Chương : 19
Âm Lâu ngượng ngùng che miệng, đỏ mặt tía tai nói thầm: “Hán thần đứng đắn một chút, không thể đùa giỡn ta như vậy, ta trông vậy nhưng rất nóng tính đấy!”
Nóng tính thì dọa được ai? Hắn bâng quơ đáp: “Nương nương quá lời rồi, thần là thái giám, thái giám sao có thể đùa giỡn nương nương? Thử hỏi Thuận Thiên Phủ mà xem, cùng lắm cũng chỉ là tội danh nịnh nọt chủ tử, nương nương nói xem có đúng không?”
“Không đúng.” Nàng ngập ngừng đáp, “Ta chỉ tới phủ ngài ở tạm, ngài không thể…động tay động chân với ta.”
“Động tay động chân?” Hắn trưng ra vẻ mặt như thể đang nghe chuyện cười, “Thần động tay động chân với nương nương sao? Nương nương đừng quên thần không phải là nam nhân? Nếu đã không phải nam nhân, tiếp xúc với nhau một chút cũng không bị coi là bất nhã. Nương nương có biết thế nào mới thực sự là động tay động chân không?”
Tầm mắt hắn dừng lại trên cổ áo nàng, nàng sợ hãi ôm ngực lùi lại một bước, phóng cho hắn một cái lườm cảnh báo: “Ngài sờ miệng ta rồi, chính là động tay động chân.”
Tiêu Đạc bất đắc dĩ lắc đầu, “Quả nhiên kiến thức của nương nương quá hạn hẹp, như vậy không được. Sau này còn phải hầu hạ Hoàng Thượng, chỉ chút động tĩnh nhỏ đã khiến nương nương hoảng sợ, thần khó tránh khỏi bị Hoàng Thượng trách phạt tội không tròn bổn phận.” Hắn xoa xoa cằm cân nhắc: “Các nương nương trong cung luôn bình thản ung dung để cho người khác hầu hạ, đó mới là phong thái tứ bình bát ổn của nhà Đế Vương. Sau này quay về cung, tiền đồ của nương nương là không thể hạn lượng, không nên vì vài thứ nhỏ nhặt này phá hỏng. Đã như vậy, thần lại càng phải để mắt nương nương, khi rảnh rỗi nhất định tới trong viện thăm nương nương một chút. Đám thuộc hạ chân tay lóng ngóng, khó tránh hầu hạ sai sót. Những thứ khác như chải đầu, tắm gội, thay quần áo…” Hắn càng nói càng cười tươi, “Thần tuy ngu dốt, nhưng những chuyện này đều làm thành thạo. Nếu nương nương không chê thì để thần tới hầu hạ, chắc chắn sẽ chu toàn hơn những người kia gấp trăm lần.”
Âm Lâu bị dọa tới trợn mắt, hắn còn định hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo? Không lẽ những việc này các nương nương trong cung đều dùng đến thái giám sao? Miệng lưỡi tên Tiêu Đạc này quá lươn lẹo, nàng không thể tin hắn được!
Một trận gió nổi lên, cánh hoa bay tán loạn giữa hai người, trong lòng Âm Lâu nổi lên một cơn cảm khái khó hiểu, nhưng nàng vẫn kịp định thần lại, đáp lời hắn: “Đã có Đồng Vân rồi, không dám để Hán thần phải nhọc lòng. Ngài là Phật Tôn, nếu hạ mình tới hầu hạ ta sẽ khiến ta tổn thọ mất.” Rồi lại cười cười: “Hơn nữa ta không thích tiếp xúc với người khác, đây là tật xấu từ nhỏ của ta rồi.”
“Sợ người lạ sao? Tật xấu này của nương nương đúng là không dễ chữa! Nhưng mà không sao, dần dần rồi sẽ tốt lên thôi.” Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, kéo đôi tay đang gắt gao ôm ngực của nàng xuống, “Nương nương là người đoan chính, về sau không thể làm ra động tác bất nhã này. Nếu có ai có ý định khi dễ nương nương, chỉ với hai tay cũng chẳng thể ngăn cản. Nương nương chỉ cần nhớ kỹ thần không phải là nam nhân, nương nương không cần phải che đậy trước mặt thần. Thân mình thần đã như vậy, cho dù có ý định với nương nương đi chăng nữa thì cũng đâu thể làm gì!”
