Chương : 3
Edit: Chanh
Beta: Yuyu + Dii
____________________________________________
Trong điện lại rơi vào im lặng.
Diệp Thư nắm lấy chiếc chăn lụa mềm mại, đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch, nhờ thế mới gắng gượng không làm bản thân ngất đi.
Còn hỏi y muốn nói cái gì?
Không phải giờ dù y có nói cái gì thì cũng chẳng còn tác dụng sao?
Cái tên cẩu hoàng đế này.
Nhưng Tấn Vọng lại có biểu hiện cực kì nhẫn nại, hắn ngồi bên giường, im lặng nhìn y chăm chú, không hề hối thúc.
Sau khi hai người giằng co được một lúc, Diệp Thư mới run rẩy hỏi: “Nếu… nếu ta nói, những thứ ta làm đều là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có tin ta không?”
Rõ ràng Tấn Vọng không ngờ là y sẽ nói như vậy, khẽ gật đầu: “Nguyện nghe tỏ tường.”
Diệp Thư lặng lẽ quan sát hắn.
Từ trước đến nay, Tấn Vọng rất ít khi để lộ ra sắc mặt vui hay giận, ngay cả người đã nhiều năm đi theo hầu hạ cũng khó mà suy đoán được suy nghĩ thật trong nội tâm hắn. Tâm trạng hắn biến đổi không ngừng, một giây trước hắn có thể trò chuyện vui vẻ cùng ngươi, nhưng một giây sau có thể vì một câu nói không vừa ý mà xuống đao giết người.
Gần vua như gần hổ, đúng là nói không sai.
Diệp Thư căng thẳng đến mức dạ dày cuộn lên từng cơn, y đưa tay xoa bụng, kiên trì nói: “Ta… thần phát hiện ra, Tây Hạ đã âm thầm phái mật thám vào kinh thành, vì thế thần mới giả vờ… giả vờ hợp tác với chúng. Mọi thứ thần làm đều là để lôi chúng ra ánh sáng, giúp bệ hạ diệt trừ kẻ thù bên ngoài.“
“Ồ?” Tấn Vọng vẫn bình thản: “Tiếp tục.”
“Còn về vị thống lĩnh cấm vệ quân kia, do hắn đã sớm sinh lòng mưu phản, thần làm thế là để có thể một mẻ hốt gọn toàn bộ đám mưu nghịch trong triều.”
Có lẽ vì quá căng thẳng, Diệp Thư càng nói, mạch suy nghĩ lại càng rõ ràng, bịa đến mức bản thân y cũng phải tin: “Còn nữa, không phải trước đó bệ hạ đã nhận được tin tức do mật thám truyền đến, mới biết trước là đêm qua sẽ có người tới ám sát hay sao?”
Tấn Vọng nhíu mày: “Ý của Diệp thừa tướng là việc này liên quan đến ngươi?”
“Tất nhiên rồi!”
Vẻ mặt Diệp Thư vô cùng chân thành: “Thần sợ để lộ tin tức, trước khi sự việc xảy ra không dám bẩm báo kế hoạch cho bệ hạ, chỉ có thể thông qua phương pháp này truyền tin đến ngài. Cũng may bệ hạ có đủ tài trí, có thể phối hợp với thần một cách hoàn hảo, thế mới…”
Bỗng có người nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa điện.
Tấn Vọng liền giơ tay ngắt lời Diệp Thư, lên tiếng: “Vào đi.”
Một vài thị nữ bưng khay tiến vào.
Diệp Thư nhanh chóng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng sôi lên từng tiếng ọc ọc.
Tấn Vọng mỉm cười: “Đói rồi sao?”
“…Vâng.”
Từ lúc xuyên qua đến giờ Diệp Thư vẫn chưa được hạt cơm nào lót bụng, y có bệnh cũ là đau dạ dày, dù đói hay no cũng đều dễ tái phát, có khi đau nghiêm trọng còn phải đưa đi cấp cứu.
Tấn Vọng đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Qua đây đi, vừa ăn vừa nói.”
