Chương 62
Cảm giác một ngọn lửa đột nhiên bùng lên thiêu đốt khiến Kỳ Vô Quá trong nháy mắt trở nên thất thần.
Đoạn Lệ ngồi bên giường có chút kinh ngạc.
Vừa rồi hắn chỉ thấy Kỳ Vô Quá nâng tay gỡ khuyên tai, màu sắc của cái bớt nơi eo lập tức trở nên mãnh liệt mà xinh đẹp, sau đó loại màu sắc diễm lệ đó lan tỏa ra toàn bộ phần lưng, tràn tới tận sau gáy.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Lệ được nhìn thấy toàn bộ trận pháp kích phát, phù văn đỏ rực như ngọn lửa đang cháy, hơn nữa làn da của Kỳ Vô Quá hơi tái nhợt, thật là khiến người ta muốn…
“Sao rồi?”
Thanh âm của Kỳ Vô Quá kéo linh hồn Đoạn Lệ thanh tỉnh trở lại, hắn đột nhiên có chút nghi hoặc, loại kích động điên cuồng mà tràn ngập ham muốn chiếm hữu từ tận đáy lòng mình vừa rồi là chuyện gì?
Không giống hắn chút nào.
Đoạn Lệ đứng dậy nói: “Tôi đi uống cốc nước đã, sau đó có thể bắt đầu rồi.”
Giọng nói của hắn hơi khàn đi, không giống với thanh âm lạnh lùng ngày thường lắm.
Kỳ Vô Quá trở người, để phần lưng bị thiêu đốt kề sát với lớp lụa trên giường, điều này giúp cậu dễ chịu hơn một chút.
“Đoạn Lệ, anh nhanh lên, trận pháp này kích phát làm tôi đau quá.”
Vì để dời đi sự chú ý, Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn dụng cụ xăm hình đặt trên giường. Ngoại trừ ngân châm cùng thuốc nhuộm ra, trên khay còn có một tờ giấy vẽ phù trận.
Kỳ Vô Quá lúc này có ký ức của quỷ sai mấy ngàn năm, tất nhiên có thể hiểu được phù trận.
Cậu liếc mắt một cái là biết phù trận này có tác dụng trói chặt hồn phách của hai người, lại không khiến cho Tỏa Hồn Trận phản kích.
Không ngờ trong giới thiên sư hiện nay lại còn có nhân vật tài giỏi xuất chúng như vậy, không kém bao nhiêu so với thiên sư đến từ ngàn năm trước.
Phải biết thời đại kia quá khác hiện nay, độ khó tu hành thấp hơn rất nhiều.
Đoạn Lệ này quả là đáng để kết giao làm bạn bè.
Kỳ Vô Quá cũng không vì nhớ được quá nhiều chuyện mà từ chối trói buộc với Đoạn Lệ, mặc dù thân phận trước khi chuyển thế của cậu khá đặc biệt, nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tình huống nguy hiểm trong không gian quỷ vực rất nhiều, Kỳ Vô Quá không muốn mỗi lần như vậy lại phải gỡ khuyên tai xuống, trong thời gian Tỏa Hồn Trận bị kích phát, loại cảm giác kia cậu cũng khó mà chịu đựng nổi.
Nếu như có thể trói buộc với thiên sư tài giỏi như Đoạn Lệ, sẽ tương đương với việc làm ít ăn nhiều mà lại dễ dàng qua cửa trong không gian quỷ vực.
Đương nhiên, đây là suy xét về mặt lý tính.
Nếu xét về mặt cảm tính của Kỳ Vô Quá, có bạn có bè cùng qua cửa sẽ càng kích thích hơn. Dù gì chơi game phải có bạn mới thú vị.
Ngay khi Kỳ Vô Quá đang miên man suy nghĩ, Đoạn Lệ lại đi vào.
Hắn ngồi xuống bên giường, nói: “Bắt đầu thôi, có thể sẽ hơi đau.”
Kỳ Vô Quá vùi mặt vào gối lần nữa, trầm giọng nói: “Không sao đâu, lúc trận pháp này xuất hiện, lưng tôi cứ như bị lửa đốt vậy, chút đau đớn của kim châm chắc không cảm nhận được đâu.”
Tiếp theo là khoảng thời gian dài chìm trong im lặng, Kỳ Vô Quá biết vẽ bùa cần tập trung cao độ, chỉ cần có chút sai lầm nào đều sẽ tạo nên hiệu quả khác một trời một vực, vì vậy không lên tiếng quấy rầy người phía sau.
