Chương 5: Tiên lễ hậu binh
Giang Qua bước ra khỏi sân ga.
Mỗi tinh khu đều có một Tháp Sao Mai. Nó là biểu tượng con người chiến thắng thần linh, mang ý nghĩa phi phàm. Thông thường ở những tinh khu khác, Tháp Sao Mai luôn là kiến trúc lóa mắt nhất, nằm tại vị trí trung tâm trên bất kỳ tinh cầu nào.
Nó là một trong những công trình được coi trọng nhất, tiêu tốn rất nhiều sức người lẫn tài nguyên để bảo trì. Tháp Sao Mai là vinh quang của một tinh cầu.
Riêng khu Bảy là ngoại lệ.
Tháp Sao Mai được xây dựng trên một tinh cầu gần như không ai biết đến, tọa lạc giữa bình nguyên hoang phế. Không ai đến chiêm ngưỡng nó, dân bản xứ không coi nó là vinh quang, lãnh đạo cao tầng không bảo vệ không tuyên truyền về nó, cũng không hề có nhà đầu tư nào khai phá.
Dường như đã bị lãng quên.
Vậy nên lúc Giang Qua hỏi cô chủ tiệm bán hoa về Tháp Sao Mai, giọng điệu cô gái cứ như nhắc đến một cục đá không có tác dụng gì.
Trạm cuối cùng của đoàn tàu Từ Phù thứ ba là bên rìa cánh đồng hoang vu. Có vẻ nhà ga này là kiến trúc duy nhất quanh đây mang hơi thở nhân loại.
Giang Qua bước xuống trạm tàu, đạp lên cánh đồng hoang bát ngát.
Trên mặt đất không có bao nhiêu cây cỏ, các tảng đá lớn nhỏ rải khắp nơi, giống vật liệu công trình dư thừa bị người ta đổ bừa ở đây. Mấy nhành cỏ dại vươn lên giữa các kẽ hở đất đá, khẽ đong đưa trước gió. Sắt thép kim loại màu nâu rỉ sét nằm ngang dọc.
Khoảng cách từ sân ga đến Tháp Sao Mai khá dài, không phải là không có công trình kiến trúc khác. Nhưng sở dĩ gọi là đất hoang vì tất cả công trình nơi đây đều bị bỏ phế. Dọc hai bên đường là những ngôi nhà mới chỉ đổ nền, mới xây được nửa vách tường, hoặc mấy ngôi nhà đổ nát không người ở, cao cao thấp thấp đan xen nhau, cỏ mọc chen chúc.
So sánh với Tháp Sao Mai to lớn hùng vĩ thì những thứ này nhỏ bé như kiến muỗi.
Giang Qua một đường xuyên qua đống phế tích.
Các công trình này đều được quy hoạch cùng Tháp Sao Mai. Kế hoạch là xây dựng trung tâm tài chính và khu du lịch, chất liệu xây dựng không phải là loại dân cư thường dùng. Không biết vì nguyên nhân gì mà toàn bộ công trình quy hoạch bị gián đoạn trước khi hoàn thành.
Gió luồn qua kẽ hở trên bức tường đổ nát, tạo nên những thanh âm dài và trống vắng.
Giang Qua giơ tay đẩy kính tụt xuống.
Anh dừng trước một tòa kiến trúc ba tầng hoang phế.
Nếu tòa lầu này được hoàn thành, hẳn là sẽ cao bằng hai phần ba Tháp Sao Mai, cấu thành từ “Khung xương” và các tấm năng lượng vũ trụ. Đây là công trình kiến trúc mới do Viện kiến trúc tinh khu thứ 13 đề xuất, vừa có giá trị thực tế vừa mang nét nghệ thuật.
Có một lần…
Giang Qua không nhớ cụ thể là lần luân hồi thứ bao nhiêu.
Lần đó, Giang Qua là học viên của Viện kiến trúc tinh khu thứ 13, sau trở thành giáo sư của học viện. Anh đã hoàn thiện cấu trúc “Khung xương”, sửa đổi trục tâm ban đầu, khắc phục vấn đề xoắn của dầm chịu lực cho các tòa nhà trên 60 tầng, từ đó không gặp vấn đề thừa trọng lượng dẫn đến biến dạng khung.
Bản thiết kế sửa đổi của anh nhanh chóng được học viện quảng bá rộng rãi.
