Chương 52: Trẫm nhớ hình như ngươi có một nữ nhi?
Hoàng cung.
Tuyên Trác đã sớm biết hôm nay Diệu Diệu sẽ tiến cung đến nên đã hồi hộp từ sáng sớm, ngay cả thái phó cũng phát hiện cậu không tập trung.
Cậu liên tục bắn trật ba mũi tên, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, bèn xin lỗi: "Là cô không tập trung."
Nguyên Định Dã cầm trường cung, nói: "Có chuyện khác quan trọng làm điện hạ phân thần, vì thế khó mà lên lớp, tiết học hôm nay cứ tạm dừng đi."
Tuyên Trác cả kinh: "Nguyên tướng quân, cô..."
"Nữ nhi nhà thần ở nhà nhắc tới điện hạ rất nhiều ngày, hôm nay còn nói sẽ vào cung gặp điện hạ. Nếu hôm nay lên lớp lâu thì chỉ sợ về nhà con bé sẽ trách thần." Nguyên Định Dã nhìn cậu một cái, nói: "Hôm nay điện hạ cứ nghỉ đi."
Tuyên Trác có chút ngại ngùng nhưng cũng không từ chối, vội vàng đến tẩm cung của hoàng hậu tìm người.
Cậu vừa mới đi vào thì đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong. Ở đó có tiếng cười của tiểu cô nương mà mỗi đêm đều sẽ xuất hiện trong mộng, khó khăn lắm mới được gặp mặt ngoài đời.
Tuyên Trác mắt sáng lên, ngay khi cung nhân thông truyền bèn bước nhanh tiến vào.
Mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy hành lễ, Tuyên Trác nhìn quanh một lượt mới nhìn thấy Diệu Diệu. Diệu Diệu đang ngồi ngay cạnh hoàng hậu, dáng ngồi quy củ, mũi giày hình cá vàng nhỏ đung đưa giữa không trung, hành lễ xong còn vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nháy mắt với cậu mấy cái.
Tuyên Trác mím môi nhịn cười, lúc này mới để ý đến hai người bên cạnh.
Lần trước xuất cung có gặp Lục Việt và Đường Nguyệt Xu.
"Thái tử mau đến đây, mới vừa rồi còn đang nhắc đến con đấy." Hoàng hậu cười nói: "Lại ngồi chỗ bản cung."
Tuyên Trác đến chỗ bên trái hoàng hậu, lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn Diệu Diệu, cô đang cố gắng trèo lên chỗ ngồi của mình, chờ đến khi đặt được mông xuống rồi còn như vô tình thở phào một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ. Cậu vội thu hồi tầm mắt, sợ mình lỡ bật cười.
"Mẫu hậu nói về nhi thần?"
Hoàng hậu cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho Diệu Diệu, cười nhìn tiểu cô nương cắn từng miếng nhỏ đầy đáng yêu, ý cười càng sâu, mới nói: "Là Diệu Diệu, hôm nay con bé tiến cung là muốn chơi với con, ngoài ra còn dẫn thêm cả bạn bè của mình đến nữa."
Lục Việt nghe xong vội vàng ưỡn ngực, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tuyên Trác. Đường Nguyệt Xu thì ngoan ngoãn cúi đầu, bây giờ đang ở trước mặt hoàng hậu nương nương, không thể phạm chút sai lầm nào.
Diệu Diệu nhỏ giọng: "Cháu đã rất lâu không được gặp thái tử ca ca."
"Thái tử cũng thường xuyên nhắc đến cháu, đáng tiếc một người ở trong cung, một người ở ngoài cung, muốn gặp nhau rất khó." Hoàng hậu có chút tiếc nuối. Thái tử từ nhỏ đã được dạy dỗ phải nghiêm túc, ở trong cung cũng không thể lúc nào cũng vui đùa, thư đồng cũng không dám quá thân cận, khó khăn lắm mới tìm được người chơi cùng, lại còn là một tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu. Nghĩ đến đây, hoàng hậu vội nói: "Thái tử, con dẫn mọi người đi ngự hoa viên chơi đi."
