Chương 32: Sống hoặc chết
Trong cơn hoảng loạn, Mộc Chiêu vô thức bộc phát ra sức mạnh mạnh mẽ, chuyển toàn bộ vào cơ thể Phó Du Thường, xưa nay chưa từng có ai giúp đo lường sức mạnh của mình, Mộc Chiêu không biết rằng vì mình không thể kiểm soát được sức mạnh, nó sẽ vô tình gây ra áp lực cực lớn cho những người vô tội bên cạnh.
Lý lão lùi lại một bước, thấy còn chưa đủ, lại lùi thêm một bước nữa, cho đến khi hoàn toàn tránh được cảm giác áp bách trước mặt mới thôi.
Đây là sức mạnh của một con ma nhỏ mới sinh sao? Thế thì những ông già đã tu luyện chăm chỉ hàng chục năm nay như ông thực sự có thể xấu hổ đến mức đi nhảy sông.
"Răng rắc..."
Sức mạnh của hai người đan xen vào nhau, trong chớp mắt, một sự biến hóa khiến người ta run rẩy xảy ra mà ngay cả Lý lão cũng không thể phát hiện được, trong Dòng sông Sinh mệnh do vận mệnh của vạn vật hình thành, một ngôi sao giả chợt mờ đi, dường như sắp đến bờ vực sụp đổ.
Cơn đau của Phó Du Thường ngày càng giảm đi, sau khi sức mạnh bí ẩn không quá bài xích Mắt Chúc Âm nữa, linh vật dung nhập vào thân thể cô, đồng thời cũng đang chữa trị vết thương vừa mới tạo thành.
Khóe mắt cô có một vệt máu đỏ, không biết máu đã chảy ra từ mắt cô từ khi nào, Mộc Chiêu gần như nhảy dựng lên khi phát hiện ra, nếu nó làm tổn thương mắt thì phải làm sao!
"Đau không? Hay là dừng lại chuyện này được không? Về sau, về sau em tìm cách cho chị, không cần phải giày vò như thế này nữa..."
Phó Du Thường lắc đầu, cơn đau đã giảm đi rất nhiều, cô vẫn còn sức để nói chuyện, vì nó thực sự cho phép cô nhìn thấy Chiêu Chiêu, cho dù có tiếp tục đau cô cũng không thể lấy ra.
"Không đau."
"Không đau là gặp ma liền! Chảy máu như thế này làm sao không đau cho được?"
"Không phải như vậy sẽ gặp được Chiêu Chiêu rồi sao?" Phó Du Thường cười nói.
Logic của Mộc Chiêu không được tốt lắm, phải rất lâu sau nàng mới hiểu ra lời học tỷ nói, mình = ma, gặp ma = nhìn thấy chính mình...
Lúc này mà còn muốn trêu chọc nàng, Mộc Chiêu bĩu môi, suýt chút nữa khóc to hơn, khiến Phó Du Thường vội vàng dỗ dành nàng.
Lý lão thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết hai cô gái này có xuất thân như thế nào nhưng vượt qua được cửa ải này là tốt rồi.
Trong khi quan sát sự dao động của sức mạnh của Phó Du Thường, Lý lão đột nhiên bị thu hút bởi một hơi thở kỳ lạ khác.
Ông liếc nhìn Mộc Chiêu... Không biết từ lúc nào, hơi thở âm hồn trên người nàng đột nhiên trở nên hỗn loạn mơ hồ, ông thầm nghĩ có chuyện gì đó, lập tức "mở" Mắt Chúc Âm còn lại của mình.
Lần theo hơi thở kỳ lạ, một lần nữa ông nhìn thoáng qua sự bí ẩn và phức tạp của Dòng sông Sinh mệnh sau nhiều thập kỷ, nhìn thấy có vật gì đó có liên quan đến Mộc Chiêu, một Mệnh Tinh mờ ảo và có thể bị nhầm lẫn là hàng thật!
"Phụt!" Máu tươi rơi xuống đất, Lý lão che miệng, máu đỏ tươi chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.
Nhưng cú sốc dâng trào trong lòng khiến ông không rảnh để ý đến những điều này.
Giả?!
Rốt cuộc là loại người gì mới có thể tạo ra đồ giả trên Dòng sông Sinh mệnh?
