Chương 44: Khôi phục hiện trường vụ án
Trans: Khánh Khánh
Lời vừa dứt, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, thế giới dường như dừng lại.
Hai bát canh cá trong tay Thẩm Tấn vẫn đang tỏa nhiệt, hơi nước bốc lên, bao phủ ở giữa, như thêm một tấm lọc mờ ảo.
Thu Tuỳ thần sắc thong dong, bình tĩnh đón lấy ánh mắt Thẩm Tấn, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một nghi thức chào hỏi bình thường.
Ngoài ra, không có gì bất kì sự tình dư thừa nào xảy ra.
Thẩm Tấn nhìn thẳng người trước mặt, một lúc sau, lông mi khẽ động, vô thức giơ tay phải lên chạm vào nơi vừa mới được chạm nhẹ vào cách đây không lâu.
Nhưng lúc giơ tay lên, anh mới nhớ ra mình đang cầm bát canh cá nóng hổi trên tay phải.
Thu Tuỳ chớp mắt, nhận lấy chiếc bát sứ trắng từ tay phải: "Quà năm mới của anh? Cảm ơn."
Cô hơi hướng vào trong, ra hiệu Thẩm Tấn tiến vào: "Mời vào."
Thẩm Tấn không nói lời nào, ánh mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng rơi vào trên lưng Thu Tùy, đột nhiên mỉm cười.
Anh nhếch khóe môi, như thể cuối cùng cũng phản ứng, bắt đầu cử động động.
Thẩm Tấn nhẹ nhàng đóng cửa lại, tay trái cầm một bát canh cá khác, đi theo Thu Tuỳ vào cửa.
Anh đặt canh cá trên tay lên bàn ăn trong phòng, uể oải ngồi trên ghế sô pha, thần sách trên cao nhìn xuống Thu Tuỳ đang ngồi uống canh cá ở bên kia.
Thu Tuỳ uống canh cá với vẻ mặt nghiêm túc như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tấn lạnh lùng liếc nhìn Thu Tùy, người đang không để ý tới anh một lúc, mới nói: "Này."
Thu Tùy ngẩng đầu liếc anh một cái: "Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, uống canh cá mới là chuyện quan trọng trước mắt."
Thẩm Tấn: "..."
Năm phút sau, Thu Tuỳ ăn xong bát canh cá trước mặt.
Cô chậm rãi lấy chiếc khăn giấy trên bàn ăn ra lau miệng, động tác không chút hoảng loạn.
Nhìn thấy cô ăn xong canh cá, Thẩm Tấn đột nhiên khom người, vươn ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn trước mặt Thu Tùy: "Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cách chào hỏi như vậy."
Thu Tùy chớp mắt, bình tĩnh ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa.
Đẩy chiếc bát trống rỗng trước mặt ra, Thu Tuỳ ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt phượng đầy ẩn ý trước mặt.
Bàn ăn trong nhà nghỉ này không cao lắm, Thu Tùy chỉ có thể khoanh chân ngồi trên mặt đất đắp chăn dày, Thẩm Tấn cúi người đặt tay lên bàn ăn, thân hình cao lớn của anh dễ dàng che khuất thân hình nhỏ nhắn của cô.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức Thu Tuỳ có thể chạm vào má Thẩm Tấn chỉ bằng cách nghiêng người về phía trước một chút.
Thu Tuỳ không thay đổi sắc mặt hỏi: "Cách chào hỏi này rất kỳ quái sao?"
Thẩm Tấn cười lạnh, đưa tay vỗ nhẹ vào một chỗ nào đó trên má phải của anh, lạnh lùng nói: "Khi cô và một người châu Âu chảo hỏi bằng cách má kề má, cũng sẽ vô tình hôn ở chỗ này?"
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào má phải của Thẩm Tấn, một lúc sau mới lộ ra vẻ hiểu rõ: "Tôi hôn anh à?"
Thẩm Tấn có chút nheo mắt: "Xấu xa như vây?"
Thu Tùy ngơ ngác chớp mắt: "Hả?"
Thẩm Tấn nhẹ nhàng cười lạnh: "Hôn xong không thừa nhận sao?"
Thu Tuỳ âm thầm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Thẩm Tấn nhướn mày, rõ ràng gật đầu: "Ừ, tra nữ* hay nói như vậy."
* mang nghĩa tựa tựa như trap girl
Thu Tuỳ: "..."
Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Tấn, anh hơi cụp mắt xuống, mắt phượng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thái độ lại rất bướng bỉnh, như muốn tìm lời giải thích cho việc mình bị hôn.