Tuyên Trác lập tức nói dạ, ngữ khí còn có vài phần khẩn trương, chủ động nắm lấy tay Diệu Diệu. Cô bèn ngoan ngoãn chào tạm biệt nãi nãi và hoàng hậu nương nương sau đó nhảy khỏi chỗ ngồi, đi theo cậu ra ngoài.
Lục Việt cũng vội vàng kéo Đường Nguyệt Xu đứng lên.
Bốn tiểu hài tử đi cùng nhau, còn líu ríu nói chuyện suốt dọc đường.
Chờ ra khỏi tẩm cung hoàng hậu, Lục Việt mới như trút hết được gánh nặng trong lòng, sợ hãi nói: "Thật là làm ta sợ muốn chết."
"Hoàng hậu nương nương có gì đáng sợ đâu chứ?" Diệu Diệu nắm tay thái tử ca ca, vui vẻ nói: "Hoàng hậu nương nương vừa xinh đẹp lại ôn nhu, nếu muội có mắc sai lầm gì thì người không những không trách mắng mà còn cho muội ăn điểm tâm nữa."
"Lá gan của muội sao lớn quá vậy?" Lục Việt buồn bực: "Đó chính là hoàng hậu nương nương đấy!"
"Đúng vậy, là mẫu thân của thái tử ca ca!"
Tuyên Trác cong khóe môi, đáp: "Phải, là mẫu thân của ta."
Lục Việt: "..."
Cậu và Đường Nguyệt Xu nhìn nhau, lần đầu tiên đồng cảm cho đối phương.
Nhưng rất nhanh, cậu đã ném cái suy nghĩ đó ra sau đầu.
Dù là Lục Việt hay Đường Nguyệt Xu thì đây cũng là lần đầu tiên tiến cung, nếu như lúc trước Diệu Diệu vì thấy hoàng cung tường gạch hay mái nhà đều chạm trổ kim bích nguy nga tráng lệ đến cả một đường đi cũng không dám nhìn thẳng thì bây giờ khi đến ngự hoa viên mới thấy đây mới là chốn bình yên, thơ mộng.
Ngắm hoa, cho cá ăn, đi dạo khắp ngự hoa viên một vòng, cuối cùng vào trong một cái đình để nghỉ chân, lúc này mọi người mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
Lục Việt lo lắng nhảy dựng lên: "Thái tử điện hạ, huynh biết gì chưa! Diệu Diệu bị người khác bắt nạt đấy!"
"Huynh luôn ở trong cung, chắc chắn là không biết rồi, chúng ta vừa rời kinh thành thì đã có kẻ..."
Tuyên Trác gật đầu đáp: "Ta đã nghe nói."
Câu Lục Việt đang định nói bỗng bị chặn đứng ở cổ họng, đành phải ngồi xuống.
Đường Nguyệt Xu hỏi: "Là Diệu Diệu nói sao?"
Diệu Diệu nắm chặt góc áo, khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng không để bản thân làm lộ bí mật nhỏ ra.
Tuyên Trác đáp: "Là muội ấy nói cho ta."
Lục Việt hâm mộ nói: "Hai người một người ở trong cung, một người ở ngoài cung mà vẫn có thể qua lại sao? Là nhờ Nguyên tướng quân đưa tin ư?"
Thấy không ai phủ nhận, Lục Việt cho rằng là đúng rồi: "Thật tốt a!"
Dù bản thân là biểu đệ của biểu ca nhưng cậu lại không thể trao đổi thư từ với thái tử điện hạ!
"Cái kẻ lừa đảo kia thật đáng giận, không những lừa Diệu Diệu muội muội mà còn lừa mất một con gà." Lục Việt nói: "Đến cả ta còn chưa được ăn miếng nào, vậy mà kẻ lừa đảo đã giành trước rồi. Thái tử điện hạ, huynh nhất định phải giáo huấn hắn ta."
Đường Nguyệt Xu đồng cảm gật gật đầu.
Diệu Diệu vội nói: "Phụ thân muội đã giáo huấn cậu ta rồi. Cậu ta lừa mất bạc cũng đã bù lại, còn trả lại cho muội một trăm con gà nữa, hơn nữa sau đó còn bị phụ thân đánh thảm lắm, thiếu chút đã chết rồi."
