Chương 22
Tống Thần ít lâu sau đã tỉnh lại, tôi đã tới gặp cậu ấy để tạ lỗi cho sự sơ suất của mình. Tôi kể cho cậu ấy nghe toàn bộ sự việc, bao gồm cả việc vì sao Ninh Mộng bị huỷ dung.
Nhưng Tống Thần nói, cậu ta không trách tôi chỉ trách Hạ An. Chính Hạ An là người đã châm lửa, gây ra vụ hoả hoạn, nên mới làm cho sự việc ra nông nỗi này.
Tôi không thay cô ấy biện minh, chỉ thay cô ấy tạ lỗi.
Tôi nói với Tống Thần, hãy niệm tình cậu ta và Hạ An trước đây, niệm tình anh em giữa chúng tôi, hi vọng cậu ta không truy cứu trách nhiệm cô ấy. Tôi cam đoan sau khi Hạ An tỉnh lại, tôi sẽ trông chừng cô ấy, tuyệt đối không để Hạ An làm phiền Ninh Mộng và cậu ta nữa.
Tống Thần tuy vẫn còn rất phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi. Nhưng để thuyết phục được hắn, tôi cũng đã phải chịu đòn mấy lần.
Hạ An hôn mê tận mấy tháng trời, tôi ngày nào cũng túc trực bên giường bệnh của cô ấy.
Tôi đã quyết định sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa, tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Dù cho tình cảm này của tôi không được hồi đáp, tôi cũng vẫn muốn được ở bên Hạ An trong suốt quãng đường còn lại.
Sau đó ít lâu, cuối cùng cô ấy cũng đã tỉnh. Nhưng không biết đây có phải là ảo giác của riêng tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy từ sau khi Hạ An tỉnh lại, trên người cô ấy đã không còn phát ra ánh sáng nữa.
Cô ấy trở nên thu mình, khép nép và không còn sự tươi sáng, ấm áp như trước.
Lại thêm ít lâu, sức khoẻ của cô ấy đã dần hồi phục.
Tuy Tống Thần không truy cứu trách nhiệm Hạ An nhưng cô ấy vẫn bị phía cảnh sát và chủ căn hộ buộc tội tự ý phóng hoả và phải lãnh án 2 năm tù.
Trong hai năm ấy tôi không ngừng gửi yêu cầu xin gặp thân nhân nhưng lần nào cũng bị Hạ An từ chối với nhiều lý do khác nhau.
Tôi đã nghĩ chắc do cô ấy vẫn còn cảm thấy căn rứt và tội lỗi nên mới tránh né không muốn gặp bất kỳ ai.
Vậy cho nên tôi vẫn luôn chờ đợi, đợi cho đến khi cảm giác tội lỗi của cô ấy dần nguôi ngoai, đợi cho đến khi cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm và cảm thấy bản thân đã chuộc xong tội lỗi của mình, rồi lúc đó cô ấy sẽ bình thường trở lại. Tôi đã tưởng như vậy…
Nhưng tôi cả đời này cũng không tài nào ngờ tới, Hạ An năng động và tươi sáng trước kia sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Nhưng Tống Thần nói, cậu ta không trách tôi chỉ trách Hạ An. Chính Hạ An là người đã châm lửa, gây ra vụ hoả hoạn, nên mới làm cho sự việc ra nông nỗi này.
Tôi không thay cô ấy biện minh, chỉ thay cô ấy tạ lỗi.
Tôi nói với Tống Thần, hãy niệm tình cậu ta và Hạ An trước đây, niệm tình anh em giữa chúng tôi, hi vọng cậu ta không truy cứu trách nhiệm cô ấy. Tôi cam đoan sau khi Hạ An tỉnh lại, tôi sẽ trông chừng cô ấy, tuyệt đối không để Hạ An làm phiền Ninh Mộng và cậu ta nữa.
Tống Thần tuy vẫn còn rất phẫn nộ nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi. Nhưng để thuyết phục được hắn, tôi cũng đã phải chịu đòn mấy lần.
Hạ An hôn mê tận mấy tháng trời, tôi ngày nào cũng túc trực bên giường bệnh của cô ấy.
Tôi đã quyết định sau khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ không trốn tránh tình cảm của mình nữa, tôi sẽ theo đuổi cô ấy. Dù cho tình cảm này của tôi không được hồi đáp, tôi cũng vẫn muốn được ở bên Hạ An trong suốt quãng đường còn lại.
Sau đó ít lâu, cuối cùng cô ấy cũng đã tỉnh. Nhưng không biết đây có phải là ảo giác của riêng tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy từ sau khi Hạ An tỉnh lại, trên người cô ấy đã không còn phát ra ánh sáng nữa.
Cô ấy trở nên thu mình, khép nép và không còn sự tươi sáng, ấm áp như trước.
Lại thêm ít lâu, sức khoẻ của cô ấy đã dần hồi phục.
Tuy Tống Thần không truy cứu trách nhiệm Hạ An nhưng cô ấy vẫn bị phía cảnh sát và chủ căn hộ buộc tội tự ý phóng hoả và phải lãnh án 2 năm tù.
Trong hai năm ấy tôi không ngừng gửi yêu cầu xin gặp thân nhân nhưng lần nào cũng bị Hạ An từ chối với nhiều lý do khác nhau.
Tôi đã nghĩ chắc do cô ấy vẫn còn cảm thấy căn rứt và tội lỗi nên mới tránh né không muốn gặp bất kỳ ai.
Vậy cho nên tôi vẫn luôn chờ đợi, đợi cho đến khi cảm giác tội lỗi của cô ấy dần nguôi ngoai, đợi cho đến khi cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm và cảm thấy bản thân đã chuộc xong tội lỗi của mình, rồi lúc đó cô ấy sẽ bình thường trở lại. Tôi đã tưởng như vậy…
Nhưng tôi cả đời này cũng không tài nào ngờ tới, Hạ An năng động và tươi sáng trước kia sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.