Chương 17
Trong màn đêm giá, bóng người mặc áo choàng không rõ mặt lùi sâu về phía khu rừng trúc đã trơ trọi, phía sau xuất hiện một đám người khác mặc y phục đen cưỡi trên ngựa đuổi theo, trên tay bọn họ là vũ khí sắc nhọn, ánh sáng bạc lấp lánh dưới ánh trăng. Bóng người kia chạy tới đường cùng, chỉ đành quay lại đối mặt
Bầu trời nhanh chóng cuộn mây đen, che đi ánh trăng sáng. Người mặc áo choàng tháo mặt nạ xuống, lại chính là Tố Hương, một tia chớp lóe lên mang theo tiếng động tới long trời. Tố Hương lùi lại sát cùng đường, cầm chắc thanh kiếm trên tay, mà đám người kia không nói tiếng nào, nhẹ nhàng trèo xuống khỏi lưng ngựa
Chuyện này chính là chuyện tốt mà Lam phi gây ra, nàng ta cho người tới truy sát Tố Hương nhằm diệt khẩu. Mà Tố Hương tuy có võ công cao cường, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân, không thể đánh lại được đám người đông kia, chỉ còn cách phải tháo chạy
Nhưng mà bây giờ đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, trước sau đều không có đường, đám người vây quanh nàng ta, một tia chớp nữa lại lóe lên, ánh sáng chói lòa chiếu rọi khắp không trung, từng đợt gió lạnh cuồn cuộn nổi lên. Tố Hương phi thân về phía trước, một kiếm nhanh chóng hạ được một tên
Đám người thấy nàng ta động thủ, liền vung kiếm, cơn mưa lúc này đổ xuống như trút nước, từng đợt sấm không ngừng vang động bầu trời, xé toạc đi màn đêm yên tĩnh. Tố Hương nhanh nhạy tránh đi các đường kiếm lao tới, nhưng không thể đánh được đám người đông thế mạnh này, nàng ta nhanh chóng thất thế.
Một đường kiếm vung lên, ánh chớp lóe sáng theo những vệt máu đỏ bắn lên không trung, một mảng tối đen trước mắt hiện ra. Tố Hương choáng váng ngã xuống đất, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống, nàng ta nén cơn đau, chầm chậm đưa tay rút ra một tấm bái thiếp buộc dây đỏ đã nhàu nát
" Triệu Khâm Dực, ngươi nể tình sư phụ ngươi.."
" Tố Hương, ta đã chuộc cô ra khỏi Thanh Hương lầu, cô đã không còn sự bảo vệ của Hương Miên nữa. Bây giờ cô chính là người của ta, muốn đánh muốn giết cũng là việc của ta". Người tên Triệu Khâm Dực kia lên tiếng, lại một kiếm chuẩn bị đâm xuống, đúng lúc này có ánh sáng của tia chớp bất chợt lóe lên khiến hắn nhìn rõ vật trong tay Tố Hương đưa tới...