Hắn nói từng chữ từng chữ vang lên bên tai, như muốn khắc thật sâu vào tâm trí nàng. Lại một lần nữa hắn chứng minh mình vô hại, một lần nữa nói chính mình không phải nam nhân, những lời này Âm Lâu nghe mà bi ai. Nàng khẽ thở dài: “Hán thần đừng tự coi nhẹ mình, trong mắt ta ngài không có gì khác gì những đấng mày râu. Mệnh là do trời định, chỉ là xuất thân ngài không quá tốt. Những lời này…tự làm chính mình khó chịu, hà tất phải nói ra hay sao!”
Hắn hơi ngơ ngẩn, cười khổ nói: “Chẳng lẽ nương nương vẫn coi thần là nam nhân sao? Cả nửa đời thần coi như đã bị hủy hoại, vô gia vô thất, đoạn tử tuyệt tôn, nói hay không cũng đều như nhau.”
Nàng khoanh tay đứng dưới đèn lồng, nhíu mày hỏi: “Nếu được sống lại một lần, liệu ngài có hối hận vì đã tiến cung không?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ thật lâu: “Nếu không tiến cung, chẳng nhẽ lại ở lại quê nhà đào từng tấc đất cằn? Mỗi ngày đều ăn bữa nay lo bữa mai?”
Âm Lâu cảm thấy dẫu thế gian này rộng lớn, nhưng đi đến đâu vẫn luôn phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nàng chép miệng: “Với tướng mạo của ngài, còn lo không có cơm ăn sao? Tìm tới những nơi chuyên tiếp khách nữ, bồi bọn họ uống rượu chơi bài, vừa không mệt lại còn nhiều tiền. Ta nói ngài nghe, ở Mính Đinh Lâu quê ta có một vị Liên Thành công tử, mỗi lần xuất đầu lộ diện đều khiến người người đổ xô ra đường, tất cả đều muốn được chiêm ngưỡng phong thái vị công tử kia. Có một lần ta cũng đi xem náo nhiệt, chỉ mới thấy vị công tử kia từ xa, quả thật là khiến người ta phải thương nhớ ngày đêm, nhưng nếu so sánh với ngài…Chậc chậc, hắn còn không bằng một góc của Hán thần! Cho nên chỉ cần bỏ qua mặc cảm, không cần làm gì hết, chỉ đứng thôi cũng có thể hái ra tiền!”
Tiêu Đạc không hiểu rốt cuộc nàng học được những thứ này ở đâu, nheo mắt nhìn nàng: “Nương nương đây là đang dạy thần học điều xấu?”
Âm Lâu liếc hắn, thầm nghĩ ngươi đã đủ xấu rồi, còn cần người khác dạy sao? Nhưng lời này có đánh chết nàng cũng dám nói ra, vuốt mũi nói: “Không phải, ta chỉ nói đùa vậy thôi, Hán thần nghe xong đừng để bụng.”
Hắn lại nhớ đến câu “thương nhớ ngày đêm” kia của nàng: “Vị Liên Thành công tử kia thực sự không bằng thần?”
Âm Lâu liên tục gật đầu: “Không bằng không bằng, Hán thần phong hoa tuyệt đại, Liên Thành công tử kém xa lắm.”
“Nếu đã kém xa mà vẫn có thể khiến nương nương thương nhớ đêm ngày, nương nương đúng là không biết chọn!” Hắn rũ mắt lau chuỗi ngọc trên cổ tay: “Nhưng thần lại nghĩ, biết đâu trong lời nói của nương nương còn ngụ ý gì khác? Hay là nương nương mơ ước thần đã lâu, lại e ngại thân phận không tiện bộc bạch, cho nên mượn danh Liên Thành công tử để tỏ lòng? Thần ngẫm lại, nếu quả thực như vậy, hẳn là từ ngày treo cổ đó nương nương đã bị phong thái của thần thuyết phục chăng?”
Hắn không đỏ mặt không loạn tim nói lời này ra, nói xong lại ung dung đánh giá nàng, làm cho Âm Lâu cứng họng.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu tự tin mới dám kiêu căng nhường này! Nàng chớp chớp mắt, quay sang chỗ khác ngắm hoa: “Mùa hoa lê ngắn ngủi, phải tranh thủ ngắm cho đã, có khi hai ba ngày nữa hoa tàn mất rồi.”
Nàng nói gần nói xa, tươi cười của hắn nhuốm chút bi ai, nàng không giống Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có mục tiêu rõ ràng, đã muốn thứ gì thì sẽ một lòng giành lấy. Có lẽ bởi vì nàng còn quá trẻ, chưa hiểu rõ phải chu toàn. Nhưng tính ra chơi đùa cũng khá vui, nàng không ngốc, đương nhiên là hiểu được huyền diệu bên trong, chỉ ngại nàng quá non nớt, khiến cho hắn có một loại cảm giác cô độc gặp được địch thủ.
