Chương 4
6.
Cây trâm có linh lực của ta, quả thật không thể nào chống chế được.
Hiện giờ đành phải tùy cơ ứng biến, ta không giả vờ nữa, ngả bài với hắn.
"Chúng ta quả thật có một chút quan hệ nhưng không nhiều lắm."
"Không nhiều lắm là như thế nào?"
Hắn đặt cây trâm ở trên bàn, lúc giơ tay ra mơ hồ có thể thấy được vải băng ở ngay ngực, dường như hắn chỉ xử lý vết thương một cách đơn giản rồi tới tìm ta ngay.
Ta nghiêng đầu đi, không dám nhìn nhiều.
Không thể để cho hắn biết thứ mà ta tu luyện là Vô Tình Đạo.
Giữa không gian đầy khói lửa ngầm, ta đột nhiên phát huy bản năng cầu sinh tồn, thốt ra một câu: "Cây trâm này... Chính là lúc ấy, khi ta theo đuổi Đế Quân đã đưa cho ngài."
Tạ Khuyết ho sặc sụa như thể vừa bị ta dọa sợ.
Gương mặt trắng xanh nhiễm lên vài phần đỏ ửng, hắn khoát tay, ý bảo ta tiếp tục.
"Thật ra... Ta vốn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, năm đó ta yêu Đế Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên, khổ sở theo đuổi ngài mà lại không có kết quả. Sau khi bị Đế Quân từ chối, ta đã cố gắng tu luyện, rốt cuộc cũng có thể phi thăng, cây trâm này là vật năm đó..."
Ta cố gắng nói từng câu từng chữ vô cùng sinh động, cố gắng khiến hắn vừa nghe đã tin.
Đợi ta nói xong, trong phòng là một bầu không khí yên tĩnh.
"Sao có thể là Hợp Hoan tông?" Giữa lông mày của hắn hiện lên một chút giật mình.
"Có thể ta có một chút thiên phú về đạo này." Ta kiên trì đáp.
"Ngươi... Tại sao phải gạt ta?"
Hắn vươn người tới, ánh mắt sáng như đuốc, tràn đầy vẻ nghiên cứu tìm tòi.
Lòng ta nhảy như nổi trống, hắn nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ hắn vốn không có mất trí nhớ?
Không sai, vừa nãy ta nói bậy nói bạ một phen cũng là có ý thăm dò hắn.
Lỡ như hắn không mất trí nhớ...
Nghĩ có khả năng như vậy, ta cắn môi, nhất thời có hơi bối rối.
"Ngu Ninh Ninh, chính là ngươi sao?"
Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đúng lúc giải vây cho ta.
Ta nhẹ nhàng thở ra, chật vật quay đầu lại, đang muốn nhìn một chút rốt cuộc vị phúc tinh từ trên trời giáng xuống là ai.
Chỉ thấy một người mang theo thanh k.i.ế.m to, vội vàng chạy tới chỗ ta, quanh thân còn tản ra sát khí lạnh thấu xương.
Đúng là vị bị sư phụ trói tới tặng cho ta, sau lại bị ta đánh một trận rồi đưa về k.i.ế.m Các - thiếu các chủ Túc Ngọc.
... Thì ra không phải là phúc tinh, là oan gia.
Vẫn nên để hắn quay về thôi.
Ta nghiêm mặt lại, xoay đầu qua hướng khác tựa như không phát hiện ra Túc Ngọc.
Biểu cảm của Túc Ngọc giận dữ, vừa bước vài bước đến trước mặt ta, đã lập tức vỗ bàn: "Ta còn tưởng rằng là người nào trùng tên trùng họ với ngươi, thì ra đúng là nữ ma đầu ngươi!"
"Khi đó ngươi trói ta lại ở nhân gian, khi dễ ta, làm nhục ta, cuối cùng hôm nay cũng có thể tính toán rõ ràng rành mạch rồi."
Hắn xuất k.i.ế.m ngay tại chỗ, k.i.ế.m ý quét qua đôi má khiến ta đau điếng.
Tạ Khuyết cũng kinh ngạc mà nhìn ta.
Hắn dừng động tác của Túc Ngọc hai ba lần, hỏi rõ ngọn nguồn.
