Chương 30
Cảm giác thích một người là như thế nào? Có lẽ, là cảm giác không phải người đó thì không thể? Muốn luôn ở bên cạnh người đó? Hoặc là cảm thấy người đó cái gì cũng tốt?
Vậy thì cảm giác yêu một người là như thế nào? Có lẽ, là vì người đó mà có thể chịu đựng mọi chỉ trích, đối mặt với mọi cản trở, có thể hi sinh mọi thứ vì người ấy.
Nhưng cho dù là thích hay là yêu, cũng đều khiến con người ta sợ hãi, sợ mất đi, cũng sợ mình bỏ ra không đủ nhiều.
Hàn Tuấn Hi sau đó nghĩ, hắn đối với Vân Nhất Hạc, hẳn là thật sự thích.
Thời điểm ôm người đàn ông đó vào lòng, hắn vậy mà có cảm giác "như này mới đúng!". Hắn biết hắn điên rồi, nhưng hắn thật sự đã cảm thấy như vậy.
Như thế mới đúng, như thế mới phải, hắn muốn chính là người này! Nếu như thích đàn ông là một căn bệnh, vậy thì hắn đã bị nhiễm bệnh cách đây ba năm rưỡi! Và giờ đã hết thời gian ủ bệnh, hắn đột nhiên phát bệnh nan y, không thể chữa khỏi!
Tại sao...
Chờ đã, ai còn muốn biết tại sao? Chẳng lẽ ông trời còn chưa cho hắn đủ thời gian đệm à? Chẳng lẽ hắn không phải đã sớm nhận ra khi hắn ở nam nhớ bắc sao?
Hàn Tuấn Hi, mày tỉnh lại đi!
Lúc đè Vân Nhất Hạc lên cửa phòng ra sức hôn anh, hắn đã nghĩ vậy đấy. Còn người bị hôn mãnh liệt, chắc có lẽ chẳng nghĩ được gì.
Trong miệng người đàn ông ấy không còn mùi thuốc lá, mà chỉ toàn là hương kem đánh răng loại anh thường dùng, đang dùng sức hôn anh thật sâu, sự nhiệt tình đó gần như khiến anh không thể thở được, mà nụ hôn này là lần đầu tiên đối phương chủ động, chỉ nghĩ tới đây thôi, Vân Nhất Hạc liền phấn khích đến mức sắp chết.
Anh không phải đang nằm mơ, cái ôm rất chặt nhưng không chặt đến mức khiến não bị thiếu oxy rồi bị sinh ra ảo giác. Lồng ngực rắn chắc ấy áp vào lồng ngực anh, nhịp tim của hai người thật gần, anh nắm chặt lấy quần áo của Hàn Tuấn Hi, siết lại, kéo nó như trút giận, rồi thở hổn hển khi kết thúc nụ hôn sâu, anh nắm lấy tay người ấy kéo về phía phòng ngủ.
Ai còn quan tâm giờ là có ban ngày ban mặt hay không, ai còn tính xem có phù hợp thuần phong mỹ tục không, đúng rồi, ban ngày đấy, không phù hợp thuần phong mỹ tục ấy, có làm sao không?
Lúc đầu, Hàn Tuấn Hi bị kéo, nhưng sau đó hắn trở thành người chủ động kéo lại, hắn bước nhanh hơn, vòng tay qua eo Vân Nhất Hạc, hôn mạnh lên tai anh, bước vào phòng ngủ trước một bước, đi nhanh đến giường, đưa tay tới, nắm lấy mép ga giường bằng lụa, chỉ bằng một chút lực, hắn đã xốc toàn bộ cái ga lên, kéo tuột sang một bên rồi ném vào góc giường.
Lớp vải mềm mại trơn nhẵn theo lực tác động của người đàn ông bị trôi giạt xuống cái thảm dưới chân giường, chồng lên nhau, dính đầy bụi. Thế nhưng, không ai quan tâm đến những thứ này, hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc này lại giống như học sinh cấp hai, như đói như khát, chỉ nghĩ đến việc làm điều đó trước tiên.
Bị ép vào lòng giường, Vân Nhất Hạc hầu như không dám nhìn mặt người kia. Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trông cực kỳ sinh động và chân thực, những nụ hôn, những cái vuốt ve vội vàng cũng như vậy, mang đến cảm giác chân thật nhất.
"Anh Tuấn... A!" Anh mở miệng gọi tên người kia, nhưng khi bàn tay người đó luồn vào trong áo, lướt dọc theo xương sườn, có chút cố ý bóp lấy đầu v* của anh, anh liền phát ra tiếng rên rỉ. Vân Nhất Hạc định kiềm giọng mình lại, anh không muốn người đàn ông cảm thấy không tự nhiên hoặc thậm chí ghê tởm khi nghe thấy tiếng kêu tình của người đàn ông khác. Nhưng Hàn Tuấn Hi rõ ràng không phải vậy, hắn dán môi vào sau tai anh, dùng chất lọng xù xì ra lệnh "Em cứ kêu lớn thỏa thích, anh muốn nghe!", sau đó mơn trớn xoa bàn tay của anh, rồi trượt xuống, chui vào cạp quần.
Vân Nhất Hạc còn muốn nhịn lại, nhưng không thể.
