Chương : 58
Thương Đình sắc mặt âm trầm nói:
- Thứ khốn kiếp, một đám cặn bã bại hoại. Quan như vậy nên giết, một khẩu súng bắn chết hết.
Tô Mộc cười nói:
- Thương gia gia, bọn họ đều bị pháp luật chế tài.
Thương Đình lạnh lùng nói:
- Hừ! Vì biết chúng bị chế tài nên gia gia mới nói vậy, nếu không con chờ xem gia gia xử đám khốn kiếp này. Lấy mạng sống trẻ em làm trò đùa, không bằng heo chó!
Thương Đình trầm giọng nói:
- Tô Mộc, bây giờ con là trưởng một trấn, quản lý một đống người. Gia gia muốn con thẳng thắn cho gia gia biết dự định sau này của con.
Vẻ mặt Thương Đình cực kỳ nghiêm túc.
Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Thương gia gia, con nhớ lúc đi vào quan trường Thương gia gia từng nói một câu ngạn ngữ. Đó là 'Vị ti vị dám vong ưu quốc, sự định do tu đãi cái quan'. Dù con làm trưởng trấn hay huyện trưởng, thị trưởng, thậm chí tỉnh trưởng đều vâng theo điều này. Con không dám mơ xa mình là thanh quan, con chỉ muốn làm quan tốt, khi rời khỏi nơi mình chấp chính có thể để lại chút gì cho người dân nơi đó, vậy là đã đủ.
- Tốt! Có suy nghĩ lo nước lo dân của Lục Du là đủ rồi.
Thương Đình mỉm cười nói:
- Không uổng phí gia gia tài bồi con. Tô Mộc, bây giờ con là trưởng một trấn, sau này sẽ còn tiến lên trước. Gia gia tặng thêm một câu cho con, hãy nghe kỹ.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Xin nghe Thương gia gia.
- Vô ý, vô tất, vô cố, vô ta.
Thương Đình thản nhiên nói:
- Có biết tám chữ này ra từ đâu không?
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Biết, từ Luận Ngữ.
Thương Đình mỉm cười hỏi:
- Vậy có biết ý câu đó nói gì không?
Thương Đình không ngạc nhiên khi Tô Mộc biết tám chữ này.
Tô Mộc gật đầu:
- Đã hiểu.
Từ nhỏ Tô Mộc đi theo Thương Đình học thơ văn cổ, đương nhiên biết câu nói kinh điển trong luận Ngữ.
Nếu ứng dụng vào quan trường thì tức là khuyên nhủ Tô Mộc bất cứ lúc nào đều phải giữ sự thật, không thể suy đoán rồi kết luận. Là người chấp chưởng, tuyệt đối không thể lộng quyền, không thể tùy ý làm bậy. Khi làm việc có chuyện làm được thì đừng cứng nhắc, phải linh hoạt.
Điều quan trọng nhất là thân dân, không thể tự phụ cho rằng mình làm quan là trên cơ tất cả, quan niệm đó là sai lầm. Nếu có thể giao lưu với người bên cạnh, làm việc hợp mưu hợp sức, làm quan ngực bao dung thiên hạ.
Thương Đình tang thương nói:
- Con biết những điều này là tốt rồi. Dân chúng Hoa Hạ chúng ta là chân thành nhất, không ai muốn gây sự. Đời này nếu có thể yên ổn hạnh phúc thì ai muốn phiêu bạt trôi dạt?
- Thương gia gia, con biết nên làm sao, con có giới hạn làm quan của mình.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Con cam đoan với Thương gia gia tuyệt đối sẽ làm vị quan tốt, xứng với lương tâm của mình, không thẹn với thiên địa.
Thương Đình cười to bảo:
- Nói rất hay, câu này đáng uống một chén lớn. Đi, không chơi cờ nữa, gia gia nghĩ nhà con đã nấu xong món ngon, rượu ngon, đi qua cùng gia gia uống hai ly.