Vì vậy nhiều hành tinh xa xôi không đủ năng lượng rắn và năng lượng ánh sáng có cơ hội nâng cấp cơ sở hạ tầng.
Sau cặp mắt kính, hàng loạt dữ liệu lặng lẽ chạy qua. Trong mắt anh, nơi này không phải tàn tích, mà là một cao ốc đã hoàn thiện… Bao gồm nhược điểm kết cấu “Khung xương” chưa được cải thiện.
Thế giới này, chưa có ai giải quyết được nó.
Giang Qua đứng trước cao ốc ba tầng bỏ hoang một lúc.
Luân hồi vô tận, đôi khi giống như bạn trộm một đoạn thời gian, rồi lặp đi lặp lại, cứ thế kéo dài mãi mãi. Mà trong khoảng thời gian bị kéo dài, bạn sẽ có được vài thứ tốt.
So với người thường, kẻ trong vòng luân hồi vô tận có nhiều cơ hội khám phá thế giới hơn.
Cuộc đời con người quá ngắn ngủi, phần lớn thời gian chỉ có thể dốc lòng cho một sự nghiệp nào đó. Còn luân hồi vô tận cho phép bạn tham gia xây dựng một công trình kiến trúc lịch sử, diễn tấu những giai điệu du dương cổ xưa, tự tay vẽ nên biển sao sông dài cuồn cuộn…
Vũ trụ sao trời, vạn vật bất hủ.
Mỗi khía cạnh, mỗi sắc thái đều là vẻ đẹp đặc trưng riêng của nó.
Với luân hồi vô tận, Giang Qua có thể khám phá tìm hiểu tất cả chúng.
Đây chắc là… điểm tốt của luân hồi vô tận.
Giang Qua cười một cách khó hiểu. Anh đút tay vào túi áo khoác, xoay người tiếp tục đi về phía ngọn tháp.
Tòa phế tích và bản thiết kế tồn tại thiếu sót bị ném lại phía sau.
……………………………….
Tháp Sao Mai sau khi hoàn thành mới bị bỏ hoang, xung quanh tháp có một ít số phương tiện giao thông đã hoàn thiện. Phía trước tòa tháp có một quảng trường cỡ vừa, dựa theo thiết kế sẽ được xây thành một hoa viên kiểu địa cầu cổ.
Tuy nhiên lúc này, quảng trường không khác gì một bãi phế liệu.
Giang Qua đứng trước cánh cổng sắt hoen gỉ phủ đầy bụi.
Khi thiết kế, Tháp Sao Mai được định hình là một công trình kiến trúc mở quan trọng, thành ra cánh cổng sắt không hề có bất cứ công năng phòng vệ nào.
“Light One 001, đến thăm.”
Giang Qua nhìn chăm chú thiết bị thông minh trên cửa, nói. Đồng tử anh đối diện với camera mini phủ bụi. Giọng điệu anh không thả chậm như lúc ở cửa hàng bán hoa, mà lạnh lẽo sắc bén tựa máy móc.
Màn hình camera đen thui như đã hỏng lập lòe vài cái.
Sườn mặt mang theo hơi thở lạnh lẽo, anh không buồn mở miệng lần nữa.
Cánh cổng gỉ sắt từ từ mở ra hai bên, song sắt hình thoi kéo dài, khoảng trống chỉ đủ cho một người đi qua.
Thoạt nhìn khá là miễn cưỡng.
Tay vẫn nhét túi áo khoác, Giang Qua thong thả bước vào.
Đoạn đường từ cổng đến cửa chính tháp được phủ bằng lớp kim loại màu bạc sẫm, ánh lên như một con đường rộng rãi. Giang Qua bước đi trên con đường lấp lánh như Tháp Sao Mai dưới ánh mặt trời đón khách ghé thăm, tiếng bước chân vang lên rõ ràng.
Không ai quan tâm Tháp Sao Mai, cũng không người nhìn thấy hoa viên cổ.
Nơi bị lãng quên không biết bao nhiêu lâu lần đầu tiên có tiếng bước chân.
Bầu không khí hơi quỷ dị.
Nhưng Giang Qua chẳng chú ý đến bầu không khí xung quanh, đi thẳng một đường đến tháp.
