Chương 59
Một cơn mưa lớn vào cuối tháng Tám, mùa hè đã hoàn toàn đi xa.
Gió mùa thu ảm đạm, lá cây rơi xuống, tất cả mọi thứ sẽ là một khởi đầu mới.
Nguyệt Linh nâng má ngồi ngẩn người ở tiền sảnh.
Ngô Mạn nhìn bộ dạng tinh thần tan rã của nàng thì chậc chậc một tiếng, "Tỷ làm sao vậy?"
Nguyệt Linh xoa xoa eo, nàng hơi thở dài.
Mấy ngày trước nguyệt sự của nàng vừa đi đã bị hắn bắt về phòng, phu quân của nàng quả nhiên giữ lời hứa, liên tiếp ba ngày không cho nàng xuống giường, mãi cho đến hôm nay mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.
Nàng vĩnh viễn cũng không quên được hôm nay khi ra ngoài, A Niệm canh giữ ở cửa nhìn về phía nàng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Vừa đáng thương vừa cảm khái nhìn nàng.
Cuối cùng còn lắc đầu, ôm mèo rời đi.
"Không nói nữa, hôm qua ta đến tìm tỷ, A Niệm nói tỷ không tiện, ngay cả cửa phủ cũng không cho ta vào."
Bàn tay Nguyệt Linh uống trà dừng một chút, nàng u oán thở dài nhìn trời, chẳng phải là bất tiện sao.
Duỗi thắt lưng nói, "Mấy ngày gần đây muội đều bận cái gì thế, ta thành hôn lâu như vậy, cũng không thấy muội tới tìm ta."
Ngô Mạn trong nháy mắt mê mang, nàng lẩm bẩm nói: "Cũng không bận cái gì..."
Phó Nguyệt Linh thấy thần sắc của nàng khác thường thì nhíu nhíu mày.
"Phó Nguyệt Linh... Ta..." Ngô Mạn nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, "Hôm nay ta tìm tỷ tới, là muốn tỷ giúp ta phân tích một chút."
Nguyệt Linh gật đầu, "Muội nói."
"Tiêu Chước hình như thích ta."
"Ai?"
Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn nàng, Tiêu Chước là ai?
Ngô Mạn vỗ vỗ đầu, "Khang Vương Thế tử, Tiêu Chước."
Phó Nguyệt Linh càng là không hiểu ra sao, nàng cũng chưa từng thấy qua vị Thế tử này, cũng chưa bao giờ nghe qua tên của hắn, như vậy nàng đánh giá hắn như thế nào?
"Muội suy nghĩ quá nhiều rồi sao?"
Ngô Mạn cúi đầu xuống, nàng có chút mất mát.
Mấy ngày nay nàng và Tiêu Chước đã trở thành bằng hữu rất tốt, ở cùng một chỗ với hắn rất vui vẻ, rất thoải mái, nhưng đối phương chưa bao giờ nói rõ, nàng cũng không dám đoán lung tung.
"Muội... Đã buông xuống rồi sao?"
Ngô Mạn biết nàng đang hỏi cái gì, mím môi nói, "Khi nhớ tới hắn còn có chút khổ sở, nhưng tính cách của ta tỷ cũng biết rõ, huynh ấy cự tuyệt ta, ta sẽ không nghĩ đến huynh ấy nữa, ta nghĩ ta đã buông bỏ được rồi."
"Mạn Mạn, không phải muội thích Thế tử kia, cho nên mới quên Hoắc Minh Thần chứ?"
Ngô Mạn biết rõ tâm ý của mình là như thế nào, nàng chưa bao giờ có ý lợi dụng Tiêu Chước, nàng cũng không phải là người hoa tâm.
Nàng và Hoắc Minh Thần như thế nào, không liên quan gì đến người khác.
Nếu ngày sau nàng có thích ai, vậy cũng đơn thuần chính là thích, không tồn tại thứ gọi là thay thế.
Khoảng cách với Hoắc Minh Thần đứt đoạn đã trải qua ba tháng, ba tháng này không khó khăn như nàng tưởng tượng, có lẽ tình cảm của nàng dành cho Hoắc Minh Thần đã sớm được mài giũa trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, ngày đó tỏ tình cũng chỉ vì mấy năm thầm mến mà nói lời tạm biệt.
Đối với Tiêu Chước, nàng thưởng thức hắn, bọn họ nói chuyện tán gẫu, nhưng cảm giác này lại không giống như lúc nàng từng thầm mến Hoắc Minh Thần.
Nàng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không chắc chắn nếu như nàng thích.
"Vị Thế tử kia có nhân phẩm thế nào?"
Ngô Mạn bất giác mang theo nụ cười, "Hắn chính là một kẻ nói dối."
"Hả? Một kẻ nói dối?"