Diệp Thư đi theo Tấn Vọng ra bàn ăn. Sau khi nội thị thử độc lần lượt thử xong từng món ăn, Tấn Vọng phất tay cho bọn họ lui ra ngoài, rồi kéo Diệp Thư ngồi xuống.
Phần lớn thức ăn trên bàn đều đơn giản, Tấn Vọng tự tay múc một bát cháo gạo kê được ninh nhừ rồi đẩy tới trước mặt Diệp Thư.
Diệp Thư nghi ngờ liếc hắn.
Khá khen cho một cảnh huynh đệ tình thâm, vua tài tướng hiền.
Nếu không phải y đã đọc qua cuốn truyện này, thì có lẽ y cũng tưởng rằng bộ truyện mình xuyên vào kể về tình anh em xã hội chủ nghĩa ấy chứ.
Thật ra Tấn Vọng muốn diễn cái gì với y đây?
Cảm giác đau đớn trong bụng càng lúc càng rõ, Diệp Thư không định làm khó bản thân, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo.
Tấn Vọng không động đũa, nghiêng đầu nhìn y một lúc, mềm giọng nói: “Diệp thừa tướng mới vừa nói là ngươi để lộ tin tức ám sát cho mật thám của trẫm?”
Động tác của Diệp Thư ngừng lại, dáng vẻ tự nhiên: “Phải.”
Tấn Vọng hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ xem những điều y vừa nói có phải thật hay không.
Thật ra ở trong truyện là do thủ hạ của nguyên chủ không giữ mồm giữ miệng, lúc truyền tin tức đi lại bị mật thám trong kinh thành nghe được ít tin đồn.
Bây giờ vừa hay y có thể lợi dụng điều đó để đổi trắng thay đen, để việc này trở thành y cố tình để lộ ra tin tức.
Nếu Tấn Vọng cứ hỏi tiếp, thậm chí y còn có thể nói ra là tên mật thám nào, ở trong hoàn cảnh nào thu được tin tức.
Hừ, đấu với y.
Làm sao mà nghĩ tới được, ông đây xuyên sách qua đó.
Diệp Thư hoàn toàn thỏa mãn trong lòng, dẫn đến cả cháo nuốt xuống cũng thơm ngon hẳn lên.
Tấn Vọng chỉ chống cằm, tò mò hỏi: “Diệp thừa tướng có thể nói cho trẫm biết, làm thế nào ngươi có thể điều tra ra ai là mật thám của trẫm được không?”
Tay Diệp Thư khẽ run, làm thìa ăn rơi vào trong bát cháo.
Đệt!!!
Vì để củng cố chính quyền, lúc đăng cơ Tấn Vọng đã bố trí 300 mật thám trong kinh thành. Mật thám đều hoạt động trong bí mật, giúp hắn hoàn thành tất cả mọi chuyện mà bên ngoài hắn không tiện làm.
Những thứ này tất nhiên là do y đọc truyện mới biết, nhưng đặt ở tình huống trong sách, đây lại là đệ nhất tuyệt mật ở Trường Lộc.
Nếu lộ ra là y đã biết bí mật này, có lẽ y còn chết thảm hơn cả nguyên chủ mưu nghịch giết vua.
Sau lưng Diệp Thư xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, giọng nói không tự chủ được mà run lên: “Bệ hạ…”
Tấn Vọng mỉm cười: “Trẫm vẫn ở đây, cứ từ từ mà nói.”
Diệp Thư thật sự không còn lời nào để nói.
Y cảm giác như mình đang quẩy trên bãi mìn, nhảy hay không nhảy cũng chết.
Trong bụng Diệp Thư đau quặn, cam chịu nói: “Ngươi thẳng thắn với ta đi.”
Tấn Vọng hỏi: “Sao ái khanh lại nói lời này?”
“Sao ngươi không xem lại thái độ của ngươi với ta đi, ngươi thật sự tin tưởng ta sao?” Diệp Thư đẩy bát cháo ra, đứng dậy quát lên: “Tấn Vọng, mới bảy tuổi chúng ta đã quen biết nhau, mười mấy năm qua ta đối xử với ngươi như thế nào, chính bản thân ngươi còn không rõ ư?”
Tấn Vọng ngẩn cả người.
