Chương 7: Mê Hoặc
...... Phượng Khanh Tuyệt vẻ mặt ngốc trệ nhìn Tô Tịch Nguyệt, phảng phất như lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.Một hồi lâu, hắn mới nhớ tới chuyện gì đó, mở miệng nói : " Là Phượng Dụ Thành. "" Đúng vậy! " - Tô Tịch Nguyệt ngược lại cũng không có ý định gạt hắn.Tô Tịch Nguyệt cùng Phượng Dụ Thành không phải lưỡng tình tương duyệt mà là do Hoàng đế ban hôn, trước kia cho dù Phượng Khanh Tuyệt có thể không để ý qua, bất quá hiện tại đại hôn sắp tới, chắc hẳn Phượng Khanh Tuyệt khẳng định cũng là nghe phong phanh qua." Trong lòng ngươi có người khác ? "" Không có . " - Tô Tịch Nguyệt biết hắn đang nghi hoặc cái gì, hít sâu một hơi liền nói: "Nguyên nhân cụ thể thứ cho thần nữ không cách nào nói rõ, bất quá thần nữ có thể cam đoan tuyệt đối sẽ không hãm hại Vương gia mang danh bất nghĩa! "Phượng Khanh Tuyệt trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm Tô Tịch Nguyệt: "Ngươi thật sự có thể chữa khỏi chân cho bổn vương sao? "Tô Tịch Nguyệt mím môi dưới, có chút chột dạ. Kỳ thật nàng còn chưa nắm chắc, bất quá nàng cần hắn để giúp nàng giải trừ hôn ước vào ngày mai."Chỉ cần Vương gia đáp ứng yêu cầu của thần nữ, thần nữ nhất định tận hết khả năng để chữa khỏi chân của Vương gia."Phượng Khanh Tuyệt suy nghĩ cân nhắc lại một lát, híp mắt nói: "Chỉ cần ngươi có thể tự gánh chịu hậu quả sau này, bổn vương có thể thực hiện được yêu cầu của ngươi. "Tô Tịch Nguyệt trong nháy mắt mừng rỡ: "Đa tạ Vương gia! Chờ giải trừ được hôn sự này , thần nữ nhất định tuân thủ hứa hẹn trị chân cho Vương gia. "Phượng Khanh Tuyệt nghĩ đến động tác thành thạo của nàng vừa mới xử lý vết thương cho hắn, ngược lại sinh ra một tia chờ mong.Tô Tịch Nguyệt mắt thấy sắc trời không sớm, lại nhìn con ngựa do đám hắc y sát thủ lưu lại trong sơn cốc, con ngươi trong nháy mắt sáng lên."Có cần thần nữ đưa ngài hồi kinh không? " - Tô Tịch Nguyệt trước khi đi, còn không quên quan tâm Phượng Khanh Tuyệt một chút.Phượng Khanh Tuyệt hừ hừ hai tiếng: "Bổn vương còn không có yếu đến loại tình trạng này. "" Vậy thần nữ xin phép cáo từ trước. " - Tô Tịch Nguyệt cũng lười quản hắn, thế nhưng nàng còn có chuyện rất trọng yếu còn muốn làm.Tô Tịch Nguyệt chầm chậm chạy xuống sườn núi, lật người lấy ngựa, trèo lên liền nghênh ngang mà đi.Phượng Khanh Tuyệt nhìn tuấn mã phi nước đại mà đi, mày kiếm khẽ nhướng lên, cũng tung người bay ra ngoài.Tô Tịch Nguyệt một hơi chạy về kinh đô , cũng là không có trở về Phủ tướng quân trước, mà là đi thành hoàng miếu, tìm một tiểu khất cái, cho một đồng bạc vụn để cho hắn đi Thành vương phủ truyền lời.Tiểu khất cái được bạc liền đi Thành vương phủ, chỉ chốc lát sau đã có một nam tử đi một mình ra khỏi vương phủ.Người này không phải ai khác mà chính là Phượng Dụ Thành.Lần thứ hai nhìn thấy Phượng Dụ Thành, đáy mắt Tô Tịch Nguyệt tràn đầy hận ý, vội vàng cưỡi ngựa vụng trộm đi theo.