"Diệu Diệu muội muội, muội đã quên mình bị lừa thế nào rồi sao?" Lục Việt không đồng ý: "Ta còn muốn tự tay đánh cho cậu ta một trận nhừ tử nữa!"
Diệu Diệu nhớ tới Trì Ngọc một thân trọng thương té xỉu ở trước cửa nhà mình, cảm thấy rất đáng thương nhưng rất nhanh lại vui vẻ giải thích: "Nhưng mà cũng bởi vì chuyện này nên nãi nãi mới đồng ý cho muội tiến cung gặp hoàng hậu nương nương, được chơi với thái tử ca ca a!"
Lục Việt lập tức bị dời lực chú ý, liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta muốn gặp một lần cũng không hề dễ dàng."
Nhắc tới cái này, Tuyên Trác vốn định nói gì đó cuối cùng lại thôi, cậu trầm mặc xoa đầu Diệu Diệu, cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho cô.
Diệu Diệu hôm nay đã ăn rất nhiều điểm tâm, lúc này bụng vẫn còn no căng, bèn nói: "Tiểu ca ca, chừng nào thì huynh mới có thể xuất cung..."
"Kinh thành này, ta cũng đã đi khá nhiều rồi." Tuyên Trác là đang nói trong mộng.
Bởi vì cậu không thể xuất cung nên mỗi lần Diệu Diệu đi chơi về đều sẽ cố gắng tưởng tượng để biến ra trong mộng.
"Ở ngoại thành cũng có không ít chỗ chơi!" Lục Việt hớn hở nói: "Phụ thân ta từng dẫn ta đi rất nhiều, có lần tới Giang Nam, chỉ là khi đó ta còn quá nhỏ nên cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ đã ăn cái gì chơi cái gì thôi."
Đường Nguyệt Xu cũng nói: "Ở trong kinh thành lâu, thỉnh thoảng đi thôn trang chơi cũng có rất nhiều thứ mới lạ."
Lục Việt: "Nhưng thái tử điện hạ lại không thể đi!"
Diệu Diệu đang chăm chú nghe, nghe thấy vậy, ba tiểu hài tử quay đầu nhìn nhau lại thở dài một hơi.
Đối với bọn họ mà nói, được đi chơi là chuyện vui vẻ nhất, ở trong nhà có mấy ngày thôi đã rất tù túng rồi huống chi là từ khi mới sinh ra lúc nào cũng ở một chỗ.
Tuyên Trác dở khóc dở cười.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Ta hàng năm đều được xuất cung mấy lần."
"Khi nào vậy?"
"Khi nào phụ hoàng xuất cung cũng đều sẽ dẫn ta theo." Đó là những lần đi tế trời, lễ Phật, hoặc có công vụ, cũng có thể là đi du ngoạn.
Diệu Diệu hỏi tiếp: "Vậy huynh có được cưỡi ngựa lớn không?"
Tuyên Trác: "..."
Cái này vừa nghe đã thấy không thể là du ngoạn bình thường, Tuyên Trác vắt hết óc: "Có... có lần ta đi săn thú?"
"Săn thú?"
Ba tiểu hài tử đều giật mình nhìn nhau.
Tuyên Trác thở phào một hơi, tự nhiên nói: "Hàng năm vào mùa thu, phụ hoàng đều sẽ xuất cung đi săn, ở đó ta có thể cưỡi ngựa bắn tên, năm nay cũng vậy."
Không để ba người có cơ hội thắc mắc, cậu đã hỏi lại: "Đã ai đi săn thú chưa?"
Ba người ngoan ngoãn lắc đầu.
Diệu Diệu thành thực nói: "Đại Hoàng đã từng đi săn."
Đại Hoàng có biết bắt gà và chim.
Tuyên Trác nhẹ nhàng nói: "Năm nay ta sẽ bắt mấy con thỏ về cho mọi người."
Lông thỏ trắng như tuyết lại còn rất mềm mại, nhất định sẽ rất phù hợp với Diệu Diệu.
Diệu Diệu hâm mộ: "Muội cũng muốn đi, nhất định là rất vui."
