Chương 43: Nhập gia tuỳ tục
Trans: Khánh Khánh
Sau khi hai câu này được gửi đi, Thu Tuỳ nhìn thấy dòng chữ "Đối phương đang nhắn" ở góc trên bên phải màn hình trong vài phút, nhưng không có từ nào hiện ra.
Thu Tuỳ cau mày khó hiểu, điều này không phù hợp với phong cách hấp tấp của Trương Gia Ninh, là người trong cuộc duy nhất theo dõi cô và Thẩm Tấn ở bên nhau, lại biết rõ mối quan hệ của cô với nhà họ Du, phản ứng này của Trương Gia Ninh không khỏi quá mức nhạt nhẽo.
Trước khi Thu Tuỳ có thể tìm ra lý do, một yêu cầu gọi thoại xuất hiện trong hộp thoại WeChat - từ Trương Gia Ninh.
Thu Tuỳ: "..."
Quả nhiên, Trương Gia Ninh vẫn là Trương Gia Ninh như cũ, hấp tấp đến không thể chờ đợi được một giây phút nào.
Sau khi cuộc gọi thoại được kết nối, giọng nói của Trương Gia Ninh run lên vì phấn khích: "Thu Tuỳ, cậu nói điều này là có ý gì?"
Thu Tùy nhàn nhã nhấp một ngụm nước: "Ý trên mặt chữ."
Trương Gia Ninh tựa hồ muốn ép cô giải thích: "Tớ không hiểu câu cuối cùng của cậu mang ý gì."
Vẻ mặt của Thu Tuỳ không thay đổi: "Không hiểu thì không phải là người Trung Quốc."
Trương Gia Ninh: "..."
Trầm mặc kéo dài mấy giây, Trương Gia Ninh tựa hồ cũng tiếp nhận chuyện này.
Là fan của CP, Trương Gia Ninh hưng phấn đến mức suýt chút nữa hét lên, nhưng vì vẫn đang cùng một đám người ở sa mạc Sahara ngắm sao băng nên cô kiềm chế hưng phấn muốn chạy như điên: "Thu Tuỳ, sao cậu đột nhiên liền suy nghĩ cẩn thận như vậy??"
Thu Tuỳ cầm tách trà nhìn chằm chằm hơi nóng dần dần lan lên trên, sau đó mới mở miệng trả lời.
"Nói đến đây, Gia Ninh, tớ thực sự phải cảm ơn cậu."
"Không phải tớ đã gặp Du Nhiễm Nguyệt ở hồ Baikal sao? Cậu nói đúng, nhà họ Du là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa và Du Nhiễm Nguyệt hiện tại đều không liên quan gì đến tớ."
"Mặc dù nói công dưỡng dục hơn công sinh thành, nhưng tớ nghĩ mình gần như đã trả hết công ơn mà họ đã dành cho tớ trong mười tám năm qua."
"Tớ xác thực đã làm chủ được cuộc đời mình, không cần phải dựa vào nhà họ Du như trước nữa."
Thu Tuỳ dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ tìm từ để nói một lúc mới tiếp tục bổ sung.
"Đêm đó, khi tớ và Thẩm Tấn cùng ngắm sao ở hồ Baikal, tớ đã nghĩ, mình luôn thích anh ấy nhiều như vậy, nếu vì lý do riêng của chính mình mà không cùng Thẩm Tấn ở bên nhau, liệu tớ có hối hận không?"
"Sẽ, tớ nhất định sẽ rất hối hận."
"Cho nên ngày đó, khi cùng Thẩm Tấn đi ngắm sao về, tớ đã quyết định. Cho dù tớ và Thẩm Tấn không đi đến cuối cùng thì ít nhất tớ cũng phải cố gắng vì Thẩm Tấn một lần."
"Tớ sẽ hết lòng cho mối quan hệ giữa tớ với Thẩm Tấn, nếu cuối cùng vẫn không ở bên nhau, tớ nghĩ mình sẽ rất khổ sở, nhưng tớ sẽ không hối hận về kết cục này nữa."
"Ít nhất thì tớ đã cố gắng hết sức rồi."
"Kỳ thực tớ biết, cho dù tớ dùng hết toàn lực vì mối quan hệ này cũng chưa chắc sẽ có kết quả tốt. Người xưa cũng đã nói ba phần là số phận, bảy phần là chăm chỉ. Kết thúc tốt hay xấu, ba phần kia đều phụ thuộc vào số phận, nhưng bảy phần còn lại, tớ nghĩ tùy thuộc vào tớ."
Một lúc sau, Trương Gia Ninh cảm động thở dài.
"Sau ngần ấy năm, cuối cùng cậu cũng đã hiểu ra."
"Đúng như mong đợi của tớ, lắng nghe những lời tớ nói đáng giá mười năm đọc sách."
"Nói thật với cậu, tớ đã nghĩ ra tên cho con của cậu và Thẩm Tấn rồi."
Thu Tuỳ: "..."
Thu Tuỳ: "Cậu cảm thấy tên con của Thẩm Tấn sẽ giao phó cho cậu sao?"
Trương Gia Ninh: "Tớ nghĩ chỉ cần cậu đồng ý, Thẩm Tấn sẽ không phản đối gì phải không?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi, quyết định từ bỏ.
Đừng bao giờ cố gắng đấu tranh với một diễn viên hài độc thoại, bạn chắc chắn sẽ thua.
