Chương 2
Edit: Dii
Beta: Yuyu + Dii
_______________________________________
Diệp Thư mở mắt ra.
Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, từng tia sáng mờ ảo xuyên thấu vào, chiếu lên tấm màn được dát bằng những sợi chỉ vàng.
Diệp Thư nhìn chằm chằm tấm màn trên đỉnh đầu, có hơi hoảng hốt.
Y đang… Ở đâu đây?
Trong không khí tràn ngập mùi hương trong lành ấm áp, còn lẫn vào một chút hương rượu, nhạt đến nỗi khó mà phát hiện ra được. Diệp Thư cố gắng chống người lên chiếc giường mềm mại bên dưới để ngồi dậy, dường như y nghe được cả âm thanh “răng rắc” của xương cốt trên cơ thể mình đang biểu tình.
Hai bên eo đau xót, sau đó y mềm oặt mà ngã xuống.
“Shhh…”
Diệp Thư khẽ rên một tiếng.
Y không nhớ rõ lắm về chuyện đêm qua.
Ngay khi tiến vào rừng cây, cơ thể của y dần nóng lên, càng lúc càng muốn được người khác chạm vào. Nhưng lại chẳng có ai. Y không biết mình đã đi lại bao lâu trong rừng cây không một bóng người ấy, cho đến khi nghe thấy được tiếng bước chân.
Đại não bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, trong lúc hoảng hốt chỉ nhớ rõ một chuyện: tuyệt đối không được để người khác thấy mặt mình.
Vì vậy, y xé đại một miếng vải trên vạt áo của mình rồi che mắt đối phương lại, sau đó nhào tới.
Sau đó nữa…
Điên cuồng, mất khống chế, mê mang rối loạn.
Diệp Thư lấy tay che mặt lại, không dám nghĩ tiếp.
Rõ ràng y chỉ muốn xin sự trợ giúp, sao cuối cùng lại biến thành như vậy…
Trời đất làm chứng, y thích nam là thật, cũng là “người nằm dưới”, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể đè y.
Chưa kể đó còn là… một tên nam nhân thô lỗ.
Diệp Thư xoa eo, bỗng cảm thấy hơi oan ức.
Những gì y trải qua hoàn toàn khác với ảo tưởng của y về đêm đầu tiên trong đời, chẳng hề săn sóc, dịu dàng, cũng chẳng theo đúng quy trình chút nào.
Một trải nghiệm thật tệ hại.
Diệp Thư nằm xoa eo một lúc lâu, cảm thấy ổn hơn mới đỡ mép giường ngồi dậy hẳn.
Y đã được thay áo lót trong sạch sẽ, mềm mại thoải mái, nhưng mà độ lớn không hợp cho lắm, ống tay áo dư ra tới một đoạn. Diệp Thư tùy tiện xắn lên một chút, để ống tay áo thả lỏng trên cổ tay.
Y lặng lẽ xốc màn vải lên rồi nhìn ra bên ngoài.
Ở đây hình như là một tẩm điện.
Nội thất trong điện được trang trí đầy sang trọng và tinh xảo, nhưng vẫn không làm mất đi sự tao nhã vốn có. Mỗi một vật trang trí, mỗi một nơi điêu khắc đều được sắp xếp tỉ mỉ, nhìn một cái là biết ngay giá trị đắt đỏ của chúng.
… Có vẻ không ổn cho lắm.
Dù Diệp Thư không biết gì về thế giới này, nhưng y cũng nhìn ra được chủ nhân của nơi này không giàu thì cũng quý, thậm chí vượt xa nhà giàu bình thường.
Không phải y ăn nằm với người của hoàng thất đấy chứ?
Không phải người tối hôm qua là cấm vệ quân sao???
“… Chẳng lẽ lại xui xẻo như thế.” Diệp Thư lẩm bẩm một câu, đang muốn xuống giường, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Diệp Thư rụt lại nhanh như chớp, kéo chăn che mình thật kín.
Có người đẩy cửa vào.
Người tới không chỉ có một, Diệp Thư từ trong chăn ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở của tấm màn nhìn ra phía ngoài.
Người đi đầu mặc một bộ đồ đen, từ góc nhìn của Diệp Thư thì không thấy rõ mặt mũi, chỉ nhìn thấy đường viền bằng chỉ vàng trên vạt áo của đối phương.
“Sao còn chưa tỉnh?” Tiếng nói trầm thấp, da đầu của Diệp Thư nổ tung trong nháy mắt.
