Chương 30: "Cũng có liên quan đến chuyện của ba cậu."
Cuộc cãi vã này khiến cho cả người anh nóng giận tựa như một con lũ chuẩn bị bùng phát, mực nước dâng cực nhanh nhưng hạ xuống lại rất lâu, Lê Lạc bỏ hẳn ba ngày ở nhà mới chịu bước mình ra khỏi nhà.
Trong quãng thời gian đó, Lâm Trừng đi tham gia show tổng hợp có gọi đến một lần, lo lắng hỏi rốt cuộc giữa anh và Đoạn Minh Dương xảy ra chuyện gì, lựa chọn từ ngữ cẩn thận, giống như là cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi, lờ mờ có ý khuyên hai người làm hòa.
Để cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy, tám tuổi lo lắng, quả thực là có chút mất mặt. Sau khi Lê Lạc gọi điện xong, liền giang tay giang chân mà nằm ngửa ra trên giường lớn, nhìn chằm chằm trần nhà trắng trơn rất lâu, mãi cho đến khi những suy nghĩ rối loạn trong đầu trở nên trắng xóa, anh mới đứng dậy đi tắm nước lạnh rồi đến công ty một chuyến.
Sống thì vẫn phải sống, ba anh còn phải cứu. Thế giới của người trưởng thành đâu có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện nản lòng thoái chí chứ, cho dù là không bằng lòng đi chăng nữa, có lúc bất đắc dĩ vẫn phải ép buộc mình cúi đầu.
Nhưng mà cho dù có bất đắc dĩ đến mức nào, cũng phải có giới hạn, những hành vi cố ý thăm dò như vậy của Đoạn Minh Dương đã chạm đến giới hạn nhẫn nhịn của anh một cách nghiêm trọng. Anh thà là để mình phí thêm chút công sức, cũng không muốn ép buộc cầu toàn nữa.
Huống hồ gì Đoạn Minh Dương bị anh trả treo một cách gắt gao như vậy, không tới gây phiền phức cho anh là đã tốt lắm rồi, còn mong hắn giúp anh? Không cần nghĩ cũng biết xác suất đó là cực thấp.
Sau chuyện đó anh cũng tự ngẫm lại, có lẽ là anh không nên xúc động như vậy, nhưng tính anh vốn là thế, nóng lên rồi không khống chế được chính mình, hối hận thì cũng chẳng làm được gì, không bằng là vực dậy tinh thần đi tìm đối sách còn hơn.
Đến công ty, toàn thể nhân viên đang họp, Kim Nhân và Đặng Lương cũng ở đó. Sau khi tan họp, La Bằng dẫn hai người họ về phòng làm việc, bất thình lình nhìn thấy có người đang ngồi bên trong đợi, anh ta khá là bất ngờ: "Chà, là cơn gió nào thổi tổ tông của chúng ta đến đây vậy?"
Lê Lạc ngồi xuống ghế sofa: "Đừng có mà móc tôi, một nhân viên ưu tú như tôi đây, đương nhiên là đến để làm việc rồi."
"Người khác nói câu này còn được, cậu? Có lần nào mà chẳng phải là bọn tôi nâng công việc đến trước mặt cậu năn nỉ cậu làm việc chứ?"
Lê Lạc cười cười: "Gần đây bên trên có phân công việc gì không?"
"Chuyện này thì cậu phải hỏi Kim Nhân rồi, công việc bây giờ của cậu là do anh ta phụ trách, người bàn giao trực tiếp là ông chủ lớn, tôi không dám nhúng tay vào đâu." La Bằng nói, "Xem ra ông chủ lớn khá là coi trọng cậu nhỉ? Sao trước kia lại muốn phong sát cậu? Có phải là hai người trước kia có khúc mắc gì không, bây giờ xóa bỏ hiềm khích rồi à?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, người ta đột nhiên phát hiện ra giá trị của tôi mà thôi." Lê Lạc tùy tiện đáp qua loa, nhìn về phía Kim Nhân: "Bên trên đã sắp xếp công việc sắp tới của tôi chưa?"
Kim Nhân không thèm nhìn cuốn sổ vẫn luôn như hình với bóng của anh ta, mà trả lời trực tiếp: "Không có."
"Không có chút nào luôn sao?"
"Ừm. Trừ việc tuyên truyền cho bộ phim mới đã sắp sẵn ra, tháng này không có sắp xếp bất kì lịch trình nào cho anh cả." Kim Nhân ngập ngừng, hiếm khi thấy anh ta nhíu mày lại, "Chuyện này tôi cũng có chút thắc mắc, lịch trình làm việc thoải mái nhàn nhã như vậy không thích hợp với nghệ sĩ đang trong giai đoạn giá trị không ngừng tăng cao, trước kia Giám đốc Đoạn cũng theo dõi rất sát sao, nhưng mấy ngày nay đột nhiên không theo dõi nữa, để tôi tự mình sắp xếp."
Lê Lạc: "Hóa ra lịch trình dày đặc trước kia của tôi là do hắn sắp xếp à? Quả nhiên là muốn làm cho tôi mệt chết mà."