“Nghi ngờ ta, thăm dò ta, nếu ngươi đã chắc chắn là do ta làm thì cứ trực tiếp giết ta là xong, coi như tấm lòng chân thành mười mấy năm qua của ta bị đưa cho chó gặm đi!”
Viền mắt Diệp Thư đỏ lên: “Đã vậy tối qua ngươi… tối qua ngươi còn đối xử với ta như thế…”
Thanh âm Diệp Thư nghẹn ngào run rẩy, nói không nên lời.
Tấn Vọng vẫn im lặng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại tiếng thở gấp của Diệp Thư, y cứ như đứng không vững, ôm bụng từ từ khuỵu xuống.
Tấn Vọng đỡ lấy y theo bản năng.
“Đừng đụng vào ta.” Trên trán Diệp Thư mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, yếu ớt nói: “Ngươi hãy để ta đau đến chết cho xong.”
Ánh mắt Tấn Vọng trầm lặng hẳn đi, nhưng hắn lại không nói gì, nhanh chóng bế Diệp Thư lên, bước từng bước dài vào phòng trong.
Tấn Vọng đặt Diệp Thư lên giường, lại quay ra cửa lệnh cho người đi mời thái y.
Diệp Thư lặng lẽ mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Xem ra tên cẩu hoàng đế này thích ăn mềm ghét ăn cứng.
Tuy tình cảm của Tấn Vọng đối với nguyên chủ không được kể chi tiết trong truyện, nhưng những nội dung cơ bản vẫn có nhắc qua một ít.
Tấn Vọng sinh ra ở lãnh cung, mẫu thân bệnh chết khi hắn mới vài tuổi. Tiên đế thì ham mê tửu sắc, tận hưởng khoái lạc, chẳng thèm để ý tới con trai của mình. Trong một khoảng thời gian rất dài, Tấn Vọng chỉ có thể nương tựa vào nguyên chủ.
Thời điểm khó khăn nhất, đến cả một miếng ăn cũng phải nhờ nguyên chủ nghĩ hết cách mới kiếm được.
Tấn Vọng còn nhỏ tuổi, cơ thể lại suy nhược, vì vậy nguyên chủ đều dành hết phần thức ăn không được bao nhiêu cho hắn, cũng bởi thế mà sinh ra bệnh cũ về dạ dày của y.
Vừa khéo, Diệp Thư cũng có bệnh dạ dày.
Thế nên chuyện này trở nên đơn giản hơn nhiều.
Giả vờ bệnh ấy hả, trò tủ của y.
Có tiếng bước chân đến gần, Tấn Vọng đã trở lại trước giường.
Diệp Thư cố ý xoay người không nhìn tới hắn, sống lưng gầy gò cong lại như tôm, suy yếu run lên khe khẽ.
Tấn Vọng múc bát cháo mới: “Bệnh cũ của ngươi lại tái phát rồi, ăn chút cháo đi.”
Diệp Thư không quay đầu lại: “Không muốn.”
Tấn Vọng nheo mắt đầy nguy hiểm: “Diệp Thư, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của trẫm.”
Ngón tay Diệp Thư cuộn lại, căng thẳng mím môi.
Hôm nay, đúng là y muốn thử khiêu khích một lần.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất như có cơn sóng ngầm lặng lẽ trào lên giữa hai người.
Một lát sau Tấn Vọng thở dài.
“Được rồi, là trẫm không tốt.” Tấn Vọng nói: “Dậy ăn chút gì đi, thái y sẽ tới ngay lập tức.”
Những ngón tay của Diệp Thư dần thả lỏng ra, tâm trạng đang căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Cửa này coi như qua rồi.
Tấn Vọng còn có thể dỗ y ăn, lại sẵn lòng mời thái y chữa bệnh, chứng minh rằng hiện giờ hắn vẫn chưa muốn y chết.
Diệp Thư xoay người ngồi dậy, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt: “Đưa cho ta đi”.
Tấn Vọng không để ý tới y.
Hắn múc một thìa cháo, thổi nguội, đưa đến bên miệng Diệp Thư: “Ăn.”
Diệp Thư chỉ do dự trong phút chốc, sau đó vẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn một miếng.
