Chương 33: Nói chuyện
Phía tây nam thành phố G là trụ sở đóng quân của Quỷ Vương Sở Diệm.
Gần đây không biết vị này bị cái gì, tính tình rất tệ, phi nhân loại chung quanh đều tự giác dời ra ngoài hơn chục dặm, sợ bị vạ lây vô tội.
"Tại sao nàng còn chưa đến gặp ta?"
Một ngôi mộ lớn có lịch sử hàng nghìn năm ẩn mình trong núi bị mây đen bao phủ, chủ nhân của ngôi mộ này ôm hận mà chết, không cam lòng bước vào luân hồi nên đã đảo ngược phong thủy cực tốt của ngôi mộ, biến nó thành đại hung, lấy cái này tạo thành một con Quỷ Xanh trời sinh.
Mà gần đây, vị Quỷ Vương tung hoành ở nhân gian mấy ngàn năm chưa từng thua thiệt này lại liên tiếp bị thua thiệt, hai Đại tướng dưới trướng bị thương trở về, Bạch Nguyệt Quang hắn nhớ mãi không quên không biết tung tích, không biết gần đây thị thiếp bên người hắn lại phát điên cái gì, ngay cả một ả phụ nữ nhân loại nhỏ bé cũng dám coi thường hắn!
Một chiếc ly rượu cổ bị đập xuống đất, vỡ nát đầy đất.
"Chẳng lẽ muốn bản vương đích thân đi mời nàng?" Một người đàn ông trông có vẻ trẻ tuổi mặc vương bào sẫm màu, sắc mặt âm lệ.
Người phụ nữ tóc trắng bên cạnh nhắm mắt lại không nói gì, lặng lẽ chờ hắn phát điên xong.
"Chử Hâm, ngươi nói xem, thành ý của bản vương còn chưa đủ sao? Vì sao trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy, sao nàng ấy không nguyện ý gặp bản vương?"
"Thuộc hạ không đoán được tâm tư của vị kia, nhưng mà Vương thượng, hiện tại lại xuất hiện một vấn đề mới." Cô gái tóc trắng tên Chử Hâm tránh không trả lời câu hỏi cuối cùng của Quỷ Vương.
"Lại xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Quỷ Vương tái xanh, câu nói hắn nghe được nhiều nhất mấy ngày nay là —— Vương thượng, đã xảy ra chuyện!
"Mệnh Tinh của vị kia xảy ra vấn đề, chỉ là tôi không chắc đó có phải là do bản thân vị kia gây nên hay không. Ngài xem có cần áp dụng biện pháp nào không."
"Phế vật!" Quỷ Vương gầm lên giận dữ, âm khí chấn động.
Kẻ xui xẻo vô tình đi ngang qua gần đó không biết tại sao bản thân bị hồn phi phách tán.
"Ngươi cũng giống như bọn hắn! Cũng là phế vật!" Lại một bình rượu bị đập nát dưới chân cô gái tóc trắng.
Nàng ấy không né tránh, cũng không mở mắt nhìn Quỷ Vương đang nổi điên, tùy ý để rượu văng lên váy.
"Bản vương đã cho ngươi những gì nàng ấy đã học được cả đời nhưng ngươi không học được gì dù chỉ một nửa thực lực của nàng ấy! Vậy bản vương cần ngươi làm gì?!"
"Vương thượng, xin hãy bớt giận."
"Bớt giận? Ha, bản vương lại cho ngươi một cơ hội giải quyết chuyện này, nếu không, bản vương có thể cho phép ngươi ở lại, cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán!"
"Vâng, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức."
"Cố gắng cái gì! Cái bản vương muốn chính là chắc chắn phải làm được! Chuyện liên quan đến nàng ấy tuyệt đối không được có sai sót!"
"..." Cô gái tóc trắng im lặng.
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ cách giải quyết chuyện này, xử lý càng sớm càng tốt cho bổn vương! Chuyện gì liên quan đến nàng ấy nhất định không được có sai sót! Vụ tai nạn lần trước bị nhân loại can thiệp vào, bản vương không muốn nhìn thấy lần thứ hai! Nếu không, bản vương sẽ lột da ngươi ra!"
"..." Sau khi Quỷ Vương rời đi, cô gái tóc trắng khẽ mở mắt ra, lộ ra đôi mắt xám xịt vô hồn.
