Chương 63: Thiếp muốn làm nguyên soái nhị phu nhân
Giản Nại làm nũng mà không bị Lục Trạch Phong từ chối.
Thậm chí anh còn chẳng tỏ vẻ không vui, chí nói với cậu rằng điều kiện ở căn cứ không thể so với ở nhà, có thể sẽ hơi đơn sơ một tí.
Giản Nại lắc đầu: "Không sao đâu ạ."
Đơn sơ nào có gì, cậu cũng đâu bắt bẻ, dễ nuôi lắm á.
Lúc ấy ở bờ sông cái gì cũng không có, ngay cả gia vị cũng không, mà cậu ăn với thấy ngon đó thôi.
Có là sơn hào hải vị thì cũng không bằng hương vị kia được.
Lục Trạch Phong dẫn cậu ra ngoài căn cứ, nơi này có canteen, còn có không ít binh lính cũng đang dùng cơm, bọn họ nhìn thấy đại nguyên soái dẫn theo một cậu thanh niên xinh xắn đáng yêu tới đây, không tự chủ mà dời mắt nhìn về phía cậu, tinh tế đánh giá, nhỏ giọng nghị luận, không dám nói quá to tiếng.
Chỉ là lúc đi ngang qua, Giản Nại vẫn sẽ nghe được những lời thì thầm bàn tán:
"Đây là nguyên soái phu nhân đó à?"
"Đẹp thế nhờ."
"Xinh thế."
"Đúng là một Dạ Oanh xinh đẹp."
"Tui cũng muốn lấy vợ nữa..."
Giản Nại nghe xong thì đỏ mặt, dường như Lục Trạch Phong cũng nghe thấy họ nghị luận nên anh cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ kéo Giản Nại đi gần về phía sau mình hơn, che đi phần lớn ánh mắt của một số kẻ đang mộng tưởng.
Lục Trạch Phong tìm một cái bàn sạch sẽ rồi để Giản Nại ngồi xuống, nói với cậu: "Chờ ta một chút."
Giản Nại ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Trạch Phong tới chỗ người phụ trách canteen, dáng người anh cao lớn đĩnh bạt từ tốn nói chuyện với quản lý, quản lý nghiêm túc nghe, rồi tôn kính cẩn thận đáp lời.
Tiếp đó
Lục Trạch Phong tiến vào sau bếp.
Giản Nại ngoan ngoãn ngồi chờ, thật ra cậu cũng không ngại tầm mắt của những người xung quanh cho lắm, bởi vì phần lớn bọn họ đều không có ác ý, chỉ mang theo một chút đánh giá tò mò.
Nghề nghiệp của Giản Nại ở đời trước chính là người nổi tiếng, cho nên cậu không bài xích hay mẫn cảm với ánh mắt của mọi người.
Dưới tầm mắt của mọi người, cậu mau chóng nhận ra một ánh mắt bất thiện.
Giản Nại nhìn về phía ánh mắt kia, phát hiện đó là công chúa của tinh cầu này.
Vị công chúa này ngồi gần đó nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu nhìn qua nên ả ta không nhìn nữa, chỉ là sắc mặt cô ta vẫn lạnh tanh như cũ.
Giản Nại cảm thấy khó hiểu vãi.
Nhưng cậu không quan tâm nhiều, dù gì cũng chỉ là khách qua đường thôi mà.
Cậu thu hồi ánh mắt của mình, ngồi ở trên ghế chờ Lục Trạch Phong trở về, chờ cũng không lâu lắm.
Lục Trạch Phong nhanh chóng bước ra từ bên trong, trong tay của anh còn cầm thêm một cái mâm, trên đó là vài con cá đã được nướng, ngửi mùi thôi là đã thấy thèm rồi.
Giản Nại vui vẻ nheo mắt: "Anh về rồi ạ?"
Lục Trạch Phong đáp, thả mâm xuống: "Nếm thử xem."
Giản Nại đói bụng lắm rồi, gấp chờ không nổi, gật đầu vài cái cầm nĩa lên ăn ngay, cậu có chút hấp tấp nên ăn vội vã miếng cá nóng hổi, hít hà một hơi, có chút oán hận nhìn về phía Lục Trạch Phong, làm nũng: "Nóng quá."
Giống như yêu ai thì cậu sẽ thích làm nũng với người đó.
Được người yêu chiều chuộng nhiều thì sẽ không biết cái gì gọi là....
Kiêng kị.
Lục Trạch Phong chiều cậu, Giản Nại tin vào điều đó.
Lục Trạch Phong ngồi xuống đối diện cậu, cầm lấy nĩa tách thịt cá ra, tự mình thổi một ngụm, đưa tới bên miệng Giản Nại: "Ăn nào."
Giản Nại tự nhiên cúi đầu ăn lấy, trong mắt cậu như có hàng ngàn ngôi sao lộng lẫy hội tụ lại với nhau, cười ngọt ngào: "Ngon lắm đó."
