Chương 53: Là trẫm sai
Trong ngự hoa viên.
Thái tử dẫn các bằng hữu đi dạo ngự hoa viên, các cung nhân đứng ở bên ngoài để tránh có kẻ đi vào quấy rầy thái tử điện hạ. Nhưng khi hoàng đế xuất hiện, cung nhân ai cũng không dám ngăn lại.
Chỉ mới đứng ở ngoài thôi đã có thể nghe được tiếng cười đùa, hoàng đế còn chưa nhìn thấy người đã kinh ngạc nói với Nguyên Định Dã: "Trẫm hình như nghe thấy giọng thái tử?"
"Thần cũng nghe thấy."
Hoàng đế càng thêm tò mò.
Thái tử từ nhỏ đã được lập làm trữ quân, thiên phú xuất chúng, từ sớm đã đi dự thính chính sự, vì vậy mà làm gì cũng ổn trọng, cần cù, cũng bởi thế mà rất ít khi để lộ cảm xúc thật ra ngoài. Nghe nói thái tử hôm nay nghỉ học tiết kỵ xạ để đến đây chơi, hoàng đế đương nhiên là bất ngờ.
Ông biết thái tử thân với tiểu cô nương của Nguyên gia, trước đó có mấy lần thỉnh cầu xuất cung để gặp nhau, trong Đông Cung còn có một đôi tượng đất nhỏ được thái tử coi như bảo bối, không cho phép cung nhân đụng vào, ngày nào cũng lấy ra tự mình chà lau sạch sẽ.
Ngay cả hoàng hậu cũng từng nhắc đến tiểu cô nương của Nguyên gia kia trước mặt ông không ít lần.
Hàng cây hai bên đường rợp bóng mát, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ lấn át cả tiếng bước chân. Khi hoàng đế đến gần thì thấy chúng đang nô đùa trên khu đất trống, ở giữa là một tiểu cô nương dùng khăn lụa tối màu che mắt, hai tay vươn ra, dè dặt cẩn trọng thử thăm dò phía trước, từng bước đi cũng rất chậm chạp. Tuyên Trác đứng ở trong đó, thỉnh thoảng xoa đầu tiểu cô nương, một lát lại chọc vào khuôn mặt nhỏ của cô, lúc suýt bị bắt thì nhanh chóng chạy đi.
Hoàng đế ra hiệu cung nhân không cần thông báo, thích thú đứng ở một bên.
Diệu Diệu bị chọc vào mặt, một lát lại bị kéo góc áo nhưng mãi không bắt được ai, bèn kêu to: "Đại Hoàng! Đại Hoàng!"
Nguyên Định Dã ho nhẹ một tiếng, nói: "Đại Hoàng là con chó nuôi trong nhà thần."
Chỉ là Đại Hoàng không được phép vào cung, Diệu Diệu gọi vài lần mới nhớ ra, nhẹ nhàng nắm lỗ tai sau, bèn nói: "Phụ thân! Phụ thân!"
Lục Việt cười ha ha: "Diệu Diệu muội muội, phụ thân muội không ở đây đâu!"
Nguyên Định Dã đứng bên cạnh: "..."
Hắn vài lần muốn đi đến nhưng nhìn thấy hoàng đế bên cạnh, chỉ có thể thu chân về.
Còn hoàng đế thì lại bước lên phía trước.
Thân ảnh màu vàng sáng vừa xuất hiện trong ngự hoa viên, ngoại trừ Diệu Diệu đang bị bịt mắt thì tất cả mọi người đều đồng loạt dừng chân lại, quỳ xuống định thỉnh an. Chỉ là chưa kịp nói gì thì hoàng đế đã nâng tay bảo mọi người không cần lên tiếng.
Ông bắt đầu có chút hứng thú với mấy trò chơi trẻ con này, Tuyên Trác điều chỉnh lại sắc mặt, thấy hoàng đế không tức giận mà còn có chút thích thú mới kéo Lục Việt lại, ý bảo cậu cứ tiếp tục.