Thu Tuỳ chớp mắt, Thẩm Tấn trước mặt đột nhiên trùng lặp với Thẩm Tấn trong ký ức của cô, cô nhớ lại khoảng thời gian sau kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên, Thẩm Tấn đã chọc thủng tờ giấy ngăn cách giữa họ.
Phòng thi tuyển sinh đại học được phân ngẫu nhiên, ngay sau khi tin tức về phòng thi được tung ra, Thu Tuỳ biết cô và Thẩm Tấn được phân vào hai hội đồng thi hoàn toàn khác nhau——
Nói chính xác thì đó là hai trường hoàn toàn khác nhau ở Thượng Hải.
Một ở phía bắc và một ở phía nam.
Bị ngăn cách bởi khoảng cách hàng trăm ngàn dặm.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thu Tuỳ ngồi thẫn thờ bên ngoài sân bóng rổ của trường trong phòng thi.
Thẩm Tấn đã sớm thỏa thuận với cô, sau khi thi xong anh sẽ lái xe đến trường học này tìm cô.
Thu Tuỳ vốn tưởng rằng mình sẽ phải đợi rất lâu, nhưng không ngờ, chỉ trong vòng hai mươi phút, Thẩm Tấn đã vội vàng chạy tới.
Trường học không cho phép đi xe đạp vào, Thu Tuỳ cũng không biết Thẩm Tấn để xe đạp ở đâu, khi anh dừng lại trước mặt cô, Thẩm Tấn vẫn đang thở hổn hển, từ trong ánh mắt ngọn tóc đều lộ ra khí phách hăng hái của thiếu niên.
Sau khi tìm thấy cô, Thẩm Tấn dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tấn ngồi ở bên cạnh, đưa tay chọc vào cánh tay cô.
Thu Tùy quay đầu nhìn anh, đáy lòng mơ hồ có dự cảm sẽ đăng kí học lại.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trải qua vô số bài kiểm tra thử, mọi người đều biết mình sẽ thể hiện như thế nào trong bài thi, dù làm bài biểu hiện như bình thường, phát huy vượt xa bình thường hay biểu hiện bất thường. Kết quả đoán được về cơ bản phải giống tám chín phần kết quả bài kiểm tra cuối cùng.
Thu Tuỳ biết, bởi vì nhà họ Du và Du Nhiễm Nguyệt, cô phát huy thất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học này là không thể nghi ngờ.
Chỉ là cô luôn giỏi che giấu cảm xúc, Thẩm Tấn chưa bao giờ biết bên trong cô sống như thế nào, giờ phút này cũng tự nhiên không thể nhìn thấy sự lơ đãng và thất thần nhất thời của cô.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn nghiêm túc gọi tên cô, sau khi cô quay đầu lại, chậm rãi nói: "Nhìn xem."
Anh đưa tay chạm vào tai chính mình: "Cậu hôn tôi ở đây."
Dừng một chút, Thẩm Tấn đưa tay chỉ vào eo anh: "Cậu cũng ôm ở đây."
Anh cười, ánh mắt rực lửa nhìn cô, đột nhiên cúi đầu xuống, đến gần cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, gần đến mức Thu Tuỳ có thể nhìn thấy rõ ràng từng hạt mồ hôi nhỏ li ti trên mặt Thẩm Tấn, có thể là bởi vì anh đã chạy suốt chặng đường để tìm cô mà có.
Cô nghe thấy giọng nói lười biếng thường ngày của Thẩm Tấn, có chút khẩn trương khó nhận ra: "Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cậu có phải nên chịu trách nhiệm không?"
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ cắn môi dưới, cô muốn nói với Thẩm Tấn, thành tích của cô trong kỳ thi tuyển sinh đại học không bình thường và việc thi lại là điều chắc chắn.
Tuy nhiên, cảm xúc vui mừng của chàng trai trước mặt lại hiện rõ, nhìn vào đôi mắt đen láy và chân thành của anh, Thu Tuỳ đầy uỷ khuất và đột nhiên không muốn nói thêm nữa.
Thu Tuỳ biết ý nghĩa ẩn giấu của những lời đó.
Cô không muốn phá vỡ bầu không khí mà mọi tình cảm mơ hồ sắp bùng phát, cô muốn cùng Thẩm Tấn tay trong tay trải nghiệm nhiều hơn.
Cô không muốn những rắc rối của mình phá hỏng ngày có lẽ là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất đối với chàng trai trước mặt cô trong ba năm trung học.
Thu Tuỳ chớp mắt, không trả lời mà chỉ hỏi: "Thẩm Tấn, nếu tôi phải học lại thì sao?"
Thẩm Tấn khóe môi cứng đờ: "Như thế nào vừa thi xong liền phải học lại? Thi không tốt sao?"