"Nhân tiện", Thu Tuỳ nghĩ đến một chuyện khác, "Hợp đồng thuê nhà của tớ ở Thượng Hải sắp hết hạn rồi, theo như tớ tính, nó sẽ hết hạn sau bảy ngày nghỉ Tết Âm lịch một ngày. Hôm nay là giao thừa, ngày mai tớ sẽ bay về Trung Quốc vào ngày mùng một Tết Nguyên đán, bảy ngày nghỉ Tết Nguyên đán, tớ cũng không có khả năng tìm được nhà, khi cậu ở trong nước, có giúp tớ xem qua những phòng ở phù hợp không?"
"A", Trương Gia Ninh yếu ớt nói: "Mấy ngày nay tớ bận đóng gói hành lý đi nước ngoài, hình như quên mất chuyện đó, sau khi hợp đồng thuê nhà kết thúc, cậu đến nhà tớ ở một thời gian nhé? Hoặc là, không phải Cố Trạch Tùng muốn cậu về nước thì đi xem qua những căn chung cư khác của anh ta sao?"
Thu Tùy thầm thở phào nhẹ nhõm: "May mà cậu quên."
Trương Gia Ninh: "?"
Thu Tuỳ: "Tớ lo cậu đã tìm được nhà cho tớ và ký hợp đồng rồi, nếu tạm thời phá vỡ hợp đồng, tớ sẽ phải bồi thường thiệt hại."
Trương Gia Ninh: "Hả? Lời này tớ nghe không hiểu."
Thu Tuỳ: "Cậu chưa nghe câu này sao? Gần quan được ban lộc, tớ muốn chuyển đến sống đối diện với Thẩm Tấn."
Trương Gia Ninh: "Mẹ kiếp!!!"
Dừng một chút, cô lại kêu lên: "Nhưng mà, cũng có câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang?"
Thu Tuỳ chớp mắt: "Không sao đâu, Thẩm Tấn không phải thỏ."
Sau khi thuận miệng trò chuyện vài câu với Trương Gia Ninh một lúc rồi kết thúc cuộc gọi, Thu Tuỳ chợt nhớ ra có Phó Minh Bác đang đợi cô cứu vớt.
Cô có chút áy náy chuyển sang hộp thoại của Phó Minh Bác và hỏi: [Sao vậy? Cậu đã làm gì sai, như thế nào liền chọc anh Thẩm?]
Phó Minh Bác: [Một số vấn đề riêng tư, chị Thu Tuỳ, em sẽ không làm phiền chị nữa. Hehehe, em phát hiện ra, mặc dù anh họ của em đã chặn em trên WeChat nhưng anh ấy lại không chặn em trên điện thoại của anh ấy.]
Phó Minh Bác: [Bây giờ em đang nói chuyện điện thoại với anh họ của em.]
Phó Minh Bác: [Gọi quốc tế đường dài thực sự tốn kém và đau ví.]
Thu Tuỳ: "..."
Nếu đang nghe điện thoại, cô cũng không tiện nói thêm, thuận miệng an ủi Phó Minh Bác vài câu.
Phó Minh Bác thành khẩn xin lỗi vào điện thoại di động: "Thật xin lỗi, anh họ, lẽ ra em không nên tiết lộ với chị Thu Tuỳ rằng anh đã đến Nga nhiều lần để ngắm mỹ nữ và thông thạo tiếng Nga."
Người ở bên kia cười khẩy không nói gì.
Nhìn thời gian gọi điện trên điện thoại di động ngày càng tăng, Phó Minh Bác lần đầu tiên cảm nhận được một sự thật rõ ràng - thời gian là tiền bạc.
Gọi đường dài quốc tế quá đắt!!!
Cậu hít một hơi thật sâu, lời nói chân thành cảm động trời đất: "Anh họ, ngày đó em chỉ lo lắng cho anh mà thôi. Chị Thu Tuỳ tuy biết chuyện này nhưng cũng dặn dò cụ thể là không được để anh biết chị ấy biết chuyện anh thường xuyên đến Nga và thông thạo tiếng Nga, ngắm phụ nữ xinh đẹp không phải là phạm pháp. Anh họ, anh không cần phải xấu hổ, chị Thu Tuỳ không phải đang giữ thể diện cho anh sao?!"
Lần này, phía bên kia cuối cùng cũng phản ứng.
"Lo lắng cho tôi", Thẩm Tấn cười lạnh, "Không cần, tôi sẽ chuyển chỗ thực tập của cậu sang công ty dịch thuật phù hợp hơn."
Phó Minh Bác đơn giản tin rằng đây là Thẩm Tấn bất mãn với việc anh tiết lộ thông tin cá nhân của mình: "Không cần, anh họ! Em sai rồi, em thực sự sai rồi! Từ giờ trở đi em cắt đứt quan hệ với anh, không, trong giờ làm việc, em và anh là người xa lạ, chưa bao giờ quen biết, em tuyệt đối, không bao giờ nói với chị Thu Tuỳ nữa, không đúng, em sẽ không bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào của anh cho bất kỳ ai."
Thẩm Tấn tức giận nhíu mày: "Nếu có thể, tôi rất muốn cắt đứt quan hệ họ hàng với cậu."
Sau khi điện thoại bị cúp một tiếng, Ôn Tiệp thận trọng hỏi: "Sao thế? Anh Thẩm nói thế nào, còn muốn đổi công ty cho cậu không?"
"Anh họ tôi nói muốn cắt đứt quan hệ với tôi", Phó Minh Bác chán nản nói, một lúc sau, giọng điệu của cậu đột nhiên trở nên hưng phấn trở lại, "Thật ra thì không sao đâu, tôi sẽ ở lại đây..."
Cảm xúc thay đổi nhanh chóng, Ôn Tiệp sửng sốt trong chốc lát, cô gần như không có thời gian suy nghĩ, vô thức lao tới ôm lấy Phó Minh Bác: "Tôi biết anh Thẩm sẽ không thật sự trút giận lên người anh, anh ta..."