Tô Mộc mỉm cười:
- Vâng!
Bữa trưa ăn rất vui vẻ. Thân phận của Thương Đình trong Tô trang rất siêu nhiên, lão đến nhà ăn cơm uống rượu, Tô Lão Thực vô cùng vinh hạnh. Con người Tô Lão Thực thành thật chỉ biết bưng rượu cụng ly, nhưng không uống lại Thương Đình.
Tô Mộc cũng không biết tửu lượng của Thương Đình sâu cỡ nào, từ nhỏ đã được lão cố ý vô tình bồi dưỡng, hắn dám vỗ ngực khoe người bình thường không uống lại hắn, kêu Tô Mộc đấu với Thương Đình thì hắn chỉ biết chép miệng hình dung lão nhân thâm sâu khó dò.
Ăn cơm xong Thương Đình đi về. Tô Mộc ở trong nhà trò chuyện với cha mẹ. Khi Tô Mộc nói ra tin hắn đã trở thành trưởng trấn, Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan ngây người sau đó kích động. Diệp Thúy Lan đi đốt nhang lạy tổ tông ngay, báo cho tổ tông biết tử tôn của Tô gia, Tô Mộc giỏi giang thế nào.
Tô Mộc không ngăn cản, hắn biết Diệp Thúy Lan thói quen làm điều này. Mặc kệ chuyện tốt hay xấu Diệp Thúy Lan đều nói với liệt tổ liệt tông của Tô gia.
Tô Mộc đứng dậy định mồi điếu thuốc cho Tô Lão Thực thì di động đột nhiên reo chuông.
Đầu dây bên kia vang giọng Lâm Thần:
- Tô trưởng trấn, là tôi, Lâm Thần đây!
Tô Mộc cười hỏi:
- Lâm Thần, có chuyện gì không?
Lâm Thần nói:
- Chuyện là vầy, mới rồi nhận được huyện thông báo ngày mai Tô trưởng trấn phải về, bảo là Lý bộ trưởng của bộ tổ chức huyện đến tuyên bố chuyện phó trưởng trấn mới nhậm chức.
Đưa phó trưởng trấn mới nhậm chức xuống? Tô Mộc nheo mắt lại. Chuyện gì đây? Tô Mộc đường đường là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn nhưng trước đó không nhận được chút tiếng gió ai làm trợ thủ cho hắn. Lý ra trước khi hai phó trưởng trấn đến, bộ tổ chức huyện ủy nên nhắc trước để Tô Mộc chuẩn bị.
Lý trưởng ban tổ chức tỉnh ủy huyện ủy tức là Lý Nhai. Không có lý nào, địa vị Trấn Hắc Sơn luôn xếp chót trong huyện Hình Đường, phó trưởng trấn hương trấn nhậm chức phái một phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy đến thì quy cách đã là to, sao có thể kinh động Lý Nhai, bộ trưởng thực quyền chính thức?
Ai không biết Lý Nhai là người của Tạ Văn, không lẽ hai phó trưởng trấn thuộc phe Tạ Văn? Lý Nhai đưa người đến là để chống lưng cho hai phó trưởng trấn, ra oai phủ đầu Tô Mộc?
Tô Mộc nói:
- Được, tôi biết rồi, ngày mai sẽ về, vậy đi.
Tô Mộc cúp máy, đầu óc xoay chuyển nhanh.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc chưa buông di động lại reo chuông, hắn nhìn dãy số, nhếch môi.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Anh lâm, tìm em có chuyện gì sao?
Lâm Song cười nói:
- Lão đệ, có chuyện báo cho cậu biết trước. Hôm nay huyện ủy mở cuộc họp thường ủy, quyết định nhân tuyển hai phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn và chủ nhiệm chính Đảng. Đầu tiên chúc mừng các cậu, đã thông qua đề cử chủ nhiệm chính Đảng của các cậu, chọn Lâm Thần.
Phù!
Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, thành công.