Thực sự là người tối hôm qua!
Diệp Thư vô thức nắm chặt tấm chăn mỏng trên người, ngừng thở, sau đó nghe thấy người còn lại lên tiếng:
“Bẩm bệ hạ, cơ thể của đại nhân suy yếu, có lẽ do quá mệt nhọc, nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ ổn.”
Bệ bệ bệ… Bệ hạ??!
Diệp Thư như bị sét đánh, cơ thể cứng đờ, một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Do ký ức thuộc về nguyên chủ trong đầu y cũng không rõ ràng, tình hình tối hôm qua lại vô cùng hỗn loạn, thế nên coi như y có nhìn thấy mặt của đối phương, cũng không thể nhớ rõ được đối phương là ai.
Vậy mà y lại ngủ với Tấn Vọng sao???
Từ từ …
Không phải từ xưa đến nay cổ nhân đều coi trọng cái gì mà một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa*, tối hôm qua y bị Tấn Vọng dằn vặt gần chết, nói không chừng có thể nhờ vào đó cầu xin đối phương tha chết cho mình.
(*Trong câu “Nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm”. Nghĩa là “Một ngày làm vợ chồng thì trăm ngày ân nghĩa, trăm ngày làm vợ chồng tựa biển sâu”.)
Sau một khắc, âm thanh lạnh như băng của Tấn Vọng vang lên: “Ghim kim châm, ghim cho tỉnh thì thôi.”
Diệp Thư: “…”
Người này có bị bệnh không!
Trong điện yên tĩnh, Diệp Thư chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Ngay sau đó có người vén màn lên, một cái tay chạm vào mu bàn tay của y, nâng ngón tay y lên…
Diệp Thư không thể nằm im được nữa.
“Dừng lại!” Trước một giây kim châm đâm vào da thịt, Diệp Thư dùng sức rút tay ra, bật dậy ngay.
Lần này y không khống chế được sức lực, ngã lăn từ trên giường xuống.
“A…”
Diệp Thư ngã xuống làm phía sau đau nhói, vành mắt đỏ hoe.
Một đôi giày gấm màu đen đi đến trước mặt y.
Diệp Thư vội ngẩng đầu, tầm mắt men theo vạt áo bào đen viền vàng xa hoa của đối phương hướng lên trên, cuối cùng nhìn thấy được một đôi mắt biết cười rất đẹp.
Tấn Vọng cúi đầu, âm thanh gần như dịu dàng săn sóc: “Ái khanh ngủ có ngon không?”
Trong điện tràn ngập hương thơm của trà, Diệp Thư ăn mặc chỉnh tề từ gian trong bước ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Tấn Vọng đang ngồi ở chủ vị mà thưởng trà.
Y vừa sợ hãi vừa lúng túng tiến tới: “Bệ hạ.”
Tấn Vọng nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: “Tối hôm qua… Ái khanh làm trẫm vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.”
Ý trêu chọc trong câu nói kia quá rõ ràng, tai Diệp Thư hơi nóng lên, cúi đầu không nói gì.
Hình như Tấn Vọng cũng không ngại, hắn đặt tách trà xuống, chỉ vào đồ vật trước mặt: “Trẫm có chuẩn bị chút lễ vật cho ngươi.”
Ba cái hộp gỗ tinh xảo được đặt dưới đất, sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.
Đuôi chân mày của Tấn Vọng hơi nhướng lên: “Mở ra nhìn đi.”
Phản xạ tự nhiên khiến Diệp Thư cảm thấy đây không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng không dám từ chối, lập tức bước tới mở cái hộp đầu tiên ra.
Bên trong hộp có một bức mật hàm.
Tim Diệp Thư khẽ run lên.
Con dấu trên bức mật hàm thuộc về nguyên chủ, là được làm riêng cho y, tuyệt đối không thể làm giả.
Đây là bức thư mà nguyên chủ lén lút trao đổi với kẻ địch bên ngoài.
Có vật này làm chứng, chuyện y mưu nghịch ám sát đã hoàn toàn không thể chối cãi.
Y nên làm gì đây?
Lưng Diệp Thư toát mồ hôi lạnh.
Y nỗ lực vớt vát lại chút kí ức của nguyên chủ còn sót lại trong đầu, suy nghĩ rối loạn trong phút chốc, rồi vô thức mở cái hộp lớn thứ hai ra.
“A!”