20 tầng dưới chịu gần hết trọng lực của tòa tháp, bởi vậy so với những tầng trên, 20 tầng dưới cao hơn một chút, diện tích cũng lớn hơn, hao hao phần đế đài tưởng niệm.
Cuối con đường màu bạc là hơn chục bậc thang, sau bậc thang cuối cùng là cửa chính Tháp Sao Mai.
Không biết cửa chính mở ra cùng lúc cổng ngoài, hay là vốn không đóng cửa. Lúc này, trước mặt Giang Qua chỉ còn cửa kính cảm ứng tự động.
Phía sau cửa kính tối đen.
Hình như hệ thống chiếu sáng của tòa tháp đã hỏng. Ánh mặt trời không thể xuyên qua thân tháp gắn lớp kim loại bạc đặc thù chiếu vào trong, hệ thống chiếu sáng ban đêm trong tháp cũng không mở. Không thể thấy tình hình bên trong tháp, chỉ toàn một màu đen nặng nề.
Như một cái miệng khổng lồ đang há to, chực chờ cắn nuốt kẻ xấu số không may bước vào.
Giang Qua đút tay phải vào túi, bước lên phía trước.
Cửa kính cảm ứng tự động xoay tròn.
“Cảm ơn đã nhận lời.”
Thanh niên màu áo khoác màu lam Anh quốc cổ nhìn chăm chú cửa kính đang chậm rãi mở ra. Ngôn ngữ anh nói là ngôn ngữ thông dụng cấp hành tinh, mỗi một từ đều phát âm đúng tiêu chuẩn, chất giọng lạnh lùng trầm thấp. Ánh sáng từ cánh cửa xoay tròn phản chiếu lên gò má cao gầy của anh.
Không ai đáp lại.
Giang Qua đi qua cửa kính tự động.
Cấu trúc Tháp Sao Mai có kết hợp thẩm mỹ phương Đông cổ đại. Sau khi đi vào cửa chính, lối đi màu sẫm bạc kéo dài vào bóng tối. Có lẽ nó là trục dương của tòa tháp.
Cộp, cộp.
Trong không gian tháp tĩnh mịch, tiếng bước chân Giang Qua được khuếch đại vô số lần.
Trên trục dương kim loại màu bạc sẫm, bề mặt kim loại ánh lên tia sáng màu lam hư ảo. Tia sáng xanh nhạt từ dưới chân Giang Qua bay lên, theo bước chân anh không ngừng trải dài về phía trước, tựa như dưới lớp băng mặt biển có một đàn cá phát sáng đang bơi lội.
Như thể muốn dẫn đường cho anh.
Thanh niên đeo kính tay đút túi đi đều bước chân.
Ngoại trừ ánh sáng dưới chân, xung quanh Giang Qua toàn là bóng tối. Cảnh tượng này rất kỳ lạ, vậy mà trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, sợi xích mảnh dưới mắt kính hơi lay động, ánh sáng phản chiếu làm khuôn mặt anh càng thêm nghiêm túc.
“Dựa theo lễ tiết… lễ tiết của họ… Nghe người lớn tuổi hỏi hang, phải biết chào hỏi đáp lại.”
Chàng trai mở miệng, thần sắc lạnh lùng, ngữ khí nghiêm khắc như anh trai giáo dục em trai mình.
Vừa dứt lời, ánh sáng xanh nhạt dưới chân đột nhiên biến mất, không gian chìm vào bóng tối. Cùng lúc đó, âm thanh xé gió cực nhỏ vang lên trên đỉnh đầu Giang Qua, vô số chấm đỏ mang sắc thái nguy hiểm xuất hiện.
“Không chào không hỏi, trực tiếp động thủ là hành động cực kỳ thất lễ.”
Giang Qua đứng im tại chỗ, âm điệu vẫn nghiêm khắc như trước. Khi nguồn sáng duy nhất dưới chân biến mất, gương mặt anh chưa từng thay đổi, dường như đã sớm đoán được.
Trong bóng tối, vô số viên đạn phá không bay đến.
Cũng trong nháy mắt này, bàn tay luôn nằm trong túi áo cuối cùng cũng chịu rút ra.
“Còn nữa, tôi khá tán đồng câu châm ngôn…”
“Tiên lễ hậu binh.”