Khi Triệu Khâm Dực đích thân tới Thanh Hương lầu chuộc người từ tay Hương Miên, nàng ta cũng không còn cách nào khác ngoài giao ra Tố Hương để đổi lại cho Thanh Hương lầu được bình yên mà làm ăn, nhưng công nàng ta dưỡng giáo ra Tố Hương vẫn khiến cho nàng ta động lòng
Trước khi đám người Triệu Khâm Dực dẫn Tố Hương đi, Hương Miên đã kịp nhét vào tay Tố Hương một tấm bái thiếp cũ, lại thì thầm nhắc nhở: " Ta không biết vật này còn có tác dụng hay không, nhưng nếu như ngươi mạng lớn sống sót, vậy thì nhất định không được quay về Thanh Hương lầu, hãy đi tìm người có thể giúp được ngươi"
Triệu Khâm Dực ngừng tay, hắn cúi xuống nhặt lấy tấm bái thiếp kia, dưới nước mưa để lộ ra hàng chữ Trâm Bích phường màu đỏ chói đã phai gần hết, hắn nhìn cô nương trước mắt, lại hạ giọng: " Tố Hương, nếu ngươi có thể sống sót sau một kiếm vừa rồi thì coi như ngươi mạng lớn phúc lớn, nhưng nếu ngươi không thể qua khỏi, vậy thì cũng đừng trách ta đao thủ vô tình, đây là nhiệm vụ của ta"
Hắn thu lại tấm bái tiếp, lại xoay người lên ngựa một mạch rời đi. Tố Hương ôm vết thương đang rỉ máu, yếu ớt lê thân thể dựa vào một gốc cây gần đó, sau đó rơi vào hôn mê. Không lâu sau có mấy người đi tới, đám người nhanh chóng chia ra lục tìm quanh khu rừng, ngay khi nhìn thấy Tố Hương liền đưa nàng ta rời đi
Trong Bắc Thanh viên phủ lên màu ấm áp của ánh lửa. Bất Ý tựa người bên cạnh mộc khung nhìn ra phía bên ngoài trời đang mưa tầm tã, nàng lại nhẹ nhàng nhắm mắt. Ngôn Tận cùng Lạc Úy rời đi từ sáng tới bây giờ vẫn chưa thấy quay lại, nàng trong lòng tuy lo lắng, nhưng vì vết thương lại không thể chạy đi tìm bọn họ
Lúc này vết thương trên lưng nàng bất chợt nhói lên một cơn đau, khiến Bất Ý khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này Bạch Nhan nghe tiếng động vội vàng chạy tới: " Nương nương, người làm sao vậy? Nương nương vết thương của người lại đau sao? Để nô tì đỡ người vào bên trong nghỉ ngơi trước"
Bạch Nhan đỡ nàng quay vào bên trong nghỉ ngơi, Bất Ý cảm thấy cơn đau ở miệng vết thương truyền đến ngày một dữ dội hơn, nàng không chịu được mà ngất đi. Bạch Nhan lập tức hốt hoảng, vội vàng nhét chiếc khăn ấm trong tay cho Uyển Nhi bên cạnh, gấp gáp lao đi trong màn mưa tìm thái y
Trong lúc mơ màng, Bất Ý lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của Đan Linh quý phi kiều diễm đoan trang đi tới gần phía nàng. Đan Linh quý phi vẫn khí chất diễm áp quần phương kia, nàng ta mỉm cười đứng trước mặt nàng, lại ngồi xuống bên cạnh nàng: " Hoàng hậu nương nương, người và Hoàng thượng dạo gần đây tình cảm có phải vô cùng tốt đẹp hay không? Vậy người không từng nghĩ tới lục cung đông tây sẽ ganh tị hay sao?"
Bất Ý nghi hoặc, đáy mắt nàng tràn đầy sự khó hiểu nhìn Đan Linh Hương trước mặt, nàng ta chậm rãi đưa cho nàng một chén thuốc sắc, lại đổ xuống mặt bàn mấy giọt, ngón tay nàng ta chạm vào những giọt nước, ngay trong tức khắc những giọt nước liền chuyển sang màu tím hãi hùng. Bất Ý cau mày, mà Đan Linh Hương lại vô cùng nhàn nhã mở miệng:
" Hoàng hậu nương nương, nếu người không tỉnh táo lên, một lần nữa lại bị hoàng thượng ghẻ lạnh rồi thất sủng mà thôi. Người không mạnh mẽ, vậy thì còn ai có thể mạnh mẽ thay người. Bất Ý, người nên nhớ bản thân là Hoàng hậu, Hoàng hậu thuộc về một mình Thiên tử"
