Chương 28
"Khụ, Lục Xuyên Trạch, sắp không ổn rồi, ôm chặt cổ tôi đau."
Chử Trần hơi khom người bị Lục Xuyên Trạch ôm lấy, bên cổ còn cảm nhận được từng hơi thở của cậu ấy, nhột đến mức cổ tê rần.
"Xin lỗi, nhất thời xúc động."
Lục Xuyên Trạch làm sao có thể không xúc động chứ, tình cảm bây giờ hệt như ngày đọc được dòng chữ viết tên mình trên chiếc dây đỏ. Có lẽ Chử Trần chỉ không hiểu thế nào là thích, chứ không phải không có tình cảm với cậu.
Thời gian hẵng còn sớm cả hai cũng không thể cứ ở lì trong phòng không ra, Chử Trần nằm liệt trên giường không động đậy, cứ vờ ngủ để khỏi phải xuống cho xong.
Cộc cộc cộc.
Nghe tiếng gõ cửa Chử Trần giật mình bật dậy khỏi giường, trong vòng hai giây dọn dẹp lại chăn mền ngồi ngay ngắn trên ghế không cử động.
Lục Xuyên Trạch mở cửa cùng Chử Yến đối mặt, "Ba lớn của con đã về rồi."
Nghe vậy cậu chỉ có thể mất tự nhiên gật đầu nói vâng, ánh mắt ra hiệu cho Chử Trần nhanh tới.
"Chúng con xuống ngay đây."
Mạch Nhĩ trên người vẫn còn mặc quân phục, đầu tóc gọn gàng tươm tất, cúc áo được cài ở vị trí cao nhất, ánh mắt sắc bén vầng trán thể hiện sự nghiêm nghị, mang cảm giác cực kỳ áp bức.
Lục Xuyên Trạch đơ mặt thật sự không thể gọi được câu "ba lớn", Mạch Nhĩ không giống như vừa mới tan ca quay về, mà giống như vừa từ chiến trường trở lại.
"Tranh Tranh hóa ngốc rồi à, nhìn thấy ba lớn vui đến nỗi không nói nên lời."
"Ba lớn, con, con nhớ người muốn chết."
Chử Trần ngẩng đầu nhìn trời không biết nói gì, dùng cái mặt lạnh như tiền nói nhớ ba, suýt nữa làm cậu nghe thành muốn người chết, không dám nhìn thẳng.
Mạch Nhĩ nghe mà sững sờ, bé cưng nhà mình sao càng ngày càng giống Lục Xuyên Trạch vậy, do chơi cùng thằng nhóc đó lâu quá à. Ông bèn di chuyển tầm mắt sang bên cạnh Chử Trần, cái tướng ngồi ngả ngớn này trông rất giống con trai mình.
"Ừ, sao không ngồi đi."
Lục Xuyên Trạch dùng tư thế ngồi thẳng tăm tắp như thường ngày, Chử Trần cũng không thể thả lỏng quá mức, chỉ vài phút sau lưng đã đau nhức nhưng ba lớn vẫn đang nhìn chằm chằm hai người họ.
Mạch Nhĩ lấy từ trong túi ra một viên đá phát sáng, vừa định đưa cho Lục Xuyên Trạch đã bị Chử Trần cùng cặp mắt sáng rực cầm lấy, "Cảm ơn ba, yêu người nhất."
Im lặng, không một tiếng động, thời gian dừng lại ngay tại khoảnh khắc đó.
Mạch Nhĩ bệ hạ trước giờ luôn trầm ổn bóp chặt tay mấy lần cuối cùng cũng thả ra, vẻ mặt không vui: "Cậu nói cái gì."
Chử Trần tay cầm viên đá ngơ ngác không hiểu, tới lúc hiểu ra ngay lập tức nhìn sang Lục Xuyên Trạch bên cạnh. Điều hòa vẫn còn đang bật mà sao trán Lục Xuyên Trạch vẫn có mồ hôi.
Cậu nhìn khuôn mặt của chính mình xuất hiện vẻ sửng sốt, im lặng đưa viên đá cho Lục Xuyên Trạch. Cười gượng hai tiếng đáp: "Nếu con nói con tưởng bệ hạ là ba của con thì ngài có thể hiểu không?"