Đang nói nửa chừng, Ôn Tiệp đột nhiên dừng lại, nhận ra tư thế của mình lúc này không thích hợp.
Cô chớp mắt, nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, lắp bắp giải thích: "Tôi kích động quá. Dù sao thì cậu cũng là em trai tôi mà?! Nếu cậu đi thì ai sẽ giúp tôi làm việc?!"
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tấn bực bội thở dài.
Hứa Uyển không chút khách khí khiển trách anh: "Tết nhất, hôm nay còn là giao thừa, sao lại thở dài?! Cùng em học của mình tức giận cái gì?"
Mặc dù Thẩm Tấn đã yêu cầu Antip thuê một căn phòng đối diện với Thu Tuỳ nhưng vào đêm giao thừa, anh đã quay trở lại nhà nghỉ do Hứa Uyển thuê và ăn bữa cơm tất niên với bố mẹ mình.
Thẩm Tấn nhướn mày, cũng không giải thích nhiều, chỉ nhìn thấy Hứa Uyển ngồi trên sô pha bấm điện thoại: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"
Hứa Uyển cũng không ngẩng đầu lên: "Cô gái phiên dịch viên tốt bụng hôm trước đưa mẹ về nhà nghỉ đã giới thiệu món cá hồ Baikal cho mẹ. Đúng rồi, cá chúng ta nấu xong để ở đâu? A Tấn, vào bếp múc riêng ra một bát, mẹ bảo cô bé lại đây cầm về ăn. Sau khi thêm vào WeChat, mẹ thậm chí còn quên hỏi tên cô bé ấy."
Thẩm Tấn không nói lời nào đi vào bếp lấy ra một cái bát, nhìn chằm chằm canh cá mới nấu một lúc rồi lấy ra một cái bát sứ sạch sẽ.
Hứa Uyển không để ý đến sự náo loạn trong bếp mà chỉ cúi đầu gõ chữ: [Cô bé, dì Hứa đặc biệt mua một ít cá để nấu canh cá. Hôm nay là giao thừa, nếu cháu không đến nhà nghỉ của chúng ta cùng ăn, dì cố ý để lại cho cháu một bát. Người Trung Quốc ăn Tết, hàng năm có thừa mới là điềm tốt, đúng rồi, cháu yên tâm, dì sẽ không tác hợp cháu với đứa con bất hiếu của dì đâu, nó hình như có đối tượng rồi.]
Thu Tuỳ cong môi đáp: [Cảm ơn dì Hứa, chúc mừng năm mới, nhưng cháu đã ăn tối rồi. Bát canh cá kia không bằng để lại cho con dâu sắp cưới của dì. Năm nay nhất định là một năm tốt lành, dì và cháu sẽ có những điều vui vẻ.]
Hứa Uyển: [Cháu nói đúng. Vậy dì sẽ nhờ đứa con bất hiếu của mình gửi một bát cho bạn đời của nó. Nhân tiện, cháu có điều vui vẻ gì?]
Thu Tuỳ: [Thực ra thì cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng có lẽ, khả năng cháu sẽ sớm có bạn trai thôi.]
Hứa Uyển giật mình, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.
Con trai bà muốn mang về cho bà một cô con dâu tương lai, còn cô gái nhỏ mà bà nhìn trúng cũng sắp thoát khỏi độc thân.
Bà gửi vài lời chúc phúc cho Thu Tùy, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Thẩm Tấn bưng hai cái bát đi ra ngoài.
Hứa Uyển sửng sốt, buông điện thoại xuống: "Sao con lại múc hai bát? Không phải mẹ bảo con múc một bát sao?"
Thẩm Tấn lời ít mà ý nhiều giải thích: "Còn một bát nữa cho con dâu tương lai của mẹ."
Hứa Uyển đột nhiên ý thức được: "Không cần, cô bé phiên dịch không tới, con cứ việc đưa hai bát canh cá này cho con dâu tương lai của mẹ là được."
Thẩm Tấn nhướn mày nhưng không nói gì.
Anh đặt hai bát canh cá lên bàn, lấy điện thoại di động ra, xem tin nhắn WeChat của Thu Tùy trên màn hình, im lặng hồi lâu mới gửi đi hai tin nhắn.
Thẩm Tấn: [Vì hôm nay là đêm giao thừa nên cô đình công không bôi thuốc cho tôi à?]
Thẩm Tấn: [Chúc mừng năm mới.]
Người kia phản ứng rất nhanh.
Thu Tuỳ: [Tôi sẽ không đình công, bây giờ anh đến đi, tôi đang ở trong phòng nghỉ.]
Điều duy nhất Thu Tuỳ không trả lời là Chúc mừng năm mới.
Thẩm Tấn dùng ngón tay thon dài gõ gõ điện thoại, nhớ tới Phó Minh Bác đã nói với Thu Tuỳ rằng anh thông thạo tiếng Nga, trong lòng không khỏi có chút bối rối.
Anh tắt màn hình điện thoại rồi đi ra ngoài với hai bát canh cá.
Antip đã rời đi, chỉ có một số ít người vẫn ở trong nhà nghỉ với suy nghĩ giống như Thu Tuỳ, dự định dành một ngày nữa để tham quan hồ Baikal.
Nhà nghỉ của dân địa phương này rất lớn, nhưng hôm nay không có nhiều khách du lịch ở lại, trời lại về đêm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Thẩm Tấn bước lên bậc thang, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp hành lang.
Khi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thu Tùy biết Thẩm Tấn đang tới.
Khi cô mở cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc bát do Thẩm Tấn cầm trên tay, mùi thơm quen thuộc của cá tỏa ra từ đó.