"Đúng, hắn lừa ta, từ một khắc quen biết trong cung đã lừa ta, sau đó bị ta biết, ta cùng hắn chiến tranh lạnh qua mấy ngày, hiện tại mỗi lần gặp mặt vẫn lừa gạt ta như cũ."
Phó Nguyệt Linh có chút không hiểu chuyện giữa hai người nhưng nhìn vẻ mặt Ngô Mạn hoàn toàn không giống bộ dáng tức giận, hình như ngược lại còn vui vẻ trong đó.
Nói xong, lại có chút mờ mịt, "Hắn đối xử tốt với ta, nhưng lại không giống Hoắc Minh Thần. Tiêu Chước luôn bất tri bất giác có thể làm cho ta vui vẻ lên, hắn sẽ không nói gì dễ nghe dỗ dành ta, nhưng ta liền cảm thấy huynh ấy rất ôn nhu."
Nguyệt Linh tiến đến trước mặt Ngô Mạn, gần như muốn dán lên mũi đối phương.
Nàng tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Ngô Mạn, còn ý vị thâm trường nói: "Mạn Mạn, muội có biết bộ dạng hiện tại của mình rất giống thiếu nữ hoài xuân không?"
Lạch cạch một tiếng, hai người theo tiếng nhìn lại, Lục Tu Lương không biết từ khi nào vào phòng, hắn đặt kiếm trên người lên bàn, ôm tay, mặt không chút thay đổi nhìn các nàng.
"Ồ, Lục tướng quân đã trở lại."
Ngô Mạn nhìn kiếm của hắn thì đột nhiên cảm thấy cổ lạnh lẽo, cười nói: "Ta đột nhiên nhớ tới ta và Tiêu Chước còn có hẹn, ta đi trước, hai vị trăm năm hảo hợp, trăm năm hảo hợp!"
Dứt lời, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyệt Linh nhìn thấy nam nhân từng bước từng bước đi về phía mình thì thắt lưng càng mỏi nhừ, chân càng mềm nhũn, nàng run rẩy nói: "Phu quân... Hôm nay trở về thật sớm..."
Lục Tu Lương không nói một lời mà ngồi ở vị trí vừa rồi của Ngô Mạn, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
"Hả?"
"Lại đây."
Nguyệt Linh thăm dò đi qua, khoảng cách vừa mới rút lại gần một chút thì một đại lực buộc nàng chủ động hôn lên.
Nam nhân giữ gáy nàng, khẽ mở răng rồi tiến thẳng vào.
"Phu...."
Nàng liều mạng đấm vào vai hắn, nam nhân không nhúc nhích, vô cùng bá đạo.
Nguyệt Linh dần dần đứng không vững, nam nhân đỡ nàng lên đặt lên bàn, kéo người đặt vào trong ngực hung hăng hôn.
Khi xong xuôi, cả hai đều không thể thở được, hắn cắn tai nàng, "Nếu để ta nhìn thấy nàng gần gũi với người khác như vậy thì không đơn giản chỉ có hành động vừa rồi."
Hắn lo lắng cho nàng không khỏe, không trừng phạt quá đáng, nhưng điều này không có nghĩa là hắn đã hết giận.
Nguyệt Linh tựa vào trong ngực hắn, run rẩy nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, nàng thì thầm phàn nàn: "Phu quân thật keo kiệt."
"Ừm, có vấn đề gì sao?"
"... Không, không."
"Ngoan."
...
Vào ngày ba mươi tháng tám, trên phố vô cùng nhộn nhịp.
Nguyệt Linh đang cắt tỉa hoa cỏ ở tiền viện, Lưu Nguyệt hưng phấn từ bên ngoài chạy vào.
Nàng ấy chạy đến thở hồng hộc rồi dừng trước mặt Nguyệt Linh ho rất lâu, "Trên đường có rất nhiều quan binh, nghe nói là hướng về phía Diêu gia!"
Kéo trong tay Nguyệt Linh rơi xuống đất, nàng kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt, "Cái gì?"
"Diêu gia bị niêm phong!"
Nguyệt Linh lảo đảo muốn chạy ra ngoài, bước chân quá mức vội vàng suýt nữa bị vấp ngã.
Diêu gia sao lại bị tịch thu?
Diêu gia sụp đổ rồi sao?
Nguyệt Linh đứng ở ngoài cửa phủ, nhìn đội ngũ đã đi xa, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Lục Thất đứng ở một bên nhìn bộ dáng kích động của nàng thì ho nhẹ một tiếng, "Phu nhân, tướng quân ở thư phòng, người có thể đi hỏi ngài ấy."
Nguyệt Linh xách váy, không chút do dự xoay người.
Trái tim đập mạnh mẽ, bước chân không ngừng đi vào nội viện.