Đường Nguyệt Xu có chút do dự, còn Lục Việt thì hai mắt đã sáng hơn cả sao trời.
Tuyên Trác chần chờ một lát: "Cái này ta cũng không thể quyết định được."
"Vậy ai có thể quyết định?"
"Phụ hoàng của ta."
Hoá ra là hoàng đế a, người quyền lực nhất trên đời. Ba tiểu hài tử lại thở dài nhìn nhau, Diệu Diệu an ủi: "Không sao, sau này mọi người tới nhà muội bắt gà, chúng ta sẽ ăn cùng nhau."
Chỉ là dù sao cũng chỉ là vườn nhà, đâu có thể so được với trường săn bao la, rộng lớn.
Tuyên Trác nhìn ba khuôn mặt nhỏ thất vọng, không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Cậu cũng muốn Diệu Diệu được đi.
Hay là đi cầu phụ hoàng cho phép Diệu Diệu được tham gia?
Bên kia.
Trong ngự thư phòng.
Hoàng đế và Nguyên Định Dã đang bàn bạc công vụ cũng có nhắc tới đi săn năm nay.
Ông cười nói: "Nguyên ái khanh là thần tiễn thủ, năm đó đã từng khiến bao người nể phục. Sáu năm trôi qua, trẫm nhất định phải tận mắt nhìn lại tài bắn cung của ngươi, cũng phải xem lão sư của thái tử lợi hại như thế nào."
Nguyên Định Dã bình tĩnh nói: "Thái tử điện hạ trong giờ học kỵ xạ đều thể hiện rất tốt, năm nay đi săn, thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Hoàng đế cười to ra tiếng, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Trẫm nhớ hình như ngươi có một nữ nhi?"
"Đúng ạ."
Hoàng đế tò mò nói: "Nếu trẫm nhớ không nhầm thì hôm nay nữ nhi của Nguyên ái khanh tiến cung đúng không? Trẫm còn chưa từng gặp con bé bao giờ."
Tuyên Trác đã sớm biết hôm nay Diệu Diệu sẽ tiến cung đến nên đã hồi hộp từ sáng sớm, ngay cả thái phó cũng phát hiện cậu không tập trung.
Cậu liên tục bắn trật ba mũi tên, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, bèn xin lỗi: "Là cô không tập trung."
Nguyên Định Dã cầm trường cung, nói: "Có chuyện khác quan trọng làm điện hạ phân thần, vì thế khó mà lên lớp, tiết học hôm nay cứ tạm dừng đi."
Tuyên Trác cả kinh: "Nguyên tướng quân, cô..."
"Nữ nhi nhà thần ở nhà nhắc tới điện hạ rất nhiều ngày, hôm nay còn nói sẽ vào cung gặp điện hạ. Nếu hôm nay lên lớp lâu thì chỉ sợ về nhà con bé sẽ trách thần." Nguyên Định Dã nhìn cậu một cái, nói: "Hôm nay điện hạ cứ nghỉ đi."
Tuyên Trác có chút ngại ngùng nhưng cũng không từ chối, vội vàng đến tẩm cung của hoàng hậu tìm người.
Cậu vừa mới đi vào thì đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong. Ở đó có tiếng cười của tiểu cô nương mà mỗi đêm đều sẽ xuất hiện trong mộng, khó khăn lắm mới được gặp mặt ngoài đời.
Tuyên Trác mắt sáng lên, ngay khi cung nhân thông truyền bèn bước nhanh tiến vào.
Mọi người trong phòng đồng loạt đứng dậy hành lễ, Tuyên Trác nhìn quanh một lượt mới nhìn thấy Diệu Diệu. Diệu Diệu đang ngồi ngay cạnh hoàng hậu, dáng ngồi quy củ, mũi giày hình cá vàng nhỏ đung đưa giữa không trung, hành lễ xong còn vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu nháy mắt với cậu mấy cái.
Tuyên Trác mím môi nhịn cười, lúc này mới để ý đến hai người bên cạnh.
Lần trước xuất cung có gặp Lục Việt và Đường Nguyệt Xu.