Lục Việt mặt mũi trắng bệch, mặc dù bình thường to gan lớn mật nhưng không dám làm càn trước mặt hoàng thượng. Mới vừa rồi còn chơi đùa vui vẻ, bây giờ tay chân đã rụt hết cả lại.
Diệu Diệu hồn nhiên không biết gì, chỉ cảm thấy xung quanh cứ trống trống, còn tưởng rằng vừa rồi mình gọi phụ thân có hiệu quả, nhất thời cao hứng đứng lên, hai tay khua loạn xạ xung quanh.
Mắt cô vốn đang bị che lại nên cho dù có muốn đi nhanh cũng không thể, động tác cũng chậm chạp như rùa bò, mũi chân khua chung quanh một vòng, xác nhận là an toàn mới dám đi lên. Hoàng đế càng xem càng hứng thú, còn cố ý đứng chắn ở phía trước.
Diệu Diệu đi chưa được hai bước thì đụng vào một người, hai tay ôm chặt lấy, vui vẻ nói: "Ta bắt được rồi!"
Rồi sau đó cô sờ sờ từ trên xuống, đùi người này to quá, vậy thì chắc chắn là của người lớn. Diệu Diệu sờ tới sờ lui, cái đùi cường tráng cũng không giống của cung nữ.
Diệu Diệu đoán: "Là Thuận Hỉ?"
Thái giám bên cạnh bị gọi tên sợ hãi run lẩy bẩy quỳ xuống đất.
Hoàng đế nhìn Tuyên Trác một cái, cậu hiểu rõ, lập tức đáp: "Sai rồi."
"Là Phúc Thuận?"
"Cũng sai."
"Vậy thì còn ai nữa chứ!" Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Tiểu ca ca, huynh đừng hòng gạt ta!"
Tuyên Trác không biết nên làm thế nào cho phải, đành nhìn về phía hoàng đế.
Cũng có lẽ là đang chơi với trẻ con nên hoàng đế bỗng nổi ý muốn trêu chọc bèn quay sang nhìn Nguyên Định Dã.
Nguyên Định Dã chỉ có thể nói: "Diệu Diệu, là ta."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Diệu Diệu lập tức vểnh tai: "Phụ thân?"
"Phụ thân đây."
"Phụ thân, con đang ôm người sao?"
"Là ta."
Diệu Diệu đương nhiên là vui gần chết, lúc này bèn dang hai tay hai chân nhảy lên, mấy động tác này dường như đã dần thành thói quen, vài cái đã nằm trọn trong lòng hoàng đế. Nhưng lúc này, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh, ngay cả Tuyên Trác cũng như treo quả tim lên lơ lửng. Toàn bộ hoàng cung này làm gì có ai dám trèo lên người hoàng đế chứ.
Diệu Diệu cũng cảm thấy hôm nay phụ thân có chỗ không đúng lắm, cứ đứng im như cái cây, không chủ động ôm cô như mọi khi. Nhưng rất nhanh, một bàn tay to nâng mông nhỏ lên, Diệu Diệu ngọt ngào gọi thêm một tiếng "Phụ thân", nhất thời quên mất mình vừa nghĩ gì, ôm lấy cổ ông, thân thiết mà cọ qua cọ lại.
Hai má phúng phính cọ cọ vào mặt mình, còn có giọng nói ngọt ngào mềm mại của tiểu cô nương vang bên tai, hoàng đế thấy tim mình như nhũn ra rồi, cách ôm tiểu hài tử còn có chút cứng ngắc. Ông có vài đứa con, chỉ là đứa nào gặp mình cũng cung cung kính kính, không ai dám làm càn, càng không có ai dám chủ động thân cận thế này.
Diệu Diệu thuần thục cọ cọ ôm ôm, cuối cùng hôn "Chụt chụt" lên má, vui vẻ nói: "Phụ thân, sao hôm nay người lại ở đây!"
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế đương nhiên không biết nói gì.