A Niệm ngồi xổm trong viện trêu chọc mèo con, Lục Cửu đứng ở một bên nhìn, Nguyệt Linh đi qua bên cạnh bọn họ, bước chân vẫn chưa dừng lại.
Đi tới cửa thư phòng, nàng cũng không gõ cửa mà mạnh mẽ đẩy ra, hai ba bước đã đi tới trước mặt nam nhân.
Lục Tu Lương đang bận rộn, thấy trong mắt nàng tràn đầy nước mắt chạy đến trước mặt hắn, bộ dáng ủy khuất kia làm đau mắt nam nhân, hắn mặt trầm như nước, bình tĩnh buông bút xuống rồi đứng dậy nghênh đón nàng.
Đi tới gần, hắn nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, giọng điệu ôn nhu, "Ai khi dễ nàng?"
Nàng nức nở một tiếng, "Phu quân, có phải Diêu gia đã bại hay không."
Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng, mặt mày dịu dàng, "Ừm."
Hôm qua hắn đưa Nhị hoàng tử Đại Thuận cùng Viên Lập Hiên đến đại điện, nhân chứng, khẩu cung, tất cả đều có đầy đủ.
Chứng cứ xác thực, Diêu Chấn thông địch phản quốc không thể chối cãi, Diêu phủ bị tịch thu, Diêu Chấn và Diêu Chi Khiên đã bị nhốt vào thiên lao.
Về phần Ninh Vương, mấy ngày trước hắn vừa mới hồi kinh, Diêu Chấn nhận tất cả tội lỗi lên người mình, Ninh Vương không tổn hao gì, nhưng hắn đã là nỏ mạnh đứt dây, không còn cơ hội xoay người.
Từ đó về sau, không ai có thể chống lại Thái Tử, mọi người trong triều quan sát cũng nhao nhao đứng xếp hàng, tình thế rõ ràng.
Nguyệt Linh rốt cuộc cũng không nhịn được, nàng đột nhiên khóc rống lên tiếng.
Nàng nằm trong lòng hắn, cánh tay nam nhân rắn chắc hữu lực ôm ấp ấm áp như vậy, hắn cho nàng cảm giác an toàn vô tận, hắn đã giúp nàng báo thù.
Lục Tu Lương nhíu mày, hắn không biết A Linh đã xảy ra chuyện gì, trong lòng nôn nóng bất an, muốn hỏi rõ nguyên nhân nhưng trong lòng cũng rõ ràng lúc này không phải lúc truy tìm tận gốc, hắn chỉ có thể gắt gao ôm nàng, chống đỡ toàn bộ trọng lượng của nàng.
Nàng dùng hết toàn lực khóc, dường như muốn khiến nước mắt đời này đều chảy hết.
Tâm Lục Tu Lương như đao cắt, "A Linh, đừng làm ta sợ, có chuyện gì vậy?"
Cô nương trong ngực không nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng ôm chặt cổ nam nhân, nước mắt nóng bỏng theo gương mặt chảy đến cổ hắn, thấm ướt cổ áo, ngay cả trái tim hắn cũng ê ẩm theo.
Lục Tu Lương hơi cúi người xuống, hắn nâng người lên, ôm nàng đi đến trước giường mềm phía sau bình phong thư phòng ngồi xuống.
Vỗ vỗ lưng nàng từng chút một, chờ nàng bình tĩnh lại.
Nguyệt Linh khóc đến mắt sưng lên, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, giọng nói mang theo nức nở: "Phu quân, bọn họ sẽ không được thả ra nữa, đúng không?"
"Ừm."
"Không thể hại thiếp nữa, không thể."
Trong mắt Lục Tu Lương ướt đẫm băng, "Không ai có thể làm tổn thương nàng."
"Ô ô... Phu quân, thiếp thật cao hứng..."
Nam nhân hôn đôi mắt sưng đỏ của nàng, hắn nuốt tất cả những giọt nước mắt cay đắng của nàng vào bụng, "Không khóc, được chứ?"
Nguyệt Linh gắt gao ôm cổ hắn, khóc đến lê hoa đái vũ, "Phu quân, thiếp yêu chàng."
Lục Tu Lương thở phào nhẹ nhõm, "Ừm."
Hắn biết, không có chuyện gì xảy ra.
Lục Tu Lương rút khăn tay ra khỏi ngực, nhẹ nhàng lau nước mũi và nước mắt của thê tử.
Dần dần nàng cũng ngừng khóc, giọng mũi dày đặc, "Phu quân, thiếp yêu chàng."
Dưới tay không ngừng di chuyển, "Ừm."
"Phu quân..."
"Ta biết."