Tấn Vọng rốt cuộc cũng nguôi giận.
Thật ra hắn trông rất ưa nhìn.
Đường nét khuôn mặt anh tuấn tinh tế, mặt mày sắc sảo, mang theo chút cảm giác hung dữ. Nhưng mỗi khi ánh mắt ngậm ý cười của hắn nhìn người khác giống như lúc này, lại có thể xóa sạch âm hiểm nơi đáy mắt, tựa như có thể nhìn ra vài phần thâm tình và dịu dàng.
Khiến người ta không ý thức được mà sa vào trong đó.
“Đẹp không?” Tấn Vọng hỏi.
Diệp Thư chợt bừng tỉnh, lỗ tai nóng lên: “Không, ta đâu có nhìn ngươi.”
Tấn Vọng cười, không nói gì.
Tấn Vọng múc từng thìa cháo cho Diệp Thư, vừa ăn được nửa bát cháo nhỏ thì thái y đã tới.
Thật ra lão thái y đi đứng không tiện, lúc Tấn Vọng phái người đi gọi, ông chỉ mới ra tới cửa cung.
Lão thái y cả ngày không có việc gì để làm, cứ đi qua đi lại vài vòng giữa tẩm cung hoàng đế và cửa cung: “…”
Thái y tiến lên bắt mạch cho Diệp Thư, Tấn Vọng cũng không tránh, vẫn thoải mái tiếp tục múc cháo cho y ăn.
Thái y coi như không thấy, mới đó đã bắt mạch cho Diệp Thư xong, nói: “Diệp thừa tướng mắc bệnh dạ dày lâu năm, không nên quá vui hay quá buồn, khiến tinh thần căng thẳng. Cần giữ tâm trạng bình thản, ăn uống đúng giờ thì bệnh mới có thể đỡ hơn.”
Diệp Thư: “…”
Ở bên cạnh tên bạo quân này ai mà tâm trạng bình thản cho nổi?
Diệp Thư ngoan ngoãn nói: “Ta hiểu rồi.”
Thái y gật đầu, ra gian ngoài kê đơn thuốc.
Bát cháo đã thấy đáy, Tấn Vọng lấy tấm khăn lụa cho Diệp Thư lau miệng. Rốt cuộc Diệp Thư nhịn không được, nghiêng đầu tránh đi: “Ta có thể tự làm.”
Tấn Vọng nở nụ cười: “Xấu hổ sao?”
Tên này diễn gay đến nghiện rồi à?
Diệp Thư cướp lấy khăn lụa trong tay hắn, lau qua quýt hai cái.
Cửa điện ở gian ngoài mở ra rồi đóng lại, thái y kê đơn xong đã đi khỏi.
Diệp Thư giương mắt nhìn về phía Tấn Vọng, hắn nhìn thẳng lại y với một vẻ mặt không rõ là vui hay giận.
Điều này thật sự rất kì lạ.
Với tính cách vừa nhỏ mọn lại đa nghi của Tấn Vọng, lúc biết nguyên chủ phản bội, hắn hẳn phải nổi giận đùng đùng rồi tống giam y vào tù ngay, chứ không thể ở đây dùng một tâm thái bình tĩnh mà nghe y ba xạo.
Hơn nữa… Diệp Thư mơ hồ cảm thấy, Tấn Vọng bây giờ hình như cũng không tức giận cho lắm?
Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y chăm chú, nhẹ giọng nói: “Lời ngươi vừa nói… hơi có đạo lí, mười năm qua ngươi đối xử với trẫm rất tốt.”
“Cho dù trẫm không bàn tới tình cảm quân thần cũng nên nghĩ đến tình nghĩa nhiều năm.”
Diệp Thư cảm động: “Bệ hạ tin tưởng thần rồi phải không?”
Tấn Vọng mỉm cười: “Không tin.”
“Ngay cả một chữ ta cũng không tin.”
Diệp Thư: “…”
Tên này điên thật mà!!!
Beta: Yuyu + Dii
____________________________________________
Trong điện lại rơi vào im lặng.
