”
“Sắp khô rồi.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch cười cười, “Vậy tôi đi tắm nhá?”
“Ừm.”
Bình thường đi tắm Lộ Trạch đều cởi quần áo từ ngoài, chỉ mặc mỗi cái qu.ần lót nhưng Lương Tiêu đang ở đây, cậu cũng chỉ có thể vào trong mới cởi, hơn nữa cũng cố ý cầm quần áo để thay vào, nếu không Lương Tiêu sẽ cảm thấy cậu đang giở trò lưu manh.
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch đóng cửa lại, đứng im một lúc ở trong lối đi nhỏ hẹp, sau đó ngồi xuống cái ghế cạnh giường.
Lúc này anh mới có thời gian quan sát cẩn thận bàn học của Lộ Trạch. Trên bàn không để nhiều đồ lắm, không bừa bộn giống Tôn Trác Vũ, cũng không quá sạch sẽ giống Mao Hâm, cũng khá sạch sẽ nhưng vẫn rất giống bàn học của các nam sinh.
Sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn lên giường của Lộ Trạch. Ga trải giường có họa tiết bầu trời sao màu xanh lam, chăn chưa gấp còn đang trải trên giường, hơn nữa cũng không trải cho thẳng thớm.
Lương Tiêu nở nụ cười, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Lộ Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ khi vừa rời giường, không muốn gấp chăn, cho nên chỉ có thể vứt gọn chăn vào một góc.
Nhưng không quá vài giây, nụ cười trên mặt anh nhạt dần. Anh cúi đầu mở điện thoại, kiểm tra số dư tài khoản trong Wechat, sau đó gửi tiền cho Giang Hoành, lại gửi thêm 2000 cho Khương Tình.
Khương Tình nhanh chóng nhắn lại: [Lại chuyển tiền cho tao làm gì]
Lương Tiêu: [Sợ mẹ tiêu không đủ]. Đọc t???ệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ﹛ T??mT?? ?e?.?? ﹜
Khương Tình: [Đủ rồi đủ rồi, dù tao không có tiền tiết kiệm nhưng cửa hàng vẫn kiếm được tiền, có cái gì mà không đủ chứ. Mày đừng gửi cho tao nữa, bản thân còn không đủ tiêu còn gì]
Lương Tiêu: [Con cũng đủ tiêu, mẹ cứ cầm đi]
Khương Tình: [Đã bảo không cần, rốt cuộc chúng ta ai mới là người lớn đây hả?]
Lương Tiêu bất đắc dĩ: [Mẹ cứ giữ lấy để cho bà nội Trương, mua đồ ăn ngon cho bà]
Khương Tình: [Tao có tiền mua]
Cuối cùng nói hồi lâu Khương Tình vẫn không nhận tiền. Lộ Trạch tắm xong đi ra, quần áo đã mặc xong, Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, Lộ Trạch phát hiện hình như anh có hơi mệt mỏi.
“Mệt rồi à?” Lộ Trạch trực tiếp hỏi.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, điều chỉnh lại biểu cảm của mình, “Không, có thể có hơi buồn ngủ thôi.”
Lộ Trạch lập tức nói: “Vậy anh lên giường tôi ngủ một lúc đi.”
Lương Tiêu im lặng nhìn cậu, Lộ Trạch dùng khăn mặt lau tóc, nói đùa: “…. Ngủ thì không thể thu tiền nha, nếu không tôi cũng quá thiệt rồi.”
Lương Tiêu không lên tiếng, vẫn nhìn cậu. Ánh mắt nặng nề làm cho Lộ Trạch cũng không dám thở mạnh.
Sau một lúc lâu, anh mới trầm giọng nói: “Lộ Trạch…..”
Ngay lập tức Lộ Trạch giơ tay ra trước mặt anh, ý bảo anh dừng lại, sau đó cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: “Để tôi nói. Lương Tiêu, khách hàng nam duy nhất của anh bây giờ không muốn làm khách của anh nữa, cậu ấy rất muốn biết anh đang có suy nghĩ gì.”
Sau một lúc lâu, Lương Tiêu cúi đầu vặn chặt nắp chai, “Hình như hôm nay cậu tìm tôi không có chuyện gì cả.”
Lộ Trạch híp mắt cười cười, “Đúng vậy, chỉ là chán quá, tìm anh để anh ở cùng tôi một ngày thôi.”
Lương Tiêu bóp chai nước khoáng, “Lát nữa có kế hoạch gì không? Nếu không có…”
“Có,” Lộ Trạch lập tức ngắt lời anh, “Ăn cơm tối với tôi.”
Lương Tiêu im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Được.”
Hai người bọn họ chơi bóng cả người đều ra đầy mồ hôi, Lộ Trạch đưa Lương Tiêu về ký túc xá tắm rửa lại, “Anh đi tắm trước đi, tôi tìm cho anh một bộ quần áo sạch khác.”
Lộ Trạch mở tủ quần áo của mình ra, Lương Tiêu vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, Lộ Trạch Hỏi: “Quần có cần thay không? Cả qu.ần lót nữa, tôi có cái mới nè.”
