Chương 31: "Chúc tôi thành công đi."
Lê Lạc ngây ra một lát, lập tức ngăn hắn nói tiếp: "Cậu đợi đã, chúng ta vào thư phòng nói chuyện, đừng nói ở đây."
Mấy người trong nhà bếp bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra ngoài, để tránh cho bị nghe thấy, Lê Lạc dứt khoát mang Giang Lưu Thâm đi chào hỏi với họ trước, nói là anh gọi hắn đến để ăn bánh, sau đó anh dẫn hắn đi lê thư phòng trên lầu.
"Cậu nói có liên quan đến chuyện của ba tôi là sao?" Vừa đóng cửa lại, Lê Lạc liền hỏi.
Giang Lưu Thâm: "Chẳng phải là tôi điều tra Triệu Kiến Hoa sạch sẽ sao? Vốn dĩ là tôi cho rằng ông ta chỉ có thể là vào tù một, hai năm thôi, không ngờ là ông ta làm nhiều chuyện phạm pháp nhiều đến thế, cộng lại cũng đủ để xử hơn mười năm rồi, để giúp mình giảm tội, ông ta khai ra không ít tên của khách hàng."
"Ví dụ như Đoạn Hưng Diệp?"
"Đoạn Hưng Diệp ông ta không dám khai ra, là tôi sai người thu thập chứng cứ đưa cho cảnh sát mới phát hiện ra, à, tên khốn Đoạn Minh Dương kia cũng có cung cấp chung manh mối. Nhưng mà chứng cứ này có sơ hở, không thể tạo thành mối đe dọa gì lớn với nhà họ Đoạn, nên chỉ đành để họ tạm thời dính chút tin đồn mà thôi, có lẽ là sau đó sẽ được tẩy trắng nhanh thôi."
"Có thể khiến cho hắn ta luống cuống tay chân một khoảng thời gian cũng không tệ rồi. Đoạn Minh Dương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, nhà họ Đoạn e là sắp loạn lên rồi." Lê Lạc nói, "Nhưng mà cậu nói một hồi cũng vẫn chưa thấy nói đến trọng điểm, rốt cuộc là liên quan gì đến chuyện của ba tôi?"
"Cậu vội cái gì, không phải là tới rồi đây sao." Giang Lưu Thâm đè thấp giọng, "Trong số những cái tên mà Triệu Kiến Hoa khai ra, có mấy người từng là khách hàng của ba cậu, hơn nữa năm xưa cũng có tham gia vào việc làm chứng tội trạng của ba cậu."
Lê Lạc suy nghĩ nhanh chóng, lập tức liền hiểu ra: "Ý của cậu là, Đoạn Hưng Diệp bảo họ làm chứng?"
"Rất có khả năng."
Lê Lạc cau mày: "Điểm này tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng mà mãi vẫn không tìm được chứng cứ."
Năm xưa ba anh dựa vào năng lực xuất sắc mà vượt lên trên nhà họ Đoạn, cùng hợp tác với chính phủ của thành phố thúc đẩy một kế hoạch xây dựng khu kinh doanh, thu hút đầu tư của rất nhiều khách hàng trong và ngoài nước, sau khi lựa chọn, cuối cùng những người tham gia đều là các khách hàng đáng tin đã hợp tác nhiều lần trong quá khứ, theo lý mà nói thì dự án này là nắm chắc trong tay rồi.
Nhưng mà đến lúc dự án thực hiện được một nửa thì ba anh bị một người ẩn danh tố cáo, nói là ba anh dùng tiền chính phủ cung cấp và tiền đầu tư của khách hàng vào mục đích khác, người tố cáo còn cung cấp những chứng cứ xác thực.
Chuyện này vừa xảy ra, cả giới kinh doanh chấn động xôn xao.
Không ít bạn bè cũ có quan hệ thân thiết với ba anh đều cảm thấy kì lạ, nhà họ Lê xưa nay làm ăn vẫn luôn rất rõ ràng, cũng chẳng phải là chưa từng nhận thầu những dự án lớn hơn thế này, không lý nào lại mạo hiểm để tham ô tiền của nhà nước, để cho danh dự và tiếng tăm gây dựng mấy chục năm bị hủy trong một sớm một chiều?
Nhưng mà sau khi cảnh sát điều tra thì lại phát hiện đúng là có chuyện này. Không chỉ như vậy, còn có mấy khách hàng đầu tư đứng ra chỉ tội ba anh, nói là Lê Chính Hoành đã từng tìm họ để nói chuyện trước khi đầu tư, ý đồ muốn họ cùng tham gia vào chuyện này.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, lại có liên quan đến chính phủ, cho nên không ai có thể bảo vệ ba anh được, nhà họ Lê chỉ đành nhanh chóng bù đắp lại số tiền nhà nước bị tham ô trước, sau đó ở bên ngoài chuẩn bị thêm nhiều mặt nữa, mới có thể khiến cho hình phạt vào tù giảm xuống thấp nhất là mười năm.
Bây giờ lờ mờ có thể thay đổi được lời khai giả của nhân chứng, đây là một cơ hội tốt, nhưng nếu muốn lật lại án này, vật chứng vẫn là cửa ải khó vượt qua nhất.