Còn mọi người xung quanh thì đã sớm chết đứng tại chỗ, chỉ có hai mắt là mở căng ra, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt. Nguyên Định Dã bắt đầu thấy căng thẳng, chuẩn bị tinh thần cho cơn giận của hoàng đế.
Ngược lại Diệu Diệu hai tay nâng mặt "Phụ thân" lên sờ tới sờ lui, lúc này mới cảm thấy có chỗ không thích hợp.
"Phụ thân, mặt của người hôm nay cứ sao sao? Hình như mập lên?"
Hoàng đế: "..."
Nguyên Định Dã: "..."
Diệu Diệu hoang mang tháo khăn lụa xuống, bây giờ mới nhìn rõ người trước mặt mình là ai. Đây đâu phải phụ thân, là một bá bá lạ mặt.
Diệu Diệu nhận nhầm phụ thân! Hôn nhầm người!
Vậy phụ thân đang ở đâu?
Diệu Diệu mờ mịt nhìn chung quanh, cuối cùng cũng thấy phụ thân mình ở cách đó không xa.
Cô "Ai nha" một tiếng, giãy dụa muốn xuống khỏi lòng bá bá xa lạ này, hoàng đế thấy vậy cũng không ôm nữa, may mà Nguyên Định Dã bước nhanh tiến đến đỡ lấy nữ nhi. Diệu Diệu vội vàng ôm chặt lấy hắn, khẩn trương nói: "Phụ thân, có yêu quái biến thành người tới lừa Diệu Diệu!"
Nguyên Định Dã mồ hôi đầy đầu quỳ xuống: "Hài tử nói bậy, mong rằng hoàng thượng chớ trách."
Diệu Diệu trốn trong lòng hắn, mắt nhỏ vẫn còn mở to. Cô lớn mật ngẩng đầu lên, bá bá xa lạ này mặc thân y phục màu vàng sáng, bấy giờ Diệu Diệu mới nhận thức được cái gì đang diễn ra.
Hoàng đế vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy tiểu cô nương run run trốn vào lòng phụ thân, đâu còn dáng vẻ đáng yêu thân mật khi nãy nữa. Hoàng đế sờ sờ mặt mình, tiểu cô nương mới vừa rồi còn hôn mình một cái ở đây, ông còn chưa cảm nhận được gì thì người đã bỏ chạy rồi.
"Đứng lên đi, trẫm không trách con bé."
Diệu Diệu không dám đứng thẳng, níu lấy vạt áo phụ thân, dè dặt đứng phía sau.
Hoàng đế buồn bực nhìn phía sau thần tử của mình: "Trẫm đáng sợ lắm sao?"
Diệu Diệu cẩn trọng gật gật đầu xong lại vội vàng lắc đầu.
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế đến đây nên bọn trẻ cũng không chơi nữa, mọi người chuyển qua đình hóng mát, chỉ là ngoại trừ Tuyên Trác thì ai cũng không dám ngồi.
Hoàng đế vẫy vẫy tay với Diệu Diệu: "Đến chỗ trẫm."
Diệu Diệu ngửa đầu nhìn phụ thân thấy phụ thân gật đầu mới cúi đầu chậm chạp đi lên phía trước. Cô vẫn còn sợ hãi, bản thân như biến thành chú chim cút nhỏ, không dám nhìn nhiều.
Hoàng đế vẫn còn nhớ dáng vẻ cô khi nãy, mới vừa rồi tiểu cô nương mềm mềm thơm thơm, ông giả mạo làm phụ thân tận hưởng cảm giác của phụ thân và nữ nhi nhà bình thường, nước miếng dính lên má lúc nãy vẫn còn chưa lau.
Hoàng đế có chút bất bình: "Vừa rồi sao không thấy lá gan cháu nhỏ như vậy."
Diệu Diệu lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt ướt sũng, ủy khuất cực kỳ: "Là, là ngài giả mạo phụ thân!"
"Nhưng mà cháu hôn trẫm trước." Hoàng đế như đăm chiêu, nói: "Nói như vậy thì đáng ra phải là trẫm bị cháu chiếm tiện nghi."