"Thái tử mau đến đây, mới vừa rồi còn đang nhắc đến con đấy." Hoàng hậu cười nói: "Lại ngồi chỗ bản cung."
Tuyên Trác đến chỗ bên trái hoàng hậu, lại vụиɠ ŧяộʍ nhìn Diệu Diệu, cô đang cố gắng trèo lên chỗ ngồi của mình, chờ đến khi đặt được mông xuống rồi còn như vô tình thở phào một hơi, vỗ vỗ bụng nhỏ. Cậu vội thu hồi tầm mắt, sợ mình lỡ bật cười.
"Mẫu hậu nói về nhi thần?"
Hoàng hậu cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho Diệu Diệu, cười nhìn tiểu cô nương cắn từng miếng nhỏ đầy đáng yêu, ý cười càng sâu, mới nói: "Là Diệu Diệu, hôm nay con bé tiến cung là muốn chơi với con, ngoài ra còn dẫn thêm cả bạn bè của mình đến nữa."
Lục Việt nghe xong vội vàng ưỡn ngực, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Tuyên Trác. Đường Nguyệt Xu thì ngoan ngoãn cúi đầu, bây giờ đang ở trước mặt hoàng hậu nương nương, không thể phạm chút sai lầm nào.
Diệu Diệu nhỏ giọng: "Cháu đã rất lâu không được gặp thái tử ca ca."
"Thái tử cũng thường xuyên nhắc đến cháu, đáng tiếc một người ở trong cung, một người ở ngoài cung, muốn gặp nhau rất khó." Hoàng hậu có chút tiếc nuối. Thái tử từ nhỏ đã được dạy dỗ phải nghiêm túc, ở trong cung cũng không thể lúc nào cũng vui đùa, thư đồng cũng không dám quá thân cận, khó khăn lắm mới tìm được người chơi cùng, lại còn là một tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu. Nghĩ đến đây, hoàng hậu vội nói: "Thái tử, con dẫn mọi người đi ngự hoa viên chơi đi."
Tuyên Trác lập tức nói dạ, ngữ khí còn có vài phần khẩn trương, chủ động nắm lấy tay Diệu Diệu. Cô bèn ngoan ngoãn chào tạm biệt nãi nãi và hoàng hậu nương nương sau đó nhảy khỏi chỗ ngồi, đi theo cậu ra ngoài.
Lục Việt cũng vội vàng kéo Đường Nguyệt Xu đứng lên.
Bốn tiểu hài tử đi cùng nhau, còn líu ríu nói chuyện suốt dọc đường.
Chờ ra khỏi tẩm cung hoàng hậu, Lục Việt mới như trút hết được gánh nặng trong lòng, sợ hãi nói: "Thật là làm ta sợ muốn chết."
"Hoàng hậu nương nương có gì đáng sợ đâu chứ?" Diệu Diệu nắm tay thái tử ca ca, vui vẻ nói: "Hoàng hậu nương nương vừa xinh đẹp lại ôn nhu, nếu muội có mắc sai lầm gì thì người không những không trách mắng mà còn cho muội ăn điểm tâm nữa."
"Lá gan của muội sao lớn quá vậy?" Lục Việt buồn bực: "Đó chính là hoàng hậu nương nương đấy!"
"Đúng vậy, là mẫu thân của thái tử ca ca!"
Tuyên Trác cong khóe môi, đáp: "Phải, là mẫu thân của ta."
Lục Việt: "..."
Cậu và Đường Nguyệt Xu nhìn nhau, lần đầu tiên đồng cảm cho đối phương.
Nhưng rất nhanh, cậu đã ném cái suy nghĩ đó ra sau đầu.
Dù là Lục Việt hay Đường Nguyệt Xu thì đây cũng là lần đầu tiên tiến cung, nếu như lúc trước Diệu Diệu vì thấy hoàng cung tường gạch hay mái nhà đều chạm trổ kim bích nguy nga tráng lệ đến cả một đường đi cũng không dám nhìn thẳng thì bây giờ khi đến ngự hoa viên mới thấy đây mới là chốn bình yên, thơ mộng.
Ngắm hoa, cho cá ăn, đi dạo khắp ngự hoa viên một vòng, cuối cùng vào trong một cái đình để nghỉ chân, lúc này mọi người mới nhớ ra một chuyện quan trọng.
