Chương 63
“…”
Kỳ Vô Quá thở dài: “Mỗi lần xem sơ lược cốt truyện, tôi đều có cảm giác bị hố điểm nghiêm trọng, chẳng trách mấy tay lão luyện chẳng ai chịu bỏ điểm mua nó.”
Đoạn Lệ nói: “Sự thật chứng minh, sơ lược cốt truyện chưa hẳn đã vô dụng.”
Kỳ Vô Quá trả lời: “Đúng vậy, chẳng qua là tin tức được cung cấp quá mơ hồ, đối với phần lớn người chơi mà nói, còn không bằng dùng điểm chọn vai diễn.”
“Nhân vật thoạt trông an toàn chưa chắc đã an toàn.”
Kỳ Vô Quá nhớ lại quá trình qua cửa của hai màn trước, rất tán thành với hắn: “Trò chơi này lắm hố lắm, người tạo ra nó chắc chắn là một kẻ rất ác độc.”
“…” Đoạn Lệ cũng không hiểu vì sao trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác muốn biện giải: “Như vậy mới càng thêm thú vị, không phải sao?”
“Tôi cảm thấy nằm phơi nắng rồi ngủ gà ngủ gật thú vị hơn.”
Kỳ Vô Quá rầu rĩ, đột nhiên cảm thấy trọng trách trên người mình rất nặng, dường như cậu đã quay về những ngày tháng khi còn ở tổ trang trí, suốt ngày bị đám trang phục phải làm dằn vặt.
Màn này không có tân thủ tham gia, hai người nhấn tùy chọn nhân vật, nhắc nhở lập tức hiện lên, để cho bọn họ nhanh chóng tiến vào trò chơi.
Trước khi đẩy cửa vào, quyển sổ vẽ quen thuộc lại hiện lên. Mà xuất hiện trước mặt Đoạn Lệ là là bọc nhỏ màu đen hắn thường mang theo, bên trong chứa pháp khí của thiên sư.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Bản ký họa này của tôi vậy mà có thể ngang hàng với pháp khí thiên sư, đúng là thần kỳ.”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cậu: “Là rất thần kỳ.”
Sau đó hai người đẩy cửa bước vào.
**********
Trước mắt Kỳ Vô Quá xuất hiện một mảng màu xanh biếc.
Cậu đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình và Đoạn Lệ đang đứng ở một lối đi bộ chật hẹp, con đường chạy vòng xung quanh núi, từ độ rộng xem ra chỉ có thể chạy máy kéo, nếu đổi lại là ô tô sẽ không thể đi được.
Kỳ Vô Quá nhìn con đường dài tới vô tận, chỉ cảm giác có một loại mệt mỏi dâng lên từ dưới lòng bàn chân: “Không phải chứ, chẳng lẽ phải đi bộ sao?”
Đoạn Lệ nói: “Phía trước có một nơi có thể nghỉ ngơi, tới đó xem tình huống thế nào đã.”
Kỳ Vô Quá nhìn theo hướng mà Đoạn Lệ đã chỉ, ở trên núi vậy mà có một căn nhà đá đã rất cũ nát.
Sau khi hai người đi tới, Kỳ Vô Quá mới phát hiện trên núi có một con đường đất bùn nhỏ hẹp nằm song song với đường cái.
Kỳ Vô Quá nói: “Lúc tôi đi sưu tầm mấy thứ dân gian cũng gặp không ít tình trạng như vậy, bên cạnh này chắc hẳn là lối mòn cũ.”
Trên lối mòn này, thường thì cứ cách một khoảng sẽ xây một căn nhà nhỏ bằng đá để cho người ta tránh mưa hoặc sửa đường. Đường hẹp quanh co chạy ngang qua căn nhà, đá để lát đất bên trong đã hư hại gần hết, xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Cũng may ghế đá hai bên chất lượng khá tốt, tuy rằng đã dãi nắng dầm mưa không biết bao nhiêu năm, thế nhưng vẫn có thể dùng tạm.