"Khụ khụ khụ khụ..." Dù sao thân thể già nua của ông đã không còn tốt như trước nữa, cái giá phải trả cho việc nhìn trộm Dòng sông Sinh mệnh làm ông có chút không chịu nổi.
Mà ngay lúc ông đang choáng váng, tiếng khóc ồn ào của Mộc Chiêu trở nên có chút mất kiểm soát.
"Khụ khụ, cô bé, đủ rồi, nếu tiếp tục như vậy, hồn thể của cô sẽ bất ổn." Lý lão vội vàng gọi Mộc Chiêu lại.
Lý lão nói tới nói lui nhưng bản thân Mộc Chiêu cũng không biết sức mạnh này làm sao ra tới được, nên thu hồi thế nào đây?
"Ọt ọt..." Cho đến khi bụng nàng kêu ầm ĩ.
Sau khi Mộc Chiêu nghe tiếng bụng mình kháng nghị, tiếng nghẹn ngào bị kẹt trong họng, sức lực cạn kiệt, linh lực vô tình phát ra tự động dừng lại.
Mắt Chúc Âm hấp thụ linh lực của Mộc Chiêu, đã lây nhiễm hơi thở của nàng, không biết có phải vì lý do này hay không, sức mạnh trong cơ thể Phó Du Thường cuối cùng cũng cho nó an cư lạc nghiệp.
Đôi mắt của Phó Du Thường chứa đầy tơ máu và nước mắt ướt át, bên cạnh cô là bóng dáng mà cô ngày đêm mong nhớ, có vô số điều muốn nói muốn hỏi nhưng lại biến thành một tiếng cười khẽ khi bụng Mộc Chiêu vang lên.
Chiêu Chiêu của cô tràn đầy sức sống như thế, giống người chết chỗ nào?
"... Học tỷ, chị đừng cười, ở đây còn có người khác!" Mộc Chiêu ôm bụng, tức giận dần dần tiến hóa thành một con cá nóc.
Nàng luôn luôn có năng lực biến những lúc không khí lẽ ra phải tràn đầy cảm động thành hài hước.
"Khụ khụ..." Ông lão kịp thời quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy.
"Thật sự không cảm thấy khó chịu sao? Không cho chị gạt em!"
"Thật sự không gạt em, bụng em kêu lớn như vậy, có phải là đói rồi không?"
"Ừm... Em đói."
Phó Du Thường lau nước mắt nơi khóe mắt, bởi vì vừa rồi bị tra tấn nên chân cô có chút mất sức, đứng lên gần như loạng choạng.
Mộc Chiêu muốn đỡ cô nhưng chuyện trước đó lại xảy ra, tay nàng lại xuyên qua cánh tay Phó Du Thường! Tại sao lại như vậy?!
Phó Du Thường sửng sốt một lát, Mộc Chiêu hét lớn đến mức suýt làm ù tai ông lão.
"Lý lão!!!"
"Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là hiện tại hồn thể của cô quá yếu, không thể chạm vào, tu dưỡng một thời gian là được."
Đúng, đây không phải là vấn đề gì lớn, so với người có thể động tay động chân với Dòng sông Sinh mệnh thì những chuyện này không phải vấn đề gì lớn, Lý lão hơi lo lắng.
Nhưng chẳng bao lâu, nỗi lo lắng của Lý lão đã được xua tan.
Chỉ thấy cô nhóc ngốc nghếch kia cầm đèn trường minh đi theo phía sau vợ mình, lẩm bẩm biểu thị muốn ăn gà rán và uống trà sữa.
Lúc này còn nghĩ đến chuyện ăn uống, quả nhiên là một cô nhóc ngốc nghếch.
Ngọn đèn trường minh đó trông quen quen...
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Lý lão cũng nhớ ra, đây chẳng phải là báu vật của Phật gia đã khiến vô số thế lực tranh giành sao! Cuối cùng, do xung đột ở biên giới, nó biến mất không còn tăm tích, không ai biết nó đã lưu lạc đến nơi nào, không ngờ nó lại ở đây.
Có lẽ Phó tổng có năng lực hơn ông tưởng tượng, Lý lão ngồi trên sô pha khôi phục thương thế.
"Khè..."
Tai Lý lão khẽ cử động, nghe thấy động tĩnh gì đó.
