Chương 19
Tiếng ca kỹ êm tai từ trong Thanh Hương lầu vọng ra, dải lụa hồng phấp phới trong không trung phảng phất mùi trầm hương. Một nữ nhân ôm tỳ bà tấu lên một khúc nhạc, Ngôn Tận đưa mắt liếc nhìn một lượt mấy nữ nhân, lại hướng về phía Lạc Úy chầm chậm lắc đầu
Nữ nhân đang nhảy múa kia phút chốc lại gần bọn họ, nàng ta ở bên cạnh Lạc Úy đùa giỡn nhưng sắc mặt hắn lại không chút biến đổi, nàng ta cầm bình rượu lên, cẩn thận rót cho hắn đầy một chén. Sau đó nữ nhân kia lại di chuyển về phía Ngôn Tận, hắn chầm chậm nở một nụ cười nắm lấy dải lụa trước mắt kéo xuống, liền trông thấy một vết thương rõ ràng
Nữ nhân này phát hiện vết thương đã bị lộ, trong chốc lát rút ra một thanh đao hướng về phía Ngôn Tận ép sát hắn. Lạc Úy bình thản nâng chén rượu lên uống một ngụm, rồi hắn vung tay ném chén rượu trong tay về phía nữ nhân đang ép đao vào cổ Ngôn Tận. Chén rượu đập mạnh vào tay khiến nàng ta buông rơi thanh đao
Ngôn Tận đưa mắt nhìn Lạc Úy biểu đạt một lời đa tạ. Lạc Úy từ bên hông rút ra một thanh kiếm, hướng thẳng về phía nữ nhân kia. Các kỹ nữ vội vàng dừng bản ca kỹ, một nữ nhân nhanh chóng chạy ra ngoài, không lâu sau Hương Miên liền xuất hiện: " Hai vị công tử xin dừng tay"
Ngôn Tận xoay người nhìn Hương Miên vừa đi tới, Lạc Úy liền dừng tay thu kiếm về. Nữ nhân kia sợ hãi không ngừng, vội vàng chạy lại nép sau Hương Miên: " Miên Miên, người mau cứu mạng thần nữ". Nàng ta vừa nói, lại vừa đưa mắt dè chừng hai người trước mắt
" Hai vị công tử xin hãy bình tĩnh, cô nương nhà chúng tôi phục vụ hai vị không tốt ở điểm nào hay sao, sao hai vị lại nổi nóng như vậy". Lạc Úy đưa mắt nhìn Ngôn Tận, vị cô nương kia kéo tay áo của Hương Miên, lại ở bên cạnh thì thầm nói nhỏ
" Miên Miên, là bọn họ kéo y phục của ta, ta đã sơ ý làm lộ ra vết thương, nên mới động thủ. Miên Miên, hai người này không phải công tử bình thường, là người của hoàng thất". Nàng ta vừa dứt câu, Nam Ảnh bên ngoài trực tiếp phá cửa xông vào bên trong
" Vương gia, nô tài tới trễ". Lạc Úy liếc nhìn Nam Ảnh, cái tên đầu heo này lúc cần tới thì không tới, lúc không cần tới thì hắn lại như một cơn gió xuất hiện, khiến cho Lạc Úy chỉ hận không thể đem Nam Ảnh tại đây mắng một trận. Hương Miên vừa nghe thấy hai tiếng vương gia từ miệng Nam Ảnh liền thất kinh
" Vương gia... Chẳng hay người là vị vương gia tôn quý của phủ nào". Lạc Úy nhìn Ngôn Tận một cái, việc đã tới nước này hắn cũng không thể che giấu nữa, chậm rãi nhả ra vài chữ: " Lạc Vương phủ"
Hương Miên liền vội vàng kéo nữ nhân bên cạnh quỳ xuống, nếu người trước mặt nàng ta chính là Nhị thân vương gia, vậy thì người bên cạnh hắn chắc chắn chính là Hoàng Thượng. Nàng ta không phải không biết là sẽ có người trong hoàng cung tới Thanh Hương lầu điều tra, nhưng chỉ là không thể ngờ được người tới lại chính là Hoàng Thượng cùng Nhị thân vương gia
" Thần nữ có mắt không thấy thái sơn, xin Hoàng thượng tha mạng, tha cho Thanh Hương lầu con đường làm ăn, Tố Cẩm cô nương không biết hai vị xuất thân tôn quý nên mới cả gan làm càn. Xin Nhị thân vương và Hoàng thượng khai ân".
