Chương 20
" Hoàng thượng, người tới đây thần thiếp rất vui mừng, mấy ngày vừa rồi xảy ra chuyện khiến thần thiếp vô cùng sợ hãi, nên cũng không dám tới thăm Hoàng hậu nương nương. Hoàng thượng, hoàng hậu hiện tại sao rồi?". Nét mặt Lam Nương Thi mang theo sự lo lắng, nhưng bên trong thâm tâm không giấu được sự vui mừng
" Hoàng hậu bị thương nghiêm trọng, tới bây giờ cũng chưa thể nói chắc chắn được điều gì. Trẫm thiết nghĩ Hoàng hậu bị thương nặng như vậy, một phần cũng là do trẫm một phần không bảo vệ tốt nàng ấy, cũng may mà nàng vẫn luôn quan tâm tới nàng ấy như vậy, coi nàng ấy giống như tỷ muội"
Lam Nương Thi không đáp, nàng ta vòng ra phía sau Ngôn Tận động tác thuần thục bóp vai hắn: " Dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng là bậc mẫu nghi tôn quý, quan tâm tới người cũng là bổn phận của thần thiếp". Ngôn Tận nhẹ nhàng gật đầu, trong đáy mắt hắn xuất hiện vài tia xúc cảm
" Thục phi không ở cùng với nàng sao?". Lam Nương Thi có chút nghi hoặc, động tác trên tay nàng ta cũng chậm lại, hoài nghi nhìn Ngôn Tận, nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại dáng vẻ trước đó mà tươi cười: " Thục phi lúc mới tới đây có nói khung cảnh ở phía nơi Trưởng tôn công chúa rất đẹp, nên đã tới đó rồi thưa hoàng thượng."
Ngôn Tận gật đầu, hắn nắm lấy tay Lam Phi ngưng lại: " Được rồi, trẫm cũng rất lâu rồi không được nghe tiếng đàn của nàng, hay là nàng đàn cho trẫm nghe một khúc trước". Lam Nương Thi lập tức gật đầu, thuận tiện sai Trầm Bích đem đàn tới. Trong chốc lát tiếng tì bà văng vẳng lên giai điệu mị hoặc
Ngôn Tận nghe tiếng đàn, hắn lại nhớ tới tiếng đàn thập lục của Bất Ý, hắn hướng về phía nữ nhân trước mắt. Nàng ta cùng Thục phi tâm tư đều khó lường, hắn vốn cũng không phải không biết, nhưng việc điều tra của hắn gián đoạn như vậy, hắn cũng không còn cách nào khác.
Sau khi tiếng đàn dứt, Ngôn Tận liền vui vẻ mà mỉm cười: " Tiếng đàn này cũng chỉ có mình nàng mới có thể đàn ra, hay lắm. Nhưng mà hiện tại trẫm còn có việc, vả lại trẫm muốn tự mình điều tra chuyện náo loạn hôm trước, đem kẻ đứng đằng sau đi lăng trì xử tử. Cho nên, khi khác trẫm sẽ lại tới đây với nàng"
Ngôn Tận nói xong lập tức rời đi, Lam Nương Thi hành lễ, nàng ta nở một nụ cười đem cây đàn tì bà đưa lại cho Trầm Bích: " Hoàng thượng lại tận mắt muốn điều tra như vậy, vậy ta càng phải để người điều tra. Ngày hôm nay Hoàng thượng tới đây, vậy xem như Hoàng hậu bị thương cũng không nhẹ, mà vết thương kia cho dù có lành, cũng sẽ để lại cho người một vết sẹo lớn. Khi đó... xem xem An Các cung có thể độc sủng được bao lâu, ha"
Bất Ý bên này nhàm chán ở trên giường bệnh hướng mắt ra phía bên ngoài mộc khung ngắm nhìn tuyết rơi, trận tuyết đầu mùa này cũng thật lớn. Phía bên ngoài chập choạng tối, cung nhân ở chỗ nàng đều đang gấp gáp chuẩn bị điểm tâm, nàng kéo góc chăn lên, hướng về phía Bạch Nhan gọi một tiếng