“Đã khuya rồi.” Nàng giương mắt nhìn quanh, “Ước chừng đã sắp giờ sửu, Hán thần nên quay về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên triều nữa.”
Trước kia hắn thường thức trắng đêm bận bịu phê hồng, đối với hắn giờ sửu không coi là quá muộn. Huống chi bây giờ trong phủ có thêm nàng, nói chuyện trêu đùa, càng không nhận ra thời gian trôi nhanh. Nhưng sợ nàng mệt rồi, hắn vẫn thấp giọng như cũ thưa vâng, “Nương nương đi đường xóc nảy cả đêm, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi. Thần đưa nương nương quay về phòng, ngày mai lại bảo hạ nhân đưa nương nương đi dạo xung quanh.”
Nàng cười đồng ý, nói chuyện với nhau như vậy mới giống hắn thường ngày, ăn nói bậy bạ như vừa rồi chẳng ra thể thống gì cả. Âm Lâu thầm nghiền ngẫm trong lòng, không biết có phải ở trước mặt Hoàng Hậu hắn cũng khoe khoang như vậy hay không, cứ túm chặt lấy đầu đề câu chuyện không chịu buông, liên tục bức nàng vào ngõ cụt, làm nàng không thể xuống đài.
Các nương nương trong cung đi đâu cũng phải có người đỡ tay, đây là thứ hình thức phô trương thanh thế, dần dần rồi cũng thành quen. Hắn bước tới đỡ nàng, nàng ngần ngừ một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay cho hắn.
Hắn dẫn nàng đi theo đường mòn bên hồ, đi qua cửa tròn, tầm mắt lại được mở rộng thông suốt. Đó là một căn phòng rất lớn, cửa sổ trực linh, góc mái uốn cong, bốn cây cột to đỏ thẫm đỡ lấy mái nhà, nhìn qua rất giống kiến trúc thời Thịnh Đường. Nàng lắng tai nghe, mỗi khi gió thổi qua, chuông đồng treo dưới mái hiên lại kêu lên leng keng, không phải là thứ tiếng vang ồn ào phiền nhiễu, mà là thanh âm vụn vặt thánh thót, thực du dương dễ nghe.
Trong vườn có mấy nha đầu đang xách thùng nước đi đi lại lại, những đế đèn bằng đá được đúc theo hình mái đình, cao bằng nửa người, vừa thông khí lại vừa tránh mưa. Đèn trong đình được thắp suốt đêm, mỗi canh giờ lại có người đi thêm dầu. Trước kia ở trong cung Đồng Vân từng phải làm việc này, vừa nhắc tới liền nghiến răng hận thấu xương, chỉ sợ bây giờ muốn tránh cũng không kịp.
Khi Âm Lâu bước vào, nàng ấy đang ngẩn ngơ đứng đó, vừa thấy bóng nàng liền cười tươi chạy tới, nói: “Em đúng là được mở rộng tầm mắt, mới đi nhìn một vòng mà đầu óc vẫn còn choáng váng đây! Tòa nhà này của Đốc chủ thật lớn, cảnh trí khắp nơi đều đẹp!”
Tiêu Đạc thấy nàng là nha đầu Âm Lâu, đối đãi với nàng cũng coi như ôn hòa, chỉ nói: “Ngươi không phải người của Đông Xưởng mà cũng gọi ta là Đốc chủ sao?” Rồi quay sang dặn dò mấy người hầu, “Hầu hạ cho tốt, tuyệt đối không được có nửa điểm chậm trễ.” Hắn lại chắp tay khom người với Âm Lâu: “Nương tử nghỉ ngơi, thần cáo lui.”
Âm Lâu đáp lễ, nhìn hắn bước ra khỏi cửa viện mới đi vào phòng.
Trong phòng trướng màn trùng điệp, từng tầng cẩm tú, từng cụm trang mãng nối tiếp nhau. Một khuê phòng đẹp đẽ như vậy, nàng chỉ từng được thấy qua ở chỗ Âm Các. Nô tỳ cầm đèn mời nàng đi vào phòng ngủ, vén màn lên, bên trong là một chiếc giường bạt bộ thật lớn làm bằng gỗ tử đàn, chất gỗ thượng hạng đen nhanh, trên thành giường chạm khắc đủ loại hoa lá chim muông tinh tế, chỉ mỗi việc gia công thôi e là đã rất đắt đỏ rồi.