Tay của Diệp Thư run một cái, nắp hộp rơi xuống, một lần nữa đậy kín trở lại.
Trong cái hộp kia, có một cái tay máu me đầm đìa.
Diệp Thư còn chưa hết sợ hãi, đã nghe Tấn Vọng chầm chậm nói: “Đây là thống lĩnh cấm vệ quân của trẫm, nhưng đáng tiếc giờ hắn đã bị lăng trì đến nỗi không còn được bao nhiêu thịt, chỉ còn dư lại cái tay này. Chẳng phải cái tay này đã nhận không ít tiền của ngươi sao, vẫn nhận ra được nó chứ?”
Bụng Diệp Thư trào lên từng cơn dịch nôn, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống bên má.
Không lẽ người này là biến thái sao??!
Nhưng Tấn Vọng chỉ nhàn nhạt nói: “Còn cái thứ ba, mở ra đi.”
Diệp Thư nhìn về phía hộp gỗ cuối cùng, khó ai nhận ra đầu ngón tay y đang run rẩy.
Hộp cuối cùng là to nhất, được đậy kín kẽ, vì vậy không thể nhìn ra bên trong chứa vật gì.
Diệp Thư liều mình nhanh chân đi tới, cố hết sức mở nắp ra.
Đáy hộp có một cái đầu người.
Hai con ngươi trên đầu người đã bị móc xuống, chỉ còn lại hai cái lỗ đen thùi, yên lặng mà nhìn y chằm chằm.
“A a a a ——!” Diệp Thư giật mình, lùi nhanh vài bước, ngã xuống đất.
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, thanh âm bình tĩnh: “Đây là một trong những tên thích khách tham gia vào vụ ám sát tối qua, vừa mới bắt được thôi, bên ngoài còn có hơn mười tên chưa xử tử, ái khanh có thể cùng trẫm đi gặp chúng được không?”
Mặt Diệp Thư tái nhợt, đầu ong ong.
Y cứ ngẩn ngơ mà nhìn Tấn Vọng, chỉ thấy đôi môi khép mở của đối phương, nhưng lại không thể nghe thấy một chút âm thanh nào.
Do sợ hãi cực độ, mắt Diệp Thư tối sầm lại, mất đi ý thức.
Sắc mặt thanh niên trên giường tái nhợt, lông mày nhíu chặt, ngủ không yên giấc.
Tấn Vọng ngồi bên giường, ngón tay vân vê vành tai của y: “Y bị làm sao thế?”
Thái y bắt mạch xong, đặt tay Diệp Thư lại trên giường: “Chỉ là bị dọa cho sợ hãi, lại thêm chứng sợ máu nên mới ngất, nghỉ ngơi một lát là tỉnh ngay.”
“Sợ máu à…” Tấn Vọng cụp mí mắt, thuận tay khẽ nhéo gò má Diệp Thư, “Vẫn vô dụng như vậy.”
Thái y muốn nói lại thôi mà nhìn Tấn Vọng.
Tấn Vọng nói: “Có chuyện thì cứ nói.”
Thái y cúi người quỳ lạy Tấn Vọng, trán chạm xuống đất: “Xin hỏi bệ hạ, muốn xử lý Diệp đại nhân thế nào.”
Tấn Vọng hơi nheo mắt lại.
Thái y chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh, không dám ngẩng đầu, nhắm mắt nói: “Thân thể càn quân của bệ hạ là trong trăm người chỉ có một, mà mỗi càn quân chỉ có thể đánh dấu riêng một khôn quân, sau khi tin hương đôi bên kết hợp rồi, ngay cả kiếm… kiếm người giao hợp cũng chỉ có thể là đối phương. Trừ khi khôn quân chết, nếu không thì không thể đánh dấu lại hay chuyển dời kí hiệu cho người khác được.”
Tấn Vọng hời hợt nói: “Thật ra ông muốn nói cái gì?”
Thái y liều mình nói thẳng: “Bệ hạ làm thế này là đang giữ lại một mối họa!”
Một lúc lâu sau, Tấn Vọng vẫn không nói gì.
Đôi vai của thái y run rẩy, trán khẽ chảy mồ hôi hột.
Tuy tâm trạng của Hoàng đế Trường Lộc quốc biến đổi không ngừng, nhưng trên mặt chưa bao giờ biểu hiện ra.
Cho dù là lúc thưởng hay phạt, hắn luôn hời hợt, nhẹ nhàng tao nhã, nhưng chỉ có một trường hợp là khác hẳn.