Lê Lạc không biết gì nhiều về mặt tài chính, không biết được rốt cuộc là số tiền năm đó tại sao lại bị tham ô mất, nhưng mà anh có thể xác định được, chuyện này chắc chắn có dính líu đến nhà họ Đoạn, bởi vì sau khi nhà anh xảy ra chuyện, Giám đốc chịu trách nhiệm quản lí tài chính của dự án – Vương Đông Thăng lập tức nhảy sang làm việc cho nhà họ Đoạn, nhà họ Đoạn cũng nhờ vào vụ việc này mà trở thành người tiếp nhận dự án này sau đó.
Người hiểu rõ thì đều có thể nhìn ra được mối liên hệ, nhưng mà không có chứng cứ, không ai dám không tự lượng sức mình mà dính vào vũng bùn này, chỉ sợ mình bị cuốn vào trong mà thôi.
"Chứng cứ tôi sẽ cố gắng thu thập, nhưng mà tốt nhất vẫn nên làm lớn chuyện lần này của Đoạn Hưng Diệp lên, giậu đổ bìm leo, những người chỉ chăm chăm vào lợi ích vì để bảo vệ mình, chắc chắn sẽ chủ động khai ra một vài thứ." Giang Lưu Thâm nói.
Lê Lạc gật đầu: "Đoạn Minh Dương chắc là sẽ làm lớn chuyện này, cậu đừng nhúng vào quá sâu, nói không chừng họ còn có chiêu gì nữa, đừng để đến cuối cùng lại trở thành chính cậu bị họ hãm hại."
Giang Lưu Thâm cười cười: "A Lạc nhà ta vậy mà lại quan tâm tôi kìa? Cảm động quá đi! Không sao, tôi tự có chừng mực, hơn nữa, gia đình tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng nên làm chút gì đó giúp cậu chứ."
"Ai nói là không giúp được gì? Nếu như không phải là nhà cậu cho người đến giúp đỡ, thì với giá cổ phiếu giảm mạnh của nhà tôi, chắc có thể trực tiếp phá sản luôn rồi, làm gì còn cơ hội mà từ từ hồi phục lại như bây giờ?"
Lê Lạc chưa bao giờ lấy chuyện này ra đùa: "Hơn nữa, chuyện này cũng là do tôi ngu, nếu như không phải là tôi tiết lộ với tên họ Đoạn kia mật mã két sắt của ba tôi, thì sao nhà họ Đoạn có thể dễ dàng những tài liệu bí mật trong công ty như vậy chứ, rồi từ đó mượn cớ vu khống cho ba tôi? Xét đến cùng đều là do lỗi của tôi, tất cả hậu quả nên để mình tôi gánh chịu, mọi người không có nghĩa vụ phải giúp tôi."
Giang Lưu Thâm thụi cho anh một cái đầy giận hờn: "Nói gì vậy? Cậu tưởng là cậu không nói ra mật mã, thì bọn họ không có cách nào thành công được hay sao? Đã mua chuộc quản lí cấp cao của công ty rồi, sớm muộn gì cũng tìm thấy cơ hội khác thôi, tài liệu trong két sắt chẳng qua chỉ là công cụ hỗ trợ mà thôi."
"Nhưng mà nếu như kéo dài thời gian, vậy thì ba tôi và chú Phùng có lẽ sẽ phát hiện được có gì đó không đúng. Cùng lắm, thì vẫn có thể chuẩn bị sẵn để phản đòn lại, sẽ không đến nỗi trở tay không kịp như thế." Lê Lạc nói.
Ba anh theo dõi sổ sách của công ty rất sát sao, nếu như có chút tiền bị di chuyển, chắc chắn rất nhanh ba anh sẽ phát hiện ra.
Nhưng mà lại không may, mấy ngày đó ba anh ra nước ngoài tìm anh để nói chuyện, giao hết mọi việc trong công ty cho cấp dưới.
Nội dung cuộc nói chuyện, là khuyên anh đừng qua lại với Đoạn Minh Dương nữa.
Lê Lạc không những không nghe lời, mà còn cãi một trận lớn với ba anh, quay đầu liền đi đến quán bar tìm Đoạn Minh Dương, uống say bí tỉ, được Đoạn Minh Dương dìu về phòng trọ, anh mơ mơ màng màng mà oán trách một câu: "Sự quan tâm của ông ấy đều là giả mà thôi! Còn đổi mật mã két sắt thành năm hiện tại và ngày sinh nhật của tôi nữa chứ, giả vờ yêu thương cái gì... Giả tạo!"
Có lẽ là Đoạn Minh Dương thấy anh ồn ào quá, dùng miệng chặn miệng anh lại. Anh bị hôn đến mức lâng lâng lên mây, toàn bộ sự oán trách bực bội đều biến thành sự quyến rũ ngọt ngào, quấn lấy Đoạn Minh Dương lên giường.
Anh hoàn toàn không biết là tất cả những lời anh nói và những chuyện anh làm đều đã bị camera được giấu trong phòng quay lại hết, anh đã bị người khác theo dõi từ xa rồi.
