Chương 58
Không quá mấy ngày Nguyệt Linh đến nguyệt sự, cả ngày đều đau nhức, làm cái gì cũng không đề cao tinh thần.
A Niệm ôm Tuyết Nhi vào trong ngực, nhẹ nhàng gãi cằm nó, "Cô nương, không bằng đưa Tuyết Nhi cho nô tỳ đi, dù sao công tử cũng không cho người chạm vào nó."
Nàng thật sự rất thích Tuyết Nhi, mèo con nhỏ này mới hai tháng tuổi, cái đầu nho nhỏ, vô cùng nhu thuận.
Nguyệt Linh tựa vào trên giường, ánh mắt nhắm nửa, hữu khí vô lực nói: "Cho ngươi."
Dù sao nàng sờ thêm vài cái lại bị phu quân nàng ném lên nóc nhà.
"Cô nương vẫn còn khó chịu sao? Nếu không, hãy mời đại phu đến xem, được không?"
Từ lần trước rơi xuống nước, mỗi lần đến nguyệt sự Nguyệt Linh đều sẽ rất khó chịu, ở Phó gia, mỗi lần đến tháng đều là canh dược không rời tay, sau khi gả tới đây là lần đầu tiên đến, ngược lại không thấy rất đau, nhưng cũng không có tinh thần.
"Không, không muốn uống thuốc."
Lưu Nguyệt ôm túi nước nóng tới, "Cô nương đặt cái này trên bụng cho ấm áp, hẳn là sẽ dễ chịu hơn một chút."
Đây quả thật là đúng, ngoại trừ cả người vô lực ra, tay chân nàng còn thấy lạnh lẽo.
Giờ Dậu vừa qua, Lục Tu Lương từ bên ngoài trở về.
A Niệm canh giữ ở cửa, thấy nam nhân đến gần thì lập tức đứng lên, "Công tử, cô nương đang ngủ."
Lục Tu Lương cau mày, "Ngươi đi xuống đi."
Hắn liếc nhìn nàng ấy, còn nhìn mèo con nhỏ màu trắng kia.
Tuyết Nhi lười biếng ngáp một cái, thản nhiên tự đắc lại nhắm mắt lại.
Nam nhân đi vào phòng, hắn nhẹ nhàng bước chân đi đến bên giường, Nguyệt Linh đang ngủ say.
Nàng tựa hồ ngủ cũng không an ổn, lông mày hơi nhíu lại, dường như rất khó chịu.
Lục Tu Lương cởi áo khoác ra, hắn rón rén nằm xuống bên cạnh nàng, nắm tay nàng kiểm tra, quả nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo.
Hắn đặt tay nàng trong lòng bàn tay mình để sưởi ấm, nhưng suy nghĩ của ngươi hắn đi rất xa.
Sắc trời dần tối, người trên giường chậm rãi tỉnh lại.
"Phu quân? Chàng đã trở lại."
"Đúng."
Nguyệt Linh được hắn đỡ ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi trên người làm cho nàng lại trở nên yếu đuối, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực nam nhân.
Lục Tu Lương khẽ cười ra tiếng, hắn thích bộ dáng toàn tâm toàn ý ỷ lại của mình.
Giờ phút này, A Linh dính người như bánh nếp mềm mại, khiến ngươi yêu không hết.
Hắn phủ bên tai nàng, thấp giọng dỗ dành: "Đói không? Dậy ăn chút gì đã."
Cô nương ậm ừ, "Đừng... Không thoải mái, thiếp không muốn đứng dậy."
Nam nhân cau mày, hắn không biết mỗi tháng cô nương đều phải chịu khổ một lần như vậy, vô cùng đau lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Vậy làm sao đây, nếu nàng không ăn sẽ đói, ta đút cho nàng ăn, hử?"
Âm cuối trầm thấp khiến trái tim nàng run rẩy, nàng cọ cọ lồng ngực hắn làm nũng: "Không, không ăn."
"Vậy ngủ thêm một lát?"
"Không, Lúc này... Canh mấy rồi?"
Nàng ngủ một giấc cũng quên canh giờ, bên ngoài trời đã tối.
"Giờ Tuất rồi."
