Chương 2
3
Trong giọng nói lưu manh của trùm trường mang theo chút bất đắc dĩ: “Bán đứng cô, sau này tôi còn có thể ngủ được à?”
Tôi: “…Hình như cũng đúng.”
Là hoa khôi cứu vớt tình huống xấu hổ này trong nháy mắt.
Điện thoại của chúng tôi cùng lúc nhận được thông báo.
Liễu Linh Linh đăng bài lên tường của mình bày tỏ: “Thẩm Tây Đình, xin anh đừng vì quan hệ giữa tôi và anh mà trút giận lên bạn trai tôi.”
Thẩm Tây Đình là tên của trùm trường.
Mọi người sôi nổi suy đoán dưới phần bình luận: “Quan hệ gì vậy?”
“Đương nhiên là vấn đề tình cảm rồi!”
Tôi dè dặt hỏi: “Hai người trước đây có quan hệ gì à?”
Hiển nhiên hoa khôi đã mặc định là Thẩm Tây Đình tự mình đi kiếm chuyện nên Thẩm Tây Đình phải gánh sự hiểu nhầm này rồi.
Thẩm Tây Đình cười nhạo một tiếng: “Tôi thì có thể có quan hệ gì với cô gái đó chứ.”
Anh ta quay đầu nhìn tôi: “Có điều cô có thể ngủ ngon là được rồi.”
Ánh nắng sau lưng chiếu xuống, ánh mắt của anh ta ngập ý cười, giọng nói dịu dàng, anh ta làm tôi ngơ ngác, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, thì ra trùm trường đẹp trai như vậy.
Tôi luống cuống, nói mà không suy nghĩ: “Sao lại là giấc ngủ của tôi chứ? Rõ ràng là giấc ngủ của chúng ta!”
Thẩm Tây Đình cười không ngớt, hùa theo: “Cô nói rất đúng, là giấc ngủ của hai chúng ta…”
Mặt tôi đỏ kinh khủng, xem ra tình trạng thiếu ngủ của tôi tới cực hạn rồi.
Về đến ký túc, tôi rất nghiêm túc hỏi các bạn cùng phòng:
“Nếu như các cậu toàn mơ thấy người không thân quen thì phải làm sao?”
Bạn cùng phòng của tôi kinh nghiệm đầy mình, bọn họ vừa mở miệng đã hỏi ngay trọng điểm: “Đẹp trai không?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Tính là thế đi?”
“Lấy ví dụ?”
“Giống như trùm trường vậy.”
Bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt với nhau rồi đến vỗ vai tôi:
“Nhanh lên, trong mơ có thể muốn làm gì thì làm! Đừng lãng phí!”
“Thời kỳ dậy thì kết hợp với đang cô đơn, bọn này có thể hiểu được~”
“Loại chuyện này chỉ có thể gặp không thể cầu, nắm chắc cơ hội đừng bỏ lỡ.”
Tôi: “…” Hình như hướng đi hơi sai sai.
Tôi nhớ lại dáng vẻ của Thẩm Tây Đình, nhất thời đỏ mặt vùi đầu trong chăn.
Ngày hôm sau, Thẩm Tây Đình gửi một biểu tượng cảm xúc tới: Bắt ngay tại trận.jpg
Tôi không còn mặt mũi nào đi gặp Thẩm Tây Đình…
Dù sao thì ở trong mơ tôi đã sờ mó cơ bụng của anh ta cả một đêm.
Bây giờ di dân đến hành tinh khác còn kịp không?
Tin nhắn của Thẩm Tây Đình lại đến: Sàm sỡ tôi rồi thì đừng hòng chạy, mời tôi ăn cơm trước đã.
4
Cẩn thận suy nghĩ lại, mấy ngày nay trùm trường bị tai bay vạ gió, giúp tôi hả giận lại còn cống hiến thể xác, đúng thật không dễ dàng gì.
Con người tôi trước nay luôn sòng phẳng, chưa bao giờ nợ ân tình ai cả thế là tối đó tôi dẫn trùm trường đi đến chợ đêm bên ngoài trường học.
“Đậu phụ ma bà Tứ Xuyên, đậu phụ nướng bằng chảo sắt, đậu phụ chiên sốt tương cay, đậu phụ trứng gói giấy bạc.”
Một bàn đầy đậu phụ, đến chó trong chợ đêm nhìn thấy cũng ngao ngán lắc đầu, quả quyết vẫy đuôi chạy sang bàn kế bên.
Tôi vung tay: “Thế nào? Bao no luôn!”
Trùm trường nhướng mắt liếc tôi: “Nhiều đậu phụ như vậy, có phải buổi tối tôi cần phải trả lại cho cô mấy phần không?”