*Tiên lễ hậu binh (2 cách hiểu): Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công; Khi phát động chiến tranh cũng phải coi trọng lễ nghĩa
Mỗi tinh khu đều có một Tháp Sao Mai. Nó là biểu tượng con người chiến thắng thần linh, mang ý nghĩa phi phàm. Thông thường ở những tinh khu khác, Tháp Sao Mai luôn là kiến trúc lóa mắt nhất, nằm tại vị trí trung tâm trên bất kỳ tinh cầu nào.
Nó là một trong những công trình được coi trọng nhất, tiêu tốn rất nhiều sức người lẫn tài nguyên để bảo trì. Tháp Sao Mai là vinh quang của một tinh cầu.
Riêng khu Bảy là ngoại lệ.
Tháp Sao Mai được xây dựng trên một tinh cầu gần như không ai biết đến, tọa lạc giữa bình nguyên hoang phế. Không ai đến chiêm ngưỡng nó, dân bản xứ không coi nó là vinh quang, lãnh đạo cao tầng không bảo vệ không tuyên truyền về nó, cũng không hề có nhà đầu tư nào khai phá.
Dường như đã bị lãng quên.
Vậy nên lúc Giang Qua hỏi cô chủ tiệm bán hoa về Tháp Sao Mai, giọng điệu cô gái cứ như nhắc đến một cục đá không có tác dụng gì.
Trạm cuối cùng của đoàn tàu Từ Phù thứ ba là bên rìa cánh đồng hoang vu. Có vẻ nhà ga này là kiến trúc duy nhất quanh đây mang hơi thở nhân loại.
Giang Qua bước xuống trạm tàu, đạp lên cánh đồng hoang bát ngát.
Trên mặt đất không có bao nhiêu cây cỏ, các tảng đá lớn nhỏ rải khắp nơi, giống vật liệu công trình dư thừa bị người ta đổ bừa ở đây. Mấy nhành cỏ dại vươn lên giữa các kẽ hở đất đá, khẽ đong đưa trước gió. Sắt thép kim loại màu nâu rỉ sét nằm ngang dọc.
Khoảng cách từ sân ga đến Tháp Sao Mai khá dài, không phải là không có công trình kiến trúc khác. Nhưng sở dĩ gọi là đất hoang vì tất cả công trình nơi đây đều bị bỏ phế. Dọc hai bên đường là những ngôi nhà mới chỉ đổ nền, mới xây được nửa vách tường, hoặc mấy ngôi nhà đổ nát không người ở, cao cao thấp thấp đan xen nhau, cỏ mọc chen chúc.
So sánh với Tháp Sao Mai to lớn hùng vĩ thì những thứ này nhỏ bé như kiến muỗi.
Giang Qua một đường xuyên qua đống phế tích.
Các công trình này đều được quy hoạch cùng Tháp Sao Mai. Kế hoạch là xây dựng trung tâm tài chính và khu du lịch, chất liệu xây dựng không phải là loại dân cư thường dùng. Không biết vì nguyên nhân gì mà toàn bộ công trình quy hoạch bị gián đoạn trước khi hoàn thành.
Gió luồn qua kẽ hở trên bức tường đổ nát, tạo nên những thanh âm dài và trống vắng.
Giang Qua giơ tay đẩy kính tụt xuống.
Anh dừng trước một tòa kiến trúc ba tầng hoang phế.
Nếu tòa lầu này được hoàn thành, hẳn là sẽ cao bằng hai phần ba Tháp Sao Mai, cấu thành từ “Khung xương” và các tấm năng lượng vũ trụ. Đây là công trình kiến trúc mới do Viện kiến trúc tinh khu thứ 13 đề xuất, vừa có giá trị thực tế vừa mang nét nghệ thuật.
Có một lần…
Giang Qua không nhớ cụ thể là lần luân hồi thứ bao nhiêu.
Lần đó, Giang Qua là học viên của Viện kiến trúc tinh khu thứ 13, sau trở thành giáo sư của học viện. Anh đã hoàn thiện cấu trúc “Khung xương”, sửa đổi trục tâm ban đầu, khắc phục vấn đề xoắn của dầm chịu lực cho các tòa nhà trên 60 tầng, từ đó không gặp vấn đề thừa trọng lượng dẫn đến biến dạng khung.
Bản thiết kế sửa đổi của anh nhanh chóng được học viện quảng bá rộng rãi.