Chỉ là đau đớn mà Tỏa Hồn Trận mang đến quá mức mãnh liệt, Kỳ Vô Quá thậm chí còn không cảm nhận được Đoạn Lệ đang châm vào đâu, phù trận vẽ đến đoạn nào rồi.
“Xong.”
Trong lòng cậu đang rối bời, âm thanh của Đoạn Lệ cuối cùng cũng vang lên.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên lạnh hẳn đi, cậu đang muốn đứng lên, lại bị Đoạn Lệ nhẹ nhàng đè xuống.
“Để tôi bôi thuốc đã, đề phòng nó bị sưng.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao rồi?”
Đoạn Lệ nói: “Hiệu quả rất tốt, sau này hẳn là có thể chuẩn bị tiến vào không gian quỷ vực.”
Hắn dừng một chút, lại hỏi: “Chiếc khuyên trên tai cậu dùng để ức chế Tỏa Hồn Trận đúng không?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Có thể nói như vậy, nếu không trận pháp này mà kích phát lên sẽ rất khó chịu.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi sẽ nghiên cứu nó, giúp cậu giải quyết vấn đề này.”
“Hả?” Kỳ Vô Quá kinh ngạc, sau đó nói, “Cái thứ này không dễ giải quyết lắm đâu, đừng phiền phức thế làm gì, khuyên tai này xài cũng tốt lắm.”
Đoạn Lệ nhìn vào lỗ tai Kỳ Vô Quá trong chốc lát, nói ra hai chữ: “Không phiền.”
Không chờ Kỳ Vô Quá nói gì thêm, Đoạn Lệ đứng dậy nói: “Được rồi, cậu đi tắm đi, tẩy bớt thuốc nhuộm thừa bên ngoài là được.”
Kỳ Vô Quá nghe vậy bèn theo lời Đoạn Lệ đi vào phòng tắm. Tuy rằng nhà chính Đoạn gia thiết kế theo lối cổ xưa, thế nhưng phương tiện hiện đại thì không thiếu.
Tỷ như phòng tắm mang phong cách hiện đại, đẩy chiếc cửa gỗ cổ điển ra là phòng tắm sang trọng đập vào mắt, khiến cho người ta có cảm giác đứng giữa hai thời đại đan xen vậy.
Đoạn Lệ nói: “Trong ngăn kéo có khăn tắm sạch, cậu cứ dùng tự nhiên.”
Nói xong, Đoạn Lệ khép cửa rời đi.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới có thời gian nhìn lại tình huống phía sau của mình, trong phòng tắm có một tấm gương lớn, tuy góc độ không tốt lắm, muốn nhìn phải quay đầu ra sau, nhưng vẫn có thể thấy khá là rõ ràng.
Ở ngay phần chính giữa bớt phía sau hông xuất hiện một mảng hoa văn giống hệt với hình xăm trên ngực Đoạn Lệ, có lẽ là vì mới vừa xăm xong, nên nó mang màu đỏ tươi, chứ không phải đỏ sậm như trên ngực Đoạn Lệ.
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn một lúc lâu, cảm thấy vị trí của ấn bớt Tỏa Hồn Trận không hợp lý cho lắm.
Thật ra vị trí bớt vốn rất thích hợp, lan tràn từ dưới lưng đến tận phần sau tai.
Nhưng sau khi thêm phù văn trói buộc vào, nó lại trở nên không thích hợp nữa. Có lẽ là vì hình xăm nằm ngay trên bớt, lại hơi chếch xuống sát dưới một chút, mặc quần jean lên, hình xăm sẽ bị che bớt một nửa.
Nhìn qua có hơi ám muội, cũng khiến người ta mơ hồ.
“Bỏ đi, hữu dụng là được.”
Kỳ Vô Quá không để ý lắm, xác định bùa chú hữu hiệu xong thì xoay người, soi gương đeo khuyên tai lên.
********
Lúc Kỳ Vô Quá lau tóc đi vào phòng Đoạn Lệ, đã thấy Đoạn Lệ ngồi bên bàn uống trà.
Quần áo trên người hắn đã được đổi, tóc cũng còn hơi ướt.
“Anh cũng đi tắm à?”