Anh ta nói lời này, rõ ràng là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi?
Tôi là loại nữ sinh muốn run bần bật cả đêm kia à?
Ừm…cũng khó nói điều đó.
Cho nên nói, bất cứ việc gì cũng nên giữ lại cho mình một con đường lui.
Vì vậy tôi đỏ mặt nhưng có lý không sợ: “Tôi không khống chế được chuyện nằm mơ loại chuyện ấy.”
Trùm trường có ý tứ khác: “Ai biết được có phải cô ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy không?”
Tôi: “Tôi cảm thấy nhân phẩm của tôi vẫn tốt lắm.”
Trùm trường: “Ồ, cần tôi nhắc lại vài chuyện lúc trước của cô không?”
Tôi: “…Không cần đâu.”
Không phải chỉ là mơ đánh bạn trai cũ thôi à? Không phải chỉ là ở trong mơ sờ mó cơ bụng vài lần thôi à?
Ờm…nghe vẻ đúng là nhân phẩm này rất khó nói.
“Ờm thì, dù sao cũng phải mua chút gì đó để uống, tôi thấy bên đó có trà sữa đậu phụ hoa quế, tôi đi mua.”
Trùm trường không chỉ đánh nhau giỏi, tài ăn nói cũng xuất sắc.
Nói (đấu) lý (khẩu) thất bại, tôi chạy trốn đi mua đồ uống.
Trùm trường thế mà lại ở sau lưng tôi cười thành tiếng.
Tôi chạy đến cửa của cửa hàng trà sữa: “Hai ly đậu phụ hoa quế, đá bình thường.”
Mặt tôi đang nóng bừng bừng, cần hạ nhiệt gấp, nếu không thì mã xanh* sẽ chuyển màu ngay tại chỗ mất.
*mã xanh, mã đỏ, mã vàng là chứng nhận sức khỏe trong thời kì dịch bệnh ở Trung Quốc, mã xanh tức là đang khỏe mạnh, mã vàng là nhiệt độ cơ thể 37.3 độ trở lên, mã đỏ là đang mắc bệnh.
“Sở Huỳnh, sao cô lại ở chỗ này? Lại còn đi một mình nữa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là tên khốn Cố Thụy kia.
Liễu Linh Linh cũng ở bên cạnh hắn, nhìn tôi giễu cợt:
“Cố Thụy này, xem ra bạn gái cũ của anh vẫn còn rất cố chấp, có thể trùng hợp thế này tình cờ gặp anh.”
Cố Thụy nghe xong, mặt lạnh lùng nhìn về phía tôi:
“Sở Huỳnh, tôi và cô đã chia tay rồi, tôi cũng đã có bạn gái mới.”
“Mong cô đừng đến quấy rầy chúng tôi.”
Tôi cực kỳ cạn lời: “Dừng dừng dừng! Hai người đúng là trò cười trời sinh một cặp!”
“Chúc hai người khóa chết, ba năm ôm hai, được chưa?”
“Tự luyến nó vừa, ai mà rảnh mà đi theo dõi mấy người chứ.”
Đọc tiểu thuyết nhiều quá à!
May mà khoảng thời gian này thường xuyên cãi nhau với trùm trường nên khả năng mắng người của tôi được tăng cao.
Lúc trước bị chia tay không thể xả cơn tức, hôm nay có thể xả ra hết một lần.
Cố Thụy và Liễu Linh Linh nghe xong, sắc mặt đều không tốt.
Nhưng mà Liễu Linh Linh nhanh chóng nở nụ cười:
“Sở Huỳnh, cô vẫn chưa biết sự thật à? Ba năm trước, Cố Thụy định tỏ tình với tôi, anh ấy hẹn hò với cô chỉ là sai sót ngẫu nhiên thôi.”
Câu nói này như quả bom bay thẳng xuống, tôi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Cố Thụy như đang ngầm thừa nhận.
Tâm trạng tôi chùng xuống.
Lời Liễu Linh Linh nói hẳn là sự thật.
Liễu Linh Linh thừa thắng xông lên, cô ta nói với tôi những lời lẽ lạnh lẽo:
“Cô ở bên Cố Thụy ba năm nay vốn dĩ đều là trộm từ chỗ tôi.”
Tôi còn có thể nói gì?
Tôi chỉ có thể sâu sắc bày tỏ sự đồng tình: “…À cái này, chắc không phải là câu hỏi chỉ số IQ đâu nhỉ?”
Tôi chân thành đề nghị: “Tải một cái app chống lừa đảo đi, chắc là cả đời này Cố Thụy không thể rời khỏi nó đâu.”