"Không có", Thu Tuỳ lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh phủ nhận, "Chỉ là một giả định."
Thẩm Tấn hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên: "Điều đó không ảnh hưởng việc cậu chịu trách nhiệm, nếu cậu muốn học lại."
Anh dừng lại, vội vàng giải thích: "Ý tôi là, nếu cậu khẳng định sẽ không có vấn đề gì, chỉ là, nếu cậu thật sự muốn học lại, hôm nay cậu vẫn có thể chịu trách nhiệm với tôi."
Thẩm Tấn suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cô, chậm rãi nói: "Không phải chúng ta đã thỏa thuận mỗi đêm giao thừa sẽ cùng nhau xem gala lễ hội mùa xuân sao? Vậy đợi cậu học lại và trúng tuyển vào trường của tôi nhé."
Anh nhướn mày, đột nhiên đến gần cô, giơ tay gõ nhẹ vào tai cô: "Cậu có thể đóng dấu vào chỗ này của tôi."
Bàn ăn lại bị gõ ba lần, Thu Tùy ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của Thẩm Tấn.
"Như thế nào, tra nữ còn chưa nghĩ ra lý do nào tốt?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô không thể bác bỏ việc Thẩm Tấn nhất quyết gọi cô là tra nữ.
Thu Tuỳ mím môi dưới, liếc nhìn một bát súp cá khác cách đó không xa.
Thẩm Tấn còn chưa kịp cử động, điều hòa trong phòng đã được bật ở mức nhiệt độ cao nhất, hơi nóng còn sót lại của bát canh cá vẫn còn đó, lúc này vẫn đang từ từ tỏa ra hơi nóng đậm đặc cùng mùi thơm ngào ngạt.
"Nghĩ kỹ rồi", Thu Tuỳ nói, cầm ly lên uống một ngụm nước, "Nghe tôi giải thích."
Giọng điệu chậm rãi mang dáng vẻ có lệ của một tra nữ.
Thẩm Tấn nhướn mày: "Được, cô nói đi, tôi nghe."
Nói xong, anh định lùi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa.
"Đợi đã, đừng cử động."
Thu Tuỳ lên tiếng ngăn Thẩm Tấn lùi lại.
Cô chớp mắt, chậm rãi đứng dậy: "Lúc hôn anh thật sự là vô ý."
Giọng nói của Thu Tùy rất bình tĩnh, cô từ ngồi dưới đất chuyển sang đứng, Thẩm Tấn đứng ở trước mặt cô, hơi khom người, thậm chí còn gần hơn trước.
"Nếu anh không tin", Thu Tùy nhếch môi, "Vậy tôi chỉ có thể làm phiền anh một lần, giúp anh khôi phục hiện trường vụ án."
Thẩm Tấn sửng sốt.
Thu Tuỳ liếc nhìn má phải mà cô vừa hôn cách đây không lâu, sau đó nhanh chóng kiễng chân lên, tiến về phía trước vài bước, lại đưa tay nhẹ nhàng ôm Thẩm Tấn.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Lần này, má trái của cô áp vào má trái của Thẩm Tấn.
Thời gian trôi qua thật dài, ngay cả tiếng tích tắc trong phòng cũng được phóng đại lên vô số lần.
Một giây sau.
Thu Tuỳ vẫn không rời đi.
Cô chớp mắt và nói với giọng bình tĩnh: "Đây mới là cách chào má kề má thật sự."
Thu Tuỳ cười khúc khích, giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười truyền vào tai trái của Thẩm Tấn.
"Chỉ là", cô bất lực giải thích, "Lúc đến cửa anh đã mang theo hai bát canh cá, không có biện pháp, cá ở hồ Baikal ngon thật, tôi không nhịn được nên chỉ muốn quay đầu lại ngửi mùi canh cá."
Sau khi lời nói rơi xuống, lại là một giây im lặng.
Thu Tuỳ từ từ quay đầu sang trái.
Ánh mắt cô nhìn về bát canh cá trên bàn ăn vẫn còn thơm và nóng như trước, cô chỉ vào bàn ăn, kiên nhẫn giải thích: "Là như thế này đây."
Cùng lúc đó, cô quay đầu sang một bên, đôi môi mềm mại lại lần nữa chạm vào má trái của Thẩm Tấn.
Tiếp theo là một giây im lặng nữa.
Thu Tuỳ cuối cùng cũng lùi ra và rời đi.
Thẩm Tấn đứng yên, yết hầu lăn lăn, chờ Thu Tuỳ buông tay ra, chậm rãi đứng thẳng lên, khinh thường nhìn người trước mặt.