Động tác bưng chén trà của Đoạn Lệ hơi dừng lại, sau đó mới lên tiếng: “Ừ, tôi mới đi bôn ba về, tắm cho thoải mái.”
Kỳ Vô Quá biết Đoạn Lệ là người hay để ý, cho nên không cảm thấy có gì lạ.
Cậu ngồi xuống, nói: “Có tác dụng không?”
Đoạn Lệ thả chén trà xuống: “Tay.”
Kỳ Vô Quá ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, ngón tay của Đoạn Lệ chạm vào tay cậu, chỉ thấy tiếp đó cánh tay bắt đầu nóng lên.
Thời gian đếm ngược theo đó mà hiện ra.
01:00:00
Kỳ Vô Quá vừa nhìn đã biết trận pháp có tác dụng, vậy nên thời gian đếm ngược mới thay đổi, giống hệt với thời gian trên cánh tay Đoạn Lệ.
Lần này quá trình bước vào không gian quỷ vực không hề bất ngờ, thậm chí Kỳ Vô Quá còn làm một thí nghiệm nhỏ, đến tận lúc thời gian đếm ngược kết thúc cũng không đẩy cửa tiến vào.
Mà khi con số quay ngược đến 0, cậu chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó hơi lịm đi.
Cũng may có người bên cạnh đỡ lấy cậu, bằng không Kỳ Vô Quá sẽ phải đặt mông xuống đất rồi.
Kỳ Vô Quá nói: “Cảm ơn.”
Trước mắt đã khôi phục lại bình thường, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Đoạn Lệ.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng bây giờ là thời gian nhận vai diễn, thế mà Đoạn Lệ lại ở chung một không gian với cậu.
“Trói buộc xong, có chung không gian nhận vai diễn cũng là chuyện bình thường.” Dường như Đoạn Lệ đọc được suy nghĩ của cậu, trực tiếp giải thích.
Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, tạo tổ đội xong thì phải vào giai đoạn chọn nhân vật, thảo luận sách lược qua cửa, đây mới là chân lý của tổ đội.”
“…”
Đoạn Lệ không còn lời nào để nói, quyết định nâng tay nhấn vào nút lựa chọn nhân vật.
Khi màn hình chọn vai diễn hiện ra, Kỳ Vô Quá có hơi giật mình nhíu mày, có vẻ màn chơi này thú vị lắm đây.
Bởi vì cách lựa chọn nhân vật cũng rất đặc thù, hình đại diện cũng giống nhau như đúc, phần sơ lược bên dưới chỉ ngắn gọn vài chữ.
Phượt thủ A, phượt thủ B, phượt thủ C…
Ngoài những thứ đó ra, không còn bất kỳ một dòng giới thiệu nào nữa.
Kỳ Vô Quá xem xong giới thiệu nhân vật, nói: “Xem ra còn có màn khó nữa đấy, phải tùy cơ thôi.”
Đoạn Lệ gật đầu: “Xem sơ lược cốt truyện đi.”
“Được.”
Sau đó là một quãng yên lặng kéo dài, Kỳ Vô Quá vốn tưởng đối phương đề nghị như vậy, hơn nữa cũng không dùng điểm để chọn vai diễn, vậy thì hắn dĩ nhiên sẽ tiện tay mở sơ lược cốt truyện.
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Tôi không có điểm.”
Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, cảm thấy rất là kinh ngạc: “Không có điểm? Sao lại thế được, dù sao lần trước qua cửa cũng phải có ít điểm khen thưởng chứ?”
“Có lẽ là do bug(1), mở giới thiệu cốt truyện đi.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ không muốn nói nhiều về chuyện này nên cũng không truy hỏi nữa, dùng năm mươi điểm của mình mở sơ lược cốt truyện.
Màn hình giữa không trung bắt đầu hiện lên hình ảnh.
Màn quay lần này không giống với trước đây, chỉ có một người.
Hình ảnh tối mịt mù, trong màn đêm u ám, có một nhóm người vây quanh lửa trại.
Ngọn lửa bốc cháy chiếu sáng một phạm vi nhỏ xung quanh, ở cách đó không xa là một mảnh sóng nước lấp lánh, xem ra nơi này là cạnh một cái hồ.
Những người vây quanh đống lửa kia, nam có nữ có, tuổi tác không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất là biểu cảm trên mặt.