Diệp Thư nắm lấy chiếc chăn lụa mềm mại, đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch, nhờ thế mới gắng gượng không làm bản thân ngất đi.
Còn hỏi y muốn nói cái gì?
Không phải giờ dù y có nói cái gì thì cũng chẳng còn tác dụng sao?
Cái tên cẩu hoàng đế này.
Nhưng Tấn Vọng lại có biểu hiện cực kì nhẫn nại, hắn ngồi bên giường, im lặng nhìn y chăm chú, không hề hối thúc.
Sau khi hai người giằng co được một lúc, Diệp Thư mới run rẩy hỏi: “Nếu… nếu ta nói, những thứ ta làm đều là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi có tin ta không?”
Rõ ràng Tấn Vọng không ngờ là y sẽ nói như vậy, khẽ gật đầu: “Nguyện nghe tỏ tường.”
Diệp Thư lặng lẽ quan sát hắn.
Từ trước đến nay, Tấn Vọng rất ít khi để lộ ra sắc mặt vui hay giận, ngay cả người đã nhiều năm đi theo hầu hạ cũng khó mà suy đoán được suy nghĩ thật trong nội tâm hắn. Tâm trạng hắn biến đổi không ngừng, một giây trước hắn có thể trò chuyện vui vẻ cùng ngươi, nhưng một giây sau có thể vì một câu nói không vừa ý mà xuống đao giết người.
Gần vua như gần hổ, đúng là nói không sai.
Diệp Thư căng thẳng đến mức dạ dày cuộn lên từng cơn, y đưa tay xoa bụng, kiên trì nói: “Ta… thần phát hiện ra, Tây Hạ đã âm thầm phái mật thám vào kinh thành, vì thế thần mới giả vờ… giả vờ hợp tác với chúng. Mọi thứ thần làm đều là để lôi chúng ra ánh sáng, giúp bệ hạ diệt trừ kẻ thù bên ngoài.“
“Ồ?” Tấn Vọng vẫn bình thản: “Tiếp tục.”
“Còn về vị thống lĩnh cấm vệ quân kia, do hắn đã sớm sinh lòng mưu phản, thần làm thế là để có thể một mẻ hốt gọn toàn bộ đám mưu nghịch trong triều.”
Có lẽ vì quá căng thẳng, Diệp Thư càng nói, mạch suy nghĩ lại càng rõ ràng, bịa đến mức bản thân y cũng phải tin: “Còn nữa, không phải trước đó bệ hạ đã nhận được tin tức do mật thám truyền đến, mới biết trước là đêm qua sẽ có người tới ám sát hay sao?”
Tấn Vọng nhíu mày: “Ý của Diệp thừa tướng là việc này liên quan đến ngươi?”
“Tất nhiên rồi!”
Vẻ mặt Diệp Thư vô cùng chân thành: “Thần sợ để lộ tin tức, trước khi sự việc xảy ra không dám bẩm báo kế hoạch cho bệ hạ, chỉ có thể thông qua phương pháp này truyền tin đến ngài. Cũng may bệ hạ có đủ tài trí, có thể phối hợp với thần một cách hoàn hảo, thế mới…”
Bỗng có người nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa điện.
Tấn Vọng liền giơ tay ngắt lời Diệp Thư, lên tiếng: “Vào đi.”
Một vài thị nữ bưng khay tiến vào.
Diệp Thư nhanh chóng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng sôi lên từng tiếng ọc ọc.
Tấn Vọng mỉm cười: “Đói rồi sao?”
“…Vâng.”
Từ lúc xuyên qua đến giờ Diệp Thư vẫn chưa được hạt cơm nào lót bụng, y có bệnh cũ là đau dạ dày, dù đói hay no cũng đều dễ tái phát, có khi đau nghiêm trọng còn phải đưa đi cấp cứu.
Tấn Vọng đứng dậy, giọng điệu nhẹ nhàng: “Qua đây đi, vừa ăn vừa nói.”
Diệp Thư đi theo Tấn Vọng ra bàn ăn. Sau khi nội thị thử độc lần lượt thử xong từng món ăn, Tấn Vọng phất tay cho bọn họ lui ra ngoài, rồi kéo Diệp Thư ngồi xuống.