Thu Tuỳ chớp mắt, cảm thấy đây có chút trùng hợp.
Tối nay dì Hứa ăn canh cá, Thẩm Tấn cũng ăn canh cá?
Có vẻ như những người Trung Quốc đến hồ Baikal hôm nay đã có sự chuẩn bị từ trước và biết rằng món đặc sản của hồ Baikal chính là món canh cá địa phương.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, không chú ý nhiều đến vấn đề này.
Rốt cuộc, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ đứng ở cửa không nhường đường, cô không có ý định cho Thẩm Tấn vào, cũng không hỏi về hai bát canh cá anh đang cầm, "Tôi không biết anh đã đến Nga bao nhiêu lần, hay đây là lần thứ mấy anh đến hồ Baikal, nhưng tôi đã đến Nga nhiều lần và đây không phải là lần đầu tiên tôi đến hồ Baikal."
Thẩm Tấn: "..."
Thu Tuỳ còn không biết anh đã đến Nga bao nhiêu lần rồi? Phó Minh Bác không phải đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy sao?
Cái gì gọi là trợn tròn mắt nói dối.
Là đây chứ đâu.
Anh nghĩ Thu Tuỳ sẽ hỏi anh tại sao lại thuê cô làm phiên dịch tiếng Nga mặc dù anh thông thạo tiếng Nga.
Môi Thẩm Tấn mấp máy, đang định nói ra lời mình muốn nói thì phát hiện——
Thu Tuỳ dường như không có ý định để anh nói.
Cô đứng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh, không chút cảm xúc, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, tốc độ đều đều, nhưng lại không chừa một khoảng trống nào cho người khác nói.
Thu Tuỳ thực sự đã nghĩ như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tấn và nói tiếp: "Để tôi kể cho anh nghe về nước Nga nhé."
Thẩm Tấn khẽ gật đầu, không nói gì, coi như là ưng thuận.
Thu Tuỳ: "Về mặt địa lý, phần lớn lãnh thổ của Nga thuộc về mảng châu Á, và chỉ một phần nhỏ thuộc về mảng châu Âu, bao gồm cả hồ Baikal nơi chúng ta đang ở, cũng thuộc mảng châu Á."
Thẩm Tấn nghiêng đầu.
Có phải Thu Tuỳ đang dạy địa lý cho anh không?
Thu Tuỳ không quan tâm đến vẻ mặt của Thẩm Tấn, cô đã suy nghĩ kỹ những gì mình muốn nói, muốn làm từ rất lâu trước khi Thẩm Tấn đến.
"Tuy nhiên", Thu Tuỳ nói, "Mặc dù trên phương diện đất đai, Nga lẽ ra phải thuộc châu Á, nhưng hầu hết cách đối xử với con người, phong cách hành vi, hình dáng cơ thể, đặc điểm khuôn mặt và một số thói quen sinh hoạt hàng ngày của Nga thực ra lại mang hơi hướng phương Tây và châu Âu hơn. Trên quốc tế, cũng càng có khuynh hướng xếp Nga là một quốc gia châu Âu."
Thẩm Tấn nhướn mày, không nói gì.
Thu Tuỳ không thể chặn anh ở cửa chỉ vì mục đích phổ biến kiến thức về nước Nga, anh muốn nhìn xem, rốt cuộc Thu Tuỳ muốn làm gì.
Thu Tuỳ mím môi dưới: "Ở châu Á, khi thăm hỏi một ai đó, sẽ gửi tin nhắn hoặc gặp mặt bắt tay. Nhưng ở phương Tây như châu Âu, khi chào ai đó, cách phổ biến nhất là chào ai đó bằng cách má kề má."
Thẩm Tấn vẫn đứng bất động ở cửa phòng.
Anh mơ hồ nhận ra ý của Thu Tùy, nhưng anh không có thời gian để tiêu hóa hết.
Trong khi Thẩm Tấn vẫn còn choáng váng, Thu Tuỳ đã tiến lên vài bước.
Cô kiễng chân, ôm Thẩm Tấn rất nhẹ nhàng, môi cô như vô tình chạm vào má Thẩm Tấn, cảm giác mềm mại dừng lại trên má phải của anh trong giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Tất cả điều này chỉ mất một giây.
Giống như một ảo ảnh.
Thẩm Tấn không kịp phản ứng.
Anh đang cầm hai bát sứ trắng chứa đầy canh cá trên tay, và anh không thể cử động được chút nào.
Thu Tuỳ nhanh chóng lùi về vị trí ban đầu và đứng ở cửa phòng, thản nhiên vén mái tóc dài ra sau tai.
Cô cong môi mỉm cười.
Hơi thở của Thẩm Tấn gần như ngừng lại, tần suất của trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy nhiên, với hai bát canh cá ở trên tay, cơ thở anh chỉ có thể cứng đờ mà đứng lặng nhìn Thu Tuỳ, người đang mỉm cười ôn hoà trước mặt.
Thần sắc của cô đứng đắn và dịu dàng, như thể cô chỉ đang tiến hành cách chào hôn má bình thường với anh, không hề có chút ý tứ mạo phạm.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy những lời nói nhẹ nhàng và tươi cười tiến vào tai mình.
"Nhập gia tùy tục."
"Ở một quốc gia mang bản chất Châu Âu như Nga, muốn chúc năm mới hạnh phúc, chỉ có cách này mới mang thành ý."
"Đây là má kề má thăm hỏi"
"Thẩm Tấn, năm mới vui vẻ."
Sau khi hai câu này được gửi đi, Thu Tuỳ nhìn thấy dòng chữ "Đối phương đang nhắn" ở góc trên bên phải màn hình trong vài phút, nhưng không có từ nào hiện ra.