Đó là khi hắn im lặng.
Tấn Vọng im lặng thì chỉ có một khả năng, chính là hắn đang nghĩ xem nên tìm cách gì để giết người kia.
Im lặng càng lâu thì càng nguy hiểm.
Bầu không khí trong điện như đông cứng lại, cuối cùng thái y không nhịn được nữa: “Thần…”
“Ông nói rất có lý.” Bỗng nhiên Tấn Vọng nhẹ nhàng nói, “Diệp thừa tướng đã có tâm muốn tạo phản, không giữ lại được.”
“Nhưng trẫm lại không muốn y phải chết.”
Thái y ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn hắn.
Tấn Vọng lạnh lùng nhìn ông chăm chú, nhẹ giọng lặp lại từng chữ: “Trẫm nói, không muốn để y phải chết.”
Thái y run lên, vội vàng cúi đầu lạy: “Mong bệ hạ suy nghĩ lại!”
Tấn Vọng không nói gì nữa.
Hắn đi tới trước mặt thái y, đưa tay ra đỡ ông: “Tuổi tác của Phùng lão đã cao, chớ nên quỳ lâu.”
Thái y không dám để cho Tấn Vọng dìu ông thật, vội vàng đứng lên: “Tạ ơn bệ hạ.”
Tấn Vọng đưa thái y đến ngoài điện, khẽ nói: “Trẫm biết có một vị thuốc, có thể áp chế không cho tin hương tỏa ra trong một thời gian ngắn…”
Thái y hiểu rõ: “Thần đã hiểu, thần sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Tấn Vọng gật đầu, sắc mặt vẫn dịu dàng như cũ: “Phùng lão chính là nguyên lão tam triều*, cũng từng có ơn cứu mạng với trẫm, trẫm vẫn luôn ghi nhớ. Nhưng mà… Lời nói ngày hôm nay, trẫm không muốn nghe lại lần thứ hai.”
(*: Người cống hiến trong triều qua ba đời vua).
“Vâng.”
Cửa điện từ từ khép lại, ngăn cách tất cả âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
Tấn Vọng trở lại cạnh giường, nhìn thấy lông mi Diệp Thư khẽ run, có lẽ là tỉnh lại rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên, chầm chậm cúi đầu.
Ngay khi hắn sắp chạm được vào môi Diệp Thư, người nằm dưới bỗng nhiên nghiêng người né tránh, lùi vào sát bên trong giường.
Diệp Thư kéo chăn qua quấn quanh mình ba vòng liền, bọc cả người lại thành một cục, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Tâm tình Tấn Vọng rất tốt, hỏi ngược lại: “Trẫm đáng sợ như thế sao?”
Diệp Thư vừa định gật đầu, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại nhanh chóng lắc đầu.
Tấn Vọng nở nụ cười: “Trước đây ngươi đâu có sợ trẫm như thế.”
Diệp Thư chôn nửa khuôn mặt trong chăn, thẫn thờ nói: “Hả, thật không?”
“Ừ.” Tấn Vọng ngồi xuống cạnh giường, nói, “Trước đây ngươi còn dám mắng trẫm hôn quân ngay trên triều, ngươi không nhớ sao?”
Diệp Thư: “…”
Nguyên chủ thực sự là một người rất “cứng”.
Tấn Vọng vừa nheo mắt vừa nói: “Thôi, nói chuyện khác đi.”
Diệp Thư phàn nàn: “… Ngươi đừng cho ta xem đầu người nữa!”
“Không xem nữa.” Giọng điệu của Tấn Vọng vô cùng ôn hòa, “Nếu đã chứng thực việc này là do ngươi gây nên, sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
“Đồng bọn của ngươi đã vào ngục giam, những ai có quan hệ tới việc này, trẫm cũng sẽ điều tra cho rõ và trừng phạt theo luật.”
“Về phần ngươi…”
“Ngươi là chủ mưu, dựa theo luật lệ, kẻ mưu nghịch phải chịu hình phạt nghìn đao bằm thây.”
Tấn Vọng nhìn Diệp Thư chăm chú, không nhanh không chậm hỏi: “… Ái khanh còn muốn nói gì nữa không?”
Hết chương 2.
Beta: Yuyu + Dii
_______________________________________
Diệp Thư mở mắt ra.
Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, từng tia sáng mờ ảo xuyên thấu vào, chiếu lên tấm màn được dát bằng những sợi chỉ vàng.