Nguyệt Linh gian nan mở to đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt hốt hoảng, lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng tùy ý để hắn giúp mình lau mặt, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
Lục Tu Lương thản nhiên nói: "Khóc thành như vậy, không biết còn tưởng rằng nàng phải thủ tiết."
"Chàng đang nói gì vậy!"
Làm sao nam nhân này lại có thể nguyền rủa chính mình!
"Vi phu sai rồi, A Linh chớ tức giận."
Lục Tu Lương nghiêm túc nhìn nàng, hắn cong ngón tay cạo đầu mũi nàng, "Nói với ta, vì sao lại khóc?"
Nguyệt Linh rũ mắt, vì sao lại khóc... Kiếp trước cho đến khi nàng chết, Diêu gia mới bị hắn chém giết, sau đó hắn cũng theo nàng mà đi.
Kiếp này Diêu gia đã nhanh chóng thất bại, nàng biết, đây là kết quả do phu quân nàng tỉ mỉ mưu tính.
Đó là kết quả tốt nhất, tất cả họ đều ổn.
Nhưng làm sao nàng có thể nói ra sự thật đây? Chẳng lẽ muốn nàng nói: Thiếp từng chết một lần, thiếp từng bị người ta ám toán, khi yêu chàng còn hiểu lầm chàng, uất ức rồi kết thúc mạng mình, sau đó chàng cũng theo thiếp đi cùng? Điều này không thể nói nên lời, huống chi, một điều không thể tưởng tượng như vậy nói ra ai sẽ tin?
Lục Tu Lương nhìn thấy hết vẻ mặt biến hóa của nàng vào trong mắt.
Nàng có chuyện gì đó che giấu hắn, nàng đang đấu tranh.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới hồi kinh, đêm đó trộm vào khuê phòng của nàng, nàng còn nắm lấy hắn, lúc đó cũng khóc.
Hắn đã hỏi và được nàng trả lời.
Nàng nói bởi vì đã sớm đoán được người trèo cửa sổ là hắn, bởi vì nhớ hắn, bởi vì yêu hắn, bởi vì rốt cục cũng nhìn thấy hắn cho nên vừa vui vẻ vừa ủy khuất.
Lục Tu Lương tin, nhưng luôn cảm thấy đó không phải là toàn bộ sự thật.
"Phu quân, thiếp vẫn rất e ngại Diêu gia."
"Ta biết bọn họ đáng sợ và tàn nhẫn như thế nào, ta lo lắng Diêu Chấn sẽ nhằm vào chúng ta."
"Chính vì chàng bảo vệ thiếp như thế nên mới lo lắng chàng sẽ vì thiếp mà xúc động, như vậy có thể trúng âm mưu của bọn họ. Thiếp sợ rằng chúng ta sẽ chia ly lần nữa... Cực kỳ sợ hãi. Hôm nay, cuối cùng tất cả mọi thứ đã lắng xuống, thiếp thực sự thở phào nhẹ nhõm."
Nàng chôn ở cổ hắn nói rất nhiều, Lục Tu Lương lẳng lặng lắng nghe, hắn nghiêm túc ghi nhớ từng câu nói của nàng.
Thanh âm nói chuyện của Nguyệt Linh càng ngày càng nhỏ, có lẽ là khóc quá mệt mỏi nên nàng tựa vào trong ngực hắn, dần dần không có tiếng động.
Lục Tu Lương mím môi, hắn nhẹ nhàng đặt người xuống giường rồi kéo chăn một bên đắp lên cho nàng.
Từ lần trước ở thư phòng, hắn liền thêm một ít y phục cùng chăn của nàng vào nơi này.
Nam nhân cởi giày ra rồi nằm bên cạnh thê tử.
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, hắn cúi người xuống, ấn lên một nụ hôn thành kính.
Nàng vừa nói, chia ly.
Đó là ý gì.
Trước đây bọn họ chưa bao giờ được ở bên nhau, hắn đã ở phía Tây Nam mười năm, trong lúc đó hắn chưa bao giờ trở lại, tại sao nàng lại nói "một lần nữa".
Dường như nàng đã biết hắn từ lâu.
Chẳng lẽ có chuyện gì hắn không biết.
Lục Tu Lương vùi đầu vào bả vai nàng, trong mắt luớt qua lệ khí, có lẽ hắn nên đến thiên lao nói chuyện với Diêu Chấn một chút.
Về phần nàng có thật sự giấu diếm chuyện gì hay không, vậy cũng không quan trọng, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh mình, mọi chuyện còn lại hắn đều có thể coi như không biết.
Miễn là nàng yêu hắn, như vậy là đủ rồi
Gió mùa thu ảm đạm, lá cây rơi xuống, tất cả mọi thứ sẽ là một khởi đầu mới.
Nguyệt Linh nâng má ngồi ngẩn người ở tiền sảnh.