“Chẳng trách tại sao lại có rất nhiều người cam tâm tình nguyện tịnh thân vào cung, nhìn xem, đúng là xa xỉ đến cực độ!” Âm Lâu vuốt ve mặt bàn bằng gỗ bạch quả, chỉ riêng đồ gỗ trong căn phòng này đã khiến người ta phải rùng mình choáng ngợp. Nàng cười rộ: “Nhưng mà ta thích!”
Đồng Vân bê một chậu nước sơn son ba chân bước vào hầu hạ nàng rửa mặt, lại nói: “Ai mà không thích những thứ này cho được? Tiêu chưởng ấn quả nhiên là rất tinh tế. Nghĩ đến các huynh đệ trong nhà em, rõ ràng y phục đều có đầy đủ. vậy mà toàn mặc đến khi rách rưới hôi hám rồi vẫn không chịu đổi, bảo sao người ta hay nói nam nhân khó ngửi! Chủ tử xem Tiêu chưởng ấn lúc nào cũng thơm ngào ngạt, có lẽ chỉ có thái giám mới có thể tinh tế đến vậy!” Tiếp theo Đồng Vân lại giúp nàng tháo cúc áo, cởi trung y, giặt sạch khăn tới lau lưng cho nàng, hỏi: “Khi nãy em chờ chủ tử mãi, chủ tử đã đi đâu thế?”
Âm Lâu nhớ tới màn tròng ghẹo của Tiêu Đạc, cái tai lại đỏ bừng, hàm hồ đáp: “Không có gì, tình cờ đi ngang qua một cây lê, đứng lại ngắm hoa rơi một lúc.”
“Ồ, ngắm hoa lúc nửa đêm, nhị vị thật có nhã hứng!”
Âm Lâu xắn tay áo ngồi rửa chân, vừa lau chân vừa nói: “Khi bước vào viện em không nhìn thấy cái cây đó sao? Cái cây đó phải tới trăm tuổi rồi, nở hoa um tùm, những cây ít tuổi không thể nở nhiều như vậy đâu. Hoa nở đẹp đến nỗi ta không thể rời mắt, mắt thẩm mỹ của người trong viện này cũng thật tinh tế. Bên dưới hoa trắng treo đèn lồng đỏ, đúng là cảnh đẹp động lòng người.”
“Dinh thự lớn như vậy, không biết đang nói cái cây nào, khi em tới cũng không nhìn thấy.” Đồng Vân nói, “Thái giám giỏi nhất là dùng mấy thứ tình thơ ý họa lấy lòng chủ tử, nhưng nếu đã có hoa viên của riêng mình, đương nhiên là thích thế nào thì trang trí thế ấy. Nhưng mà Tiêu chưởng ấn này chẳng biết kiêng kỵ, hắn bị nhiều người soi mói, vậy mà vẫn bài trí phủ đệ thật tráng lệ, không sợ bị đám ngôn quan buộc tội ư?”
“Buộc tội nổi hắn sao, miệng lưỡi của hắn còn sợ không nói lại người? Dinh thự này hình như là được Đại Hành Hoàng Đế ban thưởng, nào ai dám phân cao thấp.” Âm Lâu không thấy lo lắng cho lắm, các phiếu nghĩ của Nội các đều phải qua tay hắn, nếu có người dâng tấu buộc tội hắn, hắn sẽ là kẻ biết trước tiên, nào ai có cái gan đó! Làm người đến là càn rỡ như vậy, có thể coi như là đạt đến đỉnh cao. Người xấu đều rất khó lật đổ, nếu bị giải quyết dễ như trở bàn tay, vậy thì thế gian này sớm đã thái bình!
Rửa ráy xong thì lên giường, giường đệm đã sớm được ủ qua, vừa thơm vừa mềm, so với giường ở thái lăng cách biệt một trời một vực. Âm Lâu đã lăn lộn nhiều ngày, hôm nay có thể thoải mái đánh một giấc rồi. Nàng vén màn thò đầu ra ngoài, nói với Đồng Vân: “Ngày mai ta phải đi hỏi hắn xem nhà Diêm Tôn Lãng ở đâu, nếu hắn đồng ý, ta muốn đi thăm Lý mỹ nhân một chút, không biết dạo này nàng có khỏe không.”
Đồng Vân nằm trên giường ngoài trực đêm, khẽ chép miệng lẩm bẩm: “Chỉ mới an ổn chưa được bao lâu đã nhọc lòng chuyện người khác…Em nghe nói Tiêu chưởng ấn không thường xuyên về phủ, chỉ toàn ở lại nha môn suốt thôi. Nếu chủ tử muốn chờ hắn trở về, không biết sẽ phải chờ đến khi nào đâu!”