Đáy mắt Lục Trạch Phong xẹt qua ý cười.
Giản Nại dùng nĩa xắn một miệng: "Anh cũng ăn thử đi."
Lục Trạch Phong nói với cậu: "Ta không đói bụng."
"Không đói cũng phải ăn chứ." Giản Nại không chịu thua: "Anh ăn mấy miếng đi mà."
Lục Trạch Phong không lay chuyển được cậu, đành nuốt miếng cá vào.
Giản Nại lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.
Động tác hai người bọn họ tự nhiên thân mật, không hề cảm thấy có gì không ổn, nhưng binh lính ở đó lại có cảm giác giống như là con chó ven đường tự dưng bị đạp một cái, khiếp sợ đến nỗi rớt cả cằm!
Cái người đó chính là nguyên soái ít nói ít cười, lạnh lùng quạnh quẽ của bọn họ đó sao?
Ai đó tới đấm bọn họ một cái cho tỉnh táo lại đi có được không?
Tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ nhìn họ, chỉ có một người phụ nữ ở trong góc âm thầm siết chặt lấy bàn tay.
Nghe nói hôm nay thẩm phán của tinh tế Liên Bang đã tới, tinh cầu của bọn họ tiêu vong nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tham lam nên dẫn đến ô nhiễm và tàn sát động vật, không phù hợp với điều kiện thu lưu của tinh cầu cao cấp, vũ trụ luôn nghiêm trị với các hành vi phạm tội này, cho nên có rất ít tinh cầu được bọn họ thu lại, cuối cùng phán quyết của họ là đày cư dân ở đây tới một hành tinh xa xôi khác làm lưu dân!
Như vậy sao mà được...
Ta chính là công chúa.
Sao có thể trở thành kẻ lưu lạc được?
Công chúa biết rõ cơ hội duy nhất của chính mình chính là quấn lấy đùi của vị tướng nào đó, cùng nhau quay về Ám Tinh, đó chính là số mệnh tốt nhất của ả!
Nhưng công chúa kiều quý như ả sao lại xuống nước đi lấy lòng quan quân bình thường được chứ, hơn nữa đội quân của Lục Trạch Phong cực kỳ nghiêm khắc, hầu hết các tướng sĩ muốn né ả còn né không kịp, khách khí thủ lễ, không cho ả cơ hội xuống tay.
Hơn nữa công chúa cảm thấy trong nhóm người này cũng chỉ có Lục Trạch Phong là xứng đôi vừa lứa với mình nhất.
Trong lòng công chúa bỗng nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Giản Nại và Lục Trạch Phong ở bên đó ăn cơm xong, Lục Trạch Phong còn có công việc cần phải làm, sai binh lính đưa Giản Nại trở về nghỉ ngơi.
Giản Nại vừa ăn xong nên no căng bụng, đi chậm chạp trên đường, vừa đi không lâu thì đã gặp một người con gái đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng bước chân của cậu liền quay đầu.
Giản Nại tự dưng hiểu ra rằng cô ta đang đợi mình.
Cậu biết cô ta, chính là cái người đã từng gặp ở phòng làm việc.
Giản Nại vừa đi ngang qua, cô ta chủ động nói: "Nói chuyện một chút được không?"
Giản Nại dừng lại, ghé mắt nhìn ả: "Công chúa muốn nói gì?"
Công chúa mỉm cười: "Chuyện nhà thôi mà, xoắn xuýt làm gì."
Giản Nại không sợ cô ta, gật đầu xem như đồng ý, hỏi: "Thế công chúa muốn gì?"
Công chúa lạnh lùng đi cùng với Giản Nại, xa xa ở phía sau là binh lính đang đi theo, hai người đi ở trên quân hạm, quân hạm này rất lớn, xuyên thấu qua lớp cửa kính bảo hộ của quân hạm có thể nhìn thấy bầu trời đỏ thẫm ở bên ngoài, hai người chậm rãi dạo bước mà đi, sắc trời âm trầm làm người có chút sợ hãi.
Công chúa từ tốn nói: "Ngài Giản đây là người Ám Tinh à?"
...
Giản Nại: "Đúng vậy."
"Tôi có nghe thấy." Công chúa mím môi cười nói: "Ám Tinh là là một hành tinh rất giàu có, tôi có biết về chủng tộc và chế độ của nơi đó, nghe nói ở đó đại quý tộc có thể cưới rất nhiều thê thiếp đúng không?"
Giản Nại không biết cô ta nhắc vấn đề này để làm gì, nhưng vẫn là đáp lời.
Công chúa nhìn cậu sâu xa, cười cười nói: "Nghe nói Lục nguyên soái chỉ mới cưới một người mà thôi."
Giản Nại nhìn cô ả, sắc mặt lạnh lùng: "Rốt cục cô muốn nói gì."