Túc Ngọc vừa miêu tả sinh động vừa kể tường tận lại chuyện hắn bị trói như thế nào, xuất hiện trên giường nhỏ của ta như thế nào, rồi là ta hành hung hắn như thế nào, mà hắn phải chịu nhục nhã như thế nào để ráng tu luyện phi thăng.
"Hiện nay tiểu thư thánh ở Hoa Mai ổ, đại phù sư ở Thủy Vân động..."
Hắn liên tiếp báo ra rất nhiều cái tên, giọng nói đầy thê lương.
"Bọn họ đều từng bị nữ ma đầu này trói chặt và làm nhục. Huynh đài tuyệt đối đừng ở gần nàng ta, nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy."
Ta che mặt một cái.
Cả người đã tê rần.
Thôi, không sao cả, hủy diệt đi.
Cuối cùng bọn ta vẫn không thể đánh nhau, Tạ Khuyết đứng giữa hòa giải, hai ba câu nói đã khuyên nhủ được Tú Ngọc rời khỏi.
m thanh gió thổi hoa đào rơi ngoài cửa sổ, Tạ Khuyết mất hồn nhìn chằm chằm hư không.
"Không ngờ rằng, trước khi ngươi phi thăng lại là người có lòng yêu thương sâu rộng đến thế..."
Lòng ta bi thương, gắng gượng đáp lại: "Hợp Hoan Tông chúng ta là như vậy... Bể nước mênh mông, tuyệt đối không thể để bỏ sót một giọt nào."
Khi rời khỏi, bước chân của Tạ Khuyết có hơi vội, thậm chí còn túm túm quần áo lại cứ như thể sợ bị ta trói lại vậy.
7.
Tú Ngọc quậy một trận này, xem như hợp lý hóa thân phận đệ tử Hợp Hoan Tông của ta.
Ta cũng dùng tiếng xấu chứng thực được một chuyện, dường như Tạ Khuyết thật sự mất trí nhớ.
Màn đêm buông xuống, ta ngủ không ngon lắm, lâu lắm rồi ta mới nằm mơ.
Cả người Tạ Khuyết mặc màu hồng, trên tóc vương vài cánh hoa đào, vô cùng dễ thấy.
Hắn đang nằm dưới gốc cây hoa đào ở núi Vô Tình, nở một nụ cười ngây thơ với ta.
Trọn vẹn 132 ngày đêm, vô số cơ hội, ai trong hai chúng ta cũng không động thủ.
Bọn ta tựa như một đôi đạo lữ bình thường nhất thế gian này.
Hoa đào bay lả tả xuống đất, ta đột nhiên bị kích thích, ngửa đầu nhìn hắn:
"Tạ Khuyết, chúng ta không tu Vô Tình Đạo nữa được không?"
Ta không muốn c.h.é.m đạo lữ.
Ta không thể rút k.i.ế.m với hắn.
Hình như ta... yêu hắn rồi.
...
Hắn ngừng cười, nghiêm túc nói với ta: "Đừng nói chuyện này nữa."
"Ngu Ninh Ninh, bây giờ nàng còn chưa hiểu đâu."
Hắn khẽ than nhẹ một tiếng, linh hoạt nhảy từ trên cây xuống như một con chim đang rơi, khoảnh khắc hắn ôm lấy ta, một màu đỏ tràn ngập khắp không gian.
"Chờ ta một chút..."
Dáng vẻ không hề có tí phòng vệ nào, tựa như toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta.
Hiển nhiên, chỉ cần ta có một chút ý nghĩ xấu trong đầu là có thể g.i.ế.t hắn để phi thăng.
Suy nghĩ của ta bị rối loạn, ta cũng thở dài, ôm eo hắn.
Thân thể hắn cứng ngắc trong chớp mắt, lập tức thả lỏng ra nhưng vẫn bị ta ôm vào trong lòng.
"... Tạ Khuyết, cởi quần áo."
"Ở đây? Ở chỗ này sao?"
Hắn vẫn còn đang tính nói gì đó.
Ta cởi bỏ áo ngoài của hắn vô cùng lưu loát.
Quả nhiên, chỉ thấy bên phần thắt lưng của chiếc áo màu trắng bị dính một vết m.á.u đỏ sẫm.