Trong giọng nói lưu manh của trùm trường mang theo chút bất đắc dĩ: “Bán đứng cô, sau này tôi còn có thể ngủ được à?”
Tôi: “…Hình như cũng đúng.”
Là hoa khôi cứu vớt tình huống xấu hổ này trong nháy mắt.
Điện thoại của chúng tôi cùng lúc nhận được thông báo.
Liễu Linh Linh đăng bài lên tường của mình bày tỏ: “Thẩm Tây Đình, xin anh đừng vì quan hệ giữa tôi và anh mà trút giận lên bạn trai tôi.”
Thẩm Tây Đình là tên của trùm trường.
Mọi người sôi nổi suy đoán dưới phần bình luận: “Quan hệ gì vậy?”
“Đương nhiên là vấn đề tình cảm rồi!”
Tôi dè dặt hỏi: “Hai người trước đây có quan hệ gì à?”
Hiển nhiên hoa khôi đã mặc định là Thẩm Tây Đình tự mình đi kiếm chuyện nên Thẩm Tây Đình phải gánh sự hiểu nhầm này rồi.
Thẩm Tây Đình cười nhạo một tiếng: “Tôi thì có thể có quan hệ gì với cô gái đó chứ.”
Anh ta quay đầu nhìn tôi: “Có điều cô có thể ngủ ngon là được rồi.”
Ánh nắng sau lưng chiếu xuống, ánh mắt của anh ta ngập ý cười, giọng nói dịu dàng, anh ta làm tôi ngơ ngác, trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, thì ra trùm trường đẹp trai như vậy.
Tôi luống cuống, nói mà không suy nghĩ: “Sao lại là giấc ngủ của tôi chứ? Rõ ràng là giấc ngủ của chúng ta!”
Thẩm Tây Đình cười không ngớt, hùa theo: “Cô nói rất đúng, là giấc ngủ của hai chúng ta…”
Mặt tôi đỏ kinh khủng, xem ra tình trạng thiếu ngủ của tôi tới cực hạn rồi.
Về đến ký túc, tôi rất nghiêm túc hỏi các bạn cùng phòng:
“Nếu như các cậu toàn mơ thấy người không thân quen thì phải làm sao?”
Bạn cùng phòng của tôi kinh nghiệm đầy mình, bọn họ vừa mở miệng đã hỏi ngay trọng điểm: “Đẹp trai không?”
Tôi ngẫm nghĩ: “Tính là thế đi?”
“Lấy ví dụ?”
“Giống như trùm trường vậy.”
Bạn cùng phòng đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt với nhau rồi đến vỗ vai tôi:
“Nhanh lên, trong mơ có thể muốn làm gì thì làm! Đừng lãng phí!”
“Thời kỳ dậy thì kết hợp với đang cô đơn, bọn này có thể hiểu được~”
“Loại chuyện này chỉ có thể gặp không thể cầu, nắm chắc cơ hội đừng bỏ lỡ.”
Tôi: “…” Hình như hướng đi hơi sai sai.
Tôi nhớ lại dáng vẻ của Thẩm Tây Đình, nhất thời đỏ mặt vùi đầu trong chăn.
Ngày hôm sau, Thẩm Tây Đình gửi một biểu tượng cảm xúc tới: Bắt ngay tại trận.jpg
Tôi không còn mặt mũi nào đi gặp Thẩm Tây Đình…
Dù sao thì ở trong mơ tôi đã sờ mó cơ bụng của anh ta cả một đêm.
Bây giờ di dân đến hành tinh khác còn kịp không?
Tin nhắn của Thẩm Tây Đình lại đến: Sàm sỡ tôi rồi thì đừng hòng chạy, mời tôi ăn cơm trước đã.
4
Cẩn thận suy nghĩ lại, mấy ngày nay trùm trường bị tai bay vạ gió, giúp tôi hả giận lại còn cống hiến thể xác, đúng thật không dễ dàng gì.
Con người tôi trước nay luôn sòng phẳng, chưa bao giờ nợ ân tình ai cả thế là tối đó tôi dẫn trùm trường đi đến chợ đêm bên ngoài trường học.
“Đậu phụ ma bà Tứ Xuyên, đậu phụ nướng bằng chảo sắt, đậu phụ chiên sốt tương cay, đậu phụ trứng gói giấy bạc.”
Một bàn đầy đậu phụ, đến chó trong chợ đêm nhìn thấy cũng ngao ngán lắc đầu, quả quyết vẫy đuôi chạy sang bàn kế bên.
Tôi vung tay: “Thế nào? Bao no luôn!”
Trùm trường nhướng mắt liếc tôi: “Nhiều đậu phụ như vậy, có phải buổi tối tôi cần phải trả lại cho cô mấy phần không?”