Vừa quay đầu lại, ông đã chạm mắt với đầu con rắn khổng lồ trên cửa sổ.
Con rắn kia thè lưỡi, như biết mình đã làm sai chuyện gì đó, lập tức nhanh chóng chuồn đi.
Cũng may Lý lão là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, nếu không ở tuổi này ông cũng không thể chịu đựng được kinh hãi như vậy.
"Cô nhóc ngốc! Đó là rắn của cô sao?" Bộ dáng con rắn nhìn cũng có chút ngu đần, nhìn qua không giống của Phó Du Thường mà giống của Mộc Chiêu hơn.
"Dạ!" Mộc Chiêu trả lời không cần suy nghĩ.
Nhưng khi nàng phục hồi tinh thần lại... Cô nhóc ngốc? Ai?
Được rồi, hai đứa trẻ này, đứa này thì bí ẩn hơn đứa kia, có lẽ không cần ông phải lo lắng.
"Nguyên liệu ở nhà không đủ, để Long Hinh giao hàng tới, em thấy sao?" Phó Du Thường nhìn tủ lạnh, hiện tại cô không thể để dì Lưu quay lại, xem ra chỉ có thể gọi đồ ăn mang về.
"Được đó! Em rất thích món gà rán nhà hắn, ông lão có muốn ăn không?" Đồ ăn làm cho Mộc Chiêu không suy nghĩ sâu xa nữa.
"Không không không, lớn tuổi không ăn nổi những thứ đó, với lại, một lát nữa tôi phải đến bệnh viện chăm sóc cháu gái."
"Vậy có ông muốn mang cho cháu gái ông một phần không?"
"Mặc dù con bé rất thích nhưng sắp phải phẫu thuật rồi, mấy ngày này không thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ." Lý lão xua tay biểu thị không cần.
"Long Hinh cũng có chuẩn bị bữa ăn riêng cho bệnh nhân. Trẻ con rất thích cháo hoa quả các loại, tôi sẽ để bọn họ gửi một phần đến bệnh viện. Nếu thích, tôi sẽ để bọn họ phụ trách ba bữa cho cháu gái ngài."
Đề nghị của Phó Du Thường thì hợp lý hơn, cũng khiến ông lão cảm động trong lòng, dù sao đồ ăn của bệnh viện có ngon đến đâu cũng không nuốt trôi được, mặc dù cháu gái nhỏ không nói gì nhưng ông đau lòng cho cháu gái.
"Có phiền quá không?"
"Không phiền, nói với họ một tiếng là được." Phó Du Thường là một trong những cổ đông lớn của Long Hinh, chỉ cần một câu là có thể sắp xếp những chuyện này.
"Làm phiền rồi."
"Đều là chuyện nhỏ." Phó Du Thường đột nhiên cảm thấy tay mình lạnh lẽo.
"Chạm được rồi!" Cầm đèn trường minh hút đủ năng lượng, Mộc Chiêu cẩn thận dùng ngón tay chọc chọc mu bàn tay của học tỷ, nàng ngạc nhiên hoan hô trước sự mềm mại này.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng bị nắm lại.
Tuy rằng Phó Du Thường không biểu hiện ra trên mặt nhưng sự run rẩy trong tay nàng không thể lừa gạt được ai.
"Cuối cùng cũng có thể bắt được em." Dù nàng trông có vẻ tràn đầy sức sống đến đâu nhưng nhiệt độ lạnh lẽo trong tay cô không lừa được ai. Ranh giới giữa người sống và người chết quá rõ ràng, Phó Du Thường lặng lẽ dùng cả hai tay che tay vợ mình lại, như thể làm như vậy sẽ có thể làm cho tay vợ mình ấm lên.
"Vốn là em có chạm được một lần nhưng sau lần đó, em chưa bao giờ thành công." Mộc Chiêu ngượng ngùng cười nói.
"Đã từng chạm được rồi?"
"Đó là đêm đầu thất của em, hôm đó chị ốm nặng, lúc đó em không thể chạm vào bất cứ thứ gì, đang gấp thì không hiểu sao lại chạm vào được, sau đó gọi điện cho dì Lưu."
Thì ra là vậy, cuộc điện thoại kỳ lạ đến từ đâu có thể coi như là đã được phá án, Phó Du Thường cong cong mày.