Lúc trước nếu không nhờ Lâm Thần gọi điện thoại thông báo Tô Mộc trở về, không chừng kiến trúc Anh Lợi đã xóa bỏ chứng cứ. Cộng với nửa năm nay Tô Mộc hiểu rõ con người Lâm Thần. Thanh niên này làm việc nhanh nhẹn, năng lực rất mạnh, tố chất cứng. Đề bạt Lâm Thần lên làm chủ nhiệm chính Đảng không thành vấn đề, xem như báo đáp lại gã luôn sát cánh bên Tô Mộc.
Hơn nữa Trấn Hắc Sơn không giàu có, không phải ai đều muốn đến đây. Lâm Thần sớm được xếp tới Trấn Hắc Sơn, còn được Lương Xương Quý và Tô Mộc cùng đề cử. Huyện ủy phải nể mặt hai người, dù gì là số một và số hai cầm quyền hợp tác. Chỉ đề cử chủ nhiệm chính Đảng chứ không phải phó trưởng trấn, thượng cấp chính phủ trực tiếp phủ quyết thì hơi không hợp lòng người.
Tô Mộc hỏi:
- Còn hai vị phó trưởng trấn thì sao?
Lâm Song trả lời:
- Hai phó trưởng trấn là Lâm Phong Hợp và Mã Tường. Lâm Phong Hợp là phó cục trưởng cục nông nghiệp huyện, Mã Tường là phó cục trưởng cục văn hóa huyện.
Một phó cục trưởng cơ quan huyện trực làm phó trưởng trấn chính phủ cấp một, theo lý ra đây là đề bạt, hai địa vị không thể đánh đồng. Nhưng nếu hương trấn đó là Trấn Long Tỉnh thì còn dễ nói, cố tình là Trấn Hắc Sơn nơi không ai muốn đi. Trong lòng hai phó cục trưởng không bức bối mới là lạ.
- Thứ khốn kiếp, một đám cặn bã bại hoại. Quan như vậy nên giết, một khẩu súng bắn chết hết.
Tô Mộc cười nói:
- Thương gia gia, bọn họ đều bị pháp luật chế tài.
Thương Đình lạnh lùng nói:
- Hừ! Vì biết chúng bị chế tài nên gia gia mới nói vậy, nếu không con chờ xem gia gia xử đám khốn kiếp này. Lấy mạng sống trẻ em làm trò đùa, không bằng heo chó!
Thương Đình trầm giọng nói:
- Tô Mộc, bây giờ con là trưởng một trấn, quản lý một đống người. Gia gia muốn con thẳng thắn cho gia gia biết dự định sau này của con.
Vẻ mặt Thương Đình cực kỳ nghiêm túc.
Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Thương gia gia, con nhớ lúc đi vào quan trường Thương gia gia từng nói một câu ngạn ngữ. Đó là 'Vị ti vị dám vong ưu quốc, sự định do tu đãi cái quan'. Dù con làm trưởng trấn hay huyện trưởng, thị trưởng, thậm chí tỉnh trưởng đều vâng theo điều này. Con không dám mơ xa mình là thanh quan, con chỉ muốn làm quan tốt, khi rời khỏi nơi mình chấp chính có thể để lại chút gì cho người dân nơi đó, vậy là đã đủ.
- Tốt! Có suy nghĩ lo nước lo dân của Lục Du là đủ rồi.
Thương Đình mỉm cười nói:
- Không uổng phí gia gia tài bồi con. Tô Mộc, bây giờ con là trưởng một trấn, sau này sẽ còn tiến lên trước. Gia gia tặng thêm một câu cho con, hãy nghe kỹ.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Xin nghe Thương gia gia.
- Vô ý, vô tất, vô cố, vô ta.
Thương Đình thản nhiên nói:
- Có biết tám chữ này ra từ đâu không?
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Biết, từ Luận Ngữ.
Thương Đình mỉm cười hỏi:
- Vậy có biết ý câu đó nói gì không?