Ánh mắt Phó Nguyệt Linh dần dần mở to, "Đã quá trễ rồi! Phu quân chưa dùng bữa sao?"
"Vẫn chưa."
"Ôi việc này không thể!"
Nguyệt Linh xoa xoa tóc rối bời, nàng đẩy nam nhân ra ngoài, "Thiếp thấy đói bụng, chàng mau lấy chút thức ăn đến."
Lục Tu Lương tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, biết được nàng muốn hắn ăn cơm thì cũng không vạch trần mà còn theo ý nàng gọi chút đồ ăn đến.
Phó Nguyệt Linh ngồi ở trước bàn ăn, ngẩn người nhìn bát cháo trước mặt, nhìn hồi lâu, nàng lại chậm rãi ngáp một cái.
Lục Tu Lương nhìn thân thể lảo đảo của nàng như lập tức sắp ngã xuống, cánh tay dài vung lên kéo người nhốt vào trong ngực, hắn dở khóc dở cười: "Sao lại thành ra như vậy."
Nguyệt Linh dụi dụi mắt, trong mắt ngấn chút lệ, nàng tức giận nói: "Chính là mệt... Ai bảo tối qua chàng không cho thiếp ngủ, thiếp không được ngủ ngon."
Nam nhân chột dạ sờ sờ mũi, hắn đích thật là quá đáng một chút.
Nhưng cũng không thể oán hắn, thật sự là tư vị của nàng quá tốt, làm cho người ta ăn qua một lần liền muốn nếm thử lần thứ hai, bất quá đêm qua quả thật có phóng túng hơn thường một chút.
"Trách ta, mấy ngày tới ta không thể chạm vào nàng nữa, nàng có thể ngủ ngon."
Lục Tu Lương cười khổ, hắn ngẫm lại liền cảm thấy mình đáng thương, cưới nàng vào cửa nửa tháng, mỗi đêm đều phải hồ nháo một phen, mấy ngày kế tiếp còn không biết phải chịu đựng như thế nào.
Sau khi ăn tối, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Nguyệt Linh nằm trong ngực nam nhân, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hắn, "Hôm nay chàng tiến cung là đi tìm Thái Tử sao, hai người nói gì vậy?"
Hai ngày nay nàng lại suy nghĩ một chút, như thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Thái Tử lại đột nhiên thay lòng đổi ý, Thôi cô nương này lại có mị lực lớn như vậy sao.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã đánh tan tình cảm thanh mai trúc mã hơn mười năm.
Việc này nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Mấy ngày trước nàng tức giận đến choáng váng, đúng là chưa từng hoài nghi chỗ dị thường trong đó.
Lục Tu Lương cười cười, "Rốt cục nàng cũng chịu nghe ta nói."
Phó Nguyệt Linh khẽ hừ một tiếng, chân nhỏ đá hắn, nàng dùng cái này để biểu đạt bất mãn của mình.
Lục Tu Lương nhíu nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy."
Không nói hai lời đã kẹp chân nàng, hắn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho nàng.
Nguyệt Linh không có gì để nói: "Mỗi lần đều như vậy."
Nàng ngoắc ngoắc ngón chân nhẹ nhàng gãi hắn.
Nam nhân hít sâu một hơi, hắn không quan tâm đến động tác của nàng, chỉ nói: "Ngày mai tìm một đại phu xem cho nàng."
Phó Nguyệt Linh a một tiếng, "Không cần, đây cũng không phải là vấn đề lớn."
"Không được."
Lục Tu Lương nghiêm túc nhìn nàng, "A Linh, thân thể của nàng là chuyện ta lo lắng nhất."
Thấy hắn thú thật, Nguyệt Linh cười đáp một tiếng.
"Phu quân, có lạnh không?"
Ngón chân của nàng nhẹ nhàng trượt theo chân hắn, thấy hắn thay đổi sắc mặt thì nàng cười khanh khách.
Lục Tu Lương nghiến răng nghiến lợi nói: "Vật nhỏ, nàng xem mấy ngày nữa ta sẽ thu thập nàng như thế nào."
"Chàng có thể làm gì? Chàng sẽ quên."