Mạch Nhĩ đứng bật dậy, tức giận nhìn về phía Lục Xuyên Trạch đang căng thẳng không ngừng toát mồ hôi, đằng đằng sát khí nói: "Chử Trần, đi qua đây."
Hai "Chử Trần" đồng loạt đứng dậy, Chử Trần thật đắn đo giây lát rồi cũng ngồi xuống, Lục Xuyên Trạch chân tay cứng đờ đi cùng Mạch Nhĩ.
Chử Trần nhìn Chử Yến đang ngồi phía bên kia sofa bình thản bóc hạt dưa, cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn, giống như ba cậu đã biết gì đó, nhưng ba lớn thì vẫn chưa.
"Chử Trần."
"A."
Chử Trần đối diện với ánh mắt mang ý cười gian xảo của ba mình, tức giận ngồi xuống, "Ba, người biết hết rồi còn ngồi đó nhìn tụi con diễn, lúc nào có thể đừng chơi mấy trò như này nữa được không."
"Hôm nay con cũng đâu phải người bị mắng, sợ gì chứ, lo cho Xuyên Trạch à."
"Không hề."
Chử Trần mím chặt môi, đầu đập lên sofa, "Được rồi được rồi, có một chút."
Một lần nữa Lục Xuyên Trạch lại ngồi trên sofa trong phòng sách, trong lòng bất chợt xuất hiện cảm giác khó tả.
"Con với Lục Xuyên Trạch đang quen nhau?"
"Không phải."
Câu này Lục Xuyên Trạch nói đúng thực tế, cậu thì muốn, ngặt nỗi Chử Trần đâu có hiểu.
"Không phải, không phải mà cậu ta gọi tới chữ ba luôn kìa."
Lục Xuyên Trạch không biết có nên chủ động thú nhận, dù sao về sau bệ hạ cũng sẽ nói cho cậu.
"Bệ hạ, thần là Lục Xuyên Trạch, không phải Chử Trần. Hoàng hậu bệ hạ chắc hẳn đã nhìn ra, nhưng vẫn chưa kịp nói với ngài."
"Tình huống gì đây."
Mấy người ngồi chung quanh trên sofa, hai cặp mắt dán chặt vào Chử Trần, "Con nói xong rồi, sự việc là như vậy đó."
Chử Yến gật gù, "Vì thế hai đứa phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đổi trở lại. Vậy con về nhà cũng là để hoàn thành nhiệm vụ?"
Chử Trần cầm miếng snack bỏ vào miệng, dù gì thì cũng nói hết rồi khỏi phải diễn nữa.
"Chủ yếu là tìm anh hai, mai anh ấy về đúng không ạ, con không tiện đến phim trường tìm anh ấy, với cả chỉ có thời gian ba ngày."
Tuy rằng đã giải thích nhưng vẻ mặt của Mạch Nhĩ vẫn rất cau có, nhìn thế nào cũng thấy con trai mình bị thiệt hơn thế nhỉ.
"Nói như vậy là hai đứa đều nhìn thấy hết của nhau rồi."
Mạch Nhĩ vừa dứt lời, Chử Trần ngay lập tức bị nghẹn, ho khù khụ không dứt. Vành tai Lục Xuyên Trạch cũng đỏ lừ, ngại quá đi.
"Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"Hừ."
Chịu trách nhiệm, Mạch Nhĩ cười khẩy, Lục Xuyên Trạch rất mong được chịu trách nhiệm thì có. Tâm tư nhỏ đó của cậu ta cũng chỉ có đứa con ngốc nhà mình mới không nhìn ra được.
"Không cần chịu trách nhiệm, hai bên đều nhìn thì không ai nợ ai cả, bớt ai đó được hời."
Lục Xuyên Trạch không dám lên tiếng, cậu cứ cảm thấy trong lời bệ hạ nói có ẩn ý, nhắm vào người nào nghe là đã biết.
"Ba, người nói gì vậy, sao mấy câu qua miệng ba lại trở thành gì không."
Chử Trần sắp ngượng chín luôn rồi, nếu như lúc đó Lục Xuyên Trạch không tỏ tình có thể cậu nghe không hiểu những câu vòng vo này, giờ cảm giác như tất cả mọi người đều biết, còn phải che giấu vờ như chưa biết gì.
"Chử Trần, con qua đây."
Vẫn là căn phòng quen thuộc, Mạch Nhĩ nhìn gương mặt của Lục Xuyên Trạch quả thật không thể nói mấy câu con trai yêu dấu. Bực dọc cau mày, "Con quay mặt trước cái đi."