Phần lớn thức ăn trên bàn đều đơn giản, Tấn Vọng tự tay múc một bát cháo gạo kê được ninh nhừ rồi đẩy tới trước mặt Diệp Thư.
Diệp Thư nghi ngờ liếc hắn.
Khá khen cho một cảnh huynh đệ tình thâm, vua tài tướng hiền.
Nếu không phải y đã đọc qua cuốn truyện này, thì có lẽ y cũng tưởng rằng bộ truyện mình xuyên vào kể về tình anh em xã hội chủ nghĩa ấy chứ.
Thật ra Tấn Vọng muốn diễn cái gì với y đây?
Cảm giác đau đớn trong bụng càng lúc càng rõ, Diệp Thư không định làm khó bản thân, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cháo.
Tấn Vọng không động đũa, nghiêng đầu nhìn y một lúc, mềm giọng nói: “Diệp thừa tướng mới vừa nói là ngươi để lộ tin tức ám sát cho mật thám của trẫm?”
Động tác của Diệp Thư ngừng lại, dáng vẻ tự nhiên: “Phải.”
Tấn Vọng hơi nhíu mày, giống như đang suy nghĩ xem những điều y vừa nói có phải thật hay không.
Thật ra ở trong truyện là do thủ hạ của nguyên chủ không giữ mồm giữ miệng, lúc truyền tin tức đi lại bị mật thám trong kinh thành nghe được ít tin đồn.
Bây giờ vừa hay y có thể lợi dụng điều đó để đổi trắng thay đen, để việc này trở thành y cố tình để lộ ra tin tức.
Nếu Tấn Vọng cứ hỏi tiếp, thậm chí y còn có thể nói ra là tên mật thám nào, ở trong hoàn cảnh nào thu được tin tức.
Hừ, đấu với y.
Làm sao mà nghĩ tới được, ông đây xuyên sách qua đó.
Diệp Thư hoàn toàn thỏa mãn trong lòng, dẫn đến cả cháo nuốt xuống cũng thơm ngon hẳn lên.
Tấn Vọng chỉ chống cằm, tò mò hỏi: “Diệp thừa tướng có thể nói cho trẫm biết, làm thế nào ngươi có thể điều tra ra ai là mật thám của trẫm được không?”
Tay Diệp Thư khẽ run, làm thìa ăn rơi vào trong bát cháo.
Đệt!!!
Vì để củng cố chính quyền, lúc đăng cơ Tấn Vọng đã bố trí 300 mật thám trong kinh thành. Mật thám đều hoạt động trong bí mật, giúp hắn hoàn thành tất cả mọi chuyện mà bên ngoài hắn không tiện làm.
Những thứ này tất nhiên là do y đọc truyện mới biết, nhưng đặt ở tình huống trong sách, đây lại là đệ nhất tuyệt mật ở Trường Lộc.
Nếu lộ ra là y đã biết bí mật này, có lẽ y còn chết thảm hơn cả nguyên chủ mưu nghịch giết vua.
Sau lưng Diệp Thư xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, giọng nói không tự chủ được mà run lên: “Bệ hạ…”
Tấn Vọng mỉm cười: “Trẫm vẫn ở đây, cứ từ từ mà nói.”
Diệp Thư thật sự không còn lời nào để nói.
Y cảm giác như mình đang quẩy trên bãi mìn, nhảy hay không nhảy cũng chết.
Trong bụng Diệp Thư đau quặn, cam chịu nói: “Ngươi thẳng thắn với ta đi.”
Tấn Vọng hỏi: “Sao ái khanh lại nói lời này?”
“Sao ngươi không xem lại thái độ của ngươi với ta đi, ngươi thật sự tin tưởng ta sao?” Diệp Thư đẩy bát cháo ra, đứng dậy quát lên: “Tấn Vọng, mới bảy tuổi chúng ta đã quen biết nhau, mười mấy năm qua ta đối xử với ngươi như thế nào, chính bản thân ngươi còn không rõ ư?”
Tấn Vọng ngẩn cả người.