Vì vậy nhiều hành tinh xa xôi không đủ năng lượng rắn và năng lượng ánh sáng có cơ hội nâng cấp cơ sở hạ tầng.
Sau cặp mắt kính, hàng loạt dữ liệu lặng lẽ chạy qua. Trong mắt anh, nơi này không phải tàn tích, mà là một cao ốc đã hoàn thiện… Bao gồm nhược điểm kết cấu “Khung xương” chưa được cải thiện.
Thế giới này, chưa có ai giải quyết được nó.
Giang Qua đứng trước cao ốc ba tầng bỏ hoang một lúc.
Luân hồi vô tận, đôi khi giống như bạn trộm một đoạn thời gian, rồi lặp đi lặp lại, cứ thế kéo dài mãi mãi. Mà trong khoảng thời gian bị kéo dài, bạn sẽ có được vài thứ tốt.
So với người thường, kẻ trong vòng luân hồi vô tận có nhiều cơ hội khám phá thế giới hơn.
Cuộc đời con người quá ngắn ngủi, phần lớn thời gian chỉ có thể dốc lòng cho một sự nghiệp nào đó. Còn luân hồi vô tận cho phép bạn tham gia xây dựng một công trình kiến trúc lịch sử, diễn tấu những giai điệu du dương cổ xưa, tự tay vẽ nên biển sao sông dài cuồn cuộn…
Vũ trụ sao trời, vạn vật bất hủ.
Mỗi khía cạnh, mỗi sắc thái đều là vẻ đẹp đặc trưng riêng của nó.
Với luân hồi vô tận, Giang Qua có thể khám phá tìm hiểu tất cả chúng.
Đây chắc là… điểm tốt của luân hồi vô tận.
Giang Qua cười một cách khó hiểu. Anh đút tay vào túi áo khoác, xoay người tiếp tục đi về phía ngọn tháp.
Tòa phế tích và bản thiết kế tồn tại thiếu sót bị ném lại phía sau.
……………………………….
Tháp Sao Mai sau khi hoàn thành mới bị bỏ hoang, xung quanh tháp có một ít số phương tiện giao thông đã hoàn thiện. Phía trước tòa tháp có một quảng trường cỡ vừa, dựa theo thiết kế sẽ được xây thành một hoa viên kiểu địa cầu cổ.
Tuy nhiên lúc này, quảng trường không khác gì một bãi phế liệu.
Giang Qua đứng trước cánh cổng sắt hoen gỉ phủ đầy bụi.
Khi thiết kế, Tháp Sao Mai được định hình là một công trình kiến trúc mở quan trọng, thành ra cánh cổng sắt không hề có bất cứ công năng phòng vệ nào.
“Light One 001, đến thăm.”
Giang Qua nhìn chăm chú thiết bị thông minh trên cửa, nói. Đồng tử anh đối diện với camera mini phủ bụi. Giọng điệu anh không thả chậm như lúc ở cửa hàng bán hoa, mà lạnh lẽo sắc bén tựa máy móc.
Màn hình camera đen thui như đã hỏng lập lòe vài cái.
Sườn mặt mang theo hơi thở lạnh lẽo, anh không buồn mở miệng lần nữa.
Cánh cổng gỉ sắt từ từ mở ra hai bên, song sắt hình thoi kéo dài, khoảng trống chỉ đủ cho một người đi qua.
Thoạt nhìn khá là miễn cưỡng.
Tay vẫn nhét túi áo khoác, Giang Qua thong thả bước vào.
Đoạn đường từ cổng đến cửa chính tháp được phủ bằng lớp kim loại màu bạc sẫm, ánh lên như một con đường rộng rãi. Giang Qua bước đi trên con đường lấp lánh như Tháp Sao Mai dưới ánh mặt trời đón khách ghé thăm, tiếng bước chân vang lên rõ ràng.
Không ai quan tâm Tháp Sao Mai, cũng không người nhìn thấy hoa viên cổ.
Nơi bị lãng quên không biết bao nhiêu lâu lần đầu tiên có tiếng bước chân.
Bầu không khí hơi quỷ dị.
Nhưng Giang Qua chẳng chú ý đến bầu không khí xung quanh, đi thẳng một đường đến tháp.
20 tầng dưới chịu gần hết trọng lực của tòa tháp, bởi vậy so với những tầng trên, 20 tầng dưới cao hơn một chút, diện tích cũng lớn hơn, hao hao phần đế đài tưởng niệm.