Thu Tuỳ bằng giọng chân thành giải thích: "Tôi vừa khôi phục lại hiện trường vụ án. Anh thấy đấy, đó là vì canh cá hồ Baikal quá thơm nên tôi..."
"Vậy là cô", Thẩm Tấn ngắt lời cô, "hôn tôi lần nữa."
Anh cúi đầu nhìn cô, nói từng chữ một: "Một trái một phải, khá cân xứng."
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn mặt không biểu tình liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể yêu cầu canh cá giải thích được. Chuyện cô hôn tôi đã xảy ra rồi, thủ phạm vẫn là cô. Cô có thể tự mình xem xét, chúng ta giải quyết đi, nếu tôi không hài lòng, chuyện này không thể cho qua được."
Thu Tuỳ có chút khó xử mà nhíu mày.
Cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi thở dài như không còn lựa chọn nào khác.
"Anh nói đúng", Thu Tuỳ tặc lưỡi, ngữ khí buồn rầu, "Nhưng tôi cảm thấy, chỉ hôn hai bên má của anh, cũng không phải là hôn..."
Cô chớp mắt, đưa tay chạm vào môi mình: "Cũng không phải là hôn này, không nghiêm trọng đến mức chịu trách nhiệm."
Thẩm Tấn nhìn cô, trong mắt hiện lên một cảm xúc nguy hiểm: "Có ý gì?"
Thu Tùy nhẹ nhàng an ủi anh: "Đừng kích động, tôi đã nghĩ đến biện pháp giải quyết, này không đang cùng anh thương lượng sao."
Thẩm Tấn khóe môi cong lên lạnh lùng, không nói gì, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ", Thu Tuỳ nói, "Mặc dù một nụ hôn vô tình lên má không phải chịu trách nhiệm, nhưng hẳn vẫn được coi là nội dung trả phí."
Thu Tuỳ mím môi dưới, giọng chân thành nói: "Nếu vậy thì tôi sẽ đưa tiền cho anh."
Thẩm Tấn: "..."
Gương mặt Thẩm Tấn hiện lên chút cảm xúc khó có thể tin được: "Thu Tùy, cô coi tôi như..."
Thu Tùy ngắt lời anh: "Nghe tôi nói."
"Tôi nhớ anh đã thuê một căn nhà ở Bạc Duyệt Loan", Thu Tuỳ nhớ lại, "Giá thuê khá rẻ và anh chỉ tính tiền điện nước."
Thẩm Tấn khóe môi mấp máy: "Có ý gì?"
Thu Tuỳ hơi nghiêng đầu, giọng thành khẩn nói: "Sao anh không cho tôi thuê một căn, mỗi tháng tôi sẽ trả gấp đôi tiền điện nước, tiền điện nước phát sinh sẽ coi như trách nhiệm của tôi, coi như là tôi bồi thường chuyện này"
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc: "Hôn gương mặt này của tôi, chi phí không rẻ đâu."
Thu Tuỳ gật đầu: "Ừ, tôi biết, không phải tôi xin anh trả phí hàng tháng sao?"
Thẩm Tấn dừng vài giây, sau đó lại nói: "Cô hôn tôi hai lần, thời gian trả phải gấp đôi."
Thu Tuỳ: "Đương nhiên rồi."
Thẩm Tấn ánh mắt chăm chú, chậm rãi nói: "Khi giá trị của tôi tăng lên, giá hôn lên má tôi cũng có thể tăng lên."
Anh nhướn mày, vẻ mặt ngạo mạn hỏi: "Vậy, cô định thuê căn nhà ở Bạc Duyệt Loan trong bao lâu?"
Thu Tuỳ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lại ngước mắt nhìn Thẩm Tấn.
"Không phải anh đã nói sao?"
"Nếu như anh không hài lòng, chuyện này không thể cho qua được."
"Vì vậy, tôi chỉ có thể sống ở Bạc Duyệt Loan cho đến ngày anh cho rằng phí bồi thường đã được thanh toán đầy đủ, chuyện này liền kết thúc."
"Nội dung trả phí, trả phí theo đợt, thời gian do anh quyết định."
"Thẩm Tấn, anh cảm thấy thế nào?"
Lời vừa dứt, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, thế giới dường như dừng lại.
Hai bát canh cá trong tay Thẩm Tấn vẫn đang tỏa nhiệt, hơi nước bốc lên, bao phủ ở giữa, như thêm một tấm lọc mờ ảo.
Thu Tuỳ thần sắc thong dong, bình tĩnh đón lấy ánh mắt Thẩm Tấn, như thể chuyện vừa xảy ra chỉ là một nghi thức chào hỏi bình thường.