Ngôn Tận thở dài một hơi: " Cô nương bên cạnh ngươi động thủ với trẫm, cũng chính là khi quân phạm thượng, tội này không thể không nghiêm phạt, nhưng mà trẫm cũng không rảnh rỗi tới đây để mọi người nói bậc thiên tử chèn ép một nữ nhân. Trẫm tới đây là có một chuyện này muốn hỏi ngươi, càng mong ngươi trả lời cho thành thật với trẫm"
Một hồi lâu sau khi người ở bên trong đã lui ra hết, Ngôn Tận mới chậm rãi lên tiếng: " Lúc trẫm cùng Nhị thân vương tới đây có đưa cho ngươi một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội đó chính là của nữ nhân cả gan ra tay ám sát Hoàng hậu trước mặt của trẫm, trẫm tới đây chính là để tìm cô nương đó, không biết hiện giờ ngươi đang giữ cô nương ấy ở đâu?"
" Hoàng thượng, thần nữ quả thật không biết, đúng là miếng ngọc bội đó là của nữ nhân trong Thanh Hương lầu, nhưng mà trước khi người và Nhị thân vương tới thì đã có người đến chuộc cô nương ấy ra khỏi Thanh Hương rồi. Hiện tại thần nữ cũng không biết cô nương đó đang ở đâu, còn sống hãy đã chết"
Lạc Úy nhìn Ngôn Tận rồi lại hướng về phía của Hương Miên: " Hương Miên cô nương biết chuyện nàng ta nhận nhiệm vụ ám sát Hoàng hậu nương nương sao? Ngày hôm đó còn có một đám thích khách, có phải cũng là người của Thanh Hương lầu này?"
Hương Miên lập tức lắc đầu, dáng vẻ kinh ngạc: " Nhị Thân vương gia nói như vậy thật là oan cho Thanh Hương lầu, Thanh Hương lầu trước nay chỉ nhận nữ nhân, không nhận nam nhân. Quả thật có vài nữ nhân ở Thanh Hương lầu biết võ công, nhưng cũng chỉ là để tự vệ, nếu như thần nữ biết cô nương kia nhận nhiệm vụ ám sát Hoàng hậu nương nương thì sớm đã ngăn cản rồi"
" Vậy nếu là đi ám sát kẻ khác thì ngươi sẽ không ngăn cản hay sao? Thanh Hương lầu này trẫm thấy cũng đã cũ rồi, nên nhường chỗ cho một tạp quán mới thôi. Cô nương đó cùng đám ca kĩ đều có võ công, bị truy binh đuổi theo còn biết chống trả, lại có thể nói là võ công tự vệ? Hương Miên, trẫm hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có biết chuyện người của ngươi đi ám sát Hoàng hậu nương nương hay không?"