Vậy thì biết phải làm sao, Âm Lâu thổi tắt đèn, cả hai đều ngủ yên không nói gì nữa.
Nóng tính thì dọa được ai? Hắn bâng quơ đáp: “Nương nương quá lời rồi, thần là thái giám, thái giám sao có thể đùa giỡn nương nương? Thử hỏi Thuận Thiên Phủ mà xem, cùng lắm cũng chỉ là tội danh nịnh nọt chủ tử, nương nương nói xem có đúng không?”
“Không đúng.” Nàng ngập ngừng đáp, “Ta chỉ tới phủ ngài ở tạm, ngài không thể…động tay động chân với ta.”
“Động tay động chân?” Hắn trưng ra vẻ mặt như thể đang nghe chuyện cười, “Thần động tay động chân với nương nương sao? Nương nương đừng quên thần không phải là nam nhân? Nếu đã không phải nam nhân, tiếp xúc với nhau một chút cũng không bị coi là bất nhã. Nương nương có biết thế nào mới thực sự là động tay động chân không?”
Tầm mắt hắn dừng lại trên cổ áo nàng, nàng sợ hãi ôm ngực lùi lại một bước, phóng cho hắn một cái lườm cảnh báo: “Ngài sờ miệng ta rồi, chính là động tay động chân.”
Tiêu Đạc bất đắc dĩ lắc đầu, “Quả nhiên kiến thức của nương nương quá hạn hẹp, như vậy không được. Sau này còn phải hầu hạ Hoàng Thượng, chỉ chút động tĩnh nhỏ đã khiến nương nương hoảng sợ, thần khó tránh khỏi bị Hoàng Thượng trách phạt tội không tròn bổn phận.” Hắn xoa xoa cằm cân nhắc: “Các nương nương trong cung luôn bình thản ung dung để cho người khác hầu hạ, đó mới là phong thái tứ bình bát ổn của nhà Đế Vương. Sau này quay về cung, tiền đồ của nương nương là không thể hạn lượng, không nên vì vài thứ nhỏ nhặt này phá hỏng. Đã như vậy, thần lại càng phải để mắt nương nương, khi rảnh rỗi nhất định tới trong viện thăm nương nương một chút. Đám thuộc hạ chân tay lóng ngóng, khó tránh hầu hạ sai sót. Những thứ khác như chải đầu, tắm gội, thay quần áo…” Hắn càng nói càng cười tươi, “Thần tuy ngu dốt, nhưng những chuyện này đều làm thành thạo. Nếu nương nương không chê thì để thần tới hầu hạ, chắc chắn sẽ chu toàn hơn những người kia gấp trăm lần.”
Âm Lâu bị dọa tới trợn mắt, hắn còn định hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo? Không lẽ những việc này các nương nương trong cung đều dùng đến thái giám sao? Miệng lưỡi tên Tiêu Đạc này quá lươn lẹo, nàng không thể tin hắn được!
Một trận gió nổi lên, cánh hoa bay tán loạn giữa hai người, trong lòng Âm Lâu nổi lên một cơn cảm khái khó hiểu, nhưng nàng vẫn kịp định thần lại, đáp lời hắn: “Đã có Đồng Vân rồi, không dám để Hán thần phải nhọc lòng. Ngài là Phật Tôn, nếu hạ mình tới hầu hạ ta sẽ khiến ta tổn thọ mất.” Rồi lại cười cười: “Hơn nữa ta không thích tiếp xúc với người khác, đây là tật xấu từ nhỏ của ta rồi.”
“Sợ người lạ sao? Tật xấu này của nương nương đúng là không dễ chữa! Nhưng mà không sao, dần dần rồi sẽ tốt lên thôi.” Hắn chậm rãi đi tới trước mặt nàng, kéo đôi tay đang gắt gao ôm ngực của nàng xuống, “Nương nương là người đoan chính, về sau không thể làm ra động tác bất nhã này. Nếu có ai có ý định khi dễ nương nương, chỉ với hai tay cũng chẳng thể ngăn cản. Nương nương chỉ cần nhớ kỹ thần không phải là nam nhân, nương nương không cần phải che đậy trước mặt thần. Thân mình thần đã như vậy, cho dù có ý định với nương nương đi chăng nữa thì cũng đâu thể làm gì!”
Hắn nói từng chữ từng chữ vang lên bên tai, như muốn khắc thật sâu vào tâm trí nàng. Lại một lần nữa hắn chứng minh mình vô hại, một lần nữa nói chính mình không phải nam nhân, những lời này Âm Lâu nghe mà bi ai. Nàng khẽ thở dài: “Hán thần đừng tự coi nhẹ mình, trong mắt ta ngài không có gì khác gì những đấng mày râu. Mệnh là do trời định, chỉ là xuất thân ngài không quá tốt. Những lời này…tự làm chính mình khó chịu, hà tất phải nói ra hay sao!”