"Khi một người bị bệnh, dương hỏa yếu, còn cô... Là người khá đặc biệt. Nếu chấp niệm của của cô đủ lớn, có thể sẽ có điều kỳ diệu xảy ra." Lý lão giải thích.
Sau đó ông nhìn một mình Mộc Chiêu, chần chờ nói: "Hơn nữa, tôi hoài nghi..."
Hoài nghi cô căn bản không phải là ma theo đúng nghĩa.
"Tôi thấy trên mạng có một vụ án, là vụ án cố ý giết người trên đường đèo ở thành phố H cách đây không lâu. Trong đó có đề cập thân phận người chết là vợ của Phó tổng, cũng chính là cô, đúng không?"
Lý lão cho các nàng xem tin tức trên giao diện điện thoại của mình, trong đó hiển thị chính xác vị trí xảy ra tai nạn của Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu nhìn thoáng qua, "Đúng vậy, chính là tôi, có chuyện sao?"
"Vậy thì thứ lỗi cho tôi hỏi, thi thể của cô... Đã được tìm thấy chưa?"
Vẻ mặt Phó Du Thường buồn bã, đây rõ ràng là ký ức cô không muốn nhớ lại nhất.
Chỉ có người liên quan thực sự không quan tâm chút nào: "Đương nhiên là tìm được rồi, cũng khá là thê thảm, có lẽ là tìm không ra hết, dù sao nghe nói xe nổ tung, thi thể đều nổ tan thành từng mảnh."
Mộc Chiêu như đang kể lại câu chuyện của người khác, nhưng nàng không biết mỗi lời nàng nói ra đều giống như một nhát dao cứa vào trái tim Phó Du Thường, chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng đến nhường nào.
"Nghe nói?" Lý lão ngẩng đầu hỏi.
"Bởi vì tôi đã bất tỉnh khi xe lật, sau đó tôi không còn cảm giác gì nữa, tôi đã nghe những điều này từ những người khác ở đám tang." Mộc Chiêu gãi đầu.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
"... Phó tổng, về danh tính của thi thể, cảnh sát đã xác nhận đó là cô ấy chưa?"
Người thông minh vừa nghe xong là thấy có gì đó không ổn, Phó Du Thường đột nhiên ngẩng đầu lên, cô siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Mộc Chiêu, ý tứ trong lời nói của Lý lão khiến người ta run rẩy không kiềm chế được.
"Đúng vậy, lúc đó thi thể đã bị nổ tung và đốt cháy, từ đặc điểm không thể xác định được danh tính nên cảnh sát đã tìm cha mẹ ruột của Chiêu Chiêu để xét nghiệm ADN, sau đó xác nhận danh tính của Chiêu Chiêu, mỗi một bước đếu là chị gái tôi trực tiếp theo dõi nên sẽ không có vấn đề gì." Khi xảy ra chuyện như vậy, Phó Du Thư mấy ngày liền không ngủ cũng muốn canh chừng, muốn động tay động chân dưới mắt cô ấy thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nghe Phó Du Thường nói xong, Lý lão trầm mặc một lát, theo góc độ quan sát của ông, từ cái chết của Mộc Chiêu cho đến khám nghiệm tử thi đều có vô số sơ hở có thể bị lợi dụng.
"Tôi vừa mới nhìn thấy, trên người cô gái này ngoài âm khí bình thường thì còn có một tia sức sống yếu ớt mơ hồ kết nối với một nơi khác, điều đó có nghĩa là mặc dù cơ thể cô ấy sắp chết nhưng chắc chắn cô ấy vẫn còn thở, không thể trở thành bộ dáng như những gì cô nói được."
Lý lão vừa nói xong, phòng khách liền rơi vào im lặng.
"Không thể nào? Tôi đã tận mắt nhìn xác mình biến thành tro! Ngay cả gián cũng không thể sống nổi, lẽ nào tôi mạnh hơn cả gián sao?" Mộc Chiêu, người đã nghĩ sai chỗ, cảm thấy kinh hãi. Như vậy mà còn sống được?
"Hiện tại thi thể đã hỏa táng, chỉ còn lại tro cốt, Lý lão có cách nào để kiểm tra lại không?" Phó Du Thường xoa đầu Mộc Chiêu, an ủi nàng, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng.