"Hừ, sau này nếu không bắt buộc thì cách Lục Xuyên Trạch xa ra tí, ngày nào cũng quấn lấy nhau không ra thể thống gì."
"Tại sao ạ, hồi trước ba còn nói cậu ấy đẹp trai sáng láng, tài giỏi hơn người, đạt nhiều thành tích, sao giờ lại thay đổi rồi."
"Do lúc trước chưa biết được thằng nhóc đó lòng lang dạ thú, giờ biết rồi tất nhiên không thể để hai đứa cứ dính lấy nhau vậy được."
Mạch Nhĩ hiểu rõ thằng con mình vẫn chưa thông suốt, đúng lý thì toàn bộ vũ trụ chỉ có Lục Xuyên Trạch xứng với Chử Trần nhất, nhưng chỉ nghĩ tới việc tên nhóc đó từ khi còn nhỏ đã tơ tưởng cục cưng nhà mình, cả người Mạch Nhĩ lửa giận phừng phừng. Ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không phòng người bên cạnh.
Chử Trần mặt đỏ rần, đều tại Lục Xuyên Trạch thể hiện ra quá rõ, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn ra được tình cảm của cậu ấy.
"Người yên tâm, ba."
Mạch Nhĩ không nhìn thấy vẻ chột dạ trên khuôn mặt Chử Trần, chưa thông suốt được, nét mặt cũng dịu lại đôi chút.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa."
Trước khi ngủ Mạch Nhĩ đích thân nhìn Chử Trần đi về phòng mình, Lục Xuyên Trạch tới phòng của khách mới phát hiện. Bộ dáng của mình y hệt người đi phòng trộm.
Chử Yến nằm trên giường không chịu được véo má chồng mình, "Anh cũng thật là, lũ trẻ tìm người yêu như thế nào cũng là tụi nhỏ tự chọn, anh thì hay rồi chuyện đứa nào cũng phải can thiệp vào."
Chử Yến không nhịn được bật cười, can thiệp thì không sao, chẳng qua là chưa được một lần nào thành công. Mấy năm trước đứa lớn hẹn hò sau này cũng đã kết hôn với người ta, thằng hai yêu đương cũng muốn quản, hiện tại vẫn đang ngọt ngào với nhau, giờ đến đứa út lại bắt đầu rồi.
"Em thấy Lục Xuyên Trạch rất ổn, dù sao thì em cũng không thấy có ai đối xử tối với Tranh Tranh như vậy. Không cần nói thứ khác, hai chúng ta còn không tinh tế bằng Xuyên Trạch, mấy năm nay có thằng bé chăm sóc Tranh Tranh em cũng đỡ lo phần nào."
Mạch Nhĩ hậm hực không thể phản bác được câu nào, "Thằng nhóc đó mười mấy tuổi đã thích Tranh Tranh, cũng quá sớm đi."
"Năm anh bằng tuổi thằng bé cũng đã thích em phải không."
"Cái đó khác."
"Khác chỗ nào. Chuyện của bọn trẻ chúng ta nên hạn chế nhúng tay vào, tóm lại em là mẹ vợ nhắm con rể, càng nhìn càng ưng ý. Anh bớt làm những truyện chỉ những người gia trưởng thời phong kiến mới làm lại."
Mạch Nhĩ càng khó chịu hơn, bị vợ trách móc, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Hừ, được rồi được rồi, anh thấy tên nhóc đó cũng không tệ. Còn kém tí nữa mới hợp với Tranh Tranh, miễn cưỡng tạm chấp nhận."
Chử Trần nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ nổi, trở mình ôm chặt con mèo bông vào lòng, đếm từ 1 đến 100 mới chìm vào giấc ngủ.
"Chử Trần đâu."
"Không phải cậu ấy đến hang ổ của trùng tộc sao, trước đó nói với cậu rồi mà."
Lồng ngực Lục Xuyên Trạch đập thùm thụp, điều khiển cơ giáp phóng đuổi theo.
Chử Trần ngồi trên ụ xác cao chót vót, hai chân lơ lửng trên không trung đung đưa từng nhịp, mà đằng sau cậu chính là vực sâu thăm thẳm.
