Chương 27
Sau bốn lần dịch chuyển tức thời phi thuyền mới trở về Thủ đô, ngay khi Chử Trần đứng lên bỗng cảm giác mất trọng lực xuất hiện, giây tiếp theo cậu lại ở trong cơ thể của Lục Xuyên Trạch.
"Lục, Lục thần anh không đi à?"
Chử Trần quay đầu phát hiện mình đang đứng ngay giữa đường đi, phia sau còn mấy cậu nhóc tân sinh viên đứng đợi, Chử Trần như không nhường đường, liếc nhìn Lục Xuyên Trạch hiện ở trong thân xác của mình.
Đối phương tự giác đợi tới cuối mới đi đến, ở trong không gian ảo quá lâu, đột ngột đổi cơ thể thấy có hơi kì cục.
[Chó Lục: Tốt nhất cậu đừng có động tay động chân trên cơ thể tôi đấy!]
Lục Xuyên Trạch im lặng, cậu có thể làm gì chứ, muốn làm thì đã làm từ lâu rồi, còn phải đợi tới giờ sao.
[Ba Chử: Tuân lệnh.]
"Ký chủ ký chủ, trong vòng ba ngày xin anh hai cậu dạy kỹ thuật theo đuổi một người."
Chử Trần vô cùng nghi ngờ tên này là người Lục Xuyên Trạch cài vào. Bảo cậu dùng mặt của Lục Xuyên Trạch đi tìm anh hai dạy cách theo đuổi chính mình chắc chắn có vấn đề.
Đầu tiên "Lục Xuyên Trạch" làm sao mà gặp được nhị hoàng tử, tất nhiên là vào trong cung rồi. Thứ hai cậu ấy làm sao để vào cung, chắc chắn cần "Chử Trần" đưa vào chứ sao.
Cỡ nào cũng thấy Lục Xuyên Trạch là người thắng.
"Hệ thống, có phải Lục Xuyên Trạch hối lộ cậu không, cậu ta cho cậu cái gì nói thử xem."
"Xin ký chủ không nên suy đoán bừa bãi, hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Chử Trần dừng cước bộ, đợi Lục Xuyên Trạch đi tới, áp sát bên cạnh cậu ấy nhỏ giọng nói: "Nhiệm vụ hệ thống giao cho cậu là gì?"
"Không thể nói."
Nhìn bộ dạng nhất quyết không hé miệng của Lục Xuyên Trạch, Chử Trần cũng không thể chui vào não cậu ấy tìm hiểu, chỉ đành từ bỏ.
Sau ba phút xe đưa đón của trường học đã đến, phóng như bay về trường học trao thưởng. Theo quy tắc tiến hành khen thưởng tân sinh viên, tiếp đó đặc biệt tuyên dương Chử Trần.
Khi hiệu trưởng đang khen ngợi Chử Trần, cậu không thể nhịn được phì cười, cười xong mới nhớ bây giờ mình đang là Lục Xuyên Trạch. Lục Xuyên Trạch thì cười cái gì cơ chứ, ngay giây sau cậu đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi kết thúc lễ trao thưởng mọi người được nghỉ bốn ngày, Chử Trần liên kết với nhiệm vụ kia, trong lòng nghĩ đây rõ ràng là hệ thống sắp xếp hết rồi còn gì, quả nhiên là đỉnh cao của AI.
Chử Trần từ khán đài băng qua góc đường, nghe thấp thoáng tiếng của mình, cậu ló đầu nhìn thấy Lục Xuyên Tạch đang đứng cùng một nam sinh xa lạ.
"Đàn anh Chử, em, em thích anh."
Chàng trai gần như lấy hết dũng khí, trên tay còn cầm lá thư màu hồng, chắc kiểu như thư tình đồ.
Chử Trần vốn định rời đi, lại bị câu "thích" kéo ngược chết trân tại chỗ. Cơ thể còn lẳng lặng tiến đến gần hơn, để tiện nghe trộm.