“Nghi ngờ ta, thăm dò ta, nếu ngươi đã chắc chắn là do ta làm thì cứ trực tiếp giết ta là xong, coi như tấm lòng chân thành mười mấy năm qua của ta bị đưa cho chó gặm đi!”
Viền mắt Diệp Thư đỏ lên: “Đã vậy tối qua ngươi… tối qua ngươi còn đối xử với ta như thế…”
Thanh âm Diệp Thư nghẹn ngào run rẩy, nói không nên lời.
Tấn Vọng vẫn im lặng.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong cung điện lớn như vậy chỉ còn lại tiếng thở gấp của Diệp Thư, y cứ như đứng không vững, ôm bụng từ từ khuỵu xuống.
Tấn Vọng đỡ lấy y theo bản năng.
“Đừng đụng vào ta.” Trên trán Diệp Thư mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, yếu ớt nói: “Ngươi hãy để ta đau đến chết cho xong.”
Ánh mắt Tấn Vọng trầm lặng hẳn đi, nhưng hắn lại không nói gì, nhanh chóng bế Diệp Thư lên, bước từng bước dài vào phòng trong.
Tấn Vọng đặt Diệp Thư lên giường, lại quay ra cửa lệnh cho người đi mời thái y.
Diệp Thư lặng lẽ mở mắt nhìn ra bên ngoài.
Xem ra tên cẩu hoàng đế này thích ăn mềm ghét ăn cứng.
Tuy tình cảm của Tấn Vọng đối với nguyên chủ không được kể chi tiết trong truyện, nhưng những nội dung cơ bản vẫn có nhắc qua một ít.
Tấn Vọng sinh ra ở lãnh cung, mẫu thân bệnh chết khi hắn mới vài tuổi. Tiên đế thì ham mê tửu sắc, tận hưởng khoái lạc, chẳng thèm để ý tới con trai của mình. Trong một khoảng thời gian rất dài, Tấn Vọng chỉ có thể nương tựa vào nguyên chủ.
Thời điểm khó khăn nhất, đến cả một miếng ăn cũng phải nhờ nguyên chủ nghĩ hết cách mới kiếm được.
Tấn Vọng còn nhỏ tuổi, cơ thể lại suy nhược, vì vậy nguyên chủ đều dành hết phần thức ăn không được bao nhiêu cho hắn, cũng bởi thế mà sinh ra bệnh cũ về dạ dày của y.
Vừa khéo, Diệp Thư cũng có bệnh dạ dày.
Thế nên chuyện này trở nên đơn giản hơn nhiều.
Giả vờ bệnh ấy hả, trò tủ của y.
Có tiếng bước chân đến gần, Tấn Vọng đã trở lại trước giường.
Diệp Thư cố ý xoay người không nhìn tới hắn, sống lưng gầy gò cong lại như tôm, suy yếu run lên khe khẽ.
Tấn Vọng múc bát cháo mới: “Bệnh cũ của ngươi lại tái phát rồi, ăn chút cháo đi.”
Diệp Thư không quay đầu lại: “Không muốn.”
Tấn Vọng nheo mắt đầy nguy hiểm: “Diệp Thư, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của trẫm.”
Ngón tay Diệp Thư cuộn lại, căng thẳng mím môi.
Hôm nay, đúng là y muốn thử khiêu khích một lần.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất như có cơn sóng ngầm lặng lẽ trào lên giữa hai người.
Một lát sau Tấn Vọng thở dài.
“Được rồi, là trẫm không tốt.” Tấn Vọng nói: “Dậy ăn chút gì đi, thái y sẽ tới ngay lập tức.”
Những ngón tay của Diệp Thư dần thả lỏng ra, tâm trạng đang căng thẳng cuối cùng cũng được buông lỏng.
Cửa này coi như qua rồi.
Tấn Vọng còn có thể dỗ y ăn, lại sẵn lòng mời thái y chữa bệnh, chứng minh rằng hiện giờ hắn vẫn chưa muốn y chết.
Diệp Thư xoay người ngồi dậy, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt: “Đưa cho ta đi”.
Tấn Vọng không để ý tới y.
Hắn múc một thìa cháo, thổi nguội, đưa đến bên miệng Diệp Thư: “Ăn.”
