Chương : 18
Số câu Tiêu Đạc nói với nàng tính từ lần đầu gặp còn chẳng nhiều bằng của riêng ngày hôm nay. Trước kia nàng chỉ cảm thấy hắn xa cách. Tâm tình của nàng đối với hắn rất mâu thuẫn hỗn độn, một nửa khinh thường một nửa kính sợ, một nửa cảm kích một nửa phòng bị. Trắc trở năm xưa của hắn giống như vết sẹo, hẳn là giấu giếm bên dưới hành mãng giương nanh múa vuốt. Khi nghe chính miệng hắn nói ra, thì ra cũng không hề vinh quang hào nhoáng. Xuất thân đau khổ ngược lại khiến người ta thấy thân thiết hơn nhiều.
“Ta hiểu ý của ngài, quả đúng là ta không biết trời cao đất dày.” Nàng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Hán thần hẳn là không hề muốn nhắc tới những chuyện cũ kia, ta nghe thôi cũng không chịu nổi. Ta làm ngài không được thoải mái trong lòng, là ta sai rồi.”
Hắn ngồi trên lưng ngựa, vẫn nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng: “Nương nương quá lời rồi, thần không có gì không thoải mái. Chuyện quá khứ chỉ như gió thoảng, hiện tại đối với thần chẳng còn ý nghĩa gì. Thần chỉ nhìn về phía trước, hy vọng nương nương cũng như vậy.” Hắn nói xong lại thản nhiên cười ấm áp: “Hôm nay nương nương đã vào phủ đệ của thần, thần lại không có người thân, liền coi nương nương như một nửa người nhà. Chúng ta qua lại với nhau một chút cũng rất tốt. Nếu sau này có tâm sự gì, mong nương nương đừng giấu diếm nữa, nói ra với thần chẳng phải sẽ tốt hơn sao!”
Thì ra là một cuộc trao đổi ngang giá, có lẽ những năm tháng quá khứ đối với hắn thực sự không hề quan trọng. Thống khổ đã qua còn có thể lôi ra để giao dịch, quả là lợi thế nhỏ đổi lấy lợi ích lớn, thuận mua vừa bán. Một loại tư vị kỳ lạ không nói nên lời nổi lên, Âm Lâu đành cười trừ, thả mành xuống chui vào trong xe, không nói thêm gì với hắn nữa.
Bên tai vẫn là tiếng vó ngựa đều đều, không nhanh không chậm, hòa vào cùng tiếng bánh xe kẽo kẹt. Đêm đã khuya, nàng có chút mệt mỏi, đành dựa vào Đồng Vân ngủ một giấc.
Đoạn đường 30 dặm, thúc ngựa một canh giờ là tới. Nhưng bởi vì đi cùng xe ngựa, tốc độ liền chậm đi một nửa. Gần đến Phụ Thành Môn, nhìn về phía xa, tường thành nguy nga sừng sững in bóng trong màn đêm mênh mang, từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau, giống như mây đen không tan đi được. Trên cổng thành treo hai ngọn đèn buộc lụa trắng, dưới đèn có mấy tên lính đang đứng gác, tiếng giáp sắt va vào nhau mơ hồ theo gió truyền lại đây.
Thiên hộ(*) Vân Úy ngồi ngoài đánh xe, thấp giọng nói: “Đêm nay là tên Trương Hoài chỉ huy trực ban, người này dông dài, không tránh khỏi phải đối đáp vài câu.”
(*) Thiên hộ: tên một chức quan.
Tiêu Đạc ừ một tiếng, đội mạc ly(*) lên, nói: “Cứ mặc kệ hắn kiểm tra, cũng chỉ làm bộ cho có, hắn không dám gây khó dễ gì đâu.”
Vân Úy thưa vâng, giơ roi khẽ quát một tiếng, xe ngựa từ từ đi về phía cổng thành. Ngẩng đầu nhìn, tấm biển đá trên cổng tò vò khắc một cành hoa mai, đá khô sứt mẻ, đây là cổng duy nhất trong số chín cổng có chút ý thơ. Xưa nay Phụ Thành Môn là nơi xe chở than đá ra vào, than đá và mai, không biết là một đời Hoàng Đế nào đó có nhã hứng, ban một bút cho chốn luôn luôn lạnh lẽo xám xịt này.
Hiện giờ lính của quân đội đều được phân công rất kĩ, việc gác cổng vốn do Cẩm Y Vệ đảm đương, gần đây nhân lực điều động thường xuyên, lại đúng dịp Tân Đế đăng cơ, liền giao lại cho nha môn của Ngũ quân Đô Đốc sai khiến Ngự Lâm Quân thu xếp.