La Bằng vừa nghe thấy anh nói xấu ông chủ lớn như vậy trước mặt người mà ông chủ lớn phái đến, vội vàng cứu chữa: "Đừng nói như vậy mà, Giám đốc Đoạn cũng là vì sự phát triển của cậu, người ta muốn còn không nhận được sự quan tâm như vậy đâu."
Lê Lạc nhướn mày: "Vậy bây giờ hắn không quản tôi nữa, có phải thể hiện rõ là hắn không quan tâm tôi nữa không?"
"Cũng không thể nói như vậy được, có lẽ là gần đây ông chủ lớn bận quá thì sao?" La Bằng vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện, "Không sao, cậu hoàn thành hết những công việc còn dang dở trước đi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải là nửa năm sau còn có một bộ phim cổ trang sắp phải quay sao? Đừng để gân cốt bị thương, đến lúc đó treo dây quay phim có khổ lắm nha."
"Được, nghỉ ngơi dưỡng sức." Lê Lạc cười, "Vậy anh giúp tôi làm một chuyện được không?"
La Bằng: "Bảo sao hôm nay cậu lại dễ nói chuyện như vậy, hóa ra là có việc cần nhờ tôi. Nói đi, chuyện gì?"
"Giúp tôi liên hệ ông chủ Zark của nhãn hàng G, tôi muốn gặp ông ấy."
"Hả? Hoạt động của nhãn hàng kết thúc cũng được một khoảng thời gian rồi, cậu gặp ông ấy làm gì?"
"Lần trước gặp quá vội, không nói được mấy câu, mấy ngày nay vừa hay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên muốn hẹn ông ấy ăn bữa cơm nói chuyện phiếm, anh giúp tôi dẫn mối bắc cầu đi."
"Cuối cùng cậu cũng biết thắt chặt cảm tình với kim chủ khác rồi sao?" Đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, La Bằng đồng ý: "Được, tôi đi nói chuyện với người phụ trách trong nước của họ một tiếng. Tuy là người ta trăm công ngàn việc, nhưng mà thời gian ăn một bữa cơm với người đại ngôn chắc là vẫn có."
"Cám ơn nhá ông La."
"Đừng cám ơn quá sớm, nếu như tôi đã giúp cậu một việc, cậu cũng giúp tôi một việc nhỏ đi?"
"Hử?"
"He he..." La Bằng cười rất là nịnh nọt, "Tổ tông, cái đó, phim mới của cậu sắp chiếu rồi..."
Lê Lạc hiểu ra: "Tạo tin đồn?"
Bộ phim ngôn tình trường học được anh diễn đợt trước, không có logic chỉ có ngọt ngào, tình tiết cũ mèm là nam khôi đẹp trai yêu cô sinh viên bình thường. Có điều lúc tung poster và trailer ra vẫn hot không ít, nhan sắc cao vĩnh viễn luôn được người xem yêu thích, huống hồ gì khả năng diễn xuất của mấy diễn viên đều không bị chê mấy, nếu như không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ là một trong bộ phim hot.
Nữ chính của phim này là một trong số những tiểu hoa thế hệ mới Lưu Vũ Yên, là kiểu con gái nhà hàng xóm, ngây thơ mang theo chút đáng yêu, là kiểu tình đầu trong mắt không ít người xem nam. Trước kia Lê Lạc từng hợp tác với cô một lần, ấn tượng cũng không tệ, là một cô gái có chừng mực biết tiến biết lùi. Không giống như Triệu San San, nhập vai quá sâu vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn hẳn.
La Bằng dựng ngón tay cái lên: "Không hổ là tổ tông, quen đường quen lối."
Lê Lạc: "Nếu là cô ấy thì tôi ok, mấy ngày nữa gọi cô ấy đến nhà tôi."
Đặng Lương rõ ràng là nghĩ bậy, cậu kinh ngạc: "Hả?! Anh Lạc, anh..."
"Tôi cái gì? Cậu cũng phải đến, còn cả Kim Nhân nữa."
Đặng Lương tròn mắt: "Em? Em đến làm gì?"
Lê Lạc chớp chớp mắt một cách bí hiểm, nhấn chữ kì lạ: "Đến "làm" việc đó."
Cũng vì câu nói này mà Đặng Lương lo lắng bất an suốt cả một tuần, ngày nào cũng thử moi thêm chút tin tức từ trong miệng của Lê Lạc, sau đó nài nỉ nói mình vẫn còn là một đứa trẻ trong trắng, không thể nào đối diện với những tình cảnh quá mức kích thích và đáng sợ được, có thể nào đừng gọi cậu đến có được không.
Nhưng Lê Lạc chỉ cười mà không nói gì, một câu anh cũng không đáp. Còn hẹn Lưu Vũ Yên tối gặp trước mặt cậu, trời vừa tối thì liền bắt cậu về nhà y như là chim ưng bắt gà con vậy.
Để bảo đảm là paparazzi chụp được hình hai người họ một mình xuống xe và đi vào trong nhà, Lê Lạc và Lưu Vũ Yên đều tự ngồi xe đi, Đặng Lương và Kim Nhân một tiếng sau mới đến.