Cuối con đường màu bạc là hơn chục bậc thang, sau bậc thang cuối cùng là cửa chính Tháp Sao Mai.
Không biết cửa chính mở ra cùng lúc cổng ngoài, hay là vốn không đóng cửa. Lúc này, trước mặt Giang Qua chỉ còn cửa kính cảm ứng tự động.
Phía sau cửa kính tối đen.
Hình như hệ thống chiếu sáng của tòa tháp đã hỏng. Ánh mặt trời không thể xuyên qua thân tháp gắn lớp kim loại bạc đặc thù chiếu vào trong, hệ thống chiếu sáng ban đêm trong tháp cũng không mở. Không thể thấy tình hình bên trong tháp, chỉ toàn một màu đen nặng nề.
Như một cái miệng khổng lồ đang há to, chực chờ cắn nuốt kẻ xấu số không may bước vào.
Giang Qua đút tay phải vào túi, bước lên phía trước.
Cửa kính cảm ứng tự động xoay tròn.
“Cảm ơn đã nhận lời.”
Thanh niên màu áo khoác màu lam Anh quốc cổ nhìn chăm chú cửa kính đang chậm rãi mở ra. Ngôn ngữ anh nói là ngôn ngữ thông dụng cấp hành tinh, mỗi một từ đều phát âm đúng tiêu chuẩn, chất giọng lạnh lùng trầm thấp. Ánh sáng từ cánh cửa xoay tròn phản chiếu lên gò má cao gầy của anh.
Không ai đáp lại.
Giang Qua đi qua cửa kính tự động.
Cấu trúc Tháp Sao Mai có kết hợp thẩm mỹ phương Đông cổ đại. Sau khi đi vào cửa chính, lối đi màu sẫm bạc kéo dài vào bóng tối. Có lẽ nó là trục dương của tòa tháp.
Cộp, cộp.
Trong không gian tháp tĩnh mịch, tiếng bước chân Giang Qua được khuếch đại vô số lần.
Trên trục dương kim loại màu bạc sẫm, bề mặt kim loại ánh lên tia sáng màu lam hư ảo. Tia sáng xanh nhạt từ dưới chân Giang Qua bay lên, theo bước chân anh không ngừng trải dài về phía trước, tựa như dưới lớp băng mặt biển có một đàn cá phát sáng đang bơi lội.
Như thể muốn dẫn đường cho anh.
Thanh niên đeo kính tay đút túi đi đều bước chân.
Ngoại trừ ánh sáng dưới chân, xung quanh Giang Qua toàn là bóng tối. Cảnh tượng này rất kỳ lạ, vậy mà trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, sợi xích mảnh dưới mắt kính hơi lay động, ánh sáng phản chiếu làm khuôn mặt anh càng thêm nghiêm túc.
“Dựa theo lễ tiết… lễ tiết của họ… Nghe người lớn tuổi hỏi hang, phải biết chào hỏi đáp lại.”
Chàng trai mở miệng, thần sắc lạnh lùng, ngữ khí nghiêm khắc như anh trai giáo dục em trai mình.
Vừa dứt lời, ánh sáng xanh nhạt dưới chân đột nhiên biến mất, không gian chìm vào bóng tối. Cùng lúc đó, âm thanh xé gió cực nhỏ vang lên trên đỉnh đầu Giang Qua, vô số chấm đỏ mang sắc thái nguy hiểm xuất hiện.
“Không chào không hỏi, trực tiếp động thủ là hành động cực kỳ thất lễ.”
Giang Qua đứng im tại chỗ, âm điệu vẫn nghiêm khắc như trước. Khi nguồn sáng duy nhất dưới chân biến mất, gương mặt anh chưa từng thay đổi, dường như đã sớm đoán được.
Trong bóng tối, vô số viên đạn phá không bay đến.
Cũng trong nháy mắt này, bàn tay luôn nằm trong túi áo cuối cùng cũng chịu rút ra.
“Còn nữa, tôi khá tán đồng câu châm ngôn…”
“Tiên lễ hậu binh.”
*Tiên lễ hậu binh (2 cách hiểu): Phía trước thì đàn nghi lễ để chiêu hàng, phía sau thì phục sẵn binh mã để phản công; Khi phát động chiến tranh cũng phải coi trọng lễ nghĩa