Bất Ý lúc này mở mắt, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra. Xung quanh liền có tiếng vui mừng vang lên: " Hoàng hậu nương nương, người đã tỉnh rồi. Bạch Nhan cô nương mau đi gọi Hoàng thượng". Nàng đưa mắt nhìn, vị thái y đứng bên cạnh giường của nàng vui vẻ, giây lát sau đó liền có tiếng chân gấp gáp bước vào
" Bất Ý". Ngôn Tận xuất hiện trước mắt nàng, hắn giống như cả người đều đã bị rút cạn sinh lực, đôi mắt đỏ rực vẫn đang tràn ngập sự lo lắng. Hắn nắm lấy tay nàng, nắm rất chặt, giống như hắn sợ rằng nàng sẽ rời bỏ hắn đi mất. Bất Ý nhìn hắn, khó khăn phát ra tiếng nói
" Hoàng thượng, thần thiếp đã không sao rồi, người.." Cổ họng nàng bỏng rát, cuối cùng vẫn không thể thốt lên được mấy chữ người có thể an tâm. Bất Ý đưa mắt nhìn về phía bên ngoài, bắt gặp thấy Lạc Úy vẫn còn đứng ở đó, hắn do dự không biết có nên bước vào hay không
Thái y ở bên cạnh cúi đầu, cung kính đưa cho Ngôn Tận một tờ chẩn bệnh. Bất Ý lờ mờ nhìn thấy hai chữ mạch giáp bên trên, sau khi đọc qua một lượt, Ngôn Tận liền lộ ra dáng vẻ đau lòng. Bất Ý nhíu mày, mạch giáp là một loại kịch độc, người bị hạ độc này thường từ từ tích tụ độc tố mà chết nên khó mà phát hiện được ra
Lạc Úy lúc này mới tới gần, nhìn tờ bệnh án trong tay Ngôn Tận, lại đưa mắt nhìn Bất Ý. Hắn trầm trầm hạ giọng: " Gần đây có phải đã có vị phi tần nào đem điểm tâm hay là thuốc bổ tới cho Hoàng Hậu nương nương sao?"
Bất Ý đưa mắt nhìn Lạc Úy, kí ức của nàng mơ hồ hiện ra: " Vào khoảng tháng trước đó Lam Nương phi có đem Từ chi giảm hàn tới cho ta, tránh để mùa đông này lại trở bệnh, mà từ chi đó ta cũng rất thường xuyên dùng tới"
Bầu trời nhanh chóng cuộn mây đen, che đi ánh trăng sáng. Người mặc áo choàng tháo mặt nạ xuống, lại chính là Tố Hương, một tia chớp lóe lên mang theo tiếng động tới long trời. Tố Hương lùi lại sát cùng đường, cầm chắc thanh kiếm trên tay, mà đám người kia không nói tiếng nào, nhẹ nhàng trèo xuống khỏi lưng ngựa
Chuyện này chính là chuyện tốt mà Lam phi gây ra, nàng ta cho người tới truy sát Tố Hương nhằm diệt khẩu. Mà Tố Hương tuy có võ công cao cường, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một nữ nhân, không thể đánh lại được đám người đông kia, chỉ còn cách phải tháo chạy
Nhưng mà bây giờ đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, trước sau đều không có đường, đám người vây quanh nàng ta, một tia chớp nữa lại lóe lên, ánh sáng chói lòa chiếu rọi khắp không trung, từng đợt gió lạnh cuồn cuộn nổi lên. Tố Hương phi thân về phía trước, một kiếm nhanh chóng hạ được một tên
Đám người thấy nàng ta động thủ, liền vung kiếm, cơn mưa lúc này đổ xuống như trút nước, từng đợt sấm không ngừng vang động bầu trời, xé toạc đi màn đêm yên tĩnh. Tố Hương nhanh nhạy tránh đi các đường kiếm lao tới, nhưng không thể đánh được đám người đông thế mạnh này, nàng ta nhanh chóng thất thế.
Một đường kiếm vung lên, ánh chớp lóe sáng theo những vệt máu đỏ bắn lên không trung, một mảng tối đen trước mắt hiện ra. Tố Hương choáng váng ngã xuống đất, thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống, nàng ta nén cơn đau, chầm chậm đưa tay rút ra một tấm bái thiếp buộc dây đỏ đã nhàu nát
" Triệu Khâm Dực, ngươi nể tình sư phụ ngươi.."