Lương Tiêu nhìn bóng lưng của Lộ Trạch, không biết có phải anh cảm giác sai không, nhưng hình như Lộ Trạch đột nhiên trở nên… vô cùng ngại ngùng.
Lộ Trạch không thấy Lương Tiêu trả lời lại, cậu ló đầu ra nhìn nhìn, búng tay về chỗ anh, “Ngơ ngác ra đó làm gì vậy?”
“Không cần, đổi quần áo ngoài là được rồi.”
“Được, vậy tôi tìm quần áo cho anh, anh cứ đi vào trước đi.”
Lương Tiêu vào phòng tắm, Lộ Trạch cố ý tìm cho anh chiếc áo màu đen ngắn tay nhìn có vẻ vô cùng ngầu, lại cầm thêm một cái túi to để đựng quần áo cũ, ném lên trên giường của mình.
Sau đó không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi trên ghế nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm.
Nghe thấy tiếng nước chảy, con tim vất vả lắm mới bình tĩnh lại của cậu giờ lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Lộ Trạch nâng tay lên, đặt lòng bàn tay lên đè ngực mình lại. Sao lại đập nhanh quá vậy, lúc cậu tỏ tình với Hàn Tĩnh cũng đâu có đập nhanh như vậy đâu.
Vì để khiến cho tim mình bình tĩnh lại, Lộ Trạch cầm điện thoại lên vào Wechat lướt lướt, nhắn tin cho Lộ Tĩnh Lãng: [Ba có bệnh tim không?]
Lộ Tĩnh Lãng vô cùng lạnh lùng trả lời: [Có bệnh à?]
Lộ Trạch: [Di truyền không?]
Lộ Tĩnh Lãng: [Đúng là có bệnh]
Lộ Trạch: [Con nghĩ thông rồi]
Lộ Tĩnh Lãng: [?]
Lộ Trạch: [Bỏ đi, chờ con thu phục được thì nói tiếp, cho ba với bà chủ Từ một bất ngờ]
Lộ Tĩnh Lãng: [Con yêu phải yêu quái à? Có chắc là bất ngờ không?]
Lộ Trạch cười cười: [Chắc là vậy]
Lộ Trạch không quá lo lắng Lộ Tĩnh Lãng với Từ Tinh Tinh sẽ phản đối, dù sao hai người bọn họ vẫn luôn rất cởi mở, từ nhỏ đã giáo dục cậu để cậu có thể làm chủ mọi việc, làm tốt hay phá hỏng đều tự mình phải chịu trách nhiệm.
Hơn nữa lúc trước cả nhà Từ Tinh Tinh vô cùng phản đối bà gả cho một người nhìn không hề giống người tốt như Lộ Tĩnh Lãng, sau đó hôn nhân của hai người vô cùng hạnh phúc sự nghiệp thành công, còn sinh ra một đứa con đẹp trai như vậy, cho nên chắc chắn sẽ không cản trở việc cậu yêu đương đâu.
Hiện tại vấn đề mấu chốt là ở Lương Tiêu.
Lộ Trạch không biết Lương Tiêu nghĩ như thế nào, có suy nghĩ gì khác với cậu không, nếu có thì là bao nhiêu, nếu không có thì sao cậu có thể theo đuổi người ta chứ.
Chậc, đời này lần đầu tiên cậu theo đuổi con trai, lại còn là một anh chàng ngầu như vậy, không thể tặng hoa tặng quà như con gái được, Lương Tiêu chắc chắn không thích kiểu vậy đâu.
Chẳng lẽ mỗi ngày cậu chỉ có thể thuê Lương Tiêu làm bạn trai mình sao? Bao tháng? Bao năm?
Nếu muốn như thế thì cậu phải ăn không khí rồi, có lẽ lấy hết tiền mừng tuổi ra cũng không đủ, chỉ có thể đi xin sự viện trợ.
Lương Tiêu nhanh chóng tắm xong, tim Lộ Trạch vẫn còn đập rất nhanh mà anh đã bước ra ngoài, cả người chỉ mặc một cái qu.ần lót.
Ánh mắt của Lộ Trạch trực tiếp dính ở trên người anh. Dáng người của Lương Tiêu có tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, ngay cả một đứa con trai như cậu nhìn vào cũng muốn khen ngợi. Bả vai, vòng eo, chân dài, cơ thể cũng vừa vừa vặn, đường cong vô cùng đẹp, trên cơ bụng vẫn còn mấy hạt nước đọng lại nữa.
Lộ Trạch nhìn không chớp mắt, Lương Tiêu quay đầu nhìn về phía cậu, “Quần áo….”
“A,” Lộ Trạch lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, “Ở trên giường tôi đấy.”
Lương Tiêu cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc vào. Lộ Trạch nhìn xuống, thấy đôi chân dài thẳng tắp của anh, “Sao lại không mặc quần vậy?”
“Lúc nãy tôi… không cẩn thận làm ướt, ” Lương Tiêu nói, “Có máy sấy không? Tôi sấy qua một chút.”
