Chương 3
5.
Khi ấy, ta với Tạ Khuyết vừa mới kết thành đạo lữ được vài ngày.
Sư phụ ta còn đang quỳ ở dốc núi Vô Tình, vết sưng trên mặt còn chưa tiêu hết.
Thì ta đã bị người khác bắt đi rồi/
Thật sự không thể tưởng tượng được, thanh danh người thập toàn đại bổ của ta được truyền vào tai đại năng đã bế quan nhiều năm ở Hợp Hoan Tông.
Vị lão tổ này nói rằng nàng đặc biệt xuất quan vì muốn bồi bổ thân thể.
Đ.á.n.h, ta chắc chắn đ.á.n.h không lại nàng, vì thế ta ngoan ngoãn đi theo nàng ấy.
Không sai, là nàng, không phải là hắn.
Cho nên ta cũng không sợ lắm.
Nàng là nữ tử, cùng lắm thì chỉ cùng ta trao đổi vài chuyện tâm đắc trong quá trình tu luyện một phen, chẳng lẽ muốn ta bồi bổ cho nàng thật sao?
Huống chi vị đại năng này lại có một dáng vẻ mỹ nhân yếu đuối, yểu điệu.
Ta rất sợ mình mạo phạm nàng.
Giọng nói cũng vô thức nhẹ hơn ba phần.
Mãi cho đến khi vị đại năng này dùng pháp khí trói ta ở trên giường, ta mới ý thức được hai điều rất quan trọng.
Một là, cách giáo dục của Vô Tình Đạo ta không phải lúc nào cũng thích hợp.
Hai là, nàng thật sự muốn dùng ta bồi bổ cho nàng.
Cưu mạng aaa!!!
"Ta là nữ! Ta là nữ đó!!!"
Cổ họng của ta đã gào tới mức vừa khô vừa khàn rồi.
Nàng dùng khăn che miệng lại, cười đến mức có hơi khó xử, thế nhưng lời nói ra lại tự như hổ.
"Lâu rồi ta chưa cùng nữ tử làm việc này, có hơi không quen, ngươi chịu khó một chút."
Ta lộ vẻ mặt tuyệt vọng, ra sức vùng vẫy, làm chăn mền bên cạnh rối tung lên hết.
Nàng vui mừng quá đỗi mà nói: "Thật không ngờ muội muội là người hiểu tình thú."
Nghe vậy, ta nhất thời yên tĩnh lại rồi.
Nàng chầm chập áp sát người ta, ta ngửi được mùi phấn son say lòng trên người nàng, đầu óc ta có hơi mơ mơ hồ hồ, có hơi choáng váng, thân thể cũng dần nóng lên.
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang thật lớn, mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt, nàng bị trận động đất này làm cho đứng không vững, trực tiếp nga quỵ trên đất.
Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, sát khí quanh thân nổi lên: "Đây là thời điểm quan trọng từ khi ta xuất quan tới nay! Tên khốn kiếp nào dám phá hư chuyện tốt của ta vậy!"
Trong hư không có người ngự k.i.ế.m mà đến, hồng y bay phất phới, vô cùng bắt mắt.
Ta tập trung nhìn kỹ.
Hình như là đạo lữ của ta, lại hình như không giống lắm.
Hí...Không xác định được, nhìn lại đã.
Ta chưa bao giờ thấy được dáng vẻ này của Tạ Khuyết, nhất thời không dám xác định.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, mặt mày đề là vẻ lạnh thấu xương như băng như tuyết, cả người giống như một thanh k.i.ế.m sắc bén nhiễm đầy m.á.u tươi đã được rút ra khỏi vỏ.
Vị đại năng kia rõ ràng còn rành hơn cả ta, nàng liếc mắt một cái đã biết người nào đến đây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ lão cẩu ngươi bị bệnh thần kinh à!"
"Ta không chiếm được ngươi thì chính là lỗi của ta nhưng ta bắt nàng thì liên quan gì đến ngươi!"
Con mẹ nó, quá kích thích!
Ta lập tức vểnh tai lên nghe, nếu không phải đang bị cột, ta thậm chí còn muốn di chuyển một cái ghế lại gần để nghe rõ chút.
Tạ Khuyết thu k.i.ế.m về tay, nhàn nhạt lườm ta một cái, đối diện với ánh mắt hưng phấn một cách kì lạ của ta, hắn xoay đầu lại.