Thấy Lục Xuyên Trạch không có phản ứng gì, chàng trai đó cũng không nản lòng, tiếp tục nói: "Tối hôm đó em hẹn anh đến cây nhân duyên anh không đến cũng không trả lời tin nhắn, thực ra em hiểu hết. Nhưng em vẫn muốn đứng trước anh nói một lần, em thích anh. Vì anh em mới thi vào trường quân đội, anh Chử, anh là thần tượng của em."
Tay Lục Xuyên Trạch buông thõng, con ngươi hờ hững lạnh nhạt nhìn người đối diện, "Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."
"Anh có người mình thích từ bao giờ."
"Tôi có người mình thích từ bao giờ."
Hai giọng nói đồng thời cất lên, Chử Trần gượng gạo nhảy xuống từ cầu thang cao nửa mét, trên mặt treo nụ cười cứng đờ, xịt keo cứng ngắc.
Ánh mắt của chàng trai nhìn Chử Trần tới Lục Xuyên Trạch, lúc hai người đứng cạnh nhau không ai có thể chen vào. Lục Xuyên Trạch là truyền thuyết của trường học, nếu như Chử Trần thích ai đó, thì cậu cũng không thể nghĩ ra ai khác ngoài Lục Xuyên Trạch.
Nhưng mà, mình làm gì có tư cách để tranh với người ta, hai người là trúc mã trúc mã, ăn ý đến mức chỉ một ánh mắt liền hiểu không phải học là được.
"Anh Chử, em hiểu rồi, chúc hai người hạnh phúc."
Chàng trai vò thư tình thành nắm cầm chặt trong lòng bàn tay rồi chạy đi mất, Chử Trần muốn gọi lại nhưng không biết đối phương tên gì, nên đành bỏ qua.
"Ê, sao cậu lại đồn tôi có người trong lòng rồi chứ, nhỡ đâu cậu ta đi nói linh tinh thì sao."
"Cậu rất kiêng kị người khác biết cậu thích ai sao? Cảm thấy nó sẽ cản trở vận đào hoa của cậu?"
Giọng điệu Lục Xuyên Trạch lạnh nhạt, sâu trong đó có cảm giác nguy hiểm khiến Chử Trần run rẩy.
"Gì chứ, rõ ràng tôi làm gì thích ai, cậu còn nói vớ vẩn, cho dù tôi có người mình thích cũng không phải vận đào hoa gì đó."
"Tôi là Lục Xuyên Trạch, tôi có người trong lòng, không phải Chử Trần cậu."
"Nhưng bây giờ tôi là cậu mà, cậu phải giữ hình tượng mọi lúc cho tôi."
"Vấn đề là cậu cũng đâu có giữ hình tượng cho tôi, tôi sẽ không nghe trộm người khác nói chuyện, cũng không có cười lúng túng như cậu vừa nãy."
Chử Trần nhất thời nghẹn họng, đây là cái gì với cái gì trời, vậy mà cậu lại thấy Lục Xuyên Trạch nói cũng có lý, chắc chắn là mình điên rồi.
Chử Trần dựa vào tường không rõ đang nghĩ gì, giọng điệu vô cùng dữ tợn nói: "Vậy cây nhân duyên mà cậu ta vừa nhắc tới là sao, cậu ta hẹn tôi, sao tôi lại không biết gì."
Trên mặt Lục Xuyên Trạch không chút khác thường, đưa thẳng máy liên lạc cho Chử Trần xem, "Trước hôm nay đều trên tay cậu, nếu cậu không yên tâm có thể xem lịch sử xóa tin nhắn."
Chử Trần nghi ngờ nhận lấy, lướt mấy lượt đều không thấy gì kì lạ, cũng không kết bạn lạ nào.
"Lục Xuyên Trạch, nếu để tôi biết cậu dùng mánh khóe gì để lừa tôi, hừ, cậu tự biết hậu quả."
"Ừ."
Thế nên, cả đời này cậu cũng không phát hiện ra. Lục Xuyên Trạch sử dụng cách xóa mà chưa ai từng làm, ngoại trừ mình ra thì không ai biết. Bởi vì Lục Xuyên Trạch mới vừa xóa, nên vẫn chưa lưu lịch sử.
Nhưng nghe lời đe dọa của Chử Trần, Lục Xuyên Trạch vẫn cảm thấy cần suy xét lại có nên đưa tính năng này ra thị trường không.