Dường như nàng ấy không thể nhìn thấy gì nhưng lại có thể cầm lấy chính xác tách trà trên bàn của Quỷ Vương đập nát nó.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mấp máy, mơ hồ nghe được cô gái đoan trang xinh đẹp nói ra bốn chữ rất không phù hợp với hình tượng của mình.
"ĐM!"
"Ngu ngục!"
——————
Phó Du Thường quyết định lấy tro cốt trong mộ Chiêu Chiêu ra, nhưng ban ngày có nhiều người sẽ rất bất tiện, nếu có người phát hiện mà chụp ảnh đăng lên mạng cũng không biết giải thích thế nào, cho nên sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định muộn chút nữa rồi mới đi.
Lý lão đến bệnh viện chăm sóc cháu gái, đột nhiên chỉ còn lại Phó Du Thường và Mộc Chiêu ở nhà, Mộc Chiêu vừa nhận được đồ cúng nên rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí trong nhà đã thay đổi sau khi người ngoài rời đi.
"Theo lời ông lão nói, hóa ra thi thể đó có thể không phải của em. Chẳng trách khi nhìn thấy nó trong nhà tang lễ, em không có cảm giác gì cả." Ma quỷ luôn có mối liên hệ nào đó với cơ thể của chính mình, nhưng khi Mộc Chiêu ở trong nhà phòng tang lễ, nàng không có cảm giác đặc biệt gì cả, lúc đó cái gì cũng không hiểu, bây giờ nghĩ lại, quả thực có chút vấn đề.
"Vậy người nằm trong quan tài của em là ai? DNA của người đó trùng khớp với cha mẹ em... Chẳng lẽ là chị em đã thất lạc nhiều năm của em?!" Mộc Chiêu lập tức hoảng sợ.
"Không chắc chắn." Phó Du Thường lắc đầu, là người ngoài cuộc, cô có thể nhìn rõ một số chuyện hơn, cho nên suy đoán của cô... Có khi còn thái quá hơn cả Mộc Chiêu.
Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, cho đến khi bằng chứng được đưa ra, cô sẽ không nói ra tránh cho Chiêu Chiêu bị dọa.
"Thấy thi thể ở nhà tang lễ... Tức là những ngày đó em đều ở đó phải không?" Phó Du Thường nhẹ nhàng vén lọn tóc suýt bị Mộc Chiêu cho vào miệng lên, cố định lại, bộ dáng ăn uống hấp tấp của nàng vẫn như trước đây, khi vui vẻ vẫn vô tư như vậy, như không bị ảnh hưởng gì bởi vụ tai nạn trước đó.
"Không có, trước đầu thất một ngày em mới tìm về được." Mộc Chiêu thành thật thú nhận.
"Hôm đó em cũng vừa mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền bị mấy tên quỷ quái kỳ lạ vây quanh, sợ đến mức bỏ chạy. May mắn là em có thể chạy dưới ánh mặt trời cho nên những tên kia căn bản không đuổi kịp! " Mộc Chiêu kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Sau khi về nhà, em vẫn luôn đi theo bên cạnh chị, sau đó chị đến nhà tang lễ, em chạy theo phía sau chị suốt một quãng đường dài, lúc đó thật sự rất khó khăn..." Những ngày đó, ngay cả đi nhờ xe cũng không được, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, thật sự là rất khổ.
"Đuổi theo... Xe?"
Mộc Chiêu cười ngượng ngùng, nói: "Lúc ban đầu em không thể chạm vào bất cứ thứ gì cả, chạm vào đều sẽ xuyên qua, cho nên khi em ngồi trên xe, khi xe chạy đi, em vẫn còn ở nguyên tại chỗ."
"Nhưng về sau thì tốt hơn rồi. Em có thể dụng tất cả những vật thật, ngoại trừ chị. Khi ra ngoài cũng có thể đi nhờ xe, cũng gặp được người có thể nói chuyện. Hết thảy đều rất tốt!"
"Cho nên em có thể gặp người khác, nói chuyện với người khác... Nhưng em lại không muốn nói chuyện với chị?" Vẻ mặt Phó Du Thường lộ ra chút ai oán, vị chua cay như miếng gà rán trong tay Mộc Chiêu bị ngâm trong thùng dưa chua. "Thậm chí còn tình nguyện tin tưởng một Khấu Tử Thư không quen biết?"