Thật ra anh bị mất tập trung, cởi quần ra lại đặt vào chỗ ướt, bị ướt một mảng lớn.
“Đừng sấy nữa, tôi lấy cho anh cái quần khác luôn.” Lộ Trạch lại mở tủ quần áo ra, “Độ dài chân của chúng ta chắc cũng ngang nhau… Cái này được không?”
Lương Tiêu giơ tay nhận lấy, “Cảm ơn.”
“Chậc, không cần khách khí.”
Lương Tiêu mặc quần ngay trước mặt Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng không biết xấu hổ nhìn chằm chằm vào anh, cầm túi trên giường lên, “Quần áo cũ của anh bỏ vào đây nhé.”
“Ừm.”
“Có cần sấy tóc không?”
“Sắp khô rồi.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch cười cười, “Vậy tôi đi tắm nhá?”
“Ừm.”
Bình thường đi tắm Lộ Trạch đều cởi quần áo từ ngoài, chỉ mặc mỗi cái qu.ần lót nhưng Lương Tiêu đang ở đây, cậu cũng chỉ có thể vào trong mới cởi, hơn nữa cũng cố ý cầm quần áo để thay vào, nếu không Lương Tiêu sẽ cảm thấy cậu đang giở trò lưu manh.
Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch đóng cửa lại, đứng im một lúc ở trong lối đi nhỏ hẹp, sau đó ngồi xuống cái ghế cạnh giường.
Lúc này anh mới có thời gian quan sát cẩn thận bàn học của Lộ Trạch. Trên bàn không để nhiều đồ lắm, không bừa bộn giống Tôn Trác Vũ, cũng không quá sạch sẽ giống Mao Hâm, cũng khá sạch sẽ nhưng vẫn rất giống bàn học của các nam sinh.
Sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn lên giường của Lộ Trạch. Ga trải giường có họa tiết bầu trời sao màu xanh lam, chăn chưa gấp còn đang trải trên giường, hơn nữa cũng không trải cho thẳng thớm.
Lương Tiêu nở nụ cười, dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng Lộ Trạch vẫn chưa tỉnh ngủ khi vừa rời giường, không muốn gấp chăn, cho nên chỉ có thể vứt gọn chăn vào một góc.
Nhưng không quá vài giây, nụ cười trên mặt anh nhạt dần. Anh cúi đầu mở điện thoại, kiểm tra số dư tài khoản trong Wechat, sau đó gửi tiền cho Giang Hoành, lại gửi thêm 2000 cho Khương Tình.
Khương Tình nhanh chóng nhắn lại: [Lại chuyển tiền cho tao làm gì]
Lương Tiêu: [Sợ mẹ tiêu không đủ]. Đọc t???ệ? ch?ẩ? khô?g q?ả?g cáo ﹛ T??mT?? ?e?.?? ﹜
Khương Tình: [Đủ rồi đủ rồi, dù tao không có tiền tiết kiệm nhưng cửa hàng vẫn kiếm được tiền, có cái gì mà không đủ chứ. Mày đừng gửi cho tao nữa, bản thân còn không đủ tiêu còn gì]
Lương Tiêu: [Con cũng đủ tiêu, mẹ cứ cầm đi]
Khương Tình: [Đã bảo không cần, rốt cuộc chúng ta ai mới là người lớn đây hả?]
Lương Tiêu bất đắc dĩ: [Mẹ cứ giữ lấy để cho bà nội Trương, mua đồ ăn ngon cho bà]
Khương Tình: [Tao có tiền mua]
Cuối cùng nói hồi lâu Khương Tình vẫn không nhận tiền. Lộ Trạch tắm xong đi ra, quần áo đã mặc xong, Lương Tiêu ngẩng đầu nhìn qua, Lộ Trạch phát hiện hình như anh có hơi mệt mỏi.
“Mệt rồi à?” Lộ Trạch trực tiếp hỏi.
Lương Tiêu sửng sốt một chút, điều chỉnh lại biểu cảm của mình, “Không, có thể có hơi buồn ngủ thôi.”
Lộ Trạch lập tức nói: “Vậy anh lên giường tôi ngủ một lúc đi.”
Lương Tiêu im lặng nhìn cậu, Lộ Trạch dùng khăn mặt lau tóc, nói đùa: “…. Ngủ thì không thể thu tiền nha, nếu không tôi cũng quá thiệt rồi.”
Lương Tiêu không lên tiếng, vẫn nhìn cậu. Ánh mắt nặng nề làm cho Lộ Trạch cũng không dám thở mạnh.
Sau một lúc lâu, anh mới trầm giọng nói: “Lộ Trạch…..”
Ngay lập tức Lộ Trạch giơ tay ra trước mặt anh, ý bảo anh dừng lại, sau đó cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng nói: “Để tôi nói. Lương Tiêu, khách hàng nam duy nhất của anh bây giờ không muốn làm khách của anh nữa, cậu ấy rất muốn biết anh đang có suy nghĩ gì.”