Hắn hơi ngơ ngẩn, cười khổ nói: “Chẳng lẽ nương nương vẫn coi thần là nam nhân sao? Cả nửa đời thần coi như đã bị hủy hoại, vô gia vô thất, đoạn tử tuyệt tôn, nói hay không cũng đều như nhau.”
Nàng khoanh tay đứng dưới đèn lồng, nhíu mày hỏi: “Nếu được sống lại một lần, liệu ngài có hối hận vì đã tiến cung không?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ thật lâu: “Nếu không tiến cung, chẳng nhẽ lại ở lại quê nhà đào từng tấc đất cằn? Mỗi ngày đều ăn bữa nay lo bữa mai?”
Âm Lâu cảm thấy dẫu thế gian này rộng lớn, nhưng đi đến đâu vẫn luôn phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nàng chép miệng: “Với tướng mạo của ngài, còn lo không có cơm ăn sao? Tìm tới những nơi chuyên tiếp khách nữ, bồi bọn họ uống rượu chơi bài, vừa không mệt lại còn nhiều tiền. Ta nói ngài nghe, ở Mính Đinh Lâu quê ta có một vị Liên Thành công tử, mỗi lần xuất đầu lộ diện đều khiến người người đổ xô ra đường, tất cả đều muốn được chiêm ngưỡng phong thái vị công tử kia. Có một lần ta cũng đi xem náo nhiệt, chỉ mới thấy vị công tử kia từ xa, quả thật là khiến người ta phải thương nhớ ngày đêm, nhưng nếu so sánh với ngài…Chậc chậc, hắn còn không bằng một góc của Hán thần! Cho nên chỉ cần bỏ qua mặc cảm, không cần làm gì hết, chỉ đứng thôi cũng có thể hái ra tiền!”
Tiêu Đạc không hiểu rốt cuộc nàng học được những thứ này ở đâu, nheo mắt nhìn nàng: “Nương nương đây là đang dạy thần học điều xấu?”
Âm Lâu liếc hắn, thầm nghĩ ngươi đã đủ xấu rồi, còn cần người khác dạy sao? Nhưng lời này có đánh chết nàng cũng dám nói ra, vuốt mũi nói: “Không phải, ta chỉ nói đùa vậy thôi, Hán thần nghe xong đừng để bụng.”
Hắn lại nhớ đến câu “thương nhớ ngày đêm” kia của nàng: “Vị Liên Thành công tử kia thực sự không bằng thần?”
Âm Lâu liên tục gật đầu: “Không bằng không bằng, Hán thần phong hoa tuyệt đại, Liên Thành công tử kém xa lắm.”
“Nếu đã kém xa mà vẫn có thể khiến nương nương thương nhớ đêm ngày, nương nương đúng là không biết chọn!” Hắn rũ mắt lau chuỗi ngọc trên cổ tay: “Nhưng thần lại nghĩ, biết đâu trong lời nói của nương nương còn ngụ ý gì khác? Hay là nương nương mơ ước thần đã lâu, lại e ngại thân phận không tiện bộc bạch, cho nên mượn danh Liên Thành công tử để tỏ lòng? Thần ngẫm lại, nếu quả thực như vậy, hẳn là từ ngày treo cổ đó nương nương đã bị phong thái của thần thuyết phục chăng?”
Hắn không đỏ mặt không loạn tim nói lời này ra, nói xong lại ung dung đánh giá nàng, làm cho Âm Lâu cứng họng.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu tự tin mới dám kiêu căng nhường này! Nàng chớp chớp mắt, quay sang chỗ khác ngắm hoa: “Mùa hoa lê ngắn ngủi, phải tranh thủ ngắm cho đã, có khi hai ba ngày nữa hoa tàn mất rồi.”
Nàng nói gần nói xa, tươi cười của hắn nhuốm chút bi ai, nàng không giống Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có mục tiêu rõ ràng, đã muốn thứ gì thì sẽ một lòng giành lấy. Có lẽ bởi vì nàng còn quá trẻ, chưa hiểu rõ phải chu toàn. Nhưng tính ra chơi đùa cũng khá vui, nàng không ngốc, đương nhiên là hiểu được huyền diệu bên trong, chỉ ngại nàng quá non nớt, khiến cho hắn có một loại cảm giác cô độc gặp được địch thủ.