Lý lão gật đầu nói: "Chúng tôi tra người, tro cốt là đủ rồi."
Lý lão lùi lại một bước, thấy còn chưa đủ, lại lùi thêm một bước nữa, cho đến khi hoàn toàn tránh được cảm giác áp bách trước mặt mới thôi.
Đây là sức mạnh của một con ma nhỏ mới sinh sao? Thế thì những ông già đã tu luyện chăm chỉ hàng chục năm nay như ông thực sự có thể xấu hổ đến mức đi nhảy sông.
"Răng rắc..."
Sức mạnh của hai người đan xen vào nhau, trong chớp mắt, một sự biến hóa khiến người ta run rẩy xảy ra mà ngay cả Lý lão cũng không thể phát hiện được, trong Dòng sông Sinh mệnh do vận mệnh của vạn vật hình thành, một ngôi sao giả chợt mờ đi, dường như sắp đến bờ vực sụp đổ.
Cơn đau của Phó Du Thường ngày càng giảm đi, sau khi sức mạnh bí ẩn không quá bài xích Mắt Chúc Âm nữa, linh vật dung nhập vào thân thể cô, đồng thời cũng đang chữa trị vết thương vừa mới tạo thành.
Khóe mắt cô có một vệt máu đỏ, không biết máu đã chảy ra từ mắt cô từ khi nào, Mộc Chiêu gần như nhảy dựng lên khi phát hiện ra, nếu nó làm tổn thương mắt thì phải làm sao!
"Đau không? Hay là dừng lại chuyện này được không? Về sau, về sau em tìm cách cho chị, không cần phải giày vò như thế này nữa..."
Phó Du Thường lắc đầu, cơn đau đã giảm đi rất nhiều, cô vẫn còn sức để nói chuyện, vì nó thực sự cho phép cô nhìn thấy Chiêu Chiêu, cho dù có tiếp tục đau cô cũng không thể lấy ra.
"Không đau."
"Không đau là gặp ma liền! Chảy máu như thế này làm sao không đau cho được?"
"Không phải như vậy sẽ gặp được Chiêu Chiêu rồi sao?" Phó Du Thường cười nói.
Logic của Mộc Chiêu không được tốt lắm, phải rất lâu sau nàng mới hiểu ra lời học tỷ nói, mình = ma, gặp ma = nhìn thấy chính mình...
Lúc này mà còn muốn trêu chọc nàng, Mộc Chiêu bĩu môi, suýt chút nữa khóc to hơn, khiến Phó Du Thường vội vàng dỗ dành nàng.
Lý lão thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết hai cô gái này có xuất thân như thế nào nhưng vượt qua được cửa ải này là tốt rồi.
Trong khi quan sát sự dao động của sức mạnh của Phó Du Thường, Lý lão đột nhiên bị thu hút bởi một hơi thở kỳ lạ khác.
Ông liếc nhìn Mộc Chiêu... Không biết từ lúc nào, hơi thở âm hồn trên người nàng đột nhiên trở nên hỗn loạn mơ hồ, ông thầm nghĩ có chuyện gì đó, lập tức "mở" Mắt Chúc Âm còn lại của mình.
Lần theo hơi thở kỳ lạ, một lần nữa ông nhìn thoáng qua sự bí ẩn và phức tạp của Dòng sông Sinh mệnh sau nhiều thập kỷ, nhìn thấy có vật gì đó có liên quan đến Mộc Chiêu, một Mệnh Tinh mờ ảo và có thể bị nhầm lẫn là hàng thật!
"Phụt!" Máu tươi rơi xuống đất, Lý lão che miệng, máu đỏ tươi chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.
Nhưng cú sốc dâng trào trong lòng khiến ông không rảnh để ý đến những điều này.
Giả?!
Rốt cuộc là loại người gì mới có thể tạo ra đồ giả trên Dòng sông Sinh mệnh?
"Khụ khụ khụ khụ..." Dù sao thân thể già nua của ông đã không còn tốt như trước nữa, cái giá phải trả cho việc nhìn trộm Dòng sông Sinh mệnh làm ông có chút không chịu nổi.
Mà ngay lúc ông đang choáng váng, tiếng khóc ồn ào của Mộc Chiêu trở nên có chút mất kiểm soát.