Bàn tay to nóng như lửa nắm lấy thứ dưới đũng quần đã có chút phản ứng mà xoa nắn, động tác không phải quá khéo léo nhưng lại nhiệt tình đến mức đáng sợ, cho dù anh và Hàn Tuấn Hi đã lên giường nhiều lần rồi nhưng cũng gần như chưa bao giờ được người đó chủ động vuốt ve như thế này. Cảm giác được khao khát dâng trào này quá đáng sợ, khiến anh thấy khó thở.
"Hồi đó em có cho anh uống thuốc gì không... hả?" Giọng nói thở dốc truyền câu hỏi vào tai anh, nghe câu hỏi có chút khó hiểu, cả người Vân Nhất Hạc run lên, anh ngỡ ngàng, hơn nữa chẳng có tí thuyết phục nào mà định phủ nhận không có... nhưng người đàn ông ấy giống như tự hỏi tự đáp vậy, chẳng đợi anh trả lời, cứ thế nói tiếp "Nếu không... sao anh lại sống chết không thể quên em?... Sao vừa ngửi thấy mùi của em... anh liền cứng như vậy...? Em phải giải thích cho anh!"
Lời nói nghe kiểu gì cũng như đang ngang ngược kết tội người khác lừa tình, còn tay thì kéo cổ tay Vân Nhất Hạc, bắt anh sờ vào vật đã chống lên thành túp lều dưới háng của mình. Không, có lẽ, không nên nói là "bắt", bởi vì khi chạm tới đường viền nơi đó, cảm nhận được độ cứng của nó, bàn tay Vân Nhất Hạc liền không muốn rời đi nữa.
Anh mê muội như vậy ấy, hốt hoảng bối rối như vậy, kéo khóa quần Hàn Tuấn Hi ra, tiếp đó kéo xuống cái quần lót đen chặt ấy xuống, thả vật to lớn trong đó ra.
Anh dùng tay nâng vật to lớn nóng hầm hập kia lên, giống như một đứa trẻ ích kỷ chiếm được món đồ chơi mình yêu thích nhất, chết cũng không muốn chia sẻ cho người khác, trên mặt tỏ ra vui sướng mà ngắm nghía nó, sau đó anh liếm đôi môi vốn hơi khô của mình, dùng chút sức, đẩy ngã người đàn ông kia xuống giường, còn mình nằm sấp xuống, cứ thế là ngậm chóp đỉnh vật đó vào miệng.
Anh không biết biểu hiện của mình có trông rẻ tiền hay không, nhưng anh không dừng được, anh muốn nếm được mùi vị của đối phương, giống như Hàn Tuấn Hi nói vậy, thật sự chỉ có mùi hướng đó thôi, đã có thể khiến anh hưng phấn đến muốn bỏ mạng.
Không hề hay biết vẻ mặt của mình có bao sắc tình, Vân Nhất Hạc vừa có chút cẩn thận, lại xen lẫn vẻ kích động liếm cái cây đó, tiếng hô thấp thô nặng của Hàn Tuấn Hi khiến anh càng thêm phấn khích, giống như trong bụng có cái gì đó muốn đi ra, lại giống như máu trong người sôi lên, đầu thì như thiếu dưỡng khí trầm trọng, mắt cũng thoáng hoa lên, nhưng anh vẫn nuốt vật kia vào sâu trong cổ họng, cho dù có bị đâm đến nước mắt muốn trào ra cũng không chịu ngừng lại.
Hàn Tuấn Hi không bắn vào trong miệng anh, một cảm giác đau lòng khiến hắn cuối cùng kéo Vân Nhất Hạc ra, sau đó, hắn ôm lấy anh, để bộ phận đó sát vào nhau, dùng tay bao trọn cả hai, lặp đi lặp lại động tác ma sát, vuốt ve, nắn bóp.
Sau cùng, Vân Nhất Hạc đạt tới cao trào trước, Hàn Tuấn Hi thì theo sát sau, dịch thể của hai người bắn ra làm bẩn bàn tay của người đàn ông đó, cũng làm bẩn vùng bụng của hai người, nhưng lại chẳng có ai quan tâm. Cầm cái tay đó lên, Vân Nhất Hạc nhìn đối phương, dùng chất giọng hơi khàn sau khi mới bắn ra nói nhỏ một câu "Không sao, để em giúp anh làm sạch...", sau đó thì thè lưỡi ra, liếm lên đầu ngón tay của đối phương.
Đầu lưỡi đỏ thẫm lướt qua từng kẽ ngón tay, liếm sạch chất dịch sền sệt, sau đó ngậm ngón giữa vào miệng, nhẹ nhàng mút lấy, liếm chầm chậm, thật giống như tính tham lam ích kỷ đầy trẻ con lại xuất hiện, lần này, anh muốn nuốt hết tất cả món yêu thích của anh, nhất định không muốn chia sẻ cho người khác dù chỉ một ít.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Hàn Tuấn Hi chỉ cảm thấy, cây đàn lý trí cho dù có trăm ngàn hay triệu dây, thì trong khoảnh khắc đó, đồng thời đứt phựt.
Trong mắt đã nổi lên ngọn lửa cho thể khiến người khác bị bỏng, hắn rút ngón tay ra, lật đối phương nằm úp sấp xuống, tách cặp chân xinh đẹp ấy ra, chen vào giữa, đặt vật cứng đáng sợ kia ở lối vào đang không ngừng co rút.