Hắn chỉa mũi k.i.ế.m thẳng vào vị đại năng kia, không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc nào mà cắt một miếng da trên cổ nàng.
"Hoa Dung, thả nàng ra, nếu không ta sẽ c.h.é.m ngươi làm đôi."
"...Không, dựa vào cái gì chứ?" Nàng không dám cử động dù chỉ một chút, mặt cũng đã đỏ lên, "Năm đó ta bại trong tay ngươi là do ta không đủ thực lực, vậy thì thôi đi. Mắc mớ gì ngươi muốn ta thả nàng chứ!!! Ngươi che chở nàng ấy như vậy, chẳng lẽ nàng ấy là nữ nhân của ngươi sao?"
Nghe vậy, Tạ Khuyết bất ngờ tới mức giật mình, mũi k.i.ế.m cũng run lên một cái, trên cổ Hoa Dung lại có một đường vết cắt.
Cả người ta trở nên không khỏe lắm.
Không nên như thế, các ngươi muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h đi, tự nhiên lại đẩy lên người ta làm gì.
Ta cảm thấy ta cần phải nói gì đó, vì thế ta hắng giọng một cái: "Ta là đạo lữ của hắn."
"Ngươi thấy chưa, nàng ấy không phải là nữ nhân của..."
Lời nói của Hoa Dung bị nghẹn một phen, tiếp theo nàng trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn ta rồi sau đó lại nhìn Tạ Khuyết.
"Con mẹ nó, ngươi còn già hơn cả ta, cốt linh* của nàng còn chưa tới 20, làm sao ngươi dám?"
* là tuổi của xương, tuổi này không giống với tuổi thật. Trong tu tiên, có thể hiểu là nữ chính tu tiên nên sẽ không già đi vì vậy ngoại hình nữ chính chưa tới 20.
Gương mặt trắng nõn như ngọc của Tạ Khuyết nhiễm lên một chút đỏ ửng, tay hắn lại run lên.
Trên cổ Hoa Dung xuất hiện 3 đường vết cắt, ngay ngắn chỉnh tề, giống hệt quẻ càn.
Ta nghi ngờ là hắn cố ý.
...
Cuối cùng Hoa Dung cũng chịu thua, lúc nàng thu hồi lại pháp khí thì miệng còn đang nói nhỏ nhỏ cái gì mà trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.
Nào là năm nay xui xẻ, năm nay nàng trúng sao thủy nghịch hành.
Cuối cùng nàng lại nắm ta ta rồi nói, "Muội muội, nếu muội cảm thấy hắn không tốt thì nhớ đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ rất kh..."
Nàng còn chưa nói xong đã bị Tạ Khuyết dùng k.i.ế.m cắm vào lưng quần rồi quăng ra ngoài.
"Đừng nghe nàng ta nói bậy." Tạ Khuyết nhìn chằm chằm vết dây trên cổ tay, cổ chân ta, khóe môi xuất hiện một độ cong gượng gạo.
Cúi người bế ta lên, ngự k.i.ế.m rồi rời đi.
Đầu óc ta bị mùi hương vừa nãy trên người Hoa Dung biến thành mơ mơ hồ hồ.
Chỉ cảm thấy Tạ Khuyết nhìn đẹp mắt hơn bình thường, càng hợp ý ta rồi.
Ta nuốt nuốt nước miếng, bắt lấy vạt áo của hắn, miễn cưỡng áp chế sắc niệm trong đầu mà hỏi hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"
Hắn không trả lời, hàng lông mày thanh tú cau lại, có vẻ hối hận: "Thật có lỗi, ta đã tới chậm rồi."
Tóc hắn bay tán loại, xẹt qua mặt ta, có hơi ngưa ngứa.
Lúc này ta mới để ý tóc của hắn đã xõa ra, cây trâm lúc trước không biết đâu rồi.
Tạ Khuyết không chút để ý mà nói, có thể tới vội quá nên rơi trên đường rồi.
Ta lén dùng linh lực kết thành một cây trâm ngọc màu trắng, nghĩ nghĩ, cảm thấy quá đơn thuần nên đổi lại thành màu đỏ.
"Cho ngươi."
Hầu kết của hắn giật giật, mặt lại đỏ lên, hắn khẽ nói: "Sau khi quay về có thể giúp ta búi tóc được không?"