Cả người Mộc Chiêu cứng đờ, gà rán không còn ngon nữa, trà sữa cũng không còn ngọt nữa, một lúc sau nàng mới phản ứng lại được, mình trốn tránh lâu như vậy, sau khi học tỷ phát hiện nhất định sẽ bị "tính sổ"!
Giống như một học sinh tiểu học mắc lỗi, Mộc Chiêu ngoan ngoãn rụt cổ ngồi đó, không dám cử động.
"Em sai rồi..."
"Biết sai rồi sao?"
"Em, em thực sự biết sai rồi! Lần sau sẽ không khiến chị lo lắng nữa!" Mộc Chiêu nhanh chóng nhận sai.
Nhưng sau này có còn lần sau hay không, Phó Du Thường chỉ cần hỏi thử một câu là có thể biết được: "Sao trước đây em không nói cho chị biết?"
"Em, em sợ chị bị dọa, học tỷ... Cho nên, cho nên..." Ánh mắt chột dạ của Mộc Chiêu gần như bay lên trời.
"Thật ra em sợ chị bị liên lụy, bị đám quỷ đang truy lùng em nhắm tới đúng không?"
Bị một câu đâm thủng suy nghĩ, đôi mắt to tròn của Mộc Chiêu suýt rớt ra ngoài, sao cái gì học tỷ cũng biết hết vậy? Còn có mới vừa rồi học tỷ đã nhắc đến Khấu Tử Thư phải không? Nữ chính chân chất cũng bị phát hiện?
Mộc Chiêu nơm nớp lo sợ, nàng muốn biết có bao nhiêu điều về mình mà học tỷ không biết.
"Học, học tỷ, chị biết hết rồi sao?"
"Nếu như chị không biết, Chiêu Chiêu, em sẽ giấu chị mãi mãi sao?" Mỗi lần nghĩ tới khả năng này, Phó Du Thường sẽ cảm thấy may mắn vì sự nhạy bén của mình, lại lo lắng năng lực của mình không thể làm Chiêu Chiêu tin tưởng.
Nếu có thể hoàn toàn tin tưởng, toàn quyền phó thác, Chiêu Chiêu sẽ không cần trốn đông trốn tây để bảo vệ mình, nói cho cùng, Phó Du Thường càng giận chính mình hơn.
Mộc Chiêu sợ như là chim cút, dựa đến gần học tỷ, làm nũng cầu xin tha thứ: "Đừng tức giận mà, đều là lỗi của em. Vốn dĩ em muốn nói cho chị biết nhưng giữa chừng xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cho nên... Cho nên mới khiến em do dự."
"Bởi vì tên Quỷ Vương gì đó?"
Ngay cả tên nam chính kia mà học tỷ cũng biết, trải qua một loạt chấn động, Mộ Chiêu phát hiện mình cũng không còn kinh ngạc như vậy nữa.
"Dạ, ngày chị vào bệnh viện, ban đêm em không dám ra ngoài, cho nên ban ngày ra ngoài muốn đi xem chị, trên đường gặp phải thuộc hạ của hắn, không biết vì sao Quỷ Vương lại muốn tìm em, Quỷ Vương đó, thực sự rất rất mạnh..."
Mặc dù rất hận hắn nhưng Mộc Chiêu cũng phải thừa nhận đối phương rất mạnh.
"Cho nên..."
"Cho nên em đến trong mơ của chị, bảo chị không được báo thù cho em, còn thừa cơ hôn lén chị?"
"Cái gì... Cái gì mà hôn lén!" Những chuyện nàng làm trong giấc mơ tái hiện lại trong đầu, miệng Mộc Chiêu phản ứng nhanh hơn não, nàng trực tiếp thừa nhận: "Chuyện giữa vợ vợ, sao có thể gọi là lén chứ?!"
Hồn thể lạnh băng của Mộc Chiêu vô cớ nóng lên, nàng, lúc đó nàng cảm thấy có thể đây là lần cuối cùng các nàng gặp nhau, nếu không hôn một cái, nói không chừng sau này sẽ không thể hôn được nữa! Cho nên nàng mới 'hái hoa'! Ai biết hôm nay nàng sẽ bị lôi ra xử tội công khai!
"Hơn nữa, học tỷ là người tỏ tình trước!" Dường như Mộc Chiêu có vẻ rất tự tin, nhưng trên thực tế, chỉ cần Phó Du Thường phản bác một câu là nàng có thể khóc ngay tại chỗ.