"Ai làm chàng bị thương thế này?"
Hắn không đáp, chỉ tựa vào trên người ta, giả bộ suy yếu, lẩm bẩm muốn ta bôi thuốc cho hắn.
Không hiểu sao gần đây trên người hắn xuất hiện thêm một vài vết thương, hỏi hắn hắn cũng không nói.
Ta có chút tức giận, bàn tay bôi thuốc cũng không nhịn được mà mạnh một chút, mặt mũi Tạ Khuyết trắng bệch.
"Biết đau thì lần sau đừng để bị thương nữa." Ta vừa nói nhỏ vừa cất thuốc, xoay người muốn rời khỏi.
Lại bị Tạ Khuyết nắm chặt cổ tay, kéo ta vào trong lòng hắn.
"Là ta không tốt, đừng giận." Hắn đặt cằm ở trên vai ta, cố ý nói sát vào tai ta.
Ta nghe tới mức lông tai tê dại, vô cùng hoài nghi hắn dùng sắc mê hoặc ta.
A, ta là tiểu thiên tài Vô Tình Đạo mà.
Vì thế ta kéo đầu của hắn qua, dùng chăn quấn hắn thành cái kén.
"Chàng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tiếng cười rầu rĩ của Tạ Khuyết truyền từ trong chăn ra, có hơi mơ hồ.
"Lòng nàng thật kiên định."
Tiểu thiên tài Vô Tình Đạo lòng thật kiên định không hề động đậy.
Ta ôm cái kén kia, cũng hiểu mình nên nghỉ ngơi một chút rồi.
...
Nửa tỉnh nửa mê, ta cảm thấy có hơi lạnh.
"Tạ Khuyết, chàng xích qua đây một chút..."
Ta lẩm bẩm, mới nói một nửa, đột nhiên tỉnh táo lại.
Hiện giờ ta đã phi thăng rồi.
Gió cuốn vài cánh hoa đào vào trong, những cảm xúc đang dâng lên bỗng nhiên bị áp chế một cách dữ dội khiến ta trở tay không kịp.
Cây trâm có linh lực của ta, quả thật không thể nào chống chế được.
Hiện giờ đành phải tùy cơ ứng biến, ta không giả vờ nữa, ngả bài với hắn.
"Chúng ta quả thật có một chút quan hệ nhưng không nhiều lắm."
"Không nhiều lắm là như thế nào?"
Hắn đặt cây trâm ở trên bàn, lúc giơ tay ra mơ hồ có thể thấy được vải băng ở ngay ngực, dường như hắn chỉ xử lý vết thương một cách đơn giản rồi tới tìm ta ngay.
Ta nghiêng đầu đi, không dám nhìn nhiều.
Không thể để cho hắn biết thứ mà ta tu luyện là Vô Tình Đạo.
Giữa không gian đầy khói lửa ngầm, ta đột nhiên phát huy bản năng cầu sinh tồn, thốt ra một câu: "Cây trâm này... Chính là lúc ấy, khi ta theo đuổi Đế Quân đã đưa cho ngài."
Tạ Khuyết ho sặc sụa như thể vừa bị ta dọa sợ.
Gương mặt trắng xanh nhiễm lên vài phần đỏ ửng, hắn khoát tay, ý bảo ta tiếp tục.
"Thật ra... Ta vốn là đệ tử của Hợp Hoan Tông, năm đó ta yêu Đế Quân ngay từ cái nhìn đầu tiên, khổ sở theo đuổi ngài mà lại không có kết quả. Sau khi bị Đế Quân từ chối, ta đã cố gắng tu luyện, rốt cuộc cũng có thể phi thăng, cây trâm này là vật năm đó..."
Ta cố gắng nói từng câu từng chữ vô cùng sinh động, cố gắng khiến hắn vừa nghe đã tin.
Đợi ta nói xong, trong phòng là một bầu không khí yên tĩnh.
"Sao có thể là Hợp Hoan tông?" Giữa lông mày của hắn hiện lên một chút giật mình.
"Có thể ta có một chút thiên phú về đạo này." Ta kiên trì đáp.
"Ngươi... Tại sao phải gạt ta?"
Hắn vươn người tới, ánh mắt sáng như đuốc, tràn đầy vẻ nghiên cứu tìm tòi.