Ngày hôm sau, ba anh vừa về nước, còn chưa kịp kiểm tra lại sổ sách mấy ngày nay của công ty thì đã bị cảnh sát bắt mất rồi.
Chuyện đáng ra không nên xảy ra một cách đột ngột như vậy, cho dù là những tên nội gián đã bị nhà họ Đoạn mua chuộc đi nữa, bọn họ ấp ủ âm mưu này từ lâu rồi, nhưng mà nếu như không phải là anh làm loạn, thì ba anh cũng sẽ không đến nỗi bị phiền lòng mà xảy ra sơ xuất, sẽ không tạm thời bỏ công việc mà chạy đến nước ngoài làm việc, cũng sẽ không để cho đối thủ tìm được cơ hội tấn công bất ngờ như vậy.
Anh chính là ngọn gió đông ấy, thúc đẩy cho đám người đã chuẩn bị đầy đủ để đánh sập nhà anh kia.
Giang Lưu Thâm cũng biết chuyện này, hắn không cách nào phản bác lại được, chỉ đành an ủi: "Lúc đó cậu cũng đâu có biết Đoạn Minh Dương là con trai riêng của nhà họ Đoạn, càng không biết là hắn đã đầu quân cho nhà họ Đoạn, còn lắp camera trong nhà để theo dõi cậu, ai mà ngờ được chứ? Lỗi không phải do cậu, mà là của những người có dụng ý khác kia mới đúng."
Lê Lạc huơ huơ tay: "Tùy cậu nói sao thì nói, tóm lại là tôi không thể tha thứ cho chính mình được. Chúng ta không nói chuyện ai đúng ai sai, giờ nói xem sau này làm thế nào đi."
Giang Lưu Thâm: "Tôi sẽ sai người tiếp tục theo dõi khẩu cung của Triệu Kiến Hoa, còn cậu? Trước kia không phải là cậu bảo đang làm một vụ giao dịch gì với Đoạn Minh Dương sao? Hắn có hứa với cậu chuyện gì không?"
"Đừng nhắc nữa, vốn dĩ là tôi cũng chẳng trông mong gì hắn sẽ thực sự giúp tôi, chỉ muốn mượn cớ hợp tác với hắn để tấn công vào nội bộ trong nhà hắn. Dù sau thì ban đầu ba tôi bị vu khống, hắn cũng chỉ là cung cấp một chút tin tức mà thôi, người đứng phía sau thao túng thật là ba và anh trai của hắn mà."
Lê Lạc thở dài một hơi, "Nhưng mà con người Đoạn Hưng Diệp quá là cảnh giác, tôi mới vừa bắt chuyện với người bên cạnh hắn ta thôi thì đã bị hắn ta phát hiện rồi, còn chưa kịp moi được tin gì, tự nhiên bị đập một trận. Hơn nữa khoảng thời gian này chắc là Đoạn Minh Dương cũng tính xử hắn ta, với tính cách có thù tất báo của Đoạn Hưng Diệp, nếu như tôi tiếp tục qua lại với Đoạn Minh Dương, lỡ như hắn thua, e là tôi sẽ chịu tội thôi, nên không bằng thoát thân trước, xem xem cuối cùng ai thắng ai thua đã rồi nói."
Giang Lưu Thâm vỗ tay: "Được nha A Lạc nhà ta, lúc nào mà lại biết tính kế rồi?"
Lê Lạc không tiện nói là lúc anh và Đoạn Minh Dương cãi nhau không có nghĩ nhiều như vậy, đây đều là sau này ngẫm nghĩ lại mới nghĩ ra cả. Lần xúc động này, hình như cũng không phải chuyện xấu.
"Tóm lại bên này tôi phải gặp ông chủ Zark của nhãn hàng G trước đã, ông ấy là khách hàng lớn của ba tôi hồi xưa." Lê Lạc nói, "Chú Phùng mấy năm nay vẫn luôn thu thập manh mối để lật lại vụ án, mấy tháng trước vô tình phát hiện trong trong email qua lại giữa ba tôi và Zark có nhắc đến chuyện Zark muốn rút lại một khoản tiền đầu tư để sử dụng vào việc đầu tư cái khác, nên ba tôi liền cho người rút khoản tiền đó ra trước, rồi định sẵn ngày để chuyển khoản, cuối cùng đến trước ngày chuyển tiền một ngày, khoản tiền đầu tự này lại trở thành một trong số khoản tiền bị tham ô."
Giang Lưu Thâm liền hiểu ngay: "Nếu như là cố ý tham ô, vậy thì lỗi này quá là sơ sài rồi, rút tiền ra thì trong ngày hôm đó rất khó để nhận được tiền ngay, ba cậu muốn tham ô, cũng sẽ không dùng khoản tiền đầu tư mà ngày mai phải giao dịch đâu."
"Đúng, có lẽ là ông và Zark đã có thỏa thuận gì đó, tên Giám đốc họ Vương kia không biết chuyện này, lúc phạm tội lại lo lắng cho nên không kiểm tra kĩ càng, liền đem khoản tiền này chuyển luôn một lần."