Nguyệt Linh càng ngày càng tiến lên, còn in một nụ hôn khác ở trên cổ hắn, nàng biết hắn thích được hôn ở nơi này.
Lục Tu Lương dùng sức nắm lấy chăn, hắn cười lạnh một tiếng, "Nàng cứ xem đến lúc đó ta còn nhớ không."
Một tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn chung quanh của nàng đặt lên lồng ngực trần trụi ấm áp của mình, tay kia giữ chặt người vào trong ngực, hai chân cố định chặt chẽ nàng, không cho nàng lại lộn xộn nữa.
Cả người Nguyệt Linh được ôm ấm áp bao bọc, thoải mái như được tắm trong ánh mặt trời, giống như mèo con chậm rãi cọ cọ hắn.
Lục Tu Lương bị nàng cọ như gãi vào trái tim đang ngứa ngáy, trong lòng hiếm khi không nổi dục vọng, chỉ có ôn nhu.
"Chàng còn chưa nói với thiếp, vì sao gần đây chàng luôn đi tìm Thái Tử."
Cho tới bây giờ phu quân của nàng cũng không để người khác ở trong lòng, càng không thường xuyên đi gặp Thái Tử như vậy, trừ phi gần đây có chuyện sắp phát sinh.
"Hẳn là nàng đã nghe nói, Thái Tử định ngày nạp phi, ngay mùng một tháng mười một."
Phó Nguyệt Linh có chút sa sút, "Đã nghe qua."
Lúc nàng nghe được tin tức này thì suýt nữa muốn vọt vào trong cung, đi tìm Thái Tử lý luận một phen, nàng muốn mắng Tiêu Hằng một trận, nhưng cũng biết việc đó vô ích, dù sao ý chỉ của bệ hạ đã hạ xuống, tất cả mọi chuyện đều đã thành.
"Nàng hãy nghe ta, từ từ sẽ nói hết cho nàng."
Nguyệt Linh chuyên tâm nghe hắn nói về nguyên nhân và hậu quả của việc này, từ từ nàng ngẩng đầu lên khỏi trong lòng hắn, ánh mắt càng trừng càng lớn, miệng cũng há to, đáng yêu hết mức.
Lục Tu Lương không nhịn được mà hôn nàng một trận.
Cả người Nguyệt Linh đều choáng váng, nàng không biết vì sao nói đến một nửa mà nam nhân này lại muốn biến thân.
Hồi lâu mới buông người ra, hắn coi như không có việc gì phát sinh, khàn giọng nói: "Toàn bộ sự việc đều là kế hoạch, ngay từ đầu Thái Tử phi đã biết toàn bộ mọi chuyện. Toàn bộ Đông Cung đều dưới sự khống chế nghiêm mật của Thái Tử, mặt khác còn có người của ta ở trong đó, tuyệt đối không có khả năng có bất kỳ tin tức nào truyền ra bên ngoài, những tin tức giả đều là cố ý làm."
Một lúc lâu sau Nguyệt Linh mới thở hổn hển, đầu óc nàng choáng váng, chờ hắn nói xong mới rõ ràng uẩn khúc trong đó.
"Vậy Thôi cô nương này lại là xảy ra chuyện gì, làm sao nàng lại trùng hợp như vậy chứ..."
Hết lần này tới lần khác muốn gặp Tiêu Hằng... Nàng thăm dò nói: "Là chàng tìm Thôi cô nương tới?"
"Là ta."
Hắn không đợi nàng truy vấn mà tự giác đáp: "Mẫu thân của Thôi Sở Vân họ Lục, là đường muội xa của Lục Hồng Xương, năm đó gả đến Thanh Hà. Phụ thân của Thôi Sở Vân bị bệnh nặng, vì thế nữ tử kia đến kinh thành tìm kiếm danh y cho phu quân, đoạn thời gian đó liền ở nhờ Lục phủ, ai ngờ lại bị vô tội liên lụy trong đó, cũng chết ở đây."
"Cho nên Thôi Sở Vân cũng vì điều tra rõ chân tướng cái chết của mẫu thân nên mới tới?"
"Không phải tất cả, nàng ấy vẫn còn vì tương lai của mình."
Nguyệt Linh có chút lo lắng, "Vậy nàng ấy sẽ gả cho Thái Tử sao?"