Đông Xưởng của Tiêu Đạc rất có sâu xa với Cẩm Y Vệ. Các Chưởng ban, Ban lãnh, Tư phòng(*) của Đông Xưởng đều được điều động từ nòng cốt của Cẩm Y Vệ sang, có thể nói hai cơ cấu này là cùng vinh cùng nhục. Nhưng Ngũ quân Đô đốc phủ thì khác, không có quan hệ lợi hại gì, giao tình chỉ ở mức thường thường.
(*) Chưởng ban, Ban lãnh, Tư phòng: tên các chức quan
Nhưng mà Tiêu Đạc chính là Tiêu Đạc, không cần biết có giao tình hay không, chỉ cần nói tên hắn ra, nào ai dám không nể mặt hắn ba phần.
Ban lãnh Ngự Lâm Quân đè thanh Nhạn Linh Đao bên hông đi đến trước ngựa, giơ tay cao giọng quát, “Đứng lại! Giờ nào rồi, còn muốn đi đâu?” Khi ánh đèn soi tỏ, hắn ta lại cười, “Thì ra là Vân thiên hộ, đã nửa đêm, Đông Xưởng lại có công vụ phải làm sao?”
Vân Úy nói: “Đúng là vậy, còn mong Trương quân môn tạo điều kiện, mở cửa thành cho ta đi vào.”
Đông Xưởng ra vào không có chuyện phân biệt ngày đêm, nhưng kiểm tra vẫn là cần thiết. Trương Hoài nhìn về phía xe, cửa sổ đóng kín mít, bên trong treo mành, không nhìn ra được gì. Hắn ta quay lại nhìn người cưỡi ngựa, duệ táp cẩm y, đầu đội mạc li, gương mặt ẩn nấp sau tầng vải đen, cũng lay động không thể nhìn rõ. Hắn ta chắp tay với Vân Úy, “Xin hỏi Vân thiên hộ, người ngồi trên xe là ai? Mời Thiên hộ mở cửa xe, chờ kiểm tra xong xuôi tức khắc cho đi. Còn có vị bên cạnh này, xin mời giao eo bài ra để Trương mỗ kiểm tra thực hư, Trương mỗ thực hiện chức trách, có chỗ nào đắc tội mong các vị bao dung.”
Người đứng cạnh vẫn bình thản, tháo con bài ngà trên eo xuống ném qua, cười nói: “Trương quân môn làm tròn phận sự, phần tận tâm này thật khiến nhà ta(*) kính nể.”
(*) Nhà ta: một cách xưng hô của thái giám.
Trương Hoài ngẩn người, tiếng nói phát ra từ sau tấm vải che mặt trong sáng như tiếng kim thạch chạm nhau, khác hẳn với kiểu ăn nói oai hùng vũ phu của bọn họ. Lại nhìn đôi tay đang cầm cương trắng nõn dưới ánh đèn, khí thế ngồi từ trên lưng ngựa cao nhìn xuống, ngoài người trong Hoàng tộc ra, có lẽ chỉ còn Chưởng ấn Tư Lễ Giám.
Hắn ta quét mắt qua tấm eo bài, trên đó khắc bốn chữ “Đề Đốc Đông Xưởng” theo thể triện rất rõ. Con bài ngà lạnh băng lập tức bỏng rẫy, giống như nắm một củ khoai lang nóng trong tay, hắn vội vàng cung kính giơ cao tay trình lên, “Không biết Hán công giá lâm, là ti chức đường đột.”
Tiêu Đạc vén tấm vải che mặt lên, nói: “Trên xe là gia quyến của ta, ban ngày bận rộn trên triều không có thời gian, chỉ đành nghênh đón suốt đêm hồi phủ.” Rồi dặn dò Vân Úy, “Mở cửa ra cho Trương quân môn xem qua.”
Trương Hoài bị dọa nhảy dựng, vội nói không cần, “Nếu đã là gia quyến Hán công thì cần gì phải kiểm tra!” Hắn ta xoay người sai mở cửa thành, chắp tay nhường đường, “Mời Hán công.”
Trước nay Tiêu Đạc vẫn luôn cư xử hòa ái dễ gần với người ngoài, ôm quyền đáp lễ lại, “Hôm nay đêm đã khuya, đợi ngày khác rảnh rỗi lại mời Quân môn uống mấy chén.” Nói xong thì chuyển đầu ngựa lững thững đi.