Diệu Diệu không dám tin.
Trên đời này sao lại có người vô lý như thế chứ!
Nhưng đó là hoàng đế, là người lợi hại nhất trên đời này, đến cả phụ thân còn không đánh lại được, Diệu Diệu có ủy khuất mà không thể nói, chỉ đành nín nhịn vào trong bụng, hai má phụng phịu khó chịu.
Cái miệng nhỏ hơi mếu, quay đầu chạy nhanh về phía phụ thân.
Hoàng đế vội nói: "Trẫm còn chưa làm gì mà."
Nguyên Định Dã nghẹn cười đẩy nhẹ Diệu Diệu về phía trước, Diệu Diệu khăng khăng không chịu đi, bám chặt lấy góc áo hắn.
"Hoàng thượng chớ trách, nữ nhi của thần ghét nhất bị người khác lừa."
"Như thế là trẫm sai trước?"
"Vi thần không dám."
Hoàng đế nhìn tiểu cô nương cố ý trốn ra sau phụ thân, chỉ có cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn ló ra ngoài, nhớ tới giọng nói ngọt ngào cùng nụ hôn khi nãy, ông thấy không đứng dậy nổi nữa rồi. Hoàng đế ho một tiếng, nói: "Được được, là trẫm sai."
Nghe vậy, Tuyên Trác kinh ngạc nhìn sang.
Muốn hoàng đế chính miệng thừa nhận bản thân sai lầm là chuyện dường như rất hiếm xảy ra, từ lúc cậu có ý thức đến giờ thì đây là lần đầu tiên.
Diệu Diệu thăm dò: "Ngài xin lỗi cháu sao?"
Hoàng đế cố ý nhíu mày: "Còn muốn trẫm nói lại lần thứ hai?"
Diệu Diệu nhất thời vui vẻ, đôi mắt cong lên tựa như vầng trăng non, hai má cười lên lúm đồng tiền ngọt ngào như rót mật, sau đó lập tức nói: "Vậy cháu tha thứ cho ngài a!"
Hoàng đế bị chọc đến bật cười: "Mau đến chỗ trẫm."
Lần này Diệu Diệu không còn do dự, lớn mật chạy nhanh lại.
Hai chân Diệu Diệu nhẹ nhàng đong đưa, hỏi: "Thế còn phụ thân cháu?"
"Nguyên ái khanh cũng ngồi đi."
Mọi người lúc này mới bắt đầu đi vào trong đình, hoàng đế cũng không quá để tâm, nói: "Theo lời cháu nói, trẫm làm sai thì có cần tặng gì nhận lỗi không?"
Diệu Diệu khách khí khoát tay: "Không sao ạ, cháu cái gì cũng có, không cần phải tặng gì hết."
Ở trước mặt hoàng đế mà lại nói mình cái gì cũng có quả là người đầu tiên. Hoàng đế không tin, tiếp tục truy vấn: "Cháu thật sự không cần? Trẫm không phải ai cũng cho đâu đấy."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy người có thể cho thái tử ca ca xuất cung không?"
"Xuất cung?"
Tuyên Trác cả kinh, vội vàng nói: "Phụ hoàng chớ trách, Diệu Diệu không có ý gì cả, muội ấy chỉ là muốn đi chơi với con."
Hoàng đế quả nhiên nói: "Ngoài cung rất nguy hiểm, thái tử còn chưa trưởng thành, vẫn là ở trong cung sẽ tốt hơn."
Diệu Diệu thở dài: "Thế thôi ạ, cháu không có yêu cầu gì cả."
Hoàng đế chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Không cần cái khác sao?"
Diệu Diệu lại cố gắng nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ngài lần sau đừng giả làm phụ thân cháu nữa. Cháu chỉ cần một phụ thân là đủ rồi."
Hoàng đế: "..."