Suốt dọc đường Đặng Lương nơm nớp lo sợ, cậu gồng mình đi đến trước cửa lớn của tòa biệt thự, sau khi nhấn chuông cửa thì đi qua đi lại tại chỗ.
"Anh Kim, anh nói xem họ ở bên trong làm gì vậy? Có khi nào chúng ta sẽ thấy những cái không nên thấy không?"
Kim Nhân: "Sẽ không."
"Thật sao? Tốt quá rồi... Thấy anh bình tĩnh như vậy thì em yên tâm rồi, ừm ừm."
"Ý của tôi là." Kim Nhân đẩy gọng mắt kính, "Nếu như anh Lạc gọi chúng ta đến, vậy thì bất kể là chúng ta nhìn thấy cái gì, đều là được cho phép hết, sao lại thấy những thứ không nên thấy chứ?"
Đặng Lương: "... Vậy mà em lại không cách nào phản bác được."
Kim Nhân: "Khách sáo rồi."
Đặng Lương: "..."
"Lạch cạch", cửa sắt bên ngoài tự động mở khóa, Đặng Lương có không tình nguyện đến mức nào đi nữa, cũng chỉ đành đi theo phía sau Kim Nhân mà bước vào trong.
Cửa lớn là Lê Lạc đến mở cho họ, anh ăn mặc chỉnh tề, nhưng mở miệng lại có chút đáng sợ:
"Vào đi, xem thử quá trình mà bọn tôi làm."
Đặng Lương lập tức hoảng sợ mà lắc lắc đầu: "Không không không cần đâu!"
Kim Nhân đáp một tiếng "Vâng" rồi nhấc chân bước vào trong, Đặng Lương không còn cách nào khác, nắm chặt lấy góc áo của Kim Nhân, trốn sau lưng anh ta ló đầu ra, định là một khi nhìn thấy cái gì không nên thấy thì lập tức rụt đầu về, mắt không thấy là tốt nhất.
Ai ngờ đâu ba người đi đến nhà bếp, Lê Lạc kéo cổ áo cậu xách ra phía trước, đồng thời gọi người trong nhà bếp:
"Vũ Yên, đây chính là trợ lí khờ khạo mà tôi nói với cô, cô dạy cậu ấy đi."
Đặng Lương còn chưa kịp che mắt mình lại thì đã nhìn thấy cảnh tượng trong nhà bếp:
Nồi, chén, bát, thau, bột, máy đánh trứng, trái cây cắt thành miếng và Lưu Vũ Yên đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp.
"... Hóa ra là làm bánh kem à!" Đặng Lương cười mếu máo.
Lê Lạc gõ đầu cậu: "Nếu không thì làm gì? Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy hả? Còn không mau nhận cô giáo đi?"
"Cô, cô giáo?"
Lưu Vũ Yên đi đến trước mặt cậu, cười ngọt ngào: "Nghe anh Lạc nói Tiểu Phù là nữ thần của cậu? Tôi dạy cậu làm bánh kem trái cây, đảm bảo cô ấy sẽ thích."
Lê Lạc đứng bên cạnh bổ sung: "Vũ Yên là bạn thân của Tiểu Phù, nghe cô ấy, chắc chắn không sai. Còn không mau cám ơn người ta trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian ra dạy cậu làm bánh?"
Đặng Lương lập tức hiểu ý, đứng thẳng dậy cung kính, nói liến thoắng: "Cám ơn cám ơn cám ơn cám ơn..."
Lưu Vũ Yên: "Không cần khách sáo, đừng nghe anh Lạc nhà cậu nói bậy bạ, tôi rảnh lắm, nếu không thì làm gì có thời gian mà làm mấy chuyện thuộc sở thích như này chứ? Dù sao thì hôm nay cũng phải ở đây ba bốn tiếng đồng hồ, không bằng là kiếm chút chuyện để làm."
Đặng Lương thở hắt ra một hơi, trái tim lên lên xuống xuống của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, bất lực mà nói: "Anh Lạc, lần sau anh phải nói rõ ràng trước nha, đừng dọa em nữa."
Lê Lạc cười xấu xa: "Cuộc sống quá chán, chỉ đành lấy cậu ra làm niềm vui thôi."
Nếu không tìm chút chuyện gì làm để phân tán sự chú ý, khiến cho tâm trạng của bản thân anh vui lên thì anh sẽ bị những chuyện nặng nề kia đè bẹp mất.
Bốn người họ cùng bước vào nhà bếp, phân công rõ ràng, Lưu Vũ Yên chịu trách nhiệm các bước chế biến chủ yếu, Đặng Lương làm phụ bếp, Kim Nhân sẽ cho ý kiến sau khi đối chiếu với công thức. Lê Lạc thì dựa vào khung cửa, chỉ chỉ trỏ trỏ kén cá chọn canh, còn cảm thán một cách khá là gợi đòn: "Sao lại làm bánh trái cây chứ, tôi thích ăn mousse."