Thu Tuỳ cau mày khó hiểu, điều này không phù hợp với phong cách hấp tấp của Trương Gia Ninh, là người trong cuộc duy nhất theo dõi cô và Thẩm Tấn ở bên nhau, lại biết rõ mối quan hệ của cô với nhà họ Du, phản ứng này của Trương Gia Ninh không khỏi quá mức nhạt nhẽo.
Trước khi Thu Tuỳ có thể tìm ra lý do, một yêu cầu gọi thoại xuất hiện trong hộp thoại WeChat - từ Trương Gia Ninh.
Thu Tuỳ: "..."
Quả nhiên, Trương Gia Ninh vẫn là Trương Gia Ninh như cũ, hấp tấp đến không thể chờ đợi được một giây phút nào.
Sau khi cuộc gọi thoại được kết nối, giọng nói của Trương Gia Ninh run lên vì phấn khích: "Thu Tuỳ, cậu nói điều này là có ý gì?"
Thu Tùy nhàn nhã nhấp một ngụm nước: "Ý trên mặt chữ."
Trương Gia Ninh tựa hồ muốn ép cô giải thích: "Tớ không hiểu câu cuối cùng của cậu mang ý gì."
Vẻ mặt của Thu Tuỳ không thay đổi: "Không hiểu thì không phải là người Trung Quốc."
Trương Gia Ninh: "..."
Trầm mặc kéo dài mấy giây, Trương Gia Ninh tựa hồ cũng tiếp nhận chuyện này.
Là fan của CP, Trương Gia Ninh hưng phấn đến mức suýt chút nữa hét lên, nhưng vì vẫn đang cùng một đám người ở sa mạc Sahara ngắm sao băng nên cô kiềm chế hưng phấn muốn chạy như điên: "Thu Tuỳ, sao cậu đột nhiên liền suy nghĩ cẩn thận như vậy??"
Thu Tuỳ cầm tách trà nhìn chằm chằm hơi nóng dần dần lan lên trên, sau đó mới mở miệng trả lời.
"Nói đến đây, Gia Ninh, tớ thực sự phải cảm ơn cậu."
"Không phải tớ đã gặp Du Nhiễm Nguyệt ở hồ Baikal sao? Cậu nói đúng, nhà họ Du là cha mẹ nuôi trên danh nghĩa và Du Nhiễm Nguyệt hiện tại đều không liên quan gì đến tớ."
"Mặc dù nói công dưỡng dục hơn công sinh thành, nhưng tớ nghĩ mình gần như đã trả hết công ơn mà họ đã dành cho tớ trong mười tám năm qua."
"Tớ xác thực đã làm chủ được cuộc đời mình, không cần phải dựa vào nhà họ Du như trước nữa."
Thu Tuỳ dừng lại, vẻ mặt bình tĩnh, trong đầu suy nghĩ tìm từ để nói một lúc mới tiếp tục bổ sung.
"Đêm đó, khi tớ và Thẩm Tấn cùng ngắm sao ở hồ Baikal, tớ đã nghĩ, mình luôn thích anh ấy nhiều như vậy, nếu vì lý do riêng của chính mình mà không cùng Thẩm Tấn ở bên nhau, liệu tớ có hối hận không?"
"Sẽ, tớ nhất định sẽ rất hối hận."
"Cho nên ngày đó, khi cùng Thẩm Tấn đi ngắm sao về, tớ đã quyết định. Cho dù tớ và Thẩm Tấn không đi đến cuối cùng thì ít nhất tớ cũng phải cố gắng vì Thẩm Tấn một lần."
"Tớ sẽ hết lòng cho mối quan hệ giữa tớ với Thẩm Tấn, nếu cuối cùng vẫn không ở bên nhau, tớ nghĩ mình sẽ rất khổ sở, nhưng tớ sẽ không hối hận về kết cục này nữa."
"Ít nhất thì tớ đã cố gắng hết sức rồi."
"Kỳ thực tớ biết, cho dù tớ dùng hết toàn lực vì mối quan hệ này cũng chưa chắc sẽ có kết quả tốt. Người xưa cũng đã nói ba phần là số phận, bảy phần là chăm chỉ. Kết thúc tốt hay xấu, ba phần kia đều phụ thuộc vào số phận, nhưng bảy phần còn lại, tớ nghĩ tùy thuộc vào tớ."
Một lúc sau, Trương Gia Ninh cảm động thở dài.
"Sau ngần ấy năm, cuối cùng cậu cũng đã hiểu ra."
"Đúng như mong đợi của tớ, lắng nghe những lời tớ nói đáng giá mười năm đọc sách."
"Nói thật với cậu, tớ đã nghĩ ra tên cho con của cậu và Thẩm Tấn rồi."
Thu Tuỳ: "..."
Thu Tuỳ: "Cậu cảm thấy tên con của Thẩm Tấn sẽ giao phó cho cậu sao?"
Trương Gia Ninh: "Tớ nghĩ chỉ cần cậu đồng ý, Thẩm Tấn sẽ không phản đối gì phải không?"
Thu Tuỳ: "..."
Cô mím môi, quyết định từ bỏ.
Đừng bao giờ cố gắng đấu tranh với một diễn viên hài độc thoại, bạn chắc chắn sẽ thua.
"Nhân tiện", Thu Tuỳ nghĩ đến một chuyện khác, "Hợp đồng thuê nhà của tớ ở Thượng Hải sắp hết hạn rồi, theo như tớ tính, nó sẽ hết hạn sau bảy ngày nghỉ Tết Âm lịch một ngày. Hôm nay là giao thừa, ngày mai tớ sẽ bay về Trung Quốc vào ngày mùng một Tết Nguyên đán, bảy ngày nghỉ Tết Nguyên đán, tớ cũng không có khả năng tìm được nhà, khi cậu ở trong nước, có giúp tớ xem qua những phòng ở phù hợp không?"