Thái tử dẫn các bằng hữu đi dạo ngự hoa viên, các cung nhân đứng ở bên ngoài để tránh có kẻ đi vào quấy rầy thái tử điện hạ. Nhưng khi hoàng đế xuất hiện, cung nhân ai cũng không dám ngăn lại.
Chỉ mới đứng ở ngoài thôi đã có thể nghe được tiếng cười đùa, hoàng đế còn chưa nhìn thấy người đã kinh ngạc nói với Nguyên Định Dã: "Trẫm hình như nghe thấy giọng thái tử?"
"Thần cũng nghe thấy."
Hoàng đế càng thêm tò mò.
Thái tử từ nhỏ đã được lập làm trữ quân, thiên phú xuất chúng, từ sớm đã đi dự thính chính sự, vì vậy mà làm gì cũng ổn trọng, cần cù, cũng bởi thế mà rất ít khi để lộ cảm xúc thật ra ngoài. Nghe nói thái tử hôm nay nghỉ học tiết kỵ xạ để đến đây chơi, hoàng đế đương nhiên là bất ngờ.
Ông biết thái tử thân với tiểu cô nương của Nguyên gia, trước đó có mấy lần thỉnh cầu xuất cung để gặp nhau, trong Đông Cung còn có một đôi tượng đất nhỏ được thái tử coi như bảo bối, không cho phép cung nhân đụng vào, ngày nào cũng lấy ra tự mình chà lau sạch sẽ.
Ngay cả hoàng hậu cũng từng nhắc đến tiểu cô nương của Nguyên gia kia trước mặt ông không ít lần.
Hàng cây hai bên đường rợp bóng mát, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ lấn át cả tiếng bước chân. Khi hoàng đế đến gần thì thấy chúng đang nô đùa trên khu đất trống, ở giữa là một tiểu cô nương dùng khăn lụa tối màu che mắt, hai tay vươn ra, dè dặt cẩn trọng thử thăm dò phía trước, từng bước đi cũng rất chậm chạp. Tuyên Trác đứng ở trong đó, thỉnh thoảng xoa đầu tiểu cô nương, một lát lại chọc vào khuôn mặt nhỏ của cô, lúc suýt bị bắt thì nhanh chóng chạy đi.
Hoàng đế ra hiệu cung nhân không cần thông báo, thích thú đứng ở một bên.
Diệu Diệu bị chọc vào mặt, một lát lại bị kéo góc áo nhưng mãi không bắt được ai, bèn kêu to: "Đại Hoàng! Đại Hoàng!"
Nguyên Định Dã ho nhẹ một tiếng, nói: "Đại Hoàng là con chó nuôi trong nhà thần."
Chỉ là Đại Hoàng không được phép vào cung, Diệu Diệu gọi vài lần mới nhớ ra, nhẹ nhàng nắm lỗ tai sau, bèn nói: "Phụ thân! Phụ thân!"
Lục Việt cười ha ha: "Diệu Diệu muội muội, phụ thân muội không ở đây đâu!"
Nguyên Định Dã đứng bên cạnh: "..."
Hắn vài lần muốn đi đến nhưng nhìn thấy hoàng đế bên cạnh, chỉ có thể thu chân về.
Còn hoàng đế thì lại bước lên phía trước.
Thân ảnh màu vàng sáng vừa xuất hiện trong ngự hoa viên, ngoại trừ Diệu Diệu đang bị bịt mắt thì tất cả mọi người đều đồng loạt dừng chân lại, quỳ xuống định thỉnh an. Chỉ là chưa kịp nói gì thì hoàng đế đã nâng tay bảo mọi người không cần lên tiếng.
Ông bắt đầu có chút hứng thú với mấy trò chơi trẻ con này, Tuyên Trác điều chỉnh lại sắc mặt, thấy hoàng đế không tức giận mà còn có chút thích thú mới kéo Lục Việt lại, ý bảo cậu cứ tiếp tục.
Lục Việt mặt mũi trắng bệch, mặc dù bình thường to gan lớn mật nhưng không dám làm càn trước mặt hoàng thượng. Mới vừa rồi còn chơi đùa vui vẻ, bây giờ tay chân đã rụt hết cả lại.