Ngoài ra, không có gì bất kì sự tình dư thừa nào xảy ra.
Thẩm Tấn nhìn thẳng người trước mặt, một lúc sau, lông mi khẽ động, vô thức giơ tay phải lên chạm vào nơi vừa mới được chạm nhẹ vào cách đây không lâu.
Nhưng lúc giơ tay lên, anh mới nhớ ra mình đang cầm bát canh cá nóng hổi trên tay phải.
Thu Tuỳ chớp mắt, nhận lấy chiếc bát sứ trắng từ tay phải: "Quà năm mới của anh? Cảm ơn."
Cô hơi hướng vào trong, ra hiệu Thẩm Tấn tiến vào: "Mời vào."
Thẩm Tấn không nói lời nào, ánh mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng rơi vào trên lưng Thu Tùy, đột nhiên mỉm cười.
Anh nhếch khóe môi, như thể cuối cùng cũng phản ứng, bắt đầu cử động động.
Thẩm Tấn nhẹ nhàng đóng cửa lại, tay trái cầm một bát canh cá khác, đi theo Thu Tuỳ vào cửa.
Anh đặt canh cá trên tay lên bàn ăn trong phòng, uể oải ngồi trên ghế sô pha, thần sách trên cao nhìn xuống Thu Tuỳ đang ngồi uống canh cá ở bên kia.
Thu Tuỳ uống canh cá với vẻ mặt nghiêm túc như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tấn lạnh lùng liếc nhìn Thu Tùy, người đang không để ý tới anh một lúc, mới nói: "Này."
Thu Tùy ngẩng đầu liếc anh một cái: "Lúc ăn lúc ngủ không nói chuyện, uống canh cá mới là chuyện quan trọng trước mắt."
Thẩm Tấn: "..."
Năm phút sau, Thu Tuỳ ăn xong bát canh cá trước mặt.
Cô chậm rãi lấy chiếc khăn giấy trên bàn ăn ra lau miệng, động tác không chút hoảng loạn.
Nhìn thấy cô ăn xong canh cá, Thẩm Tấn đột nhiên khom người, vươn ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn trước mặt Thu Tùy: "Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cách chào hỏi như vậy."
Thu Tùy chớp mắt, bình tĩnh ném khăn giấy vào thùng rác cách đó không xa.
Đẩy chiếc bát trống rỗng trước mặt ra, Thu Tuỳ ngước mắt lên liền bắt gặp một đôi mắt phượng đầy ẩn ý trước mặt.
Bàn ăn trong nhà nghỉ này không cao lắm, Thu Tùy chỉ có thể khoanh chân ngồi trên mặt đất đắp chăn dày, Thẩm Tấn cúi người đặt tay lên bàn ăn, thân hình cao lớn của anh dễ dàng che khuất thân hình nhỏ nhắn của cô.
Khoảng cách giữa họ gần đến mức Thu Tuỳ có thể chạm vào má Thẩm Tấn chỉ bằng cách nghiêng người về phía trước một chút.
Thu Tuỳ không thay đổi sắc mặt hỏi: "Cách chào hỏi này rất kỳ quái sao?"
Thẩm Tấn cười lạnh, đưa tay vỗ nhẹ vào một chỗ nào đó trên má phải của anh, lạnh lùng nói: "Khi cô và một người châu Âu chảo hỏi bằng cách má kề má, cũng sẽ vô tình hôn ở chỗ này?"
Thu Tuỳ nhìn chằm chằm vào má phải của Thẩm Tấn, một lúc sau mới lộ ra vẻ hiểu rõ: "Tôi hôn anh à?"
Thẩm Tấn có chút nheo mắt: "Xấu xa như vây?"
Thu Tùy ngơ ngác chớp mắt: "Hả?"
Thẩm Tấn nhẹ nhàng cười lạnh: "Hôn xong không thừa nhận sao?"
Thu Tuỳ âm thầm thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."
Thẩm Tấn nhướn mày, rõ ràng gật đầu: "Ừ, tra nữ* hay nói như vậy."
* mang nghĩa tựa tựa như trap girl
Thu Tuỳ: "..."
Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng ở khuôn mặt góc cạnh của Thẩm Tấn, anh hơi cụp mắt xuống, mắt phượng bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thái độ lại rất bướng bỉnh, như muốn tìm lời giải thích cho việc mình bị hôn.
Thu Tuỳ chớp mắt, Thẩm Tấn trước mặt đột nhiên trùng lặp với Thẩm Tấn trong ký ức của cô, cô nhớ lại khoảng thời gian sau kỳ thi tuyển sinh đại học đầu tiên, Thẩm Tấn đã chọc thủng tờ giấy ngăn cách giữa họ.