"A", Trương Gia Ninh yếu ớt nói: "Mấy ngày nay tớ bận đóng gói hành lý đi nước ngoài, hình như quên mất chuyện đó, sau khi hợp đồng thuê nhà kết thúc, cậu đến nhà tớ ở một thời gian nhé? Hoặc là, không phải Cố Trạch Tùng muốn cậu về nước thì đi xem qua những căn chung cư khác của anh ta sao?"
Thu Tùy thầm thở phào nhẹ nhõm: "May mà cậu quên."
Trương Gia Ninh: "?"
Thu Tuỳ: "Tớ lo cậu đã tìm được nhà cho tớ và ký hợp đồng rồi, nếu tạm thời phá vỡ hợp đồng, tớ sẽ phải bồi thường thiệt hại."
Trương Gia Ninh: "Hả? Lời này tớ nghe không hiểu."
Thu Tuỳ: "Cậu chưa nghe câu này sao? Gần quan được ban lộc, tớ muốn chuyển đến sống đối diện với Thẩm Tấn."
Trương Gia Ninh: "Mẹ kiếp!!!"
Dừng một chút, cô lại kêu lên: "Nhưng mà, cũng có câu nói thỏ không ăn cỏ gần hang?"
Thu Tuỳ chớp mắt: "Không sao đâu, Thẩm Tấn không phải thỏ."
Sau khi thuận miệng trò chuyện vài câu với Trương Gia Ninh một lúc rồi kết thúc cuộc gọi, Thu Tuỳ chợt nhớ ra có Phó Minh Bác đang đợi cô cứu vớt.
Cô có chút áy náy chuyển sang hộp thoại của Phó Minh Bác và hỏi: [Sao vậy? Cậu đã làm gì sai, như thế nào liền chọc anh Thẩm?]
Phó Minh Bác: [Một số vấn đề riêng tư, chị Thu Tuỳ, em sẽ không làm phiền chị nữa. Hehehe, em phát hiện ra, mặc dù anh họ của em đã chặn em trên WeChat nhưng anh ấy lại không chặn em trên điện thoại của anh ấy.]
Phó Minh Bác: [Bây giờ em đang nói chuyện điện thoại với anh họ của em.]
Phó Minh Bác: [Gọi quốc tế đường dài thực sự tốn kém và đau ví.]
Thu Tuỳ: "..."
Nếu đang nghe điện thoại, cô cũng không tiện nói thêm, thuận miệng an ủi Phó Minh Bác vài câu.
Phó Minh Bác thành khẩn xin lỗi vào điện thoại di động: "Thật xin lỗi, anh họ, lẽ ra em không nên tiết lộ với chị Thu Tuỳ rằng anh đã đến Nga nhiều lần để ngắm mỹ nữ và thông thạo tiếng Nga."
Người ở bên kia cười khẩy không nói gì.
Nhìn thời gian gọi điện trên điện thoại di động ngày càng tăng, Phó Minh Bác lần đầu tiên cảm nhận được một sự thật rõ ràng - thời gian là tiền bạc.
Gọi đường dài quốc tế quá đắt!!!
Cậu hít một hơi thật sâu, lời nói chân thành cảm động trời đất: "Anh họ, ngày đó em chỉ lo lắng cho anh mà thôi. Chị Thu Tuỳ tuy biết chuyện này nhưng cũng dặn dò cụ thể là không được để anh biết chị ấy biết chuyện anh thường xuyên đến Nga và thông thạo tiếng Nga, ngắm phụ nữ xinh đẹp không phải là phạm pháp. Anh họ, anh không cần phải xấu hổ, chị Thu Tuỳ không phải đang giữ thể diện cho anh sao?!"
Lần này, phía bên kia cuối cùng cũng phản ứng.
"Lo lắng cho tôi", Thẩm Tấn cười lạnh, "Không cần, tôi sẽ chuyển chỗ thực tập của cậu sang công ty dịch thuật phù hợp hơn."
Phó Minh Bác đơn giản tin rằng đây là Thẩm Tấn bất mãn với việc anh tiết lộ thông tin cá nhân của mình: "Không cần, anh họ! Em sai rồi, em thực sự sai rồi! Từ giờ trở đi em cắt đứt quan hệ với anh, không, trong giờ làm việc, em và anh là người xa lạ, chưa bao giờ quen biết, em tuyệt đối, không bao giờ nói với chị Thu Tuỳ nữa, không đúng, em sẽ không bao giờ tiết lộ bất kỳ thông tin nào của anh cho bất kỳ ai."
Thẩm Tấn tức giận nhíu mày: "Nếu có thể, tôi rất muốn cắt đứt quan hệ họ hàng với cậu."
Sau khi điện thoại bị cúp một tiếng, Ôn Tiệp thận trọng hỏi: "Sao thế? Anh Thẩm nói thế nào, còn muốn đổi công ty cho cậu không?"
"Anh họ tôi nói muốn cắt đứt quan hệ với tôi", Phó Minh Bác chán nản nói, một lúc sau, giọng điệu của cậu đột nhiên trở nên hưng phấn trở lại, "Thật ra thì không sao đâu, tôi sẽ ở lại đây..."
Cảm xúc thay đổi nhanh chóng, Ôn Tiệp sửng sốt trong chốc lát, cô gần như không có thời gian suy nghĩ, vô thức lao tới ôm lấy Phó Minh Bác: "Tôi biết anh Thẩm sẽ không thật sự trút giận lên người anh, anh ta..."