"Vậy thì dễ rồi, cậu đi tìm Zark xác thực lại tình hình, nếu như có thể để ông ra mặt làm chúng, vậy thì cơ hội lật án của ba cậu sẽ lớn hơn một chút." Giang Lưu Thâm đột nhiên nhớ ra, "Cho nên cậu làm đại ngôn cho nhãn hàng G, là vì nguyên nhân này à?"
Lê Lạc: "Ừ, kiểu ông chủ của một nhãn hàng lớn thuộc hạng một quốc tế thì sao mà có thể dễ dàng gặp được chứ? Chú Phùng nhất thời cũng không tìm được người quen giới thiệu cho, còn tôi vừa hay lại nhận được lời mời của nhãn hàng G, nên liền đồng ý luôn, muốn cơ hội để nói chuyện thẳng với Zark. Nhưng mà sau đó hợp tác với Đoạn Minh Dương, người quản lý của tôi đổi thành cấp dưới của hắn, chuyện gì cũng báo lại với hắn. Tôi sợ hắn biết được thì sẽ nổi lòng nghi ngờ với tôi, rồi chặn cứng con đường này không cho tôi hành động, nên tôi không đi gặp Zark nữa. Bây giờ hắn mặc kệ tôi rồi, có lẽ là có thể hành động rồi."
Giang Lưu Thâm nghe ra được chút tin tức kèm theo: "Hắn mặc kệ cậu rồi? Có phải là hắn lại làm chuyện gì khiến cậu đau lòng không?"
Lê Lạc xùy một tiếng: "Hắn có thể làm tôi đau lòng được à? Cãi nhau một trận mà thôi, chuyện như cơm bữa."
"Cậu đừng có mà không xem trọng như thế, coi chừng hắn gây phiền phức cho cậu."
"Không đến nỗi đâu." Lê Lạc làu bàu, "Tôi thấy không đến nỗi..."
Cũng chẳng biết là anh lấy đâu ra tự tin, rõ ràng là anh không tin Đoạn Minh Dương, gắn mác "người xấu" lên cho hắn, nhưng anh lại không hề nghĩ là Đoạn Minh Dương sẽ trả thù anh.
Có lẽ là bởi vì, anh chửi Đoạn Minh Dương nhiều lời khó nghe đến vậy, nhưng dường như Đoạn Minh Dương chưa bao giờ nổi giận, ít nhất là bên ngoài anh không thấy hắn nổi giận.
Năm xưa trong cuộc điện thoại chia tay đó, anh giận dữ chất vấn Đoạn Minh Dương có phải là lén quay clip rồi không, có phải là đầu quân cho nhà họ Đoạn sau lưng anh rồi không, Đoạn Minh Dương toàn bộ đều thừa nhận hết. Nháy mắt sự tuyệt vọng ập tới như là đất trời đổ sập xuống, tình yêu tràn ngập trong lòng ngực liền tan biến sạch sẽ, trái tim giống như là bị dìm vào trong biển nước lạnh lẽo, không ngừng chìm xuống dưới.
Anh cố gắng chống đỡ chút tự tôn còn sót lại, dùng tốc độ nhanh nhất để che đi sự run rẩy trong giọng nói, anh tức đến hoa mắt, lời nói khó nghe gì cũng chửi ra được.
Chửi xong, anh liền trực tiếp cúp điện thoại, vứt sim đi, yếu đuối đến mức không dám nghe thêm bất kì câu nào nữa.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, anh cũng tưởng là Đoạn Minh Dương sẽ quay lại tìm anh, trả thù cũng được mà giải thích cũng được, ít nhiều cũng phải có một khoảnh khắc kết thúc.
Nhưng mà không hề.
Anh đơn phương bắt đầu cuộc theo đuổi dài lê thê, rồi lại đơn phương kết thúc một vở kịch khôi hài hoang đường khiến cho trái tim tan nát này, cuộc điện thoại đó vậy mà lại trở thành sự kết thúc giữa hai người.
Trong suốt năm năm đó Đoạn Minh Dương không hề có một tin tức gì, giống như là hắn đã hoàn toàn quên mất anh rồi vậy.
Hoặc là nói rằng, dường như là trước giờ hắn chưa từng xem trọng anh.
Lợi dụng xong rồi, thì vứt bỏ thôi.
Ai lại đi để ý những tiếng động phát ra khi đi vứt rác chứ.
Cho nên là cho dù anh chửi dữ đến mức nào, có lẽ Đoạn Minh Dương cũng sẽ không quan tâm đâu. Nếu như hắn thật sự đến báo thù, vậy thì ngoài việc tự phỉ nhổ mình mắt mù tim mù ra, anh còn có thể làm gì được nữa chứ? Ai bảo anh đi trêu ghẹo đối phương trước làm gì.
"Rè rè!" Di động trên bàn run lên một chút, Lê Lạc thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn một cái, là tin nhắn La Bằng gửi đến.
[Hẹn giúp cậu rồi, tuần sau cũng may là Zark sẽ đến Trung Quốc, có thể ăn một bữa cơm với cậu.]
Cũng coi như là có chút tin tốt rồi. Lê Lạc cầm lấy điện thoại huơ huơ trước mặt Giang Lưu Thâm, nhướn mày nói:
"Chúc tôi thành công đi."