Phòng thi tuyển sinh đại học được phân ngẫu nhiên, ngay sau khi tin tức về phòng thi được tung ra, Thu Tuỳ biết cô và Thẩm Tấn được phân vào hai hội đồng thi hoàn toàn khác nhau——
Nói chính xác thì đó là hai trường hoàn toàn khác nhau ở Thượng Hải.
Một ở phía bắc và một ở phía nam.
Bị ngăn cách bởi khoảng cách hàng trăm ngàn dặm.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, Thu Tuỳ ngồi thẫn thờ bên ngoài sân bóng rổ của trường trong phòng thi.
Thẩm Tấn đã sớm thỏa thuận với cô, sau khi thi xong anh sẽ lái xe đến trường học này tìm cô.
Thu Tuỳ vốn tưởng rằng mình sẽ phải đợi rất lâu, nhưng không ngờ, chỉ trong vòng hai mươi phút, Thẩm Tấn đã vội vàng chạy tới.
Trường học không cho phép đi xe đạp vào, Thu Tuỳ cũng không biết Thẩm Tấn để xe đạp ở đâu, khi anh dừng lại trước mặt cô, Thẩm Tấn vẫn đang thở hổn hển, từ trong ánh mắt ngọn tóc đều lộ ra khí phách hăng hái của thiếu niên.
Sau khi tìm thấy cô, Thẩm Tấn dường như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Tấn ngồi ở bên cạnh, đưa tay chọc vào cánh tay cô.
Thu Tùy quay đầu nhìn anh, đáy lòng mơ hồ có dự cảm sẽ đăng kí học lại.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trải qua vô số bài kiểm tra thử, mọi người đều biết mình sẽ thể hiện như thế nào trong bài thi, dù làm bài biểu hiện như bình thường, phát huy vượt xa bình thường hay biểu hiện bất thường. Kết quả đoán được về cơ bản phải giống tám chín phần kết quả bài kiểm tra cuối cùng.
Thu Tuỳ biết, bởi vì nhà họ Du và Du Nhiễm Nguyệt, cô phát huy thất thường trong kỳ thi tuyển sinh đại học này là không thể nghi ngờ.
Chỉ là cô luôn giỏi che giấu cảm xúc, Thẩm Tấn chưa bao giờ biết bên trong cô sống như thế nào, giờ phút này cũng tự nhiên không thể nhìn thấy sự lơ đãng và thất thần nhất thời của cô.
"Thu Tuỳ", Thẩm Tấn nghiêm túc gọi tên cô, sau khi cô quay đầu lại, chậm rãi nói: "Nhìn xem."
Anh đưa tay chạm vào tai chính mình: "Cậu hôn tôi ở đây."
Dừng một chút, Thẩm Tấn đưa tay chỉ vào eo anh: "Cậu cũng ôm ở đây."
Anh cười, ánh mắt rực lửa nhìn cô, đột nhiên cúi đầu xuống, đến gần cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, gần đến mức Thu Tuỳ có thể nhìn thấy rõ ràng từng hạt mồ hôi nhỏ li ti trên mặt Thẩm Tấn, có thể là bởi vì anh đã chạy suốt chặng đường để tìm cô mà có.
Cô nghe thấy giọng nói lười biếng thường ngày của Thẩm Tấn, có chút khẩn trương khó nhận ra: "Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cậu có phải nên chịu trách nhiệm không?"
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Thu Tuỳ cắn môi dưới, cô muốn nói với Thẩm Tấn, thành tích của cô trong kỳ thi tuyển sinh đại học không bình thường và việc thi lại là điều chắc chắn.
Tuy nhiên, cảm xúc vui mừng của chàng trai trước mặt lại hiện rõ, nhìn vào đôi mắt đen láy và chân thành của anh, Thu Tuỳ đầy uỷ khuất và đột nhiên không muốn nói thêm nữa.
Thu Tuỳ biết ý nghĩa ẩn giấu của những lời đó.
Cô không muốn phá vỡ bầu không khí mà mọi tình cảm mơ hồ sắp bùng phát, cô muốn cùng Thẩm Tấn tay trong tay trải nghiệm nhiều hơn.
Cô không muốn những rắc rối của mình phá hỏng ngày có lẽ là ngày vui vẻ và hạnh phúc nhất đối với chàng trai trước mặt cô trong ba năm trung học.
Thu Tuỳ chớp mắt, không trả lời mà chỉ hỏi: "Thẩm Tấn, nếu tôi phải học lại thì sao?"
Thẩm Tấn khóe môi cứng đờ: "Như thế nào vừa thi xong liền phải học lại? Thi không tốt sao?"