"Trên danh nghĩa thôi, nàng muốn tự mình nhìn thấy Diêu Chấn chết mới có thể rút người rời đi, nhưng Thái Tử nhất định sẽ không chạm vào nàng, thay vì nói là giao dịch, không bằng nói là mỗi người đều đạt được lợi ích."
Phó Nguyệt Linh lẩm bẩm nói: "Cho nên Thái Tử không tiếc hủy đi thanh danh của mình, chỉ vì Nhạc Dao."
Lục Tu Lương cau mày, "Ta cũng có thể, vì nàng, không cần nói gì đến thanh danh, mấy thứ đó cho ta đều có thể vứt bỏ."
Nguyệt Linh nghe hắn nói xong thì tức giận đối với hắn, "Chàng nhìn thiếp mấy ngày nay tức giận như vậy mà cũng không nói cho thiếp biết, sao chàng lại xấu như vậy! Chàng còn điều gì giấu diếm ta nữa! Kẻ nói dối!"
Tay của Lục Tu Lương dùng sức ôm nàng, hắn cười nói."Phu nhân chớ tức giận, mấy lần ta muốn mở miệng nhưng nàng không cho ta nói tiếp, nàng không vui, làm sao ta có thể nói đây?"
Động tác của Nguyệt Linh dừng lại, nàng có chút chột dạ hừ một tiếng, không nhận mà lẩm bẩm: "Vậy chàng đừng để ý đến thiếp..."
Nam nhân nói rất nghiêm túc, "Làm sao ta có thể không quan tâm đến nàng chứ."
Thôi, không thể nói được hắn.
Im lặng một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên, "Thiếp có ngu ngốc không?"
Trong mắt nam nhân hàm chứa ý cười, hắn xoa xoa đầu nàng, "Có tình có nghĩa, ta thích A Linh nhất."
Ánh mắt Nguyệt Linh lóe lên, nàng nuốt nước miếng, không nhịn được hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Ngậm môi dưới của hắn, nàng hàm hồ nói: "Phu quân có bộ dạng đẹp như vậy, nhất định là hồ ly tinh biến thành."
Lục Tu Lương lẳng lặng hưởng thụ nhiệt tình của thê tử, hắn không dám động, lại không nỡ đẩy ra, nhưng phản ứng của thân thể không phải hắn có thể khống chế được.
Rất nhanh Phó Nguyệt Linh liền phát hiện ra.
"Phu quân, mỗi ngày chàng đều như thế, có bị tiêu hao quá độ hay không?"
Nam nhân nheo mắt lại nguy hiểm, "Phu nhân không cần lo lắng, phục vụ nàng vẫn còn dư dả."
"Không, thiếp cũng không phải ý tứ kia, thiếp..."
Lục Tu Lương chống đỡ ở phía trên nàng, cũng không cho nàng cơ hội mở miệng nói lung tung.
Quả nhiên vẫn còn chưa lĩnh hội đủ.
Một nụ hôn vừa xong, Nguyệt Linh đỏ mặt, nhìn hắn cười ngây ngô.
"Phu quân, chàng thật mê người."
Nhất là bộ dáng y phục nửa người của hắn lúc ý loạn tình mê, rất động lòng người.
"..."
Lục Tu Lương quay mặt đi, hắn chậm rãi thở ra.
Nàng thấy hắn nhịn đến khó chịu thì không đành lòng nói: "Phu quân, không bằng thiếp giúp chàng? Trước đây chàng đã dạy thiếp."
"Không cần thiết."
Thanh âm hắn khàn khàn, thấy nàng còn muốn mở miệng thì chặn môi nàng lại, hắn hung tợn nhéo nhéo mặt nàng, "Nàng đừng nói nữa, chờ nguyệt sự của nàng kết thúc ta liền khiến cho nàng ba ngày không rời giường được."
Nguyệt Linh ngậm miệng lại, giống như cá trích trượt vào trong chăn, nàng lấy chăn che đầu, không phát ra một tiếng nào nữa.
Lục Tu Lương ấn mi tâm, hắn thở dài rồi đứng dậy vào tịnh thất.