Nếu như không thành công, có lẽ thật sự chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi.
Mấy người trong nhà bếp bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra ngoài, để tránh cho bị nghe thấy, Lê Lạc dứt khoát mang Giang Lưu Thâm đi chào hỏi với họ trước, nói là anh gọi hắn đến để ăn bánh, sau đó anh dẫn hắn đi lê thư phòng trên lầu.
"Cậu nói có liên quan đến chuyện của ba tôi là sao?" Vừa đóng cửa lại, Lê Lạc liền hỏi.
Giang Lưu Thâm: "Chẳng phải là tôi điều tra Triệu Kiến Hoa sạch sẽ sao? Vốn dĩ là tôi cho rằng ông ta chỉ có thể là vào tù một, hai năm thôi, không ngờ là ông ta làm nhiều chuyện phạm pháp nhiều đến thế, cộng lại cũng đủ để xử hơn mười năm rồi, để giúp mình giảm tội, ông ta khai ra không ít tên của khách hàng."
"Ví dụ như Đoạn Hưng Diệp?"
"Đoạn Hưng Diệp ông ta không dám khai ra, là tôi sai người thu thập chứng cứ đưa cho cảnh sát mới phát hiện ra, à, tên khốn Đoạn Minh Dương kia cũng có cung cấp chung manh mối. Nhưng mà chứng cứ này có sơ hở, không thể tạo thành mối đe dọa gì lớn với nhà họ Đoạn, nên chỉ đành để họ tạm thời dính chút tin đồn mà thôi, có lẽ là sau đó sẽ được tẩy trắng nhanh thôi."
"Có thể khiến cho hắn ta luống cuống tay chân một khoảng thời gian cũng không tệ rồi. Đoạn Minh Dương nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, nhà họ Đoạn e là sắp loạn lên rồi." Lê Lạc nói, "Nhưng mà cậu nói một hồi cũng vẫn chưa thấy nói đến trọng điểm, rốt cuộc là liên quan gì đến chuyện của ba tôi?"
"Cậu vội cái gì, không phải là tới rồi đây sao." Giang Lưu Thâm đè thấp giọng, "Trong số những cái tên mà Triệu Kiến Hoa khai ra, có mấy người từng là khách hàng của ba cậu, hơn nữa năm xưa cũng có tham gia vào việc làm chứng tội trạng của ba cậu."
Lê Lạc suy nghĩ nhanh chóng, lập tức liền hiểu ra: "Ý của cậu là, Đoạn Hưng Diệp bảo họ làm chứng?"
"Rất có khả năng."
Lê Lạc cau mày: "Điểm này tôi đã nghĩ đến từ lâu rồi, nhưng mà mãi vẫn không tìm được chứng cứ."
Năm xưa ba anh dựa vào năng lực xuất sắc mà vượt lên trên nhà họ Đoạn, cùng hợp tác với chính phủ của thành phố thúc đẩy một kế hoạch xây dựng khu kinh doanh, thu hút đầu tư của rất nhiều khách hàng trong và ngoài nước, sau khi lựa chọn, cuối cùng những người tham gia đều là các khách hàng đáng tin đã hợp tác nhiều lần trong quá khứ, theo lý mà nói thì dự án này là nắm chắc trong tay rồi.
Nhưng mà đến lúc dự án thực hiện được một nửa thì ba anh bị một người ẩn danh tố cáo, nói là ba anh dùng tiền chính phủ cung cấp và tiền đầu tư của khách hàng vào mục đích khác, người tố cáo còn cung cấp những chứng cứ xác thực.
Chuyện này vừa xảy ra, cả giới kinh doanh chấn động xôn xao.
Không ít bạn bè cũ có quan hệ thân thiết với ba anh đều cảm thấy kì lạ, nhà họ Lê xưa nay làm ăn vẫn luôn rất rõ ràng, cũng chẳng phải là chưa từng nhận thầu những dự án lớn hơn thế này, không lý nào lại mạo hiểm để tham ô tiền của nhà nước, để cho danh dự và tiếng tăm gây dựng mấy chục năm bị hủy trong một sớm một chiều?
Nhưng mà sau khi cảnh sát điều tra thì lại phát hiện đúng là có chuyện này. Không chỉ như vậy, còn có mấy khách hàng đầu tư đứng ra chỉ tội ba anh, nói là Lê Chính Hoành đã từng tìm họ để nói chuyện trước khi đầu tư, ý đồ muốn họ cùng tham gia vào chuyện này.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, lại có liên quan đến chính phủ, cho nên không ai có thể bảo vệ ba anh được, nhà họ Lê chỉ đành nhanh chóng bù đắp lại số tiền nhà nước bị tham ô trước, sau đó ở bên ngoài chuẩn bị thêm nhiều mặt nữa, mới có thể khiến cho hình phạt vào tù giảm xuống thấp nhất là mười năm.
Bây giờ lờ mờ có thể thay đổi được lời khai giả của nhân chứng, đây là một cơ hội tốt, nhưng nếu muốn lật lại án này, vật chứng vẫn là cửa ải khó vượt qua nhất.