Công chúa không ngờ rằng cậu sẽ thẳng thắn như thế, nhưng điều cô ta đã quyết thì chẳng sợ cái đách gì cả: "Tôi muốn nói là, một mình ngài Giản đây chăm sóc nguyên soái rất vất vả nhỉ, tôi nguyện gì giúp ngài đây phân ưu."
"......"
Tự dưng tìm mình tâm sự nói muốn làm vợ bé hả?
Giản Nại bất ngờ, nhưng may thay trước khi kết hôn cậu đã bắt Lục Trạch Phong hứa hẹn, cậu nói: "Xin lỗi, anh ấy đã nói chỉ cưới một mình tôi thôi."
Công chúa ngẩn người, ả cho rằng Giản Nại đang khuyên mình từ bỏ, liền cười cười nói: "Ngài Giản, tôi nghĩ ngài cũng biết rõ, người như bọn họ sao chỉ có thể có một vợ thôi chứ?"
Giản Nại gật đầu: "Tôi biết, nhưng anh ấy đã hứa với tôi rồi."
Công chúa không tin lời Giản Nại nói.
Giản Nại nghiêm túc nhìn cô ta: "Tôi tin anh ấy."
Công chúa chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng ả là sông cuộn biển gầm cảm xúc hâm mộ và ghen tuông, thiếu chút nữa đã nhấn chìm ả ta.
Giản Nại chuẩn bị rời đi, trước khi đi, cậu nhìn công chúa nói: "Bản thân cô cũng rất ưu tú, tôi hiểu tình cảnh của cô, trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt, chúc cô có thể tìm được hạnh phúc của chính mình."
Cậu biết công chúa là một người đáng thương, cho nên cậu không nói gì nữa rồi rời đi.
Buổi tối lúc Lục Trạch Phong trở về, Giản Nại còn đang đọc sách.
Lục Trạch Phong rất ít khi thấy cậu đọc sách, bất ngờ đi tới hỏi: "Đang đọc gì đấy?"
"Lịch sử vũ trụ ạ." Giản Nại cảm thấy như đang mở ra thế giới mới, cậu biết được quá nhiều tinh cầu đã bị tồn vong và huỷ diệt, cảm khái một tiếng nói: "Sinh mệnh quá yếu ớt."
Lục Trạch Phong đem áo khoác ném lên sô pha, nói với cậu: "Cá lớn nuốt cá bé là pháp tắc của vũ trụ, không cần quá chú ý."
Giản Nại chợt nhào vào trong lòng anh.
Lục Trạch Phong sờ đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Hôm nay một mình có chán không?"
"Không đâu, trở về là ngủ luôn." Giản Nại ngáp một cái: "Gần đây em hay ngủ lắm ạ."
Lục Trạch Phong nhéo mặt cậu: "Cuộc sống nhàn quả nhỉ?"
Giản Nại cười tủm tỉm dựa vào trong lòng ngực anh: "Ở với anh là thấy vui rồi."
Cậu không nói với Lục Trạch Phong chuyện xảy ra hồi nãy, bởi vì cậu cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nhưng cậu không ngờ rằng có binh lính ở đó thì tất nhiên Lục Trạch Phong không thể nào mà không biết được.
Ánh mắt Lục Trạch Phong sâu lắng, anh ôm Giản Nại nói: "Ngày mai chúng ta trở về nhé."
Giản Nại bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc nói: "Nhanh vậy ạ?"
"Không hề, ta đã ở đây nửa tháng có thừa rồi." Lục Trạch Phong giải ngắn gọn súc tích: "Ngày mai người của tinh tế Liên Bang đến, bọn họ sẽ tiếp nhận công việc còn lại."
Lúc này Giản Nại mới gật đầu, cậu thấp thỏm nói: "Còn người dân ở đây... không cần cứu ạ?"
Lục Trạch Phong cảm nhận được nỗi sợ của cậu, anh xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của cậu, thấp giọng nói: "Là bọn họ tự gieo gió gặt bão."
Giản Nại không hiểu tại sao cảm thấy rất đau lòng, cậu thấp giọng: "Nếu biết sẽ có kết cục này, bọn họ sẽ biết bảo vệ môi trường chứ?"
"Trước khi tinh cầu này xảy ra chuyện, vũ trụ đã từng rơi vào tình trạng khai thác quá độ, cuối cùng có rất nhiều tinh cầu chết vì bị cắn nuốt." Lục Trạch Phong nói: "Ô nhiễm môi trường không giết bọn họ, mà là bọn họ tự diệt bản thân."
Giản Nại bỗng nhiên nghĩ tới Ám Tinh.
Lúc trước khi vừa xuyên đến đây, cậu từng rất kinh ngạc vì ý thức bảo vệ môi trường của người Ám Tinh.