" Hoàng thượng... thần nữ quả thật không dám nói sai, ngày hôm ấy chỉ nghe cô nương đó nói rằng đã nhận được một nhiệm vụ, nhưng lại không cho thần nữ biết rõ là nhiệm vụ gì, sau đó đưa ngân lượng cho thần nữ, nói cần vài nữ nhân nữa đi cùng. Thần nữ không nghĩ..." Hương Miên hoảng sợ, nàng ta liên tục lắc đầu
Ngôn Tận thở dài một hơi, hắn quả thật không thể hỏi thêm gì, liền lập tức đứng dậy, hắn lại nhìn về phía Hương Miên: " Tốt nhất đừng để trẫm biết ngươi nói sai với trẫm, nếu không Thanh Hương lầu này có thể bán bớt vài nữ nhân rồi đóng cửa là được. Còn một chuyện này, trẫm chắc rằng ngươi biết rõ"
Hắn ngưng lại một lúc, lại chầm chậm lên tiếng: " Cô nương đó tên là gì? Đã được ai chuộc ra?". Hương Miên suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: " Cô nương đó... tên là Tố Hương. Người chuộc nàng ta ra khỏi Thanh Hương lầu tên là Triệu Khâm Dực"
Xe ngựa quay về Bắc Thanh viên, Lạc Úy đem theo tâm trạng bực tức nhìn Nam Ảnh, lại ném cho hắn bộ y phục kia: " Nam Ảnh, ngươi làm ăn càng ngày càng chẳng ra làm sao. Chuyện lần này xem như không thể điều tra thêm gì được nữa rồi, manh mối cũng chỉ dừng lại ở cái tên Triệu Khâm Dực kia"
Hắn cũng không khỏi cảm thán người đã tới Thanh Hương lầu để thuê người, không những vậy còn thuê thêm một đám thích khách tới gây loạn, xem ra lần này điều tra càng không hề dễ dàng. Mà tên Triệu Khâm Dực kia chắc hẳn cũng được thuê tới bắt người đi diệt khẩu, trước sau đều đã sớm dọn dẹp sạch sẽ không cho hắn phát hiện ra bất cứ thứ gì
Thái y viện đem kết quả tới cho Ngôn Tận xem qua, thế mà trong Từ chi lại không hề phát hiện ra điều gì. Ngôn Tận vò nát tờ giấy đem tới ném sang một bên, người của Ngân Dư cung không thể nhúng tay được vào kết quả, hắn vốn đã cho người canh giữ rất cẩn mật, cuối cùng lại chẳng phát hiện điều gì thất thường
" Hoàng thượng, như vậy có cần cho thị vệ canh gác ở chỗ Lam phi nương nương nữa không?". Phúc Vũ ở bên cạnh dè dặt hỏi hắn, Ngôn Tận lại phẩy tay một cái nói không cần, rồi chuẩn bị tới chỗ của nàng. Nhưng hắn lại chợt nhớ tới lời của Thái hậu nói hắn đột nhiên sủng ái Hoàng hậu, khó tránh khỏi sự ganh tị của các phi tử khác. Ngôn Tận suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói tới chỗ của Lam phi một lát
Nữ nhân đang nhảy múa kia phút chốc lại gần bọn họ, nàng ta ở bên cạnh Lạc Úy đùa giỡn nhưng sắc mặt hắn lại không chút biến đổi, nàng ta cầm bình rượu lên, cẩn thận rót cho hắn đầy một chén. Sau đó nữ nhân kia lại di chuyển về phía Ngôn Tận, hắn chầm chậm nở một nụ cười nắm lấy dải lụa trước mắt kéo xuống, liền trông thấy một vết thương rõ ràng
Nữ nhân này phát hiện vết thương đã bị lộ, trong chốc lát rút ra một thanh đao hướng về phía Ngôn Tận ép sát hắn. Lạc Úy bình thản nâng chén rượu lên uống một ngụm, rồi hắn vung tay ném chén rượu trong tay về phía nữ nhân đang ép đao vào cổ Ngôn Tận. Chén rượu đập mạnh vào tay khiến nàng ta buông rơi thanh đao
Ngôn Tận đưa mắt nhìn Lạc Úy biểu đạt một lời đa tạ. Lạc Úy từ bên hông rút ra một thanh kiếm, hướng thẳng về phía nữ nhân kia. Các kỹ nữ vội vàng dừng bản ca kỹ, một nữ nhân nhanh chóng chạy ra ngoài, không lâu sau Hương Miên liền xuất hiện: " Hai vị công tử xin dừng tay"