Lê Lạc không biết gì nhiều về mặt tài chính, không biết được rốt cuộc là số tiền năm đó tại sao lại bị tham ô mất, nhưng mà anh có thể xác định được, chuyện này chắc chắn có dính líu đến nhà họ Đoạn, bởi vì sau khi nhà anh xảy ra chuyện, Giám đốc chịu trách nhiệm quản lí tài chính của dự án – Vương Đông Thăng lập tức nhảy sang làm việc cho nhà họ Đoạn, nhà họ Đoạn cũng nhờ vào vụ việc này mà trở thành người tiếp nhận dự án này sau đó.
Người hiểu rõ thì đều có thể nhìn ra được mối liên hệ, nhưng mà không có chứng cứ, không ai dám không tự lượng sức mình mà dính vào vũng bùn này, chỉ sợ mình bị cuốn vào trong mà thôi.
"Chứng cứ tôi sẽ cố gắng thu thập, nhưng mà tốt nhất vẫn nên làm lớn chuyện lần này của Đoạn Hưng Diệp lên, giậu đổ bìm leo, những người chỉ chăm chăm vào lợi ích vì để bảo vệ mình, chắc chắn sẽ chủ động khai ra một vài thứ." Giang Lưu Thâm nói.
Lê Lạc gật đầu: "Đoạn Minh Dương chắc là sẽ làm lớn chuyện này, cậu đừng nhúng vào quá sâu, nói không chừng họ còn có chiêu gì nữa, đừng để đến cuối cùng lại trở thành chính cậu bị họ hãm hại."
Giang Lưu Thâm cười cười: "A Lạc nhà ta vậy mà lại quan tâm tôi kìa? Cảm động quá đi! Không sao, tôi tự có chừng mực, hơn nữa, gia đình tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng nên làm chút gì đó giúp cậu chứ."
"Ai nói là không giúp được gì? Nếu như không phải là nhà cậu cho người đến giúp đỡ, thì với giá cổ phiếu giảm mạnh của nhà tôi, chắc có thể trực tiếp phá sản luôn rồi, làm gì còn cơ hội mà từ từ hồi phục lại như bây giờ?"
Lê Lạc chưa bao giờ lấy chuyện này ra đùa: "Hơn nữa, chuyện này cũng là do tôi ngu, nếu như không phải là tôi tiết lộ với tên họ Đoạn kia mật mã két sắt của ba tôi, thì sao nhà họ Đoạn có thể dễ dàng những tài liệu bí mật trong công ty như vậy chứ, rồi từ đó mượn cớ vu khống cho ba tôi? Xét đến cùng đều là do lỗi của tôi, tất cả hậu quả nên để mình tôi gánh chịu, mọi người không có nghĩa vụ phải giúp tôi."
Giang Lưu Thâm thụi cho anh một cái đầy giận hờn: "Nói gì vậy? Cậu tưởng là cậu không nói ra mật mã, thì bọn họ không có cách nào thành công được hay sao? Đã mua chuộc quản lí cấp cao của công ty rồi, sớm muộn gì cũng tìm thấy cơ hội khác thôi, tài liệu trong két sắt chẳng qua chỉ là công cụ hỗ trợ mà thôi."
"Nhưng mà nếu như kéo dài thời gian, vậy thì ba tôi và chú Phùng có lẽ sẽ phát hiện được có gì đó không đúng. Cùng lắm, thì vẫn có thể chuẩn bị sẵn để phản đòn lại, sẽ không đến nỗi trở tay không kịp như thế." Lê Lạc nói.
Ba anh theo dõi sổ sách của công ty rất sát sao, nếu như có chút tiền bị di chuyển, chắc chắn rất nhanh ba anh sẽ phát hiện ra.
Nhưng mà lại không may, mấy ngày đó ba anh ra nước ngoài tìm anh để nói chuyện, giao hết mọi việc trong công ty cho cấp dưới.
Nội dung cuộc nói chuyện, là khuyên anh đừng qua lại với Đoạn Minh Dương nữa.
Lê Lạc không những không nghe lời, mà còn cãi một trận lớn với ba anh, quay đầu liền đi đến quán bar tìm Đoạn Minh Dương, uống say bí tỉ, được Đoạn Minh Dương dìu về phòng trọ, anh mơ mơ màng màng mà oán trách một câu: "Sự quan tâm của ông ấy đều là giả mà thôi! Còn đổi mật mã két sắt thành năm hiện tại và ngày sinh nhật của tôi nữa chứ, giả vờ yêu thương cái gì... Giả tạo!"
Có lẽ là Đoạn Minh Dương thấy anh ồn ào quá, dùng miệng chặn miệng anh lại. Anh bị hôn đến mức lâng lâng lên mây, toàn bộ sự oán trách bực bội đều biến thành sự quyến rũ ngọt ngào, quấn lấy Đoạn Minh Dương lên giường.
Anh hoàn toàn không biết là tất cả những lời anh nói và những chuyện anh làm đều đã bị camera được giấu trong phòng quay lại hết, anh đã bị người khác theo dõi từ xa rồi.
Ngày hôm sau, ba anh vừa về nước, còn chưa kịp kiểm tra lại sổ sách mấy ngày nay của công ty thì đã bị cảnh sát bắt mất rồi.