Thương Đình không ngạc nhiên khi Tô Mộc biết tám chữ này.
Tô Mộc gật đầu:
- Đã hiểu.
Từ nhỏ Tô Mộc đi theo Thương Đình học thơ văn cổ, đương nhiên biết câu nói kinh điển trong luận Ngữ.
Nếu ứng dụng vào quan trường thì tức là khuyên nhủ Tô Mộc bất cứ lúc nào đều phải giữ sự thật, không thể suy đoán rồi kết luận. Là người chấp chưởng, tuyệt đối không thể lộng quyền, không thể tùy ý làm bậy. Khi làm việc có chuyện làm được thì đừng cứng nhắc, phải linh hoạt.
Điều quan trọng nhất là thân dân, không thể tự phụ cho rằng mình làm quan là trên cơ tất cả, quan niệm đó là sai lầm. Nếu có thể giao lưu với người bên cạnh, làm việc hợp mưu hợp sức, làm quan ngực bao dung thiên hạ.
Thương Đình tang thương nói:
- Con biết những điều này là tốt rồi. Dân chúng Hoa Hạ chúng ta là chân thành nhất, không ai muốn gây sự. Đời này nếu có thể yên ổn hạnh phúc thì ai muốn phiêu bạt trôi dạt?
- Thương gia gia, con biết nên làm sao, con có giới hạn làm quan của mình.
Tô Mộc trầm giọng nói:
- Con cam đoan với Thương gia gia tuyệt đối sẽ làm vị quan tốt, xứng với lương tâm của mình, không thẹn với thiên địa.
Thương Đình cười to bảo:
- Nói rất hay, câu này đáng uống một chén lớn. Đi, không chơi cờ nữa, gia gia nghĩ nhà con đã nấu xong món ngon, rượu ngon, đi qua cùng gia gia uống hai ly.
Tô Mộc mỉm cười:
- Vâng!
Bữa trưa ăn rất vui vẻ. Thân phận của Thương Đình trong Tô trang rất siêu nhiên, lão đến nhà ăn cơm uống rượu, Tô Lão Thực vô cùng vinh hạnh. Con người Tô Lão Thực thành thật chỉ biết bưng rượu cụng ly, nhưng không uống lại Thương Đình.
Tô Mộc cũng không biết tửu lượng của Thương Đình sâu cỡ nào, từ nhỏ đã được lão cố ý vô tình bồi dưỡng, hắn dám vỗ ngực khoe người bình thường không uống lại hắn, kêu Tô Mộc đấu với Thương Đình thì hắn chỉ biết chép miệng hình dung lão nhân thâm sâu khó dò.
Ăn cơm xong Thương Đình đi về. Tô Mộc ở trong nhà trò chuyện với cha mẹ. Khi Tô Mộc nói ra tin hắn đã trở thành trưởng trấn, Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan ngây người sau đó kích động. Diệp Thúy Lan đi đốt nhang lạy tổ tông ngay, báo cho tổ tông biết tử tôn của Tô gia, Tô Mộc giỏi giang thế nào.
Tô Mộc không ngăn cản, hắn biết Diệp Thúy Lan thói quen làm điều này. Mặc kệ chuyện tốt hay xấu Diệp Thúy Lan đều nói với liệt tổ liệt tông của Tô gia.
Tô Mộc đứng dậy định mồi điếu thuốc cho Tô Lão Thực thì di động đột nhiên reo chuông.
Đầu dây bên kia vang giọng Lâm Thần:
- Tô trưởng trấn, là tôi, Lâm Thần đây!
Tô Mộc cười hỏi:
- Lâm Thần, có chuyện gì không?
Lâm Thần nói:
- Chuyện là vầy, mới rồi nhận được huyện thông báo ngày mai Tô trưởng trấn phải về, bảo là Lý bộ trưởng của bộ tổ chức huyện đến tuyên bố chuyện phó trưởng trấn mới nhậm chức.