Lúc đó hắn cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hoặc có lẽ căn bản là không hề nghĩ gì, hắn chỉ có ý đồ nhanh chóng chui vào thân thể từng khiến hắn điên cuồng lên, đi vào nơi sâu nhất, để sự nóng bỏng của đối phương đốt cháy chính mình.
Nhưng lúc hắn dùng sức chạy vào thật nhanh, lại không nghe được tiếng rên rỉ mất hồn ban đầu, thân thể trong ngực hắn cũng cứng đờ, tiếp theo đó là một tiếng than đau không đè nén nổi thoát ra.
Vân Nhất Hạc cố ý cắn môi, muốn giấu đi sự khó chịu khác lạ của mình, nhưng Hàn Tuấn Hi đã phát giác dấu hiệu không đúng, bỗng nhiên tỉnh ra, lúc này liền dừng mọi động tác lại, rút đầu chóp ra ngoài.
Cửa vào khóa chặt hắn, cho dù đã chảy máu nhưng vẫn không thể thả lỏng được, điều này khiến Hàn Tuấn Hi càng thêm đau lòng, hoảng loạn, hắn cắn răng, sau khi rút khỏi, liền nhanh chóng tiến lên, ôm chặt lấy người đàn ông hơi phát run vào lòng.
"Xin lỗi... xin lỗi... vừa nãy anh làm... em đau lắm phải không... đều tại anh... đều tại anh..." Hắn luống cuống tay chân, cảm thấy cực kỳ áy náy, đợi Vân Nhất Hạc trách cứ mình, nhưng cuối cùng anh lại chỉ lắc đầu, cười bảo với hắn.
"Không trách anh được..." Vân Nhất Hạc cau mày, hơi điều chỉnh tư thế, áp mặt lên ngực đối phương, "Có điều... mấy năm qua không dùng chỗ đó thôi."
Một câu nói khiến lòng Hàn Tuấn Hi như sắp nổ tung, không phải vui sướng, không phải khổ sở, thậm chí cũng chẳng phải đau lòng, cái cảm giác khó mà giải thích này cứ khiến lòng hắn quặn lại, khiến hắn ngay cả hô hấp thôi cũng thấy thật khó khăn.
"Anh có thể đoán... chuyện này có liên quan đến anh không?" Hắn hỏi.
"...Có lẽ có, có lẽ không, chỉ là, không muốn. Em không muốn chút nào."
"Em nói xem... em đang mưu đồ gì thế..." Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của anh thôi liền hiểu được ý trong lời đó, Hàn Tuấn Hi lại lần siết chặt cánh tay, hôn lên đầu vai đối phương, giống như muốn xoa dịu, lại kéo chặt người đó vào lòng hơn, "Nói thật đi, em mưu đồ cái gì hả... chỉ vì tên khốn khiếp như anh vậy..."
"Không ai bảo anh vậy đâu." Không biết làm sao lại khẽ bật cười, Vân Nhất Hạc hơi nhích ra một khoảng trống, nói thêm "Em không cảm thấy anh là người như vậy, anh không phải người như vậy", sau đó, lúc anh đưa tay chạm vào đùi Hàn Tuấn Hi, "...Anh Tuấn, có muốn em dùng miệng giúp anh không..."
"Không cần đâu, nó sợ quá nên xìu luôn rồi." Kéo cái tay kia trở về, người đàn ông vẫn mang vẻ mặt áy náy, thở dài tự giễu, "Cho dù còn cứng, cũng không cần, coi như phạt nó đã làm em bị đau."
"Phạt nó hay là phạt anh?" Vân Nhất Hạc bị chọc cười, trêu lại.
"Phạt chung luôn." Có chút rầu rĩ trả lời, Hàn Tuấn Hi lại hôn lên môi của đối phương, sau đó đứng dậy, "À, chỗ đó... để anh nhìn một chút đi."
Đương nhiên Vân Nhất Hạc biết "nhìn một chút" là nói cái gì, anh lập tức đỏ mặt, nhanh chóng từ chối: "Được rồi... anh Tuấn... em không sao..."
"Anh nhìn mới biết không sao được." Nhíu mày một cái, Hàn Tuấn Hi không chịu bỏ cuộc.
"Thật không sao mà! Ngày mai sẽ đỡ liền à... Lát em đi tắm cái thì... Anh Tuấn!" Rõ ràng đã nói không muốn, nhưng vẫn bị người đàn ông sức lực dồi dào kia nhẹ nhàng khống chế, tách hai chân ra, mặt Vân Nhất Hạc đỏ như tía, liền vội vàng giơ tay lên che mắt, anh không dám nhìn gương mặt càng trở nên áy náy, thậm chí lông mày còn xô chặt lại với nhau khi nhìn thấy vết máu.
Thật đau lòng muốn chết, Hàn Tuấn Hi tự oán giận chính mình, hắn suy nghĩ một chút, đầu tiên để Vân Nhất Hạc nằm yên, sau đó xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn mặt đã thấm nước ấm.