Trái tim Lục Xuyên Trạch như ngừng lại, cổ họng như bị thứ gì đó chặn đứng, không thể nói thành tiếng. Cậu ra sức cấu vào lòng bàn tay, chạy tới nhưng bị bức tường ngăn lại.
"Chử Trần, cmn cậu quay lại đây cho tôi, cậu có nghe thấy không."
Tinh thần lực của cậu mặc kệ mọi thứ mà đánh vào bức tường, nhưng tới một vết xước cũng không có, đôi mắt Lục Xuyên Trạch đỏ ngầu, ánh mắt vẫn không hề rời Chử Trần một giây.
Đôi chân đang đung đưa của Chử Trần dần chậm lại, ngoảnh cổ nhìn về phía Lục Xuyên Trạch, nở nụ cười mê hoặc.
Cậu ấy mở miệng, nhưng không nói câu nào.
Ngay giây tiếp theo Lục Xuyên Trạch trợn trừng hai mắt, Chử Trần vươn hai tay mỉm cười nhảy từ vách núi xuống.
Bức tường phía trước vỡ tan, Lục Xuyên Trạch chạy tới chỉ nghe được tiếng ầm, làn sóng khí cực đại đẩy Lục Xuyên Trạch ngã ngược xuống đất.
Chử Trần, đã tự bạo.
Phía sau cậu ấy vốn dĩ không có vách núi hiểm trở nào cả, đó đều là ảo giác mà thôi.
Lục Xuyên Trạch như phát điên lao về đống đổ nát, bên trong cái hố sâu hoắm kia là thi thể của trùng vương cùng với vài mảnh vỡ con chíp kì lạ.
Cậu liên tục đào bới, bàn tay giờ đã máu thịt nhầy nhụa, nhưng vẫn không thể tìm thấy đồ vật liên quan đến Chử Trần. Lục Xuyên Trạch đào cả buổi chiều chỉ tìm được mảnh vỡ của chiếc nhẫn.
Lục Xuyên Trạch cầm nó trên tay không thể nhịn được khóc nức nở, đây là nhẫn kết hôn của hai người họ. Mùi hương pheromone của Chử Trần trong không khí ngày càng mờ nhạt, cậu vươn tay bắt lấy nhưng lại chỉ tóm được mảnh trống rỗng. Chử Trần của cậu biến mất rồi.
"Chử Trần, cậu quay lại, quay lại đi mà. Chử Trần tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, cậu quay về đi."
Phần bụng không ngừng quặn lên, cổ họng toàn là máu, phụt. Lục Xuyên Trạch phun ra một bụm máu thẫn thờ ngã xuống. Ánh sáng trong đôi mắt dần lụi tàn, trái tim của cậu giờ đây đã chết cùng với Chử Trần.
"A, a."
Lục Xuyên Trạch đột ngột bừng tỉnh từ trong cơn mộng, cả người thấm đẫm mồ hôi, chăn đệm đã bị thấm ướt, nước mắt chảy xuống không ngừng, từng giọt từng giọt lăn xuống tan vào trong gối.
Cảm giác như trái tim bị ai xé rách, đau đớn đến mức nôn ra máu, cơ thể Lục Xuyên Trạch cứng đờ không dám động đậy, lồng ngực buốt khôn tả. Chỉ cần động đậy chút xíu như thể có con dao tiếp tục đâm vào.
Cậu giơ tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, đầu hẵng còn choáng váng, gắng gượng ngồi dậy, liếm đôi môi khô khốc, mở cửa loạng choạng bước đi.
Cửa phòng Chử Trần không khóa, Lục Xuyên Trạch do dự hồi lâu cuối cùng cũng mở cửa, trong phòng một mảnh tối đen, cậu lần tìm đến bên giường Chử Trần,
Ánh trăng mờ ảo chợt hắt vào phòng, Chử Trần đang ôm mèo nhỏ ngủ vô cùng ngon.
Lục Xuyên Trạch cúi người tới gần Chử Trần, nghe nhịp đập con tim, cảm nhận hơi thở của người trên giường, trái tim của cậu lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Đây là Chử Trần của mình, đang nằm yên ổn ở trên giường kìa, không có chuyện gì hết, không có chuyện gì hết.
Lục Xuyên Trạch ngồi xuống đất, đầu gác cạnh bên Chử Trần, chầm chậm khép đôi mắt.