Thành phố lớn của bọn họ đại đa số được xây ở không trung, còn ở mặt đất là rừng rậm bạt ngàn trải dài, biển cả sạch sẽ trong veo, những loài động vật có môi trường sống thoải mái nhất, mang đến phản ứng dây chuyền rằng rừng rậm thải ra khí oxy nguyên chất khiến không khí vô cùng tươi mát, bốn mùa rõ rệt.
Lần đầu tiên cậu tiến vào thành phố trên không trung đã kinh ngạc đến vậy, thì khi cậu nhìn lên bầu trời thấy những đàn chim tự do tự tại bay lượn, những loài động vật đó được tôn trọng và bảo vệ, không cần phải lo lắng bị săn bắn hay an toàn sinh mệnh, con người và tự nhiên sống với nhau hoà thuận.
Bầu trời của Ám Tinh lúc nào cũng xanh thẳm trong veo.
Là một tinh cầu mạnh nhất vũ trụ, họ không hề khai thác tài nguyên quá mức tinh cầu của mình, trừ những tài nguyên có thể tái sử dụng đang có hiện tại, Ám Tinh chuyên nhập khẩu phần lớn các tài nguyên từ các hành tinh khác.
Tài phú và tài chính của bọn họ thì dựa vào kỹ thuật khoa học tiên tiến và quân sự.
Giản Nại nhỏ giọng nói: "Hy vọng sau này sẽ không còn những chuyện bi thương như vậy nữa."
Lục Trạch Phong cúi đầu hôn lên trán cậu, không nói gì hơn, chỉ nói: "Một hành tinh muốn tập trung vào phát triển và sinh sản thì chuyện khai thác tài nguyên là tất yếu, có đôi khi họ không còn sự lựa chọn nào khác, Ám Tinh bây giờ cũng đã từng có lúc đi nhầm đường, thậm chí thiếu chút nữa dẫn tới diệt tộc."
Giản Nại ngạc nhiên nhìn anh: "Thật vậy ạ?"
"Ừm." Lục Trạch Phong nhớ lại lịch sử, thấp giọng nói: "Ám Tinh đã từng bởi vì môi trường thay đổi đã dẫn tới tình huống không có em bé mới được sinh ra trong mấy ngàn vạn năm."
Giản Nại thấy sốc tận cùng, cậu vốn chưa từng dám nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Mấy ngàn vạn năm?
Thế tộc Ám Tinh sao vẫn chưa bị diệt tộc nhỉ?
Rồi làm thế nào em bé mới xuất hiện được?
Cậu đang mắc về nhà đọc lịch sử tiếp đây này.
Lục Trạch Phong không để cậu ngủ quá nhiều, đang chuẩn bị nói chuyện thì thiết bị đầu cuối vang lên, là tiếng chuông chỉ dành cho sự vụ khẩn cấp, anh nhìn qua rồi lập tức đứng dậy nói với Giản Nại: "Ta có việc phải ra ngoài một chuyến, em ở đây đợi đừng đi đâu cả."
Giản Nại gật gật đầu.
......
Lúc này đây, ở bên kia.
Bên ngoài phòng công chúa có tiếng người bàn tán xôn xao.
"Biết gì chưa, người của Liên Bang tới rồi đó."
"Tui nghe bọn họ tới lâu rồi, nguyên soái tới đón luôn rồi."
"Vậy chẳng phải ngày mai tụi mình bị lưu đày luôn sao."
"Nghe bảo chỗ đó loạn lắm..."
"Chúng mình là dân chạy nạn thì thôi, tội nghiệp công chúa kia kìa ~"
"Ha ha ha, công chúa gì giờ này, hành tinh đã thành ra như này thì cô ta chẳng là cái thá gì nữa!"
Công chúa nghe xong rất sợ hãi, thị nữ của cô ta đi tới.
Nhỏ giọng nức nở: "Công chúa, chúng ta phải làm sao đây, một khi Ám Tinh rút quân, chúng ta sẽ bị đưa đi lưu đày mất."
Ánh mắt công chúa tràn đầy lo lắng và oán hận.
Sao cô ta lại không hận được chứ?
Tại sao những người khác có thể rời đi mà cô tại lại không thể, lại còn bị lưu đày?
Tại sao cũng yếu ớt như nhau, mà Giản Nại lại có thể hưởng phúc, mà ả lại phải chờ đợi số mệnh tương lai?
Không, ả không muốn nhận mệnh, muốn chết thì cùng chết!
Hận ý trong đáy mắt công chúa càng ngày càng rõ ràng, ả ta đi đến bên cửa sổ quân hạm, phát hiện ra quân hạm này đang đáp xuống gần mặt đất để kết nối với quân hạm Liên Bang, cách đó không xa có rất nhiều thực vật và người biến dị.
Khoé miệng ả ta nhếch lên thành một nụ cười điên dại.
