Chương 2:
Nhìn thấy Tô Tịch Nguyệt rốt cục không còn là một bộ dáng biểu tình cao cao tại thượng như vậy nữa khiến Tô Mạn Vân vui vẻ: "Không được chết dễ dàng sao? Bây giờ không được chết dễ dàng là ai? Là các ngươi, là Tô Trường Thanh! Tô Trường Thanh ngu ngốc còn muốn cứu ngươi, vậy ta liền giữ thân thể của hắn để cho hắn quỳ gối trước mặt ta, xem ta tra tấn ngươi như thế nào! Tổ phụ không phải là thiên vị sao? Vậy ta liền móc tim hắn xem hắn còn thiên vị như thế nào! Ngoại tổ mẫu ngươi không phải là thần y diệu thủ sao? Vậy ta liền chém hai tay bà ta để cho kiếp sau bà ta cũng không có biện pháp hành y! Cữu phụ ngươi tự xưng là đệ nhất tài nhân sao, vậy ta liền chém đầu hắn xem hắn rốt cuộc thông minh cỡ nào! Ngươi có biết tại sao Trần Nhi lại là da người không? Đó là bởi vì hắn lớn lên quá giống ngươi, ta không lột da ngươi được ta liền lột hắn, Tô Tịch Nguyệt, hắn là thay ngươi chết! "Nỗi đau lòng cực hạn làm cho Tô Tịch Nguyệt phẫn nộ đến phát run: "Tô Mạn Vân, ngay cả người thân cũng muốn hại, ngươi quả thực không phải là người! "Tô Mạn Vân khinh thường lạnh lùng: "Người thân? Ngươi thật sự cho rằng Tô Trường Thanh là cha ta a? "Tô Tịch Nguyệt khiếp sợ, vẻ mặt không thể tin được.Nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Tô Tịch Nguyệt, Tô Mạn Vân càng thêm đắc ý: "Tô Tịch Nguyệt ngươi không biết nhiều chuyện, không chỉ có ta không phải là nữ nhi Tô Trường Thanh, ngươi cũng không phải! "" Ngươi nói chuyện vô nghĩa! " - Tô Tịch Nguyệt căn bản không tin lời nàng nói, cuồng loạn quát.Tô Mạn Vân lười tranh luận : "Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không thừa nhận, ta nói là sự thật, ngươi đi xuống hoàng tuyền tự hỏi mẹ ngươi là biết! ""Người đâu! "Tô Mạn Vân vừa định gọi người, chỉ thấy một thị vệ vội vàng chạy vào: "Nương nương không tốt, Ngự Vương công thành! "" Cái gì! " - Tô Mạn Vân trong nháy mắt kinh hãi thất sắc."Ha ha ha ha..." - Tô Tịch Nguyệt vui vẻ ngửa mặt lên trời cười: "Tô Mạn Vân, Phượng Dụ Thành, ngay cả ông trời cũng nhìn không nổi các ngươi hành ác như thế, báo ứng của các ngươi cũng tới rồi ! ""Cho dù chết thì ta cũng phải kéo ngươi chôn cùng! " - Tô Mạn Vân âm u nhìn chằm chằm Tô Tịch Nguyệt: "Dựng đống lửa, thiêu sống nàng ta cho bổn cung ! "Chỉ chốc lát sau, Tô Tịch Nguyệt liền cảm nhận được sự nóng bỏng có thể đem người nấu chảy: "Tô Mạn Vân, Phượng Dụ Thành, các ngươi tay nhuốm đầy máu tươi, hành ác trùng trùng , hôm nay ta liền lấy thân thể huyết nhục của ta, cung phụng hỏa thần, nguyền rủa các ngươi muôn kiếp không được chết tử tế ! ....Ha ha ha ...Ha ...Ha... "........................" Quận chúa..."Hỏa khí nóng hổi nướng đến mặt Tô Tịch Nguyệt làm nàng có chút choáng váng, làm cho nàng không chỉ xuất hiện ảo giác mà còn nhìn thấy ảo giác.Hình như nàng nhìn thấy Tiểu Ti , nhưng tròng mắt của mình không phải dã bị móc ra sao? Mơ hồ nghĩ đến cái gì đó khiến Tô Tịch Nguyệt lập tức nhìn về phía tay chân của mình. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đôi mắt ,hai bàn tay và bàn chân của mình đã trở lại!"Quận chúa, ngài rốt cục cũng tỉnh lại, chúng ta hình như gặp phải sơn tặc rồi. " - Tiểu Ti tận lực nghe thanh âm bên ngoài, gấp đến độ tay chân run rẩy không chịu nổi.