Cuối cùng bởi vì quá là phiền, cho nên bị mọi người đồng loạt đuổi ra ngoài.
Anh không có chuyện gì làm, đang suy nghĩ xem có nên chơi một ván game không thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Ai vậy——" Anh kéo dài âm, lười biếng mà chạy ra mở cửa. Khu biệt thự mà anh ở vấn đề bảo an khá là nghiêm khắc, paparazzi tuyệt đối không thể vào trong, cho nên nếu được bảo vệ trực tiếp cho vào trong thì chắc chắn là người quen, không cần lo có người lạ đột nhập vào.
Cho dù là thế, Lê Lạc cũng không ngờ rằng, người đến lại là Giang Lưu Thâm.
"Chà, Giang thiếu gia, khách hiếm khách hiếm! Mời ngài vào trong, có chuyện gì mà ngài lại đến tệ xá vậy?"
Hai người họ mỗi lần gặp nhau đều sẽ xóc xỉa nhau, Giang Lưu Thâm lại là một Ảnh đế bụng đầy những lời cợt nhả, cho nên khi nói chuyện cũng câu nào ra câu nấy y chang như học thoại vậy:
"Khách sáo quá khách sáo quá, tất cả chỉ là tiện đường, quan tâm đứa con trai nhiều ngày không gặp mà thôi, nhắc nhở kẻ khờ nào đó đừng có ăn lại món cũ, quan trọng nhất là, đến để khoe mẽ bộ dạng của bạn nhỏ đáng yêu nhà tôi thôi."
Giang Lưu Thâm mở màn hình khóa điện thoại ra, cho anh xem ảnh nền: "Sao, đáng yêu không?"
Đập vào mắt là một tấm hình giường chiếu, nhưng đáng tiếc lại không phải là hình giường chiếu giật gân.
Một thanh niên đang ngủ ngon lành giữa tấm chăn trắng tinh và ga giường, tóc phồng phồng, lông mi cong vút, giữa đầu mày có chút lạnh, nhưng nhiều hơn là sự đơn thuần và sạch sẽ, khiến cho người khác nhìn vào sẽ bất giác mà thở chậm lại, hạ thấp giọng xuống, chỉ sợ phá vỡ giấc mộng đẹp của người trong ảnh.
"Lúc trước nói là thích người đẹp ngực to mà, Giang thiếu gia?" Lê Lạc mỉa mai hắn, "Xin hỏi những ngày tháng chúng ta cùng uống rượu và tán gái năm xưa đều là cậu nhẫn nhịn chịu đựng mà giả vờ hả? Tủi thân cho cậu quá."
Giang Lưu Thâm không cho là vậy: "Tôi không nói dối mà, bây giờ vẫn thích ngực to, nhưng mà cậu bảo tôi sờ, thì tôi chỉ muốn sờ bạn nhỏ mềm mại nhà tôi thôi."
Lê Lạc nhướn mày: "Mềm đến thế thật à? Vậy để cho tôi cũng sờ một chút nha?"
"Cút." Giang Lưu Thâm giận mắng, "Cậu dám đụng vào cậu ấy thì tôi sẽ dạy dỗ cậu ấy đến mức thấy cậu là né."
"Sao lại trừng phạt cậu ấy?"
"Tình thú mà thôi, kiểu người EQ thấp như cậu sao mà hiểu được."
Lê Lạc cười cợt: "Cầm thú nha Giang thiếu gia, vấy bẩn tiểu thiên sứ của mọi người, cậu chờ fan ma ma của Hạ Hy Ải đến xử tội cậu đi."
Giang Lưu Thâm tiện tay lấy một đôi dép lê như là trong nhà mình: "So với việc quan tâm tôi, quan tâm chính cậu trước đi, tôi nói cho cậu biết... Ể? Sao chỗ này cậu có nhiều giày quá vậy? Còn ai đến nữa hả?"
"Bạn bè mà thôi." Nhắc đến chuyện này, Lê Lạc đột nhiên nhớ ra, "Lúc cậu vào khu này có bị chụp không?"
Giang Lưu Thâm nhún vai: "Chỉ cần là tôi không cố gắng giả trang để che giấu sao mà không chụp cho được? Cái này mà cũng phải hỏi sao?"
Lê Lạc cười gian xảo: "Vậy no.1 hotsearch hôm nay sẽ thú vị lắm đây."
"Ý gì?"
"Không có gì, khi nãy cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"
Giang Lưu Thâm đi mấy bước vào trong nhà, nghe thấy trong nhà bếp có tiếng nói chuyện, liền không đi về phía trước nữa, mà đứng tại cửa, đột nhiên hắn thu lại nụ cười tùy tiện mọi khi, nghiêm chỉnh mà nói:
"Tôi tống Triệu Kiến Hoa vào tù rồi, cậu biết chuyện này chứ?"
"Biết, tôi còn biết ông ta và Đoạn Hưng Diệp có liên quan đến nhau nữa, sao, ông ta chịu khai ra hả?"
"Không chỉ mình chuyện đó."
Giang Lưu Thâm trầm giọng nói:
"Cũng có liên quan đến chuyện của ba cậu."