Thậm chí anh còn chẳng tỏ vẻ không vui, chí nói với cậu rằng điều kiện ở căn cứ không thể so với ở nhà, có thể sẽ hơi đơn sơ một tí.
Giản Nại lắc đầu: "Không sao đâu ạ."
Đơn sơ nào có gì, cậu cũng đâu bắt bẻ, dễ nuôi lắm á.
Lúc ấy ở bờ sông cái gì cũng không có, ngay cả gia vị cũng không, mà cậu ăn với thấy ngon đó thôi.
Có là sơn hào hải vị thì cũng không bằng hương vị kia được.
Lục Trạch Phong dẫn cậu ra ngoài căn cứ, nơi này có canteen, còn có không ít binh lính cũng đang dùng cơm, bọn họ nhìn thấy đại nguyên soái dẫn theo một cậu thanh niên xinh xắn đáng yêu tới đây, không tự chủ mà dời mắt nhìn về phía cậu, tinh tế đánh giá, nhỏ giọng nghị luận, không dám nói quá to tiếng.
Chỉ là lúc đi ngang qua, Giản Nại vẫn sẽ nghe được những lời thì thầm bàn tán:
"Đây là nguyên soái phu nhân đó à?"
"Đẹp thế nhờ."
"Xinh thế."
"Đúng là một Dạ Oanh xinh đẹp."
"Tui cũng muốn lấy vợ nữa..."
Giản Nại nghe xong thì đỏ mặt, dường như Lục Trạch Phong cũng nghe thấy họ nghị luận nên anh cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ kéo Giản Nại đi gần về phía sau mình hơn, che đi phần lớn ánh mắt của một số kẻ đang mộng tưởng.
Lục Trạch Phong tìm một cái bàn sạch sẽ rồi để Giản Nại ngồi xuống, nói với cậu: "Chờ ta một chút."
Giản Nại ngoan ngoãn gật đầu.
Lục Trạch Phong tới chỗ người phụ trách canteen, dáng người anh cao lớn đĩnh bạt từ tốn nói chuyện với quản lý, quản lý nghiêm túc nghe, rồi tôn kính cẩn thận đáp lời.
Tiếp đó
Lục Trạch Phong tiến vào sau bếp.
Giản Nại ngoan ngoãn ngồi chờ, thật ra cậu cũng không ngại tầm mắt của những người xung quanh cho lắm, bởi vì phần lớn bọn họ đều không có ác ý, chỉ mang theo một chút đánh giá tò mò.
Nghề nghiệp của Giản Nại ở đời trước chính là người nổi tiếng, cho nên cậu không bài xích hay mẫn cảm với ánh mắt của mọi người.
Dưới tầm mắt của mọi người, cậu mau chóng nhận ra một ánh mắt bất thiện.
Giản Nại nhìn về phía ánh mắt kia, phát hiện đó là công chúa của tinh cầu này.
Vị công chúa này ngồi gần đó nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu nhìn qua nên ả ta không nhìn nữa, chỉ là sắc mặt cô ta vẫn lạnh tanh như cũ.
Giản Nại cảm thấy khó hiểu vãi.
Nhưng cậu không quan tâm nhiều, dù gì cũng chỉ là khách qua đường thôi mà.
Cậu thu hồi ánh mắt của mình, ngồi ở trên ghế chờ Lục Trạch Phong trở về, chờ cũng không lâu lắm.
Lục Trạch Phong nhanh chóng bước ra từ bên trong, trong tay của anh còn cầm thêm một cái mâm, trên đó là vài con cá đã được nướng, ngửi mùi thôi là đã thấy thèm rồi.
Giản Nại vui vẻ nheo mắt: "Anh về rồi ạ?"
Lục Trạch Phong đáp, thả mâm xuống: "Nếm thử xem."
Giản Nại đói bụng lắm rồi, gấp chờ không nổi, gật đầu vài cái cầm nĩa lên ăn ngay, cậu có chút hấp tấp nên ăn vội vã miếng cá nóng hổi, hít hà một hơi, có chút oán hận nhìn về phía Lục Trạch Phong, làm nũng: "Nóng quá."
Giống như yêu ai thì cậu sẽ thích làm nũng với người đó.
Được người yêu chiều chuộng nhiều thì sẽ không biết cái gì gọi là....
Kiêng kị.
Lục Trạch Phong chiều cậu, Giản Nại tin vào điều đó.
Lục Trạch Phong ngồi xuống đối diện cậu, cầm lấy nĩa tách thịt cá ra, tự mình thổi một ngụm, đưa tới bên miệng Giản Nại: "Ăn nào."
Giản Nại tự nhiên cúi đầu ăn lấy, trong mắt cậu như có hàng ngàn ngôi sao lộng lẫy hội tụ lại với nhau, cười ngọt ngào: "Ngon lắm đó."
Đáy mắt Lục Trạch Phong xẹt qua ý cười.
Giản Nại dùng nĩa xắn một miệng: "Anh cũng ăn thử đi."