Ngô Mạn nhìn bộ dạng tinh thần tan rã của nàng thì chậc chậc một tiếng, "Tỷ làm sao vậy?"
Nguyệt Linh xoa xoa eo, nàng hơi thở dài.
Mấy ngày trước nguyệt sự của nàng vừa đi đã bị hắn bắt về phòng, phu quân của nàng quả nhiên giữ lời hứa, liên tiếp ba ngày không cho nàng xuống giường, mãi cho đến hôm nay mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.
Nàng vĩnh viễn cũng không quên được hôm nay khi ra ngoài, A Niệm canh giữ ở cửa nhìn về phía nàng.
||||| Truyện đề cử: |||||
Vừa đáng thương vừa cảm khái nhìn nàng.
Cuối cùng còn lắc đầu, ôm mèo rời đi.
"Không nói nữa, hôm qua ta đến tìm tỷ, A Niệm nói tỷ không tiện, ngay cả cửa phủ cũng không cho ta vào."
Bàn tay Nguyệt Linh uống trà dừng một chút, nàng u oán thở dài nhìn trời, chẳng phải là bất tiện sao.
Duỗi thắt lưng nói, "Mấy ngày gần đây muội đều bận cái gì thế, ta thành hôn lâu như vậy, cũng không thấy muội tới tìm ta."
Ngô Mạn trong nháy mắt mê mang, nàng lẩm bẩm nói: "Cũng không bận cái gì..."
Phó Nguyệt Linh thấy thần sắc của nàng khác thường thì nhíu nhíu mày.
"Phó Nguyệt Linh... Ta..." Ngô Mạn nuốt nước miếng, có chút khẩn trương, "Hôm nay ta tìm tỷ tới, là muốn tỷ giúp ta phân tích một chút."
Nguyệt Linh gật đầu, "Muội nói."
"Tiêu Chước hình như thích ta."
"Ai?"
Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn nàng, Tiêu Chước là ai?
Ngô Mạn vỗ vỗ đầu, "Khang Vương Thế tử, Tiêu Chước."
Phó Nguyệt Linh càng là không hiểu ra sao, nàng cũng chưa từng thấy qua vị Thế tử này, cũng chưa bao giờ nghe qua tên của hắn, như vậy nàng đánh giá hắn như thế nào?
"Muội suy nghĩ quá nhiều rồi sao?"
Ngô Mạn cúi đầu xuống, nàng có chút mất mát.
Mấy ngày nay nàng và Tiêu Chước đã trở thành bằng hữu rất tốt, ở cùng một chỗ với hắn rất vui vẻ, rất thoải mái, nhưng đối phương chưa bao giờ nói rõ, nàng cũng không dám đoán lung tung.
"Muội... Đã buông xuống rồi sao?"
Ngô Mạn biết nàng đang hỏi cái gì, mím môi nói, "Khi nhớ tới hắn còn có chút khổ sở, nhưng tính cách của ta tỷ cũng biết rõ, huynh ấy cự tuyệt ta, ta sẽ không nghĩ đến huynh ấy nữa, ta nghĩ ta đã buông bỏ được rồi."
"Mạn Mạn, không phải muội thích Thế tử kia, cho nên mới quên Hoắc Minh Thần chứ?"
Ngô Mạn biết rõ tâm ý của mình là như thế nào, nàng chưa bao giờ có ý lợi dụng Tiêu Chước, nàng cũng không phải là người hoa tâm.
Nàng và Hoắc Minh Thần như thế nào, không liên quan gì đến người khác.
Nếu ngày sau nàng có thích ai, vậy cũng đơn thuần chính là thích, không tồn tại thứ gọi là thay thế.
Khoảng cách với Hoắc Minh Thần đứt đoạn đã trải qua ba tháng, ba tháng này không khó khăn như nàng tưởng tượng, có lẽ tình cảm của nàng dành cho Hoắc Minh Thần đã sớm được mài giũa trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, ngày đó tỏ tình cũng chỉ vì mấy năm thầm mến mà nói lời tạm biệt.
Đối với Tiêu Chước, nàng thưởng thức hắn, bọn họ nói chuyện tán gẫu, nhưng cảm giác này lại không giống như lúc nàng từng thầm mến Hoắc Minh Thần.
Nàng không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng cũng không chắc chắn nếu như nàng thích.
"Vị Thế tử kia có nhân phẩm thế nào?"
Ngô Mạn bất giác mang theo nụ cười, "Hắn chính là một kẻ nói dối."
"Hả? Một kẻ nói dối?"
"Đúng, hắn lừa ta, từ một khắc quen biết trong cung đã lừa ta, sau đó bị ta biết, ta cùng hắn chiến tranh lạnh qua mấy ngày, hiện tại mỗi lần gặp mặt vẫn lừa gạt ta như cũ."