Lục Việt lo lắng nhảy dựng lên: "Thái tử điện hạ, huynh biết gì chưa! Diệu Diệu bị người khác bắt nạt đấy!"
"Huynh luôn ở trong cung, chắc chắn là không biết rồi, chúng ta vừa rời kinh thành thì đã có kẻ..."
Tuyên Trác gật đầu đáp: "Ta đã nghe nói."
Câu Lục Việt đang định nói bỗng bị chặn đứng ở cổ họng, đành phải ngồi xuống.
Đường Nguyệt Xu hỏi: "Là Diệu Diệu nói sao?"
Diệu Diệu nắm chặt góc áo, khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng không để bản thân làm lộ bí mật nhỏ ra.
Tuyên Trác đáp: "Là muội ấy nói cho ta."
Lục Việt hâm mộ nói: "Hai người một người ở trong cung, một người ở ngoài cung mà vẫn có thể qua lại sao? Là nhờ Nguyên tướng quân đưa tin ư?"
Thấy không ai phủ nhận, Lục Việt cho rằng là đúng rồi: "Thật tốt a!"
Dù bản thân là biểu đệ của biểu ca nhưng cậu lại không thể trao đổi thư từ với thái tử điện hạ!
"Cái kẻ lừa đảo kia thật đáng giận, không những lừa Diệu Diệu muội muội mà còn lừa mất một con gà." Lục Việt nói: "Đến cả ta còn chưa được ăn miếng nào, vậy mà kẻ lừa đảo đã giành trước rồi. Thái tử điện hạ, huynh nhất định phải giáo huấn hắn ta."
Đường Nguyệt Xu đồng cảm gật gật đầu.
Diệu Diệu vội nói: "Phụ thân muội đã giáo huấn cậu ta rồi. Cậu ta lừa mất bạc cũng đã bù lại, còn trả lại cho muội một trăm con gà nữa, hơn nữa sau đó còn bị phụ thân đánh thảm lắm, thiếu chút đã chết rồi."
"Diệu Diệu muội muội, muội đã quên mình bị lừa thế nào rồi sao?" Lục Việt không đồng ý: "Ta còn muốn tự tay đánh cho cậu ta một trận nhừ tử nữa!"
Diệu Diệu nhớ tới Trì Ngọc một thân trọng thương té xỉu ở trước cửa nhà mình, cảm thấy rất đáng thương nhưng rất nhanh lại vui vẻ giải thích: "Nhưng mà cũng bởi vì chuyện này nên nãi nãi mới đồng ý cho muội tiến cung gặp hoàng hậu nương nương, được chơi với thái tử ca ca a!"
Lục Việt lập tức bị dời lực chú ý, liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta muốn gặp một lần cũng không hề dễ dàng."
Nhắc tới cái này, Tuyên Trác vốn định nói gì đó cuối cùng lại thôi, cậu trầm mặc xoa đầu Diệu Diệu, cầm lấy một khối điểm tâm đưa cho cô.
Diệu Diệu hôm nay đã ăn rất nhiều điểm tâm, lúc này bụng vẫn còn no căng, bèn nói: "Tiểu ca ca, chừng nào thì huynh mới có thể xuất cung..."
"Kinh thành này, ta cũng đã đi khá nhiều rồi." Tuyên Trác là đang nói trong mộng.
Bởi vì cậu không thể xuất cung nên mỗi lần Diệu Diệu đi chơi về đều sẽ cố gắng tưởng tượng để biến ra trong mộng.
"Ở ngoại thành cũng có không ít chỗ chơi!" Lục Việt hớn hở nói: "Phụ thân ta từng dẫn ta đi rất nhiều, có lần tới Giang Nam, chỉ là khi đó ta còn quá nhỏ nên cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ đã ăn cái gì chơi cái gì thôi."
Đường Nguyệt Xu cũng nói: "Ở trong kinh thành lâu, thỉnh thoảng đi thôn trang chơi cũng có rất nhiều thứ mới lạ."
Lục Việt: "Nhưng thái tử điện hạ lại không thể đi!"