"Ừm." Phó Du Thường vờ như mình không biết thư tình bị giấu dưới hộp, đôi mắt lạnh lùng mang theo nghiêm túc, nói: "Là chị tỏ tình trước."
"Nhưng nếu em còn chưa chấp nhận lời tỏ tình mà đã hôn chị thì đó là giở trò lưu manh."
"Em, em không có giở trò lưu manh! Ai nói em không chấp nhận chứ? Em, em, em, em..." Mộc Chiêu nói "Em" hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra mình đã rơi vào trong cái bẫy mà học tỷ đã giăng cho mình.
Chỉ là nàng còn chưa kháng nghị, học tỷ đã ôm nàng vào lòng, tuy không thấy được sắc mặt của học tỷ nhưng Mộc Chiêu lại cảm nhận được những giọt nước nóng hổi rơi xuống vai mình, đột nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.
"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, thỏa thuận đó sẽ vô hiệu."
Thỏa thuận?
À, bản thỏa thuận ký trước khi kết hôn, chứng minh cuộc hôn nhân của các nàng không có tình cảm, hữu danh vô thực.
Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, cuộc hôn nhân của các nàng sẽ hữu danh hữu thực... Cũng không đúng.
"Học tỷ, không phải quan hệ hôn nhân của chúng ta sẽ tự động giải trừ sau khi em chết sao?" Nhiều nhất sẽ trở thành vô danh hữu thực?
"Ui da!" Mộc Chiêu bị cóc nhẹ vào đầu.
"Ai nói em chết rồi?" Bây giờ Phó Du Thường rất kiêng kị với câu nói này, ngay cả bản thân Mộc Chiêu cũng không được nói: "Chờ sau khi tìm được thân thể của em trở về, nhất định sẽ còn cơ hội... Cho dù là tình huống xấu nhất thì cũng có minh hôn, vì vậy đừng nghĩ về chuyện đó nữa."
Cho nên bất kể sống hay chết, quan hệ hôn nhân của các nàng đều phải trói chặt.
Mộc Chiêu xoa đầu, cười khúc khích đáp lại.
Gần đây không biết vị này bị cái gì, tính tình rất tệ, phi nhân loại chung quanh đều tự giác dời ra ngoài hơn chục dặm, sợ bị vạ lây vô tội.
"Tại sao nàng còn chưa đến gặp ta?"
Một ngôi mộ lớn có lịch sử hàng nghìn năm ẩn mình trong núi bị mây đen bao phủ, chủ nhân của ngôi mộ này ôm hận mà chết, không cam lòng bước vào luân hồi nên đã đảo ngược phong thủy cực tốt của ngôi mộ, biến nó thành đại hung, lấy cái này tạo thành một con Quỷ Xanh trời sinh.
Mà gần đây, vị Quỷ Vương tung hoành ở nhân gian mấy ngàn năm chưa từng thua thiệt này lại liên tiếp bị thua thiệt, hai Đại tướng dưới trướng bị thương trở về, Bạch Nguyệt Quang hắn nhớ mãi không quên không biết tung tích, không biết gần đây thị thiếp bên người hắn lại phát điên cái gì, ngay cả một ả phụ nữ nhân loại nhỏ bé cũng dám coi thường hắn!
Một chiếc ly rượu cổ bị đập xuống đất, vỡ nát đầy đất.
"Chẳng lẽ muốn bản vương đích thân đi mời nàng?" Một người đàn ông trông có vẻ trẻ tuổi mặc vương bào sẫm màu, sắc mặt âm lệ.
Người phụ nữ tóc trắng bên cạnh nhắm mắt lại không nói gì, lặng lẽ chờ hắn phát điên xong.
"Chử Hâm, ngươi nói xem, thành ý của bản vương còn chưa đủ sao? Vì sao trước đây cũng vậy, hiện tại cũng vậy, sao nàng ấy không nguyện ý gặp bản vương?"
"Thuộc hạ không đoán được tâm tư của vị kia, nhưng mà Vương thượng, hiện tại lại xuất hiện một vấn đề mới." Cô gái tóc trắng tên Chử Hâm tránh không trả lời câu hỏi cuối cùng của Quỷ Vương.
"Lại xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Quỷ Vương tái xanh, câu nói hắn nghe được nhiều nhất mấy ngày nay là —— Vương thượng, đã xảy ra chuyện!