"Đúng rồi, chút nữa cậu về nhà với tôi, hệ thống đưa ra nhiệm vụ, tôi phải đi tìm anh hai. Cậu không về nhà chắc nguyên soái cũng không nói gì đâu nhỉ."
"Không sao."
Quan hệ giữa Lục Xuyên Trạch và Lục nguyên soái rất bình thường, Lục nguyên soái ở biên ải quanh năm việc gì cũng không quan trọng hơn việc quân. Trong ấn tượng của Chử Trần, tất cả dịp quan trọng của Lục Xuyên Trạch cậu đều có mặt, đến cả lễ thành niên năm mười tám tuổi khi đó cũng do cậu và ba nhỏ tổ chức.
Trong hoàng cung có phòng của Lục Xuyên Trạch, làm bạn với Chử Trần từ nhỏ, dù cho bên ngoài và Chử Trần có định nghĩa thế nào về mối quan hệ giữa cả hai, thì Chử Trần cũng mãi mãi đứng về phía Lục Xuyên Trạch.
Không một ai có thể bắt nạt cậu ấy.
Một lần nữa bước lên xe bay đi qua con ngõ nhỏ, tâm tình Lục Xuyên Trạch lại khác đi. Con đường này cậu đi từ năm sáu tuổi cho đến hiện tại, còn nhiều hơn đường về nhà, nhưng sự xa lạ trong không gian ảo lại vô cùng rõ ràng.
Có đôi khi cậu nhớ lại cảm giác đắm chìm trong không gian ảo, có lẽ đó không phải ảo ảnh, mà là sự thật.
Chử Yến biết Chử Trần về nhà, đã chuẩn bị một bàn thức ăn cho cậu từ trước. Chử Trần vừa bước vào cửa thoắng cái đã lùi về sau Lục Xuyên Trạch, cậu cứ quên việc hoán đổi linh hồn suốt.
"Tranh Tranh về rồi à, Xuyên Trạch cũng tới sao, mau vào đi, làm nhiều món cho mấy đứa lắm."
Chử Trần không hề khách sáo, ngược lại Lục Xuyên Trạch có hơi lúng túng, trước giờ cậu đến hoàng cung đều do Chử Trần khuấy động bầu không khí, bây giờ mình nên nói gì mới hợp.
"Tranh Tranh, con mệt à, sao trông ủ rũ vậy. Ba xem live của con rồi, học nấu ăn khi nào thế, đã nấu cho Xuyên Trạch rồi thì khi nào nấu cho ba một bữa nữa nha."
"Mai đi ạ."
Chử Yến mỉm cười, nhìn Chử Trần hai lần, tầm mắt lại chuyển lên người Lục Xuyên Trạch, ý dò xét trong mắt càng nhiều hơn.
"Được thôi, vừa hay các anh hôm nay cũng về nhà, đều được thưởng thức tay nghề của con."
Lục Xuyên Trạch cầm chặt đũa, cả người căng cứng, cậu cứ cảm thấy hoàng hậu điện hạ đã phát hiện ra gì đó.
"Khi nào thì ba lớn mới về ạ."
Lục Xuyên Trạch cố gắng bắt chước giọng của Chử Trần, người thật thì ngồi một bên nghẹn cả họng. Tên này đang lo ba cậu không đủ nghi ngờ hay sao, cực lực đào hố cho cậu, đợi tới khi ba lớn về đến nhà không phải càng lộ hơn à.
"Sắp rồi, chúng ta cứ ăn trước đi. A, Xuyên Trạch món con vừa gắp là thịt chua ngọt, không phải con bị dị ứng sao?"
Chử Trần giả bộ ngơ ngác nuốt miếng thịt xuống bụng. "Con chưa thấy gì. Nhưng mà, hình như cũng không sao."
Vừa nói vừa ăn hết số thịt còn lại trong đĩa, không chừa lại một miếng nào cho những người còn lại.
Mắt Chử Yến xẹt qua tia sáng tỏ, nhưng không nói gì, chỉ nhắc Lục Xuyên Trạch ăn cơm, cũng không bảo cậu ăn mấy món như thịt chua ngọt.