Đưa phó trưởng trấn mới nhậm chức xuống? Tô Mộc nheo mắt lại. Chuyện gì đây? Tô Mộc đường đường là trưởng trấn Trấn Hắc Sơn nhưng trước đó không nhận được chút tiếng gió ai làm trợ thủ cho hắn. Lý ra trước khi hai phó trưởng trấn đến, bộ tổ chức huyện ủy nên nhắc trước để Tô Mộc chuẩn bị.
Lý trưởng ban tổ chức tỉnh ủy huyện ủy tức là Lý Nhai. Không có lý nào, địa vị Trấn Hắc Sơn luôn xếp chót trong huyện Hình Đường, phó trưởng trấn hương trấn nhậm chức phái một phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy đến thì quy cách đã là to, sao có thể kinh động Lý Nhai, bộ trưởng thực quyền chính thức?
Ai không biết Lý Nhai là người của Tạ Văn, không lẽ hai phó trưởng trấn thuộc phe Tạ Văn? Lý Nhai đưa người đến là để chống lưng cho hai phó trưởng trấn, ra oai phủ đầu Tô Mộc?
Tô Mộc nói:
- Được, tôi biết rồi, ngày mai sẽ về, vậy đi.
Tô Mộc cúp máy, đầu óc xoay chuyển nhanh.
Ring ring ring!!!
Tô Mộc chưa buông di động lại reo chuông, hắn nhìn dãy số, nhếch môi.
Tô Mộc mỉm cười hỏi:
- Anh lâm, tìm em có chuyện gì sao?
Lâm Song cười nói:
- Lão đệ, có chuyện báo cho cậu biết trước. Hôm nay huyện ủy mở cuộc họp thường ủy, quyết định nhân tuyển hai phó trưởng trấn Trấn Hắc Sơn và chủ nhiệm chính Đảng. Đầu tiên chúc mừng các cậu, đã thông qua đề cử chủ nhiệm chính Đảng của các cậu, chọn Lâm Thần.
Phù!
Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, thành công.
Lúc trước nếu không nhờ Lâm Thần gọi điện thoại thông báo Tô Mộc trở về, không chừng kiến trúc Anh Lợi đã xóa bỏ chứng cứ. Cộng với nửa năm nay Tô Mộc hiểu rõ con người Lâm Thần. Thanh niên này làm việc nhanh nhẹn, năng lực rất mạnh, tố chất cứng. Đề bạt Lâm Thần lên làm chủ nhiệm chính Đảng không thành vấn đề, xem như báo đáp lại gã luôn sát cánh bên Tô Mộc.
Hơn nữa Trấn Hắc Sơn không giàu có, không phải ai đều muốn đến đây. Lâm Thần sớm được xếp tới Trấn Hắc Sơn, còn được Lương Xương Quý và Tô Mộc cùng đề cử. Huyện ủy phải nể mặt hai người, dù gì là số một và số hai cầm quyền hợp tác. Chỉ đề cử chủ nhiệm chính Đảng chứ không phải phó trưởng trấn, thượng cấp chính phủ trực tiếp phủ quyết thì hơi không hợp lòng người.
Tô Mộc hỏi:
- Còn hai vị phó trưởng trấn thì sao?
Lâm Song trả lời:
- Hai phó trưởng trấn là Lâm Phong Hợp và Mã Tường. Lâm Phong Hợp là phó cục trưởng cục nông nghiệp huyện, Mã Tường là phó cục trưởng cục văn hóa huyện.
Một phó cục trưởng cơ quan huyện trực làm phó trưởng trấn chính phủ cấp một, theo lý ra đây là đề bạt, hai địa vị không thể đánh đồng. Nhưng nếu hương trấn đó là Trấn Long Tỉnh thì còn dễ nói, cố tình là Trấn Hắc Sơn nơi không ai muốn đi. Trong lòng hai phó cục trưởng không bức bối mới là lạ.