Chương : 59
Tô Mộc không quan tâm mấy chuyện này, trong lòng các người có khó chịu cỡ nào đến Trấn Hắc Sơn thì phải nghe lời ta, làm công tác cho tốt. Ai dám khiêu khích, dám bỏ gánh giữa đường là tôi xử kẻ đó. Nhưng hai phó trưởng trấn này đến Trấn Hắc Sơn, bên trong không có ẩn ý gì sao?
Như biết úy nghĩ trong đầu Tô Mộc, Lâm Song nói câu tiếp theo cởi bỏ thắc mắc cho hắn, làm hắn hiểu ra.
- Lâm Phong Hợp là Lý bộ trưởng đề cử, Mã Tường là huyện trưởng đề cử. Tôi đã nói với Mã Tường sau khi qua đó mọi chuyện nghe theo lời cậu, có việc hoặc không đều phải báo cáo công tác.
Lý Nhai đề cử nghĩa là Lâm Phong Hợp thuộc phe Tạ Văn, Mã Tường là người của huyện trưởng Triệu Thụy An, là người mình, chung phe với Tô Mộc.
Tô Mộc cười nói:
- Em biết rồi, cảm ơn Anh lâm nhắc nhở, hôm nào đi thị trấn chúng ta lại cùng nhau nhậu.
Trong đầu Tô Mộc xâu chuỗi những khâu phức tạp lại, cục diện ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn rõ ràng hơn.
Lần này ủy nhiệm chắc là Tạ Văn và Triệu Thụy An đàm phán, hai bên phái người đến. Ai có thể cười đến cuối cùng thì phải xem sau này làm việc thế nào.
Tô Khả bĩu môi nói:
- Anh khó khăn lắm mới về nhà một lần, cứ nghe điện thoại suốt. Anh không thể tắt máy được sao?
Tô Lão Thực mở miệng nói:
- Nói bậy bạ cái gì? Bây giờ anh của con là trưởng một trấn, sao có thể tắt máy? Nếu có chuyện gì quan trọng mà anh của con không đến kịp thì sẽ bị phạt.
Tô Khả xoe tròn mắt nói:
- Thì con chỉ nói vậy thôi.
Tô Lão Thực răn:
- Nói cũng không được!
Tô Mộc xen vào:
- Được rồi. Bố, mẹ, con vốn định ở lại nhà một đêm nhưng bây giờ không được, chút nữa ăn cơm tối, tỉnh rượu rồi con phải trở về Trấn Hắc Sơn.
Tô Lão Thực gật đầu, nói:
- Ừm! Công tác quan trọng hơn.
Tô Lão Thực rất vừa lòng thái độ của Tô Mộc.
Tô Lão Thực làm nông dân cả đời, gã không ngờ có ngày con trai sẽ làm quan, còn làm trưởng trấn. Đối với người nông thôn thì trưởng trấn đó là trời. Tô Mộc có cơ hội này, Tô Lão Thực sẽ không để hắn bỏ qua cơ hội. Một ngày làm quan phải làm việc vì dân, so với điều này thì những chuyện khác chỉ là việc nhỏ.
Trấn Hắc Sơn và Trấn Long Tỉnh cách nhau không xa, rất nhanh Tô Mộc trở về. Tô Mộc dọn dẹp qua loa rồi nằm xuống giường, lấy quyển sách ra đọc một lúc, định nhắm mắt ngủ.
Tít tít!
Di động vang tiếng chuông tin nhắn, Tô Mộc mở ra xem, nhếch môi cười phức tạp.
[Đêm qua cảm ơn anh, khi nào rảnh em mời anh ăn bữa cơm. Bạn học cũ với nhau, chắc anh sẽ nể mặt?]
Là Lạc Lâm.
Lạc Lâm làm sao biết số điện thoại di động của Tô Mộc? Hắn không ngạc nhiên, dựa vào nhân mạch kiến trúc Lạc thị tích lũy muốn có số điện thoại của Tô Mộc không khó khăn gì. Tô Mộc định bụng sau này sẽ làm một số điện thoại bí mật, suy nghĩ về Lạc Lâm thì như hắn đã nói, bỏ lỡ rồi mãi mãi không quay lại.