Lục Xuyên Trạch cụp mắt, hàng lông mi dài che đi con ngươi bên trong, không tiếp tục diễn Chử Trần nữa, cậu biết rằng bệ hạ đã nhìn ra.
Không có ai là không nhận ra con của mình, có lẽ khi ở trên live ông ấy đã biết rồi.
Vất vả ăn xong bữa cơm dưới bao ánh mắt chăm chú, chỉ cần nghĩ đến còn ba ngày nữa là Lục Xuyên Trạch liền cảm thấy ngộp thở.
"Chử Trần, tôi muốn đi xem thử cơ giáp mô hình cậu bảo được không?"
"Được."
Chỉ vài sải chân đã bước vào phòng, vừa chốt cửa xong Chử Trần xị cả mặt.
"Cậu nói xem có phải hệ thống bị bệnh không, toàn đưa ra mấy nhiệm vụ tào lao, tôi sắp bị ba nhỏ nhìn lủng cả người đây này."
Lục Xuyên Trạch âm thầm bổ sung, nào chỉ là nhìn lủng lỗ, này thật sự là nhìn thấu cả linh hồn, cũng chỉ có Chử Trần mải mê ăn cơm không phát hiện ra tí nào.
Chử Trần nằm xuống chiếc giường lớn của mình thở phào, giường ở nhà vẫn thoải mái nhất.
"Lục Xuyên Trạch, cậu nhìn gì thế, trong tủ của tôi có đồ tốt à."
"Tôi đang nghĩ trong tủ có để mấy cục bông lông xù không."
Miệng vừa buột ra câu cậu đã lập tức hối hận, không ngoài dự đoán, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Chử Trần.
"Tôi nói đùa thôi."
"Thế thì cậu nói đúng rồi, rồi sao, ba nhỏ tôi bắt để đó. Nếu tôi không nhận thì ông ấy sẽ buồn, mà ba nhỏ buồn thì ba lớn sẽ không tha cho tôi."
"Ồ."
Cái câu không tha cho Chử Trần cậu không tin được, ai cũng biết bệ hạ là người cuồng vợ, nhưng không biết bệ hạ cũng yêu thương vô bờ bến mấy đứa con của mình.
Cậu đã từng tận mắt thấy Chử Trần nhổ hoa mà bệ hạ thích nhất, ngài ấy còn cười ha ha nói thằng bé vui là được.
Tủ sách của Chử Trần được đặt ở trong phòng đọc sách, Lục Xuyên Trạch nhìn một hàng dài truyện cổ tích có phần hiểu vì sao cách suy nghĩ của Chử Trần lúc nào cũng dễ thương như thế, hoàng tử bé lớn lên trong một tòa lâu đài vốn đã là cổ tích.
Ngăn giữa ở tủ sách được che bằng kính thủy tinh, bên trong toàn là cúp những năm này cậu ấy đạt được.
Lục Xuyên Trạch phát hiện bên góc hình như có đặt một bó hoa, nhìn trông khá quen mắt.
"Chử Trần, có thể mở tủ sách xem được không?"
"Tùy cậu."
Tủ không khóa, Lục Xuyên Tạch cẩn thận mở cánh tủ, xê dịch hàng cúp, ở sau cùng có đặt một bó hoa hồng. Lục Xuyên Trạch nhận ra, đây là quà cậu tặng khi tốt nghiệp cấp hai ngày đó.
Tấm thiệp chúc mừng được Chử Trần đặt ở bên cạnh những chiếc cúp, như ngàn ngôi sao đang vây quanh mặt trăng.
"Chử Trần, qua đây."
Chử Trần nhìn hoa bị lục ra, ngay lập tức đỏ mặt, giấu đầu lộ đuôi nói: "Trước giờ chưa được nhận, nên muốn giữ làm kỷ niệm, không có ý khác."
Lời chưa nói xong đã bị Lục Xuyên Trạch ôm vào lòng, bây giờ cậu thấp hơn Chử Trần, tư thế ôm rất kỳ quặc, nhưng lực lại rất chặt.
"Ừm, tôi biết, chỉ là tôi vui thôi."