"Mệnh Tinh của vị kia xảy ra vấn đề, chỉ là tôi không chắc đó có phải là do bản thân vị kia gây nên hay không. Ngài xem có cần áp dụng biện pháp nào không."
"Phế vật!" Quỷ Vương gầm lên giận dữ, âm khí chấn động.
Kẻ xui xẻo vô tình đi ngang qua gần đó không biết tại sao bản thân bị hồn phi phách tán.
"Ngươi cũng giống như bọn hắn! Cũng là phế vật!" Lại một bình rượu bị đập nát dưới chân cô gái tóc trắng.
Nàng ấy không né tránh, cũng không mở mắt nhìn Quỷ Vương đang nổi điên, tùy ý để rượu văng lên váy.
"Bản vương đã cho ngươi những gì nàng ấy đã học được cả đời nhưng ngươi không học được gì dù chỉ một nửa thực lực của nàng ấy! Vậy bản vương cần ngươi làm gì?!"
"Vương thượng, xin hãy bớt giận."
"Bớt giận? Ha, bản vương lại cho ngươi một cơ hội giải quyết chuyện này, nếu không, bản vương có thể cho phép ngươi ở lại, cũng có thể khiến ngươi hồn phi phách tán!"
"Vâng, thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức."
"Cố gắng cái gì! Cái bản vương muốn chính là chắc chắn phải làm được! Chuyện liên quan đến nàng ấy tuyệt đối không được có sai sót!"
"..." Cô gái tóc trắng im lặng.
"Ngươi nên suy nghĩ kỹ cách giải quyết chuyện này, xử lý càng sớm càng tốt cho bổn vương! Chuyện gì liên quan đến nàng ấy nhất định không được có sai sót! Vụ tai nạn lần trước bị nhân loại can thiệp vào, bản vương không muốn nhìn thấy lần thứ hai! Nếu không, bản vương sẽ lột da ngươi ra!"
"..." Sau khi Quỷ Vương rời đi, cô gái tóc trắng khẽ mở mắt ra, lộ ra đôi mắt xám xịt vô hồn.
Dường như nàng ấy không thể nhìn thấy gì nhưng lại có thể cầm lấy chính xác tách trà trên bàn của Quỷ Vương đập nát nó.
Đôi môi đỏ mọng của cô gái khẽ mấp máy, mơ hồ nghe được cô gái đoan trang xinh đẹp nói ra bốn chữ rất không phù hợp với hình tượng của mình.
"ĐM!"
"Ngu ngục!"
——————
Phó Du Thường quyết định lấy tro cốt trong mộ Chiêu Chiêu ra, nhưng ban ngày có nhiều người sẽ rất bất tiện, nếu có người phát hiện mà chụp ảnh đăng lên mạng cũng không biết giải thích thế nào, cho nên sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định muộn chút nữa rồi mới đi.
Lý lão đến bệnh viện chăm sóc cháu gái, đột nhiên chỉ còn lại Phó Du Thường và Mộc Chiêu ở nhà, Mộc Chiêu vừa nhận được đồ cúng nên rất vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến bầu không khí trong nhà đã thay đổi sau khi người ngoài rời đi.
"Theo lời ông lão nói, hóa ra thi thể đó có thể không phải của em. Chẳng trách khi nhìn thấy nó trong nhà tang lễ, em không có cảm giác gì cả." Ma quỷ luôn có mối liên hệ nào đó với cơ thể của chính mình, nhưng khi Mộc Chiêu ở trong nhà phòng tang lễ, nàng không có cảm giác đặc biệt gì cả, lúc đó cái gì cũng không hiểu, bây giờ nghĩ lại, quả thực có chút vấn đề.
"Vậy người nằm trong quan tài của em là ai? DNA của người đó trùng khớp với cha mẹ em... Chẳng lẽ là chị em đã thất lạc nhiều năm của em?!" Mộc Chiêu lập tức hoảng sợ.
"Không chắc chắn." Phó Du Thường lắc đầu, là người ngoài cuộc, cô có thể nhìn rõ một số chuyện hơn, cho nên suy đoán của cô... Có khi còn thái quá hơn cả Mộc Chiêu.
Nhưng suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, cho đến khi bằng chứng được đưa ra, cô sẽ không nói ra tránh cho Chiêu Chiêu bị dọa.