"Khụ khụ, cô bé, đủ rồi, nếu tiếp tục như vậy, hồn thể của cô sẽ bất ổn." Lý lão vội vàng gọi Mộc Chiêu lại.
Lý lão nói tới nói lui nhưng bản thân Mộc Chiêu cũng không biết sức mạnh này làm sao ra tới được, nên thu hồi thế nào đây?
"Ọt ọt..." Cho đến khi bụng nàng kêu ầm ĩ.
Sau khi Mộc Chiêu nghe tiếng bụng mình kháng nghị, tiếng nghẹn ngào bị kẹt trong họng, sức lực cạn kiệt, linh lực vô tình phát ra tự động dừng lại.
Mắt Chúc Âm hấp thụ linh lực của Mộc Chiêu, đã lây nhiễm hơi thở của nàng, không biết có phải vì lý do này hay không, sức mạnh trong cơ thể Phó Du Thường cuối cùng cũng cho nó an cư lạc nghiệp.
Đôi mắt của Phó Du Thường chứa đầy tơ máu và nước mắt ướt át, bên cạnh cô là bóng dáng mà cô ngày đêm mong nhớ, có vô số điều muốn nói muốn hỏi nhưng lại biến thành một tiếng cười khẽ khi bụng Mộc Chiêu vang lên.
Chiêu Chiêu của cô tràn đầy sức sống như thế, giống người chết chỗ nào?
"... Học tỷ, chị đừng cười, ở đây còn có người khác!" Mộc Chiêu ôm bụng, tức giận dần dần tiến hóa thành một con cá nóc.
Nàng luôn luôn có năng lực biến những lúc không khí lẽ ra phải tràn đầy cảm động thành hài hước.
"Khụ khụ..." Ông lão kịp thời quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy.
"Thật sự không cảm thấy khó chịu sao? Không cho chị gạt em!"
"Thật sự không gạt em, bụng em kêu lớn như vậy, có phải là đói rồi không?"
"Ừm... Em đói."
Phó Du Thường lau nước mắt nơi khóe mắt, bởi vì vừa rồi bị tra tấn nên chân cô có chút mất sức, đứng lên gần như loạng choạng.
Mộc Chiêu muốn đỡ cô nhưng chuyện trước đó lại xảy ra, tay nàng lại xuyên qua cánh tay Phó Du Thường! Tại sao lại như vậy?!
Phó Du Thường sửng sốt một lát, Mộc Chiêu hét lớn đến mức suýt làm ù tai ông lão.
"Lý lão!!!"
"Không phải vấn đề gì lớn, chỉ là hiện tại hồn thể của cô quá yếu, không thể chạm vào, tu dưỡng một thời gian là được."
Đúng, đây không phải là vấn đề gì lớn, so với người có thể động tay động chân với Dòng sông Sinh mệnh thì những chuyện này không phải vấn đề gì lớn, Lý lão hơi lo lắng.
Nhưng chẳng bao lâu, nỗi lo lắng của Lý lão đã được xua tan.
Chỉ thấy cô nhóc ngốc nghếch kia cầm đèn trường minh đi theo phía sau vợ mình, lẩm bẩm biểu thị muốn ăn gà rán và uống trà sữa.
Lúc này còn nghĩ đến chuyện ăn uống, quả nhiên là một cô nhóc ngốc nghếch.
Ngọn đèn trường minh đó trông quen quen...
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Lý lão cũng nhớ ra, đây chẳng phải là báu vật của Phật gia đã khiến vô số thế lực tranh giành sao! Cuối cùng, do xung đột ở biên giới, nó biến mất không còn tăm tích, không ai biết nó đã lưu lạc đến nơi nào, không ngờ nó lại ở đây.
Có lẽ Phó tổng có năng lực hơn ông tưởng tượng, Lý lão ngồi trên sô pha khôi phục thương thế.
"Khè..."
Tai Lý lão khẽ cử động, nghe thấy động tĩnh gì đó.
Vừa quay đầu lại, ông đã chạm mắt với đầu con rắn khổng lồ trên cửa sổ.
Con rắn kia thè lưỡi, như biết mình đã làm sai chuyện gì đó, lập tức nhanh chóng chuồn đi.
Cũng may Lý lão là người từng trải qua bao sóng to gió lớn, nếu không ở tuổi này ông cũng không thể chịu đựng được kinh hãi như vậy.