Chuyện đáng ra không nên xảy ra một cách đột ngột như vậy, cho dù là những tên nội gián đã bị nhà họ Đoạn mua chuộc đi nữa, bọn họ ấp ủ âm mưu này từ lâu rồi, nhưng mà nếu như không phải là anh làm loạn, thì ba anh cũng sẽ không đến nỗi bị phiền lòng mà xảy ra sơ xuất, sẽ không tạm thời bỏ công việc mà chạy đến nước ngoài làm việc, cũng sẽ không để cho đối thủ tìm được cơ hội tấn công bất ngờ như vậy.
Anh chính là ngọn gió đông ấy, thúc đẩy cho đám người đã chuẩn bị đầy đủ để đánh sập nhà anh kia.
Giang Lưu Thâm cũng biết chuyện này, hắn không cách nào phản bác lại được, chỉ đành an ủi: "Lúc đó cậu cũng đâu có biết Đoạn Minh Dương là con trai riêng của nhà họ Đoạn, càng không biết là hắn đã đầu quân cho nhà họ Đoạn, còn lắp camera trong nhà để theo dõi cậu, ai mà ngờ được chứ? Lỗi không phải do cậu, mà là của những người có dụng ý khác kia mới đúng."
Lê Lạc huơ huơ tay: "Tùy cậu nói sao thì nói, tóm lại là tôi không thể tha thứ cho chính mình được. Chúng ta không nói chuyện ai đúng ai sai, giờ nói xem sau này làm thế nào đi."
Giang Lưu Thâm: "Tôi sẽ sai người tiếp tục theo dõi khẩu cung của Triệu Kiến Hoa, còn cậu? Trước kia không phải là cậu bảo đang làm một vụ giao dịch gì với Đoạn Minh Dương sao? Hắn có hứa với cậu chuyện gì không?"
"Đừng nhắc nữa, vốn dĩ là tôi cũng chẳng trông mong gì hắn sẽ thực sự giúp tôi, chỉ muốn mượn cớ hợp tác với hắn để tấn công vào nội bộ trong nhà hắn. Dù sau thì ban đầu ba tôi bị vu khống, hắn cũng chỉ là cung cấp một chút tin tức mà thôi, người đứng phía sau thao túng thật là ba và anh trai của hắn mà."
Lê Lạc thở dài một hơi, "Nhưng mà con người Đoạn Hưng Diệp quá là cảnh giác, tôi mới vừa bắt chuyện với người bên cạnh hắn ta thôi thì đã bị hắn ta phát hiện rồi, còn chưa kịp moi được tin gì, tự nhiên bị đập một trận. Hơn nữa khoảng thời gian này chắc là Đoạn Minh Dương cũng tính xử hắn ta, với tính cách có thù tất báo của Đoạn Hưng Diệp, nếu như tôi tiếp tục qua lại với Đoạn Minh Dương, lỡ như hắn thua, e là tôi sẽ chịu tội thôi, nên không bằng thoát thân trước, xem xem cuối cùng ai thắng ai thua đã rồi nói."
Giang Lưu Thâm vỗ tay: "Được nha A Lạc nhà ta, lúc nào mà lại biết tính kế rồi?"
Lê Lạc không tiện nói là lúc anh và Đoạn Minh Dương cãi nhau không có nghĩ nhiều như vậy, đây đều là sau này ngẫm nghĩ lại mới nghĩ ra cả. Lần xúc động này, hình như cũng không phải chuyện xấu.
"Tóm lại bên này tôi phải gặp ông chủ Zark của nhãn hàng G trước đã, ông ấy là khách hàng lớn của ba tôi hồi xưa." Lê Lạc nói, "Chú Phùng mấy năm nay vẫn luôn thu thập manh mối để lật lại vụ án, mấy tháng trước vô tình phát hiện trong trong email qua lại giữa ba tôi và Zark có nhắc đến chuyện Zark muốn rút lại một khoản tiền đầu tư để sử dụng vào việc đầu tư cái khác, nên ba tôi liền cho người rút khoản tiền đó ra trước, rồi định sẵn ngày để chuyển khoản, cuối cùng đến trước ngày chuyển tiền một ngày, khoản tiền đầu tự này lại trở thành một trong số khoản tiền bị tham ô."
Giang Lưu Thâm liền hiểu ngay: "Nếu như là cố ý tham ô, vậy thì lỗi này quá là sơ sài rồi, rút tiền ra thì trong ngày hôm đó rất khó để nhận được tiền ngay, ba cậu muốn tham ô, cũng sẽ không dùng khoản tiền đầu tư mà ngày mai phải giao dịch đâu."
"Đúng, có lẽ là ông và Zark đã có thỏa thuận gì đó, tên Giám đốc họ Vương kia không biết chuyện này, lúc phạm tội lại lo lắng cho nên không kiểm tra kĩ càng, liền đem khoản tiền này chuyển luôn một lần."
"Vậy thì dễ rồi, cậu đi tìm Zark xác thực lại tình hình, nếu như có thể để ông ra mặt làm chúng, vậy thì cơ hội lật án của ba cậu sẽ lớn hơn một chút." Giang Lưu Thâm đột nhiên nhớ ra, "Cho nên cậu làm đại ngôn cho nhãn hàng G, là vì nguyên nhân này à?"