A Niệm ôm Tuyết Nhi vào trong ngực, nhẹ nhàng gãi cằm nó, "Cô nương, không bằng đưa Tuyết Nhi cho nô tỳ đi, dù sao công tử cũng không cho người chạm vào nó."
Nàng thật sự rất thích Tuyết Nhi, mèo con nhỏ này mới hai tháng tuổi, cái đầu nho nhỏ, vô cùng nhu thuận.
Nguyệt Linh tựa vào trên giường, ánh mắt nhắm nửa, hữu khí vô lực nói: "Cho ngươi."
Dù sao nàng sờ thêm vài cái lại bị phu quân nàng ném lên nóc nhà.
"Cô nương vẫn còn khó chịu sao? Nếu không, hãy mời đại phu đến xem, được không?"
Từ lần trước rơi xuống nước, mỗi lần đến nguyệt sự Nguyệt Linh đều sẽ rất khó chịu, ở Phó gia, mỗi lần đến tháng đều là canh dược không rời tay, sau khi gả tới đây là lần đầu tiên đến, ngược lại không thấy rất đau, nhưng cũng không có tinh thần.
"Không, không muốn uống thuốc."
Lưu Nguyệt ôm túi nước nóng tới, "Cô nương đặt cái này trên bụng cho ấm áp, hẳn là sẽ dễ chịu hơn một chút."
Đây quả thật là đúng, ngoại trừ cả người vô lực ra, tay chân nàng còn thấy lạnh lẽo.
Giờ Dậu vừa qua, Lục Tu Lương từ bên ngoài trở về.
A Niệm canh giữ ở cửa, thấy nam nhân đến gần thì lập tức đứng lên, "Công tử, cô nương đang ngủ."
Lục Tu Lương cau mày, "Ngươi đi xuống đi."
Hắn liếc nhìn nàng ấy, còn nhìn mèo con nhỏ màu trắng kia.
Tuyết Nhi lười biếng ngáp một cái, thản nhiên tự đắc lại nhắm mắt lại.
Nam nhân đi vào phòng, hắn nhẹ nhàng bước chân đi đến bên giường, Nguyệt Linh đang ngủ say.
Nàng tựa hồ ngủ cũng không an ổn, lông mày hơi nhíu lại, dường như rất khó chịu.
Lục Tu Lương cởi áo khoác ra, hắn rón rén nằm xuống bên cạnh nàng, nắm tay nàng kiểm tra, quả nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo.
Hắn đặt tay nàng trong lòng bàn tay mình để sưởi ấm, nhưng suy nghĩ của ngươi hắn đi rất xa.
Sắc trời dần tối, người trên giường chậm rãi tỉnh lại.
"Phu quân? Chàng đã trở lại."
"Đúng."
Nguyệt Linh được hắn đỡ ngồi dậy, cảm giác mệt mỏi trên người làm cho nàng lại trở nên yếu đuối, thân thể mềm nhũn tựa vào trong ngực nam nhân.
Lục Tu Lương khẽ cười ra tiếng, hắn thích bộ dáng toàn tâm toàn ý ỷ lại của mình.
Giờ phút này, A Linh dính người như bánh nếp mềm mại, khiến ngươi yêu không hết.
Hắn phủ bên tai nàng, thấp giọng dỗ dành: "Đói không? Dậy ăn chút gì đã."
Cô nương ậm ừ, "Đừng... Không thoải mái, thiếp không muốn đứng dậy."
Nam nhân cau mày, hắn không biết mỗi tháng cô nương đều phải chịu khổ một lần như vậy, vô cùng đau lòng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Vậy làm sao đây, nếu nàng không ăn sẽ đói, ta đút cho nàng ăn, hử?"
Âm cuối trầm thấp khiến trái tim nàng run rẩy, nàng cọ cọ lồng ngực hắn làm nũng: "Không, không ăn."
"Vậy ngủ thêm một lát?"
"Không, Lúc này... Canh mấy rồi?"
Nàng ngủ một giấc cũng quên canh giờ, bên ngoài trời đã tối.
"Giờ Tuất rồi."
Ánh mắt Phó Nguyệt Linh dần dần mở to, "Đã quá trễ rồi! Phu quân chưa dùng bữa sao?"