Đang nói nửa chừng, Ôn Tiệp đột nhiên dừng lại, nhận ra tư thế của mình lúc này không thích hợp.
Cô chớp mắt, nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, lắp bắp giải thích: "Tôi kích động quá. Dù sao thì cậu cũng là em trai tôi mà?! Nếu cậu đi thì ai sẽ giúp tôi làm việc?!"
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tấn bực bội thở dài.
Hứa Uyển không chút khách khí khiển trách anh: "Tết nhất, hôm nay còn là giao thừa, sao lại thở dài?! Cùng em học của mình tức giận cái gì?"
Mặc dù Thẩm Tấn đã yêu cầu Antip thuê một căn phòng đối diện với Thu Tuỳ nhưng vào đêm giao thừa, anh đã quay trở lại nhà nghỉ do Hứa Uyển thuê và ăn bữa cơm tất niên với bố mẹ mình.
Thẩm Tấn nhướn mày, cũng không giải thích nhiều, chỉ nhìn thấy Hứa Uyển ngồi trên sô pha bấm điện thoại: "Mẹ, mẹ đang nói chuyện với ai vậy?"
Hứa Uyển cũng không ngẩng đầu lên: "Cô gái phiên dịch viên tốt bụng hôm trước đưa mẹ về nhà nghỉ đã giới thiệu món cá hồ Baikal cho mẹ. Đúng rồi, cá chúng ta nấu xong để ở đâu? A Tấn, vào bếp múc riêng ra một bát, mẹ bảo cô bé lại đây cầm về ăn. Sau khi thêm vào WeChat, mẹ thậm chí còn quên hỏi tên cô bé ấy."
Thẩm Tấn không nói lời nào đi vào bếp lấy ra một cái bát, nhìn chằm chằm canh cá mới nấu một lúc rồi lấy ra một cái bát sứ sạch sẽ.
Hứa Uyển không để ý đến sự náo loạn trong bếp mà chỉ cúi đầu gõ chữ: [Cô bé, dì Hứa đặc biệt mua một ít cá để nấu canh cá. Hôm nay là giao thừa, nếu cháu không đến nhà nghỉ của chúng ta cùng ăn, dì cố ý để lại cho cháu một bát. Người Trung Quốc ăn Tết, hàng năm có thừa mới là điềm tốt, đúng rồi, cháu yên tâm, dì sẽ không tác hợp cháu với đứa con bất hiếu của dì đâu, nó hình như có đối tượng rồi.]
Thu Tuỳ cong môi đáp: [Cảm ơn dì Hứa, chúc mừng năm mới, nhưng cháu đã ăn tối rồi. Bát canh cá kia không bằng để lại cho con dâu sắp cưới của dì. Năm nay nhất định là một năm tốt lành, dì và cháu sẽ có những điều vui vẻ.]
Hứa Uyển: [Cháu nói đúng. Vậy dì sẽ nhờ đứa con bất hiếu của mình gửi một bát cho bạn đời của nó. Nhân tiện, cháu có điều vui vẻ gì?]
Thu Tuỳ: [Thực ra thì cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng có lẽ, khả năng cháu sẽ sớm có bạn trai thôi.]
Hứa Uyển giật mình, không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy.
Con trai bà muốn mang về cho bà một cô con dâu tương lai, còn cô gái nhỏ mà bà nhìn trúng cũng sắp thoát khỏi độc thân.
Bà gửi vài lời chúc phúc cho Thu Tùy, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Thẩm Tấn bưng hai cái bát đi ra ngoài.
Hứa Uyển sửng sốt, buông điện thoại xuống: "Sao con lại múc hai bát? Không phải mẹ bảo con múc một bát sao?"
Thẩm Tấn lời ít mà ý nhiều giải thích: "Còn một bát nữa cho con dâu tương lai của mẹ."
Hứa Uyển đột nhiên ý thức được: "Không cần, cô bé phiên dịch không tới, con cứ việc đưa hai bát canh cá này cho con dâu tương lai của mẹ là được."
Thẩm Tấn nhướn mày nhưng không nói gì.
Anh đặt hai bát canh cá lên bàn, lấy điện thoại di động ra, xem tin nhắn WeChat của Thu Tùy trên màn hình, im lặng hồi lâu mới gửi đi hai tin nhắn.
Thẩm Tấn: [Vì hôm nay là đêm giao thừa nên cô đình công không bôi thuốc cho tôi à?]
Thẩm Tấn: [Chúc mừng năm mới.]
Người kia phản ứng rất nhanh.
Thu Tuỳ: [Tôi sẽ không đình công, bây giờ anh đến đi, tôi đang ở trong phòng nghỉ.]
Điều duy nhất Thu Tuỳ không trả lời là Chúc mừng năm mới.
Thẩm Tấn dùng ngón tay thon dài gõ gõ điện thoại, nhớ tới Phó Minh Bác đã nói với Thu Tuỳ rằng anh thông thạo tiếng Nga, trong lòng không khỏi có chút bối rối.
Anh tắt màn hình điện thoại rồi đi ra ngoài với hai bát canh cá.
Antip đã rời đi, chỉ có một số ít người vẫn ở trong nhà nghỉ với suy nghĩ giống như Thu Tuỳ, dự định dành một ngày nữa để tham quan hồ Baikal.
Nhà nghỉ của dân địa phương này rất lớn, nhưng hôm nay không có nhiều khách du lịch ở lại, trời lại về đêm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Thẩm Tấn bước lên bậc thang, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp hành lang.
Khi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Thu Tùy biết Thẩm Tấn đang tới.
Khi cô mở cửa, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một chiếc bát do Thẩm Tấn cầm trên tay, mùi thơm quen thuộc của cá tỏa ra từ đó.