Kỳ Vô Quá lấy balo từ trên tưng bỏ xuống, tình huống hiện tại của bọn họ rất phù hợp với vai diễn phượt thủ.
Trên người cậu và Đoạn Lệ đều cõng một chiếc balo to bự, quần áo mặc vào cũng là loại cho người chuyên đi bộ, nếu không phải làn da Kỳ Vô Quá khá tái thì trông chẳng khác nào phượt thủ thật.
Kỳ Vô Quá sờ sờ túi quần, móc ra một chiếc di động.
Cậu mở di động lên, nói: “Ở trong núi non hoang dã thế này, điện thoại chắc cũng chỉ để trang trí thôi…”
Nói còn chưa dứt lời, Kỳ Vô Quá đã nhìn thấy hiển thị tín hiệu bên góc phải màn hình.
4G, sóng điện thoại đầy đủ.
Thôi được rồi, đây không phải hiện thực, mà là trò chơi sinh tồn trong không gian quỷ vực, không thể dùng lẽ thường giải thích được.
Kỳ Vô Quá đổi đề tài, nói: “Ở nơi này mà có tín hiệu, xem ra liên quan đến chủ tuyến rồi.”
Đoạn Lệ gật đầu tán thành: “Rất có lý.”
Chỉ là dường như Kỳ Vô Quá cứ có cảm giác trong lời nói của hắn còn mang theo chút ý cười, đúng lúc đó, một tin nhắn Wechat được chuyển tới.
Đây là một nhóm Wechat, tên nhóm cũng rất đặc biệt, gọi là “Tìm kiếm thánh địa tâm linh”.
“Các cậu ở đâu, không phải bắt chúng ta đi thẳng đường này chứ, chết mất, balo nặng quá, tôi sắp nghẻo rồi.”
Một người trong nhóm nhanh chóng phát tín hiệu định vị: “Tới đây đi, tôi đang tập trung với một nhóm NPC, có phương tiện di chuyển.”
Những người ở trong này, không cần hỏi cũng biết, tất cả đều là người chơi.
Kỳ Vô Quá mở định vị ra, phát hiện đám người kia vẫn còn ở phía sau bọn họ, cũng không biết sắp xếp nhân vật có vấn đề gì không mà cả con đường hẹp như vậy không thấy bất kỳ một NPC nào đi qua.
Kỳ Vô Quá gửi định vị vào nhóm, nhắn: “Chỗ tôi có hai người, đứng ven đường chờ các cậu vậy.”
Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta đứng đây chờ họ là được rồi.”
Đang nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng lục lọi hành lý mang theo xem có thể biết nghề nghiệp nhân vật không.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá trực tiếp mở chiếc balo to lớn ra, điều khiến cậu thất vọng là trong balo ngoại trừ có vài món đồ chuẩn bị cho việc du lịch ra thì đồ vật liên quan đến nhân vật không có bao nhiêu.
“Cậu xem cái này đi.” Bên phía Đoạn Lệ có phát hiện.
Thứ Đoạn Lệ đưa qua là một quyển sổ ghi chép, mặt ngoài sổ còn rất mới, Kỳ Vô Quá nhìn hắn một cái, nói: “Tôi cảm thấy nhân vật phượt thủ của anh rất nữ tính, nhìn cái bìa hường họe này đi, còn cả bố cục bên trong nữa.”
“Nhìn chỗ này.” Đoạn Lệ lên tiếng, cắt ngang trí tưởng tượng phong phú của cậu.
Kỳ Vô Quá lại cúi đầu nhìn, phát hiện trên trang giấy được lật ra là vài dòng chữ.
Thiên đường nhân gian, đến rồi không muốn rời đi nữa.
Trong sổ tay có kèm ảnh chụp, có dòng văn mô tả, còn có vài lời chia sẻ của phượt thủ đi cùng, tỉ mỉ mô tả lại cảnh phượt thủ hiến tế cho thôn thần bí.