Trong quãng thời gian đó, Lâm Trừng đi tham gia show tổng hợp có gọi đến một lần, lo lắng hỏi rốt cuộc giữa anh và Đoạn Minh Dương xảy ra chuyện gì, lựa chọn từ ngữ cẩn thận, giống như là cậu đã suy nghĩ rất lâu rồi, lờ mờ có ý khuyên hai người làm hòa.
Để cho một đứa trẻ nhỏ hơn mình bảy, tám tuổi lo lắng, quả thực là có chút mất mặt. Sau khi Lê Lạc gọi điện xong, liền giang tay giang chân mà nằm ngửa ra trên giường lớn, nhìn chằm chằm trần nhà trắng trơn rất lâu, mãi cho đến khi những suy nghĩ rối loạn trong đầu trở nên trắng xóa, anh mới đứng dậy đi tắm nước lạnh rồi đến công ty một chuyến.
Sống thì vẫn phải sống, ba anh còn phải cứu. Thế giới của người trưởng thành đâu có nhiều thời gian để lãng phí vào chuyện nản lòng thoái chí chứ, cho dù là không bằng lòng đi chăng nữa, có lúc bất đắc dĩ vẫn phải ép buộc mình cúi đầu.
Nhưng mà cho dù có bất đắc dĩ đến mức nào, cũng phải có giới hạn, những hành vi cố ý thăm dò như vậy của Đoạn Minh Dương đã chạm đến giới hạn nhẫn nhịn của anh một cách nghiêm trọng. Anh thà là để mình phí thêm chút công sức, cũng không muốn ép buộc cầu toàn nữa.
Huống hồ gì Đoạn Minh Dương bị anh trả treo một cách gắt gao như vậy, không tới gây phiền phức cho anh là đã tốt lắm rồi, còn mong hắn giúp anh? Không cần nghĩ cũng biết xác suất đó là cực thấp.
Sau chuyện đó anh cũng tự ngẫm lại, có lẽ là anh không nên xúc động như vậy, nhưng tính anh vốn là thế, nóng lên rồi không khống chế được chính mình, hối hận thì cũng chẳng làm được gì, không bằng là vực dậy tinh thần đi tìm đối sách còn hơn.
Đến công ty, toàn thể nhân viên đang họp, Kim Nhân và Đặng Lương cũng ở đó. Sau khi tan họp, La Bằng dẫn hai người họ về phòng làm việc, bất thình lình nhìn thấy có người đang ngồi bên trong đợi, anh ta khá là bất ngờ: "Chà, là cơn gió nào thổi tổ tông của chúng ta đến đây vậy?"
Lê Lạc ngồi xuống ghế sofa: "Đừng có mà móc tôi, một nhân viên ưu tú như tôi đây, đương nhiên là đến để làm việc rồi."
"Người khác nói câu này còn được, cậu? Có lần nào mà chẳng phải là bọn tôi nâng công việc đến trước mặt cậu năn nỉ cậu làm việc chứ?"
Lê Lạc cười cười: "Gần đây bên trên có phân công việc gì không?"
"Chuyện này thì cậu phải hỏi Kim Nhân rồi, công việc bây giờ của cậu là do anh ta phụ trách, người bàn giao trực tiếp là ông chủ lớn, tôi không dám nhúng tay vào đâu." La Bằng nói, "Xem ra ông chủ lớn khá là coi trọng cậu nhỉ? Sao trước kia lại muốn phong sát cậu? Có phải là hai người trước kia có khúc mắc gì không, bây giờ xóa bỏ hiềm khích rồi à?"
"Anh nghĩ nhiều rồi, người ta đột nhiên phát hiện ra giá trị của tôi mà thôi." Lê Lạc tùy tiện đáp qua loa, nhìn về phía Kim Nhân: "Bên trên đã sắp xếp công việc sắp tới của tôi chưa?"
Kim Nhân không thèm nhìn cuốn sổ vẫn luôn như hình với bóng của anh ta, mà trả lời trực tiếp: "Không có."
"Không có chút nào luôn sao?"
"Ừm. Trừ việc tuyên truyền cho bộ phim mới đã sắp sẵn ra, tháng này không có sắp xếp bất kì lịch trình nào cho anh cả." Kim Nhân ngập ngừng, hiếm khi thấy anh ta nhíu mày lại, "Chuyện này tôi cũng có chút thắc mắc, lịch trình làm việc thoải mái nhàn nhã như vậy không thích hợp với nghệ sĩ đang trong giai đoạn giá trị không ngừng tăng cao, trước kia Giám đốc Đoạn cũng theo dõi rất sát sao, nhưng mấy ngày nay đột nhiên không theo dõi nữa, để tôi tự mình sắp xếp."
Lê Lạc: "Hóa ra lịch trình dày đặc trước kia của tôi là do hắn sắp xếp à? Quả nhiên là muốn làm cho tôi mệt chết mà."
La Bằng vừa nghe thấy anh nói xấu ông chủ lớn như vậy trước mặt người mà ông chủ lớn phái đến, vội vàng cứu chữa: "Đừng nói như vậy mà, Giám đốc Đoạn cũng là vì sự phát triển của cậu, người ta muốn còn không nhận được sự quan tâm như vậy đâu."
