Chương 29
Hàn Tuấn Hi để lại một câu như vậy rồi bế con gái bước vào thang máy.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, nhìn những con số màu trắng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở lầu một, Vân Nhất Hạc vẫn đứng yên ở nơi đó, vẻ mặt thất thần.
Anh nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nhưng anh biết mình không nghe lầm, anh muốn tin rằng đối phương đang nghiêm túc, nhưng anh lại khẳng định rằng đó chỉ là lời nói cho có mà thôi.
Bởi vì nếu như anh nghe lầm, nếu như đây chỉ là lời đãi bôi, thì anh sẽ không phải đắn đo suy nghĩ cái gì, cũng chẳng cần bồn chồn nhớ đến.
Không sợ tên trộm, chỉ sợ tên trộm nhớ thương, nào ngờ, kẻ được xem là trộm kia cũng không dễ dàng gì...
Tự cười nhạo bản thân, rồi Vân Nhất Hạc trở về nhà.
Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà chỉ chạy thẳng tới phòng khách nơi Hàn Tuấn Hi nằm ngủ vào tối qua, cởi giày rồi leo lên giường vùi mình vào trong chăn.
Anh cảm thấy mình quá ngu ngốc, nhưng anh nhớ mùi của người đó, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể dường như còn sót lại trên giường của người đó.
Anh không hề biết Hàn Tuấn Hi, người đang đứng ôm con trên tay trong thang máy đang nghĩ gì, hắn hỏi con gái mình có thích chú Vân Nhất Hạc không, khi thấy Trùng Trùng gật đầu khẳng định, trong lòng hắn có một thứ cảm xúc dâng lên không biết là chua xót hay là lâng lâng, sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng không dám đối mặt.
Khoảnh khắc đó, hắn hẳn là điên rồi mới nói ra lời khiến người ta không thể không nghĩ nhiều được, hắn bất ngờ nhận ra một thực tế rất tàn khốc, sự tồn tại Vân Nhất Hạc đối với hắn có một ý nghĩa vô cùng lớn, không thể xóa bỏ được.
Lần gặp mặt này chính là mồi lửa lớn nhất, kích hoạt những xung động vốn luôn được chôn chặt trong lòng, dùng cách thức kịch liệt nhất nhắc nhở Hàn Tuấn Hi, phần xung động này nói rõ điều gì.
Nhưng là, bước kế tiếp hắn nên làm gì đây...
Sợ rằng... ngoài việc thực hiện lời hứa, chẳng còn cách nào khác.
Vào một buổi tối tuần tiếp theo, hắn đã đi đến Cloud Pavilion.
Người phục vụ trẻ mặc vest cùng áo sơ mi trắng ở cửa nhìn thấy hắn, liền cười tươi chào hỏi, sau đó vừa định hỏi hắn đi một mình hay đi cùng bạn thì chợt nhận ra mình biết hắn.
"À... Anh Tuấn? Đúng không nhỉ? Em không nhìn nhầm chứ?"
Hàn Tuấn Hi thoáng sửng sốt, cau mày nhìn đối phương mấy lần, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu: "Cậu em – tên gì nhỉ? Tiểu... Tiểu Diêu?"
"Anh Tuấn trí nhớ tốt thật đấy! Em tưởng anh đã quên em từ lâu rồi cơ!" Cậu thanh niên rất kích động, còn kéo lấy cánh tay của Hàn Tuấn Hi, "Vào trong ngồi thôi ạ."
"Không sao, không sao đâu, em không cần để ý đến anh đâu." Cảm thấy cậu chàng hơi bị nhiệt tình quá, Hàn Tuấn Hi có vẻ lúng túng, nhưng vẫn bị kéo đến một nơi rất gần quầy bar, có vẻ là một chỗ dành cho khách VIP.
"Anh Tuấn, anh ngồi đây đi."
"Ở đây không phải đã có người đặt trước à?"
"Đặt trước cũng chưa chắc sẽ tới, với giờ vẫn còn sớm lắm, lại không phải cuối tuần, nên không dễ hết chỗ đâu." Cậu chàng rất nhiệt tình, thấy hắn ngồi xuống với vẻ mặt đầy băn khoăn, nên đã giải thích vậy. Sau đó thì chạy đến quầy bar lấy menu rượu và đồ ăn đưa tới, hỏi hắn muốn uống gì.
Hàn Tuấn Hi nhận lấy, nhưng không mở ra.
Đây không phải cuốn menu hồi trước, không phải cuốn mà hắn thấy khi còn lui tới trước đây, cuốn menu mới có bìa cứng được bọc bằng vải lanh, các góc được bo bằng lớp đồng thau, còn có dòng số "2016" được in rõ ràng. Hắn đã không tới nơi này hơn ba năm rồi...
"Trước kia bìa không phải được mạ vàng à?" Hắn cười hỏi đối phương.
"À, đổi lâu rồi anh, bây giờ mạ vàng trông quê lắm, hai năm nay phong cách retro đang bùng nổ trở lại, nên đổi sang vải lanh hết rồi."
"À."
"Nhưng, mấy năm này, câu lạc bộ đều không chụp sách ảnh mới."
"...Hả?" Hàn Tuấn Hi tưởng mình bị ảo giác, nhưng thực tế chứng minh, không phải, hắn thật sự nghe được.
"Mấy năm này bên câu lạc bộ đều dùng cái bản anh chụp đó, chỉ chỉnh lại chút nội dung thôi."
"..." Lần này, thật không biết nên trả lời như thế nào, hơn nữa còn bị cậu chàng này dùng ánh mắt có ẩn ý gì đó nhìn chằm chằm, Hàn Tuấn Hi cảm thấy hơi bối rối, sau đó, ngay trước khi đối phương có vẻ tiếp tục muốn nhiều chuyện chuyện gì đó, một bóng người vội vã đi tới.
"Tiểu Diêu, em để mặc cửa vậy à?" Giọng điệu có phần nghiêm khắc, còn lộ ra đôi chút khó chịu, người đàn ông đến mặc áo vest đen, giờ đang vừa cài nút áo, vừa khẽ cau mày, ra hiệu về phía cửa chính, "Hôm nay đến phiên em trực cửa đấy, đừng có mà lầm sang là vào đây trò chuyện với khách."
"Ờ..." Bị mắng xong, trên mặt cậu thanh niên có vẻ không nén được giận, đáp lại đúng một chữ, rồi nhanh chóng xoay người chạy về vị trí của mình.
Hàn Tuấn Hi vẫn đang cầm menu rượu trong tay, trong đầu thì nghĩ đến cuốn sách ảnh, hắn nhìn Vân Nhất Hạc người đang có vẻ mặt phức tạp đứng trước mình, sau khi sự lúng túng qua đi, hắn cười bảo: "Giám đốc Vân à, cậu vẫn ngầu thật đó."
"Chẳng qua em không thích mấy cảnh không hết lòng với nhiệm vụ thôi." Khẽ cười một chút, Vân Nhất Hạc nhẹ nhún vai, rồi ngồi xuống đối diện Hàn Tuấn Hi, "Không ngờ anh tới thật."
"Đã nói thì phải tới chứ."
"Vâng..." Trầm ngâm một hồi, Vân Nhất Hạc dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại không bắt được điểm chính nên rốt cuộc vẫn cẩn thận hỏi vòng vo sang chuyện khác, "...Anh gửi Trùng Trùng cho ông bà nội trông à?"