Phó Nguyệt Linh có chút không hiểu chuyện giữa hai người nhưng nhìn vẻ mặt Ngô Mạn hoàn toàn không giống bộ dáng tức giận, hình như ngược lại còn vui vẻ trong đó.
Nói xong, lại có chút mờ mịt, "Hắn đối xử tốt với ta, nhưng lại không giống Hoắc Minh Thần. Tiêu Chước luôn bất tri bất giác có thể làm cho ta vui vẻ lên, hắn sẽ không nói gì dễ nghe dỗ dành ta, nhưng ta liền cảm thấy huynh ấy rất ôn nhu."
Nguyệt Linh tiến đến trước mặt Ngô Mạn, gần như muốn dán lên mũi đối phương.
Nàng tỉ mỉ quan sát biểu tình trên mặt Ngô Mạn, còn ý vị thâm trường nói: "Mạn Mạn, muội có biết bộ dạng hiện tại của mình rất giống thiếu nữ hoài xuân không?"
Lạch cạch một tiếng, hai người theo tiếng nhìn lại, Lục Tu Lương không biết từ khi nào vào phòng, hắn đặt kiếm trên người lên bàn, ôm tay, mặt không chút thay đổi nhìn các nàng.
"Ồ, Lục tướng quân đã trở lại."
Ngô Mạn nhìn kiếm của hắn thì đột nhiên cảm thấy cổ lạnh lẽo, cười nói: "Ta đột nhiên nhớ tới ta và Tiêu Chước còn có hẹn, ta đi trước, hai vị trăm năm hảo hợp, trăm năm hảo hợp!"
Dứt lời, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyệt Linh nhìn thấy nam nhân từng bước từng bước đi về phía mình thì thắt lưng càng mỏi nhừ, chân càng mềm nhũn, nàng run rẩy nói: "Phu quân... Hôm nay trở về thật sớm..."
Lục Tu Lương không nói một lời mà ngồi ở vị trí vừa rồi của Ngô Mạn, hắn ngoắc ngoắc ngón tay với nàng.
"Hả?"
"Lại đây."
Nguyệt Linh thăm dò đi qua, khoảng cách vừa mới rút lại gần một chút thì một đại lực buộc nàng chủ động hôn lên.
Nam nhân giữ gáy nàng, khẽ mở răng rồi tiến thẳng vào.
"Phu...."
Nàng liều mạng đấm vào vai hắn, nam nhân không nhúc nhích, vô cùng bá đạo.
Nguyệt Linh dần dần đứng không vững, nam nhân đỡ nàng lên đặt lên bàn, kéo người đặt vào trong ngực hung hăng hôn.
Khi xong xuôi, cả hai đều không thể thở được, hắn cắn tai nàng, "Nếu để ta nhìn thấy nàng gần gũi với người khác như vậy thì không đơn giản chỉ có hành động vừa rồi."
Hắn lo lắng cho nàng không khỏe, không trừng phạt quá đáng, nhưng điều này không có nghĩa là hắn đã hết giận.
Nguyệt Linh tựa vào trong ngực hắn, run rẩy nói không nên lời.
Sau một lúc lâu, nàng thì thầm phàn nàn: "Phu quân thật keo kiệt."
"Ừm, có vấn đề gì sao?"
"... Không, không."
"Ngoan."
...
Vào ngày ba mươi tháng tám, trên phố vô cùng nhộn nhịp.
Nguyệt Linh đang cắt tỉa hoa cỏ ở tiền viện, Lưu Nguyệt hưng phấn từ bên ngoài chạy vào.
Nàng ấy chạy đến thở hồng hộc rồi dừng trước mặt Nguyệt Linh ho rất lâu, "Trên đường có rất nhiều quan binh, nghe nói là hướng về phía Diêu gia!"
Kéo trong tay Nguyệt Linh rơi xuống đất, nàng kinh ngạc nhìn Lưu Nguyệt, "Cái gì?"
"Diêu gia bị niêm phong!"
Nguyệt Linh lảo đảo muốn chạy ra ngoài, bước chân quá mức vội vàng suýt nữa bị vấp ngã.
Diêu gia sao lại bị tịch thu?
Diêu gia sụp đổ rồi sao?
Nguyệt Linh đứng ở ngoài cửa phủ, nhìn đội ngũ đã đi xa, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Lục Thất đứng ở một bên nhìn bộ dáng kích động của nàng thì ho nhẹ một tiếng, "Phu nhân, tướng quân ở thư phòng, người có thể đi hỏi ngài ấy."
Nguyệt Linh xách váy, không chút do dự xoay người.
Trái tim đập mạnh mẽ, bước chân không ngừng đi vào nội viện.