Lê Lạc nhướn mày: "Vậy bây giờ hắn không quản tôi nữa, có phải thể hiện rõ là hắn không quan tâm tôi nữa không?"
"Cũng không thể nói như vậy được, có lẽ là gần đây ông chủ lớn bận quá thì sao?" La Bằng vội vàng chuyển chủ đề nói chuyện, "Không sao, cậu hoàn thành hết những công việc còn dang dở trước đi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi dưỡng sức, không phải là nửa năm sau còn có một bộ phim cổ trang sắp phải quay sao? Đừng để gân cốt bị thương, đến lúc đó treo dây quay phim có khổ lắm nha."
"Được, nghỉ ngơi dưỡng sức." Lê Lạc cười, "Vậy anh giúp tôi làm một chuyện được không?"
La Bằng: "Bảo sao hôm nay cậu lại dễ nói chuyện như vậy, hóa ra là có việc cần nhờ tôi. Nói đi, chuyện gì?"
"Giúp tôi liên hệ ông chủ Zark của nhãn hàng G, tôi muốn gặp ông ấy."
"Hả? Hoạt động của nhãn hàng kết thúc cũng được một khoảng thời gian rồi, cậu gặp ông ấy làm gì?"
"Lần trước gặp quá vội, không nói được mấy câu, mấy ngày nay vừa hay rảnh rỗi không có chuyện gì làm, nên muốn hẹn ông ấy ăn bữa cơm nói chuyện phiếm, anh giúp tôi dẫn mối bắc cầu đi."
"Cuối cùng cậu cũng biết thắt chặt cảm tình với kim chủ khác rồi sao?" Đây cũng không phải là chuyện khó khăn gì, La Bằng đồng ý: "Được, tôi đi nói chuyện với người phụ trách trong nước của họ một tiếng. Tuy là người ta trăm công ngàn việc, nhưng mà thời gian ăn một bữa cơm với người đại ngôn chắc là vẫn có."
"Cám ơn nhá ông La."
"Đừng cám ơn quá sớm, nếu như tôi đã giúp cậu một việc, cậu cũng giúp tôi một việc nhỏ đi?"
"Hử?"
"He he..." La Bằng cười rất là nịnh nọt, "Tổ tông, cái đó, phim mới của cậu sắp chiếu rồi..."
Lê Lạc hiểu ra: "Tạo tin đồn?"
Bộ phim ngôn tình trường học được anh diễn đợt trước, không có logic chỉ có ngọt ngào, tình tiết cũ mèm là nam khôi đẹp trai yêu cô sinh viên bình thường. Có điều lúc tung poster và trailer ra vẫn hot không ít, nhan sắc cao vĩnh viễn luôn được người xem yêu thích, huống hồ gì khả năng diễn xuất của mấy diễn viên đều không bị chê mấy, nếu như không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ là một trong bộ phim hot.
Nữ chính của phim này là một trong số những tiểu hoa thế hệ mới Lưu Vũ Yên, là kiểu con gái nhà hàng xóm, ngây thơ mang theo chút đáng yêu, là kiểu tình đầu trong mắt không ít người xem nam. Trước kia Lê Lạc từng hợp tác với cô một lần, ấn tượng cũng không tệ, là một cô gái có chừng mực biết tiến biết lùi. Không giống như Triệu San San, nhập vai quá sâu vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn hẳn.
La Bằng dựng ngón tay cái lên: "Không hổ là tổ tông, quen đường quen lối."
Lê Lạc: "Nếu là cô ấy thì tôi ok, mấy ngày nữa gọi cô ấy đến nhà tôi."
Đặng Lương rõ ràng là nghĩ bậy, cậu kinh ngạc: "Hả?! Anh Lạc, anh..."
"Tôi cái gì? Cậu cũng phải đến, còn cả Kim Nhân nữa."
Đặng Lương tròn mắt: "Em? Em đến làm gì?"
Lê Lạc chớp chớp mắt một cách bí hiểm, nhấn chữ kì lạ: "Đến "làm" việc đó."
Cũng vì câu nói này mà Đặng Lương lo lắng bất an suốt cả một tuần, ngày nào cũng thử moi thêm chút tin tức từ trong miệng của Lê Lạc, sau đó nài nỉ nói mình vẫn còn là một đứa trẻ trong trắng, không thể nào đối diện với những tình cảnh quá mức kích thích và đáng sợ được, có thể nào đừng gọi cậu đến có được không.
Nhưng Lê Lạc chỉ cười mà không nói gì, một câu anh cũng không đáp. Còn hẹn Lưu Vũ Yên tối gặp trước mặt cậu, trời vừa tối thì liền bắt cậu về nhà y như là chim ưng bắt gà con vậy.
Để bảo đảm là paparazzi chụp được hình hai người họ một mình xuống xe và đi vào trong nhà, Lê Lạc và Lưu Vũ Yên đều tự ngồi xe đi, Đặng Lương và Kim Nhân một tiếng sau mới đến.