Diệp Thư nhìn chằm chằm tấm màn trên đỉnh đầu, có hơi hoảng hốt.
Y đang… Ở đâu đây?
Trong không khí tràn ngập mùi hương trong lành ấm áp, còn lẫn vào một chút hương rượu, nhạt đến nỗi khó mà phát hiện ra được. Diệp Thư cố gắng chống người lên chiếc giường mềm mại bên dưới để ngồi dậy, dường như y nghe được cả âm thanh “răng rắc” của xương cốt trên cơ thể mình đang biểu tình.
Hai bên eo đau xót, sau đó y mềm oặt mà ngã xuống.
“Shhh…”
Diệp Thư khẽ rên một tiếng.
Y không nhớ rõ lắm về chuyện đêm qua.
Ngay khi tiến vào rừng cây, cơ thể của y dần nóng lên, càng lúc càng muốn được người khác chạm vào. Nhưng lại chẳng có ai. Y không biết mình đã đi lại bao lâu trong rừng cây không một bóng người ấy, cho đến khi nghe thấy được tiếng bước chân.
Đại não bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, trong lúc hoảng hốt chỉ nhớ rõ một chuyện: tuyệt đối không được để người khác thấy mặt mình.
Vì vậy, y xé đại một miếng vải trên vạt áo của mình rồi che mắt đối phương lại, sau đó nhào tới.
Sau đó nữa…
Điên cuồng, mất khống chế, mê mang rối loạn.
Diệp Thư lấy tay che mặt lại, không dám nghĩ tiếp.
Rõ ràng y chỉ muốn xin sự trợ giúp, sao cuối cùng lại biến thành như vậy…
Trời đất làm chứng, y thích nam là thật, cũng là “người nằm dưới”, nhưng điều đó không có nghĩa là ai cũng có thể đè y.
Chưa kể đó còn là… một tên nam nhân thô lỗ.
Diệp Thư xoa eo, bỗng cảm thấy hơi oan ức.
Những gì y trải qua hoàn toàn khác với ảo tưởng của y về đêm đầu tiên trong đời, chẳng hề săn sóc, dịu dàng, cũng chẳng theo đúng quy trình chút nào.
Một trải nghiệm thật tệ hại.
Diệp Thư nằm xoa eo một lúc lâu, cảm thấy ổn hơn mới đỡ mép giường ngồi dậy hẳn.
Y đã được thay áo lót trong sạch sẽ, mềm mại thoải mái, nhưng mà độ lớn không hợp cho lắm, ống tay áo dư ra tới một đoạn. Diệp Thư tùy tiện xắn lên một chút, để ống tay áo thả lỏng trên cổ tay.
Y lặng lẽ xốc màn vải lên rồi nhìn ra bên ngoài.
Ở đây hình như là một tẩm điện.
Nội thất trong điện được trang trí đầy sang trọng và tinh xảo, nhưng vẫn không làm mất đi sự tao nhã vốn có. Mỗi một vật trang trí, mỗi một nơi điêu khắc đều được sắp xếp tỉ mỉ, nhìn một cái là biết ngay giá trị đắt đỏ của chúng.
… Có vẻ không ổn cho lắm.
Dù Diệp Thư không biết gì về thế giới này, nhưng y cũng nhìn ra được chủ nhân của nơi này không giàu thì cũng quý, thậm chí vượt xa nhà giàu bình thường.
Không phải y ăn nằm với người của hoàng thất đấy chứ?
Không phải người tối hôm qua là cấm vệ quân sao???
“… Chẳng lẽ lại xui xẻo như thế.” Diệp Thư lẩm bẩm một câu, đang muốn xuống giường, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.
Diệp Thư rụt lại nhanh như chớp, kéo chăn che mình thật kín.
Có người đẩy cửa vào.
Người tới không chỉ có một, Diệp Thư từ trong chăn ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở của tấm màn nhìn ra phía ngoài.
Người đi đầu mặc một bộ đồ đen, từ góc nhìn của Diệp Thư thì không thấy rõ mặt mũi, chỉ nhìn thấy đường viền bằng chỉ vàng trên vạt áo của đối phương.
“Sao còn chưa tỉnh?” Tiếng nói trầm thấp, da đầu của Diệp Thư nổ tung trong nháy mắt.
Thực sự là người tối hôm qua!
