Chương 62: Muốn chăm sóc anh nhiều hơn
Cậu bé tóc đen trầm mặc nhìn khối thịt cá trong tay.
Giản Nại hỏi: "Sao đó?"
Cậu thấy sắc mặt của đứa nhỏ không tốt lắm, thử hỏi: "Em không thích ăn thì đừng ăn nhé."
Cậu bé lắc đầu, tiếp tục ăn hết con cá.
Cậu bé ăn rất nghiêm túc, nhìn rất là ngon, không ỏng ẹo chê bai chút nào.
Giản Nại thấy lạ lẫm buồn cười, vì thế cũng tự nướng cho mình một con, lúc cắn vào miệng thì chẳng thấy mùi vị gì cả, chỉ thấy cả miệng đắng nghét.
Giản Nại đứng hình.
Gì thấy gớm vậy.
Cậu kéo Lục Trạch Phong, nói: "Em đừng ăn nữa."
Bé Lục Trạch Phong lại lắc đầu, bé nghiêm túc ăn xong, trên khuôn mặt non choẹt nở nụ cười chân thành tha thiết, ngọt ngào nhìn Giản Nại, nhẹ giọng nói: "Ăn ngon lắm ạ."
!!!
Giản Nại nhìn cậu bé cười hiền lành như thế thì thấy trái tim mình như hẫng một nhịp.
Sao bé con lại ngoan thế nhỉ?
Thật luôn?
Khác hoàn toàn với bé bự Lục Trạch Phong luôn á!
Không thể tưởng tượng được lúc nguyên soái còn nhỏ lại đáng yêu đến thế, muốn chuche chết mình luôn hay gì?
Giản Nại cười muốn tét hai cái nướu, nhưng cậu không ngờ rằng vẫn còn một con cá chưa được nướng được bé Lục Trạch Phong phát hiện, bé chủ động duỗi tay: "Để em."
Giản Nại không cản bé.
Bé Lục Trạch Phong bắt đầu nướng cá một cách nghiêm túc, chỉ chốc lát đã có mùi hương phát ra, so với Giản Nại còn thơm hơn gấp mấy lần.
Nướng xong, bé chủ động đưa cho Giản Nại.
Giản Nại khó tin chỉ vào chính mình, hỏi: "Cho anh hả?"
Bé Lục Trạch Phong gật đầu.
Giản Nại cảm thấy mình đã bị sự chuche này đầu độc rồi!
Cậu vui vẻ nhận lấy, bỗng nhiên nhớ đến lúc cậu và Lục Trạch Phong vừa mới quen nhau, nguyên soái đại nhân cũng nướng cá cho cậu, không ngờ rằng khi gặp Lục Trạch Phong khi còn nhỏ, anh ấy cũng nướng cá cho mình!
Giản Nại ăn rất vui vẻ, đối diện với ánh mắt tròn xoe đang nhìn mình kia, giống như là... gì nhỉ, không phải rồng, mà là bé cún ngoan ngoãn đang chờ được khen ngợi.
Giản Nại suy nghĩ, hào phóng đưa cá nướng cho Lục Trạch Phong: "Em cũng ăn đi."
Lục Trạch Phong xua xua tay, ngoan ngoãn nói: "Em không ăn."
"Bảo em ăn thì em ăn đi nè." Giản Nại chống cằm: "Em ghét bỏ đồ anh ăn dở hả?"
Bộ dáng cậu thanh tú xinh đẹp, phản chiếu trong ánh mắt cậu không phải là cái nhìn khinh thường ác ý quen thuộc thường ngày của Lục Trạch Phong, ánh mặt trời lúc chiều tà dừng lại trên người cậu, giống như cậu được khoác lên một tầng kim quang lấp lánh.
Lòng Lục Trạch Phong dịu lại, bé nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Giản Nại mỉm cười nhìn bé, đắc ý như thể cá này là tự cậu nướng vậy, hỏi: "Ăn ngon ha?"
Lục Trạch Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Giản Nại cảm thấy bé rất ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi muốn xoa đầu bé.
Thiết bị đầu cuối trên cánh tay Lục Trạch Phong liên tục vang lên, giống như có người đang tìm bé, bé nâng tay lên đọc thông báo, có chút do dự nhìn Giản Nại.
Giản Nại hiểu ngay, cậu nói: "Em có việc bận à, có thì nói nha, không sao đâu."
Nhưng đứa nhỏ này lại không chịu đi.
Giản Nại tò mò nhìn bé.
Lục Trạch Phong dường như rất không nỡ, thấp giọng mở miệng: "Lần sau, lần sau có thể gặp lại nữa không?"