Ngôn Tận xoay người nhìn Hương Miên vừa đi tới, Lạc Úy liền dừng tay thu kiếm về. Nữ nhân kia sợ hãi không ngừng, vội vàng chạy lại nép sau Hương Miên: " Miên Miên, người mau cứu mạng thần nữ". Nàng ta vừa nói, lại vừa đưa mắt dè chừng hai người trước mắt
" Hai vị công tử xin hãy bình tĩnh, cô nương nhà chúng tôi phục vụ hai vị không tốt ở điểm nào hay sao, sao hai vị lại nổi nóng như vậy". Lạc Úy đưa mắt nhìn Ngôn Tận, vị cô nương kia kéo tay áo của Hương Miên, lại ở bên cạnh thì thầm nói nhỏ
" Miên Miên, là bọn họ kéo y phục của ta, ta đã sơ ý làm lộ ra vết thương, nên mới động thủ. Miên Miên, hai người này không phải công tử bình thường, là người của hoàng thất". Nàng ta vừa dứt câu, Nam Ảnh bên ngoài trực tiếp phá cửa xông vào bên trong
" Vương gia, nô tài tới trễ". Lạc Úy liếc nhìn Nam Ảnh, cái tên đầu heo này lúc cần tới thì không tới, lúc không cần tới thì hắn lại như một cơn gió xuất hiện, khiến cho Lạc Úy chỉ hận không thể đem Nam Ảnh tại đây mắng một trận. Hương Miên vừa nghe thấy hai tiếng vương gia từ miệng Nam Ảnh liền thất kinh
" Vương gia... Chẳng hay người là vị vương gia tôn quý của phủ nào". Lạc Úy nhìn Ngôn Tận một cái, việc đã tới nước này hắn cũng không thể che giấu nữa, chậm rãi nhả ra vài chữ: " Lạc Vương phủ"
Hương Miên liền vội vàng kéo nữ nhân bên cạnh quỳ xuống, nếu người trước mặt nàng ta chính là Nhị thân vương gia, vậy thì người bên cạnh hắn chắc chắn chính là Hoàng Thượng. Nàng ta không phải không biết là sẽ có người trong hoàng cung tới Thanh Hương lầu điều tra, nhưng chỉ là không thể ngờ được người tới lại chính là Hoàng Thượng cùng Nhị thân vương gia
" Thần nữ có mắt không thấy thái sơn, xin Hoàng thượng tha mạng, tha cho Thanh Hương lầu con đường làm ăn, Tố Cẩm cô nương không biết hai vị xuất thân tôn quý nên mới cả gan làm càn. Xin Nhị thân vương và Hoàng thượng khai ân".
Ngôn Tận thở dài một hơi: " Cô nương bên cạnh ngươi động thủ với trẫm, cũng chính là khi quân phạm thượng, tội này không thể không nghiêm phạt, nhưng mà trẫm cũng không rảnh rỗi tới đây để mọi người nói bậc thiên tử chèn ép một nữ nhân. Trẫm tới đây là có một chuyện này muốn hỏi ngươi, càng mong ngươi trả lời cho thành thật với trẫm"
Một hồi lâu sau khi người ở bên trong đã lui ra hết, Ngôn Tận mới chậm rãi lên tiếng: " Lúc trẫm cùng Nhị thân vương tới đây có đưa cho ngươi một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội đó chính là của nữ nhân cả gan ra tay ám sát Hoàng hậu trước mặt của trẫm, trẫm tới đây chính là để tìm cô nương đó, không biết hiện giờ ngươi đang giữ cô nương ấy ở đâu?"
" Hoàng thượng, thần nữ quả thật không biết, đúng là miếng ngọc bội đó là của nữ nhân trong Thanh Hương lầu, nhưng mà trước khi người và Nhị thân vương tới thì đã có người đến chuộc cô nương ấy ra khỏi Thanh Hương rồi. Hiện tại thần nữ cũng không biết cô nương đó đang ở đâu, còn sống hãy đã chết"
Lạc Úy nhìn Ngôn Tận rồi lại hướng về phía của Hương Miên: " Hương Miên cô nương biết chuyện nàng ta nhận nhiệm vụ ám sát Hoàng hậu nương nương sao? Ngày hôm đó còn có một đám thích khách, có phải cũng là người của Thanh Hương lầu này?"