Diệp Thư vô thức nắm chặt tấm chăn mỏng trên người, ngừng thở, sau đó nghe thấy người còn lại lên tiếng:
“Bẩm bệ hạ, cơ thể của đại nhân suy yếu, có lẽ do quá mệt nhọc, nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ ổn.”
Bệ bệ bệ… Bệ hạ??!
Diệp Thư như bị sét đánh, cơ thể cứng đờ, một hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Do ký ức thuộc về nguyên chủ trong đầu y cũng không rõ ràng, tình hình tối hôm qua lại vô cùng hỗn loạn, thế nên coi như y có nhìn thấy mặt của đối phương, cũng không thể nhớ rõ được đối phương là ai.
Vậy mà y lại ngủ với Tấn Vọng sao???
Từ từ …
Không phải từ xưa đến nay cổ nhân đều coi trọng cái gì mà một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa*, tối hôm qua y bị Tấn Vọng dằn vặt gần chết, nói không chừng có thể nhờ vào đó cầu xin đối phương tha chết cho mình.
(*Trong câu “Nhất nhật phu thê bách nhật ân, bách nhật phu thê tự hải thâm”. Nghĩa là “Một ngày làm vợ chồng thì trăm ngày ân nghĩa, trăm ngày làm vợ chồng tựa biển sâu”.)
Sau một khắc, âm thanh lạnh như băng của Tấn Vọng vang lên: “Ghim kim châm, ghim cho tỉnh thì thôi.”
Diệp Thư: “…”
Người này có bị bệnh không!
Trong điện yên tĩnh, Diệp Thư chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Ngay sau đó có người vén màn lên, một cái tay chạm vào mu bàn tay của y, nâng ngón tay y lên…
Diệp Thư không thể nằm im được nữa.
“Dừng lại!” Trước một giây kim châm đâm vào da thịt, Diệp Thư dùng sức rút tay ra, bật dậy ngay.
Lần này y không khống chế được sức lực, ngã lăn từ trên giường xuống.
“A…”
Diệp Thư ngã xuống làm phía sau đau nhói, vành mắt đỏ hoe.
Một đôi giày gấm màu đen đi đến trước mặt y.
Diệp Thư vội ngẩng đầu, tầm mắt men theo vạt áo bào đen viền vàng xa hoa của đối phương hướng lên trên, cuối cùng nhìn thấy được một đôi mắt biết cười rất đẹp.
Tấn Vọng cúi đầu, âm thanh gần như dịu dàng săn sóc: “Ái khanh ngủ có ngon không?”
Trong điện tràn ngập hương thơm của trà, Diệp Thư ăn mặc chỉnh tề từ gian trong bước ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy Tấn Vọng đang ngồi ở chủ vị mà thưởng trà.
Y vừa sợ hãi vừa lúng túng tiến tới: “Bệ hạ.”
Tấn Vọng nhấp một ngụm trà, chậm rãi mở miệng: “Tối hôm qua… Ái khanh làm trẫm vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.”
Ý trêu chọc trong câu nói kia quá rõ ràng, tai Diệp Thư hơi nóng lên, cúi đầu không nói gì.
Hình như Tấn Vọng cũng không ngại, hắn đặt tách trà xuống, chỉ vào đồ vật trước mặt: “Trẫm có chuẩn bị chút lễ vật cho ngươi.”
Ba cái hộp gỗ tinh xảo được đặt dưới đất, sắp xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn.
Đuôi chân mày của Tấn Vọng hơi nhướng lên: “Mở ra nhìn đi.”
Phản xạ tự nhiên khiến Diệp Thư cảm thấy đây không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng không dám từ chối, lập tức bước tới mở cái hộp đầu tiên ra.
Bên trong hộp có một bức mật hàm.
Tim Diệp Thư khẽ run lên.
Con dấu trên bức mật hàm thuộc về nguyên chủ, là được làm riêng cho y, tuyệt đối không thể làm giả.
Đây là bức thư mà nguyên chủ lén lút trao đổi với kẻ địch bên ngoài.
Có vật này làm chứng, chuyện y mưu nghịch ám sát đã hoàn toàn không thể chối cãi.
Y nên làm gì đây?
Lưng Diệp Thư toát mồ hôi lạnh.
Y nỗ lực vớt vát lại chút kí ức của nguyên chủ còn sót lại trong đầu, suy nghĩ rối loạn trong phút chốc, rồi vô thức mở cái hộp lớn thứ hai ra.
“A!”