Nơi gần với thiên đường nhất chính là thánh địa gột rửa tâm hồn.
Vị trí của thôn vô cùng đặc biệt, đây là một thôn làng nằm gọn giữa núi.
Ở trên đỉnh ngọn núi, sự kỳ diệu của thiên nhiên đã tạo ra một chiếc hồ lớn nằm trên đỉnh núi rộng lớn, dưới cái nắng trong lành của ban mai, mặt hồ tạo ra những lớp sương lượn lờ tựa chốn tiên cảnh nhân gian.
Mà thôn này nằm ngay bên cạnh hồ.
Nghe nói người trong làng vẫn duy trì nếp sống cổ xưa, mặc dù Internet đã biến nó trở thành nơi nổi tiếng, trở thành thánh địa trong lòng các phượt thủ, các thôn dân cũng không muốn mở cửa tiếp đón bất kỳ ai.
Chỉ có người đã trải qua thử thách mới có tư cách đặt chân vào đây.
Phượt thủ may mắn có thể nán lại ở nơi này khá lâu, trải nghiệm phong cách sống của người dân địa phương, ở tiên cảnh nhân gian gột rửa tâm hồn.
Kỳ Vô Quá đọc xong phần giới thiệu, nói: “Nếu tình huống này là thật, thì cái từ Thiên Đường này trông kiểu gì cũng khiến người ta sợ hãi, đến rồi không muốn rời đi, đây chẳng phải là có đi mà không có về à.”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, đứng dậy nói: “Đi thôi, mấy người kia hẳn là đến rồi.”
Kỳ Vô Quá cũng đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, chỉ là âm thanh này càng nghe càng thấy sai sai.
Cậu đi cùng Đoạn Lệ ra ngoài, trông thấy từ xa có một chiếc xe máy kéo chầm chậm chạy tới đây.
Xe máy kéo dừng lại trước mặt hai người, trên đó đã có mấy người đang ngồi, mọi người đảo mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu rõ.
Chỉ là người ngồi phía trước lái máy kéo rõ ràng là NPC, quần áo lại hơi kỳ lạ, ông ta đội một chiếc mũ rơm và đeo khẩu trang, hoàn toàn không thể nhìn ra tướng mạo.
Kỳ Vô Quá vốn đang cảm thấy kỳ quái, kết quả sau khi tới gần máy kéo, cậu đã biết vì sao ông ta phải đeo khẩu trang.
Bởi vì phần sau xe thối muốn chết, bên trong xe còn có một lớp rơm nằm rải rác, lẫn trong đó còn có một ít thứ màu nâu không biết là gì.
Vừa đi tới đã ngửi thấy mùi khai thối của động vật, chẳng trách mấy người ngồi trong xe ai cũng xanh cả mặt.
Kỳ Vô Quá lại không để ý lắm, mặc dù có hơi dơ dáy bẩn thỉu, thế nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Cậu chỉ lo lắng cho Đoạn Lệ đứng sau lưng, rõ ràng Đoạn Lệ là người mắc chứng sạch sẽ mức độ nhẹ, không biết đi cái xe bẩn như vậy có khiến hắn phản cảm hay không.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đi tới phía trước hỏi: “Xin chào, nơi này cách thôn còn xa lắm không?”
Tài xế ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá một cái, nói: “Đi bộ ít nhất hai tiếng.”
Có lẽ là do biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá quá mức lộ liễu, vậy nên tài xế mới thẳng thừng: “Hoàn cảnh bên ngoài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, làm người mà trong lòng không sạch sẽ thì nhìn cái gì cũng đều bẩn.”
“…”
Khóe miệng Kỳ Vô Quá giật một cái, miễn cưỡng điều chỉnh lại vẻ mặt của bản thân.
Xem ra con NPC này là một người theo chủ nghĩa duy tâm(1), còn Kỳ Vô Quá lại thấy, xét về mặt tâm linh mà có sạch sẽ thế nào đi chăng nữa, thì cái toa xe có lẫn phân động vật phía sau kia vẫn là bẩn.
Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị nói hay là cứ cuốc bộ đến làng đi, tài xế lại mở miệng: “Đây là khảo nghiệm cho các cậu, nếu như không muốn lên xe thì mời về.”
Kỳ Vô Quá bất đắc dĩ đi đến phía sau, nói: “Xem ra cốt truyện bắt buộc phải ngồi máy kéo rồi.”
Đoạn Lệ nói: “Không sao, lên xe đi.”
Trên đường đi, đám người chơi ngồi đối diện không nói gì.
Có NPC đang ở đây, mọi người cũng không dám nói gì lộ liễu, bèn cúi đầu lấy di động ra.
Đây là nhóm chat giữa bọn họ, dùng riêng cho phượt thủ giao lưu, lúc này lại càng tiện hơn cho họ.
Nếu tính cả Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá, thì lần này vẫn là sáu người chơi như cũ.
Kỳ Vô Quá xem như đã thấy rõ, vận may của bản thân cậu đúng là xui không phải dạng vừa, mỗi lần lựa chọn đều đạt tới độ khó cao nhất. Hồi trước tay lão luyện đã từng phổ cập trong lớp học tân thủ, mức độ cửa ải trò chơi càng khó, số người chơi cũng càng nhiều, hạn mức tối đa là sáu người.
Lần tự giới thiệu này vô cùng đơn giản, ngoại trừ tên hiển thị, người chơi cũng không biết mình ngoài làm phượt thủ ra thì có thân phận gì nữa.
Nam thanh niên trẻ tuổi đeo kính ngồi cạnh Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá tên là Phó Hàm, thoạt trông có vài phần thư sinh.
Hai thiếu nữ ngồi đối diện, một vị tên là Mã San San, một vị tên là Hầu Giai Vân, nam trung niên còn lại là Sử Mạnh Huy.
Ngoại trừ những điều này, các tin tức khác đều không có, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhóm Wechat cũng chìm vào im lặng.
Kỳ Vô Quá tạm thời không rảnh đi hóng tin tức trong nhóm, cậu nhìn Đoạn Lệ ngồi bên cạnh, phát hiện vẻ mặt hắn hơi bất ổn.
Tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, thế nhưng lông mày lại hơi nhướng lên. Quả nhiên đối với việc phải ngồi ở nơi hôi thối bẩn thỉu như thế này, hắn vẫn không thể thích ứng được.
Ánh mắt của Đoạn Lệ nhìn chằm chằm vào đống rơm nằm dưới chân, Kỳ Vô Quá bắt đầu cảm thấy không hợp lý, với tính cách của Đoạn Lệ thì hắn đã sớm trốn tránh cảnh tượng bẩn thỉu này rồi mới phải.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Anh phát hiện được gì à?”
Đoạn Lệ ghé sát vào lỗ tai Kỳ Vô Quá, gần như chỉ có thể nghe được tiếng gió: “Trong rơm có tóc.”
Tác giả có lời muốn nói: Loại hồ nằm trên đỉnh núi này có sự tham khảo từ hồ Bảo Phong(2) của Trương Gia Giới.
************
Chú thích:
(1) Chủ nghĩa duy tâm: Là một trường phái của triết học, cho rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức. Nếu phái duy vật cho rằng vật chất có trước ý thức, thì phái duy tâm lại cho rằng ý thức có trước vật chất, ví dụ cho dễ hiểu là các hình thức tôn giáo, thờ phụng thần phật tâm linh…
(2) Hồ Bảo Phong: Là một hồ nước ngọt nằm trong khu thắng cảnh Vũ Lăng Nguyên, thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Bao bọc xung quanh hồ là những ngọn núi đá vôi sừng sững, cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ.
Kỳ Vô Quá thở dài: “Mỗi lần xem sơ lược cốt truyện, tôi đều có cảm giác bị hố điểm nghiêm trọng, chẳng trách mấy tay lão luyện chẳng ai chịu bỏ điểm mua nó.”