Biểu cảm trên khuôn mặt họ rất lạ, nó giống như loại thành kính như người đi hành hương, hệt như làm việc đó giờ khắc này là một việc vô cùng cao cả vậy.
Một người trung niên trong đó lên tiếng: “Tôi sám hối…”
Âm thanh tiếp theo bị tiếng tách tách của ngọn lửa cháy hừng hực nuốt mất, không thể nghe rõ nội dung.
Đợi đến lúc người kia nói xong, những người vây quanh đống lửa khác mang theo thần sắc cổ vũ mà vỗ tay.
Sau đó, hình ảnh tối lại.
Màn hình sáng lên lần thứ hai, vẫn là lửa trại như trước, vẫn là những người ngày hôm qua.
Thứ khác nhau duy nhất là số người ngồi vây quanh lửa ít đi một, vị trí bị thiếu mất kia là trung niên hôm qua nói sám hối.
Biểu cảm của mọi người vô cùng thành kính, dường như sự biến mất của một người không làm ảnh hưởng gì tới họ.
Lần này mở miệng là một thiếu nữ còn trẻ, cô nói rằng: “Tôi sám hối…”
Hình ảnh sau đó không khác gì với ngày hôm qua.
Tình tiết cứ như vậy lặp đi lặp lại, mãi đến khi quanh đống lửa chỉ còn một người.
Người kia đứng dậy, thời điểm hắn lọt vào màn hình lần nữa, tay đã cầm theo chiếc laptop. Màn hình laptop sáng lên, kết hợp với ánh lửa trại bập bùng khiến ánh sáng trên mặt hắn lúc có lúc không.
Tay hắn liên tục gõ bàn phím, trên miệng lại treo lên nụ cười vi diệu.
Hình ảnh chuyển hướng về phía màn hình laptop, trên màn ảnh là một chiếc thiệp, tiêu đề in trên đó là: Thiên đường nhân gian, đến rồi không muốn rời đi nữa.
Sau đó, hình ảnh tối sầm lại, sơ lược cốt truyện kết thúc.
**************
Chú thích:
(1) Bug: Là lỗi phần mềm là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước được.
Đoạn Lệ ngồi bên giường có chút kinh ngạc.
Vừa rồi hắn chỉ thấy Kỳ Vô Quá nâng tay gỡ khuyên tai, màu sắc của cái bớt nơi eo lập tức trở nên mãnh liệt mà xinh đẹp, sau đó loại màu sắc diễm lệ đó lan tỏa ra toàn bộ phần lưng, tràn tới tận sau gáy.
Đây là lần đầu tiên Đoạn Lệ được nhìn thấy toàn bộ trận pháp kích phát, phù văn đỏ rực như ngọn lửa đang cháy, hơn nữa làn da của Kỳ Vô Quá hơi tái nhợt, thật là khiến người ta muốn…
“Sao rồi?”
Thanh âm của Kỳ Vô Quá kéo linh hồn Đoạn Lệ thanh tỉnh trở lại, hắn đột nhiên có chút nghi hoặc, loại kích động điên cuồng mà tràn ngập ham muốn chiếm hữu từ tận đáy lòng mình vừa rồi là chuyện gì?
Không giống hắn chút nào.
Đoạn Lệ đứng dậy nói: “Tôi đi uống cốc nước đã, sau đó có thể bắt đầu rồi.”
Giọng nói của hắn hơi khàn đi, không giống với thanh âm lạnh lùng ngày thường lắm.
Kỳ Vô Quá trở người, để phần lưng bị thiêu đốt kề sát với lớp lụa trên giường, điều này giúp cậu dễ chịu hơn một chút.
“Đoạn Lệ, anh nhanh lên, trận pháp này kích phát làm tôi đau quá.”
Vì để dời đi sự chú ý, Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn dụng cụ xăm hình đặt trên giường. Ngoại trừ ngân châm cùng thuốc nhuộm ra, trên khay còn có một tờ giấy vẽ phù trận.
Kỳ Vô Quá lúc này có ký ức của quỷ sai mấy ngàn năm, tất nhiên có thể hiểu được phù trận.
Cậu liếc mắt một cái là biết phù trận này có tác dụng trói chặt hồn phách của hai người, lại không khiến cho Tỏa Hồn Trận phản kích.
Không ngờ trong giới thiên sư hiện nay lại còn có nhân vật tài giỏi xuất chúng như vậy, không kém bao nhiêu so với thiên sư đến từ ngàn năm trước.