Bạch Nhan nhanh chóng xuất hiện, trên tay còn bận rộn bê theo một chậu nước nóng: " Hoàng hậu, người gọi nô tì sao, có phải người lại thấy khó chịu hay không, nô tì sẽ đi gọi thái y cho người". Nhìn bộ dáng lo lắng của Bạch Nhan khiến nàng không khỏi bật cười
" Bổn cung không sao, chỉ là cảm thấy rất nhàm chán, hiện tại bị thương như vậy không thể ra ngoài. Bạch Nhan, ngươi giúp bổn cung lấy giấy bút lại đây, bổn cung muốn vẽ một bức, sau đó ngươi hãy cầm bức vẽ này tới chỗ của Hoàng Thượng cho bổn cung"
Bạch Nhan gật đầu, nàng ta nhanh chóng lấy giấy bút tới cho nàng, lại giúp nàng điều chỉnh tư thế cho thoải mái, Uyển Nhi từ bên ngoài bước vào trong, trông thấy cảnh này liền vui vẻ đi tới: " Bạch Nhan, Lưu thái giám ở bên ngoài đang gọi cô đó, cô mau đem chậu nước ấm này đi, chuyện ở đây để cho ta, ta đã xong việc rồi"
Bạch Nhan nghe vậy liền gật đầu, Uyển Nhi ở bên cạnh giúp nàng mài mực. Bất Ý đưa tay, họa một đường mực lên tờ giấy trắng. Uyển Nhi chăm chú mài mực, chốc lát lại nhìn về phía bức tranh của nàng: " Hoàng hậu nương nương, nô tì có một chuyện vẫn luôn thắc mắc,.."
Bất Ý không ngưng tay, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lúc này Uyển Nhi mới dè dặt đặt nghiên mực trong tay xuống: " Trước đây chủ tử có kể chuyện của người và Nhị thân vương, nhưng mà nô tì luôn thắc mắc, nếu như người không phải vì trọng trách của Tản Hoa thành, vậy thì lúc đó người vẫn sẽ chọn Hoàng Thượng hay là người sẽ chọn Nhị thân vương?"
Đối với câu hỏi này cũng không phải là lần đầu tiên Bất Ý nghĩ tới. Nhưng nàng lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười một cái, lại gác bút qua một bên cẩn thận dùng giấy thấm đi lớp mực còn đọng trên mặt giấy. Nếu như là Bất Ý công chúa của khi trước, chắc chắn nàng sẽ chọn Lạc Úy, bởi hắn đối với nàng rất chân tình
Nhưng nếu là Phượng Đường Hoàng hậu bây giờ, nàng nhất định sẽ chọn Ngôn Tận. Bởi sau điệu múa hoa lan chỉ kia tiễn Lạc Úy rời khỏi Thanh Thủy phủ, Bất Ý đã thật sự rũ bỏ mọi tình cảm để trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ tôn quý nhất. Cho nên đối với câu hỏi này, nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu
" Ta không muốn chọn, người đang ở trước mắt ngươi hiện tại là Hoàng Hậu thuộc về một mình thiên tử. Mà Bất Ý công chúa năm ấy lại là người được Nhị Thân vương cất kĩ ở trong ngực, không muốn lấy ra, cũng không muốn làm thương tổn dù chỉ là một chút. Cho nên nếu ta được chọn lại ngay từ đầu, ta sẽ không tới Vãn Yên điện năm ấy nữa"
Uyển Nhi nghe xong trầm lặng một hồi. Một đoạn tình cảm này nàng ta vốn dĩ không thể nào hiểu được, nàng ta chỉ cảm thấy rằng tình cảm mà Lạc Úy dành cho Bất Ý cực kì sâu đậm, cảm thấy thương xót cho đoạn tình cảm không được hồi đáp ấy của hắn. Mà vốn dĩ nàng ta nghĩ nhiều như vậy cũng là bởi ngày hôm trước đã trông thấy Lạc Úy dịu dàng chỉnh lại góc chăn cho Bất Ý