Cánh tay muốn đẩy Lục Xuyên Trạch ra chợt khựng lại, bỏ đi, ôm có xíu cũng không chết được.
"Lục, Lục thần anh không đi à?"
Chử Trần quay đầu phát hiện mình đang đứng ngay giữa đường đi, phia sau còn mấy cậu nhóc tân sinh viên đứng đợi, Chử Trần như không nhường đường, liếc nhìn Lục Xuyên Trạch hiện ở trong thân xác của mình.
Đối phương tự giác đợi tới cuối mới đi đến, ở trong không gian ảo quá lâu, đột ngột đổi cơ thể thấy có hơi kì cục.
[Chó Lục: Tốt nhất cậu đừng có động tay động chân trên cơ thể tôi đấy!]
Lục Xuyên Trạch im lặng, cậu có thể làm gì chứ, muốn làm thì đã làm từ lâu rồi, còn phải đợi tới giờ sao.
[Ba Chử: Tuân lệnh.]
"Ký chủ ký chủ, trong vòng ba ngày xin anh hai cậu dạy kỹ thuật theo đuổi một người."
Chử Trần vô cùng nghi ngờ tên này là người Lục Xuyên Trạch cài vào. Bảo cậu dùng mặt của Lục Xuyên Trạch đi tìm anh hai dạy cách theo đuổi chính mình chắc chắn có vấn đề.
Đầu tiên "Lục Xuyên Trạch" làm sao mà gặp được nhị hoàng tử, tất nhiên là vào trong cung rồi. Thứ hai cậu ấy làm sao để vào cung, chắc chắn cần "Chử Trần" đưa vào chứ sao.
Cỡ nào cũng thấy Lục Xuyên Trạch là người thắng.
"Hệ thống, có phải Lục Xuyên Trạch hối lộ cậu không, cậu ta cho cậu cái gì nói thử xem."
"Xin ký chủ không nên suy đoán bừa bãi, hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Chử Trần dừng cước bộ, đợi Lục Xuyên Trạch đi tới, áp sát bên cạnh cậu ấy nhỏ giọng nói: "Nhiệm vụ hệ thống giao cho cậu là gì?"
"Không thể nói."
Nhìn bộ dạng nhất quyết không hé miệng của Lục Xuyên Trạch, Chử Trần cũng không thể chui vào não cậu ấy tìm hiểu, chỉ đành từ bỏ.
Sau ba phút xe đưa đón của trường học đã đến, phóng như bay về trường học trao thưởng. Theo quy tắc tiến hành khen thưởng tân sinh viên, tiếp đó đặc biệt tuyên dương Chử Trần.
Khi hiệu trưởng đang khen ngợi Chử Trần, cậu không thể nhịn được phì cười, cười xong mới nhớ bây giờ mình đang là Lục Xuyên Trạch. Lục Xuyên Trạch thì cười cái gì cơ chứ, ngay giây sau cậu đã khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi kết thúc lễ trao thưởng mọi người được nghỉ bốn ngày, Chử Trần liên kết với nhiệm vụ kia, trong lòng nghĩ đây rõ ràng là hệ thống sắp xếp hết rồi còn gì, quả nhiên là đỉnh cao của AI.
Chử Trần từ khán đài băng qua góc đường, nghe thấp thoáng tiếng của mình, cậu ló đầu nhìn thấy Lục Xuyên Tạch đang đứng cùng một nam sinh xa lạ.
"Đàn anh Chử, em, em thích anh."
Chàng trai gần như lấy hết dũng khí, trên tay còn cầm lá thư màu hồng, chắc kiểu như thư tình đồ.
Chử Trần vốn định rời đi, lại bị câu "thích" kéo ngược chết trân tại chỗ. Cơ thể còn lẳng lặng tiến đến gần hơn, để tiện nghe trộm.
Thấy Lục Xuyên Trạch không có phản ứng gì, chàng trai đó cũng không nản lòng, tiếp tục nói: "Tối hôm đó em hẹn anh đến cây nhân duyên anh không đến cũng không trả lời tin nhắn, thực ra em hiểu hết. Nhưng em vẫn muốn đứng trước anh nói một lần, em thích anh. Vì anh em mới thi vào trường quân đội, anh Chử, anh là thần tượng của em."