Lục Trạch Phong nói với cậu: "Ta không đói bụng."
"Không đói cũng phải ăn chứ." Giản Nại không chịu thua: "Anh ăn mấy miếng đi mà."
Lục Trạch Phong không lay chuyển được cậu, đành nuốt miếng cá vào.
Giản Nại lúc này mới vừa lòng nở nụ cười.
Động tác hai người bọn họ tự nhiên thân mật, không hề cảm thấy có gì không ổn, nhưng binh lính ở đó lại có cảm giác giống như là con chó ven đường tự dưng bị đạp một cái, khiếp sợ đến nỗi rớt cả cằm!
Cái người đó chính là nguyên soái ít nói ít cười, lạnh lùng quạnh quẽ của bọn họ đó sao?
Ai đó tới đấm bọn họ một cái cho tỉnh táo lại đi có được không?
Tất cả mọi người cực kỳ hâm mộ nhìn họ, chỉ có một người phụ nữ ở trong góc âm thầm siết chặt lấy bàn tay.
Nghe nói hôm nay thẩm phán của tinh tế Liên Bang đã tới, tinh cầu của bọn họ tiêu vong nguyên nhân chủ yếu là bởi vì tham lam nên dẫn đến ô nhiễm và tàn sát động vật, không phù hợp với điều kiện thu lưu của tinh cầu cao cấp, vũ trụ luôn nghiêm trị với các hành vi phạm tội này, cho nên có rất ít tinh cầu được bọn họ thu lại, cuối cùng phán quyết của họ là đày cư dân ở đây tới một hành tinh xa xôi khác làm lưu dân!
Như vậy sao mà được...
Ta chính là công chúa.
Sao có thể trở thành kẻ lưu lạc được?
Công chúa biết rõ cơ hội duy nhất của chính mình chính là quấn lấy đùi của vị tướng nào đó, cùng nhau quay về Ám Tinh, đó chính là số mệnh tốt nhất của ả!
Nhưng công chúa kiều quý như ả sao lại xuống nước đi lấy lòng quan quân bình thường được chứ, hơn nữa đội quân của Lục Trạch Phong cực kỳ nghiêm khắc, hầu hết các tướng sĩ muốn né ả còn né không kịp, khách khí thủ lễ, không cho ả cơ hội xuống tay.
Hơn nữa công chúa cảm thấy trong nhóm người này cũng chỉ có Lục Trạch Phong là xứng đôi vừa lứa với mình nhất.
Trong lòng công chúa bỗng nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Giản Nại và Lục Trạch Phong ở bên đó ăn cơm xong, Lục Trạch Phong còn có công việc cần phải làm, sai binh lính đưa Giản Nại trở về nghỉ ngơi.
Giản Nại vừa ăn xong nên no căng bụng, đi chậm chạp trên đường, vừa đi không lâu thì đã gặp một người con gái đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng bước chân của cậu liền quay đầu.
Giản Nại tự dưng hiểu ra rằng cô ta đang đợi mình.
Cậu biết cô ta, chính là cái người đã từng gặp ở phòng làm việc.
Giản Nại vừa đi ngang qua, cô ta chủ động nói: "Nói chuyện một chút được không?"
Giản Nại dừng lại, ghé mắt nhìn ả: "Công chúa muốn nói gì?"
Công chúa mỉm cười: "Chuyện nhà thôi mà, xoắn xuýt làm gì."
Giản Nại không sợ cô ta, gật đầu xem như đồng ý, hỏi: "Thế công chúa muốn gì?"
Công chúa lạnh lùng đi cùng với Giản Nại, xa xa ở phía sau là binh lính đang đi theo, hai người đi ở trên quân hạm, quân hạm này rất lớn, xuyên thấu qua lớp cửa kính bảo hộ của quân hạm có thể nhìn thấy bầu trời đỏ thẫm ở bên ngoài, hai người chậm rãi dạo bước mà đi, sắc trời âm trầm làm người có chút sợ hãi.
Công chúa từ tốn nói: "Ngài Giản đây là người Ám Tinh à?"
...
Giản Nại: "Đúng vậy."
"Tôi có nghe thấy." Công chúa mím môi cười nói: "Ám Tinh là là một hành tinh rất giàu có, tôi có biết về chủng tộc và chế độ của nơi đó, nghe nói ở đó đại quý tộc có thể cưới rất nhiều thê thiếp đúng không?"
Giản Nại không biết cô ta nhắc vấn đề này để làm gì, nhưng vẫn là đáp lời.
Công chúa nhìn cậu sâu xa, cười cười nói: "Nghe nói Lục nguyên soái chỉ mới cưới một người mà thôi."
Giản Nại nhìn cô ả, sắc mặt lạnh lùng: "Rốt cục cô muốn nói gì."