"À, không. Hôm nay tôi gửi con bé qua nhà chú thím rồi, vợ chồng nhà em hai tôi nay về nhà, Trùng Trùng với Mai Tử thân lắm, vừa nghe có chị Mai Tử là nó liền đòi qua." Đề tài về con trẻ dường như luôn là liều thuốc tốt để mở ra chủ đề trò chuyện, cảm thấy có thể dễ dàng hơn một chút để nói về nó, Hàn Tuấn Hi mở menu rượu, lật đại hai trang, cuối cùng gấp lại, thở ra thành tiếng.
"Anh Tuấn, anh muốn uống gì?" Vân Nhất Hạc hỏi.
"Món gì không có cồn là được à."
"Thật hả? Một chút cồn cũng không được à?"
"Không, tôi cai hẳn rượu với thuốc lá rồi."
"...Vì con gái à?"
"Mọi mặt đi, cũng vì chính mình. Sức khỏe này, tiêu dùng này, nói chung phải cân nhắc đủ thứ." Nhẹ nhàng giải thích, Hàn Tuấn Hi cười cười, nhìn về phía Vân Nhất Hạc vẫn đang yên lặng không nói lời nào, "Sao vậy? Không tin à?"
"...Tin, chẳng qua là, có chút cảm khái thôi." Vân Nhất Hạc cũng mỉm cười, tựa lưng vào ghế salon, nhìn người đàn ông đối diện, "Hồi đó, anh như kiểu uống thế nào cũng không đủ."
"Vật đổi sao dời rồi." Xua tay một cái, Hàn Tuấn Hi nhún vai đáp.
"Đúng vậy... Vật đổi sao dời rồi." Thấp giọng lặp lại câu nói kia, Vân Nhất Hạc cảm thấy trong lòng thắt lại, nhíu mày, sau đó bật cười giống như tự mình vượt qua được, rồi lại im lặng một hồi, rồi mới cúi đầu lẩm bẩm nói: "Nhưng đối với em, anh vẫn là anh, đến tận sau này, thì anh vẫn là anh."
Lực sát thương của câu này nằm ngoài những gì người nói có thể tưởng tượng được.
Hàn Tuấn Hi cảm thấy thật giống như bản thân bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đâm vào tim, đâm thật mạnh, cơn đau rất bén ngót, rất chân thực, cũng rất rõ ràng.
Vuốt tóc, hắn rốt cuộc không muốn giả bộ duy trì hình tượng cát tường, vui vẻ nữa.
"Cậu... mấy năm này, có khỏe không."
Bị hỏi như vậy, giống như van cảm xúc vào khoảnh khắc cuối cùng đã bị vặn mở, sau khi bị đè nén quá lâu, giả bộ quá lâu, Vân Nhất Hạc cuối cùng đã không bỏ chạy vì không thể chịu đựng được sự tự căm ghét bản thân mình quá mức.
Anh thở dài, gật đầu một cái.
"Khá ổn."
"Tôi nghe Lâm Tử nói, cậu... từng có mấy người..."
"Bạn trai, em từng có." Sau khi kết thúc câu nói, vì lý do nào đó, giọng điệu của Vân Nhất Hạc lại trở nên cứng rắn lại, búng tay về phía quầy bar, sau đó một nhân viên pha chế nhanh chóng chạy tới. Anh bảo đối phương mang tới một chai Vodka lạnh, một phần trứng cá muối, dăm bông mật ong, rồi cho "vị khách này" một ly Fruit Punch.
Đối phương nghe xong yêu cầu liền nhanh chóng đi chuẩn bị, Vân Nhất Hạc cong khóe miệng lên nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, hỏi hắn còn nhớ Fruit Punch là gì hay không.
"Chính là đồ uống của trẻ con." Ngượng ngùng lắc đầu một cái, người đàn ông không nhịn được bật cười, có chút áy náy, "Xin lỗi, giờ tôi thoái hóa rồi."
"Không có gì phải xấu hổ cả." Rất trực tiếp bác bỏ lời giải thích của đối phương, Vân Nhất Hạc đưa tay lên sờ trán, trong lòng chọn kỹ lời mới mở miệng lần nữa, "Em từng có vài mối quan hệ... nhưng đều không thành. Nếu như anh muốn biết tại sao... Đại khái chỉ có thể nói, chính là cảm giác không đúng."
"Qua lại không hợp à?" Cũng không biết tại sao hắn lại hỏi câu đó, thậm chí không rõ tại sao hắn lại tiếp tục nói về chủ đề này, Hàn Tuấn Hi, người đang bắt đầu hơi bất an, kiên nhẫn để chủ đề tiếp tục.
"Đủ nguyên nhân cả, nhưng cuối cùng, chỉ có thể nói là... khó. Em mở câu lạc bộ đêm bởi vậy thời gian nghỉ ngơi của em trái ngược với những người bình thường. Em lại là người trong giới, thiếu mất tầng bảo hộ của pháp luật, như vậy cũng là bớt đi một phần ràng buộc đạo đức, nên chuyện gian dối nhiều như cơm bữa. Đương nhiên, đàn ông đàn bà kết hôn rồi, nhưng vẫn đầy người ông ăn chả bà ăn nem, nhưng mà em đôi khi vẫn thật hâm mộ bọn họ, ngay cả bị dư luận chỉ trích, sẽ thấy xấu hổ như một lẽ đương nhiên. Bọn em thì sao? Ngày nay, xã hội đã bao dung hơn với chúng em, nhưng vẫn có người sẽ nhảy ra chửi bới... Em không phải đang oán trách, em chỉ muốn nói rằng, với điều kiện của em, dù nói thế nào cũng khó mà có được một mối quan hệ ổn định và lâu dài. Không phải em không muốn một mối quan hệ lâu bền, em muốn chứ, nhưng có ai cho được đâu."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ ra chút nhấp nhô, giọng nói không cao, tốc độ nói không nhanh nhưng từng câu từng chữ đều đập vào trái tim của Hàn Tuấn Hi.
Nghe vậy, hồi lâu người đàn ông cũng không có đáp lại, chỉ rũ mắt xuống, gật đầu.
Có lẽ, may mắn thay, rượu và thức ăn đã được đưa đến đúng lúc.
Có lẽ, nên nói đúng là không may mắn, đồ ăn có ngon mấy nhưng cũng không thể ngăn được cơn say mà rượu mang lại.
Hoặc lại có lẽ, vẫn nên nói là may mắn, cứ một lượt ba shot, cho đến khi chai Vodka vơi đi một nửa, men say của Vân Nhất Hạc rõ ràng đã đến cực hạn.
Hàn Tuấn Hi không nhìn nổi nữa.
"Giám đốc Vân, thôi, chúng ta không uống nữa nhé." Lấy đi ly rượu mà đối phương muốn giơ lên, Hàn Tuấn Hi nắm lấy cổ tay Vân Nhất Hạc, đứng dậy định dìu anh lên phòng làm việc, "Đi, nghỉ ngơi chút nào."
"...Không cần, không cần nghỉ..." Giọng nói nghe nặng nề hơn, nhưng Vân Nhất Hạc không giãy giụa, chỉ nắm ống tay áo Hàn Tuấn Hi, yêu cầu đối phương gọi tên anh, giống như trước đây.