"Cô nhóc ngốc! Đó là rắn của cô sao?" Bộ dáng con rắn nhìn cũng có chút ngu đần, nhìn qua không giống của Phó Du Thường mà giống của Mộc Chiêu hơn.
"Dạ!" Mộc Chiêu trả lời không cần suy nghĩ.
Nhưng khi nàng phục hồi tinh thần lại... Cô nhóc ngốc? Ai?
Được rồi, hai đứa trẻ này, đứa này thì bí ẩn hơn đứa kia, có lẽ không cần ông phải lo lắng.
"Nguyên liệu ở nhà không đủ, để Long Hinh giao hàng tới, em thấy sao?" Phó Du Thường nhìn tủ lạnh, hiện tại cô không thể để dì Lưu quay lại, xem ra chỉ có thể gọi đồ ăn mang về.
"Được đó! Em rất thích món gà rán nhà hắn, ông lão có muốn ăn không?" Đồ ăn làm cho Mộc Chiêu không suy nghĩ sâu xa nữa.
"Không không không, lớn tuổi không ăn nổi những thứ đó, với lại, một lát nữa tôi phải đến bệnh viện chăm sóc cháu gái."
"Vậy có ông muốn mang cho cháu gái ông một phần không?"
"Mặc dù con bé rất thích nhưng sắp phải phẫu thuật rồi, mấy ngày này không thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ." Lý lão xua tay biểu thị không cần.
"Long Hinh cũng có chuẩn bị bữa ăn riêng cho bệnh nhân. Trẻ con rất thích cháo hoa quả các loại, tôi sẽ để bọn họ gửi một phần đến bệnh viện. Nếu thích, tôi sẽ để bọn họ phụ trách ba bữa cho cháu gái ngài."
Đề nghị của Phó Du Thường thì hợp lý hơn, cũng khiến ông lão cảm động trong lòng, dù sao đồ ăn của bệnh viện có ngon đến đâu cũng không nuốt trôi được, mặc dù cháu gái nhỏ không nói gì nhưng ông đau lòng cho cháu gái.
"Có phiền quá không?"
"Không phiền, nói với họ một tiếng là được." Phó Du Thường là một trong những cổ đông lớn của Long Hinh, chỉ cần một câu là có thể sắp xếp những chuyện này.
"Làm phiền rồi."
"Đều là chuyện nhỏ." Phó Du Thường đột nhiên cảm thấy tay mình lạnh lẽo.
"Chạm được rồi!" Cầm đèn trường minh hút đủ năng lượng, Mộc Chiêu cẩn thận dùng ngón tay chọc chọc mu bàn tay của học tỷ, nàng ngạc nhiên hoan hô trước sự mềm mại này.
Sau đó, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng bị nắm lại.
Tuy rằng Phó Du Thường không biểu hiện ra trên mặt nhưng sự run rẩy trong tay nàng không thể lừa gạt được ai.
"Cuối cùng cũng có thể bắt được em." Dù nàng trông có vẻ tràn đầy sức sống đến đâu nhưng nhiệt độ lạnh lẽo trong tay cô không lừa được ai. Ranh giới giữa người sống và người chết quá rõ ràng, Phó Du Thường lặng lẽ dùng cả hai tay che tay vợ mình lại, như thể làm như vậy sẽ có thể làm cho tay vợ mình ấm lên.
"Vốn là em có chạm được một lần nhưng sau lần đó, em chưa bao giờ thành công." Mộc Chiêu ngượng ngùng cười nói.
"Đã từng chạm được rồi?"
"Đó là đêm đầu thất của em, hôm đó chị ốm nặng, lúc đó em không thể chạm vào bất cứ thứ gì, đang gấp thì không hiểu sao lại chạm vào được, sau đó gọi điện cho dì Lưu."
Thì ra là vậy, cuộc điện thoại kỳ lạ đến từ đâu có thể coi như là đã được phá án, Phó Du Thường cong cong mày.
"Khi một người bị bệnh, dương hỏa yếu, còn cô... Là người khá đặc biệt. Nếu chấp niệm của của cô đủ lớn, có thể sẽ có điều kỳ diệu xảy ra." Lý lão giải thích.