Công chúa không ngờ rằng cậu sẽ thẳng thắn như thế, nhưng điều cô ta đã quyết thì chẳng sợ cái đách gì cả: "Tôi muốn nói là, một mình ngài Giản đây chăm sóc nguyên soái rất vất vả nhỉ, tôi nguyện gì giúp ngài đây phân ưu."
"......"
Tự dưng tìm mình tâm sự nói muốn làm vợ bé hả?
Giản Nại bất ngờ, nhưng may thay trước khi kết hôn cậu đã bắt Lục Trạch Phong hứa hẹn, cậu nói: "Xin lỗi, anh ấy đã nói chỉ cưới một mình tôi thôi."
Công chúa ngẩn người, ả cho rằng Giản Nại đang khuyên mình từ bỏ, liền cười cười nói: "Ngài Giản, tôi nghĩ ngài cũng biết rõ, người như bọn họ sao chỉ có thể có một vợ thôi chứ?"
Giản Nại gật đầu: "Tôi biết, nhưng anh ấy đã hứa với tôi rồi."
Công chúa không tin lời Giản Nại nói.
Giản Nại nghiêm túc nhìn cô ta: "Tôi tin anh ấy."
Công chúa chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng ả là sông cuộn biển gầm cảm xúc hâm mộ và ghen tuông, thiếu chút nữa đã nhấn chìm ả ta.
Giản Nại chuẩn bị rời đi, trước khi đi, cậu nhìn công chúa nói: "Bản thân cô cũng rất ưu tú, tôi hiểu tình cảnh của cô, trên đời này có rất nhiều đàn ông tốt, chúc cô có thể tìm được hạnh phúc của chính mình."
Cậu biết công chúa là một người đáng thương, cho nên cậu không nói gì nữa rồi rời đi.
Buổi tối lúc Lục Trạch Phong trở về, Giản Nại còn đang đọc sách.
Lục Trạch Phong rất ít khi thấy cậu đọc sách, bất ngờ đi tới hỏi: "Đang đọc gì đấy?"
"Lịch sử vũ trụ ạ." Giản Nại cảm thấy như đang mở ra thế giới mới, cậu biết được quá nhiều tinh cầu đã bị tồn vong và huỷ diệt, cảm khái một tiếng nói: "Sinh mệnh quá yếu ớt."
Lục Trạch Phong đem áo khoác ném lên sô pha, nói với cậu: "Cá lớn nuốt cá bé là pháp tắc của vũ trụ, không cần quá chú ý."
Giản Nại chợt nhào vào trong lòng anh.
Lục Trạch Phong sờ đầu cậu, thấp giọng hỏi: "Hôm nay một mình có chán không?"
"Không đâu, trở về là ngủ luôn." Giản Nại ngáp một cái: "Gần đây em hay ngủ lắm ạ."
Lục Trạch Phong nhéo mặt cậu: "Cuộc sống nhàn quả nhỉ?"
Giản Nại cười tủm tỉm dựa vào trong lòng ngực anh: "Ở với anh là thấy vui rồi."
Cậu không nói với Lục Trạch Phong chuyện xảy ra hồi nãy, bởi vì cậu cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy, nhưng cậu không ngờ rằng có binh lính ở đó thì tất nhiên Lục Trạch Phong không thể nào mà không biết được.
Ánh mắt Lục Trạch Phong sâu lắng, anh ôm Giản Nại nói: "Ngày mai chúng ta trở về nhé."
Giản Nại bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh, kinh ngạc nói: "Nhanh vậy ạ?"
"Không hề, ta đã ở đây nửa tháng có thừa rồi." Lục Trạch Phong giải ngắn gọn súc tích: "Ngày mai người của tinh tế Liên Bang đến, bọn họ sẽ tiếp nhận công việc còn lại."
Lúc này Giản Nại mới gật đầu, cậu thấp thỏm nói: "Còn người dân ở đây... không cần cứu ạ?"
Lục Trạch Phong cảm nhận được nỗi sợ của cậu, anh xoa xoa tấm lưng mảnh khảnh của cậu, thấp giọng nói: "Là bọn họ tự gieo gió gặt bão."
Giản Nại không hiểu tại sao cảm thấy rất đau lòng, cậu thấp giọng: "Nếu biết sẽ có kết cục này, bọn họ sẽ biết bảo vệ môi trường chứ?"
"Trước khi tinh cầu này xảy ra chuyện, vũ trụ đã từng rơi vào tình trạng khai thác quá độ, cuối cùng có rất nhiều tinh cầu chết vì bị cắn nuốt." Lục Trạch Phong nói: "Ô nhiễm môi trường không giết bọn họ, mà là bọn họ tự diệt bản thân."
Giản Nại bỗng nhiên nghĩ tới Ám Tinh.
Lúc trước khi vừa xuyên đến đây, cậu từng rất kinh ngạc vì ý thức bảo vệ môi trường của người Ám Tinh.