Tô Mộc không muốn có dây dưa gì với Lạc Lâm, nhưng hắn không thể ngăn cản cô đến gần mình. Ví dụ tin nhắn trước mắt, rất bình thường, thoải mái, người ta lôi ra thân phận bạn học cũ, ngươi còn nói gì được?
Tô Mộc khách sáo đáp lại:
[Là bạn học cũ với nhau, đừng khách sáo.]
[Không, chuyện anh giúp em rất lớn, nói sao cũng phải chính thức cảm ơn. Anh yên tâm, không chỉ mình em, còn mấy bạn học chung lớp khác, mọi người đều ở lại huyện Hình Đường. Hay Tô đại trưởng trấn không chịu nể mặt?]
Con người lăn lộn trong xã hội mấy ngày sẽ thay đổi tâm tính, như Lạc Lâm, nếu là trước kia cô sẽ không nói ra lời như vậy, bây giờ thì nói suôn miệng.
Tô Mộc không cách nào từ chối nữa:
[Được rồi, vậy em quyết định thời gian và địa điểm đi.]
Lúc trước trong cấp 3 Hình Đường Tô Mộc không có bằng hữu thân thiết nào, Lạc Lâm thì lên lớp mười một đã chuyển trường, nhưng người ta thuyết phục đến tận đây thì không cần làm bộ làm tịch từ chối.
[Được!]
Lạc Lâm nằm trên giường, chăn lông hồng đắp lên người, khóe môi nhếch cao, hai lúm đồng tiền nở rộ xinh đẹp.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Lương Xương Quý dẫn đầu toàn thể ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn có mặt đông đủ. Mọi người đứng bên ngoài ủy ban trấn chờ đoàn người Lý Nhai đến. Đám người cười tủm tỉm như thể rất hoan nghênh hai phó trưởng trấn đến nhậm chức, không khí thân thiện.
Tô Mộc nhỏ giọng hỏi:
- Lão bí thư, tại sao phải đưa người đến vào chủ nhật?
Lương Xương Quý khó chịu nói:
- Còn vì sao nữa? Vì có người muốn nhân lúc còn sớm nắm giữ hai vị trí, để đầu tuần bắt đầu công tác. Hừ, vài người trong huyện quá nóng nảy, sốt ruột đến nỗi không làm theo quy tắc. Chuyện lớn như vậy mà không báo trước tiếng nào, còn xem Trấn Hắc Sơn chúng ta là chính phủ cấp một không?
Thì ra không chỉ Tô Mộc, Lương Xương Quý nắm quyền số một cũng không nhận được thông báo, chẳng trách lão tức giận. Thử nghĩ xem, ngươi gây sự trong địa bàn của người ta, còn kêu người ta chăm sóc người của ngươi, làm vậy được không?
Tô Mộc nói:
- Lão bí thư, hôm qua lúc tôi nhận được điện thoại cũng rất bực bội. Sau đó tôi gọi điện thoại hỏi thăm trong huyện mới biết ai phái hai vị phó trưởng trấn đến.
Lương Xương Quý thản nhiên nói:
- Vậy sao?
Lương Xương Quý không hề tò mò. Cũng đúng, có thể trở thành lão bí thư Trấn Hắc Sơn, nếu bảo Lương Xương Quý không có nhân mạch thì không ai tin. Chắc Lương Xương Quý sớm biết kết quả, cũng biết Lâm Thần đã được giao chức chủ nhiệm chính Đảng.
Tô Mộc cười khẳng định vị trí của mình:
- Lão bí thư yên tâm, mặc kệ là người của ai đến, ủy ban trấn sẽ công tác dưới sự lãnh đạo của lão bí thư. Hôm bữa tôi có nói về quy hoạch phát triển Trấn Hắc Sơn giờ đã ghi thành báo cáo, chờ xong chuyện hôm nay sẽ đưa cho lão bí thư xem.