Sau đó ông nhìn một mình Mộc Chiêu, chần chờ nói: "Hơn nữa, tôi hoài nghi..."
Hoài nghi cô căn bản không phải là ma theo đúng nghĩa.
"Tôi thấy trên mạng có một vụ án, là vụ án cố ý giết người trên đường đèo ở thành phố H cách đây không lâu. Trong đó có đề cập thân phận người chết là vợ của Phó tổng, cũng chính là cô, đúng không?"
Lý lão cho các nàng xem tin tức trên giao diện điện thoại của mình, trong đó hiển thị chính xác vị trí xảy ra tai nạn của Mộc Chiêu.
Mộc Chiêu nhìn thoáng qua, "Đúng vậy, chính là tôi, có chuyện sao?"
"Vậy thì thứ lỗi cho tôi hỏi, thi thể của cô... Đã được tìm thấy chưa?"
Vẻ mặt Phó Du Thường buồn bã, đây rõ ràng là ký ức cô không muốn nhớ lại nhất.
Chỉ có người liên quan thực sự không quan tâm chút nào: "Đương nhiên là tìm được rồi, cũng khá là thê thảm, có lẽ là tìm không ra hết, dù sao nghe nói xe nổ tung, thi thể đều nổ tan thành từng mảnh."
Mộc Chiêu như đang kể lại câu chuyện của người khác, nhưng nàng không biết mỗi lời nàng nói ra đều giống như một nhát dao cứa vào trái tim Phó Du Thường, chỉ nghĩ đến cảnh tượng như vậy thôi cũng có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng đến nhường nào.
"Nghe nói?" Lý lão ngẩng đầu hỏi.
"Bởi vì tôi đã bất tỉnh khi xe lật, sau đó tôi không còn cảm giác gì nữa, tôi đã nghe những điều này từ những người khác ở đám tang." Mộc Chiêu gãi đầu.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
"... Phó tổng, về danh tính của thi thể, cảnh sát đã xác nhận đó là cô ấy chưa?"
Người thông minh vừa nghe xong là thấy có gì đó không ổn, Phó Du Thường đột nhiên ngẩng đầu lên, cô siết chặt bàn tay lạnh lẽo của Mộc Chiêu, ý tứ trong lời nói của Lý lão khiến người ta run rẩy không kiềm chế được.
"Đúng vậy, lúc đó thi thể đã bị nổ tung và đốt cháy, từ đặc điểm không thể xác định được danh tính nên cảnh sát đã tìm cha mẹ ruột của Chiêu Chiêu để xét nghiệm ADN, sau đó xác nhận danh tính của Chiêu Chiêu, mỗi một bước đếu là chị gái tôi trực tiếp theo dõi nên sẽ không có vấn đề gì." Khi xảy ra chuyện như vậy, Phó Du Thư mấy ngày liền không ngủ cũng muốn canh chừng, muốn động tay động chân dưới mắt cô ấy thật sự không phải là chuyện dễ dàng gì.
Nghe Phó Du Thường nói xong, Lý lão trầm mặc một lát, theo góc độ quan sát của ông, từ cái chết của Mộc Chiêu cho đến khám nghiệm tử thi đều có vô số sơ hở có thể bị lợi dụng.
"Tôi vừa mới nhìn thấy, trên người cô gái này ngoài âm khí bình thường thì còn có một tia sức sống yếu ớt mơ hồ kết nối với một nơi khác, điều đó có nghĩa là mặc dù cơ thể cô ấy sắp chết nhưng chắc chắn cô ấy vẫn còn thở, không thể trở thành bộ dáng như những gì cô nói được."
Lý lão vừa nói xong, phòng khách liền rơi vào im lặng.
"Không thể nào? Tôi đã tận mắt nhìn xác mình biến thành tro! Ngay cả gián cũng không thể sống nổi, lẽ nào tôi mạnh hơn cả gián sao?" Mộc Chiêu, người đã nghĩ sai chỗ, cảm thấy kinh hãi. Như vậy mà còn sống được?
"Hiện tại thi thể đã hỏa táng, chỉ còn lại tro cốt, Lý lão có cách nào để kiểm tra lại không?" Phó Du Thường xoa đầu Mộc Chiêu, an ủi nàng, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng.
Lý lão gật đầu nói: "Chúng tôi tra người, tro cốt là đủ rồi."