Suốt dọc đường Đặng Lương nơm nớp lo sợ, cậu gồng mình đi đến trước cửa lớn của tòa biệt thự, sau khi nhấn chuông cửa thì đi qua đi lại tại chỗ.
"Anh Kim, anh nói xem họ ở bên trong làm gì vậy? Có khi nào chúng ta sẽ thấy những cái không nên thấy không?"
Kim Nhân: "Sẽ không."
"Thật sao? Tốt quá rồi... Thấy anh bình tĩnh như vậy thì em yên tâm rồi, ừm ừm."
"Ý của tôi là." Kim Nhân đẩy gọng mắt kính, "Nếu như anh Lạc gọi chúng ta đến, vậy thì bất kể là chúng ta nhìn thấy cái gì, đều là được cho phép hết, sao lại thấy những thứ không nên thấy chứ?"
Đặng Lương: "... Vậy mà em lại không cách nào phản bác được."
Kim Nhân: "Khách sáo rồi."
Đặng Lương: "..."
"Lạch cạch", cửa sắt bên ngoài tự động mở khóa, Đặng Lương có không tình nguyện đến mức nào đi nữa, cũng chỉ đành đi theo phía sau Kim Nhân mà bước vào trong.
Cửa lớn là Lê Lạc đến mở cho họ, anh ăn mặc chỉnh tề, nhưng mở miệng lại có chút đáng sợ:
"Vào đi, xem thử quá trình mà bọn tôi làm."
Đặng Lương lập tức hoảng sợ mà lắc lắc đầu: "Không không không cần đâu!"
Kim Nhân đáp một tiếng "Vâng" rồi nhấc chân bước vào trong, Đặng Lương không còn cách nào khác, nắm chặt lấy góc áo của Kim Nhân, trốn sau lưng anh ta ló đầu ra, định là một khi nhìn thấy cái gì không nên thấy thì lập tức rụt đầu về, mắt không thấy là tốt nhất.
Ai ngờ đâu ba người đi đến nhà bếp, Lê Lạc kéo cổ áo cậu xách ra phía trước, đồng thời gọi người trong nhà bếp:
"Vũ Yên, đây chính là trợ lí khờ khạo mà tôi nói với cô, cô dạy cậu ấy đi."
Đặng Lương còn chưa kịp che mắt mình lại thì đã nhìn thấy cảnh tượng trong nhà bếp:
Nồi, chén, bát, thau, bột, máy đánh trứng, trái cây cắt thành miếng và Lưu Vũ Yên đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp.
"... Hóa ra là làm bánh kem à!" Đặng Lương cười mếu máo.
Lê Lạc gõ đầu cậu: "Nếu không thì làm gì? Trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy hả? Còn không mau nhận cô giáo đi?"
"Cô, cô giáo?"
Lưu Vũ Yên đi đến trước mặt cậu, cười ngọt ngào: "Nghe anh Lạc nói Tiểu Phù là nữ thần của cậu? Tôi dạy cậu làm bánh kem trái cây, đảm bảo cô ấy sẽ thích."
Lê Lạc đứng bên cạnh bổ sung: "Vũ Yên là bạn thân của Tiểu Phù, nghe cô ấy, chắc chắn không sai. Còn không mau cám ơn người ta trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian ra dạy cậu làm bánh?"
Đặng Lương lập tức hiểu ý, đứng thẳng dậy cung kính, nói liến thoắng: "Cám ơn cám ơn cám ơn cám ơn..."
Lưu Vũ Yên: "Không cần khách sáo, đừng nghe anh Lạc nhà cậu nói bậy bạ, tôi rảnh lắm, nếu không thì làm gì có thời gian mà làm mấy chuyện thuộc sở thích như này chứ? Dù sao thì hôm nay cũng phải ở đây ba bốn tiếng đồng hồ, không bằng là kiếm chút chuyện để làm."
Đặng Lương thở hắt ra một hơi, trái tim lên lên xuống xuống của cậu cuối cùng cũng được thả lỏng, bất lực mà nói: "Anh Lạc, lần sau anh phải nói rõ ràng trước nha, đừng dọa em nữa."
Lê Lạc cười xấu xa: "Cuộc sống quá chán, chỉ đành lấy cậu ra làm niềm vui thôi."
Nếu không tìm chút chuyện gì làm để phân tán sự chú ý, khiến cho tâm trạng của bản thân anh vui lên thì anh sẽ bị những chuyện nặng nề kia đè bẹp mất.
Bốn người họ cùng bước vào nhà bếp, phân công rõ ràng, Lưu Vũ Yên chịu trách nhiệm các bước chế biến chủ yếu, Đặng Lương làm phụ bếp, Kim Nhân sẽ cho ý kiến sau khi đối chiếu với công thức. Lê Lạc thì dựa vào khung cửa, chỉ chỉ trỏ trỏ kén cá chọn canh, còn cảm thán một cách khá là gợi đòn: "Sao lại làm bánh trái cây chứ, tôi thích ăn mousse."