Chử Trần hơi khom người bị Lục Xuyên Trạch ôm lấy, bên cổ còn cảm nhận được từng hơi thở của cậu ấy, nhột đến mức cổ tê rần.
"Xin lỗi, nhất thời xúc động."
Lục Xuyên Trạch làm sao có thể không xúc động chứ, tình cảm bây giờ hệt như ngày đọc được dòng chữ viết tên mình trên chiếc dây đỏ. Có lẽ Chử Trần chỉ không hiểu thế nào là thích, chứ không phải không có tình cảm với cậu.
Thời gian hẵng còn sớm cả hai cũng không thể cứ ở lì trong phòng không ra, Chử Trần nằm liệt trên giường không động đậy, cứ vờ ngủ để khỏi phải xuống cho xong.
Cộc cộc cộc.
Nghe tiếng gõ cửa Chử Trần giật mình bật dậy khỏi giường, trong vòng hai giây dọn dẹp lại chăn mền ngồi ngay ngắn trên ghế không cử động.
Lục Xuyên Trạch mở cửa cùng Chử Yến đối mặt, "Ba lớn của con đã về rồi."
Nghe vậy cậu chỉ có thể mất tự nhiên gật đầu nói vâng, ánh mắt ra hiệu cho Chử Trần nhanh tới.
"Chúng con xuống ngay đây."
Mạch Nhĩ trên người vẫn còn mặc quân phục, đầu tóc gọn gàng tươm tất, cúc áo được cài ở vị trí cao nhất, ánh mắt sắc bén vầng trán thể hiện sự nghiêm nghị, mang cảm giác cực kỳ áp bức.
Lục Xuyên Trạch đơ mặt thật sự không thể gọi được câu "ba lớn", Mạch Nhĩ không giống như vừa mới tan ca quay về, mà giống như vừa từ chiến trường trở lại.
"Tranh Tranh hóa ngốc rồi à, nhìn thấy ba lớn vui đến nỗi không nói nên lời."
"Ba lớn, con, con nhớ người muốn chết."
Chử Trần ngẩng đầu nhìn trời không biết nói gì, dùng cái mặt lạnh như tiền nói nhớ ba, suýt nữa làm cậu nghe thành muốn người chết, không dám nhìn thẳng.
Mạch Nhĩ nghe mà sững sờ, bé cưng nhà mình sao càng ngày càng giống Lục Xuyên Trạch vậy, do chơi cùng thằng nhóc đó lâu quá à. Ông bèn di chuyển tầm mắt sang bên cạnh Chử Trần, cái tướng ngồi ngả ngớn này trông rất giống con trai mình.
"Ừ, sao không ngồi đi."
Lục Xuyên Trạch dùng tư thế ngồi thẳng tăm tắp như thường ngày, Chử Trần cũng không thể thả lỏng quá mức, chỉ vài phút sau lưng đã đau nhức nhưng ba lớn vẫn đang nhìn chằm chằm hai người họ.
Mạch Nhĩ lấy từ trong túi ra một viên đá phát sáng, vừa định đưa cho Lục Xuyên Trạch đã bị Chử Trần cùng cặp mắt sáng rực cầm lấy, "Cảm ơn ba, yêu người nhất."
Im lặng, không một tiếng động, thời gian dừng lại ngay tại khoảnh khắc đó.
Mạch Nhĩ bệ hạ trước giờ luôn trầm ổn bóp chặt tay mấy lần cuối cùng cũng thả ra, vẻ mặt không vui: "Cậu nói cái gì."
Chử Trần tay cầm viên đá ngơ ngác không hiểu, tới lúc hiểu ra ngay lập tức nhìn sang Lục Xuyên Trạch bên cạnh. Điều hòa vẫn còn đang bật mà sao trán Lục Xuyên Trạch vẫn có mồ hôi.
Cậu nhìn khuôn mặt của chính mình xuất hiện vẻ sửng sốt, im lặng đưa viên đá cho Lục Xuyên Trạch. Cười gượng hai tiếng đáp: "Nếu con nói con tưởng bệ hạ là ba của con thì ngài có thể hiểu không?"
Mạch Nhĩ đứng bật dậy, tức giận nhìn về phía Lục Xuyên Trạch đang căng thẳng không ngừng toát mồ hôi, đằng đằng sát khí nói: "Chử Trần, đi qua đây."