"Được rồi, Nhất Hạc, Nhất Hạc, được chưa, nào, tôi đỡ cậu."
"Em muốn về nhà..." Tựa trán lên hõm vai người đàn ông, ánh mắt Vân Nhất Hạc có chút hoảng hốt.
Hàn Tuấn Hi vốn dĩ muốn đưa anh lên văn phòng để nghỉ ngơi theo kế hoạch, nhưng hắn cảm thấy có lẽ tốt hơn nên làm theo ý của người say rượu, chạm vào chìa khóa xe trong túi, hắn chào người quản lý ca trực, giải thích tình hình, rồi đỡ lấy người không muốn hắn giúp rời khỏi Cloud Pavilion.
Hắn đưa anh xuống lầu, lên xe rồi đưa về nhà.
Vân Nhất Hạc ở trên đường không nói lời nào, lúc vào thang máy sắc mặt bắt đầu tái nhợt, chống đỡ đến khi cửa vừa được mở ra, liền loạng choạng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi đóng cửa, nghe tiếng nôn mửa truyền tới, vẻ mặt Hàn Tuấn Hi trở nên không biết phải làm sao.
Hắn cảm thấy bất lực, nhưng hắn không có thời gian để bất lực, hắn vẫn có người phải chăm sóc.
Hắn cởi áo khoác, bước vào nhà vệ sinh, xắn tay áo quỳ xuống bên cạnh Vân Nhất Hạc, vỗ nhẹ vào lưng anh. Sau khi đối phương nôn hết ra, hắn cầm khăn giấy ướt trên kệ bên cạnh lau mặt cho anh. Hắn giúp Vân Nhất Hạc cởi bộ vest đắt tiền bị làm bẩn ra, giúp anh cởi cúc cổ áo sơ mi, tháo cái cà vạt vốn bị bẩn hết rồi xếp chung vào bộ đồ, sau đó bỏ vào giỏ giặt bên cạnh bồn tắm. Hắn hỏi người còn đang ngơ ngác có muốn đi tắm không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn xả đầy nước vào bồn tắm lớn, cau mày kéo Vân Nhất Hạc đang định nhấc chân bước thẳng vào bồn, do dự một chút, hắn liền cởi hết quần áo của đối phương ra, sau khi cố gắng mắt nhìn thẳng, đỡ anh ngồi vào trong bồn tắm, liền vươn tay kéo rèm tắm bên cạnh kín lại.
Hắn thu dọn quần áo, cọ rửa bồn cầu, dặn người sau rèm đừng ngủ quên, cẩn thận bị sặc nước rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Sau khi đi vào bếp rót một ly nước, hắn kéo ra một đoạn rèm đưa ly nước đó cho Vân Nhất Hạc đang ngơ ngác ngồi trong bồn tắm chậm rì rì rửa mặt.
Hắn nhìn đối phương uống xong, mới hơi yên lòng, rồi lại đi ra ngoài.
Có trời mới biết hắn đã cảm thấy thế nào khi đứng ngoài cửa phòng tắm.
Nhưng hắn vẫn luôn đứng trông ngoài đó, cho đến khi nghe thấy tiếng nước và tiếng bước chân, hắn mới chạy nhanh vào, lấy khăn tắm quấn lên người đối phương, sau đó lấy cái khăn khác lau đi mái tóc ướt sũng của anh, hắn đỡ lấy anh giống như ôm một con mèo quý giá sau nhiều ngày thất lạc, lòng thì nặng trĩu, cuối cùng cũng được tắm rửa tử tế bằng nước ấm đến gần giường, để anh nằm xuống, rồi sau đó kéo chăn đắp lên, che đi thân thể có phần xanh xao.
Vân Nhất Hạc gầy, không quá rõ, nhưng cuối cùng vẫn là gầy.
Hắn không phủ nhận rằng mình đang đau lòng, thậm chí còn có những cảm xúc phức tạp hơn. Nhưng hắn chỉ mang theo những cảm xúc đó, ngồi xuống tấm thảm nhung đặt dưới chân giường, cuối cùng gối lên tay mình, nằm xuống.
Hắn cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi, nói thế nào nhỉ... sự mệt mỏi như thể hắn chẳng làm được gì, như thể hắn đã bận rộn suốt một thời gian, đã đi loanh quanh một cách vô ích, nhưng chẳng đạt được thu hoạch nào, chẳng thể nhìn thấy con đường phía trước, và chẳng cách nào biết mình sẽ đi về đâu. Lại dường như hắn có quá nhiều việc phải làm, cho dù là tự mình trì hoãn hay do hoàn cảnh ép buộc, nhưng thực sự giống như hắn mắc nợ, nợ nhiều đến mức thậm chí không biết được mình đã không làm cái gì.
Sự bồn chồn uể oải này xé toạc dây thần kinh của hắn, khiến ban đầu hắn không thể chìm vào giấc ngủ, sau đó lại khiến hắn có cảm giác bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cuối cùng, Hàn Tuấn Hi thậm chí không muốn ngủ nữa, hắn dứt khoát mở mắt nhìn chằm chằm lên đèn ngủ quanh trần nhà.
Sau đó, ngay khi hắn cảm thấy khó chịu, định đứng dậy đi ra bên ngoài dạo một vòng, thì nghe thấy tiếng sột soạt, kèm tiếng khóc rấm rứt không thể áp chế phát ra từ giữa giường.
Âm thanh đó khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại, từ trên thảm đứng dậy, không dám động đến tấm ga giường bằng lụa, mà trước tiên hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Người đàn ông đang co ro trong chăn hiển nhiên bị giật mình, Vân Nhất Hạc cả người run lên, đột nhiên quay lại nhìn hắn.
"Anh! Anh... sao anh..."
"À, hù cậu rồi nhỉ, xin lỗi, nãy tôi nằm dưới đất." Hàn Tuấn Hi gần như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẫm nước mắt đó, hắn chỉ cười rồi nhẹ giọng trấn an.
"...Sao anh... không nằm trên giường?" Vân Nhất Hạc vẫn say như cũ, hít mũi một cái, giống như là hoàn toàn đặt câu hỏi theo bản năng vậy.
"Cậu nằm ngay giữa giường, tôi còn chỗ để nằm sao?" Cười ngượng một tiếng, Hàn Tuấn Hi thở dài, "Với lại, tôi có tật xấu bị dị ứng với lụa, giám đốc cậu quên rồi à?"
Biết mình có nhắc nhở thế nào đi nữa, thì cái người với ánh mắt mơ màng này chắc cũng sẽ không hiểu, hoặc có lẽ là giả bộ không hiểu, Hàn Tuấn Hi rút hai tờ khăn giấy từ cái hộp đặt trên kệ tủ đầu giường, giúp đối phương lau nước mắt, hắn không hỏi nguyên nhân người này lén khóc thầm, chỉ nhẹ giọng nói: "Xả ra ngoài rồi có đỡ hơn chút nào chưa?"
Vân Nhất Hạc đầu tiên là mờ mịt, sau đó ảm đạm lắc đầu.
"Không đỡ, anh Tuấn, em không đỡ được..."
"Đừng nói như vậy." Hai hàng lông mày xoắn chặt đến mức khiến hắn còn cảm thấy đau, Hàn Tuấn Hi đưa tay lên, do dự hết lần này đến lần khác, nhưng lại hạ xuống rồi nắm chặt tay lại.