Ôi, cái này có gì mà không được, ta lập tức gật đầu.
Nhưng không ngờ lúc trở lại núi Vô Tình thì cũng chưa thể búi được tóc.
Vẫn là ngày hôm sau, Tạ Khuyết tự mình làm.
Giáo dục của Vô Tình Đạo quả thật không tốt lắm, sau mọi việc thì ta mới phát hiện ra rằng thứ mùi hương khiến đầu óc ta choáng váng chính là xuân dược.
Hình như sư phụ đã được miễn phạt quỳ, ông không nhịn được mà đưa mắt nhìn ta, đợi lúc Tạ Khuyết không để ý thì nhỏ giọng hỏi ta.
"Đồ nhi ngoan, con bị thương hả?"
Ta khoát tay: "Không có không có, Tạ Khuyết tới kịp đó."
"Không phải Hợp Hoan Tông..." Sư phụ muốn nói lại thôi.
Ta nhất thời không kịp phản ứng.
"Hôm qua, sau khi các ngươi trở về thì..."Đ.á.n.h" tới "đ.á.n.h" lui ở trong nhà, ngay cả cái bàn cũng đều đã sụp rồi. Tốt xấu gì sư tổ cũng tu luyện mấy trăm năm, ta thật sự sợ ngài sẽ g.i.ế.t con để phi thăng, đương nhiên ta cũng sợ con sẽ g.i.ế.t ngài nhưng mà theo ta thấy thì ngài không có vấn đề gì, còn con thì sao? Không bị...Ai ôi, ui da?"
Sư phụ còn chưa nói xong đã bị Tạ Khuyết xách cổ áo lên.
Tạ Khuyết nghiêm mặt: "Ta thấy ngươi quỳ vẫn chưa đủ đâu, tiếp tục quỳ đi. Không có sự cho phép của ta thì không được đứng lên."
Sự phụ lập tức khóc ngay tại chỗ.
A... Thời tiết hôm nay thật tốt, hôm nay lại là một ngày không c.h.é.m đạo lữ.
Khi ấy, ta với Tạ Khuyết vừa mới kết thành đạo lữ được vài ngày.
Sư phụ ta còn đang quỳ ở dốc núi Vô Tình, vết sưng trên mặt còn chưa tiêu hết.
Thì ta đã bị người khác bắt đi rồi/
Thật sự không thể tưởng tượng được, thanh danh người thập toàn đại bổ của ta được truyền vào tai đại năng đã bế quan nhiều năm ở Hợp Hoan Tông.
Vị lão tổ này nói rằng nàng đặc biệt xuất quan vì muốn bồi bổ thân thể.
Đ.á.n.h, ta chắc chắn đ.á.n.h không lại nàng, vì thế ta ngoan ngoãn đi theo nàng ấy.
Không sai, là nàng, không phải là hắn.
Cho nên ta cũng không sợ lắm.
Nàng là nữ tử, cùng lắm thì chỉ cùng ta trao đổi vài chuyện tâm đắc trong quá trình tu luyện một phen, chẳng lẽ muốn ta bồi bổ cho nàng thật sao?
Huống chi vị đại năng này lại có một dáng vẻ mỹ nhân yếu đuối, yểu điệu.
Ta rất sợ mình mạo phạm nàng.
Giọng nói cũng vô thức nhẹ hơn ba phần.
Mãi cho đến khi vị đại năng này dùng pháp khí trói ta ở trên giường, ta mới ý thức được hai điều rất quan trọng.
Một là, cách giáo dục của Vô Tình Đạo ta không phải lúc nào cũng thích hợp.
Hai là, nàng thật sự muốn dùng ta bồi bổ cho nàng.
Cưu mạng aaa!!!
"Ta là nữ! Ta là nữ đó!!!"
Cổ họng của ta đã gào tới mức vừa khô vừa khàn rồi.
Nàng dùng khăn che miệng lại, cười đến mức có hơi khó xử, thế nhưng lời nói ra lại tự như hổ.
"Lâu rồi ta chưa cùng nữ tử làm việc này, có hơi không quen, ngươi chịu khó một chút."
Ta lộ vẻ mặt tuyệt vọng, ra sức vùng vẫy, làm chăn mền bên cạnh rối tung lên hết.