Diệu Diệu hồn nhiên không biết gì, chỉ cảm thấy xung quanh cứ trống trống, còn tưởng rằng vừa rồi mình gọi phụ thân có hiệu quả, nhất thời cao hứng đứng lên, hai tay khua loạn xạ xung quanh.
Mắt cô vốn đang bị che lại nên cho dù có muốn đi nhanh cũng không thể, động tác cũng chậm chạp như rùa bò, mũi chân khua chung quanh một vòng, xác nhận là an toàn mới dám đi lên. Hoàng đế càng xem càng hứng thú, còn cố ý đứng chắn ở phía trước.
Diệu Diệu đi chưa được hai bước thì đụng vào một người, hai tay ôm chặt lấy, vui vẻ nói: "Ta bắt được rồi!"
Rồi sau đó cô sờ sờ từ trên xuống, đùi người này to quá, vậy thì chắc chắn là của người lớn. Diệu Diệu sờ tới sờ lui, cái đùi cường tráng cũng không giống của cung nữ.
Diệu Diệu đoán: "Là Thuận Hỉ?"
Thái giám bên cạnh bị gọi tên sợ hãi run lẩy bẩy quỳ xuống đất.
Hoàng đế nhìn Tuyên Trác một cái, cậu hiểu rõ, lập tức đáp: "Sai rồi."
"Là Phúc Thuận?"
"Cũng sai."
"Vậy thì còn ai nữa chứ!" Diệu Diệu lớn tiếng nói: "Tiểu ca ca, huynh đừng hòng gạt ta!"
Tuyên Trác không biết nên làm thế nào cho phải, đành nhìn về phía hoàng đế.
Cũng có lẽ là đang chơi với trẻ con nên hoàng đế bỗng nổi ý muốn trêu chọc bèn quay sang nhìn Nguyên Định Dã.
Nguyên Định Dã chỉ có thể nói: "Diệu Diệu, là ta."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Diệu Diệu lập tức vểnh tai: "Phụ thân?"
"Phụ thân đây."
"Phụ thân, con đang ôm người sao?"
"Là ta."
Diệu Diệu đương nhiên là vui gần chết, lúc này bèn dang hai tay hai chân nhảy lên, mấy động tác này dường như đã dần thành thói quen, vài cái đã nằm trọn trong lòng hoàng đế. Nhưng lúc này, mọi người xung quanh đều đổ mồ hôi lạnh, ngay cả Tuyên Trác cũng như treo quả tim lên lơ lửng. Toàn bộ hoàng cung này làm gì có ai dám trèo lên người hoàng đế chứ.
Diệu Diệu cũng cảm thấy hôm nay phụ thân có chỗ không đúng lắm, cứ đứng im như cái cây, không chủ động ôm cô như mọi khi. Nhưng rất nhanh, một bàn tay to nâng mông nhỏ lên, Diệu Diệu ngọt ngào gọi thêm một tiếng "Phụ thân", nhất thời quên mất mình vừa nghĩ gì, ôm lấy cổ ông, thân thiết mà cọ qua cọ lại.
Hai má phúng phính cọ cọ vào mặt mình, còn có giọng nói ngọt ngào mềm mại của tiểu cô nương vang bên tai, hoàng đế thấy tim mình như nhũn ra rồi, cách ôm tiểu hài tử còn có chút cứng ngắc. Ông có vài đứa con, chỉ là đứa nào gặp mình cũng cung cung kính kính, không ai dám làm càn, càng không có ai dám chủ động thân cận thế này.
Diệu Diệu thuần thục cọ cọ ôm ôm, cuối cùng hôn "Chụt chụt" lên má, vui vẻ nói: "Phụ thân, sao hôm nay người lại ở đây!"
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế đương nhiên không biết nói gì.
Còn mọi người xung quanh thì đã sớm chết đứng tại chỗ, chỉ có hai mắt là mở căng ra, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mặt. Nguyên Định Dã bắt đầu thấy căng thẳng, chuẩn bị tinh thần cho cơn giận của hoàng đế.