Bức họa được Bất Ý cuộn lại thành một cuộn, nàng cẩn thận dùng một sợi dây đỏ buộc lấy đưa cho Bạch Nhan, nàng ta cầm lấy bức họa, mau chóng đưa tới chỗ của Ngôn Tận. Uyển Nhi đỡ nàng đứng đậy đi lại một lúc, Bất Ý hướng về phía bên ngoài cửa. Tuyết vốn đã ngừng rơi, nhưng cảm giác buốt lạnh vẫn len lỏi trong không khí
" Chủ tử, người đang nhớ tới Thái tử sao?". Uyển Nhi ở bên cạnh nhanh chóng đoán ra được tâm trạng của Bất Ý, nàng ta cũng không biết nhiều tình hình trong cung lúc này, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi nàng: " Chủ tử, người đừng lo, Thái Tử được Thất cô cô chăm sóc chắc chắn vô cùng tốt"
Bạch Nhan bên này sau khi đưa bức họa kia tới cho Ngôn Tận liền nhanh chóng rời đi. Trên đường lại vô tình đụng trúng Nam Ảnh đang ở gần đó do thám tình hình của hai cung, hắn ta trông thấy Bạch Nhan liền giật mình, dọa cho nàng ta cũng hốt hoảng mà lùi lại mấy bước
" Nam Ảnh huynh làm gì ở đây thế, dọa chết ta rồi. Trời tối như vậy huynh còn đứng ở đây lén lén lút lút, nếu đổi lại ta là một cung nữ khác huynh đã bị đánh một trận rồi" Bạch Nhan đặt tay lên ngực tự trấn an bản thân, cũng không quên trách mắng Nam Ảnh mấy câu.
Bộ dạng hung dữ mắng người này của Bạch Nhan chọc cho hắn cười vui vẻ...
" Hoàng hậu bị thương nghiêm trọng, tới bây giờ cũng chưa thể nói chắc chắn được điều gì. Trẫm thiết nghĩ Hoàng hậu bị thương nặng như vậy, một phần cũng là do trẫm một phần không bảo vệ tốt nàng ấy, cũng may mà nàng vẫn luôn quan tâm tới nàng ấy như vậy, coi nàng ấy giống như tỷ muội"
Lam Nương Thi không đáp, nàng ta vòng ra phía sau Ngôn Tận động tác thuần thục bóp vai hắn: " Dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng là bậc mẫu nghi tôn quý, quan tâm tới người cũng là bổn phận của thần thiếp". Ngôn Tận nhẹ nhàng gật đầu, trong đáy mắt hắn xuất hiện vài tia xúc cảm
" Thục phi không ở cùng với nàng sao?". Lam Nương Thi có chút nghi hoặc, động tác trên tay nàng ta cũng chậm lại, hoài nghi nhìn Ngôn Tận, nhưng rất nhanh nàng ta đã lấy lại dáng vẻ trước đó mà tươi cười: " Thục phi lúc mới tới đây có nói khung cảnh ở phía nơi Trưởng tôn công chúa rất đẹp, nên đã tới đó rồi thưa hoàng thượng."
Ngôn Tận gật đầu, hắn nắm lấy tay Lam Phi ngưng lại: " Được rồi, trẫm cũng rất lâu rồi không được nghe tiếng đàn của nàng, hay là nàng đàn cho trẫm nghe một khúc trước". Lam Nương Thi lập tức gật đầu, thuận tiện sai Trầm Bích đem đàn tới. Trong chốc lát tiếng tì bà văng vẳng lên giai điệu mị hoặc
Ngôn Tận nghe tiếng đàn, hắn lại nhớ tới tiếng đàn thập lục của Bất Ý, hắn hướng về phía nữ nhân trước mắt. Nàng ta cùng Thục phi tâm tư đều khó lường, hắn vốn cũng không phải không biết, nhưng việc điều tra của hắn gián đoạn như vậy, hắn cũng không còn cách nào khác.