Tay của Diệp Thư run một cái, nắp hộp rơi xuống, một lần nữa đậy kín trở lại.
Trong cái hộp kia, có một cái tay máu me đầm đìa.
Diệp Thư còn chưa hết sợ hãi, đã nghe Tấn Vọng chầm chậm nói: “Đây là thống lĩnh cấm vệ quân của trẫm, nhưng đáng tiếc giờ hắn đã bị lăng trì đến nỗi không còn được bao nhiêu thịt, chỉ còn dư lại cái tay này. Chẳng phải cái tay này đã nhận không ít tiền của ngươi sao, vẫn nhận ra được nó chứ?”
Bụng Diệp Thư trào lên từng cơn dịch nôn, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống bên má.
Không lẽ người này là biến thái sao??!
Nhưng Tấn Vọng chỉ nhàn nhạt nói: “Còn cái thứ ba, mở ra đi.”
Diệp Thư nhìn về phía hộp gỗ cuối cùng, khó ai nhận ra đầu ngón tay y đang run rẩy.
Hộp cuối cùng là to nhất, được đậy kín kẽ, vì vậy không thể nhìn ra bên trong chứa vật gì.
Diệp Thư liều mình nhanh chân đi tới, cố hết sức mở nắp ra.
Đáy hộp có một cái đầu người.
Hai con ngươi trên đầu người đã bị móc xuống, chỉ còn lại hai cái lỗ đen thùi, yên lặng mà nhìn y chằm chằm.
“A a a a ——!” Diệp Thư giật mình, lùi nhanh vài bước, ngã xuống đất.
Tấn Vọng nhìn y chăm chú, thanh âm bình tĩnh: “Đây là một trong những tên thích khách tham gia vào vụ ám sát tối qua, vừa mới bắt được thôi, bên ngoài còn có hơn mười tên chưa xử tử, ái khanh có thể cùng trẫm đi gặp chúng được không?”
Mặt Diệp Thư tái nhợt, đầu ong ong.
Y cứ ngẩn ngơ mà nhìn Tấn Vọng, chỉ thấy đôi môi khép mở của đối phương, nhưng lại không thể nghe thấy một chút âm thanh nào.
Do sợ hãi cực độ, mắt Diệp Thư tối sầm lại, mất đi ý thức.
Sắc mặt thanh niên trên giường tái nhợt, lông mày nhíu chặt, ngủ không yên giấc.
Tấn Vọng ngồi bên giường, ngón tay vân vê vành tai của y: “Y bị làm sao thế?”
Thái y bắt mạch xong, đặt tay Diệp Thư lại trên giường: “Chỉ là bị dọa cho sợ hãi, lại thêm chứng sợ máu nên mới ngất, nghỉ ngơi một lát là tỉnh ngay.”
“Sợ máu à…” Tấn Vọng cụp mí mắt, thuận tay khẽ nhéo gò má Diệp Thư, “Vẫn vô dụng như vậy.”
Thái y muốn nói lại thôi mà nhìn Tấn Vọng.
Tấn Vọng nói: “Có chuyện thì cứ nói.”
Thái y cúi người quỳ lạy Tấn Vọng, trán chạm xuống đất: “Xin hỏi bệ hạ, muốn xử lý Diệp đại nhân thế nào.”
Tấn Vọng hơi nheo mắt lại.
Thái y chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh, không dám ngẩng đầu, nhắm mắt nói: “Thân thể càn quân của bệ hạ là trong trăm người chỉ có một, mà mỗi càn quân chỉ có thể đánh dấu riêng một khôn quân, sau khi tin hương đôi bên kết hợp rồi, ngay cả kiếm… kiếm người giao hợp cũng chỉ có thể là đối phương. Trừ khi khôn quân chết, nếu không thì không thể đánh dấu lại hay chuyển dời kí hiệu cho người khác được.”
Tấn Vọng hời hợt nói: “Thật ra ông muốn nói cái gì?”
Thái y liều mình nói thẳng: “Bệ hạ làm thế này là đang giữ lại một mối họa!”
Một lúc lâu sau, Tấn Vọng vẫn không nói gì.
Đôi vai của thái y run rẩy, trán khẽ chảy mồ hôi hột.
Tuy tâm trạng của Hoàng đế Trường Lộc quốc biến đổi không ngừng, nhưng trên mặt chưa bao giờ biểu hiện ra.