Hương Miên lập tức lắc đầu, dáng vẻ kinh ngạc: " Nhị Thân vương gia nói như vậy thật là oan cho Thanh Hương lầu, Thanh Hương lầu trước nay chỉ nhận nữ nhân, không nhận nam nhân. Quả thật có vài nữ nhân ở Thanh Hương lầu biết võ công, nhưng cũng chỉ là để tự vệ, nếu như thần nữ biết cô nương kia nhận nhiệm vụ ám sát Hoàng hậu nương nương thì sớm đã ngăn cản rồi"
" Vậy nếu là đi ám sát kẻ khác thì ngươi sẽ không ngăn cản hay sao? Thanh Hương lầu này trẫm thấy cũng đã cũ rồi, nên nhường chỗ cho một tạp quán mới thôi. Cô nương đó cùng đám ca kĩ đều có võ công, bị truy binh đuổi theo còn biết chống trả, lại có thể nói là võ công tự vệ? Hương Miên, trẫm hỏi ngươi một lần cuối, ngươi có biết chuyện người của ngươi đi ám sát Hoàng hậu nương nương hay không?"
" Hoàng thượng... thần nữ quả thật không dám nói sai, ngày hôm ấy chỉ nghe cô nương đó nói rằng đã nhận được một nhiệm vụ, nhưng lại không cho thần nữ biết rõ là nhiệm vụ gì, sau đó đưa ngân lượng cho thần nữ, nói cần vài nữ nhân nữa đi cùng. Thần nữ không nghĩ..." Hương Miên hoảng sợ, nàng ta liên tục lắc đầu
Ngôn Tận thở dài một hơi, hắn quả thật không thể hỏi thêm gì, liền lập tức đứng dậy, hắn lại nhìn về phía Hương Miên: " Tốt nhất đừng để trẫm biết ngươi nói sai với trẫm, nếu không Thanh Hương lầu này có thể bán bớt vài nữ nhân rồi đóng cửa là được. Còn một chuyện này, trẫm chắc rằng ngươi biết rõ"
Hắn ngưng lại một lúc, lại chầm chậm lên tiếng: " Cô nương đó tên là gì? Đã được ai chuộc ra?". Hương Miên suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: " Cô nương đó... tên là Tố Hương. Người chuộc nàng ta ra khỏi Thanh Hương lầu tên là Triệu Khâm Dực"
Xe ngựa quay về Bắc Thanh viên, Lạc Úy đem theo tâm trạng bực tức nhìn Nam Ảnh, lại ném cho hắn bộ y phục kia: " Nam Ảnh, ngươi làm ăn càng ngày càng chẳng ra làm sao. Chuyện lần này xem như không thể điều tra thêm gì được nữa rồi, manh mối cũng chỉ dừng lại ở cái tên Triệu Khâm Dực kia"
Hắn cũng không khỏi cảm thán người đã tới Thanh Hương lầu để thuê người, không những vậy còn thuê thêm một đám thích khách tới gây loạn, xem ra lần này điều tra càng không hề dễ dàng. Mà tên Triệu Khâm Dực kia chắc hẳn cũng được thuê tới bắt người đi diệt khẩu, trước sau đều đã sớm dọn dẹp sạch sẽ không cho hắn phát hiện ra bất cứ thứ gì
Thái y viện đem kết quả tới cho Ngôn Tận xem qua, thế mà trong Từ chi lại không hề phát hiện ra điều gì. Ngôn Tận vò nát tờ giấy đem tới ném sang một bên, người của Ngân Dư cung không thể nhúng tay được vào kết quả, hắn vốn đã cho người canh giữ rất cẩn mật, cuối cùng lại chẳng phát hiện điều gì thất thường
" Hoàng thượng, như vậy có cần cho thị vệ canh gác ở chỗ Lam phi nương nương nữa không?". Phúc Vũ ở bên cạnh dè dặt hỏi hắn, Ngôn Tận lại phẩy tay một cái nói không cần, rồi chuẩn bị tới chỗ của nàng. Nhưng hắn lại chợt nhớ tới lời của Thái hậu nói hắn đột nhiên sủng ái Hoàng hậu, khó tránh khỏi sự ganh tị của các phi tử khác. Ngôn Tận suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói tới chỗ của Lam phi một lát