Sau khi tiếng đàn dứt, Ngôn Tận liền vui vẻ mà mỉm cười: " Tiếng đàn này cũng chỉ có mình nàng mới có thể đàn ra, hay lắm. Nhưng mà hiện tại trẫm còn có việc, vả lại trẫm muốn tự mình điều tra chuyện náo loạn hôm trước, đem kẻ đứng đằng sau đi lăng trì xử tử. Cho nên, khi khác trẫm sẽ lại tới đây với nàng"
Ngôn Tận nói xong lập tức rời đi, Lam Nương Thi hành lễ, nàng ta nở một nụ cười đem cây đàn tì bà đưa lại cho Trầm Bích: " Hoàng thượng lại tận mắt muốn điều tra như vậy, vậy ta càng phải để người điều tra. Ngày hôm nay Hoàng thượng tới đây, vậy xem như Hoàng hậu bị thương cũng không nhẹ, mà vết thương kia cho dù có lành, cũng sẽ để lại cho người một vết sẹo lớn. Khi đó... xem xem An Các cung có thể độc sủng được bao lâu, ha"
Bất Ý bên này nhàm chán ở trên giường bệnh hướng mắt ra phía bên ngoài mộc khung ngắm nhìn tuyết rơi, trận tuyết đầu mùa này cũng thật lớn. Phía bên ngoài chập choạng tối, cung nhân ở chỗ nàng đều đang gấp gáp chuẩn bị điểm tâm, nàng kéo góc chăn lên, hướng về phía Bạch Nhan gọi một tiếng
Bạch Nhan nhanh chóng xuất hiện, trên tay còn bận rộn bê theo một chậu nước nóng: " Hoàng hậu, người gọi nô tì sao, có phải người lại thấy khó chịu hay không, nô tì sẽ đi gọi thái y cho người". Nhìn bộ dáng lo lắng của Bạch Nhan khiến nàng không khỏi bật cười
" Bổn cung không sao, chỉ là cảm thấy rất nhàm chán, hiện tại bị thương như vậy không thể ra ngoài. Bạch Nhan, ngươi giúp bổn cung lấy giấy bút lại đây, bổn cung muốn vẽ một bức, sau đó ngươi hãy cầm bức vẽ này tới chỗ của Hoàng Thượng cho bổn cung"
Bạch Nhan gật đầu, nàng ta nhanh chóng lấy giấy bút tới cho nàng, lại giúp nàng điều chỉnh tư thế cho thoải mái, Uyển Nhi từ bên ngoài bước vào trong, trông thấy cảnh này liền vui vẻ đi tới: " Bạch Nhan, Lưu thái giám ở bên ngoài đang gọi cô đó, cô mau đem chậu nước ấm này đi, chuyện ở đây để cho ta, ta đã xong việc rồi"
Bạch Nhan nghe vậy liền gật đầu, Uyển Nhi ở bên cạnh giúp nàng mài mực. Bất Ý đưa tay, họa một đường mực lên tờ giấy trắng. Uyển Nhi chăm chú mài mực, chốc lát lại nhìn về phía bức tranh của nàng: " Hoàng hậu nương nương, nô tì có một chuyện vẫn luôn thắc mắc,.."
Bất Ý không ngưng tay, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lúc này Uyển Nhi mới dè dặt đặt nghiên mực trong tay xuống: " Trước đây chủ tử có kể chuyện của người và Nhị thân vương, nhưng mà nô tì luôn thắc mắc, nếu như người không phải vì trọng trách của Tản Hoa thành, vậy thì lúc đó người vẫn sẽ chọn Hoàng Thượng hay là người sẽ chọn Nhị thân vương?"