Hắn không dám đụng vào anh, hắn sợ, bởi vì hắn có dự cảm, nếu như chạm vào, sẽ tạo thành hậu quả thế nào.
"Anh đến phòng khách ngủ đi, không cần để ý đến em đâu." Cuối cùng cũng nói được một câu mạch lạc, Vân Nhất Hạc cũng không nhìn hắn, chỉ thu mình vào trong chăn, co người lại đến mức trông không giống một người đàn ông trưởng thành, yên lặng hồi lâu, rồi nói "Ngủ ngon".
Đêm hôm đó, Hàn Tuấn Hi ở lại.
Hắn ngủ ở phòng khách, giống như yêu cầu của Vân Nhất Hạc vậy.
Lại mất ngủ đến nửa đêm, hắn cảm thấy mình đã sống ba mươi mấy năm, chưa bao giờ cảm xúc tích tụ lại khiến hắn muốn phát điên như bây giờ.
Hắn chìm vào giấc ngủ khi trời gần tờ mờ sáng, đến khi trời sáng choang, hắn vẫn ngủ trong cơn mộng mị thì được một bàn tay nhẹ nhàng lay thức.
Vân Nhất Hạc với đôi mắt đỏ ngầu, quầng mắt hơi xanh đứng bên cạnh giường, nhìn hắn, cười nhợt nhạt, chân mày khẽ cau lại, trên tay còn cầm một tách cà phê.
"Anh Tuấn, nên dậy thôi, về sớm chút đi, đừng để người nhà lo lắng."
Hàn Tuấn Hi nhìn Vân Nhất Hạc, nhìn một lúc lâu, cũng không nói tiếng nào.
Đó là một buổi sáng yên tĩnh nhất trong cuộc đời hắn.
Mặc quần áo, rửa mặt, "Tôi đi", chỉ vậy mà thôi.
Mặc dù, tiếng "Tôi đi" kia nói ra gian nan như vậy. Hắn đứng ở cửa, từ chối lời đề nghị tiễn đến thang máy của Vân Nhất Hạc, chặn lại bước chân đối phương, hắn vịn tay lên khung cửa, cúi đầu, nghiến răng, sau khi cân nhắc liền thở ra. Tiếp đó chính là câu "Tôi đi" như rút từ xương máu, đau đến không muốn sống.
Hắn thật sự, thật sự, thật sự cảm thấy, mình mẹ nó mau chết đi.
Cảm xúc đó, chẳng phải giả.
Mà Vân Nhất Hạc chỉ nhìn hắn đi ra khỏi cửa, lúc bàn tay run đến mức không cầm được ly cà phê nữa thì liền đặt nó xuống đất, còn mình thì dựa lưng vào cửa, trượt ngã xuống.
Anh hận chính mình, thậm chí còn hận hơn cả quãng thời gian ba năm về trước. Mới vừa nhìn Hàn Tuấn Hi đang say giấc nồng thôi mà anh đã cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tưởng chừng sắp bật khóc. Gặp lại rồi anh mới nhận ra, tình cảm năm đó là không đổi, thậm chí còn mãnh liệt hơn, giống như một điều ước cuối cùng không thể thực hiện được, để lại cho anh một giấc mơ dang dở, ám ảnh mãi chẳng thể tiêu tan. Anh giống như miêu tả trong những cảnh nóng thô tục, hy vọng thời điểm đó sẽ dừng lại, cho đến tận cuối cùng, dùng phương thức này để thực hiện được sự tồn tại muôn thuở, thành biển cạn đá mòn.
Anh biết rằng mình điên, nhưng nếu anh có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, người phàm sẽ không được gọi là người phàm nữa.
Anh không phải thần, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ là thần...
Anh vùi mặt vào đầu gối một lúc lâu, đến khi suýt ngạt thở, anh mới lại cảm thấy mình đang làm cái quái gì vậy? Khi trước, anh còn có dũng khí dốc hết sức chiến đấu đến chết đi sống lại, nhưng hiện tại, anh lại chỉ có thể hèn nhát trốn ở sau cửa, tự mình oán, tự mình thấy hối hận?
Anh chỉ có chút tiền đồ này?
Năm đó anh buông tay là vì giữ thể diện, là vì giả bộ bướng bỉnh, nhưng bây giờ, anh có cần thiết phải làm thế này không?
Anh sẽ lại buông tay sao?
Hàn Tuấn Hi cái gì cũng biết! Từ khi anh bắt đầu tự chuốc say mình, từ khi anh say rồi khóc như một đứa con gái, Hàn Tuấn Hi đã biết tất cả mọi chuyện!
Vậy, anh rốt cuộc dè đặt cái rắm gì? Giả bộ làm mẹ gì nữa?
Đột nhiên, một cảm xúc giống như thẹn quá hóa giận cuộn lên như điên, Vân Nhất Hạc đột nhiên đứng dậy, mang theo sự điên cuồng đó mở toang cửa, rồi lao ra, thậm chí còn không mang giày cứ thế là đi chân trần, sải bước lớn chạy ra ngoài.
Trong tiềm thức, anh hiểu sự ngu xuẩn của mình, nhưng trái tim anh đã khiến anh từ bỏ sự lòng tự trọng.
Anh nghĩ, hãy để anh ngu ngốc một lần nữa đi, để anh thử vận may, để anh làm tội lỗi cuối cùng này!
Nhưng mà, vừa mới chạy tới thang máy, vừa rẽ góc hành lang anh liền nhìn thấy một người đàn ông dựa vào tường, đầu óc anh khi đó trống rỗng như thế nào, sợ rằng ngay cả chính anh cũng không biết.
Hàn Tuấn Hi đang dựa vào tường, đứng đối diện với cửa thang máy.
"Tinh ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra, hắn nhìn vào thang máy không có người, nhưng chỉ quan sát, không có bước vào.
Một lúc sau, cửa thang máy tự đóng lại, Hàn Tuấn Hi vẫn im lặng nhìn dãy số, tiến lại gần, giơ tay lên như muốn bấm nút nhưng lại không bấm.
Vẻ mặt của hắn là sự bình tĩnh xen lẫn vẻ phức tạp, hắn đã lặp đi lặp lại hành động vừa rồi, nhưng lần này, hắn như bị đóng băng, như thể một ý tưởng nào đó đã được hình thành, hoặc một quyết định nào đó đã được đưa ra.
Sau đó, ngay khi Hàn Tuấn Hi, người không hề bấm vào nút xuống của thang máy, đút tay vào túi quần và chuẩn bị rời khỏi chỗ thang máy, thì một người đàn ông mặc đồ ngủ, đi chân trần, tóc tai bù xù, đập vào mắt hắn.
Hai người nhìn nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ngắn đến có thể đủ để bỏ qua.
Tiếp sau đó, mặc kệ cái người đang đi chân đất, môi vẫn còn đang run rẩy, lồng ngực thì phập phồng vì thở dốc, cau mày đứng chôn chân tại đó, cuối cùng Hàn Tuấn Hi sải bước lớn đi về phía anh, sau đó mở rộng hai tay, dùng hết sức, ôm chặt anh vào lòng.
Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, nhìn những con số màu trắng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở lầu một, Vân Nhất Hạc vẫn đứng yên ở nơi đó, vẻ mặt thất thần.