"Không có", Thu Tuỳ lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh phủ nhận, "Chỉ là một giả định."
Thẩm Tấn hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên: "Điều đó không ảnh hưởng việc cậu chịu trách nhiệm, nếu cậu muốn học lại."
Anh dừng lại, vội vàng giải thích: "Ý tôi là, nếu cậu khẳng định sẽ không có vấn đề gì, chỉ là, nếu cậu thật sự muốn học lại, hôm nay cậu vẫn có thể chịu trách nhiệm với tôi."
Thẩm Tấn suy nghĩ một chút, sau đó nhìn cô, chậm rãi nói: "Không phải chúng ta đã thỏa thuận mỗi đêm giao thừa sẽ cùng nhau xem gala lễ hội mùa xuân sao? Vậy đợi cậu học lại và trúng tuyển vào trường của tôi nhé."
Anh nhướn mày, đột nhiên đến gần cô, giơ tay gõ nhẹ vào tai cô: "Cậu có thể đóng dấu vào chỗ này của tôi."
Bàn ăn lại bị gõ ba lần, Thu Tùy ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đạm mạc của Thẩm Tấn.
"Như thế nào, tra nữ còn chưa nghĩ ra lý do nào tốt?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô không thể bác bỏ việc Thẩm Tấn nhất quyết gọi cô là tra nữ.
Thu Tuỳ mím môi dưới, liếc nhìn một bát súp cá khác cách đó không xa.
Thẩm Tấn còn chưa kịp cử động, điều hòa trong phòng đã được bật ở mức nhiệt độ cao nhất, hơi nóng còn sót lại của bát canh cá vẫn còn đó, lúc này vẫn đang từ từ tỏa ra hơi nóng đậm đặc cùng mùi thơm ngào ngạt.
"Nghĩ kỹ rồi", Thu Tuỳ nói, cầm ly lên uống một ngụm nước, "Nghe tôi giải thích."
Giọng điệu chậm rãi mang dáng vẻ có lệ của một tra nữ.
Thẩm Tấn nhướn mày: "Được, cô nói đi, tôi nghe."
Nói xong, anh định lùi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa cách đó không xa.
"Đợi đã, đừng cử động."
Thu Tuỳ lên tiếng ngăn Thẩm Tấn lùi lại.
Cô chớp mắt, chậm rãi đứng dậy: "Lúc hôn anh thật sự là vô ý."
Giọng nói của Thu Tùy rất bình tĩnh, cô từ ngồi dưới đất chuyển sang đứng, Thẩm Tấn đứng ở trước mặt cô, hơi khom người, thậm chí còn gần hơn trước.
"Nếu anh không tin", Thu Tùy nhếch môi, "Vậy tôi chỉ có thể làm phiền anh một lần, giúp anh khôi phục hiện trường vụ án."
Thẩm Tấn sửng sốt.
Thu Tuỳ liếc nhìn má phải mà cô vừa hôn cách đây không lâu, sau đó nhanh chóng kiễng chân lên, tiến về phía trước vài bước, lại đưa tay nhẹ nhàng ôm Thẩm Tấn.
Truyện được chuyển ngữ bởi Khánh Khánh và chỉ đăng tại wattpad, nếu bạn đọc được ở nơi khác là do ăn cắp, vui lòng đến wattpad @MyTrn0027 chính chủ để được đọc miễn phí và nhanh nhất
Lần này, má trái của cô áp vào má trái của Thẩm Tấn.
Thời gian trôi qua thật dài, ngay cả tiếng tích tắc trong phòng cũng được phóng đại lên vô số lần.
Một giây sau.
Thu Tuỳ vẫn không rời đi.
Cô chớp mắt và nói với giọng bình tĩnh: "Đây mới là cách chào má kề má thật sự."
Thu Tuỳ cười khúc khích, giọng nói dịu dàng mang theo nụ cười truyền vào tai trái của Thẩm Tấn.
"Chỉ là", cô bất lực giải thích, "Lúc đến cửa anh đã mang theo hai bát canh cá, không có biện pháp, cá ở hồ Baikal ngon thật, tôi không nhịn được nên chỉ muốn quay đầu lại ngửi mùi canh cá."
Sau khi lời nói rơi xuống, lại là một giây im lặng.
Thu Tuỳ từ từ quay đầu sang trái.
Ánh mắt cô nhìn về bát canh cá trên bàn ăn vẫn còn thơm và nóng như trước, cô chỉ vào bàn ăn, kiên nhẫn giải thích: "Là như thế này đây."
Cùng lúc đó, cô quay đầu sang một bên, đôi môi mềm mại lại lần nữa chạm vào má trái của Thẩm Tấn.