Lòng ta nhảy như nổi trống, hắn nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ hắn vốn không có mất trí nhớ?
Không sai, vừa nãy ta nói bậy nói bạ một phen cũng là có ý thăm dò hắn.
Lỡ như hắn không mất trí nhớ...
Nghĩ có khả năng như vậy, ta cắn môi, nhất thời có hơi bối rối.
"Ngu Ninh Ninh, chính là ngươi sao?"
Phía sau truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đúng lúc giải vây cho ta.
Ta nhẹ nhàng thở ra, chật vật quay đầu lại, đang muốn nhìn một chút rốt cuộc vị phúc tinh từ trên trời giáng xuống là ai.
Chỉ thấy một người mang theo thanh k.i.ế.m to, vội vàng chạy tới chỗ ta, quanh thân còn tản ra sát khí lạnh thấu xương.
Đúng là vị bị sư phụ trói tới tặng cho ta, sau lại bị ta đánh một trận rồi đưa về k.i.ế.m Các - thiếu các chủ Túc Ngọc.
... Thì ra không phải là phúc tinh, là oan gia.
Vẫn nên để hắn quay về thôi.
Ta nghiêm mặt lại, xoay đầu qua hướng khác tựa như không phát hiện ra Túc Ngọc.
Biểu cảm của Túc Ngọc giận dữ, vừa bước vài bước đến trước mặt ta, đã lập tức vỗ bàn: "Ta còn tưởng rằng là người nào trùng tên trùng họ với ngươi, thì ra đúng là nữ ma đầu ngươi!"
"Khi đó ngươi trói ta lại ở nhân gian, khi dễ ta, làm nhục ta, cuối cùng hôm nay cũng có thể tính toán rõ ràng rành mạch rồi."
Hắn xuất k.i.ế.m ngay tại chỗ, k.i.ế.m ý quét qua đôi má khiến ta đau điếng.
Tạ Khuyết cũng kinh ngạc mà nhìn ta.
Hắn dừng động tác của Túc Ngọc hai ba lần, hỏi rõ ngọn nguồn.
Túc Ngọc vừa miêu tả sinh động vừa kể tường tận lại chuyện hắn bị trói như thế nào, xuất hiện trên giường nhỏ của ta như thế nào, rồi là ta hành hung hắn như thế nào, mà hắn phải chịu nhục nhã như thế nào để ráng tu luyện phi thăng.
"Hiện nay tiểu thư thánh ở Hoa Mai ổ, đại phù sư ở Thủy Vân động..."
Hắn liên tiếp báo ra rất nhiều cái tên, giọng nói đầy thê lương.
"Bọn họ đều từng bị nữ ma đầu này trói chặt và làm nhục. Huynh đài tuyệt đối đừng ở gần nàng ta, nếu không sẽ gặp xui xẻo đấy."
Ta che mặt một cái.
Cả người đã tê rần.
Thôi, không sao cả, hủy diệt đi.
Cuối cùng bọn ta vẫn không thể đánh nhau, Tạ Khuyết đứng giữa hòa giải, hai ba câu nói đã khuyên nhủ được Tú Ngọc rời khỏi.
m thanh gió thổi hoa đào rơi ngoài cửa sổ, Tạ Khuyết mất hồn nhìn chằm chằm hư không.
"Không ngờ rằng, trước khi ngươi phi thăng lại là người có lòng yêu thương sâu rộng đến thế..."
Lòng ta bi thương, gắng gượng đáp lại: "Hợp Hoan Tông chúng ta là như vậy... Bể nước mênh mông, tuyệt đối không thể để bỏ sót một giọt nào."
Khi rời khỏi, bước chân của Tạ Khuyết có hơi vội, thậm chí còn túm túm quần áo lại cứ như thể sợ bị ta trói lại vậy.
7.
Tú Ngọc quậy một trận này, xem như hợp lý hóa thân phận đệ tử Hợp Hoan Tông của ta.
Ta cũng dùng tiếng xấu chứng thực được một chuyện, dường như Tạ Khuyết thật sự mất trí nhớ.
Màn đêm buông xuống, ta ngủ không ngon lắm, lâu lắm rồi ta mới nằm mơ.