Đoạn Lệ nói: “Sự thật chứng minh, sơ lược cốt truyện chưa hẳn đã vô dụng.”
Kỳ Vô Quá trả lời: “Đúng vậy, chẳng qua là tin tức được cung cấp quá mơ hồ, đối với phần lớn người chơi mà nói, còn không bằng dùng điểm chọn vai diễn.”
“Nhân vật thoạt trông an toàn chưa chắc đã an toàn.”
Kỳ Vô Quá nhớ lại quá trình qua cửa của hai màn trước, rất tán thành với hắn: “Trò chơi này lắm hố lắm, người tạo ra nó chắc chắn là một kẻ rất ác độc.”
“…” Đoạn Lệ cũng không hiểu vì sao trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác muốn biện giải: “Như vậy mới càng thêm thú vị, không phải sao?”
“Tôi cảm thấy nằm phơi nắng rồi ngủ gà ngủ gật thú vị hơn.”
Kỳ Vô Quá rầu rĩ, đột nhiên cảm thấy trọng trách trên người mình rất nặng, dường như cậu đã quay về những ngày tháng khi còn ở tổ trang trí, suốt ngày bị đám trang phục phải làm dằn vặt.
Màn này không có tân thủ tham gia, hai người nhấn tùy chọn nhân vật, nhắc nhở lập tức hiện lên, để cho bọn họ nhanh chóng tiến vào trò chơi.
Trước khi đẩy cửa vào, quyển sổ vẽ quen thuộc lại hiện lên. Mà xuất hiện trước mặt Đoạn Lệ là là bọc nhỏ màu đen hắn thường mang theo, bên trong chứa pháp khí của thiên sư.
Kỳ Vô Quá cười nói: “Bản ký họa này của tôi vậy mà có thể ngang hàng với pháp khí thiên sư, đúng là thần kỳ.”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cậu: “Là rất thần kỳ.”
Sau đó hai người đẩy cửa bước vào.
**********
Trước mắt Kỳ Vô Quá xuất hiện một mảng màu xanh biếc.
Cậu đảo mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình và Đoạn Lệ đang đứng ở một lối đi bộ chật hẹp, con đường chạy vòng xung quanh núi, từ độ rộng xem ra chỉ có thể chạy máy kéo, nếu đổi lại là ô tô sẽ không thể đi được.
Kỳ Vô Quá nhìn con đường dài tới vô tận, chỉ cảm giác có một loại mệt mỏi dâng lên từ dưới lòng bàn chân: “Không phải chứ, chẳng lẽ phải đi bộ sao?”
Đoạn Lệ nói: “Phía trước có một nơi có thể nghỉ ngơi, tới đó xem tình huống thế nào đã.”
Kỳ Vô Quá nhìn theo hướng mà Đoạn Lệ đã chỉ, ở trên núi vậy mà có một căn nhà đá đã rất cũ nát.
Sau khi hai người đi tới, Kỳ Vô Quá mới phát hiện trên núi có một con đường đất bùn nhỏ hẹp nằm song song với đường cái.
Kỳ Vô Quá nói: “Lúc tôi đi sưu tầm mấy thứ dân gian cũng gặp không ít tình trạng như vậy, bên cạnh này chắc hẳn là lối mòn cũ.”
Trên lối mòn này, thường thì cứ cách một khoảng sẽ xây một căn nhà nhỏ bằng đá để cho người ta tránh mưa hoặc sửa đường. Đường hẹp quanh co chạy ngang qua căn nhà, đá để lát đất bên trong đã hư hại gần hết, xung quanh mọc đầy cỏ dại.
Cũng may ghế đá hai bên chất lượng khá tốt, tuy rằng đã dãi nắng dầm mưa không biết bao nhiêu năm, thế nhưng vẫn có thể dùng tạm.