Ngược lại Diệu Diệu hai tay nâng mặt "Phụ thân" lên sờ tới sờ lui, lúc này mới cảm thấy có chỗ không thích hợp.
"Phụ thân, mặt của người hôm nay cứ sao sao? Hình như mập lên?"
Hoàng đế: "..."
Nguyên Định Dã: "..."
Diệu Diệu hoang mang tháo khăn lụa xuống, bây giờ mới nhìn rõ người trước mặt mình là ai. Đây đâu phải phụ thân, là một bá bá lạ mặt.
Diệu Diệu nhận nhầm phụ thân! Hôn nhầm người!
Vậy phụ thân đang ở đâu?
Diệu Diệu mờ mịt nhìn chung quanh, cuối cùng cũng thấy phụ thân mình ở cách đó không xa.
Cô "Ai nha" một tiếng, giãy dụa muốn xuống khỏi lòng bá bá xa lạ này, hoàng đế thấy vậy cũng không ôm nữa, may mà Nguyên Định Dã bước nhanh tiến đến đỡ lấy nữ nhi. Diệu Diệu vội vàng ôm chặt lấy hắn, khẩn trương nói: "Phụ thân, có yêu quái biến thành người tới lừa Diệu Diệu!"
Nguyên Định Dã mồ hôi đầy đầu quỳ xuống: "Hài tử nói bậy, mong rằng hoàng thượng chớ trách."
Diệu Diệu trốn trong lòng hắn, mắt nhỏ vẫn còn mở to. Cô lớn mật ngẩng đầu lên, bá bá xa lạ này mặc thân y phục màu vàng sáng, bấy giờ Diệu Diệu mới nhận thức được cái gì đang diễn ra.
Hoàng đế vừa muốn mở miệng thì nhìn thấy tiểu cô nương run run trốn vào lòng phụ thân, đâu còn dáng vẻ đáng yêu thân mật khi nãy nữa. Hoàng đế sờ sờ mặt mình, tiểu cô nương mới vừa rồi còn hôn mình một cái ở đây, ông còn chưa cảm nhận được gì thì người đã bỏ chạy rồi.
"Đứng lên đi, trẫm không trách con bé."
Diệu Diệu không dám đứng thẳng, níu lấy vạt áo phụ thân, dè dặt đứng phía sau.
Hoàng đế buồn bực nhìn phía sau thần tử của mình: "Trẫm đáng sợ lắm sao?"
Diệu Diệu cẩn trọng gật gật đầu xong lại vội vàng lắc đầu.
Hoàng đế: "..."
Hoàng đế đến đây nên bọn trẻ cũng không chơi nữa, mọi người chuyển qua đình hóng mát, chỉ là ngoại trừ Tuyên Trác thì ai cũng không dám ngồi.
Hoàng đế vẫy vẫy tay với Diệu Diệu: "Đến chỗ trẫm."
Diệu Diệu ngửa đầu nhìn phụ thân thấy phụ thân gật đầu mới cúi đầu chậm chạp đi lên phía trước. Cô vẫn còn sợ hãi, bản thân như biến thành chú chim cút nhỏ, không dám nhìn nhiều.
Hoàng đế vẫn còn nhớ dáng vẻ cô khi nãy, mới vừa rồi tiểu cô nương mềm mềm thơm thơm, ông giả mạo làm phụ thân tận hưởng cảm giác của phụ thân và nữ nhi nhà bình thường, nước miếng dính lên má lúc nãy vẫn còn chưa lau.
Hoàng đế có chút bất bình: "Vừa rồi sao không thấy lá gan cháu nhỏ như vậy."
Diệu Diệu lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt ướt sũng, ủy khuất cực kỳ: "Là, là ngài giả mạo phụ thân!"
"Nhưng mà cháu hôn trẫm trước." Hoàng đế như đăm chiêu, nói: "Nói như vậy thì đáng ra phải là trẫm bị cháu chiếm tiện nghi."