Hắn kêu người còn đang hơi kháng cự, không muốn bị hắn phục vụ ngoan ngoãn nằm xuống, đừng căng thẳng, trước tiên hắn lau sạch vết máu, sau đó giặt khăn, trở lại giường, kéo chăn bông đắp lên, rồi hôn một cái để lại thành dấu hôn trên xương quai xanh của anh.
"Anh đi xuống lầu mua thuốc, lát trở lại, em nằm ngoan trên giường, không được xuống giường đấy."
"Mua... thuốc gì?" Vân Nhất Hạc có chút mờ mịt, càng thấy buồn cười, "Anh biết phải mua thuốc gì sao?"
"...Không biết, nhưng dù sao cũng là thuốc cầm máu, giảm đau, giúp vết thương nhanh lành lại..." Bị hỏi như vậy, Hàn Tuấn Hi cũng cảm thấy bị mất mặt, hắn nói lên suy nghĩ của mình, sau đó chờ bị phủ định.
Nhưng Vân Nhất Hạc không phủ định hắn, chỉ chỉ về phía cửa phòng ngủ, nói: "Trong ngăn kéo tủ TV ở phòng khách có một hộp thuốc, trong đó có tuýp thuốc mỡ màu xanh trắng, vỏ toàn chữ nước ngoài, anh làm ơn mang tới cho em nhé."
"Ừ." Hàn Tuấn Hi gật đầu, nhanh chóng làm theo, hắn tìm được một tuýp thuốc giống kem đánh răng, liền hỏi đối phương đây là cái gì.
"Cái đó em mang từ nước ngoài về, không bị kích ứng, không chất phụ gia, toàn dược liệu thiên nhiên thôi, nó có công hiệu tương tự như anh nói ấy, giảm đau, cũng dùng được khi bị phỏng." Từ từ ngồi dậy, Vân Nhất Hạc cười cười, muốn cầm lấy tuýp thuốc, "Đưa em đi."
"Anh bôi cho."
"...Cái gì?"
"Anh nói anh bôi cho."
"Không cần..."
"Cần." Lại cố chấp, Hàn Tuấn Hi xoay người lên giường, ôm lấy người đang muốn chạy trốn, nhẹ nhàng hôn lên tai anh, nói cho anh không sao đâu, đừng căng thẳng, hắn sẽ nhẹ nhàng, sẽ cẩn thận hết mức có thể, cứ để hắn bôi đi, nếu không hắn sẽ hối hận chết mất...
Nghe người ta thì thầm như vậy, Vân Nhất Hạc bó tay, cuối cùng cũng buông tha không chống cự nữa, đỏ mặt chôn đầu vào gối, để mặc người đàn ông kia cẩn thận bôi thuốc giúp anh.
Cảm giác mát lạnh khiến vết thương nóng rực cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nghe đối phương nói "Xong rồi", anh liền thở ra, nói lời cảm ơn.
"Em còn nói cảm ơn nữa thì anh chỉ đành mổ bụng chuộc tội." Cười gượng một tiếng, Hàn Tuấn Hi trải áo thun của mình lên mặt gối, nằm xuống, ôm Vân Nhất Hạc, một lúc lâu, giữa bọn họ cũng không nói tiếng nào, cho đến khi người bị ôm không nhịn được mà lên tiếng trước.
Anh hỏi, anh Tuấn, sao anh không đi về.
Hàn Tuấn Hi không nghĩ quá lâu, chỉ cân nhắc chút rồi trả lời, bảo không đi được, nhớ tới tối qua em như thế, anh liền đi không được.
Vân Nhất Hạc im lặng một lúc rồi nói với hắn, nếu như anh thương hại em nên mới ở cùng em, thì em thà không cần.
Hàn Tuấn Hi lắp bắp, nhẹ nhàng nói với anh rằng hắn cái gì cũng có thể, nhưng nhất định không phải là thương hại.
"Vậy... rốt cuộc là tại sao?" Rõ ràng sợ trong lòng, nhưng vẫn muốn biết câu trả lời, rõ ràng đã lấy can đảm đoán ra câu trả lời, nhưng anh vẫn muốn nghe đối phương chính miệng nói ra, Vân Nhất Hạc dùng sự bình tĩnh và thản nhiên duy nhất còn sót lại của mình, thu hết can đảm, chống người dậy, nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn đến mức cả người như muốn kiệt quệ.
Hàn Tuấn Hi suy nghĩ một lúc, nhắm mắt lại, vuốt tóc, sau đó cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, hắn muốn nở một nụ cười gượng gạo, nhưng dường như cảm thấy không nên cười như thế, cuối cùng, hắn chỉ khẽ mỉm cười, sờ lên đầu vai trần của người kia, nắm chặt những ngón tay xinh đẹp của anh.
"Anh không phải muốn lấy lòng em, hoặc là trấn an em mới nói như vậy, nhưng... Anh không thể đi, cũng thật lòng không muốn đi. Mấy năm qua, anh luôn nhớ em, là loại nhớ có chút không bình thường, cho dù lúc ấy không nhận ra, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ xíu thôi cũng biết nỗi nhớ đó thật sự vượt qua giới hạn bình thường. Sau đó lại cộng thêm... được gặp lại em... cảm giác đó giống như muốn nổ tung trong lòng vậy. Nói tóm lại, anh cảm thấy... chỉ có thể nói... có lẽ, anh thật ra... đã thích em rồi."