Kỳ Vô Quá lấy balo từ trên tưng bỏ xuống, tình huống hiện tại của bọn họ rất phù hợp với vai diễn phượt thủ.
Trên người cậu và Đoạn Lệ đều cõng một chiếc balo to bự, quần áo mặc vào cũng là loại cho người chuyên đi bộ, nếu không phải làn da Kỳ Vô Quá khá tái thì trông chẳng khác nào phượt thủ thật.
Kỳ Vô Quá sờ sờ túi quần, móc ra một chiếc di động.
Cậu mở di động lên, nói: “Ở trong núi non hoang dã thế này, điện thoại chắc cũng chỉ để trang trí thôi…”
Nói còn chưa dứt lời, Kỳ Vô Quá đã nhìn thấy hiển thị tín hiệu bên góc phải màn hình.
4G, sóng điện thoại đầy đủ.
Thôi được rồi, đây không phải hiện thực, mà là trò chơi sinh tồn trong không gian quỷ vực, không thể dùng lẽ thường giải thích được.
Kỳ Vô Quá đổi đề tài, nói: “Ở nơi này mà có tín hiệu, xem ra liên quan đến chủ tuyến rồi.”
Đoạn Lệ gật đầu tán thành: “Rất có lý.”
Chỉ là dường như Kỳ Vô Quá cứ có cảm giác trong lời nói của hắn còn mang theo chút ý cười, đúng lúc đó, một tin nhắn Wechat được chuyển tới.
Đây là một nhóm Wechat, tên nhóm cũng rất đặc biệt, gọi là “Tìm kiếm thánh địa tâm linh”.
“Các cậu ở đâu, không phải bắt chúng ta đi thẳng đường này chứ, chết mất, balo nặng quá, tôi sắp nghẻo rồi.”
Một người trong nhóm nhanh chóng phát tín hiệu định vị: “Tới đây đi, tôi đang tập trung với một nhóm NPC, có phương tiện di chuyển.”
Những người ở trong này, không cần hỏi cũng biết, tất cả đều là người chơi.
Kỳ Vô Quá mở định vị ra, phát hiện đám người kia vẫn còn ở phía sau bọn họ, cũng không biết sắp xếp nhân vật có vấn đề gì không mà cả con đường hẹp như vậy không thấy bất kỳ một NPC nào đi qua.
Kỳ Vô Quá gửi định vị vào nhóm, nhắn: “Chỗ tôi có hai người, đứng ven đường chờ các cậu vậy.”
Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta đứng đây chờ họ là được rồi.”
Đang nhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng lục lọi hành lý mang theo xem có thể biết nghề nghiệp nhân vật không.
Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá trực tiếp mở chiếc balo to lớn ra, điều khiến cậu thất vọng là trong balo ngoại trừ có vài món đồ chuẩn bị cho việc du lịch ra thì đồ vật liên quan đến nhân vật không có bao nhiêu.
“Cậu xem cái này đi.” Bên phía Đoạn Lệ có phát hiện.
Thứ Đoạn Lệ đưa qua là một quyển sổ ghi chép, mặt ngoài sổ còn rất mới, Kỳ Vô Quá nhìn hắn một cái, nói: “Tôi cảm thấy nhân vật phượt thủ của anh rất nữ tính, nhìn cái bìa hường họe này đi, còn cả bố cục bên trong nữa.”
“Nhìn chỗ này.” Đoạn Lệ lên tiếng, cắt ngang trí tưởng tượng phong phú của cậu.
Kỳ Vô Quá lại cúi đầu nhìn, phát hiện trên trang giấy được lật ra là vài dòng chữ.
Thiên đường nhân gian, đến rồi không muốn rời đi nữa.
Trong sổ tay có kèm ảnh chụp, có dòng văn mô tả, còn có vài lời chia sẻ của phượt thủ đi cùng, tỉ mỉ mô tả lại cảnh phượt thủ hiến tế cho thôn thần bí.