Đối với câu hỏi này cũng không phải là lần đầu tiên Bất Ý nghĩ tới. Nhưng nàng lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu mỉm cười một cái, lại gác bút qua một bên cẩn thận dùng giấy thấm đi lớp mực còn đọng trên mặt giấy. Nếu như là Bất Ý công chúa của khi trước, chắc chắn nàng sẽ chọn Lạc Úy, bởi hắn đối với nàng rất chân tình
Nhưng nếu là Phượng Đường Hoàng hậu bây giờ, nàng nhất định sẽ chọn Ngôn Tận. Bởi sau điệu múa hoa lan chỉ kia tiễn Lạc Úy rời khỏi Thanh Thủy phủ, Bất Ý đã thật sự rũ bỏ mọi tình cảm để trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ tôn quý nhất. Cho nên đối với câu hỏi này, nàng chỉ lặng lẽ lắc đầu
" Ta không muốn chọn, người đang ở trước mắt ngươi hiện tại là Hoàng Hậu thuộc về một mình thiên tử. Mà Bất Ý công chúa năm ấy lại là người được Nhị Thân vương cất kĩ ở trong ngực, không muốn lấy ra, cũng không muốn làm thương tổn dù chỉ là một chút. Cho nên nếu ta được chọn lại ngay từ đầu, ta sẽ không tới Vãn Yên điện năm ấy nữa"
Uyển Nhi nghe xong trầm lặng một hồi. Một đoạn tình cảm này nàng ta vốn dĩ không thể nào hiểu được, nàng ta chỉ cảm thấy rằng tình cảm mà Lạc Úy dành cho Bất Ý cực kì sâu đậm, cảm thấy thương xót cho đoạn tình cảm không được hồi đáp ấy của hắn. Mà vốn dĩ nàng ta nghĩ nhiều như vậy cũng là bởi ngày hôm trước đã trông thấy Lạc Úy dịu dàng chỉnh lại góc chăn cho Bất Ý
Bức họa được Bất Ý cuộn lại thành một cuộn, nàng cẩn thận dùng một sợi dây đỏ buộc lấy đưa cho Bạch Nhan, nàng ta cầm lấy bức họa, mau chóng đưa tới chỗ của Ngôn Tận. Uyển Nhi đỡ nàng đứng đậy đi lại một lúc, Bất Ý hướng về phía bên ngoài cửa. Tuyết vốn đã ngừng rơi, nhưng cảm giác buốt lạnh vẫn len lỏi trong không khí
" Chủ tử, người đang nhớ tới Thái tử sao?". Uyển Nhi ở bên cạnh nhanh chóng đoán ra được tâm trạng của Bất Ý, nàng ta cũng không biết nhiều tình hình trong cung lúc này, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi nàng: " Chủ tử, người đừng lo, Thái Tử được Thất cô cô chăm sóc chắc chắn vô cùng tốt"
Bạch Nhan bên này sau khi đưa bức họa kia tới cho Ngôn Tận liền nhanh chóng rời đi. Trên đường lại vô tình đụng trúng Nam Ảnh đang ở gần đó do thám tình hình của hai cung, hắn ta trông thấy Bạch Nhan liền giật mình, dọa cho nàng ta cũng hốt hoảng mà lùi lại mấy bước
" Nam Ảnh huynh làm gì ở đây thế, dọa chết ta rồi. Trời tối như vậy huynh còn đứng ở đây lén lén lút lút, nếu đổi lại ta là một cung nữ khác huynh đã bị đánh một trận rồi" Bạch Nhan đặt tay lên ngực tự trấn an bản thân, cũng không quên trách mắng Nam Ảnh mấy câu.
Bộ dạng hung dữ mắng người này của Bạch Nhan chọc cho hắn cười vui vẻ...