Vậy thì cảm giác yêu một người là như thế nào? Có lẽ, là vì người đó mà có thể chịu đựng mọi chỉ trích, đối mặt với mọi cản trở, có thể hi sinh mọi thứ vì người ấy.
Nhưng cho dù là thích hay là yêu, cũng đều khiến con người ta sợ hãi, sợ mất đi, cũng sợ mình bỏ ra không đủ nhiều.
Hàn Tuấn Hi sau đó nghĩ, hắn đối với Vân Nhất Hạc, hẳn là thật sự thích.
Thời điểm ôm người đàn ông đó vào lòng, hắn vậy mà có cảm giác "như này mới đúng!". Hắn biết hắn điên rồi, nhưng hắn thật sự đã cảm thấy như vậy.
Như thế mới đúng, như thế mới phải, hắn muốn chính là người này! Nếu như thích đàn ông là một căn bệnh, vậy thì hắn đã bị nhiễm bệnh cách đây ba năm rưỡi! Và giờ đã hết thời gian ủ bệnh, hắn đột nhiên phát bệnh nan y, không thể chữa khỏi!
Tại sao...
Chờ đã, ai còn muốn biết tại sao? Chẳng lẽ ông trời còn chưa cho hắn đủ thời gian đệm à? Chẳng lẽ hắn không phải đã sớm nhận ra khi hắn ở nam nhớ bắc sao?
Hàn Tuấn Hi, mày tỉnh lại đi!
Lúc đè Vân Nhất Hạc lên cửa phòng ra sức hôn anh, hắn đã nghĩ vậy đấy. Còn người bị hôn mãnh liệt, chắc có lẽ chẳng nghĩ được gì.
Trong miệng người đàn ông ấy không còn mùi thuốc lá, mà chỉ toàn là hương kem đánh răng loại anh thường dùng, đang dùng sức hôn anh thật sâu, sự nhiệt tình đó gần như khiến anh không thể thở được, mà nụ hôn này là lần đầu tiên đối phương chủ động, chỉ nghĩ tới đây thôi, Vân Nhất Hạc liền phấn khích đến mức sắp chết.
Anh không phải đang nằm mơ, cái ôm rất chặt nhưng không chặt đến mức khiến não bị thiếu oxy rồi bị sinh ra ảo giác. Lồng ngực rắn chắc ấy áp vào lồng ngực anh, nhịp tim của hai người thật gần, anh nắm chặt lấy quần áo của Hàn Tuấn Hi, siết lại, kéo nó như trút giận, rồi thở hổn hển khi kết thúc nụ hôn sâu, anh nắm lấy tay người ấy kéo về phía phòng ngủ.
Ai còn quan tâm giờ là có ban ngày ban mặt hay không, ai còn tính xem có phù hợp thuần phong mỹ tục không, đúng rồi, ban ngày đấy, không phù hợp thuần phong mỹ tục ấy, có làm sao không?
Lúc đầu, Hàn Tuấn Hi bị kéo, nhưng sau đó hắn trở thành người chủ động kéo lại, hắn bước nhanh hơn, vòng tay qua eo Vân Nhất Hạc, hôn mạnh lên tai anh, bước vào phòng ngủ trước một bước, đi nhanh đến giường, đưa tay tới, nắm lấy mép ga giường bằng lụa, chỉ bằng một chút lực, hắn đã xốc toàn bộ cái ga lên, kéo tuột sang một bên rồi ném vào góc giường.
Lớp vải mềm mại trơn nhẵn theo lực tác động của người đàn ông bị trôi giạt xuống cái thảm dưới chân giường, chồng lên nhau, dính đầy bụi. Thế nhưng, không ai quan tâm đến những thứ này, hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc này lại giống như học sinh cấp hai, như đói như khát, chỉ nghĩ đến việc làm điều đó trước tiên.
Bị ép vào lòng giường, Vân Nhất Hạc hầu như không dám nhìn mặt người kia. Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn trông cực kỳ sinh động và chân thực, những nụ hôn, những cái vuốt ve vội vàng cũng như vậy, mang đến cảm giác chân thật nhất.
"Anh Tuấn... A!" Anh mở miệng gọi tên người kia, nhưng khi bàn tay người đó luồn vào trong áo, lướt dọc theo xương sườn, có chút cố ý bóp lấy đầu v* của anh, anh liền phát ra tiếng rên rỉ. Vân Nhất Hạc định kiềm giọng mình lại, anh không muốn người đàn ông cảm thấy không tự nhiên hoặc thậm chí ghê tởm khi nghe thấy tiếng kêu tình của người đàn ông khác. Nhưng Hàn Tuấn Hi rõ ràng không phải vậy, hắn dán môi vào sau tai anh, dùng chất lọng xù xì ra lệnh "Em cứ kêu lớn thỏa thích, anh muốn nghe!", sau đó mơn trớn xoa bàn tay của anh, rồi trượt xuống, chui vào cạp quần.
Vân Nhất Hạc còn muốn nhịn lại, nhưng không thể.