Giọng của bé mang theo sự chờ mong vô tận và cương quyết, nhưng lại khá cản thận, không dám biểu lộ cảm xúc của mình, có vẻ bé rất sợ Giản Nại từ chối.
Có một khắc trong lòng Giản Nại như đã tan ra thành nước.
Cậu khom lưng xoa đầu bé, nhẹ giọng: "Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Lục Trạch Phong nắm lấy góc áo Giản Nại thật lâu không chịu buông ra, đôi bàn tay bé nhỏ kia thậm chí còn hơi run rẩy, giống như Giản Nại là hi vọng cuối cùng của bé vậy, nói nhỏ: "Lần sau em sẽ nướng cá cho anh ăn nữa."
Mũi Giản Nại chua xót, nước mắt dâng trào, cậu gật đầu nói: "Được, anh chờ em."
Cậu bé tóc đen lúc này mới nở nụ cười, vui vẻ rời đi, thân hình bé nhỏ của bé dần biến mất dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng càng ngày càng xa.
Giản Nại nhìn mà thẫn thờ.
Lúc cậu mở mắt ra lần nữa thì là ánh mặt trời chói lọi, cậu đã trở về với hiện thực, muốn nhúc nhích nhưng dường như có gì đó đã đè cậu lại, mở mắt nhìn sang thì đó là gương mặt của Lục Trạch Phong.
Gương mặt thành thục anh tuấn của người trưởng thành không có chút nào giống với gương mặt ngây ngô của đứa bé kia.
Kỳ lạ thay, Giản Nại đờ đẫn nhìn anh.
Đã qua đi nhiều năm nhiều tháng như vậy, một người có vẻ như đao thương bất nhập lại có một mặt yếu ớt như vậy, thì ra dưới vẻ bề ngoài kiên cố lạnh lùng này là một trái tim đã vỡ nát.
Giản Nại nhìn anh, không khỏi thẫn thờ.
Đang nhìn, Lục Trạch Phong nhân lúc cậu đang mất hồn thì mở mắt, đôi mắt đen láy thâm thúy, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Giản Nại chợt hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của anh, giật mình: "Á!"
Lục Trạch Phong thấp giọng: "Đang nghĩ gì thế?"
"Em..." Giản Nại trả lời: "Em nằm mơ."
Lục Trạch Phong đáp: "Mơ thấy ta lúc nhỏ à?"
Giản Nại bất ngờ nhìn anh: "Sao anh biết?"
"Dạ Oanh có năng lực cộng hưởng tinh thần lực từ bạn đời của mình, một khi hai bên tâm ý tương thông thì sẽ dễ dàng sinh ra tinh huống này, đây là độc quyền của chủng tộc em, có thể tiến vào tinh thần của ta, giúp ta chăm sóc tinh thần thức hải." Giọng Lục Trạch Phong trầm thấp: "Em sẽ tiến vào hồi ức ta không muốn nhất, thứ hồi ức tạo ra gánh nặng cho tinh thần lực của ta, khi ta tỉnh lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái thì có nghĩa là em đã tiến vào thành công."
Giản Nại mới hiểu được thì ra là thế, cậu nhấp môi cười: "Thế có phải về sau em không còn cơ hội đi vào nữa ạ, không được nhìn thấy anh lúc nhỏ nữa rồi?"
Ai dè đâu lời này lại làm cho Lục Trạch Phong híp mắt, có chút nguy hiểm nhìn cậu, thấp giọng nói: "Sao, thích nó à?"
"..."
Làm gì có ai ghen với bản thân lúc nhỏ chứ.
Giản Nại nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ Lục Trạch Phong thân mật hôn anh một cái: "Em đây là yêu ai yêu cả đường đi đó, anh có biết không?"
Lục Trạch Phong đỡ lấy cậu, ôm cậu vào lòng không nói gì.
Giản Nại ôm lấy cánh tay anh, dịu giọng nói: "Chỉ là thấy thương anh quá, cho nên muốn chăm sóc anh nhiều hơn."
Trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Lục Trạch Phong ôm người trong lòng càng chặt hơn.
Bụng Giản Nại réo lên, cậu ngượng ngùng nói: "Đói rồi."
Lục Trạch Phong đứng dậy cầm quần áo mặc giúp Giản Nại, động tác của anh dịu dàng tinh tế, không ai nghĩ rằng tướng quân cũng sẽ có thể hầu hạ người khác như vậy, anh hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Giản Nại mỉm cười: "Ăn cá nướng."
Lục Trạch Phong ngẩng đầu nhìn cậu.
Giản Nại được chiều làm tới, mỉm cười: "Muốn anh tự nướng cho em cơ."
Giản Nại hỏi: "Sao đó?"