" Tố Hương, ta đã chuộc cô ra khỏi Thanh Hương lầu, cô đã không còn sự bảo vệ của Hương Miên nữa. Bây giờ cô chính là người của ta, muốn đánh muốn giết cũng là việc của ta". Người tên Triệu Khâm Dực kia lên tiếng, lại một kiếm chuẩn bị đâm xuống, đúng lúc này có ánh sáng của tia chớp bất chợt lóe lên khiến hắn nhìn rõ vật trong tay Tố Hương đưa tới...
Khi Triệu Khâm Dực đích thân tới Thanh Hương lầu chuộc người từ tay Hương Miên, nàng ta cũng không còn cách nào khác ngoài giao ra Tố Hương để đổi lại cho Thanh Hương lầu được bình yên mà làm ăn, nhưng công nàng ta dưỡng giáo ra Tố Hương vẫn khiến cho nàng ta động lòng
Trước khi đám người Triệu Khâm Dực dẫn Tố Hương đi, Hương Miên đã kịp nhét vào tay Tố Hương một tấm bái thiếp cũ, lại thì thầm nhắc nhở: " Ta không biết vật này còn có tác dụng hay không, nhưng nếu như ngươi mạng lớn sống sót, vậy thì nhất định không được quay về Thanh Hương lầu, hãy đi tìm người có thể giúp được ngươi"
Triệu Khâm Dực ngừng tay, hắn cúi xuống nhặt lấy tấm bái thiếp kia, dưới nước mưa để lộ ra hàng chữ Trâm Bích phường màu đỏ chói đã phai gần hết, hắn nhìn cô nương trước mắt, lại hạ giọng: " Tố Hương, nếu ngươi có thể sống sót sau một kiếm vừa rồi thì coi như ngươi mạng lớn phúc lớn, nhưng nếu ngươi không thể qua khỏi, vậy thì cũng đừng trách ta đao thủ vô tình, đây là nhiệm vụ của ta"
Hắn thu lại tấm bái tiếp, lại xoay người lên ngựa một mạch rời đi. Tố Hương ôm vết thương đang rỉ máu, yếu ớt lê thân thể dựa vào một gốc cây gần đó, sau đó rơi vào hôn mê. Không lâu sau có mấy người đi tới, đám người nhanh chóng chia ra lục tìm quanh khu rừng, ngay khi nhìn thấy Tố Hương liền đưa nàng ta rời đi
Trong Bắc Thanh viên phủ lên màu ấm áp của ánh lửa. Bất Ý tựa người bên cạnh mộc khung nhìn ra phía bên ngoài trời đang mưa tầm tã, nàng lại nhẹ nhàng nhắm mắt. Ngôn Tận cùng Lạc Úy rời đi từ sáng tới bây giờ vẫn chưa thấy quay lại, nàng trong lòng tuy lo lắng, nhưng vì vết thương lại không thể chạy đi tìm bọn họ
Lúc này vết thương trên lưng nàng bất chợt nhói lên một cơn đau, khiến Bất Ý khẽ kêu lên một tiếng. Lúc này Bạch Nhan nghe tiếng động vội vàng chạy tới: " Nương nương, người làm sao vậy? Nương nương vết thương của người lại đau sao? Để nô tì đỡ người vào bên trong nghỉ ngơi trước"
Bạch Nhan đỡ nàng quay vào bên trong nghỉ ngơi, Bất Ý cảm thấy cơn đau ở miệng vết thương truyền đến ngày một dữ dội hơn, nàng không chịu được mà ngất đi. Bạch Nhan lập tức hốt hoảng, vội vàng nhét chiếc khăn ấm trong tay cho Uyển Nhi bên cạnh, gấp gáp lao đi trong màn mưa tìm thái y
Trong lúc mơ màng, Bất Ý lờ mờ nhìn thấy thân ảnh của Đan Linh quý phi kiều diễm đoan trang đi tới gần phía nàng. Đan Linh quý phi vẫn khí chất diễm áp quần phương kia, nàng ta mỉm cười đứng trước mặt nàng, lại ngồi xuống bên cạnh nàng: " Hoàng hậu nương nương, người và Hoàng thượng dạo gần đây tình cảm có phải vô cùng tốt đẹp hay không? Vậy người không từng nghĩ tới lục cung đông tây sẽ ganh tị hay sao?"