Cả người Tạ Khuyết mặc màu hồng, trên tóc vương vài cánh hoa đào, vô cùng dễ thấy.
Hắn đang nằm dưới gốc cây hoa đào ở núi Vô Tình, nở một nụ cười ngây thơ với ta.
Trọn vẹn 132 ngày đêm, vô số cơ hội, ai trong hai chúng ta cũng không động thủ.
Bọn ta tựa như một đôi đạo lữ bình thường nhất thế gian này.
Hoa đào bay lả tả xuống đất, ta đột nhiên bị kích thích, ngửa đầu nhìn hắn:
"Tạ Khuyết, chúng ta không tu Vô Tình Đạo nữa được không?"
Ta không muốn c.h.é.m đạo lữ.
Ta không thể rút k.i.ế.m với hắn.
Hình như ta... yêu hắn rồi.
...
Hắn ngừng cười, nghiêm túc nói với ta: "Đừng nói chuyện này nữa."
"Ngu Ninh Ninh, bây giờ nàng còn chưa hiểu đâu."
Hắn khẽ than nhẹ một tiếng, linh hoạt nhảy từ trên cây xuống như một con chim đang rơi, khoảnh khắc hắn ôm lấy ta, một màu đỏ tràn ngập khắp không gian.
"Chờ ta một chút..."
Dáng vẻ không hề có tí phòng vệ nào, tựa như toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta.
Hiển nhiên, chỉ cần ta có một chút ý nghĩ xấu trong đầu là có thể g.i.ế.t hắn để phi thăng.
Suy nghĩ của ta bị rối loạn, ta cũng thở dài, ôm eo hắn.
Thân thể hắn cứng ngắc trong chớp mắt, lập tức thả lỏng ra nhưng vẫn bị ta ôm vào trong lòng.
"... Tạ Khuyết, cởi quần áo."
"Ở đây? Ở chỗ này sao?"
Hắn vẫn còn đang tính nói gì đó.
Ta cởi bỏ áo ngoài của hắn vô cùng lưu loát.
Quả nhiên, chỉ thấy bên phần thắt lưng của chiếc áo màu trắng bị dính một vết m.á.u đỏ sẫm.
"Ai làm chàng bị thương thế này?"
Hắn không đáp, chỉ tựa vào trên người ta, giả bộ suy yếu, lẩm bẩm muốn ta bôi thuốc cho hắn.
Không hiểu sao gần đây trên người hắn xuất hiện thêm một vài vết thương, hỏi hắn hắn cũng không nói.
Ta có chút tức giận, bàn tay bôi thuốc cũng không nhịn được mà mạnh một chút, mặt mũi Tạ Khuyết trắng bệch.
"Biết đau thì lần sau đừng để bị thương nữa." Ta vừa nói nhỏ vừa cất thuốc, xoay người muốn rời khỏi.
Lại bị Tạ Khuyết nắm chặt cổ tay, kéo ta vào trong lòng hắn.
"Là ta không tốt, đừng giận." Hắn đặt cằm ở trên vai ta, cố ý nói sát vào tai ta.
Ta nghe tới mức lông tai tê dại, vô cùng hoài nghi hắn dùng sắc mê hoặc ta.
A, ta là tiểu thiên tài Vô Tình Đạo mà.
Vì thế ta kéo đầu của hắn qua, dùng chăn quấn hắn thành cái kén.
"Chàng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Tiếng cười rầu rĩ của Tạ Khuyết truyền từ trong chăn ra, có hơi mơ hồ.
"Lòng nàng thật kiên định."
Tiểu thiên tài Vô Tình Đạo lòng thật kiên định không hề động đậy.
Ta ôm cái kén kia, cũng hiểu mình nên nghỉ ngơi một chút rồi.
...
Nửa tỉnh nửa mê, ta cảm thấy có hơi lạnh.
"Tạ Khuyết, chàng xích qua đây một chút..."
Ta lẩm bẩm, mới nói một nửa, đột nhiên tỉnh táo lại.
Hiện giờ ta đã phi thăng rồi.
Gió cuốn vài cánh hoa đào vào trong, những cảm xúc đang dâng lên bỗng nhiên bị áp chế một cách dữ dội khiến ta trở tay không kịp.