Cậu thấy sắc mặt của đứa nhỏ không tốt lắm, thử hỏi: "Em không thích ăn thì đừng ăn nhé."
Cậu bé lắc đầu, tiếp tục ăn hết con cá.
Cậu bé ăn rất nghiêm túc, nhìn rất là ngon, không ỏng ẹo chê bai chút nào.
Giản Nại thấy lạ lẫm buồn cười, vì thế cũng tự nướng cho mình một con, lúc cắn vào miệng thì chẳng thấy mùi vị gì cả, chỉ thấy cả miệng đắng nghét.
Giản Nại đứng hình.
Gì thấy gớm vậy.
Cậu kéo Lục Trạch Phong, nói: "Em đừng ăn nữa."
Bé Lục Trạch Phong lại lắc đầu, bé nghiêm túc ăn xong, trên khuôn mặt non choẹt nở nụ cười chân thành tha thiết, ngọt ngào nhìn Giản Nại, nhẹ giọng nói: "Ăn ngon lắm ạ."
!!!
Giản Nại nhìn cậu bé cười hiền lành như thế thì thấy trái tim mình như hẫng một nhịp.
Sao bé con lại ngoan thế nhỉ?
Thật luôn?
Khác hoàn toàn với bé bự Lục Trạch Phong luôn á!
Không thể tưởng tượng được lúc nguyên soái còn nhỏ lại đáng yêu đến thế, muốn chuche chết mình luôn hay gì?
Giản Nại cười muốn tét hai cái nướu, nhưng cậu không ngờ rằng vẫn còn một con cá chưa được nướng được bé Lục Trạch Phong phát hiện, bé chủ động duỗi tay: "Để em."
Giản Nại không cản bé.
Bé Lục Trạch Phong bắt đầu nướng cá một cách nghiêm túc, chỉ chốc lát đã có mùi hương phát ra, so với Giản Nại còn thơm hơn gấp mấy lần.
Nướng xong, bé chủ động đưa cho Giản Nại.
Giản Nại khó tin chỉ vào chính mình, hỏi: "Cho anh hả?"
Bé Lục Trạch Phong gật đầu.
Giản Nại cảm thấy mình đã bị sự chuche này đầu độc rồi!
Cậu vui vẻ nhận lấy, bỗng nhiên nhớ đến lúc cậu và Lục Trạch Phong vừa mới quen nhau, nguyên soái đại nhân cũng nướng cá cho cậu, không ngờ rằng khi gặp Lục Trạch Phong khi còn nhỏ, anh ấy cũng nướng cá cho mình!
Giản Nại ăn rất vui vẻ, đối diện với ánh mắt tròn xoe đang nhìn mình kia, giống như là... gì nhỉ, không phải rồng, mà là bé cún ngoan ngoãn đang chờ được khen ngợi.
Giản Nại suy nghĩ, hào phóng đưa cá nướng cho Lục Trạch Phong: "Em cũng ăn đi."
Lục Trạch Phong xua xua tay, ngoan ngoãn nói: "Em không ăn."
"Bảo em ăn thì em ăn đi nè." Giản Nại chống cằm: "Em ghét bỏ đồ anh ăn dở hả?"
Bộ dáng cậu thanh tú xinh đẹp, phản chiếu trong ánh mắt cậu không phải là cái nhìn khinh thường ác ý quen thuộc thường ngày của Lục Trạch Phong, ánh mặt trời lúc chiều tà dừng lại trên người cậu, giống như cậu được khoác lên một tầng kim quang lấp lánh.
Lòng Lục Trạch Phong dịu lại, bé nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Giản Nại mỉm cười nhìn bé, đắc ý như thể cá này là tự cậu nướng vậy, hỏi: "Ăn ngon ha?"
Lục Trạch Phong nhẹ nhàng gật đầu.
Giản Nại cảm thấy bé rất ngoan ngoãn, ngoan đến nỗi muốn xoa đầu bé.
Thiết bị đầu cuối trên cánh tay Lục Trạch Phong liên tục vang lên, giống như có người đang tìm bé, bé nâng tay lên đọc thông báo, có chút do dự nhìn Giản Nại.
Giản Nại hiểu ngay, cậu nói: "Em có việc bận à, có thì nói nha, không sao đâu."
Nhưng đứa nhỏ này lại không chịu đi.
Giản Nại tò mò nhìn bé.
Lục Trạch Phong dường như rất không nỡ, thấp giọng mở miệng: "Lần sau, lần sau có thể gặp lại nữa không?"
Giọng của bé mang theo sự chờ mong vô tận và cương quyết, nhưng lại khá cản thận, không dám biểu lộ cảm xúc của mình, có vẻ bé rất sợ Giản Nại từ chối.
