Chương 3
5
Tôi đại khái hiểu được tâm tư của Liễu Linh Linh.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ muốn nhìn xem người thay thế tôi ba năm qua trông như nào.
Hiển nhiên, trông thấy tôi, cô ta rất đắc ý.
Thế nhưng như vậy thì đã sao, cái giá phải trả là phải nhận một tên bạn trai thiểu năng.
Tôi vẫn duy trì sự thương hại rõ ràng, xách trà sữa đậu phụ hoa quế xoay người rời đi.
Trùm trường nhìn thấy tôi thì nói: “Cô xuất hiện chậm tí nữa là tôi báo cảnh sát rồi.”
Tôi nhún vai: “Đụng phải hai kẻ ngớ ngẩn.”
Hơi mất thời gian nên đá đã tan hơn nửa.
Dù tôi không nói, trùm trường ở trong giấc mơ của tôi cũng sẽ biết nên tôi nói lại hết những lời của Liễu Linh Linh.
Đến trùm trường cũng cười tôi, thấy tôi tức giận, liền liên tục xin lỗi:
“Thật không ngờ, hắn tưởng mình là nam chính ngôn tình à?”
“Sở Huỳnh, cô đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này không liên quan gì đến cô.”
Tôi xấu hổ di di chân.
Nghe nói, ba năm trước, Liễu Linh Linh đến thành phố của chúng tôi tham gia thi nghệ thuật, vừa khéo ở trên con phố nhà tôi.
Trong lúc tình cờ, Cố Thụy vừa gặp đã yêu cô ta, vì vậy nhờ người nghe ngóng.
Bạn học kia đi một vòng hỏi thăm, biết được chỉ có nhà tôi ở đó, hắn lập tức viết thư tình nhờ bạn học gửi cho tôi.
Tôi vốn dĩ cho rằng chuyện yêu đương của tôi chỉ là có đoạn kết không tốt, nhưng bây giờ lại nói với tôi, chuyện yêu đương của tôi đều là hiểu lầm.
Ba năm tình cảm, tôi trở thành sự nhầm lẫn buồn cười nhất.
Cũng bởi vì một kẻ đần độn dẫn đến hiểu lầm nực cười.
Một bàn tay to ấm áp đột nhiên xuất hiện, xoa đầu tôi, là trùm trường không biết lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi.
Anh ta khom lưng, nhỏ giọng dịu dàng nói bên tai tôi:
“Đừng khóc, không thì người ta lại nghĩ là tôi ức hiếp cô đấy!”
“Muốn khóc thì buổi tối vào trong mơ rồi khóc.”
“Ở đó tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
Tôi hơi sửng sốt, ngược lại tôi lập tức gào khóc to hơn.
Đều tại giọng điệu trùm trường quá dịu dàng, sự tủi thân của tôi thoáng chốc không kiềm được mà tuôn trào.
Hôm đó trùm trường phải che mặt đi về…
Tôi đi theo đằng sau, nắm lấy góc áo của anh ta không buông, khóc suốt quãng đường về ký túc xá.
Rất nhiều người qua đường nhiều lần quay đầu lại nhìn.
Trên diễn đàn trường lại bàn tán sôi nổi: “Trời ạ, hôm nay trùm trường lại bắt nạt người khác kìa!”
Làm sao đây, đêm nay không dám mơ thấy anh ta…
Tôi đại khái hiểu được tâm tư của Liễu Linh Linh.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ muốn nhìn xem người thay thế tôi ba năm qua trông như nào.
Hiển nhiên, trông thấy tôi, cô ta rất đắc ý.
Thế nhưng như vậy thì đã sao, cái giá phải trả là phải nhận một tên bạn trai thiểu năng.
Tôi vẫn duy trì sự thương hại rõ ràng, xách trà sữa đậu phụ hoa quế xoay người rời đi.
Trùm trường nhìn thấy tôi thì nói: “Cô xuất hiện chậm tí nữa là tôi báo cảnh sát rồi.”
Tôi nhún vai: “Đụng phải hai kẻ ngớ ngẩn.”
Hơi mất thời gian nên đá đã tan hơn nửa.
Dù tôi không nói, trùm trường ở trong giấc mơ của tôi cũng sẽ biết nên tôi nói lại hết những lời của Liễu Linh Linh.
Đến trùm trường cũng cười tôi, thấy tôi tức giận, liền liên tục xin lỗi:
“Thật không ngờ, hắn tưởng mình là nam chính ngôn tình à?”
“Sở Huỳnh, cô đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này không liên quan gì đến cô.”
Tôi xấu hổ di di chân.
Nghe nói, ba năm trước, Liễu Linh Linh đến thành phố của chúng tôi tham gia thi nghệ thuật, vừa khéo ở trên con phố nhà tôi.
Trong lúc tình cờ, Cố Thụy vừa gặp đã yêu cô ta, vì vậy nhờ người nghe ngóng.
Bạn học kia đi một vòng hỏi thăm, biết được chỉ có nhà tôi ở đó, hắn lập tức viết thư tình nhờ bạn học gửi cho tôi.
Tôi vốn dĩ cho rằng chuyện yêu đương của tôi chỉ là có đoạn kết không tốt, nhưng bây giờ lại nói với tôi, chuyện yêu đương của tôi đều là hiểu lầm.
Ba năm tình cảm, tôi trở thành sự nhầm lẫn buồn cười nhất.
Cũng bởi vì một kẻ đần độn dẫn đến hiểu lầm nực cười.
Một bàn tay to ấm áp đột nhiên xuất hiện, xoa đầu tôi, là trùm trường không biết lúc nào đã đi đến bên cạnh tôi.
Anh ta khom lưng, nhỏ giọng dịu dàng nói bên tai tôi:
“Đừng khóc, không thì người ta lại nghĩ là tôi ức hiếp cô đấy!”
“Muốn khóc thì buổi tối vào trong mơ rồi khóc.”
“Ở đó tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô.”
Tôi hơi sửng sốt, ngược lại tôi lập tức gào khóc to hơn.
Đều tại giọng điệu trùm trường quá dịu dàng, sự tủi thân của tôi thoáng chốc không kiềm được mà tuôn trào.
Hôm đó trùm trường phải che mặt đi về…
Tôi đi theo đằng sau, nắm lấy góc áo của anh ta không buông, khóc suốt quãng đường về ký túc xá.
Rất nhiều người qua đường nhiều lần quay đầu lại nhìn.
Trên diễn đàn trường lại bàn tán sôi nổi: “Trời ạ, hôm nay trùm trường lại bắt nạt người khác kìa!”
Làm sao đây, đêm nay không dám mơ thấy anh ta…