Tay Lục Xuyên Trạch buông thõng, con ngươi hờ hững lạnh nhạt nhìn người đối diện, "Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."
"Anh có người mình thích từ bao giờ."
"Tôi có người mình thích từ bao giờ."
Hai giọng nói đồng thời cất lên, Chử Trần gượng gạo nhảy xuống từ cầu thang cao nửa mét, trên mặt treo nụ cười cứng đờ, xịt keo cứng ngắc.
Ánh mắt của chàng trai nhìn Chử Trần tới Lục Xuyên Trạch, lúc hai người đứng cạnh nhau không ai có thể chen vào. Lục Xuyên Trạch là truyền thuyết của trường học, nếu như Chử Trần thích ai đó, thì cậu cũng không thể nghĩ ra ai khác ngoài Lục Xuyên Trạch.
Nhưng mà, mình làm gì có tư cách để tranh với người ta, hai người là trúc mã trúc mã, ăn ý đến mức chỉ một ánh mắt liền hiểu không phải học là được.
"Anh Chử, em hiểu rồi, chúc hai người hạnh phúc."
Chàng trai vò thư tình thành nắm cầm chặt trong lòng bàn tay rồi chạy đi mất, Chử Trần muốn gọi lại nhưng không biết đối phương tên gì, nên đành bỏ qua.
"Ê, sao cậu lại đồn tôi có người trong lòng rồi chứ, nhỡ đâu cậu ta đi nói linh tinh thì sao."
"Cậu rất kiêng kị người khác biết cậu thích ai sao? Cảm thấy nó sẽ cản trở vận đào hoa của cậu?"
Giọng điệu Lục Xuyên Trạch lạnh nhạt, sâu trong đó có cảm giác nguy hiểm khiến Chử Trần run rẩy.
"Gì chứ, rõ ràng tôi làm gì thích ai, cậu còn nói vớ vẩn, cho dù tôi có người mình thích cũng không phải vận đào hoa gì đó."
"Tôi là Lục Xuyên Trạch, tôi có người trong lòng, không phải Chử Trần cậu."
"Nhưng bây giờ tôi là cậu mà, cậu phải giữ hình tượng mọi lúc cho tôi."
"Vấn đề là cậu cũng đâu có giữ hình tượng cho tôi, tôi sẽ không nghe trộm người khác nói chuyện, cũng không có cười lúng túng như cậu vừa nãy."
Chử Trần nhất thời nghẹn họng, đây là cái gì với cái gì trời, vậy mà cậu lại thấy Lục Xuyên Trạch nói cũng có lý, chắc chắn là mình điên rồi.
Chử Trần dựa vào tường không rõ đang nghĩ gì, giọng điệu vô cùng dữ tợn nói: "Vậy cây nhân duyên mà cậu ta vừa nhắc tới là sao, cậu ta hẹn tôi, sao tôi lại không biết gì."
Trên mặt Lục Xuyên Trạch không chút khác thường, đưa thẳng máy liên lạc cho Chử Trần xem, "Trước hôm nay đều trên tay cậu, nếu cậu không yên tâm có thể xem lịch sử xóa tin nhắn."
Chử Trần nghi ngờ nhận lấy, lướt mấy lượt đều không thấy gì kì lạ, cũng không kết bạn lạ nào.
"Lục Xuyên Trạch, nếu để tôi biết cậu dùng mánh khóe gì để lừa tôi, hừ, cậu tự biết hậu quả."
"Ừ."
Thế nên, cả đời này cậu cũng không phát hiện ra. Lục Xuyên Trạch sử dụng cách xóa mà chưa ai từng làm, ngoại trừ mình ra thì không ai biết. Bởi vì Lục Xuyên Trạch mới vừa xóa, nên vẫn chưa lưu lịch sử.
Nhưng nghe lời đe dọa của Chử Trần, Lục Xuyên Trạch vẫn cảm thấy cần suy xét lại có nên đưa tính năng này ra thị trường không.