Diệu Diệu đang chăm chú nghe, nghe thấy vậy, ba tiểu hài tử quay đầu nhìn nhau lại thở dài một hơi.
Đối với bọn họ mà nói, được đi chơi là chuyện vui vẻ nhất, ở trong nhà có mấy ngày thôi đã rất tù túng rồi huống chi là từ khi mới sinh ra lúc nào cũng ở một chỗ.
Tuyên Trác dở khóc dở cười.
Cậu nghĩ nghĩ, nói: "Ta hàng năm đều được xuất cung mấy lần."
"Khi nào vậy?"
"Khi nào phụ hoàng xuất cung cũng đều sẽ dẫn ta theo." Đó là những lần đi tế trời, lễ Phật, hoặc có công vụ, cũng có thể là đi du ngoạn.
Diệu Diệu hỏi tiếp: "Vậy huynh có được cưỡi ngựa lớn không?"
Tuyên Trác: "..."
Cái này vừa nghe đã thấy không thể là du ngoạn bình thường, Tuyên Trác vắt hết óc: "Có... có lần ta đi săn thú?"
"Săn thú?"
Ba tiểu hài tử đều giật mình nhìn nhau.
Tuyên Trác thở phào một hơi, tự nhiên nói: "Hàng năm vào mùa thu, phụ hoàng đều sẽ xuất cung đi săn, ở đó ta có thể cưỡi ngựa bắn tên, năm nay cũng vậy."
Không để ba người có cơ hội thắc mắc, cậu đã hỏi lại: "Đã ai đi săn thú chưa?"
Ba người ngoan ngoãn lắc đầu.
Diệu Diệu thành thực nói: "Đại Hoàng đã từng đi săn."
Đại Hoàng có biết bắt gà và chim.
Tuyên Trác nhẹ nhàng nói: "Năm nay ta sẽ bắt mấy con thỏ về cho mọi người."
Lông thỏ trắng như tuyết lại còn rất mềm mại, nhất định sẽ rất phù hợp với Diệu Diệu.
Diệu Diệu hâm mộ: "Muội cũng muốn đi, nhất định là rất vui."
Đường Nguyệt Xu có chút do dự, còn Lục Việt thì hai mắt đã sáng hơn cả sao trời.
Tuyên Trác chần chờ một lát: "Cái này ta cũng không thể quyết định được."
"Vậy ai có thể quyết định?"
"Phụ hoàng của ta."
Hoá ra là hoàng đế a, người quyền lực nhất trên đời. Ba tiểu hài tử lại thở dài nhìn nhau, Diệu Diệu an ủi: "Không sao, sau này mọi người tới nhà muội bắt gà, chúng ta sẽ ăn cùng nhau."
Chỉ là dù sao cũng chỉ là vườn nhà, đâu có thể so được với trường săn bao la, rộng lớn.
Tuyên Trác nhìn ba khuôn mặt nhỏ thất vọng, không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Cậu cũng muốn Diệu Diệu được đi.
Hay là đi cầu phụ hoàng cho phép Diệu Diệu được tham gia?
Bên kia.
Trong ngự thư phòng.
Hoàng đế và Nguyên Định Dã đang bàn bạc công vụ cũng có nhắc tới đi săn năm nay.
Ông cười nói: "Nguyên ái khanh là thần tiễn thủ, năm đó đã từng khiến bao người nể phục. Sáu năm trôi qua, trẫm nhất định phải tận mắt nhìn lại tài bắn cung của ngươi, cũng phải xem lão sư của thái tử lợi hại như thế nào."
Nguyên Định Dã bình tĩnh nói: "Thái tử điện hạ trong giờ học kỵ xạ đều thể hiện rất tốt, năm nay đi săn, thái tử điện hạ nhất định sẽ khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Hoàng đế cười to ra tiếng, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Trẫm nhớ hình như ngươi có một nữ nhi?"
"Đúng ạ."
Hoàng đế tò mò nói: "Nếu trẫm nhớ không nhầm thì hôm nay nữ nhi của Nguyên ái khanh tiến cung đúng không? Trẫm còn chưa từng gặp con bé bao giờ."