Anh nghĩ rằng mình đã nghe lầm, nhưng anh biết mình không nghe lầm, anh muốn tin rằng đối phương đang nghiêm túc, nhưng anh lại khẳng định rằng đó chỉ là lời nói cho có mà thôi.
Bởi vì nếu như anh nghe lầm, nếu như đây chỉ là lời đãi bôi, thì anh sẽ không phải đắn đo suy nghĩ cái gì, cũng chẳng cần bồn chồn nhớ đến.
Không sợ tên trộm, chỉ sợ tên trộm nhớ thương, nào ngờ, kẻ được xem là trộm kia cũng không dễ dàng gì...
Tự cười nhạo bản thân, rồi Vân Nhất Hạc trở về nhà.
Anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà chỉ chạy thẳng tới phòng khách nơi Hàn Tuấn Hi nằm ngủ vào tối qua, cởi giày rồi leo lên giường vùi mình vào trong chăn.
Anh cảm thấy mình quá ngu ngốc, nhưng anh nhớ mùi của người đó, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể dường như còn sót lại trên giường của người đó.
Anh không hề biết Hàn Tuấn Hi, người đang đứng ôm con trên tay trong thang máy đang nghĩ gì, hắn hỏi con gái mình có thích chú Vân Nhất Hạc không, khi thấy Trùng Trùng gật đầu khẳng định, trong lòng hắn có một thứ cảm xúc dâng lên không biết là chua xót hay là lâng lâng, sợ rằng ngay cả bản thân hắn cũng không dám đối mặt.
Khoảnh khắc đó, hắn hẳn là điên rồi mới nói ra lời khiến người ta không thể không nghĩ nhiều được, hắn bất ngờ nhận ra một thực tế rất tàn khốc, sự tồn tại Vân Nhất Hạc đối với hắn có một ý nghĩa vô cùng lớn, không thể xóa bỏ được.
Lần gặp mặt này chính là mồi lửa lớn nhất, kích hoạt những xung động vốn luôn được chôn chặt trong lòng, dùng cách thức kịch liệt nhất nhắc nhở Hàn Tuấn Hi, phần xung động này nói rõ điều gì.
Nhưng là, bước kế tiếp hắn nên làm gì đây...
Sợ rằng... ngoài việc thực hiện lời hứa, chẳng còn cách nào khác.
Vào một buổi tối tuần tiếp theo, hắn đã đi đến Cloud Pavilion.
Người phục vụ trẻ mặc vest cùng áo sơ mi trắng ở cửa nhìn thấy hắn, liền cười tươi chào hỏi, sau đó vừa định hỏi hắn đi một mình hay đi cùng bạn thì chợt nhận ra mình biết hắn.
"À... Anh Tuấn? Đúng không nhỉ? Em không nhìn nhầm chứ?"
Hàn Tuấn Hi thoáng sửng sốt, cau mày nhìn đối phương mấy lần, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu: "Cậu em – tên gì nhỉ? Tiểu... Tiểu Diêu?"
"Anh Tuấn trí nhớ tốt thật đấy! Em tưởng anh đã quên em từ lâu rồi cơ!" Cậu thanh niên rất kích động, còn kéo lấy cánh tay của Hàn Tuấn Hi, "Vào trong ngồi thôi ạ."
"Không sao, không sao đâu, em không cần để ý đến anh đâu." Cảm thấy cậu chàng hơi bị nhiệt tình quá, Hàn Tuấn Hi có vẻ lúng túng, nhưng vẫn bị kéo đến một nơi rất gần quầy bar, có vẻ là một chỗ dành cho khách VIP.
"Anh Tuấn, anh ngồi đây đi."
"Ở đây không phải đã có người đặt trước à?"
"Đặt trước cũng chưa chắc sẽ tới, với giờ vẫn còn sớm lắm, lại không phải cuối tuần, nên không dễ hết chỗ đâu." Cậu chàng rất nhiệt tình, thấy hắn ngồi xuống với vẻ mặt đầy băn khoăn, nên đã giải thích vậy. Sau đó thì chạy đến quầy bar lấy menu rượu và đồ ăn đưa tới, hỏi hắn muốn uống gì.
Hàn Tuấn Hi nhận lấy, nhưng không mở ra.
Đây không phải cuốn menu hồi trước, không phải cuốn mà hắn thấy khi còn lui tới trước đây, cuốn menu mới có bìa cứng được bọc bằng vải lanh, các góc được bo bằng lớp đồng thau, còn có dòng số "2016" được in rõ ràng. Hắn đã không tới nơi này hơn ba năm rồi...
"Trước kia bìa không phải được mạ vàng à?" Hắn cười hỏi đối phương.
"À, đổi lâu rồi anh, bây giờ mạ vàng trông quê lắm, hai năm nay phong cách retro đang bùng nổ trở lại, nên đổi sang vải lanh hết rồi."
"À."
"Nhưng, mấy năm này, câu lạc bộ đều không chụp sách ảnh mới."
"...Hả?" Hàn Tuấn Hi tưởng mình bị ảo giác, nhưng thực tế chứng minh, không phải, hắn thật sự nghe được.
"Mấy năm này bên câu lạc bộ đều dùng cái bản anh chụp đó, chỉ chỉnh lại chút nội dung thôi."
"..." Lần này, thật không biết nên trả lời như thế nào, hơn nữa còn bị cậu chàng này dùng ánh mắt có ẩn ý gì đó nhìn chằm chằm, Hàn Tuấn Hi cảm thấy hơi bối rối, sau đó, ngay trước khi đối phương có vẻ tiếp tục muốn nhiều chuyện chuyện gì đó, một bóng người vội vã đi tới.
"Tiểu Diêu, em để mặc cửa vậy à?" Giọng điệu có phần nghiêm khắc, còn lộ ra đôi chút khó chịu, người đàn ông đến mặc áo vest đen, giờ đang vừa cài nút áo, vừa khẽ cau mày, ra hiệu về phía cửa chính, "Hôm nay đến phiên em trực cửa đấy, đừng có mà lầm sang là vào đây trò chuyện với khách."
"Ờ..." Bị mắng xong, trên mặt cậu thanh niên có vẻ không nén được giận, đáp lại đúng một chữ, rồi nhanh chóng xoay người chạy về vị trí của mình.
Hàn Tuấn Hi vẫn đang cầm menu rượu trong tay, trong đầu thì nghĩ đến cuốn sách ảnh, hắn nhìn Vân Nhất Hạc người đang có vẻ mặt phức tạp đứng trước mình, sau khi sự lúng túng qua đi, hắn cười bảo: "Giám đốc Vân à, cậu vẫn ngầu thật đó."
"Chẳng qua em không thích mấy cảnh không hết lòng với nhiệm vụ thôi." Khẽ cười một chút, Vân Nhất Hạc nhẹ nhún vai, rồi ngồi xuống đối diện Hàn Tuấn Hi, "Không ngờ anh tới thật."
"Đã nói thì phải tới chứ."
"Vâng..." Trầm ngâm một hồi, Vân Nhất Hạc dường như muốn hỏi gì đó, nhưng lại không bắt được điểm chính nên rốt cuộc vẫn cẩn thận hỏi vòng vo sang chuyện khác, "...Anh gửi Trùng Trùng cho ông bà nội trông à?"