Anh ta nói lời này, rõ ràng là đang nghi ngờ nhân phẩm của tôi?
Tôi là loại nữ sinh muốn run bần bật cả đêm kia à?
Ừm…cũng khó nói điều đó.
Cho nên nói, bất cứ việc gì cũng nên giữ lại cho mình một con đường lui.
Vì vậy tôi đỏ mặt nhưng có lý không sợ: “Tôi không khống chế được chuyện nằm mơ loại chuyện ấy.”
Trùm trường có ý tứ khác: “Ai biết được có phải cô ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ nấy không?”
Tôi: “Tôi cảm thấy nhân phẩm của tôi vẫn tốt lắm.”
Trùm trường: “Ồ, cần tôi nhắc lại vài chuyện lúc trước của cô không?”
Tôi: “…Không cần đâu.”
Không phải chỉ là mơ đánh bạn trai cũ thôi à? Không phải chỉ là ở trong mơ sờ mó cơ bụng vài lần thôi à?
Ờm…nghe vẻ đúng là nhân phẩm này rất khó nói.
“Ờm thì, dù sao cũng phải mua chút gì đó để uống, tôi thấy bên đó có trà sữa đậu phụ hoa quế, tôi đi mua.”
Trùm trường không chỉ đánh nhau giỏi, tài ăn nói cũng xuất sắc.
Nói (đấu) lý (khẩu) thất bại, tôi chạy trốn đi mua đồ uống.
Trùm trường thế mà lại ở sau lưng tôi cười thành tiếng.
Tôi chạy đến cửa của cửa hàng trà sữa: “Hai ly đậu phụ hoa quế, đá bình thường.”
Mặt tôi đang nóng bừng bừng, cần hạ nhiệt gấp, nếu không thì mã xanh* sẽ chuyển màu ngay tại chỗ mất.
*mã xanh, mã đỏ, mã vàng là chứng nhận sức khỏe trong thời kì dịch bệnh ở Trung Quốc, mã xanh tức là đang khỏe mạnh, mã vàng là nhiệt độ cơ thể 37.3 độ trở lên, mã đỏ là đang mắc bệnh.
“Sở Huỳnh, sao cô lại ở chỗ này? Lại còn đi một mình nữa.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, vậy mà lại là tên khốn Cố Thụy kia.
Liễu Linh Linh cũng ở bên cạnh hắn, nhìn tôi giễu cợt:
“Cố Thụy này, xem ra bạn gái cũ của anh vẫn còn rất cố chấp, có thể trùng hợp thế này tình cờ gặp anh.”
Cố Thụy nghe xong, mặt lạnh lùng nhìn về phía tôi:
“Sở Huỳnh, tôi và cô đã chia tay rồi, tôi cũng đã có bạn gái mới.”
“Mong cô đừng đến quấy rầy chúng tôi.”
Tôi cực kỳ cạn lời: “Dừng dừng dừng! Hai người đúng là trò cười trời sinh một cặp!”
“Chúc hai người khóa chết, ba năm ôm hai, được chưa?”
“Tự luyến nó vừa, ai mà rảnh mà đi theo dõi mấy người chứ.”
Đọc tiểu thuyết nhiều quá à!
May mà khoảng thời gian này thường xuyên cãi nhau với trùm trường nên khả năng mắng người của tôi được tăng cao.
Lúc trước bị chia tay không thể xả cơn tức, hôm nay có thể xả ra hết một lần.
Cố Thụy và Liễu Linh Linh nghe xong, sắc mặt đều không tốt.
Nhưng mà Liễu Linh Linh nhanh chóng nở nụ cười:
“Sở Huỳnh, cô vẫn chưa biết sự thật à? Ba năm trước, Cố Thụy định tỏ tình với tôi, anh ấy hẹn hò với cô chỉ là sai sót ngẫu nhiên thôi.”
Câu nói này như quả bom bay thẳng xuống, tôi nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Cố Thụy như đang ngầm thừa nhận.
Tâm trạng tôi chùng xuống.
Lời Liễu Linh Linh nói hẳn là sự thật.
Liễu Linh Linh thừa thắng xông lên, cô ta nói với tôi những lời lẽ lạnh lẽo:
“Cô ở bên Cố Thụy ba năm nay vốn dĩ đều là trộm từ chỗ tôi.”
Tôi còn có thể nói gì?
Tôi chỉ có thể sâu sắc bày tỏ sự đồng tình: “…À cái này, chắc không phải là câu hỏi chỉ số IQ đâu nhỉ?”
Tôi chân thành đề nghị: “Tải một cái app chống lừa đảo đi, chắc là cả đời này Cố Thụy không thể rời khỏi nó đâu.”