Diệu Diệu không dám tin.
Trên đời này sao lại có người vô lý như thế chứ!
Nhưng đó là hoàng đế, là người lợi hại nhất trên đời này, đến cả phụ thân còn không đánh lại được, Diệu Diệu có ủy khuất mà không thể nói, chỉ đành nín nhịn vào trong bụng, hai má phụng phịu khó chịu.
Cái miệng nhỏ hơi mếu, quay đầu chạy nhanh về phía phụ thân.
Hoàng đế vội nói: "Trẫm còn chưa làm gì mà."
Nguyên Định Dã nghẹn cười đẩy nhẹ Diệu Diệu về phía trước, Diệu Diệu khăng khăng không chịu đi, bám chặt lấy góc áo hắn.
"Hoàng thượng chớ trách, nữ nhi của thần ghét nhất bị người khác lừa."
"Như thế là trẫm sai trước?"
"Vi thần không dám."
Hoàng đế nhìn tiểu cô nương cố ý trốn ra sau phụ thân, chỉ có cái đầu nhỏ nhỏ tròn tròn ló ra ngoài, nhớ tới giọng nói ngọt ngào cùng nụ hôn khi nãy, ông thấy không đứng dậy nổi nữa rồi. Hoàng đế ho một tiếng, nói: "Được được, là trẫm sai."
Nghe vậy, Tuyên Trác kinh ngạc nhìn sang.
Muốn hoàng đế chính miệng thừa nhận bản thân sai lầm là chuyện dường như rất hiếm xảy ra, từ lúc cậu có ý thức đến giờ thì đây là lần đầu tiên.
Diệu Diệu thăm dò: "Ngài xin lỗi cháu sao?"
Hoàng đế cố ý nhíu mày: "Còn muốn trẫm nói lại lần thứ hai?"
Diệu Diệu nhất thời vui vẻ, đôi mắt cong lên tựa như vầng trăng non, hai má cười lên lúm đồng tiền ngọt ngào như rót mật, sau đó lập tức nói: "Vậy cháu tha thứ cho ngài a!"
Hoàng đế bị chọc đến bật cười: "Mau đến chỗ trẫm."
Lần này Diệu Diệu không còn do dự, lớn mật chạy nhanh lại.
Hai chân Diệu Diệu nhẹ nhàng đong đưa, hỏi: "Thế còn phụ thân cháu?"
"Nguyên ái khanh cũng ngồi đi."
Mọi người lúc này mới bắt đầu đi vào trong đình, hoàng đế cũng không quá để tâm, nói: "Theo lời cháu nói, trẫm làm sai thì có cần tặng gì nhận lỗi không?"
Diệu Diệu khách khí khoát tay: "Không sao ạ, cháu cái gì cũng có, không cần phải tặng gì hết."
Ở trước mặt hoàng đế mà lại nói mình cái gì cũng có quả là người đầu tiên. Hoàng đế không tin, tiếp tục truy vấn: "Cháu thật sự không cần? Trẫm không phải ai cũng cho đâu đấy."
Diệu Diệu nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy người có thể cho thái tử ca ca xuất cung không?"
"Xuất cung?"
Tuyên Trác cả kinh, vội vàng nói: "Phụ hoàng chớ trách, Diệu Diệu không có ý gì cả, muội ấy chỉ là muốn đi chơi với con."
Hoàng đế quả nhiên nói: "Ngoài cung rất nguy hiểm, thái tử còn chưa trưởng thành, vẫn là ở trong cung sẽ tốt hơn."
Diệu Diệu thở dài: "Thế thôi ạ, cháu không có yêu cầu gì cả."
Hoàng đế chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Không cần cái khác sao?"
Diệu Diệu lại cố gắng nghĩ nghĩ, nói: "Vậy ngài lần sau đừng giả làm phụ thân cháu nữa. Cháu chỉ cần một phụ thân là đủ rồi."
Hoàng đế: "..."