"À, không. Hôm nay tôi gửi con bé qua nhà chú thím rồi, vợ chồng nhà em hai tôi nay về nhà, Trùng Trùng với Mai Tử thân lắm, vừa nghe có chị Mai Tử là nó liền đòi qua." Đề tài về con trẻ dường như luôn là liều thuốc tốt để mở ra chủ đề trò chuyện, cảm thấy có thể dễ dàng hơn một chút để nói về nó, Hàn Tuấn Hi mở menu rượu, lật đại hai trang, cuối cùng gấp lại, thở ra thành tiếng.
"Anh Tuấn, anh muốn uống gì?" Vân Nhất Hạc hỏi.
"Món gì không có cồn là được à."
"Thật hả? Một chút cồn cũng không được à?"
"Không, tôi cai hẳn rượu với thuốc lá rồi."
"...Vì con gái à?"
"Mọi mặt đi, cũng vì chính mình. Sức khỏe này, tiêu dùng này, nói chung phải cân nhắc đủ thứ." Nhẹ nhàng giải thích, Hàn Tuấn Hi cười cười, nhìn về phía Vân Nhất Hạc vẫn đang yên lặng không nói lời nào, "Sao vậy? Không tin à?"
"...Tin, chẳng qua là, có chút cảm khái thôi." Vân Nhất Hạc cũng mỉm cười, tựa lưng vào ghế salon, nhìn người đàn ông đối diện, "Hồi đó, anh như kiểu uống thế nào cũng không đủ."
"Vật đổi sao dời rồi." Xua tay một cái, Hàn Tuấn Hi nhún vai đáp.
"Đúng vậy... Vật đổi sao dời rồi." Thấp giọng lặp lại câu nói kia, Vân Nhất Hạc cảm thấy trong lòng thắt lại, nhíu mày, sau đó bật cười giống như tự mình vượt qua được, rồi lại im lặng một hồi, rồi mới cúi đầu lẩm bẩm nói: "Nhưng đối với em, anh vẫn là anh, đến tận sau này, thì anh vẫn là anh."
Lực sát thương của câu này nằm ngoài những gì người nói có thể tưởng tượng được.
Hàn Tuấn Hi cảm thấy thật giống như bản thân bị một thứ vũ khí sắc bén nào đó đâm vào tim, đâm thật mạnh, cơn đau rất bén ngót, rất chân thực, cũng rất rõ ràng.
Vuốt tóc, hắn rốt cuộc không muốn giả bộ duy trì hình tượng cát tường, vui vẻ nữa.
"Cậu... mấy năm này, có khỏe không."
Bị hỏi như vậy, giống như van cảm xúc vào khoảnh khắc cuối cùng đã bị vặn mở, sau khi bị đè nén quá lâu, giả bộ quá lâu, Vân Nhất Hạc cuối cùng đã không bỏ chạy vì không thể chịu đựng được sự tự căm ghét bản thân mình quá mức.
Anh thở dài, gật đầu một cái.
"Khá ổn."
"Tôi nghe Lâm Tử nói, cậu... từng có mấy người..."
"Bạn trai, em từng có." Sau khi kết thúc câu nói, vì lý do nào đó, giọng điệu của Vân Nhất Hạc lại trở nên cứng rắn lại, búng tay về phía quầy bar, sau đó một nhân viên pha chế nhanh chóng chạy tới. Anh bảo đối phương mang tới một chai Vodka lạnh, một phần trứng cá muối, dăm bông mật ong, rồi cho "vị khách này" một ly Fruit Punch.
Đối phương nghe xong yêu cầu liền nhanh chóng đi chuẩn bị, Vân Nhất Hạc cong khóe miệng lên nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, hỏi hắn còn nhớ Fruit Punch là gì hay không.
"Chính là đồ uống của trẻ con." Ngượng ngùng lắc đầu một cái, người đàn ông không nhịn được bật cười, có chút áy náy, "Xin lỗi, giờ tôi thoái hóa rồi."
"Không có gì phải xấu hổ cả." Rất trực tiếp bác bỏ lời giải thích của đối phương, Vân Nhất Hạc đưa tay lên sờ trán, trong lòng chọn kỹ lời mới mở miệng lần nữa, "Em từng có vài mối quan hệ... nhưng đều không thành. Nếu như anh muốn biết tại sao... Đại khái chỉ có thể nói, chính là cảm giác không đúng."
"Qua lại không hợp à?" Cũng không biết tại sao hắn lại hỏi câu đó, thậm chí không rõ tại sao hắn lại tiếp tục nói về chủ đề này, Hàn Tuấn Hi, người đang bắt đầu hơi bất an, kiên nhẫn để chủ đề tiếp tục.
"Đủ nguyên nhân cả, nhưng cuối cùng, chỉ có thể nói là... khó. Em mở câu lạc bộ đêm bởi vậy thời gian nghỉ ngơi của em trái ngược với những người bình thường. Em lại là người trong giới, thiếu mất tầng bảo hộ của pháp luật, như vậy cũng là bớt đi một phần ràng buộc đạo đức, nên chuyện gian dối nhiều như cơm bữa. Đương nhiên, đàn ông đàn bà kết hôn rồi, nhưng vẫn đầy người ông ăn chả bà ăn nem, nhưng mà em đôi khi vẫn thật hâm mộ bọn họ, ngay cả bị dư luận chỉ trích, sẽ thấy xấu hổ như một lẽ đương nhiên. Bọn em thì sao? Ngày nay, xã hội đã bao dung hơn với chúng em, nhưng vẫn có người sẽ nhảy ra chửi bới... Em không phải đang oán trách, em chỉ muốn nói rằng, với điều kiện của em, dù nói thế nào cũng khó mà có được một mối quan hệ ổn định và lâu dài. Không phải em không muốn một mối quan hệ lâu bền, em muốn chứ, nhưng có ai cho được đâu."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ ra chút nhấp nhô, giọng nói không cao, tốc độ nói không nhanh nhưng từng câu từng chữ đều đập vào trái tim của Hàn Tuấn Hi.
Nghe vậy, hồi lâu người đàn ông cũng không có đáp lại, chỉ rũ mắt xuống, gật đầu.
Có lẽ, may mắn thay, rượu và thức ăn đã được đưa đến đúng lúc.
Có lẽ, nên nói đúng là không may mắn, đồ ăn có ngon mấy nhưng cũng không thể ngăn được cơn say mà rượu mang lại.
Hoặc lại có lẽ, vẫn nên nói là may mắn, cứ một lượt ba shot, cho đến khi chai Vodka vơi đi một nửa, men say của Vân Nhất Hạc rõ ràng đã đến cực hạn.
Hàn Tuấn Hi không nhìn nổi nữa.
"Giám đốc Vân, thôi, chúng ta không uống nữa nhé." Lấy đi ly rượu mà đối phương muốn giơ lên, Hàn Tuấn Hi nắm lấy cổ tay Vân Nhất Hạc, đứng dậy định dìu anh lên phòng làm việc, "Đi, nghỉ ngơi chút nào."
"...Không cần, không cần nghỉ..." Giọng nói nghe nặng nề hơn, nhưng Vân Nhất Hạc không giãy giụa, chỉ nắm ống tay áo Hàn Tuấn Hi, yêu cầu đối phương gọi tên anh, giống như trước đây.