Cuối cùng bởi vì quá là phiền, cho nên bị mọi người đồng loạt đuổi ra ngoài.
Anh không có chuyện gì làm, đang suy nghĩ xem có nên chơi một ván game không thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Ai vậy——" Anh kéo dài âm, lười biếng mà chạy ra mở cửa. Khu biệt thự mà anh ở vấn đề bảo an khá là nghiêm khắc, paparazzi tuyệt đối không thể vào trong, cho nên nếu được bảo vệ trực tiếp cho vào trong thì chắc chắn là người quen, không cần lo có người lạ đột nhập vào.
Cho dù là thế, Lê Lạc cũng không ngờ rằng, người đến lại là Giang Lưu Thâm.
"Chà, Giang thiếu gia, khách hiếm khách hiếm! Mời ngài vào trong, có chuyện gì mà ngài lại đến tệ xá vậy?"
Hai người họ mỗi lần gặp nhau đều sẽ xóc xỉa nhau, Giang Lưu Thâm lại là một Ảnh đế bụng đầy những lời cợt nhả, cho nên khi nói chuyện cũng câu nào ra câu nấy y chang như học thoại vậy:
"Khách sáo quá khách sáo quá, tất cả chỉ là tiện đường, quan tâm đứa con trai nhiều ngày không gặp mà thôi, nhắc nhở kẻ khờ nào đó đừng có ăn lại món cũ, quan trọng nhất là, đến để khoe mẽ bộ dạng của bạn nhỏ đáng yêu nhà tôi thôi."
Giang Lưu Thâm mở màn hình khóa điện thoại ra, cho anh xem ảnh nền: "Sao, đáng yêu không?"
Đập vào mắt là một tấm hình giường chiếu, nhưng đáng tiếc lại không phải là hình giường chiếu giật gân.
Một thanh niên đang ngủ ngon lành giữa tấm chăn trắng tinh và ga giường, tóc phồng phồng, lông mi cong vút, giữa đầu mày có chút lạnh, nhưng nhiều hơn là sự đơn thuần và sạch sẽ, khiến cho người khác nhìn vào sẽ bất giác mà thở chậm lại, hạ thấp giọng xuống, chỉ sợ phá vỡ giấc mộng đẹp của người trong ảnh.
"Lúc trước nói là thích người đẹp ngực to mà, Giang thiếu gia?" Lê Lạc mỉa mai hắn, "Xin hỏi những ngày tháng chúng ta cùng uống rượu và tán gái năm xưa đều là cậu nhẫn nhịn chịu đựng mà giả vờ hả? Tủi thân cho cậu quá."
Giang Lưu Thâm không cho là vậy: "Tôi không nói dối mà, bây giờ vẫn thích ngực to, nhưng mà cậu bảo tôi sờ, thì tôi chỉ muốn sờ bạn nhỏ mềm mại nhà tôi thôi."
Lê Lạc nhướn mày: "Mềm đến thế thật à? Vậy để cho tôi cũng sờ một chút nha?"
"Cút." Giang Lưu Thâm giận mắng, "Cậu dám đụng vào cậu ấy thì tôi sẽ dạy dỗ cậu ấy đến mức thấy cậu là né."
"Sao lại trừng phạt cậu ấy?"
"Tình thú mà thôi, kiểu người EQ thấp như cậu sao mà hiểu được."
Lê Lạc cười cợt: "Cầm thú nha Giang thiếu gia, vấy bẩn tiểu thiên sứ của mọi người, cậu chờ fan ma ma của Hạ Hy Ải đến xử tội cậu đi."
Giang Lưu Thâm tiện tay lấy một đôi dép lê như là trong nhà mình: "So với việc quan tâm tôi, quan tâm chính cậu trước đi, tôi nói cho cậu biết... Ể? Sao chỗ này cậu có nhiều giày quá vậy? Còn ai đến nữa hả?"
"Bạn bè mà thôi." Nhắc đến chuyện này, Lê Lạc đột nhiên nhớ ra, "Lúc cậu vào khu này có bị chụp không?"
Giang Lưu Thâm nhún vai: "Chỉ cần là tôi không cố gắng giả trang để che giấu sao mà không chụp cho được? Cái này mà cũng phải hỏi sao?"
Lê Lạc cười gian xảo: "Vậy no.1 hotsearch hôm nay sẽ thú vị lắm đây."
"Ý gì?"
"Không có gì, khi nãy cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"
Giang Lưu Thâm đi mấy bước vào trong nhà, nghe thấy trong nhà bếp có tiếng nói chuyện, liền không đi về phía trước nữa, mà đứng tại cửa, đột nhiên hắn thu lại nụ cười tùy tiện mọi khi, nghiêm chỉnh mà nói:
"Tôi tống Triệu Kiến Hoa vào tù rồi, cậu biết chuyện này chứ?"
"Biết, tôi còn biết ông ta và Đoạn Hưng Diệp có liên quan đến nhau nữa, sao, ông ta chịu khai ra hả?"
"Không chỉ mình chuyện đó."
Giang Lưu Thâm trầm giọng nói:
"Cũng có liên quan đến chuyện của ba cậu."