A Niệm ngồi xổm trong viện trêu chọc mèo con, Lục Cửu đứng ở một bên nhìn, Nguyệt Linh đi qua bên cạnh bọn họ, bước chân vẫn chưa dừng lại.
Đi tới cửa thư phòng, nàng cũng không gõ cửa mà mạnh mẽ đẩy ra, hai ba bước đã đi tới trước mặt nam nhân.
Lục Tu Lương đang bận rộn, thấy trong mắt nàng tràn đầy nước mắt chạy đến trước mặt hắn, bộ dáng ủy khuất kia làm đau mắt nam nhân, hắn mặt trầm như nước, bình tĩnh buông bút xuống rồi đứng dậy nghênh đón nàng.
Đi tới gần, hắn nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, giọng điệu ôn nhu, "Ai khi dễ nàng?"
Nàng nức nở một tiếng, "Phu quân, có phải Diêu gia đã bại hay không."
Hắn vỗ nhẹ vào lưng nàng, mặt mày dịu dàng, "Ừm."
Hôm qua hắn đưa Nhị hoàng tử Đại Thuận cùng Viên Lập Hiên đến đại điện, nhân chứng, khẩu cung, tất cả đều có đầy đủ.
Chứng cứ xác thực, Diêu Chấn thông địch phản quốc không thể chối cãi, Diêu phủ bị tịch thu, Diêu Chấn và Diêu Chi Khiên đã bị nhốt vào thiên lao.
Về phần Ninh Vương, mấy ngày trước hắn vừa mới hồi kinh, Diêu Chấn nhận tất cả tội lỗi lên người mình, Ninh Vương không tổn hao gì, nhưng hắn đã là nỏ mạnh đứt dây, không còn cơ hội xoay người.
Từ đó về sau, không ai có thể chống lại Thái Tử, mọi người trong triều quan sát cũng nhao nhao đứng xếp hàng, tình thế rõ ràng.
Nguyệt Linh rốt cuộc cũng không nhịn được, nàng đột nhiên khóc rống lên tiếng.
Nàng nằm trong lòng hắn, cánh tay nam nhân rắn chắc hữu lực ôm ấp ấm áp như vậy, hắn cho nàng cảm giác an toàn vô tận, hắn đã giúp nàng báo thù.
Lục Tu Lương nhíu mày, hắn không biết A Linh đã xảy ra chuyện gì, trong lòng nôn nóng bất an, muốn hỏi rõ nguyên nhân nhưng trong lòng cũng rõ ràng lúc này không phải lúc truy tìm tận gốc, hắn chỉ có thể gắt gao ôm nàng, chống đỡ toàn bộ trọng lượng của nàng.
Nàng dùng hết toàn lực khóc, dường như muốn khiến nước mắt đời này đều chảy hết.
Tâm Lục Tu Lương như đao cắt, "A Linh, đừng làm ta sợ, có chuyện gì vậy?"
Cô nương trong ngực không nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng ôm chặt cổ nam nhân, nước mắt nóng bỏng theo gương mặt chảy đến cổ hắn, thấm ướt cổ áo, ngay cả trái tim hắn cũng ê ẩm theo.
Lục Tu Lương hơi cúi người xuống, hắn nâng người lên, ôm nàng đi đến trước giường mềm phía sau bình phong thư phòng ngồi xuống.
Vỗ vỗ lưng nàng từng chút một, chờ nàng bình tĩnh lại.
Nguyệt Linh khóc đến mắt sưng lên, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, giọng nói mang theo nức nở: "Phu quân, bọn họ sẽ không được thả ra nữa, đúng không?"
"Ừm."
"Không thể hại thiếp nữa, không thể."
Trong mắt Lục Tu Lương ướt đẫm băng, "Không ai có thể làm tổn thương nàng."
"Ô ô... Phu quân, thiếp thật cao hứng..."
Nam nhân hôn đôi mắt sưng đỏ của nàng, hắn nuốt tất cả những giọt nước mắt cay đắng của nàng vào bụng, "Không khóc, được chứ?"
Nguyệt Linh gắt gao ôm cổ hắn, khóc đến lê hoa đái vũ, "Phu quân, thiếp yêu chàng."
Lục Tu Lương thở phào nhẹ nhõm, "Ừm."
Hắn biết, không có chuyện gì xảy ra.
Lục Tu Lương rút khăn tay ra khỏi ngực, nhẹ nhàng lau nước mũi và nước mắt của thê tử.
Dần dần nàng cũng ngừng khóc, giọng mũi dày đặc, "Phu quân, thiếp yêu chàng."
Dưới tay không ngừng di chuyển, "Ừm."
"Phu quân..."
"Ta biết."