"Vẫn chưa."
"Ôi việc này không thể!"
Nguyệt Linh xoa xoa tóc rối bời, nàng đẩy nam nhân ra ngoài, "Thiếp thấy đói bụng, chàng mau lấy chút thức ăn đến."
Lục Tu Lương tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng một cái, biết được nàng muốn hắn ăn cơm thì cũng không vạch trần mà còn theo ý nàng gọi chút đồ ăn đến.
Phó Nguyệt Linh ngồi ở trước bàn ăn, ngẩn người nhìn bát cháo trước mặt, nhìn hồi lâu, nàng lại chậm rãi ngáp một cái.
Lục Tu Lương nhìn thân thể lảo đảo của nàng như lập tức sắp ngã xuống, cánh tay dài vung lên kéo người nhốt vào trong ngực, hắn dở khóc dở cười: "Sao lại thành ra như vậy."
Nguyệt Linh dụi dụi mắt, trong mắt ngấn chút lệ, nàng tức giận nói: "Chính là mệt... Ai bảo tối qua chàng không cho thiếp ngủ, thiếp không được ngủ ngon."
Nam nhân chột dạ sờ sờ mũi, hắn đích thật là quá đáng một chút.
Nhưng cũng không thể oán hắn, thật sự là tư vị của nàng quá tốt, làm cho người ta ăn qua một lần liền muốn nếm thử lần thứ hai, bất quá đêm qua quả thật có phóng túng hơn thường một chút.
"Trách ta, mấy ngày tới ta không thể chạm vào nàng nữa, nàng có thể ngủ ngon."
Lục Tu Lương cười khổ, hắn ngẫm lại liền cảm thấy mình đáng thương, cưới nàng vào cửa nửa tháng, mỗi đêm đều phải hồ nháo một phen, mấy ngày kế tiếp còn không biết phải chịu đựng như thế nào.
Sau khi ăn tối, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.
Nguyệt Linh nằm trong ngực nam nhân, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc hắn, "Hôm nay chàng tiến cung là đi tìm Thái Tử sao, hai người nói gì vậy?"
Hai ngày nay nàng lại suy nghĩ một chút, như thế nào cũng nghĩ không ra vì sao Thái Tử lại đột nhiên thay lòng đổi ý, Thôi cô nương này lại có mị lực lớn như vậy sao.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng đã đánh tan tình cảm thanh mai trúc mã hơn mười năm.
Việc này nhìn thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Mấy ngày trước nàng tức giận đến choáng váng, đúng là chưa từng hoài nghi chỗ dị thường trong đó.
Lục Tu Lương cười cười, "Rốt cục nàng cũng chịu nghe ta nói."
Phó Nguyệt Linh khẽ hừ một tiếng, chân nhỏ đá hắn, nàng dùng cái này để biểu đạt bất mãn của mình.
Lục Tu Lương nhíu nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy."
Không nói hai lời đã kẹp chân nàng, hắn dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho nàng.
Nguyệt Linh không có gì để nói: "Mỗi lần đều như vậy."
Nàng ngoắc ngoắc ngón chân nhẹ nhàng gãi hắn.
Nam nhân hít sâu một hơi, hắn không quan tâm đến động tác của nàng, chỉ nói: "Ngày mai tìm một đại phu xem cho nàng."
Phó Nguyệt Linh a một tiếng, "Không cần, đây cũng không phải là vấn đề lớn."
"Không được."
Lục Tu Lương nghiêm túc nhìn nàng, "A Linh, thân thể của nàng là chuyện ta lo lắng nhất."
Thấy hắn thú thật, Nguyệt Linh cười đáp một tiếng.
"Phu quân, có lạnh không?"
Ngón chân của nàng nhẹ nhàng trượt theo chân hắn, thấy hắn thay đổi sắc mặt thì nàng cười khanh khách.
Lục Tu Lương nghiến răng nghiến lợi nói: "Vật nhỏ, nàng xem mấy ngày nữa ta sẽ thu thập nàng như thế nào."
"Chàng có thể làm gì? Chàng sẽ quên."
Nguyệt Linh càng ngày càng tiến lên, còn in một nụ hôn khác ở trên cổ hắn, nàng biết hắn thích được hôn ở nơi này.