“Đã khuya rồi.” Nàng giương mắt nhìn quanh, “Ước chừng đã sắp giờ sửu, Hán thần nên quay về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên triều nữa.”
Trước kia hắn thường thức trắng đêm bận bịu phê hồng, đối với hắn giờ sửu không coi là quá muộn. Huống chi bây giờ trong phủ có thêm nàng, nói chuyện trêu đùa, càng không nhận ra thời gian trôi nhanh. Nhưng sợ nàng mệt rồi, hắn vẫn thấp giọng như cũ thưa vâng, “Nương nương đi đường xóc nảy cả đêm, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi. Thần đưa nương nương quay về phòng, ngày mai lại bảo hạ nhân đưa nương nương đi dạo xung quanh.”
Nàng cười đồng ý, nói chuyện với nhau như vậy mới giống hắn thường ngày, ăn nói bậy bạ như vừa rồi chẳng ra thể thống gì cả. Âm Lâu thầm nghiền ngẫm trong lòng, không biết có phải ở trước mặt Hoàng Hậu hắn cũng khoe khoang như vậy hay không, cứ túm chặt lấy đầu đề câu chuyện không chịu buông, liên tục bức nàng vào ngõ cụt, làm nàng không thể xuống đài.
Các nương nương trong cung đi đâu cũng phải có người đỡ tay, đây là thứ hình thức phô trương thanh thế, dần dần rồi cũng thành quen. Hắn bước tới đỡ nàng, nàng ngần ngừ một lúc, cuối cùng vẫn đưa tay cho hắn.
Hắn dẫn nàng đi theo đường mòn bên hồ, đi qua cửa tròn, tầm mắt lại được mở rộng thông suốt. Đó là một căn phòng rất lớn, cửa sổ trực linh, góc mái uốn cong, bốn cây cột to đỏ thẫm đỡ lấy mái nhà, nhìn qua rất giống kiến trúc thời Thịnh Đường. Nàng lắng tai nghe, mỗi khi gió thổi qua, chuông đồng treo dưới mái hiên lại kêu lên leng keng, không phải là thứ tiếng vang ồn ào phiền nhiễu, mà là thanh âm vụn vặt thánh thót, thực du dương dễ nghe.
Trong vườn có mấy nha đầu đang xách thùng nước đi đi lại lại, những đế đèn bằng đá được đúc theo hình mái đình, cao bằng nửa người, vừa thông khí lại vừa tránh mưa. Đèn trong đình được thắp suốt đêm, mỗi canh giờ lại có người đi thêm dầu. Trước kia ở trong cung Đồng Vân từng phải làm việc này, vừa nhắc tới liền nghiến răng hận thấu xương, chỉ sợ bây giờ muốn tránh cũng không kịp.
Khi Âm Lâu bước vào, nàng ấy đang ngẩn ngơ đứng đó, vừa thấy bóng nàng liền cười tươi chạy tới, nói: “Em đúng là được mở rộng tầm mắt, mới đi nhìn một vòng mà đầu óc vẫn còn choáng váng đây! Tòa nhà này của Đốc chủ thật lớn, cảnh trí khắp nơi đều đẹp!”
Tiêu Đạc thấy nàng là nha đầu Âm Lâu, đối đãi với nàng cũng coi như ôn hòa, chỉ nói: “Ngươi không phải người của Đông Xưởng mà cũng gọi ta là Đốc chủ sao?” Rồi quay sang dặn dò mấy người hầu, “Hầu hạ cho tốt, tuyệt đối không được có nửa điểm chậm trễ.” Hắn lại chắp tay khom người với Âm Lâu: “Nương tử nghỉ ngơi, thần cáo lui.”
Âm Lâu đáp lễ, nhìn hắn bước ra khỏi cửa viện mới đi vào phòng.
Trong phòng trướng màn trùng điệp, từng tầng cẩm tú, từng cụm trang mãng nối tiếp nhau. Một khuê phòng đẹp đẽ như vậy, nàng chỉ từng được thấy qua ở chỗ Âm Các. Nô tỳ cầm đèn mời nàng đi vào phòng ngủ, vén màn lên, bên trong là một chiếc giường bạt bộ thật lớn làm bằng gỗ tử đàn, chất gỗ thượng hạng đen nhanh, trên thành giường chạm khắc đủ loại hoa lá chim muông tinh tế, chỉ mỗi việc gia công thôi e là đã rất đắt đỏ rồi.
“Chẳng trách tại sao lại có rất nhiều người cam tâm tình nguyện tịnh thân vào cung, nhìn xem, đúng là xa xỉ đến cực độ!” Âm Lâu vuốt ve mặt bàn bằng gỗ bạch quả, chỉ riêng đồ gỗ trong căn phòng này đã khiến người ta phải rùng mình choáng ngợp. Nàng cười rộ: “Nhưng mà ta thích!”