"Đúng rồi, chút nữa cậu về nhà với tôi, hệ thống đưa ra nhiệm vụ, tôi phải đi tìm anh hai. Cậu không về nhà chắc nguyên soái cũng không nói gì đâu nhỉ."
"Không sao."
Quan hệ giữa Lục Xuyên Trạch và Lục nguyên soái rất bình thường, Lục nguyên soái ở biên ải quanh năm việc gì cũng không quan trọng hơn việc quân. Trong ấn tượng của Chử Trần, tất cả dịp quan trọng của Lục Xuyên Trạch cậu đều có mặt, đến cả lễ thành niên năm mười tám tuổi khi đó cũng do cậu và ba nhỏ tổ chức.
Trong hoàng cung có phòng của Lục Xuyên Trạch, làm bạn với Chử Trần từ nhỏ, dù cho bên ngoài và Chử Trần có định nghĩa thế nào về mối quan hệ giữa cả hai, thì Chử Trần cũng mãi mãi đứng về phía Lục Xuyên Trạch.
Không một ai có thể bắt nạt cậu ấy.
Một lần nữa bước lên xe bay đi qua con ngõ nhỏ, tâm tình Lục Xuyên Trạch lại khác đi. Con đường này cậu đi từ năm sáu tuổi cho đến hiện tại, còn nhiều hơn đường về nhà, nhưng sự xa lạ trong không gian ảo lại vô cùng rõ ràng.
Có đôi khi cậu nhớ lại cảm giác đắm chìm trong không gian ảo, có lẽ đó không phải ảo ảnh, mà là sự thật.
Chử Yến biết Chử Trần về nhà, đã chuẩn bị một bàn thức ăn cho cậu từ trước. Chử Trần vừa bước vào cửa thoắng cái đã lùi về sau Lục Xuyên Trạch, cậu cứ quên việc hoán đổi linh hồn suốt.
"Tranh Tranh về rồi à, Xuyên Trạch cũng tới sao, mau vào đi, làm nhiều món cho mấy đứa lắm."
Chử Trần không hề khách sáo, ngược lại Lục Xuyên Trạch có hơi lúng túng, trước giờ cậu đến hoàng cung đều do Chử Trần khuấy động bầu không khí, bây giờ mình nên nói gì mới hợp.
"Tranh Tranh, con mệt à, sao trông ủ rũ vậy. Ba xem live của con rồi, học nấu ăn khi nào thế, đã nấu cho Xuyên Trạch rồi thì khi nào nấu cho ba một bữa nữa nha."
"Mai đi ạ."
Chử Yến mỉm cười, nhìn Chử Trần hai lần, tầm mắt lại chuyển lên người Lục Xuyên Trạch, ý dò xét trong mắt càng nhiều hơn.
"Được thôi, vừa hay các anh hôm nay cũng về nhà, đều được thưởng thức tay nghề của con."
Lục Xuyên Trạch cầm chặt đũa, cả người căng cứng, cậu cứ cảm thấy hoàng hậu điện hạ đã phát hiện ra gì đó.
"Khi nào thì ba lớn mới về ạ."
Lục Xuyên Trạch cố gắng bắt chước giọng của Chử Trần, người thật thì ngồi một bên nghẹn cả họng. Tên này đang lo ba cậu không đủ nghi ngờ hay sao, cực lực đào hố cho cậu, đợi tới khi ba lớn về đến nhà không phải càng lộ hơn à.
"Sắp rồi, chúng ta cứ ăn trước đi. A, Xuyên Trạch món con vừa gắp là thịt chua ngọt, không phải con bị dị ứng sao?"
Chử Trần giả bộ ngơ ngác nuốt miếng thịt xuống bụng. "Con chưa thấy gì. Nhưng mà, hình như cũng không sao."
Vừa nói vừa ăn hết số thịt còn lại trong đĩa, không chừa lại một miếng nào cho những người còn lại.
Mắt Chử Yến xẹt qua tia sáng tỏ, nhưng không nói gì, chỉ nhắc Lục Xuyên Trạch ăn cơm, cũng không bảo cậu ăn mấy món như thịt chua ngọt.
Lục Xuyên Trạch cụp mắt, hàng lông mi dài che đi con ngươi bên trong, không tiếp tục diễn Chử Trần nữa, cậu biết rằng bệ hạ đã nhìn ra.