"Được rồi, Nhất Hạc, Nhất Hạc, được chưa, nào, tôi đỡ cậu."
"Em muốn về nhà..." Tựa trán lên hõm vai người đàn ông, ánh mắt Vân Nhất Hạc có chút hoảng hốt.
Hàn Tuấn Hi vốn dĩ muốn đưa anh lên văn phòng để nghỉ ngơi theo kế hoạch, nhưng hắn cảm thấy có lẽ tốt hơn nên làm theo ý của người say rượu, chạm vào chìa khóa xe trong túi, hắn chào người quản lý ca trực, giải thích tình hình, rồi đỡ lấy người không muốn hắn giúp rời khỏi Cloud Pavilion.
Hắn đưa anh xuống lầu, lên xe rồi đưa về nhà.
Vân Nhất Hạc ở trên đường không nói lời nào, lúc vào thang máy sắc mặt bắt đầu tái nhợt, chống đỡ đến khi cửa vừa được mở ra, liền loạng choạng chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Sau khi đóng cửa, nghe tiếng nôn mửa truyền tới, vẻ mặt Hàn Tuấn Hi trở nên không biết phải làm sao.
Hắn cảm thấy bất lực, nhưng hắn không có thời gian để bất lực, hắn vẫn có người phải chăm sóc.
Hắn cởi áo khoác, bước vào nhà vệ sinh, xắn tay áo quỳ xuống bên cạnh Vân Nhất Hạc, vỗ nhẹ vào lưng anh. Sau khi đối phương nôn hết ra, hắn cầm khăn giấy ướt trên kệ bên cạnh lau mặt cho anh. Hắn giúp Vân Nhất Hạc cởi bộ vest đắt tiền bị làm bẩn ra, giúp anh cởi cúc cổ áo sơ mi, tháo cái cà vạt vốn bị bẩn hết rồi xếp chung vào bộ đồ, sau đó bỏ vào giỏ giặt bên cạnh bồn tắm. Hắn hỏi người còn đang ngơ ngác có muốn đi tắm không, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn xả đầy nước vào bồn tắm lớn, cau mày kéo Vân Nhất Hạc đang định nhấc chân bước thẳng vào bồn, do dự một chút, hắn liền cởi hết quần áo của đối phương ra, sau khi cố gắng mắt nhìn thẳng, đỡ anh ngồi vào trong bồn tắm, liền vươn tay kéo rèm tắm bên cạnh kín lại.
Hắn thu dọn quần áo, cọ rửa bồn cầu, dặn người sau rèm đừng ngủ quên, cẩn thận bị sặc nước rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Sau khi đi vào bếp rót một ly nước, hắn kéo ra một đoạn rèm đưa ly nước đó cho Vân Nhất Hạc đang ngơ ngác ngồi trong bồn tắm chậm rì rì rửa mặt.
Hắn nhìn đối phương uống xong, mới hơi yên lòng, rồi lại đi ra ngoài.
Có trời mới biết hắn đã cảm thấy thế nào khi đứng ngoài cửa phòng tắm.
Nhưng hắn vẫn luôn đứng trông ngoài đó, cho đến khi nghe thấy tiếng nước và tiếng bước chân, hắn mới chạy nhanh vào, lấy khăn tắm quấn lên người đối phương, sau đó lấy cái khăn khác lau đi mái tóc ướt sũng của anh, hắn đỡ lấy anh giống như ôm một con mèo quý giá sau nhiều ngày thất lạc, lòng thì nặng trĩu, cuối cùng cũng được tắm rửa tử tế bằng nước ấm đến gần giường, để anh nằm xuống, rồi sau đó kéo chăn đắp lên, che đi thân thể có phần xanh xao.
Vân Nhất Hạc gầy, không quá rõ, nhưng cuối cùng vẫn là gầy.
Hắn không phủ nhận rằng mình đang đau lòng, thậm chí còn có những cảm xúc phức tạp hơn. Nhưng hắn chỉ mang theo những cảm xúc đó, ngồi xuống tấm thảm nhung đặt dưới chân giường, cuối cùng gối lên tay mình, nằm xuống.
Hắn cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi, nói thế nào nhỉ... sự mệt mỏi như thể hắn chẳng làm được gì, như thể hắn đã bận rộn suốt một thời gian, đã đi loanh quanh một cách vô ích, nhưng chẳng đạt được thu hoạch nào, chẳng thể nhìn thấy con đường phía trước, và chẳng cách nào biết mình sẽ đi về đâu. Lại dường như hắn có quá nhiều việc phải làm, cho dù là tự mình trì hoãn hay do hoàn cảnh ép buộc, nhưng thực sự giống như hắn mắc nợ, nợ nhiều đến mức thậm chí không biết được mình đã không làm cái gì.
Sự bồn chồn uể oải này xé toạc dây thần kinh của hắn, khiến ban đầu hắn không thể chìm vào giấc ngủ, sau đó lại khiến hắn có cảm giác bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Cuối cùng, Hàn Tuấn Hi thậm chí không muốn ngủ nữa, hắn dứt khoát mở mắt nhìn chằm chằm lên đèn ngủ quanh trần nhà.
Sau đó, ngay khi hắn cảm thấy khó chịu, định đứng dậy đi ra bên ngoài dạo một vòng, thì nghe thấy tiếng sột soạt, kèm tiếng khóc rấm rứt không thể áp chế phát ra từ giữa giường.
Âm thanh đó khiến hắn hoàn toàn tỉnh lại, từ trên thảm đứng dậy, không dám động đến tấm ga giường bằng lụa, mà trước tiên hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Người đàn ông đang co ro trong chăn hiển nhiên bị giật mình, Vân Nhất Hạc cả người run lên, đột nhiên quay lại nhìn hắn.
"Anh! Anh... sao anh..."
"À, hù cậu rồi nhỉ, xin lỗi, nãy tôi nằm dưới đất." Hàn Tuấn Hi gần như không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẫm nước mắt đó, hắn chỉ cười rồi nhẹ giọng trấn an.
"...Sao anh... không nằm trên giường?" Vân Nhất Hạc vẫn say như cũ, hít mũi một cái, giống như là hoàn toàn đặt câu hỏi theo bản năng vậy.
"Cậu nằm ngay giữa giường, tôi còn chỗ để nằm sao?" Cười ngượng một tiếng, Hàn Tuấn Hi thở dài, "Với lại, tôi có tật xấu bị dị ứng với lụa, giám đốc cậu quên rồi à?"
Biết mình có nhắc nhở thế nào đi nữa, thì cái người với ánh mắt mơ màng này chắc cũng sẽ không hiểu, hoặc có lẽ là giả bộ không hiểu, Hàn Tuấn Hi rút hai tờ khăn giấy từ cái hộp đặt trên kệ tủ đầu giường, giúp đối phương lau nước mắt, hắn không hỏi nguyên nhân người này lén khóc thầm, chỉ nhẹ giọng nói: "Xả ra ngoài rồi có đỡ hơn chút nào chưa?"
Vân Nhất Hạc đầu tiên là mờ mịt, sau đó ảm đạm lắc đầu.
"Không đỡ, anh Tuấn, em không đỡ được..."