Có một khắc trong lòng Giản Nại như đã tan ra thành nước.
Cậu khom lưng xoa đầu bé, nhẹ giọng: "Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Lục Trạch Phong nắm lấy góc áo Giản Nại thật lâu không chịu buông ra, đôi bàn tay bé nhỏ kia thậm chí còn hơi run rẩy, giống như Giản Nại là hi vọng cuối cùng của bé vậy, nói nhỏ: "Lần sau em sẽ nướng cá cho anh ăn nữa."
Mũi Giản Nại chua xót, nước mắt dâng trào, cậu gật đầu nói: "Được, anh chờ em."
Cậu bé tóc đen lúc này mới nở nụ cười, vui vẻ rời đi, thân hình bé nhỏ của bé dần biến mất dưới ánh hoàng hôn, bóng dáng càng ngày càng xa.
Giản Nại nhìn mà thẫn thờ.
Lúc cậu mở mắt ra lần nữa thì là ánh mặt trời chói lọi, cậu đã trở về với hiện thực, muốn nhúc nhích nhưng dường như có gì đó đã đè cậu lại, mở mắt nhìn sang thì đó là gương mặt của Lục Trạch Phong.
Gương mặt thành thục anh tuấn của người trưởng thành không có chút nào giống với gương mặt ngây ngô của đứa bé kia.
Kỳ lạ thay, Giản Nại đờ đẫn nhìn anh.
Đã qua đi nhiều năm nhiều tháng như vậy, một người có vẻ như đao thương bất nhập lại có một mặt yếu ớt như vậy, thì ra dưới vẻ bề ngoài kiên cố lạnh lùng này là một trái tim đã vỡ nát.
Giản Nại nhìn anh, không khỏi thẫn thờ.
Đang nhìn, Lục Trạch Phong nhân lúc cậu đang mất hồn thì mở mắt, đôi mắt đen láy thâm thúy, nhưng tinh thần lại rất tốt.
Giản Nại chợt hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của anh, giật mình: "Á!"
Lục Trạch Phong thấp giọng: "Đang nghĩ gì thế?"
"Em..." Giản Nại trả lời: "Em nằm mơ."
Lục Trạch Phong đáp: "Mơ thấy ta lúc nhỏ à?"
Giản Nại bất ngờ nhìn anh: "Sao anh biết?"
"Dạ Oanh có năng lực cộng hưởng tinh thần lực từ bạn đời của mình, một khi hai bên tâm ý tương thông thì sẽ dễ dàng sinh ra tinh huống này, đây là độc quyền của chủng tộc em, có thể tiến vào tinh thần của ta, giúp ta chăm sóc tinh thần thức hải." Giọng Lục Trạch Phong trầm thấp: "Em sẽ tiến vào hồi ức ta không muốn nhất, thứ hồi ức tạo ra gánh nặng cho tinh thần lực của ta, khi ta tỉnh lại cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái thì có nghĩa là em đã tiến vào thành công."
Giản Nại mới hiểu được thì ra là thế, cậu nhấp môi cười: "Thế có phải về sau em không còn cơ hội đi vào nữa ạ, không được nhìn thấy anh lúc nhỏ nữa rồi?"
Ai dè đâu lời này lại làm cho Lục Trạch Phong híp mắt, có chút nguy hiểm nhìn cậu, thấp giọng nói: "Sao, thích nó à?"
"..."
Làm gì có ai ghen với bản thân lúc nhỏ chứ.
Giản Nại nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ Lục Trạch Phong thân mật hôn anh một cái: "Em đây là yêu ai yêu cả đường đi đó, anh có biết không?"
Lục Trạch Phong đỡ lấy cậu, ôm cậu vào lòng không nói gì.
Giản Nại ôm lấy cánh tay anh, dịu giọng nói: "Chỉ là thấy thương anh quá, cho nên muốn chăm sóc anh nhiều hơn."
Trong phòng chìm vào yên tĩnh.
Lục Trạch Phong ôm người trong lòng càng chặt hơn.
Bụng Giản Nại réo lên, cậu ngượng ngùng nói: "Đói rồi."
Lục Trạch Phong đứng dậy cầm quần áo mặc giúp Giản Nại, động tác của anh dịu dàng tinh tế, không ai nghĩ rằng tướng quân cũng sẽ có thể hầu hạ người khác như vậy, anh hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Giản Nại mỉm cười: "Ăn cá nướng."
Lục Trạch Phong ngẩng đầu nhìn cậu.
Giản Nại được chiều làm tới, mỉm cười: "Muốn anh tự nướng cho em cơ."