"Thấy thi thể ở nhà tang lễ... Tức là những ngày đó em đều ở đó phải không?" Phó Du Thường nhẹ nhàng vén lọn tóc suýt bị Mộc Chiêu cho vào miệng lên, cố định lại, bộ dáng ăn uống hấp tấp của nàng vẫn như trước đây, khi vui vẻ vẫn vô tư như vậy, như không bị ảnh hưởng gì bởi vụ tai nạn trước đó.
"Không có, trước đầu thất một ngày em mới tìm về được." Mộc Chiêu thành thật thú nhận.
"Hôm đó em cũng vừa mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền bị mấy tên quỷ quái kỳ lạ vây quanh, sợ đến mức bỏ chạy. May mắn là em có thể chạy dưới ánh mặt trời cho nên những tên kia căn bản không đuổi kịp! " Mộc Chiêu kiêu ngạo ưỡn ngực.
"Sau khi về nhà, em vẫn luôn đi theo bên cạnh chị, sau đó chị đến nhà tang lễ, em chạy theo phía sau chị suốt một quãng đường dài, lúc đó thật sự rất khó khăn..." Những ngày đó, ngay cả đi nhờ xe cũng không được, không thể chạm vào bất cứ thứ gì, thật sự là rất khổ.
"Đuổi theo... Xe?"
Mộc Chiêu cười ngượng ngùng, nói: "Lúc ban đầu em không thể chạm vào bất cứ thứ gì cả, chạm vào đều sẽ xuyên qua, cho nên khi em ngồi trên xe, khi xe chạy đi, em vẫn còn ở nguyên tại chỗ."
"Nhưng về sau thì tốt hơn rồi. Em có thể dụng tất cả những vật thật, ngoại trừ chị. Khi ra ngoài cũng có thể đi nhờ xe, cũng gặp được người có thể nói chuyện. Hết thảy đều rất tốt!"
"Cho nên em có thể gặp người khác, nói chuyện với người khác... Nhưng em lại không muốn nói chuyện với chị?" Vẻ mặt Phó Du Thường lộ ra chút ai oán, vị chua cay như miếng gà rán trong tay Mộc Chiêu bị ngâm trong thùng dưa chua. "Thậm chí còn tình nguyện tin tưởng một Khấu Tử Thư không quen biết?"
Cả người Mộc Chiêu cứng đờ, gà rán không còn ngon nữa, trà sữa cũng không còn ngọt nữa, một lúc sau nàng mới phản ứng lại được, mình trốn tránh lâu như vậy, sau khi học tỷ phát hiện nhất định sẽ bị "tính sổ"!
Giống như một học sinh tiểu học mắc lỗi, Mộc Chiêu ngoan ngoãn rụt cổ ngồi đó, không dám cử động.
"Em sai rồi..."
"Biết sai rồi sao?"
"Em, em thực sự biết sai rồi! Lần sau sẽ không khiến chị lo lắng nữa!" Mộc Chiêu nhanh chóng nhận sai.
Nhưng sau này có còn lần sau hay không, Phó Du Thường chỉ cần hỏi thử một câu là có thể biết được: "Sao trước đây em không nói cho chị biết?"
"Em, em sợ chị bị dọa, học tỷ... Cho nên, cho nên..." Ánh mắt chột dạ của Mộc Chiêu gần như bay lên trời.
"Thật ra em sợ chị bị liên lụy, bị đám quỷ đang truy lùng em nhắm tới đúng không?"
Bị một câu đâm thủng suy nghĩ, đôi mắt to tròn của Mộc Chiêu suýt rớt ra ngoài, sao cái gì học tỷ cũng biết hết vậy? Còn có mới vừa rồi học tỷ đã nhắc đến Khấu Tử Thư phải không? Nữ chính chân chất cũng bị phát hiện?
Mộc Chiêu nơm nớp lo sợ, nàng muốn biết có bao nhiêu điều về mình mà học tỷ không biết.
"Học, học tỷ, chị biết hết rồi sao?"
"Nếu như chị không biết, Chiêu Chiêu, em sẽ giấu chị mãi mãi sao?" Mỗi lần nghĩ tới khả năng này, Phó Du Thường sẽ cảm thấy may mắn vì sự nhạy bén của mình, lại lo lắng năng lực của mình không thể làm Chiêu Chiêu tin tưởng.
Nếu có thể hoàn toàn tin tưởng, toàn quyền phó thác, Chiêu Chiêu sẽ không cần trốn đông trốn tây để bảo vệ mình, nói cho cùng, Phó Du Thường càng giận chính mình hơn.