Thành phố lớn của bọn họ đại đa số được xây ở không trung, còn ở mặt đất là rừng rậm bạt ngàn trải dài, biển cả sạch sẽ trong veo, những loài động vật có môi trường sống thoải mái nhất, mang đến phản ứng dây chuyền rằng rừng rậm thải ra khí oxy nguyên chất khiến không khí vô cùng tươi mát, bốn mùa rõ rệt.
Lần đầu tiên cậu tiến vào thành phố trên không trung đã kinh ngạc đến vậy, thì khi cậu nhìn lên bầu trời thấy những đàn chim tự do tự tại bay lượn, những loài động vật đó được tôn trọng và bảo vệ, không cần phải lo lắng bị săn bắn hay an toàn sinh mệnh, con người và tự nhiên sống với nhau hoà thuận.
Bầu trời của Ám Tinh lúc nào cũng xanh thẳm trong veo.
Là một tinh cầu mạnh nhất vũ trụ, họ không hề khai thác tài nguyên quá mức tinh cầu của mình, trừ những tài nguyên có thể tái sử dụng đang có hiện tại, Ám Tinh chuyên nhập khẩu phần lớn các tài nguyên từ các hành tinh khác.
Tài phú và tài chính của bọn họ thì dựa vào kỹ thuật khoa học tiên tiến và quân sự.
Giản Nại nhỏ giọng nói: "Hy vọng sau này sẽ không còn những chuyện bi thương như vậy nữa."
Lục Trạch Phong cúi đầu hôn lên trán cậu, không nói gì hơn, chỉ nói: "Một hành tinh muốn tập trung vào phát triển và sinh sản thì chuyện khai thác tài nguyên là tất yếu, có đôi khi họ không còn sự lựa chọn nào khác, Ám Tinh bây giờ cũng đã từng có lúc đi nhầm đường, thậm chí thiếu chút nữa dẫn tới diệt tộc."
Giản Nại ngạc nhiên nhìn anh: "Thật vậy ạ?"
"Ừm." Lục Trạch Phong nhớ lại lịch sử, thấp giọng nói: "Ám Tinh đã từng bởi vì môi trường thay đổi đã dẫn tới tình huống không có em bé mới được sinh ra trong mấy ngàn vạn năm."
Giản Nại thấy sốc tận cùng, cậu vốn chưa từng dám nghĩ sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Mấy ngàn vạn năm?
Thế tộc Ám Tinh sao vẫn chưa bị diệt tộc nhỉ?
Rồi làm thế nào em bé mới xuất hiện được?
Cậu đang mắc về nhà đọc lịch sử tiếp đây này.
Lục Trạch Phong không để cậu ngủ quá nhiều, đang chuẩn bị nói chuyện thì thiết bị đầu cuối vang lên, là tiếng chuông chỉ dành cho sự vụ khẩn cấp, anh nhìn qua rồi lập tức đứng dậy nói với Giản Nại: "Ta có việc phải ra ngoài một chuyến, em ở đây đợi đừng đi đâu cả."
Giản Nại gật gật đầu.
......
Lúc này đây, ở bên kia.
Bên ngoài phòng công chúa có tiếng người bàn tán xôn xao.
"Biết gì chưa, người của Liên Bang tới rồi đó."
"Tui nghe bọn họ tới lâu rồi, nguyên soái tới đón luôn rồi."
"Vậy chẳng phải ngày mai tụi mình bị lưu đày luôn sao."
"Nghe bảo chỗ đó loạn lắm..."
"Chúng mình là dân chạy nạn thì thôi, tội nghiệp công chúa kia kìa ~"
"Ha ha ha, công chúa gì giờ này, hành tinh đã thành ra như này thì cô ta chẳng là cái thá gì nữa!"
Công chúa nghe xong rất sợ hãi, thị nữ của cô ta đi tới.
Nhỏ giọng nức nở: "Công chúa, chúng ta phải làm sao đây, một khi Ám Tinh rút quân, chúng ta sẽ bị đưa đi lưu đày mất."
Ánh mắt công chúa tràn đầy lo lắng và oán hận.
Sao cô ta lại không hận được chứ?
Tại sao những người khác có thể rời đi mà cô tại lại không thể, lại còn bị lưu đày?
Tại sao cũng yếu ớt như nhau, mà Giản Nại lại có thể hưởng phúc, mà ả lại phải chờ đợi số mệnh tương lai?
Không, ả không muốn nhận mệnh, muốn chết thì cùng chết!
Hận ý trong đáy mắt công chúa càng ngày càng rõ ràng, ả ta đi đến bên cửa sổ quân hạm, phát hiện ra quân hạm này đang đáp xuống gần mặt đất để kết nối với quân hạm Liên Bang, cách đó không xa có rất nhiều thực vật và người biến dị.
Khoé miệng ả ta nhếch lên thành một nụ cười điên dại.