Bất Ý nghi hoặc, đáy mắt nàng tràn đầy sự khó hiểu nhìn Đan Linh Hương trước mặt, nàng ta chậm rãi đưa cho nàng một chén thuốc sắc, lại đổ xuống mặt bàn mấy giọt, ngón tay nàng ta chạm vào những giọt nước, ngay trong tức khắc những giọt nước liền chuyển sang màu tím hãi hùng. Bất Ý cau mày, mà Đan Linh Hương lại vô cùng nhàn nhã mở miệng:
" Hoàng hậu nương nương, nếu người không tỉnh táo lên, một lần nữa lại bị hoàng thượng ghẻ lạnh rồi thất sủng mà thôi. Người không mạnh mẽ, vậy thì còn ai có thể mạnh mẽ thay người. Bất Ý, người nên nhớ bản thân là Hoàng hậu, Hoàng hậu thuộc về một mình Thiên tử"
Bất Ý lúc này mở mắt, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra. Xung quanh liền có tiếng vui mừng vang lên: " Hoàng hậu nương nương, người đã tỉnh rồi. Bạch Nhan cô nương mau đi gọi Hoàng thượng". Nàng đưa mắt nhìn, vị thái y đứng bên cạnh giường của nàng vui vẻ, giây lát sau đó liền có tiếng chân gấp gáp bước vào
" Bất Ý". Ngôn Tận xuất hiện trước mắt nàng, hắn giống như cả người đều đã bị rút cạn sinh lực, đôi mắt đỏ rực vẫn đang tràn ngập sự lo lắng. Hắn nắm lấy tay nàng, nắm rất chặt, giống như hắn sợ rằng nàng sẽ rời bỏ hắn đi mất. Bất Ý nhìn hắn, khó khăn phát ra tiếng nói
" Hoàng thượng, thần thiếp đã không sao rồi, người.." Cổ họng nàng bỏng rát, cuối cùng vẫn không thể thốt lên được mấy chữ người có thể an tâm. Bất Ý đưa mắt nhìn về phía bên ngoài, bắt gặp thấy Lạc Úy vẫn còn đứng ở đó, hắn do dự không biết có nên bước vào hay không
Thái y ở bên cạnh cúi đầu, cung kính đưa cho Ngôn Tận một tờ chẩn bệnh. Bất Ý lờ mờ nhìn thấy hai chữ mạch giáp bên trên, sau khi đọc qua một lượt, Ngôn Tận liền lộ ra dáng vẻ đau lòng. Bất Ý nhíu mày, mạch giáp là một loại kịch độc, người bị hạ độc này thường từ từ tích tụ độc tố mà chết nên khó mà phát hiện được ra
Lạc Úy lúc này mới tới gần, nhìn tờ bệnh án trong tay Ngôn Tận, lại đưa mắt nhìn Bất Ý. Hắn trầm trầm hạ giọng: " Gần đây có phải đã có vị phi tần nào đem điểm tâm hay là thuốc bổ tới cho Hoàng Hậu nương nương sao?"
Bất Ý đưa mắt nhìn Lạc Úy, kí ức của nàng mơ hồ hiện ra: " Vào khoảng tháng trước đó Lam Nương phi có đem Từ chi giảm hàn tới cho ta, tránh để mùa đông này lại trở bệnh, mà từ chi đó ta cũng rất thường xuyên dùng tới"