Hai "Chử Trần" đồng loạt đứng dậy, Chử Trần thật đắn đo giây lát rồi cũng ngồi xuống, Lục Xuyên Trạch chân tay cứng đờ đi cùng Mạch Nhĩ.
Chử Trần nhìn Chử Yến đang ngồi phía bên kia sofa bình thản bóc hạt dưa, cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn, giống như ba cậu đã biết gì đó, nhưng ba lớn thì vẫn chưa.
"Chử Trần."
"A."
Chử Trần đối diện với ánh mắt mang ý cười gian xảo của ba mình, tức giận ngồi xuống, "Ba, người biết hết rồi còn ngồi đó nhìn tụi con diễn, lúc nào có thể đừng chơi mấy trò như này nữa được không."
"Hôm nay con cũng đâu phải người bị mắng, sợ gì chứ, lo cho Xuyên Trạch à."
"Không hề."
Chử Trần mím chặt môi, đầu đập lên sofa, "Được rồi được rồi, có một chút."
Một lần nữa Lục Xuyên Trạch lại ngồi trên sofa trong phòng sách, trong lòng bất chợt xuất hiện cảm giác khó tả.
"Con với Lục Xuyên Trạch đang quen nhau?"
"Không phải."
Câu này Lục Xuyên Trạch nói đúng thực tế, cậu thì muốn, ngặt nỗi Chử Trần đâu có hiểu.
"Không phải, không phải mà cậu ta gọi tới chữ ba luôn kìa."
Lục Xuyên Trạch không biết có nên chủ động thú nhận, dù sao về sau bệ hạ cũng sẽ nói cho cậu.
"Bệ hạ, thần là Lục Xuyên Trạch, không phải Chử Trần. Hoàng hậu bệ hạ chắc hẳn đã nhìn ra, nhưng vẫn chưa kịp nói với ngài."
"Tình huống gì đây."
Mấy người ngồi chung quanh trên sofa, hai cặp mắt dán chặt vào Chử Trần, "Con nói xong rồi, sự việc là như vậy đó."
Chử Yến gật gù, "Vì thế hai đứa phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đổi trở lại. Vậy con về nhà cũng là để hoàn thành nhiệm vụ?"
Chử Trần cầm miếng snack bỏ vào miệng, dù gì thì cũng nói hết rồi khỏi phải diễn nữa.
"Chủ yếu là tìm anh hai, mai anh ấy về đúng không ạ, con không tiện đến phim trường tìm anh ấy, với cả chỉ có thời gian ba ngày."
Tuy rằng đã giải thích nhưng vẻ mặt của Mạch Nhĩ vẫn rất cau có, nhìn thế nào cũng thấy con trai mình bị thiệt hơn thế nhỉ.
"Nói như vậy là hai đứa đều nhìn thấy hết của nhau rồi."
Mạch Nhĩ vừa dứt lời, Chử Trần ngay lập tức bị nghẹn, ho khù khụ không dứt. Vành tai Lục Xuyên Trạch cũng đỏ lừ, ngại quá đi.
"Bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"Hừ."
Chịu trách nhiệm, Mạch Nhĩ cười khẩy, Lục Xuyên Trạch rất mong được chịu trách nhiệm thì có. Tâm tư nhỏ đó của cậu ta cũng chỉ có đứa con ngốc nhà mình mới không nhìn ra được.
"Không cần chịu trách nhiệm, hai bên đều nhìn thì không ai nợ ai cả, bớt ai đó được hời."
Lục Xuyên Trạch không dám lên tiếng, cậu cứ cảm thấy trong lời bệ hạ nói có ẩn ý, nhắm vào người nào nghe là đã biết.
"Ba, người nói gì vậy, sao mấy câu qua miệng ba lại trở thành gì không."
Chử Trần sắp ngượng chín luôn rồi, nếu như lúc đó Lục Xuyên Trạch không tỏ tình có thể cậu nghe không hiểu những câu vòng vo này, giờ cảm giác như tất cả mọi người đều biết, còn phải che giấu vờ như chưa biết gì.
"Chử Trần, con qua đây."
Vẫn là căn phòng quen thuộc, Mạch Nhĩ nhìn gương mặt của Lục Xuyên Trạch quả thật không thể nói mấy câu con trai yêu dấu. Bực dọc cau mày, "Con quay mặt trước cái đi."