Phải biết thời đại kia quá khác hiện nay, độ khó tu hành thấp hơn rất nhiều.
Đoạn Lệ này quả là đáng để kết giao làm bạn bè.
Kỳ Vô Quá cũng không vì nhớ được quá nhiều chuyện mà từ chối trói buộc với Đoạn Lệ, mặc dù thân phận trước khi chuyển thế của cậu khá đặc biệt, nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.
Tình huống nguy hiểm trong không gian quỷ vực rất nhiều, Kỳ Vô Quá không muốn mỗi lần như vậy lại phải gỡ khuyên tai xuống, trong thời gian Tỏa Hồn Trận bị kích phát, loại cảm giác kia cậu cũng khó mà chịu đựng nổi.
Nếu như có thể trói buộc với thiên sư tài giỏi như Đoạn Lệ, sẽ tương đương với việc làm ít ăn nhiều mà lại dễ dàng qua cửa trong không gian quỷ vực.
Đương nhiên, đây là suy xét về mặt lý tính.
Nếu xét về mặt cảm tính của Kỳ Vô Quá, có bạn có bè cùng qua cửa sẽ càng kích thích hơn. Dù gì chơi game phải có bạn mới thú vị.
Ngay khi Kỳ Vô Quá đang miên man suy nghĩ, Đoạn Lệ lại đi vào.
Hắn ngồi xuống bên giường, nói: “Bắt đầu thôi, có thể sẽ hơi đau.”
Kỳ Vô Quá vùi mặt vào gối lần nữa, trầm giọng nói: “Không sao đâu, lúc trận pháp này xuất hiện, lưng tôi cứ như bị lửa đốt vậy, chút đau đớn của kim châm chắc không cảm nhận được đâu.”
Tiếp theo là khoảng thời gian dài chìm trong im lặng, Kỳ Vô Quá biết vẽ bùa cần tập trung cao độ, chỉ cần có chút sai lầm nào đều sẽ tạo nên hiệu quả khác một trời một vực, vì vậy không lên tiếng quấy rầy người phía sau.
Chỉ là đau đớn mà Tỏa Hồn Trận mang đến quá mức mãnh liệt, Kỳ Vô Quá thậm chí còn không cảm nhận được Đoạn Lệ đang châm vào đâu, phù trận vẽ đến đoạn nào rồi.
“Xong.”
Trong lòng cậu đang rối bời, âm thanh của Đoạn Lệ cuối cùng cũng vang lên.
Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên lạnh hẳn đi, cậu đang muốn đứng lên, lại bị Đoạn Lệ nhẹ nhàng đè xuống.
“Để tôi bôi thuốc đã, đề phòng nó bị sưng.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao rồi?”
Đoạn Lệ nói: “Hiệu quả rất tốt, sau này hẳn là có thể chuẩn bị tiến vào không gian quỷ vực.”
Hắn dừng một chút, lại hỏi: “Chiếc khuyên trên tai cậu dùng để ức chế Tỏa Hồn Trận đúng không?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Có thể nói như vậy, nếu không trận pháp này mà kích phát lên sẽ rất khó chịu.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi sẽ nghiên cứu nó, giúp cậu giải quyết vấn đề này.”
“Hả?” Kỳ Vô Quá kinh ngạc, sau đó nói, “Cái thứ này không dễ giải quyết lắm đâu, đừng phiền phức thế làm gì, khuyên tai này xài cũng tốt lắm.”
Đoạn Lệ nhìn vào lỗ tai Kỳ Vô Quá trong chốc lát, nói ra hai chữ: “Không phiền.”
Không chờ Kỳ Vô Quá nói gì thêm, Đoạn Lệ đứng dậy nói: “Được rồi, cậu đi tắm đi, tẩy bớt thuốc nhuộm thừa bên ngoài là được.”
Kỳ Vô Quá nghe vậy bèn theo lời Đoạn Lệ đi vào phòng tắm. Tuy rằng nhà chính Đoạn gia thiết kế theo lối cổ xưa, thế nhưng phương tiện hiện đại thì không thiếu.
Tỷ như phòng tắm mang phong cách hiện đại, đẩy chiếc cửa gỗ cổ điển ra là phòng tắm sang trọng đập vào mắt, khiến cho người ta có cảm giác đứng giữa hai thời đại đan xen vậy.