Đồng Vân bê một chậu nước sơn son ba chân bước vào hầu hạ nàng rửa mặt, lại nói: “Ai mà không thích những thứ này cho được? Tiêu chưởng ấn quả nhiên là rất tinh tế. Nghĩ đến các huynh đệ trong nhà em, rõ ràng y phục đều có đầy đủ. vậy mà toàn mặc đến khi rách rưới hôi hám rồi vẫn không chịu đổi, bảo sao người ta hay nói nam nhân khó ngửi! Chủ tử xem Tiêu chưởng ấn lúc nào cũng thơm ngào ngạt, có lẽ chỉ có thái giám mới có thể tinh tế đến vậy!” Tiếp theo Đồng Vân lại giúp nàng tháo cúc áo, cởi trung y, giặt sạch khăn tới lau lưng cho nàng, hỏi: “Khi nãy em chờ chủ tử mãi, chủ tử đã đi đâu thế?”
Âm Lâu nhớ tới màn tròng ghẹo của Tiêu Đạc, cái tai lại đỏ bừng, hàm hồ đáp: “Không có gì, tình cờ đi ngang qua một cây lê, đứng lại ngắm hoa rơi một lúc.”
“Ồ, ngắm hoa lúc nửa đêm, nhị vị thật có nhã hứng!”
Âm Lâu xắn tay áo ngồi rửa chân, vừa lau chân vừa nói: “Khi bước vào viện em không nhìn thấy cái cây đó sao? Cái cây đó phải tới trăm tuổi rồi, nở hoa um tùm, những cây ít tuổi không thể nở nhiều như vậy đâu. Hoa nở đẹp đến nỗi ta không thể rời mắt, mắt thẩm mỹ của người trong viện này cũng thật tinh tế. Bên dưới hoa trắng treo đèn lồng đỏ, đúng là cảnh đẹp động lòng người.”
“Dinh thự lớn như vậy, không biết đang nói cái cây nào, khi em tới cũng không nhìn thấy.” Đồng Vân nói, “Thái giám giỏi nhất là dùng mấy thứ tình thơ ý họa lấy lòng chủ tử, nhưng nếu đã có hoa viên của riêng mình, đương nhiên là thích thế nào thì trang trí thế ấy. Nhưng mà Tiêu chưởng ấn này chẳng biết kiêng kỵ, hắn bị nhiều người soi mói, vậy mà vẫn bài trí phủ đệ thật tráng lệ, không sợ bị đám ngôn quan buộc tội ư?”
“Buộc tội nổi hắn sao, miệng lưỡi của hắn còn sợ không nói lại người? Dinh thự này hình như là được Đại Hành Hoàng Đế ban thưởng, nào ai dám phân cao thấp.” Âm Lâu không thấy lo lắng cho lắm, các phiếu nghĩ của Nội các đều phải qua tay hắn, nếu có người dâng tấu buộc tội hắn, hắn sẽ là kẻ biết trước tiên, nào ai có cái gan đó! Làm người đến là càn rỡ như vậy, có thể coi như là đạt đến đỉnh cao. Người xấu đều rất khó lật đổ, nếu bị giải quyết dễ như trở bàn tay, vậy thì thế gian này sớm đã thái bình!
Rửa ráy xong thì lên giường, giường đệm đã sớm được ủ qua, vừa thơm vừa mềm, so với giường ở thái lăng cách biệt một trời một vực. Âm Lâu đã lăn lộn nhiều ngày, hôm nay có thể thoải mái đánh một giấc rồi. Nàng vén màn thò đầu ra ngoài, nói với Đồng Vân: “Ngày mai ta phải đi hỏi hắn xem nhà Diêm Tôn Lãng ở đâu, nếu hắn đồng ý, ta muốn đi thăm Lý mỹ nhân một chút, không biết dạo này nàng có khỏe không.”
Đồng Vân nằm trên giường ngoài trực đêm, khẽ chép miệng lẩm bẩm: “Chỉ mới an ổn chưa được bao lâu đã nhọc lòng chuyện người khác…Em nghe nói Tiêu chưởng ấn không thường xuyên về phủ, chỉ toàn ở lại nha môn suốt thôi. Nếu chủ tử muốn chờ hắn trở về, không biết sẽ phải chờ đến khi nào đâu!”
Vậy thì biết phải làm sao, Âm Lâu thổi tắt đèn, cả hai đều ngủ yên không nói gì nữa.