Nàng vui mừng quá đỗi mà nói: "Thật không ngờ muội muội là người hiểu tình thú."
Nghe vậy, ta nhất thời yên tĩnh lại rồi.
Nàng chầm chập áp sát người ta, ta ngửi được mùi phấn son say lòng trên người nàng, đầu óc ta có hơi mơ mơ hồ hồ, có hơi choáng váng, thân thể cũng dần nóng lên.
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang thật lớn, mặt đất bắt đầu rung động kịch liệt, nàng bị trận động đất này làm cho đứng không vững, trực tiếp nga quỵ trên đất.
Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, sát khí quanh thân nổi lên: "Đây là thời điểm quan trọng từ khi ta xuất quan tới nay! Tên khốn kiếp nào dám phá hư chuyện tốt của ta vậy!"
Trong hư không có người ngự k.i.ế.m mà đến, hồng y bay phất phới, vô cùng bắt mắt.
Ta tập trung nhìn kỹ.
Hình như là đạo lữ của ta, lại hình như không giống lắm.
Hí...Không xác định được, nhìn lại đã.
Ta chưa bao giờ thấy được dáng vẻ này của Tạ Khuyết, nhất thời không dám xác định.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, mặt mày đề là vẻ lạnh thấu xương như băng như tuyết, cả người giống như một thanh k.i.ế.m sắc bén nhiễm đầy m.á.u tươi đã được rút ra khỏi vỏ.
Vị đại năng kia rõ ràng còn rành hơn cả ta, nàng liếc mắt một cái đã biết người nào đến đây, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tạ lão cẩu ngươi bị bệnh thần kinh à!"
"Ta không chiếm được ngươi thì chính là lỗi của ta nhưng ta bắt nàng thì liên quan gì đến ngươi!"
Con mẹ nó, quá kích thích!
Ta lập tức vểnh tai lên nghe, nếu không phải đang bị cột, ta thậm chí còn muốn di chuyển một cái ghế lại gần để nghe rõ chút.
Tạ Khuyết thu k.i.ế.m về tay, nhàn nhạt lườm ta một cái, đối diện với ánh mắt hưng phấn một cách kì lạ của ta, hắn xoay đầu lại.
Hắn chỉa mũi k.i.ế.m thẳng vào vị đại năng kia, không hề có một chút thương hoa tiếc ngọc nào mà cắt một miếng da trên cổ nàng.
"Hoa Dung, thả nàng ra, nếu không ta sẽ c.h.é.m ngươi làm đôi."
"...Không, dựa vào cái gì chứ?" Nàng không dám cử động dù chỉ một chút, mặt cũng đã đỏ lên, "Năm đó ta bại trong tay ngươi là do ta không đủ thực lực, vậy thì thôi đi. Mắc mớ gì ngươi muốn ta thả nàng chứ!!! Ngươi che chở nàng ấy như vậy, chẳng lẽ nàng ấy là nữ nhân của ngươi sao?"
Nghe vậy, Tạ Khuyết bất ngờ tới mức giật mình, mũi k.i.ế.m cũng run lên một cái, trên cổ Hoa Dung lại có một đường vết cắt.
Cả người ta trở nên không khỏe lắm.
Không nên như thế, các ngươi muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h đi, tự nhiên lại đẩy lên người ta làm gì.
Ta cảm thấy ta cần phải nói gì đó, vì thế ta hắng giọng một cái: "Ta là đạo lữ của hắn."
"Ngươi thấy chưa, nàng ấy không phải là nữ nhân của..."
Lời nói của Hoa Dung bị nghẹn một phen, tiếp theo nàng trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn ta rồi sau đó lại nhìn Tạ Khuyết.
"Con mẹ nó, ngươi còn già hơn cả ta, cốt linh* của nàng còn chưa tới 20, làm sao ngươi dám?"
* là tuổi của xương, tuổi này không giống với tuổi thật. Trong tu tiên, có thể hiểu là nữ chính tu tiên nên sẽ không già đi vì vậy ngoại hình nữ chính chưa tới 20.
Gương mặt trắng nõn như ngọc của Tạ Khuyết nhiễm lên một chút đỏ ửng, tay hắn lại run lên.
Trên cổ Hoa Dung xuất hiện 3 đường vết cắt, ngay ngắn chỉnh tề, giống hệt quẻ càn.