Thu Tuỳ chớp mắt, cảm thấy đây có chút trùng hợp.
Tối nay dì Hứa ăn canh cá, Thẩm Tấn cũng ăn canh cá?
Có vẻ như những người Trung Quốc đến hồ Baikal hôm nay đã có sự chuẩn bị từ trước và biết rằng món đặc sản của hồ Baikal chính là món canh cá địa phương.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, không chú ý nhiều đến vấn đề này.
Rốt cuộc, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm.
"Thẩm Tấn", Thu Tuỳ đứng ở cửa không nhường đường, cô không có ý định cho Thẩm Tấn vào, cũng không hỏi về hai bát canh cá anh đang cầm, "Tôi không biết anh đã đến Nga bao nhiêu lần, hay đây là lần thứ mấy anh đến hồ Baikal, nhưng tôi đã đến Nga nhiều lần và đây không phải là lần đầu tiên tôi đến hồ Baikal."
Thẩm Tấn: "..."
Thu Tuỳ còn không biết anh đã đến Nga bao nhiêu lần rồi? Phó Minh Bác không phải đã kể hết mọi chuyện cho cô ấy sao?
Cái gì gọi là trợn tròn mắt nói dối.
Là đây chứ đâu.
Anh nghĩ Thu Tuỳ sẽ hỏi anh tại sao lại thuê cô làm phiên dịch tiếng Nga mặc dù anh thông thạo tiếng Nga.
Môi Thẩm Tấn mấp máy, đang định nói ra lời mình muốn nói thì phát hiện——
Thu Tuỳ dường như không có ý định để anh nói.
Cô đứng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh, không chút cảm xúc, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, tốc độ đều đều, nhưng lại không chừa một khoảng trống nào cho người khác nói.
Thu Tuỳ thực sự đã nghĩ như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Tấn và nói tiếp: "Để tôi kể cho anh nghe về nước Nga nhé."
Thẩm Tấn khẽ gật đầu, không nói gì, coi như là ưng thuận.
Thu Tuỳ: "Về mặt địa lý, phần lớn lãnh thổ của Nga thuộc về mảng châu Á, và chỉ một phần nhỏ thuộc về mảng châu Âu, bao gồm cả hồ Baikal nơi chúng ta đang ở, cũng thuộc mảng châu Á."
Thẩm Tấn nghiêng đầu.
Có phải Thu Tuỳ đang dạy địa lý cho anh không?
Thu Tuỳ không quan tâm đến vẻ mặt của Thẩm Tấn, cô đã suy nghĩ kỹ những gì mình muốn nói, muốn làm từ rất lâu trước khi Thẩm Tấn đến.
"Tuy nhiên", Thu Tuỳ nói, "Mặc dù trên phương diện đất đai, Nga lẽ ra phải thuộc châu Á, nhưng hầu hết cách đối xử với con người, phong cách hành vi, hình dáng cơ thể, đặc điểm khuôn mặt và một số thói quen sinh hoạt hàng ngày của Nga thực ra lại mang hơi hướng phương Tây và châu Âu hơn. Trên quốc tế, cũng càng có khuynh hướng xếp Nga là một quốc gia châu Âu."
Thẩm Tấn nhướn mày, không nói gì.
Thu Tuỳ không thể chặn anh ở cửa chỉ vì mục đích phổ biến kiến thức về nước Nga, anh muốn nhìn xem, rốt cuộc Thu Tuỳ muốn làm gì.
Thu Tuỳ mím môi dưới: "Ở châu Á, khi thăm hỏi một ai đó, sẽ gửi tin nhắn hoặc gặp mặt bắt tay. Nhưng ở phương Tây như châu Âu, khi chào ai đó, cách phổ biến nhất là chào ai đó bằng cách má kề má."
Thẩm Tấn vẫn đứng bất động ở cửa phòng.
Anh mơ hồ nhận ra ý của Thu Tùy, nhưng anh không có thời gian để tiêu hóa hết.
Trong khi Thẩm Tấn vẫn còn choáng váng, Thu Tuỳ đã tiến lên vài bước.
Cô kiễng chân, ôm Thẩm Tấn rất nhẹ nhàng, môi cô như vô tình chạm vào má Thẩm Tấn, cảm giác mềm mại dừng lại trên má phải của anh trong giây lát rồi nhanh chóng rời đi.
Tất cả điều này chỉ mất một giây.
Giống như một ảo ảnh.
Thẩm Tấn không kịp phản ứng.
Anh đang cầm hai bát sứ trắng chứa đầy canh cá trên tay, và anh không thể cử động được chút nào.
Thu Tuỳ nhanh chóng lùi về vị trí ban đầu và đứng ở cửa phòng, thản nhiên vén mái tóc dài ra sau tai.
Cô cong môi mỉm cười.
Hơi thở của Thẩm Tấn gần như ngừng lại, tần suất của trái tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Tuy nhiên, với hai bát canh cá ở trên tay, cơ thở anh chỉ có thể cứng đờ mà đứng lặng nhìn Thu Tuỳ, người đang mỉm cười ôn hoà trước mặt.
Thần sắc của cô đứng đắn và dịu dàng, như thể cô chỉ đang tiến hành cách chào hôn má bình thường với anh, không hề có chút ý tứ mạo phạm.
Giây tiếp theo, anh nghe thấy những lời nói nhẹ nhàng và tươi cười tiến vào tai mình.
"Nhập gia tùy tục."
"Ở một quốc gia mang bản chất Châu Âu như Nga, muốn chúc năm mới hạnh phúc, chỉ có cách này mới mang thành ý."
"Đây là má kề má thăm hỏi"
"Thẩm Tấn, năm mới vui vẻ."