Cho dù là lúc thưởng hay phạt, hắn luôn hời hợt, nhẹ nhàng tao nhã, nhưng chỉ có một trường hợp là khác hẳn.
Đó là khi hắn im lặng.
Tấn Vọng im lặng thì chỉ có một khả năng, chính là hắn đang nghĩ xem nên tìm cách gì để giết người kia.
Im lặng càng lâu thì càng nguy hiểm.
Bầu không khí trong điện như đông cứng lại, cuối cùng thái y không nhịn được nữa: “Thần…”
“Ông nói rất có lý.” Bỗng nhiên Tấn Vọng nhẹ nhàng nói, “Diệp thừa tướng đã có tâm muốn tạo phản, không giữ lại được.”
“Nhưng trẫm lại không muốn y phải chết.”
Thái y ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn hắn.
Tấn Vọng lạnh lùng nhìn ông chăm chú, nhẹ giọng lặp lại từng chữ: “Trẫm nói, không muốn để y phải chết.”
Thái y run lên, vội vàng cúi đầu lạy: “Mong bệ hạ suy nghĩ lại!”
Tấn Vọng không nói gì nữa.
Hắn đi tới trước mặt thái y, đưa tay ra đỡ ông: “Tuổi tác của Phùng lão đã cao, chớ nên quỳ lâu.”
Thái y không dám để cho Tấn Vọng dìu ông thật, vội vàng đứng lên: “Tạ ơn bệ hạ.”
Tấn Vọng đưa thái y đến ngoài điện, khẽ nói: “Trẫm biết có một vị thuốc, có thể áp chế không cho tin hương tỏa ra trong một thời gian ngắn…”
Thái y hiểu rõ: “Thần đã hiểu, thần sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Tấn Vọng gật đầu, sắc mặt vẫn dịu dàng như cũ: “Phùng lão chính là nguyên lão tam triều*, cũng từng có ơn cứu mạng với trẫm, trẫm vẫn luôn ghi nhớ. Nhưng mà… Lời nói ngày hôm nay, trẫm không muốn nghe lại lần thứ hai.”
(*: Người cống hiến trong triều qua ba đời vua).
“Vâng.”
Cửa điện từ từ khép lại, ngăn cách tất cả âm thanh từ bên ngoài truyền vào.
Tấn Vọng trở lại cạnh giường, nhìn thấy lông mi Diệp Thư khẽ run, có lẽ là tỉnh lại rồi.
Khóe miệng hắn nhếch lên, chầm chậm cúi đầu.
Ngay khi hắn sắp chạm được vào môi Diệp Thư, người nằm dưới bỗng nhiên nghiêng người né tránh, lùi vào sát bên trong giường.
Diệp Thư kéo chăn qua quấn quanh mình ba vòng liền, bọc cả người lại thành một cục, cảnh giác hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Tâm tình Tấn Vọng rất tốt, hỏi ngược lại: “Trẫm đáng sợ như thế sao?”
Diệp Thư vừa định gật đầu, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại nhanh chóng lắc đầu.
Tấn Vọng nở nụ cười: “Trước đây ngươi đâu có sợ trẫm như thế.”
Diệp Thư chôn nửa khuôn mặt trong chăn, thẫn thờ nói: “Hả, thật không?”
“Ừ.” Tấn Vọng ngồi xuống cạnh giường, nói, “Trước đây ngươi còn dám mắng trẫm hôn quân ngay trên triều, ngươi không nhớ sao?”
Diệp Thư: “…”
Nguyên chủ thực sự là một người rất “cứng”.
Tấn Vọng vừa nheo mắt vừa nói: “Thôi, nói chuyện khác đi.”
Diệp Thư phàn nàn: “… Ngươi đừng cho ta xem đầu người nữa!”
“Không xem nữa.” Giọng điệu của Tấn Vọng vô cùng ôn hòa, “Nếu đã chứng thực việc này là do ngươi gây nên, sự tình sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”
“Đồng bọn của ngươi đã vào ngục giam, những ai có quan hệ tới việc này, trẫm cũng sẽ điều tra cho rõ và trừng phạt theo luật.”
“Về phần ngươi…”
“Ngươi là chủ mưu, dựa theo luật lệ, kẻ mưu nghịch phải chịu hình phạt nghìn đao bằm thây.”
Tấn Vọng nhìn Diệp Thư chăm chú, không nhanh không chậm hỏi: “… Ái khanh còn muốn nói gì nữa không?”
Hết chương 2.