Lê Lạc: "Ừ, kiểu ông chủ của một nhãn hàng lớn thuộc hạng một quốc tế thì sao mà có thể dễ dàng gặp được chứ? Chú Phùng nhất thời cũng không tìm được người quen giới thiệu cho, còn tôi vừa hay lại nhận được lời mời của nhãn hàng G, nên liền đồng ý luôn, muốn cơ hội để nói chuyện thẳng với Zark. Nhưng mà sau đó hợp tác với Đoạn Minh Dương, người quản lý của tôi đổi thành cấp dưới của hắn, chuyện gì cũng báo lại với hắn. Tôi sợ hắn biết được thì sẽ nổi lòng nghi ngờ với tôi, rồi chặn cứng con đường này không cho tôi hành động, nên tôi không đi gặp Zark nữa. Bây giờ hắn mặc kệ tôi rồi, có lẽ là có thể hành động rồi."
Giang Lưu Thâm nghe ra được chút tin tức kèm theo: "Hắn mặc kệ cậu rồi? Có phải là hắn lại làm chuyện gì khiến cậu đau lòng không?"
Lê Lạc xùy một tiếng: "Hắn có thể làm tôi đau lòng được à? Cãi nhau một trận mà thôi, chuyện như cơm bữa."
"Cậu đừng có mà không xem trọng như thế, coi chừng hắn gây phiền phức cho cậu."
"Không đến nỗi đâu." Lê Lạc làu bàu, "Tôi thấy không đến nỗi..."
Cũng chẳng biết là anh lấy đâu ra tự tin, rõ ràng là anh không tin Đoạn Minh Dương, gắn mác "người xấu" lên cho hắn, nhưng anh lại không hề nghĩ là Đoạn Minh Dương sẽ trả thù anh.
Có lẽ là bởi vì, anh chửi Đoạn Minh Dương nhiều lời khó nghe đến vậy, nhưng dường như Đoạn Minh Dương chưa bao giờ nổi giận, ít nhất là bên ngoài anh không thấy hắn nổi giận.
Năm xưa trong cuộc điện thoại chia tay đó, anh giận dữ chất vấn Đoạn Minh Dương có phải là lén quay clip rồi không, có phải là đầu quân cho nhà họ Đoạn sau lưng anh rồi không, Đoạn Minh Dương toàn bộ đều thừa nhận hết. Nháy mắt sự tuyệt vọng ập tới như là đất trời đổ sập xuống, tình yêu tràn ngập trong lòng ngực liền tan biến sạch sẽ, trái tim giống như là bị dìm vào trong biển nước lạnh lẽo, không ngừng chìm xuống dưới.
Anh cố gắng chống đỡ chút tự tôn còn sót lại, dùng tốc độ nhanh nhất để che đi sự run rẩy trong giọng nói, anh tức đến hoa mắt, lời nói khó nghe gì cũng chửi ra được.
Chửi xong, anh liền trực tiếp cúp điện thoại, vứt sim đi, yếu đuối đến mức không dám nghe thêm bất kì câu nào nữa.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, anh cũng tưởng là Đoạn Minh Dương sẽ quay lại tìm anh, trả thù cũng được mà giải thích cũng được, ít nhiều cũng phải có một khoảnh khắc kết thúc.
Nhưng mà không hề.
Anh đơn phương bắt đầu cuộc theo đuổi dài lê thê, rồi lại đơn phương kết thúc một vở kịch khôi hài hoang đường khiến cho trái tim tan nát này, cuộc điện thoại đó vậy mà lại trở thành sự kết thúc giữa hai người.
Trong suốt năm năm đó Đoạn Minh Dương không hề có một tin tức gì, giống như là hắn đã hoàn toàn quên mất anh rồi vậy.
Hoặc là nói rằng, dường như là trước giờ hắn chưa từng xem trọng anh.
Lợi dụng xong rồi, thì vứt bỏ thôi.
Ai lại đi để ý những tiếng động phát ra khi đi vứt rác chứ.
Cho nên là cho dù anh chửi dữ đến mức nào, có lẽ Đoạn Minh Dương cũng sẽ không quan tâm đâu. Nếu như hắn thật sự đến báo thù, vậy thì ngoài việc tự phỉ nhổ mình mắt mù tim mù ra, anh còn có thể làm gì được nữa chứ? Ai bảo anh đi trêu ghẹo đối phương trước làm gì.
"Rè rè!" Di động trên bàn run lên một chút, Lê Lạc thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn một cái, là tin nhắn La Bằng gửi đến.
[Hẹn giúp cậu rồi, tuần sau cũng may là Zark sẽ đến Trung Quốc, có thể ăn một bữa cơm với cậu.]
Cũng coi như là có chút tin tốt rồi. Lê Lạc cầm lấy điện thoại huơ huơ trước mặt Giang Lưu Thâm, nhướn mày nói:
"Chúc tôi thành công đi."
Nếu như không thành công, có lẽ thật sự chỉ đành nghe theo ý trời mà thôi.