Không có ai là không nhận ra con của mình, có lẽ khi ở trên live ông ấy đã biết rồi.
Vất vả ăn xong bữa cơm dưới bao ánh mắt chăm chú, chỉ cần nghĩ đến còn ba ngày nữa là Lục Xuyên Trạch liền cảm thấy ngộp thở.
"Chử Trần, tôi muốn đi xem thử cơ giáp mô hình cậu bảo được không?"
"Được."
Chỉ vài sải chân đã bước vào phòng, vừa chốt cửa xong Chử Trần xị cả mặt.
"Cậu nói xem có phải hệ thống bị bệnh không, toàn đưa ra mấy nhiệm vụ tào lao, tôi sắp bị ba nhỏ nhìn lủng cả người đây này."
Lục Xuyên Trạch âm thầm bổ sung, nào chỉ là nhìn lủng lỗ, này thật sự là nhìn thấu cả linh hồn, cũng chỉ có Chử Trần mải mê ăn cơm không phát hiện ra tí nào.
Chử Trần nằm xuống chiếc giường lớn của mình thở phào, giường ở nhà vẫn thoải mái nhất.
"Lục Xuyên Trạch, cậu nhìn gì thế, trong tủ của tôi có đồ tốt à."
"Tôi đang nghĩ trong tủ có để mấy cục bông lông xù không."
Miệng vừa buột ra câu cậu đã lập tức hối hận, không ngoài dự đoán, vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Chử Trần.
"Tôi nói đùa thôi."
"Thế thì cậu nói đúng rồi, rồi sao, ba nhỏ tôi bắt để đó. Nếu tôi không nhận thì ông ấy sẽ buồn, mà ba nhỏ buồn thì ba lớn sẽ không tha cho tôi."
"Ồ."
Cái câu không tha cho Chử Trần cậu không tin được, ai cũng biết bệ hạ là người cuồng vợ, nhưng không biết bệ hạ cũng yêu thương vô bờ bến mấy đứa con của mình.
Cậu đã từng tận mắt thấy Chử Trần nhổ hoa mà bệ hạ thích nhất, ngài ấy còn cười ha ha nói thằng bé vui là được.
Tủ sách của Chử Trần được đặt ở trong phòng đọc sách, Lục Xuyên Trạch nhìn một hàng dài truyện cổ tích có phần hiểu vì sao cách suy nghĩ của Chử Trần lúc nào cũng dễ thương như thế, hoàng tử bé lớn lên trong một tòa lâu đài vốn đã là cổ tích.
Ngăn giữa ở tủ sách được che bằng kính thủy tinh, bên trong toàn là cúp những năm này cậu ấy đạt được.
Lục Xuyên Trạch phát hiện bên góc hình như có đặt một bó hoa, nhìn trông khá quen mắt.
"Chử Trần, có thể mở tủ sách xem được không?"
"Tùy cậu."
Tủ không khóa, Lục Xuyên Tạch cẩn thận mở cánh tủ, xê dịch hàng cúp, ở sau cùng có đặt một bó hoa hồng. Lục Xuyên Trạch nhận ra, đây là quà cậu tặng khi tốt nghiệp cấp hai ngày đó.
Tấm thiệp chúc mừng được Chử Trần đặt ở bên cạnh những chiếc cúp, như ngàn ngôi sao đang vây quanh mặt trăng.
"Chử Trần, qua đây."
Chử Trần nhìn hoa bị lục ra, ngay lập tức đỏ mặt, giấu đầu lộ đuôi nói: "Trước giờ chưa được nhận, nên muốn giữ làm kỷ niệm, không có ý khác."
Lời chưa nói xong đã bị Lục Xuyên Trạch ôm vào lòng, bây giờ cậu thấp hơn Chử Trần, tư thế ôm rất kỳ quặc, nhưng lực lại rất chặt.
"Ừm, tôi biết, chỉ là tôi vui thôi."
Cánh tay muốn đẩy Lục Xuyên Trạch ra chợt khựng lại, bỏ đi, ôm có xíu cũng không chết được.