Bàn tay to nóng như lửa nắm lấy thứ dưới đũng quần đã có chút phản ứng mà xoa nắn, động tác không phải quá khéo léo nhưng lại nhiệt tình đến mức đáng sợ, cho dù anh và Hàn Tuấn Hi đã lên giường nhiều lần rồi nhưng cũng gần như chưa bao giờ được người đó chủ động vuốt ve như thế này. Cảm giác được khao khát dâng trào này quá đáng sợ, khiến anh thấy khó thở.
"Hồi đó em có cho anh uống thuốc gì không... hả?" Giọng nói thở dốc truyền câu hỏi vào tai anh, nghe câu hỏi có chút khó hiểu, cả người Vân Nhất Hạc run lên, anh ngỡ ngàng, hơn nữa chẳng có tí thuyết phục nào mà định phủ nhận không có... nhưng người đàn ông ấy giống như tự hỏi tự đáp vậy, chẳng đợi anh trả lời, cứ thế nói tiếp "Nếu không... sao anh lại sống chết không thể quên em?... Sao vừa ngửi thấy mùi của em... anh liền cứng như vậy...? Em phải giải thích cho anh!"
Lời nói nghe kiểu gì cũng như đang ngang ngược kết tội người khác lừa tình, còn tay thì kéo cổ tay Vân Nhất Hạc, bắt anh sờ vào vật đã chống lên thành túp lều dưới háng của mình. Không, có lẽ, không nên nói là "bắt", bởi vì khi chạm tới đường viền nơi đó, cảm nhận được độ cứng của nó, bàn tay Vân Nhất Hạc liền không muốn rời đi nữa.
Anh mê muội như vậy ấy, hốt hoảng bối rối như vậy, kéo khóa quần Hàn Tuấn Hi ra, tiếp đó kéo xuống cái quần lót đen chặt ấy xuống, thả vật to lớn trong đó ra.
Anh dùng tay nâng vật to lớn nóng hầm hập kia lên, giống như một đứa trẻ ích kỷ chiếm được món đồ chơi mình yêu thích nhất, chết cũng không muốn chia sẻ cho người khác, trên mặt tỏ ra vui sướng mà ngắm nghía nó, sau đó anh liếm đôi môi vốn hơi khô của mình, dùng chút sức, đẩy ngã người đàn ông kia xuống giường, còn mình nằm sấp xuống, cứ thế là ngậm chóp đỉnh vật đó vào miệng.
Anh không biết biểu hiện của mình có trông rẻ tiền hay không, nhưng anh không dừng được, anh muốn nếm được mùi vị của đối phương, giống như Hàn Tuấn Hi nói vậy, thật sự chỉ có mùi hướng đó thôi, đã có thể khiến anh hưng phấn đến muốn bỏ mạng.
Không hề hay biết vẻ mặt của mình có bao sắc tình, Vân Nhất Hạc vừa có chút cẩn thận, lại xen lẫn vẻ kích động liếm cái cây đó, tiếng hô thấp thô nặng của Hàn Tuấn Hi khiến anh càng thêm phấn khích, giống như trong bụng có cái gì đó muốn đi ra, lại giống như máu trong người sôi lên, đầu thì như thiếu dưỡng khí trầm trọng, mắt cũng thoáng hoa lên, nhưng anh vẫn nuốt vật kia vào sâu trong cổ họng, cho dù có bị đâm đến nước mắt muốn trào ra cũng không chịu ngừng lại.
Hàn Tuấn Hi không bắn vào trong miệng anh, một cảm giác đau lòng khiến hắn cuối cùng kéo Vân Nhất Hạc ra, sau đó, hắn ôm lấy anh, để bộ phận đó sát vào nhau, dùng tay bao trọn cả hai, lặp đi lặp lại động tác ma sát, vuốt ve, nắn bóp.
Sau cùng, Vân Nhất Hạc đạt tới cao trào trước, Hàn Tuấn Hi thì theo sát sau, dịch thể của hai người bắn ra làm bẩn bàn tay của người đàn ông đó, cũng làm bẩn vùng bụng của hai người, nhưng lại chẳng có ai quan tâm. Cầm cái tay đó lên, Vân Nhất Hạc nhìn đối phương, dùng chất giọng hơi khàn sau khi mới bắn ra nói nhỏ một câu "Không sao, để em giúp anh làm sạch...", sau đó thì thè lưỡi ra, liếm lên đầu ngón tay của đối phương.
Đầu lưỡi đỏ thẫm lướt qua từng kẽ ngón tay, liếm sạch chất dịch sền sệt, sau đó ngậm ngón giữa vào miệng, nhẹ nhàng mút lấy, liếm chầm chậm, thật giống như tính tham lam ích kỷ đầy trẻ con lại xuất hiện, lần này, anh muốn nuốt hết tất cả món yêu thích của anh, nhất định không muốn chia sẻ cho người khác dù chỉ một ít.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Hàn Tuấn Hi chỉ cảm thấy, cây đàn lý trí cho dù có trăm ngàn hay triệu dây, thì trong khoảnh khắc đó, đồng thời đứt phựt.
Trong mắt đã nổi lên ngọn lửa cho thể khiến người khác bị bỏng, hắn rút ngón tay ra, lật đối phương nằm úp sấp xuống, tách cặp chân xinh đẹp ấy ra, chen vào giữa, đặt vật cứng đáng sợ kia ở lối vào đang không ngừng co rút.