"Hừ, sau này nếu không bắt buộc thì cách Lục Xuyên Trạch xa ra tí, ngày nào cũng quấn lấy nhau không ra thể thống gì."
"Tại sao ạ, hồi trước ba còn nói cậu ấy đẹp trai sáng láng, tài giỏi hơn người, đạt nhiều thành tích, sao giờ lại thay đổi rồi."
"Do lúc trước chưa biết được thằng nhóc đó lòng lang dạ thú, giờ biết rồi tất nhiên không thể để hai đứa cứ dính lấy nhau vậy được."
Mạch Nhĩ hiểu rõ thằng con mình vẫn chưa thông suốt, đúng lý thì toàn bộ vũ trụ chỉ có Lục Xuyên Trạch xứng với Chử Trần nhất, nhưng chỉ nghĩ tới việc tên nhóc đó từ khi còn nhỏ đã tơ tưởng cục cưng nhà mình, cả người Mạch Nhĩ lửa giận phừng phừng. Ngàn phòng vạn phòng nhưng lại không phòng người bên cạnh.
Chử Trần mặt đỏ rần, đều tại Lục Xuyên Trạch thể hiện ra quá rõ, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn ra được tình cảm của cậu ấy.
"Người yên tâm, ba."
Mạch Nhĩ không nhìn thấy vẻ chột dạ trên khuôn mặt Chử Trần, chưa thông suốt được, nét mặt cũng dịu lại đôi chút.
"Được rồi, không còn chuyện gì nữa."
Trước khi ngủ Mạch Nhĩ đích thân nhìn Chử Trần đi về phòng mình, Lục Xuyên Trạch tới phòng của khách mới phát hiện. Bộ dáng của mình y hệt người đi phòng trộm.
Chử Yến nằm trên giường không chịu được véo má chồng mình, "Anh cũng thật là, lũ trẻ tìm người yêu như thế nào cũng là tụi nhỏ tự chọn, anh thì hay rồi chuyện đứa nào cũng phải can thiệp vào."
Chử Yến không nhịn được bật cười, can thiệp thì không sao, chẳng qua là chưa được một lần nào thành công. Mấy năm trước đứa lớn hẹn hò sau này cũng đã kết hôn với người ta, thằng hai yêu đương cũng muốn quản, hiện tại vẫn đang ngọt ngào với nhau, giờ đến đứa út lại bắt đầu rồi.
"Em thấy Lục Xuyên Trạch rất ổn, dù sao thì em cũng không thấy có ai đối xử tối với Tranh Tranh như vậy. Không cần nói thứ khác, hai chúng ta còn không tinh tế bằng Xuyên Trạch, mấy năm nay có thằng bé chăm sóc Tranh Tranh em cũng đỡ lo phần nào."
Mạch Nhĩ hậm hực không thể phản bác được câu nào, "Thằng nhóc đó mười mấy tuổi đã thích Tranh Tranh, cũng quá sớm đi."
"Năm anh bằng tuổi thằng bé cũng đã thích em phải không."
"Cái đó khác."
"Khác chỗ nào. Chuyện của bọn trẻ chúng ta nên hạn chế nhúng tay vào, tóm lại em là mẹ vợ nhắm con rể, càng nhìn càng ưng ý. Anh bớt làm những truyện chỉ những người gia trưởng thời phong kiến mới làm lại."
Mạch Nhĩ càng khó chịu hơn, bị vợ trách móc, nghiến răng nghiến lợi đáp: "Hừ, được rồi được rồi, anh thấy tên nhóc đó cũng không tệ. Còn kém tí nữa mới hợp với Tranh Tranh, miễn cưỡng tạm chấp nhận."
Chử Trần nằm trên giường nhưng không thể nào ngủ nổi, trở mình ôm chặt con mèo bông vào lòng, đếm từ 1 đến 100 mới chìm vào giấc ngủ.
"Chử Trần đâu."
"Không phải cậu ấy đến hang ổ của trùng tộc sao, trước đó nói với cậu rồi mà."
Lồng ngực Lục Xuyên Trạch đập thùm thụp, điều khiển cơ giáp phóng đuổi theo.
Chử Trần ngồi trên ụ xác cao chót vót, hai chân lơ lửng trên không trung đung đưa từng nhịp, mà đằng sau cậu chính là vực sâu thăm thẳm.