Đoạn Lệ nói: “Trong ngăn kéo có khăn tắm sạch, cậu cứ dùng tự nhiên.”
Nói xong, Đoạn Lệ khép cửa rời đi.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới có thời gian nhìn lại tình huống phía sau của mình, trong phòng tắm có một tấm gương lớn, tuy góc độ không tốt lắm, muốn nhìn phải quay đầu ra sau, nhưng vẫn có thể thấy khá là rõ ràng.
Ở ngay phần chính giữa bớt phía sau hông xuất hiện một mảng hoa văn giống hệt với hình xăm trên ngực Đoạn Lệ, có lẽ là vì mới vừa xăm xong, nên nó mang màu đỏ tươi, chứ không phải đỏ sậm như trên ngực Đoạn Lệ.
“…”
Kỳ Vô Quá nhìn một lúc lâu, cảm thấy vị trí của ấn bớt Tỏa Hồn Trận không hợp lý cho lắm.
Thật ra vị trí bớt vốn rất thích hợp, lan tràn từ dưới lưng đến tận phần sau tai.
Nhưng sau khi thêm phù văn trói buộc vào, nó lại trở nên không thích hợp nữa. Có lẽ là vì hình xăm nằm ngay trên bớt, lại hơi chếch xuống sát dưới một chút, mặc quần jean lên, hình xăm sẽ bị che bớt một nửa.
Nhìn qua có hơi ám muội, cũng khiến người ta mơ hồ.
“Bỏ đi, hữu dụng là được.”
Kỳ Vô Quá không để ý lắm, xác định bùa chú hữu hiệu xong thì xoay người, soi gương đeo khuyên tai lên.
********
Lúc Kỳ Vô Quá lau tóc đi vào phòng Đoạn Lệ, đã thấy Đoạn Lệ ngồi bên bàn uống trà.
Quần áo trên người hắn đã được đổi, tóc cũng còn hơi ướt.
“Anh cũng đi tắm à?”
Động tác bưng chén trà của Đoạn Lệ hơi dừng lại, sau đó mới lên tiếng: “Ừ, tôi mới đi bôn ba về, tắm cho thoải mái.”
Kỳ Vô Quá biết Đoạn Lệ là người hay để ý, cho nên không cảm thấy có gì lạ.
Cậu ngồi xuống, nói: “Có tác dụng không?”
Đoạn Lệ thả chén trà xuống: “Tay.”
Kỳ Vô Quá ngoan ngoãn đặt tay lên bàn, ngón tay của Đoạn Lệ chạm vào tay cậu, chỉ thấy tiếp đó cánh tay bắt đầu nóng lên.
Thời gian đếm ngược theo đó mà hiện ra.
01:00:00
Kỳ Vô Quá vừa nhìn đã biết trận pháp có tác dụng, vậy nên thời gian đếm ngược mới thay đổi, giống hệt với thời gian trên cánh tay Đoạn Lệ.
Lần này quá trình bước vào không gian quỷ vực không hề bất ngờ, thậm chí Kỳ Vô Quá còn làm một thí nghiệm nhỏ, đến tận lúc thời gian đếm ngược kết thúc cũng không đẩy cửa tiến vào.
Mà khi con số quay ngược đến 0, cậu chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó hơi lịm đi.
Cũng may có người bên cạnh đỡ lấy cậu, bằng không Kỳ Vô Quá sẽ phải đặt mông xuống đất rồi.
Kỳ Vô Quá nói: “Cảm ơn.”
Trước mắt đã khôi phục lại bình thường, cậu nhìn thấy khuôn mặt của Đoạn Lệ.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng bây giờ là thời gian nhận vai diễn, thế mà Đoạn Lệ lại ở chung một không gian với cậu.
“Trói buộc xong, có chung không gian nhận vai diễn cũng là chuyện bình thường.” Dường như Đoạn Lệ đọc được suy nghĩ của cậu, trực tiếp giải thích.
Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Thì ra là vậy, tạo tổ đội xong thì phải vào giai đoạn chọn nhân vật, thảo luận sách lược qua cửa, đây mới là chân lý của tổ đội.”
“…”
Đoạn Lệ không còn lời nào để nói, quyết định nâng tay nhấn vào nút lựa chọn nhân vật.
Khi màn hình chọn vai diễn hiện ra, Kỳ Vô Quá có hơi giật mình nhíu mày, có vẻ màn chơi này thú vị lắm đây.