Lúc đó hắn cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hoặc có lẽ căn bản là không hề nghĩ gì, hắn chỉ có ý đồ nhanh chóng chui vào thân thể từng khiến hắn điên cuồng lên, đi vào nơi sâu nhất, để sự nóng bỏng của đối phương đốt cháy chính mình.
Nhưng lúc hắn dùng sức chạy vào thật nhanh, lại không nghe được tiếng rên rỉ mất hồn ban đầu, thân thể trong ngực hắn cũng cứng đờ, tiếp theo đó là một tiếng than đau không đè nén nổi thoát ra.
Vân Nhất Hạc cố ý cắn môi, muốn giấu đi sự khó chịu khác lạ của mình, nhưng Hàn Tuấn Hi đã phát giác dấu hiệu không đúng, bỗng nhiên tỉnh ra, lúc này liền dừng mọi động tác lại, rút đầu chóp ra ngoài.
Cửa vào khóa chặt hắn, cho dù đã chảy máu nhưng vẫn không thể thả lỏng được, điều này khiến Hàn Tuấn Hi càng thêm đau lòng, hoảng loạn, hắn cắn răng, sau khi rút khỏi, liền nhanh chóng tiến lên, ôm chặt lấy người đàn ông hơi phát run vào lòng.
"Xin lỗi... xin lỗi... vừa nãy anh làm... em đau lắm phải không... đều tại anh... đều tại anh..." Hắn luống cuống tay chân, cảm thấy cực kỳ áy náy, đợi Vân Nhất Hạc trách cứ mình, nhưng cuối cùng anh lại chỉ lắc đầu, cười bảo với hắn.
"Không trách anh được..." Vân Nhất Hạc cau mày, hơi điều chỉnh tư thế, áp mặt lên ngực đối phương, "Có điều... mấy năm qua không dùng chỗ đó thôi."
Một câu nói khiến lòng Hàn Tuấn Hi như sắp nổ tung, không phải vui sướng, không phải khổ sở, thậm chí cũng chẳng phải đau lòng, cái cảm giác khó mà giải thích này cứ khiến lòng hắn quặn lại, khiến hắn ngay cả hô hấp thôi cũng thấy thật khó khăn.
"Anh có thể đoán... chuyện này có liên quan đến anh không?" Hắn hỏi.
"...Có lẽ có, có lẽ không, chỉ là, không muốn. Em không muốn chút nào."
"Em nói xem... em đang mưu đồ gì thế..." Nhìn ánh mắt và vẻ mặt của anh thôi liền hiểu được ý trong lời đó, Hàn Tuấn Hi lại lần siết chặt cánh tay, hôn lên đầu vai đối phương, giống như muốn xoa dịu, lại kéo chặt người đó vào lòng hơn, "Nói thật đi, em mưu đồ cái gì hả... chỉ vì tên khốn khiếp như anh vậy..."
"Không ai bảo anh vậy đâu." Không biết làm sao lại khẽ bật cười, Vân Nhất Hạc hơi nhích ra một khoảng trống, nói thêm "Em không cảm thấy anh là người như vậy, anh không phải người như vậy", sau đó, lúc anh đưa tay chạm vào đùi Hàn Tuấn Hi, "...Anh Tuấn, có muốn em dùng miệng giúp anh không..."
"Không cần đâu, nó sợ quá nên xìu luôn rồi." Kéo cái tay kia trở về, người đàn ông vẫn mang vẻ mặt áy náy, thở dài tự giễu, "Cho dù còn cứng, cũng không cần, coi như phạt nó đã làm em bị đau."
"Phạt nó hay là phạt anh?" Vân Nhất Hạc bị chọc cười, trêu lại.
"Phạt chung luôn." Có chút rầu rĩ trả lời, Hàn Tuấn Hi lại hôn lên môi của đối phương, sau đó đứng dậy, "À, chỗ đó... để anh nhìn một chút đi."
Đương nhiên Vân Nhất Hạc biết "nhìn một chút" là nói cái gì, anh lập tức đỏ mặt, nhanh chóng từ chối: "Được rồi... anh Tuấn... em không sao..."
"Anh nhìn mới biết không sao được." Nhíu mày một cái, Hàn Tuấn Hi không chịu bỏ cuộc.
"Thật không sao mà! Ngày mai sẽ đỡ liền à... Lát em đi tắm cái thì... Anh Tuấn!" Rõ ràng đã nói không muốn, nhưng vẫn bị người đàn ông sức lực dồi dào kia nhẹ nhàng khống chế, tách hai chân ra, mặt Vân Nhất Hạc đỏ như tía, liền vội vàng giơ tay lên che mắt, anh không dám nhìn gương mặt càng trở nên áy náy, thậm chí lông mày còn xô chặt lại với nhau khi nhìn thấy vết máu.
Thật đau lòng muốn chết, Hàn Tuấn Hi tự oán giận chính mình, hắn suy nghĩ một chút, đầu tiên để Vân Nhất Hạc nằm yên, sau đó xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm, lấy ra một cái khăn mặt đã thấm nước ấm.
Hắn kêu người còn đang hơi kháng cự, không muốn bị hắn phục vụ ngoan ngoãn nằm xuống, đừng căng thẳng, trước tiên hắn lau sạch vết máu, sau đó giặt khăn, trở lại giường, kéo chăn bông đắp lên, rồi hôn một cái để lại thành dấu hôn trên xương quai xanh của anh.