Trái tim Lục Xuyên Trạch như ngừng lại, cổ họng như bị thứ gì đó chặn đứng, không thể nói thành tiếng. Cậu ra sức cấu vào lòng bàn tay, chạy tới nhưng bị bức tường ngăn lại.
"Chử Trần, cmn cậu quay lại đây cho tôi, cậu có nghe thấy không."
Tinh thần lực của cậu mặc kệ mọi thứ mà đánh vào bức tường, nhưng tới một vết xước cũng không có, đôi mắt Lục Xuyên Trạch đỏ ngầu, ánh mắt vẫn không hề rời Chử Trần một giây.
Đôi chân đang đung đưa của Chử Trần dần chậm lại, ngoảnh cổ nhìn về phía Lục Xuyên Trạch, nở nụ cười mê hoặc.
Cậu ấy mở miệng, nhưng không nói câu nào.
Ngay giây tiếp theo Lục Xuyên Trạch trợn trừng hai mắt, Chử Trần vươn hai tay mỉm cười nhảy từ vách núi xuống.
Bức tường phía trước vỡ tan, Lục Xuyên Trạch chạy tới chỉ nghe được tiếng ầm, làn sóng khí cực đại đẩy Lục Xuyên Trạch ngã ngược xuống đất.
Chử Trần, đã tự bạo.
Phía sau cậu ấy vốn dĩ không có vách núi hiểm trở nào cả, đó đều là ảo giác mà thôi.
Lục Xuyên Trạch như phát điên lao về đống đổ nát, bên trong cái hố sâu hoắm kia là thi thể của trùng vương cùng với vài mảnh vỡ con chíp kì lạ.
Cậu liên tục đào bới, bàn tay giờ đã máu thịt nhầy nhụa, nhưng vẫn không thể tìm thấy đồ vật liên quan đến Chử Trần. Lục Xuyên Trạch đào cả buổi chiều chỉ tìm được mảnh vỡ của chiếc nhẫn.
Lục Xuyên Trạch cầm nó trên tay không thể nhịn được khóc nức nở, đây là nhẫn kết hôn của hai người họ. Mùi hương pheromone của Chử Trần trong không khí ngày càng mờ nhạt, cậu vươn tay bắt lấy nhưng lại chỉ tóm được mảnh trống rỗng. Chử Trần của cậu biến mất rồi.
"Chử Trần, cậu quay lại, quay lại đi mà. Chử Trần tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, cậu quay về đi."
Phần bụng không ngừng quặn lên, cổ họng toàn là máu, phụt. Lục Xuyên Trạch phun ra một bụm máu thẫn thờ ngã xuống. Ánh sáng trong đôi mắt dần lụi tàn, trái tim của cậu giờ đây đã chết cùng với Chử Trần.
"A, a."
Lục Xuyên Trạch đột ngột bừng tỉnh từ trong cơn mộng, cả người thấm đẫm mồ hôi, chăn đệm đã bị thấm ướt, nước mắt chảy xuống không ngừng, từng giọt từng giọt lăn xuống tan vào trong gối.
Cảm giác như trái tim bị ai xé rách, đau đớn đến mức nôn ra máu, cơ thể Lục Xuyên Trạch cứng đờ không dám động đậy, lồng ngực buốt khôn tả. Chỉ cần động đậy chút xíu như thể có con dao tiếp tục đâm vào.
Cậu giơ tay lau đi những giọt nước mắt còn sót lại, đầu hẵng còn choáng váng, gắng gượng ngồi dậy, liếm đôi môi khô khốc, mở cửa loạng choạng bước đi.
Cửa phòng Chử Trần không khóa, Lục Xuyên Trạch do dự hồi lâu cuối cùng cũng mở cửa, trong phòng một mảnh tối đen, cậu lần tìm đến bên giường Chử Trần,
Ánh trăng mờ ảo chợt hắt vào phòng, Chử Trần đang ôm mèo nhỏ ngủ vô cùng ngon.
Lục Xuyên Trạch cúi người tới gần Chử Trần, nghe nhịp đập con tim, cảm nhận hơi thở của người trên giường, trái tim của cậu lúc này mới bình tĩnh trở lại.
Đây là Chử Trần của mình, đang nằm yên ổn ở trên giường kìa, không có chuyện gì hết, không có chuyện gì hết.
Lục Xuyên Trạch ngồi xuống đất, đầu gác cạnh bên Chử Trần, chầm chậm khép đôi mắt.