Tô Mộc rất khâm phục Lương Xương Quý, không xen lẫn ý nghĩ công hay lợi gì. Lương Xương Quý là lão bí thư sinh trưởng trong Trấn Hắc Sơn, trong lòng lão luôn suy nghĩ vì dân chúng nơi này. Tô Mộc thẳng thắn thổ lộ cũng vì để Lương Xương Quý yên bụng.
Tô Mộc không cần làm như vậy, trong lòng lão bí thư sớm xem hắn là người nối nghiệp thích hợp nhất của mình. Nếu Lương Xương Quý không thể tiến bộ hơn nữa thì lão đành chết già ở ghế bí thư trấn ủy. Trước khi về hưu, điều Lương Xương Quý muốn làm nhất là tìm con dê đầu đàn cho Trấn Hắc Sơn.
Lương Xương Quý gật đầu, nói:
- Tốt!
Lương Xương Quý liếc mắt bên cạnh:
- Lâm Thần là hạt giống không tệ, đáng giá cậu bồi dưỡng. Tôi đã ám chỉ Lâm Thần là hắn được làm chủ nhiệm chính Đảng toàn nhờ cậu đề cử.
Tô Mộc chân thành nói:
- Cảm ơn lão bí thư!
Thành viên tổ chức, nghĩa là bất cứ lúc nào cũng phải bồi dưỡng nhân mạch thuộc về mình. Tô Mộc thừa kế quyền mưu quan trường phong phú từ Quan Bảng, hắn rất tin tưởng điều này.
Đám người Lương Xương Quý không chờ quá lâu, có hai chiếc xe chạy trên đường cái. Xe dừng lại, mấy người bước xuống, dẫn đầu là trưởng bộ tổ chức huyện ủy huyện Hình Đường, Lý Nhai.
Lương Xương Quý tiến lên trước, bắt tay:
- Chào Lý bộ trưởng.
Lý Nhai cười tủm tỉm:
- Chào lão bí thư.
Lý Nhai không có dáng vẻ gì là trưởng bộ tổ chức một huyện.
Như biết úy nghĩ trong đầu Tô Mộc, Lâm Song nói câu tiếp theo cởi bỏ thắc mắc cho hắn, làm hắn hiểu ra.
- Lâm Phong Hợp là Lý bộ trưởng đề cử, Mã Tường là huyện trưởng đề cử. Tôi đã nói với Mã Tường sau khi qua đó mọi chuyện nghe theo lời cậu, có việc hoặc không đều phải báo cáo công tác.
Lý Nhai đề cử nghĩa là Lâm Phong Hợp thuộc phe Tạ Văn, Mã Tường là người của huyện trưởng Triệu Thụy An, là người mình, chung phe với Tô Mộc.
Tô Mộc cười nói:
- Em biết rồi, cảm ơn Anh lâm nhắc nhở, hôm nào đi thị trấn chúng ta lại cùng nhau nhậu.
Trong đầu Tô Mộc xâu chuỗi những khâu phức tạp lại, cục diện ủy ban trấn Trấn Hắc Sơn rõ ràng hơn.
Lần này ủy nhiệm chắc là Tạ Văn và Triệu Thụy An đàm phán, hai bên phái người đến. Ai có thể cười đến cuối cùng thì phải xem sau này làm việc thế nào.
Tô Khả bĩu môi nói:
- Anh khó khăn lắm mới về nhà một lần, cứ nghe điện thoại suốt. Anh không thể tắt máy được sao?
Tô Lão Thực mở miệng nói:
- Nói bậy bạ cái gì? Bây giờ anh của con là trưởng một trấn, sao có thể tắt máy? Nếu có chuyện gì quan trọng mà anh của con không đến kịp thì sẽ bị phạt.
Tô Khả xoe tròn mắt nói:
- Thì con chỉ nói vậy thôi.
Tô Lão Thực răn:
- Nói cũng không được!