Nơi gần với thiên đường nhất chính là thánh địa gột rửa tâm hồn.
Vị trí của thôn vô cùng đặc biệt, đây là một thôn làng nằm gọn giữa núi.
Ở trên đỉnh ngọn núi, sự kỳ diệu của thiên nhiên đã tạo ra một chiếc hồ lớn nằm trên đỉnh núi rộng lớn, dưới cái nắng trong lành của ban mai, mặt hồ tạo ra những lớp sương lượn lờ tựa chốn tiên cảnh nhân gian.
Mà thôn này nằm ngay bên cạnh hồ.
Nghe nói người trong làng vẫn duy trì nếp sống cổ xưa, mặc dù Internet đã biến nó trở thành nơi nổi tiếng, trở thành thánh địa trong lòng các phượt thủ, các thôn dân cũng không muốn mở cửa tiếp đón bất kỳ ai.
Chỉ có người đã trải qua thử thách mới có tư cách đặt chân vào đây.
Phượt thủ may mắn có thể nán lại ở nơi này khá lâu, trải nghiệm phong cách sống của người dân địa phương, ở tiên cảnh nhân gian gột rửa tâm hồn.
Kỳ Vô Quá đọc xong phần giới thiệu, nói: “Nếu tình huống này là thật, thì cái từ Thiên Đường này trông kiểu gì cũng khiến người ta sợ hãi, đến rồi không muốn rời đi, đây chẳng phải là có đi mà không có về à.”
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, đứng dậy nói: “Đi thôi, mấy người kia hẳn là đến rồi.”
Kỳ Vô Quá cũng đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, chỉ là âm thanh này càng nghe càng thấy sai sai.
Cậu đi cùng Đoạn Lệ ra ngoài, trông thấy từ xa có một chiếc xe máy kéo chầm chậm chạy tới đây.
Xe máy kéo dừng lại trước mặt hai người, trên đó đã có mấy người đang ngồi, mọi người đảo mắt nhìn nhau, trong lòng ngầm hiểu rõ.
Chỉ là người ngồi phía trước lái máy kéo rõ ràng là NPC, quần áo lại hơi kỳ lạ, ông ta đội một chiếc mũ rơm và đeo khẩu trang, hoàn toàn không thể nhìn ra tướng mạo.
Kỳ Vô Quá vốn đang cảm thấy kỳ quái, kết quả sau khi tới gần máy kéo, cậu đã biết vì sao ông ta phải đeo khẩu trang.
Bởi vì phần sau xe thối muốn chết, bên trong xe còn có một lớp rơm nằm rải rác, lẫn trong đó còn có một ít thứ màu nâu không biết là gì.
Vừa đi tới đã ngửi thấy mùi khai thối của động vật, chẳng trách mấy người ngồi trong xe ai cũng xanh cả mặt.
Kỳ Vô Quá lại không để ý lắm, mặc dù có hơi dơ dáy bẩn thỉu, thế nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng.
Cậu chỉ lo lắng cho Đoạn Lệ đứng sau lưng, rõ ràng Đoạn Lệ là người mắc chứng sạch sẽ mức độ nhẹ, không biết đi cái xe bẩn như vậy có khiến hắn phản cảm hay không.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đi tới phía trước hỏi: “Xin chào, nơi này cách thôn còn xa lắm không?”
Tài xế ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá một cái, nói: “Đi bộ ít nhất hai tiếng.”
Có lẽ là do biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá quá mức lộ liễu, vậy nên tài xế mới thẳng thừng: “Hoàn cảnh bên ngoài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, làm người mà trong lòng không sạch sẽ thì nhìn cái gì cũng đều bẩn.”
“…”
Khóe miệng Kỳ Vô Quá giật một cái, miễn cưỡng điều chỉnh lại vẻ mặt của bản thân.
Xem ra con NPC này là một người theo chủ nghĩa duy tâm(1), còn Kỳ Vô Quá lại thấy, xét về mặt tâm linh mà có sạch sẽ thế nào đi chăng nữa, thì cái toa xe có lẫn phân động vật phía sau kia vẫn là bẩn.