Diệp Thư chỉ do dự trong phút chốc, sau đó vẫn ngoan ngoãn cúi đầu ăn một miếng.
Tấn Vọng rốt cuộc cũng nguôi giận.
Thật ra hắn trông rất ưa nhìn.
Đường nét khuôn mặt anh tuấn tinh tế, mặt mày sắc sảo, mang theo chút cảm giác hung dữ. Nhưng mỗi khi ánh mắt ngậm ý cười của hắn nhìn người khác giống như lúc này, lại có thể xóa sạch âm hiểm nơi đáy mắt, tựa như có thể nhìn ra vài phần thâm tình và dịu dàng.
Khiến người ta không ý thức được mà sa vào trong đó.
“Đẹp không?” Tấn Vọng hỏi.
Diệp Thư chợt bừng tỉnh, lỗ tai nóng lên: “Không, ta đâu có nhìn ngươi.”
Tấn Vọng cười, không nói gì.
Tấn Vọng múc từng thìa cháo cho Diệp Thư, vừa ăn được nửa bát cháo nhỏ thì thái y đã tới.
Thật ra lão thái y đi đứng không tiện, lúc Tấn Vọng phái người đi gọi, ông chỉ mới ra tới cửa cung.
Lão thái y cả ngày không có việc gì để làm, cứ đi qua đi lại vài vòng giữa tẩm cung hoàng đế và cửa cung: “…”
Thái y tiến lên bắt mạch cho Diệp Thư, Tấn Vọng cũng không tránh, vẫn thoải mái tiếp tục múc cháo cho y ăn.
Thái y coi như không thấy, mới đó đã bắt mạch cho Diệp Thư xong, nói: “Diệp thừa tướng mắc bệnh dạ dày lâu năm, không nên quá vui hay quá buồn, khiến tinh thần căng thẳng. Cần giữ tâm trạng bình thản, ăn uống đúng giờ thì bệnh mới có thể đỡ hơn.”
Diệp Thư: “…”
Ở bên cạnh tên bạo quân này ai mà tâm trạng bình thản cho nổi?
Diệp Thư ngoan ngoãn nói: “Ta hiểu rồi.”
Thái y gật đầu, ra gian ngoài kê đơn thuốc.
Bát cháo đã thấy đáy, Tấn Vọng lấy tấm khăn lụa cho Diệp Thư lau miệng. Rốt cuộc Diệp Thư nhịn không được, nghiêng đầu tránh đi: “Ta có thể tự làm.”
Tấn Vọng nở nụ cười: “Xấu hổ sao?”
Tên này diễn gay đến nghiện rồi à?
Diệp Thư cướp lấy khăn lụa trong tay hắn, lau qua quýt hai cái.
Cửa điện ở gian ngoài mở ra rồi đóng lại, thái y kê đơn xong đã đi khỏi.
Diệp Thư giương mắt nhìn về phía Tấn Vọng, hắn nhìn thẳng lại y với một vẻ mặt không rõ là vui hay giận.
Điều này thật sự rất kì lạ.
Với tính cách vừa nhỏ mọn lại đa nghi của Tấn Vọng, lúc biết nguyên chủ phản bội, hắn hẳn phải nổi giận đùng đùng rồi tống giam y vào tù ngay, chứ không thể ở đây dùng một tâm thái bình tĩnh mà nghe y ba xạo.
Hơn nữa… Diệp Thư mơ hồ cảm thấy, Tấn Vọng bây giờ hình như cũng không tức giận cho lắm?
Tấn Vọng bình tĩnh nhìn y chăm chú, nhẹ giọng nói: “Lời ngươi vừa nói… hơi có đạo lí, mười năm qua ngươi đối xử với trẫm rất tốt.”
“Cho dù trẫm không bàn tới tình cảm quân thần cũng nên nghĩ đến tình nghĩa nhiều năm.”
Diệp Thư cảm động: “Bệ hạ tin tưởng thần rồi phải không?”
Tấn Vọng mỉm cười: “Không tin.”
“Ngay cả một chữ ta cũng không tin.”
Diệp Thư: “…”
Tên này điên thật mà!!!