"Anh đi xuống lầu mua thuốc, lát trở lại, em nằm ngoan trên giường, không được xuống giường đấy."
"Mua... thuốc gì?" Vân Nhất Hạc có chút mờ mịt, càng thấy buồn cười, "Anh biết phải mua thuốc gì sao?"
"...Không biết, nhưng dù sao cũng là thuốc cầm máu, giảm đau, giúp vết thương nhanh lành lại..." Bị hỏi như vậy, Hàn Tuấn Hi cũng cảm thấy bị mất mặt, hắn nói lên suy nghĩ của mình, sau đó chờ bị phủ định.
Nhưng Vân Nhất Hạc không phủ định hắn, chỉ chỉ về phía cửa phòng ngủ, nói: "Trong ngăn kéo tủ TV ở phòng khách có một hộp thuốc, trong đó có tuýp thuốc mỡ màu xanh trắng, vỏ toàn chữ nước ngoài, anh làm ơn mang tới cho em nhé."
"Ừ." Hàn Tuấn Hi gật đầu, nhanh chóng làm theo, hắn tìm được một tuýp thuốc giống kem đánh răng, liền hỏi đối phương đây là cái gì.
"Cái đó em mang từ nước ngoài về, không bị kích ứng, không chất phụ gia, toàn dược liệu thiên nhiên thôi, nó có công hiệu tương tự như anh nói ấy, giảm đau, cũng dùng được khi bị phỏng." Từ từ ngồi dậy, Vân Nhất Hạc cười cười, muốn cầm lấy tuýp thuốc, "Đưa em đi."
"Anh bôi cho."
"...Cái gì?"
"Anh nói anh bôi cho."
"Không cần..."
"Cần." Lại cố chấp, Hàn Tuấn Hi xoay người lên giường, ôm lấy người đang muốn chạy trốn, nhẹ nhàng hôn lên tai anh, nói cho anh không sao đâu, đừng căng thẳng, hắn sẽ nhẹ nhàng, sẽ cẩn thận hết mức có thể, cứ để hắn bôi đi, nếu không hắn sẽ hối hận chết mất...
Nghe người ta thì thầm như vậy, Vân Nhất Hạc bó tay, cuối cùng cũng buông tha không chống cự nữa, đỏ mặt chôn đầu vào gối, để mặc người đàn ông kia cẩn thận bôi thuốc giúp anh.
Cảm giác mát lạnh khiến vết thương nóng rực cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nghe đối phương nói "Xong rồi", anh liền thở ra, nói lời cảm ơn.
"Em còn nói cảm ơn nữa thì anh chỉ đành mổ bụng chuộc tội." Cười gượng một tiếng, Hàn Tuấn Hi trải áo thun của mình lên mặt gối, nằm xuống, ôm Vân Nhất Hạc, một lúc lâu, giữa bọn họ cũng không nói tiếng nào, cho đến khi người bị ôm không nhịn được mà lên tiếng trước.
Anh hỏi, anh Tuấn, sao anh không đi về.
Hàn Tuấn Hi không nghĩ quá lâu, chỉ cân nhắc chút rồi trả lời, bảo không đi được, nhớ tới tối qua em như thế, anh liền đi không được.
Vân Nhất Hạc im lặng một lúc rồi nói với hắn, nếu như anh thương hại em nên mới ở cùng em, thì em thà không cần.
Hàn Tuấn Hi lắp bắp, nhẹ nhàng nói với anh rằng hắn cái gì cũng có thể, nhưng nhất định không phải là thương hại.
"Vậy... rốt cuộc là tại sao?" Rõ ràng sợ trong lòng, nhưng vẫn muốn biết câu trả lời, rõ ràng đã lấy can đảm đoán ra câu trả lời, nhưng anh vẫn muốn nghe đối phương chính miệng nói ra, Vân Nhất Hạc dùng sự bình tĩnh và thản nhiên duy nhất còn sót lại của mình, thu hết can đảm, chống người dậy, nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại hỗn loạn đến mức cả người như muốn kiệt quệ.
Hàn Tuấn Hi suy nghĩ một lúc, nhắm mắt lại, vuốt tóc, sau đó cùng đối phương bốn mắt nhìn nhau, hắn muốn nở một nụ cười gượng gạo, nhưng dường như cảm thấy không nên cười như thế, cuối cùng, hắn chỉ khẽ mỉm cười, sờ lên đầu vai trần của người kia, nắm chặt những ngón tay xinh đẹp của anh.
"Anh không phải muốn lấy lòng em, hoặc là trấn an em mới nói như vậy, nhưng... Anh không thể đi, cũng thật lòng không muốn đi. Mấy năm qua, anh luôn nhớ em, là loại nhớ có chút không bình thường, cho dù lúc ấy không nhận ra, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ xíu thôi cũng biết nỗi nhớ đó thật sự vượt qua giới hạn bình thường. Sau đó lại cộng thêm... được gặp lại em... cảm giác đó giống như muốn nổ tung trong lòng vậy. Nói tóm lại, anh cảm thấy... chỉ có thể nói... có lẽ, anh thật ra... đã thích em rồi."