Nguyệt Linh gian nan mở to đôi mắt sưng đỏ, ánh mắt hốt hoảng, lúc này mới cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng tùy ý để hắn giúp mình lau mặt, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.
Lục Tu Lương thản nhiên nói: "Khóc thành như vậy, không biết còn tưởng rằng nàng phải thủ tiết."
"Chàng đang nói gì vậy!"
Làm sao nam nhân này lại có thể nguyền rủa chính mình!
"Vi phu sai rồi, A Linh chớ tức giận."
Lục Tu Lương nghiêm túc nhìn nàng, hắn cong ngón tay cạo đầu mũi nàng, "Nói với ta, vì sao lại khóc?"
Nguyệt Linh rũ mắt, vì sao lại khóc... Kiếp trước cho đến khi nàng chết, Diêu gia mới bị hắn chém giết, sau đó hắn cũng theo nàng mà đi.
Kiếp này Diêu gia đã nhanh chóng thất bại, nàng biết, đây là kết quả do phu quân nàng tỉ mỉ mưu tính.
Đó là kết quả tốt nhất, tất cả họ đều ổn.
Nhưng làm sao nàng có thể nói ra sự thật đây? Chẳng lẽ muốn nàng nói: Thiếp từng chết một lần, thiếp từng bị người ta ám toán, khi yêu chàng còn hiểu lầm chàng, uất ức rồi kết thúc mạng mình, sau đó chàng cũng theo thiếp đi cùng? Điều này không thể nói nên lời, huống chi, một điều không thể tưởng tượng như vậy nói ra ai sẽ tin?
Lục Tu Lương nhìn thấy hết vẻ mặt biến hóa của nàng vào trong mắt.
Nàng có chuyện gì đó che giấu hắn, nàng đang đấu tranh.
Hắn đột nhiên nhớ tới lúc mình vừa mới hồi kinh, đêm đó trộm vào khuê phòng của nàng, nàng còn nắm lấy hắn, lúc đó cũng khóc.
Hắn đã hỏi và được nàng trả lời.
Nàng nói bởi vì đã sớm đoán được người trèo cửa sổ là hắn, bởi vì nhớ hắn, bởi vì yêu hắn, bởi vì rốt cục cũng nhìn thấy hắn cho nên vừa vui vẻ vừa ủy khuất.
Lục Tu Lương tin, nhưng luôn cảm thấy đó không phải là toàn bộ sự thật.
"Phu quân, thiếp vẫn rất e ngại Diêu gia."
"Ta biết bọn họ đáng sợ và tàn nhẫn như thế nào, ta lo lắng Diêu Chấn sẽ nhằm vào chúng ta."
"Chính vì chàng bảo vệ thiếp như thế nên mới lo lắng chàng sẽ vì thiếp mà xúc động, như vậy có thể trúng âm mưu của bọn họ. Thiếp sợ rằng chúng ta sẽ chia ly lần nữa... Cực kỳ sợ hãi. Hôm nay, cuối cùng tất cả mọi thứ đã lắng xuống, thiếp thực sự thở phào nhẹ nhõm."
Nàng chôn ở cổ hắn nói rất nhiều, Lục Tu Lương lẳng lặng lắng nghe, hắn nghiêm túc ghi nhớ từng câu nói của nàng.
Thanh âm nói chuyện của Nguyệt Linh càng ngày càng nhỏ, có lẽ là khóc quá mệt mỏi nên nàng tựa vào trong ngực hắn, dần dần không có tiếng động.
Lục Tu Lương mím môi, hắn nhẹ nhàng đặt người xuống giường rồi kéo chăn một bên đắp lên cho nàng.
Từ lần trước ở thư phòng, hắn liền thêm một ít y phục cùng chăn của nàng vào nơi này.
Nam nhân cởi giày ra rồi nằm bên cạnh thê tử.
Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, hắn cúi người xuống, ấn lên một nụ hôn thành kính.
Nàng vừa nói, chia ly.
Đó là ý gì.
Trước đây bọn họ chưa bao giờ được ở bên nhau, hắn đã ở phía Tây Nam mười năm, trong lúc đó hắn chưa bao giờ trở lại, tại sao nàng lại nói "một lần nữa".
Dường như nàng đã biết hắn từ lâu.
Chẳng lẽ có chuyện gì hắn không biết.
Lục Tu Lương vùi đầu vào bả vai nàng, trong mắt luớt qua lệ khí, có lẽ hắn nên đến thiên lao nói chuyện với Diêu Chấn một chút.
Về phần nàng có thật sự giấu diếm chuyện gì hay không, vậy cũng không quan trọng, chỉ cần nàng vẫn ở bên cạnh mình, mọi chuyện còn lại hắn đều có thể coi như không biết.
Miễn là nàng yêu hắn, như vậy là đủ rồi