Bởi vì cách lựa chọn nhân vật cũng rất đặc thù, hình đại diện cũng giống nhau như đúc, phần sơ lược bên dưới chỉ ngắn gọn vài chữ.
Phượt thủ A, phượt thủ B, phượt thủ C…
Ngoài những thứ đó ra, không còn bất kỳ một dòng giới thiệu nào nữa.
Kỳ Vô Quá xem xong giới thiệu nhân vật, nói: “Xem ra còn có màn khó nữa đấy, phải tùy cơ thôi.”
Đoạn Lệ gật đầu: “Xem sơ lược cốt truyện đi.”
“Được.”
Sau đó là một quãng yên lặng kéo dài, Kỳ Vô Quá vốn tưởng đối phương đề nghị như vậy, hơn nữa cũng không dùng điểm để chọn vai diễn, vậy thì hắn dĩ nhiên sẽ tiện tay mở sơ lược cốt truyện.
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Tôi không có điểm.”
Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, cảm thấy rất là kinh ngạc: “Không có điểm? Sao lại thế được, dù sao lần trước qua cửa cũng phải có ít điểm khen thưởng chứ?”
“Có lẽ là do bug(1), mở giới thiệu cốt truyện đi.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoạn Lệ không muốn nói nhiều về chuyện này nên cũng không truy hỏi nữa, dùng năm mươi điểm của mình mở sơ lược cốt truyện.
Màn hình giữa không trung bắt đầu hiện lên hình ảnh.
Màn quay lần này không giống với trước đây, chỉ có một người.
Hình ảnh tối mịt mù, trong màn đêm u ám, có một nhóm người vây quanh lửa trại.
Ngọn lửa bốc cháy chiếu sáng một phạm vi nhỏ xung quanh, ở cách đó không xa là một mảnh sóng nước lấp lánh, xem ra nơi này là cạnh một cái hồ.
Những người vây quanh đống lửa kia, nam có nữ có, tuổi tác không giống nhau, điểm giống nhau duy nhất là biểu cảm trên mặt.
Biểu cảm trên khuôn mặt họ rất lạ, nó giống như loại thành kính như người đi hành hương, hệt như làm việc đó giờ khắc này là một việc vô cùng cao cả vậy.
Một người trung niên trong đó lên tiếng: “Tôi sám hối…”
Âm thanh tiếp theo bị tiếng tách tách của ngọn lửa cháy hừng hực nuốt mất, không thể nghe rõ nội dung.
Đợi đến lúc người kia nói xong, những người vây quanh đống lửa khác mang theo thần sắc cổ vũ mà vỗ tay.
Sau đó, hình ảnh tối lại.
Màn hình sáng lên lần thứ hai, vẫn là lửa trại như trước, vẫn là những người ngày hôm qua.
Thứ khác nhau duy nhất là số người ngồi vây quanh lửa ít đi một, vị trí bị thiếu mất kia là trung niên hôm qua nói sám hối.
Biểu cảm của mọi người vô cùng thành kính, dường như sự biến mất của một người không làm ảnh hưởng gì tới họ.
Lần này mở miệng là một thiếu nữ còn trẻ, cô nói rằng: “Tôi sám hối…”
Hình ảnh sau đó không khác gì với ngày hôm qua.
Tình tiết cứ như vậy lặp đi lặp lại, mãi đến khi quanh đống lửa chỉ còn một người.
Người kia đứng dậy, thời điểm hắn lọt vào màn hình lần nữa, tay đã cầm theo chiếc laptop. Màn hình laptop sáng lên, kết hợp với ánh lửa trại bập bùng khiến ánh sáng trên mặt hắn lúc có lúc không.
Tay hắn liên tục gõ bàn phím, trên miệng lại treo lên nụ cười vi diệu.
Hình ảnh chuyển hướng về phía màn hình laptop, trên màn ảnh là một chiếc thiệp, tiêu đề in trên đó là: Thiên đường nhân gian, đến rồi không muốn rời đi nữa.
Sau đó, hình ảnh tối sầm lại, sơ lược cốt truyện kết thúc.
**************
Chú thích:
(1) Bug: Là lỗi phần mềm là một lỗi hay hỏng hóc trong chương trình hoặc hệ thống máy tính khiến nó tạo ra kết quả không chính xác hoặc không mong muốn hoặc hành xử theo những cách không lường trước được.