Tiếp theo là một giây im lặng nữa.
Thu Tuỳ cuối cùng cũng lùi ra và rời đi.
Thẩm Tấn đứng yên, yết hầu lăn lăn, chờ Thu Tuỳ buông tay ra, chậm rãi đứng thẳng lên, khinh thường nhìn người trước mặt.
Thu Tuỳ bằng giọng chân thành giải thích: "Tôi vừa khôi phục lại hiện trường vụ án. Anh thấy đấy, đó là vì canh cá hồ Baikal quá thơm nên tôi..."
"Vậy là cô", Thẩm Tấn ngắt lời cô, "hôn tôi lần nữa."
Anh cúi đầu nhìn cô, nói từng chữ một: "Một trái một phải, khá cân xứng."
Thu Tuỳ: "..."
Thẩm Tấn mặt không biểu tình liếc nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể yêu cầu canh cá giải thích được. Chuyện cô hôn tôi đã xảy ra rồi, thủ phạm vẫn là cô. Cô có thể tự mình xem xét, chúng ta giải quyết đi, nếu tôi không hài lòng, chuyện này không thể cho qua được."
Thu Tuỳ có chút khó xử mà nhíu mày.
Cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi thở dài như không còn lựa chọn nào khác.
"Anh nói đúng", Thu Tuỳ tặc lưỡi, ngữ khí buồn rầu, "Nhưng tôi cảm thấy, chỉ hôn hai bên má của anh, cũng không phải là hôn..."
Cô chớp mắt, đưa tay chạm vào môi mình: "Cũng không phải là hôn này, không nghiêm trọng đến mức chịu trách nhiệm."
Thẩm Tấn nhìn cô, trong mắt hiện lên một cảm xúc nguy hiểm: "Có ý gì?"
Thu Tùy nhẹ nhàng an ủi anh: "Đừng kích động, tôi đã nghĩ đến biện pháp giải quyết, này không đang cùng anh thương lượng sao."
Thẩm Tấn khóe môi cong lên lạnh lùng, không nói gì, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe.
"Tôi đã suy nghĩ kỹ", Thu Tuỳ nói, "Mặc dù một nụ hôn vô tình lên má không phải chịu trách nhiệm, nhưng hẳn vẫn được coi là nội dung trả phí."
Thu Tuỳ mím môi dưới, giọng chân thành nói: "Nếu vậy thì tôi sẽ đưa tiền cho anh."
Thẩm Tấn: "..."
Gương mặt Thẩm Tấn hiện lên chút cảm xúc khó có thể tin được: "Thu Tùy, cô coi tôi như..."
Thu Tùy ngắt lời anh: "Nghe tôi nói."
"Tôi nhớ anh đã thuê một căn nhà ở Bạc Duyệt Loan", Thu Tuỳ nhớ lại, "Giá thuê khá rẻ và anh chỉ tính tiền điện nước."
Thẩm Tấn khóe môi mấp máy: "Có ý gì?"
Thu Tuỳ hơi nghiêng đầu, giọng thành khẩn nói: "Sao anh không cho tôi thuê một căn, mỗi tháng tôi sẽ trả gấp đôi tiền điện nước, tiền điện nước phát sinh sẽ coi như trách nhiệm của tôi, coi như là tôi bồi thường chuyện này"
Thẩm Tấn nhìn chằm chằm cô một lúc: "Hôn gương mặt này của tôi, chi phí không rẻ đâu."
Thu Tuỳ gật đầu: "Ừ, tôi biết, không phải tôi xin anh trả phí hàng tháng sao?"
Thẩm Tấn dừng vài giây, sau đó lại nói: "Cô hôn tôi hai lần, thời gian trả phải gấp đôi."
Thu Tuỳ: "Đương nhiên rồi."
Thẩm Tấn ánh mắt chăm chú, chậm rãi nói: "Khi giá trị của tôi tăng lên, giá hôn lên má tôi cũng có thể tăng lên."
Anh nhướn mày, vẻ mặt ngạo mạn hỏi: "Vậy, cô định thuê căn nhà ở Bạc Duyệt Loan trong bao lâu?"
Thu Tuỳ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi lại ngước mắt nhìn Thẩm Tấn.
"Không phải anh đã nói sao?"
"Nếu như anh không hài lòng, chuyện này không thể cho qua được."
"Vì vậy, tôi chỉ có thể sống ở Bạc Duyệt Loan cho đến ngày anh cho rằng phí bồi thường đã được thanh toán đầy đủ, chuyện này liền kết thúc."
"Nội dung trả phí, trả phí theo đợt, thời gian do anh quyết định."
"Thẩm Tấn, anh cảm thấy thế nào?"