"Đừng nói như vậy." Hai hàng lông mày xoắn chặt đến mức khiến hắn còn cảm thấy đau, Hàn Tuấn Hi đưa tay lên, do dự hết lần này đến lần khác, nhưng lại hạ xuống rồi nắm chặt tay lại.
Hắn không dám đụng vào anh, hắn sợ, bởi vì hắn có dự cảm, nếu như chạm vào, sẽ tạo thành hậu quả thế nào.
"Anh đến phòng khách ngủ đi, không cần để ý đến em đâu." Cuối cùng cũng nói được một câu mạch lạc, Vân Nhất Hạc cũng không nhìn hắn, chỉ thu mình vào trong chăn, co người lại đến mức trông không giống một người đàn ông trưởng thành, yên lặng hồi lâu, rồi nói "Ngủ ngon".
Đêm hôm đó, Hàn Tuấn Hi ở lại.
Hắn ngủ ở phòng khách, giống như yêu cầu của Vân Nhất Hạc vậy.
Lại mất ngủ đến nửa đêm, hắn cảm thấy mình đã sống ba mươi mấy năm, chưa bao giờ cảm xúc tích tụ lại khiến hắn muốn phát điên như bây giờ.
Hắn chìm vào giấc ngủ khi trời gần tờ mờ sáng, đến khi trời sáng choang, hắn vẫn ngủ trong cơn mộng mị thì được một bàn tay nhẹ nhàng lay thức.
Vân Nhất Hạc với đôi mắt đỏ ngầu, quầng mắt hơi xanh đứng bên cạnh giường, nhìn hắn, cười nhợt nhạt, chân mày khẽ cau lại, trên tay còn cầm một tách cà phê.
"Anh Tuấn, nên dậy thôi, về sớm chút đi, đừng để người nhà lo lắng."
Hàn Tuấn Hi nhìn Vân Nhất Hạc, nhìn một lúc lâu, cũng không nói tiếng nào.
Đó là một buổi sáng yên tĩnh nhất trong cuộc đời hắn.
Mặc quần áo, rửa mặt, "Tôi đi", chỉ vậy mà thôi.
Mặc dù, tiếng "Tôi đi" kia nói ra gian nan như vậy. Hắn đứng ở cửa, từ chối lời đề nghị tiễn đến thang máy của Vân Nhất Hạc, chặn lại bước chân đối phương, hắn vịn tay lên khung cửa, cúi đầu, nghiến răng, sau khi cân nhắc liền thở ra. Tiếp đó chính là câu "Tôi đi" như rút từ xương máu, đau đến không muốn sống.
Hắn thật sự, thật sự, thật sự cảm thấy, mình mẹ nó mau chết đi.
Cảm xúc đó, chẳng phải giả.
Mà Vân Nhất Hạc chỉ nhìn hắn đi ra khỏi cửa, lúc bàn tay run đến mức không cầm được ly cà phê nữa thì liền đặt nó xuống đất, còn mình thì dựa lưng vào cửa, trượt ngã xuống.
Anh hận chính mình, thậm chí còn hận hơn cả quãng thời gian ba năm về trước. Mới vừa nhìn Hàn Tuấn Hi đang say giấc nồng thôi mà anh đã cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc đến mức tưởng chừng sắp bật khóc. Gặp lại rồi anh mới nhận ra, tình cảm năm đó là không đổi, thậm chí còn mãnh liệt hơn, giống như một điều ước cuối cùng không thể thực hiện được, để lại cho anh một giấc mơ dang dở, ám ảnh mãi chẳng thể tiêu tan. Anh giống như miêu tả trong những cảnh nóng thô tục, hy vọng thời điểm đó sẽ dừng lại, cho đến tận cuối cùng, dùng phương thức này để thực hiện được sự tồn tại muôn thuở, thành biển cạn đá mòn.
Anh biết rằng mình điên, nhưng nếu anh có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, người phàm sẽ không được gọi là người phàm nữa.
Anh không phải thần, cho tới bây giờ anh chưa bao giờ là thần...
Anh vùi mặt vào đầu gối một lúc lâu, đến khi suýt ngạt thở, anh mới lại cảm thấy mình đang làm cái quái gì vậy? Khi trước, anh còn có dũng khí dốc hết sức chiến đấu đến chết đi sống lại, nhưng hiện tại, anh lại chỉ có thể hèn nhát trốn ở sau cửa, tự mình oán, tự mình thấy hối hận?
Anh chỉ có chút tiền đồ này?
Năm đó anh buông tay là vì giữ thể diện, là vì giả bộ bướng bỉnh, nhưng bây giờ, anh có cần thiết phải làm thế này không?
Anh sẽ lại buông tay sao?
Hàn Tuấn Hi cái gì cũng biết! Từ khi anh bắt đầu tự chuốc say mình, từ khi anh say rồi khóc như một đứa con gái, Hàn Tuấn Hi đã biết tất cả mọi chuyện!
Vậy, anh rốt cuộc dè đặt cái rắm gì? Giả bộ làm mẹ gì nữa?
Đột nhiên, một cảm xúc giống như thẹn quá hóa giận cuộn lên như điên, Vân Nhất Hạc đột nhiên đứng dậy, mang theo sự điên cuồng đó mở toang cửa, rồi lao ra, thậm chí còn không mang giày cứ thế là đi chân trần, sải bước lớn chạy ra ngoài.
Trong tiềm thức, anh hiểu sự ngu xuẩn của mình, nhưng trái tim anh đã khiến anh từ bỏ sự lòng tự trọng.
Anh nghĩ, hãy để anh ngu ngốc một lần nữa đi, để anh thử vận may, để anh làm tội lỗi cuối cùng này!
Nhưng mà, vừa mới chạy tới thang máy, vừa rẽ góc hành lang anh liền nhìn thấy một người đàn ông dựa vào tường, đầu óc anh khi đó trống rỗng như thế nào, sợ rằng ngay cả chính anh cũng không biết.
Hàn Tuấn Hi đang dựa vào tường, đứng đối diện với cửa thang máy.
"Tinh ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra, hắn nhìn vào thang máy không có người, nhưng chỉ quan sát, không có bước vào.
Một lúc sau, cửa thang máy tự đóng lại, Hàn Tuấn Hi vẫn im lặng nhìn dãy số, tiến lại gần, giơ tay lên như muốn bấm nút nhưng lại không bấm.
Vẻ mặt của hắn là sự bình tĩnh xen lẫn vẻ phức tạp, hắn đã lặp đi lặp lại hành động vừa rồi, nhưng lần này, hắn như bị đóng băng, như thể một ý tưởng nào đó đã được hình thành, hoặc một quyết định nào đó đã được đưa ra.
Sau đó, ngay khi Hàn Tuấn Hi, người không hề bấm vào nút xuống của thang máy, đút tay vào túi quần và chuẩn bị rời khỏi chỗ thang máy, thì một người đàn ông mặc đồ ngủ, đi chân trần, tóc tai bù xù, đập vào mắt hắn.
Hai người nhìn nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Ngắn đến có thể đủ để bỏ qua.
Tiếp sau đó, mặc kệ cái người đang đi chân đất, môi vẫn còn đang run rẩy, lồng ngực thì phập phồng vì thở dốc, cau mày đứng chôn chân tại đó, cuối cùng Hàn Tuấn Hi sải bước lớn đi về phía anh, sau đó mở rộng hai tay, dùng hết sức, ôm chặt anh vào lòng.