Lục Tu Lương dùng sức nắm lấy chăn, hắn cười lạnh một tiếng, "Nàng cứ xem đến lúc đó ta còn nhớ không."
Một tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn chung quanh của nàng đặt lên lồng ngực trần trụi ấm áp của mình, tay kia giữ chặt người vào trong ngực, hai chân cố định chặt chẽ nàng, không cho nàng lại lộn xộn nữa.
Cả người Nguyệt Linh được ôm ấm áp bao bọc, thoải mái như được tắm trong ánh mặt trời, giống như mèo con chậm rãi cọ cọ hắn.
Lục Tu Lương bị nàng cọ như gãi vào trái tim đang ngứa ngáy, trong lòng hiếm khi không nổi dục vọng, chỉ có ôn nhu.
"Chàng còn chưa nói với thiếp, vì sao gần đây chàng luôn đi tìm Thái Tử."
Cho tới bây giờ phu quân của nàng cũng không để người khác ở trong lòng, càng không thường xuyên đi gặp Thái Tử như vậy, trừ phi gần đây có chuyện sắp phát sinh.
"Hẳn là nàng đã nghe nói, Thái Tử định ngày nạp phi, ngay mùng một tháng mười một."
Phó Nguyệt Linh có chút sa sút, "Đã nghe qua."
Lúc nàng nghe được tin tức này thì suýt nữa muốn vọt vào trong cung, đi tìm Thái Tử lý luận một phen, nàng muốn mắng Tiêu Hằng một trận, nhưng cũng biết việc đó vô ích, dù sao ý chỉ của bệ hạ đã hạ xuống, tất cả mọi chuyện đều đã thành.
"Nàng hãy nghe ta, từ từ sẽ nói hết cho nàng."
Nguyệt Linh chuyên tâm nghe hắn nói về nguyên nhân và hậu quả của việc này, từ từ nàng ngẩng đầu lên khỏi trong lòng hắn, ánh mắt càng trừng càng lớn, miệng cũng há to, đáng yêu hết mức.
Lục Tu Lương không nhịn được mà hôn nàng một trận.
Cả người Nguyệt Linh đều choáng váng, nàng không biết vì sao nói đến một nửa mà nam nhân này lại muốn biến thân.
Hồi lâu mới buông người ra, hắn coi như không có việc gì phát sinh, khàn giọng nói: "Toàn bộ sự việc đều là kế hoạch, ngay từ đầu Thái Tử phi đã biết toàn bộ mọi chuyện. Toàn bộ Đông Cung đều dưới sự khống chế nghiêm mật của Thái Tử, mặt khác còn có người của ta ở trong đó, tuyệt đối không có khả năng có bất kỳ tin tức nào truyền ra bên ngoài, những tin tức giả đều là cố ý làm."
Một lúc lâu sau Nguyệt Linh mới thở hổn hển, đầu óc nàng choáng váng, chờ hắn nói xong mới rõ ràng uẩn khúc trong đó.
"Vậy Thôi cô nương này lại là xảy ra chuyện gì, làm sao nàng lại trùng hợp như vậy chứ..."
Hết lần này tới lần khác muốn gặp Tiêu Hằng... Nàng thăm dò nói: "Là chàng tìm Thôi cô nương tới?"
"Là ta."
Hắn không đợi nàng truy vấn mà tự giác đáp: "Mẫu thân của Thôi Sở Vân họ Lục, là đường muội xa của Lục Hồng Xương, năm đó gả đến Thanh Hà. Phụ thân của Thôi Sở Vân bị bệnh nặng, vì thế nữ tử kia đến kinh thành tìm kiếm danh y cho phu quân, đoạn thời gian đó liền ở nhờ Lục phủ, ai ngờ lại bị vô tội liên lụy trong đó, cũng chết ở đây."
"Cho nên Thôi Sở Vân cũng vì điều tra rõ chân tướng cái chết của mẫu thân nên mới tới?"
"Không phải tất cả, nàng ấy vẫn còn vì tương lai của mình."
Nguyệt Linh có chút lo lắng, "Vậy nàng ấy sẽ gả cho Thái Tử sao?"