Tô Mộc xen vào:
- Được rồi. Bố, mẹ, con vốn định ở lại nhà một đêm nhưng bây giờ không được, chút nữa ăn cơm tối, tỉnh rượu rồi con phải trở về Trấn Hắc Sơn.
Tô Lão Thực gật đầu, nói:
- Ừm! Công tác quan trọng hơn.
Tô Lão Thực rất vừa lòng thái độ của Tô Mộc.
Tô Lão Thực làm nông dân cả đời, gã không ngờ có ngày con trai sẽ làm quan, còn làm trưởng trấn. Đối với người nông thôn thì trưởng trấn đó là trời. Tô Mộc có cơ hội này, Tô Lão Thực sẽ không để hắn bỏ qua cơ hội. Một ngày làm quan phải làm việc vì dân, so với điều này thì những chuyện khác chỉ là việc nhỏ.
Trấn Hắc Sơn và Trấn Long Tỉnh cách nhau không xa, rất nhanh Tô Mộc trở về. Tô Mộc dọn dẹp qua loa rồi nằm xuống giường, lấy quyển sách ra đọc một lúc, định nhắm mắt ngủ.
Tít tít!
Di động vang tiếng chuông tin nhắn, Tô Mộc mở ra xem, nhếch môi cười phức tạp.
[Đêm qua cảm ơn anh, khi nào rảnh em mời anh ăn bữa cơm. Bạn học cũ với nhau, chắc anh sẽ nể mặt?]
Là Lạc Lâm.
Lạc Lâm làm sao biết số điện thoại di động của Tô Mộc? Hắn không ngạc nhiên, dựa vào nhân mạch kiến trúc Lạc thị tích lũy muốn có số điện thoại của Tô Mộc không khó khăn gì. Tô Mộc định bụng sau này sẽ làm một số điện thoại bí mật, suy nghĩ về Lạc Lâm thì như hắn đã nói, bỏ lỡ rồi mãi mãi không quay lại.
Tô Mộc không muốn có dây dưa gì với Lạc Lâm, nhưng hắn không thể ngăn cản cô đến gần mình. Ví dụ tin nhắn trước mắt, rất bình thường, thoải mái, người ta lôi ra thân phận bạn học cũ, ngươi còn nói gì được?
Tô Mộc khách sáo đáp lại:
[Là bạn học cũ với nhau, đừng khách sáo.]
[Không, chuyện anh giúp em rất lớn, nói sao cũng phải chính thức cảm ơn. Anh yên tâm, không chỉ mình em, còn mấy bạn học chung lớp khác, mọi người đều ở lại huyện Hình Đường. Hay Tô đại trưởng trấn không chịu nể mặt?]
Con người lăn lộn trong xã hội mấy ngày sẽ thay đổi tâm tính, như Lạc Lâm, nếu là trước kia cô sẽ không nói ra lời như vậy, bây giờ thì nói suôn miệng.
Tô Mộc không cách nào từ chối nữa:
[Được rồi, vậy em quyết định thời gian và địa điểm đi.]
Lúc trước trong cấp 3 Hình Đường Tô Mộc không có bằng hữu thân thiết nào, Lạc Lâm thì lên lớp mười một đã chuyển trường, nhưng người ta thuyết phục đến tận đây thì không cần làm bộ làm tịch từ chối.
[Được!]
Lạc Lâm nằm trên giường, chăn lông hồng đắp lên người, khóe môi nhếch cao, hai lúm đồng tiền nở rộ xinh đẹp.
Ngày thứ hai, sáng sớm.
Lương Xương Quý dẫn đầu toàn thể ban lãnh đạo Trấn Hắc Sơn có mặt đông đủ. Mọi người đứng bên ngoài ủy ban trấn chờ đoàn người Lý Nhai đến. Đám người cười tủm tỉm như thể rất hoan nghênh hai phó trưởng trấn đến nhậm chức, không khí thân thiện.
Tô Mộc nhỏ giọng hỏi:
- Lão bí thư, tại sao phải đưa người đến vào chủ nhật?
