Chương 3: Sơn Cốc
Gặp phải sơn tặc ?Tô Tịch Nguyệt trong nháy mắt thanh tỉnh lại : "Hiện tại có phải là ngày mùng bảy tháng chạp năm Vĩnh An hay không? "" Đúng vậy Quận chúa, hôm nay là ngày mùng bảy tháng Chạp, ngày mai mùng tám chính là ngày ngài thành thân ! " - Tiểu Ti kỳ quái nhìn Tô Tịch Nguyệt: "Quận chúa hôm nay ngài sao ngay cả ngày trọng đại như vậy cũng quên?"Tô Tịch Nguyệt phẫn nộ nheo mắt lại. Làm thế nào nàng có thể quên đây ?!Kiếp trước, một đêm trước ngày thành thân nàng bị Tô Mạn Vân lừa gạt, đành giấu diếm trong nhà lẻn ra xem hội đèn, vốn hội đèn được tổ chức là ở trong thành, kết quả Tô Mạn Vân mua chuộc xa phu đưa nàng ra ngoài thành. Lại cố ý an bài sơn tặc trói nàng lại, cuối cùng vào ngày thành thân Tô Mạn Vân đi cùng Phượng Dụ Thành đến bắt gian, nàng cũng bởi vậy mà thanh danh bị hủy hết, từ đó về sau bắt đầu phần đời ác mộng của nàng."Tất cả đều dừng lại cho ta ! "Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh, trong nháy mắt liền đem suy nghĩ của Tô Tịch Nguyệt kéo trở về."Quận chúa, những sơn tặc kia hiện đang đuổi theo sắp tới nơi , hay là chúng ta tranh thủ xuống xe chạy đi. " - Tiểu Ti nhìn Quận chúa vẻ mặt lo lắng." Không phải chạy. " - Sống lại một đời, Tô Tịch Nguyệt giờ phút này phi thường bình tĩnh."Như vậy thì làm sao được đây ? " - Tiểu Ti gập đến độ không suy nghĩ được gì nữa.Tô Tịch Nguyệt liền tiến đến bên tai Tiểu Ti ti dặn dò vài câu.Một lát sau, Tiểu Ti lao xuống xe ngựa, chạy ra phía sau một chiếc xe ngựa khác vén rèm xe lên.Biểu tình đắc ý trên mặt Tô Mạn Vân còn chưa kịp thu liễm, đã bị Tiểu Ti nhìn thấy rõ ràng.Nhìn thấy Tiểu Ti ti lại đây, Tô Mạn Vân vội vàng thay một bộ biểu tình vừa sợ hãi vừa lo lắng: "Tiểu Ti, sao em lại tới đây, sao lại không ở bên cạnh đại tỷ tỷ? "" Quận chúa thấy có sơn tặc đã chạy vào rừng, bảo nô tỳ dẫn ngài đến nơi Quận chúa ẩn thân. " - Nói xong cũng mặc kệ Tô Mạn Vân có muốn xuống xe hay không, Tiểu Ti trực tiếp kéo nàng ta xuống xe ngựa.Trong mắt Tô Mạn Vân nhanh chóng hiện lên một tia tức giận. Tô Tịch Nguyệt vừa mới chạy thoát sao ? Mẹ kiếp, sao mình lại bất cẩn không để ý thấy chứ ?Cũng không đợi Tiểu Ti kéo nàng, Tô Mạn Vân liền nhấc làn váy đi vào trong rừng cây đuổi theo người.Tiểu Ti nở nụ cười đắc ý, lập tức đi theo phía sau Tô Mạn Vân hô to: "Quận chúa mau chạy! Nô tỳ liều chết cũng sẽ thủ hộ ngài, tuyệt đối sẽ không để cho những sơn tặc này bắt ngài đi! "Tô Mạn Vân nghe thấy Tiểu Ti gọi nàng là "quận chúa", rốt cục ý thức được mình đã bị lừa, xoay người muốn chạy về xe ngựa.Nhưng Tiểu Ti làm sao có thể để cho nàng trở về, liên tục lôi kéo nàng hô to: "Quận chúa, đã là lúc nào rồi, ngài đừng để ý đến Nhị tiểu thư nữa , chờ chúng ta tìm được người rồi lại đến cứu nàng cũng chưa có muộn ! ”...... Tô Mạn Vân thật sự rất muốn xoay người đạp cho Tiểu Ti một cước . Quận chúa cài gì mà Quận chúa! Nàng đã trở thành quận chúa từ khi nào!Trong lúc hai người giằng co, sơn tặc đã đuổi theo kịp.Không đợi Tô Mạn Vân mở miệng nói chuyện, Tiểu Ti lập tức chắn ở trước người Tô Mạn Vân hét lên : "Các ngươi là ai? Đừng làm tổn thương đến Quận chúa nhà chúng ta! "