Kỳ Vô Quá đang chuẩn bị nói hay là cứ cuốc bộ đến làng đi, tài xế lại mở miệng: “Đây là khảo nghiệm cho các cậu, nếu như không muốn lên xe thì mời về.”
Kỳ Vô Quá bất đắc dĩ đi đến phía sau, nói: “Xem ra cốt truyện bắt buộc phải ngồi máy kéo rồi.”
Đoạn Lệ nói: “Không sao, lên xe đi.”
Trên đường đi, đám người chơi ngồi đối diện không nói gì.
Có NPC đang ở đây, mọi người cũng không dám nói gì lộ liễu, bèn cúi đầu lấy di động ra.
Đây là nhóm chat giữa bọn họ, dùng riêng cho phượt thủ giao lưu, lúc này lại càng tiện hơn cho họ.
Nếu tính cả Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá, thì lần này vẫn là sáu người chơi như cũ.
Kỳ Vô Quá xem như đã thấy rõ, vận may của bản thân cậu đúng là xui không phải dạng vừa, mỗi lần lựa chọn đều đạt tới độ khó cao nhất. Hồi trước tay lão luyện đã từng phổ cập trong lớp học tân thủ, mức độ cửa ải trò chơi càng khó, số người chơi cũng càng nhiều, hạn mức tối đa là sáu người.
Lần tự giới thiệu này vô cùng đơn giản, ngoại trừ tên hiển thị, người chơi cũng không biết mình ngoài làm phượt thủ ra thì có thân phận gì nữa.
Nam thanh niên trẻ tuổi đeo kính ngồi cạnh Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá tên là Phó Hàm, thoạt trông có vài phần thư sinh.
Hai thiếu nữ ngồi đối diện, một vị tên là Mã San San, một vị tên là Hầu Giai Vân, nam trung niên còn lại là Sử Mạnh Huy.
Ngoại trừ những điều này, các tin tức khác đều không có, mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhóm Wechat cũng chìm vào im lặng.
Kỳ Vô Quá tạm thời không rảnh đi hóng tin tức trong nhóm, cậu nhìn Đoạn Lệ ngồi bên cạnh, phát hiện vẻ mặt hắn hơi bất ổn.
Tuy rằng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, thế nhưng lông mày lại hơi nhướng lên. Quả nhiên đối với việc phải ngồi ở nơi hôi thối bẩn thỉu như thế này, hắn vẫn không thể thích ứng được.
Ánh mắt của Đoạn Lệ nhìn chằm chằm vào đống rơm nằm dưới chân, Kỳ Vô Quá bắt đầu cảm thấy không hợp lý, với tính cách của Đoạn Lệ thì hắn đã sớm trốn tránh cảnh tượng bẩn thỉu này rồi mới phải.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Anh phát hiện được gì à?”
Đoạn Lệ ghé sát vào lỗ tai Kỳ Vô Quá, gần như chỉ có thể nghe được tiếng gió: “Trong rơm có tóc.”
Tác giả có lời muốn nói: Loại hồ nằm trên đỉnh núi này có sự tham khảo từ hồ Bảo Phong(2) của Trương Gia Giới.
************
Chú thích:
(1) Chủ nghĩa duy tâm: Là một trường phái của triết học, cho rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tâm thức và thuộc về tâm thức. Nếu phái duy vật cho rằng vật chất có trước ý thức, thì phái duy tâm lại cho rằng ý thức có trước vật chất, ví dụ cho dễ hiểu là các hình thức tôn giáo, thờ phụng thần phật tâm linh…
(2) Hồ Bảo Phong: Là một hồ nước ngọt nằm trong khu thắng cảnh Vũ Lăng Nguyên, thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Bao bọc xung quanh hồ là những ngọn núi đá vôi sừng sững, cảnh quan thiên nhiên hùng vĩ.