Mộc Chiêu sợ như là chim cút, dựa đến gần học tỷ, làm nũng cầu xin tha thứ: "Đừng tức giận mà, đều là lỗi của em. Vốn dĩ em muốn nói cho chị biết nhưng giữa chừng xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cho nên... Cho nên mới khiến em do dự."
"Bởi vì tên Quỷ Vương gì đó?"
Ngay cả tên nam chính kia mà học tỷ cũng biết, trải qua một loạt chấn động, Mộ Chiêu phát hiện mình cũng không còn kinh ngạc như vậy nữa.
"Dạ, ngày chị vào bệnh viện, ban đêm em không dám ra ngoài, cho nên ban ngày ra ngoài muốn đi xem chị, trên đường gặp phải thuộc hạ của hắn, không biết vì sao Quỷ Vương lại muốn tìm em, Quỷ Vương đó, thực sự rất rất mạnh..."
Mặc dù rất hận hắn nhưng Mộc Chiêu cũng phải thừa nhận đối phương rất mạnh.
"Cho nên..."
"Cho nên em đến trong mơ của chị, bảo chị không được báo thù cho em, còn thừa cơ hôn lén chị?"
"Cái gì... Cái gì mà hôn lén!" Những chuyện nàng làm trong giấc mơ tái hiện lại trong đầu, miệng Mộc Chiêu phản ứng nhanh hơn não, nàng trực tiếp thừa nhận: "Chuyện giữa vợ vợ, sao có thể gọi là lén chứ?!"
Hồn thể lạnh băng của Mộc Chiêu vô cớ nóng lên, nàng, lúc đó nàng cảm thấy có thể đây là lần cuối cùng các nàng gặp nhau, nếu không hôn một cái, nói không chừng sau này sẽ không thể hôn được nữa! Cho nên nàng mới 'hái hoa'! Ai biết hôm nay nàng sẽ bị lôi ra xử tội công khai!
"Hơn nữa, học tỷ là người tỏ tình trước!" Dường như Mộc Chiêu có vẻ rất tự tin, nhưng trên thực tế, chỉ cần Phó Du Thường phản bác một câu là nàng có thể khóc ngay tại chỗ.
"Ừm." Phó Du Thường vờ như mình không biết thư tình bị giấu dưới hộp, đôi mắt lạnh lùng mang theo nghiêm túc, nói: "Là chị tỏ tình trước."
"Nhưng nếu em còn chưa chấp nhận lời tỏ tình mà đã hôn chị thì đó là giở trò lưu manh."
"Em, em không có giở trò lưu manh! Ai nói em không chấp nhận chứ? Em, em, em, em..." Mộc Chiêu nói "Em" hồi lâu, cuối cùng mới nhận ra mình đã rơi vào trong cái bẫy mà học tỷ đã giăng cho mình.
Chỉ là nàng còn chưa kháng nghị, học tỷ đã ôm nàng vào lòng, tuy không thấy được sắc mặt của học tỷ nhưng Mộc Chiêu lại cảm nhận được những giọt nước nóng hổi rơi xuống vai mình, đột nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.
"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay, thỏa thuận đó sẽ vô hiệu."
Thỏa thuận?
À, bản thỏa thuận ký trước khi kết hôn, chứng minh cuộc hôn nhân của các nàng không có tình cảm, hữu danh vô thực.
Vì vậy, bắt đầu từ hôm nay, cuộc hôn nhân của các nàng sẽ hữu danh hữu thực... Cũng không đúng.
"Học tỷ, không phải quan hệ hôn nhân của chúng ta sẽ tự động giải trừ sau khi em chết sao?" Nhiều nhất sẽ trở thành vô danh hữu thực?
"Ui da!" Mộc Chiêu bị cóc nhẹ vào đầu.
"Ai nói em chết rồi?" Bây giờ Phó Du Thường rất kiêng kị với câu nói này, ngay cả bản thân Mộc Chiêu cũng không được nói: "Chờ sau khi tìm được thân thể của em trở về, nhất định sẽ còn cơ hội... Cho dù là tình huống xấu nhất thì cũng có minh hôn, vì vậy đừng nghĩ về chuyện đó nữa."
Cho nên bất kể sống hay chết, quan hệ hôn nhân của các nàng đều phải trói chặt.
Mộc Chiêu xoa đầu, cười khúc khích đáp lại.