Ta nghi ngờ là hắn cố ý.
...
Cuối cùng Hoa Dung cũng chịu thua, lúc nàng thu hồi lại pháp khí thì miệng còn đang nói nhỏ nhỏ cái gì mà trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.
Nào là năm nay xui xẻ, năm nay nàng trúng sao thủy nghịch hành.
Cuối cùng nàng lại nắm ta ta rồi nói, "Muội muội, nếu muội cảm thấy hắn không tốt thì nhớ đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ rất kh..."
Nàng còn chưa nói xong đã bị Tạ Khuyết dùng k.i.ế.m cắm vào lưng quần rồi quăng ra ngoài.
"Đừng nghe nàng ta nói bậy." Tạ Khuyết nhìn chằm chằm vết dây trên cổ tay, cổ chân ta, khóe môi xuất hiện một độ cong gượng gạo.
Cúi người bế ta lên, ngự k.i.ế.m rồi rời đi.
Đầu óc ta bị mùi hương vừa nãy trên người Hoa Dung biến thành mơ mơ hồ hồ.
Chỉ cảm thấy Tạ Khuyết nhìn đẹp mắt hơn bình thường, càng hợp ý ta rồi.
Ta nuốt nuốt nước miếng, bắt lấy vạt áo của hắn, miễn cưỡng áp chế sắc niệm trong đầu mà hỏi hắn: "Sao ngươi lại tới đây?"
Hắn không trả lời, hàng lông mày thanh tú cau lại, có vẻ hối hận: "Thật có lỗi, ta đã tới chậm rồi."
Tóc hắn bay tán loại, xẹt qua mặt ta, có hơi ngưa ngứa.
Lúc này ta mới để ý tóc của hắn đã xõa ra, cây trâm lúc trước không biết đâu rồi.
Tạ Khuyết không chút để ý mà nói, có thể tới vội quá nên rơi trên đường rồi.
Ta lén dùng linh lực kết thành một cây trâm ngọc màu trắng, nghĩ nghĩ, cảm thấy quá đơn thuần nên đổi lại thành màu đỏ.
"Cho ngươi."
Hầu kết của hắn giật giật, mặt lại đỏ lên, hắn khẽ nói: "Sau khi quay về có thể giúp ta búi tóc được không?"
Ôi, cái này có gì mà không được, ta lập tức gật đầu.
Nhưng không ngờ lúc trở lại núi Vô Tình thì cũng chưa thể búi được tóc.
Vẫn là ngày hôm sau, Tạ Khuyết tự mình làm.
Giáo dục của Vô Tình Đạo quả thật không tốt lắm, sau mọi việc thì ta mới phát hiện ra rằng thứ mùi hương khiến đầu óc ta choáng váng chính là xuân dược.
Hình như sư phụ đã được miễn phạt quỳ, ông không nhịn được mà đưa mắt nhìn ta, đợi lúc Tạ Khuyết không để ý thì nhỏ giọng hỏi ta.
"Đồ nhi ngoan, con bị thương hả?"
Ta khoát tay: "Không có không có, Tạ Khuyết tới kịp đó."
"Không phải Hợp Hoan Tông..." Sư phụ muốn nói lại thôi.
Ta nhất thời không kịp phản ứng.
"Hôm qua, sau khi các ngươi trở về thì..."Đ.á.n.h" tới "đ.á.n.h" lui ở trong nhà, ngay cả cái bàn cũng đều đã sụp rồi. Tốt xấu gì sư tổ cũng tu luyện mấy trăm năm, ta thật sự sợ ngài sẽ g.i.ế.t con để phi thăng, đương nhiên ta cũng sợ con sẽ g.i.ế.t ngài nhưng mà theo ta thấy thì ngài không có vấn đề gì, còn con thì sao? Không bị...Ai ôi, ui da?"
Sư phụ còn chưa nói xong đã bị Tạ Khuyết xách cổ áo lên.
Tạ Khuyết nghiêm mặt: "Ta thấy ngươi quỳ vẫn chưa đủ đâu, tiếp tục quỳ đi. Không có sự cho phép của ta thì không được đứng lên."
Sự phụ lập tức khóc ngay tại chỗ.
A... Thời tiết hôm nay thật tốt, hôm nay lại là một ngày không c.h.é.m đạo lữ.