Lương Xương Quý khó chịu nói:
- Còn vì sao nữa? Vì có người muốn nhân lúc còn sớm nắm giữ hai vị trí, để đầu tuần bắt đầu công tác. Hừ, vài người trong huyện quá nóng nảy, sốt ruột đến nỗi không làm theo quy tắc. Chuyện lớn như vậy mà không báo trước tiếng nào, còn xem Trấn Hắc Sơn chúng ta là chính phủ cấp một không?
Thì ra không chỉ Tô Mộc, Lương Xương Quý nắm quyền số một cũng không nhận được thông báo, chẳng trách lão tức giận. Thử nghĩ xem, ngươi gây sự trong địa bàn của người ta, còn kêu người ta chăm sóc người của ngươi, làm vậy được không?
Tô Mộc nói:
- Lão bí thư, hôm qua lúc tôi nhận được điện thoại cũng rất bực bội. Sau đó tôi gọi điện thoại hỏi thăm trong huyện mới biết ai phái hai vị phó trưởng trấn đến.
Lương Xương Quý thản nhiên nói:
- Vậy sao?
Lương Xương Quý không hề tò mò. Cũng đúng, có thể trở thành lão bí thư Trấn Hắc Sơn, nếu bảo Lương Xương Quý không có nhân mạch thì không ai tin. Chắc Lương Xương Quý sớm biết kết quả, cũng biết Lâm Thần đã được giao chức chủ nhiệm chính Đảng.
Tô Mộc cười khẳng định vị trí của mình:
- Lão bí thư yên tâm, mặc kệ là người của ai đến, ủy ban trấn sẽ công tác dưới sự lãnh đạo của lão bí thư. Hôm bữa tôi có nói về quy hoạch phát triển Trấn Hắc Sơn giờ đã ghi thành báo cáo, chờ xong chuyện hôm nay sẽ đưa cho lão bí thư xem.
Tô Mộc rất khâm phục Lương Xương Quý, không xen lẫn ý nghĩ công hay lợi gì. Lương Xương Quý là lão bí thư sinh trưởng trong Trấn Hắc Sơn, trong lòng lão luôn suy nghĩ vì dân chúng nơi này. Tô Mộc thẳng thắn thổ lộ cũng vì để Lương Xương Quý yên bụng.
Tô Mộc không cần làm như vậy, trong lòng lão bí thư sớm xem hắn là người nối nghiệp thích hợp nhất của mình. Nếu Lương Xương Quý không thể tiến bộ hơn nữa thì lão đành chết già ở ghế bí thư trấn ủy. Trước khi về hưu, điều Lương Xương Quý muốn làm nhất là tìm con dê đầu đàn cho Trấn Hắc Sơn.
Lương Xương Quý gật đầu, nói:
- Tốt!
Lương Xương Quý liếc mắt bên cạnh:
- Lâm Thần là hạt giống không tệ, đáng giá cậu bồi dưỡng. Tôi đã ám chỉ Lâm Thần là hắn được làm chủ nhiệm chính Đảng toàn nhờ cậu đề cử.
Tô Mộc chân thành nói:
- Cảm ơn lão bí thư!
Thành viên tổ chức, nghĩa là bất cứ lúc nào cũng phải bồi dưỡng nhân mạch thuộc về mình. Tô Mộc thừa kế quyền mưu quan trường phong phú từ Quan Bảng, hắn rất tin tưởng điều này.
Đám người Lương Xương Quý không chờ quá lâu, có hai chiếc xe chạy trên đường cái. Xe dừng lại, mấy người bước xuống, dẫn đầu là trưởng bộ tổ chức huyện ủy huyện Hình Đường, Lý Nhai.
Lương Xương Quý tiến lên trước, bắt tay:
- Chào Lý bộ trưởng.
Lý Nhai cười tủm tỉm:
- Chào lão bí thư.
Lý Nhai không có dáng vẻ gì là trưởng bộ tổ chức một huyện.