"Trên danh nghĩa thôi, nàng muốn tự mình nhìn thấy Diêu Chấn chết mới có thể rút người rời đi, nhưng Thái Tử nhất định sẽ không chạm vào nàng, thay vì nói là giao dịch, không bằng nói là mỗi người đều đạt được lợi ích."
Phó Nguyệt Linh lẩm bẩm nói: "Cho nên Thái Tử không tiếc hủy đi thanh danh của mình, chỉ vì Nhạc Dao."
Lục Tu Lương cau mày, "Ta cũng có thể, vì nàng, không cần nói gì đến thanh danh, mấy thứ đó cho ta đều có thể vứt bỏ."
Nguyệt Linh nghe hắn nói xong thì tức giận đối với hắn, "Chàng nhìn thiếp mấy ngày nay tức giận như vậy mà cũng không nói cho thiếp biết, sao chàng lại xấu như vậy! Chàng còn điều gì giấu diếm ta nữa! Kẻ nói dối!"
Tay của Lục Tu Lương dùng sức ôm nàng, hắn cười nói."Phu nhân chớ tức giận, mấy lần ta muốn mở miệng nhưng nàng không cho ta nói tiếp, nàng không vui, làm sao ta có thể nói đây?"
Động tác của Nguyệt Linh dừng lại, nàng có chút chột dạ hừ một tiếng, không nhận mà lẩm bẩm: "Vậy chàng đừng để ý đến thiếp..."
Nam nhân nói rất nghiêm túc, "Làm sao ta có thể không quan tâm đến nàng chứ."
Thôi, không thể nói được hắn.
Im lặng một lúc lâu, nàng ngẩng đầu lên, "Thiếp có ngu ngốc không?"
Trong mắt nam nhân hàm chứa ý cười, hắn xoa xoa đầu nàng, "Có tình có nghĩa, ta thích A Linh nhất."
Ánh mắt Nguyệt Linh lóe lên, nàng nuốt nước miếng, không nhịn được hôn lên đôi môi mỏng của hắn.
Ngậm môi dưới của hắn, nàng hàm hồ nói: "Phu quân có bộ dạng đẹp như vậy, nhất định là hồ ly tinh biến thành."
Lục Tu Lương lẳng lặng hưởng thụ nhiệt tình của thê tử, hắn không dám động, lại không nỡ đẩy ra, nhưng phản ứng của thân thể không phải hắn có thể khống chế được.
Rất nhanh Phó Nguyệt Linh liền phát hiện ra.
"Phu quân, mỗi ngày chàng đều như thế, có bị tiêu hao quá độ hay không?"
Nam nhân nheo mắt lại nguy hiểm, "Phu nhân không cần lo lắng, phục vụ nàng vẫn còn dư dả."
"Không, thiếp cũng không phải ý tứ kia, thiếp..."
Lục Tu Lương chống đỡ ở phía trên nàng, cũng không cho nàng cơ hội mở miệng nói lung tung.
Quả nhiên vẫn còn chưa lĩnh hội đủ.
Một nụ hôn vừa xong, Nguyệt Linh đỏ mặt, nhìn hắn cười ngây ngô.
"Phu quân, chàng thật mê người."
Nhất là bộ dáng y phục nửa người của hắn lúc ý loạn tình mê, rất động lòng người.
"..."
Lục Tu Lương quay mặt đi, hắn chậm rãi thở ra.
Nàng thấy hắn nhịn đến khó chịu thì không đành lòng nói: "Phu quân, không bằng thiếp giúp chàng? Trước đây chàng đã dạy thiếp."
"Không cần thiết."
Thanh âm hắn khàn khàn, thấy nàng còn muốn mở miệng thì chặn môi nàng lại, hắn hung tợn nhéo nhéo mặt nàng, "Nàng đừng nói nữa, chờ nguyệt sự của nàng kết thúc ta liền khiến cho nàng ba ngày không rời giường được."
Nguyệt Linh ngậm miệng lại, giống như cá trích trượt vào trong chăn, nàng lấy chăn che đầu, không phát ra một tiếng nào nữa.
Lục Tu Lương ấn mi tâm, hắn thở dài rồi đứng dậy vào tịnh thất.