Mấy tên Ngự Lâm Quân xúm lại ngơ ngác nhìn theo, Trương Hoài rít mấy chữ ra từ kẽ răng, “Yêu quái gì thế không biết?”
Người bên cạnh đáp lời, “Trước kia chỉ nghe nói Tiêu Đạc tàn nhẫn độc ác ra sao, lại không ngờ dáng vẻ xinh đẹp thế này, thế mà lại là nam nhân, nếu là nữ nhân thì lợi hại đến mức nào?”
Có người khác che miệng cười: “Không quan trọng, dù sao giữa háng thiếu một khối, là nam hay nữ đều thích hợp!”
Bọn họ nói bậy nói bạ, Trương Hoài lại rất kiêng kị, trừng mắt quát lên: “Cẩn thận cái mồm, chốc nữa mà lăn ra chết thì đừng trách! Thất thần cái gì? Còn không mau đi canh cửa đi!”
Mọi người rùng mình, lúc này mới nhớ ra vị trông như tiên nữ kia làm nghề gì kiếm ăn. Trạm gác ngầm của Đông Xưởng không chỗ nào không có, chẳng may truyền đến tai hắn…Cửa lớn Đông Xưởng mở rộng ra, sẵn sàng đón ngươi vào đi dạo mọi nơi mọi lúc.
Bánh xe cuồn cuộn lướt đi, nhanh chóng đến lối rẽ vào ngõ Phủ Học. Đi về đằng trước một chút chính là Tiêu phủ.
Tiêu Đạc xuống ngựa mở cửa xe, đánh mành hướng đầu nhìn vào trong, hai chủ tớ đang ngủ mê mệt, nghe thấy động tĩnh mới mở mắt ra. Âm Lâu chẳng phải người thận trọng, cũng không có gì phải cảnh giác với hắn, kể ra cũng là một đức tính tốt thích ứng được với mọi hoàn cảnh. Hắn vươn tay tới, “Đến nơi rồi, xuống xe thôi!”
Nàng do dự một chút rồi mới đặt tay vào lòng bàn tay hắn. ngón tay hắn hơi lạnh, trái ngược với bàn tay ấm áp của nàng. Nàng nhảy xuống đứng bên cạnh hắn ngắm nghía, Đồng Vân nói không sai, hắn thực sự giàu, phủ đệ này mới xây xong, nhà cao cửa rộng, đầu cửa treo bảng hiệu “Đông Xưởng Đề Đốc Phủ”, rất chi là khí phái xa hoa.
Hắn chỉ tay vào hai nô tỳ đứng dưới bậc thang: “Những người này là để cho nương nương dùng, các nàng làm không tốt cứ tùy ý trách phạt, không cần hỏi thần.”
Âm Lâu nghe xong thì ngây ra, không biết những người đó từng được hắn dạy dỗ như thế nào, đều nín thở liễm thần đi lên thỉnh an, hai tay đặt nghiêm chỉnh tồn an(**): “Bái kiến nương tử(*).”
(*) Nương tử không chỉ dùng để gọi vợ mà còn để chỉ những cô gái trẻ.
(**): Một kiểu hành lễ hơi khuỵu một bên chân xuống gần giống ngồi xổm. Kiểu hành lễ này từng được miêu tả rất rõ trong bộ Cung Lược (chị Mạc Thiên Y edit).
Hắn không cho nàng thời gian đáp lời, nắm chặt tay nàng không hề buông ra, chuyển cánh tay đặt tay nàng lên mu bàn tay hắn, vững vàng nâng lên, khom người nói: “Hàn xá đơn sơ, trễ nải nương tử rồi. Mời nương tử đi theo thần, phía sau có một khoảng sân, tạm coi là thanh tĩnh, thần đưa nương tử đi xem.”
Âm Lâu thấy có chút kỳ quái, tuy đã sửa xưng hô của nàng thành ‘nương tử’ nhưng hắn vẫn xưng ‘thần’ như cũ. Bây giờ không tiện hỏi gì nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn cùng hắn bước qua cổng lớn.
Đồng Vân bị các nàng đưa đi nhận phòng, một mình Tiêu Đạc từ từ dẫn Âm Lâu đi, qua cửa thùy hoa, bên trong có một động giếng trời, hành lang uốn lượn chạy quanh núi giả lầu các, lần lượt phô bày cảnh xuân tươi đẹp.
Nàng khẽ khàng “òa” lên, buông tay hắn chạy vội tới cây hoa lê trong sân. Cái cây này cao lớn dị thường, cành lá tốt tươi, xem chừng đã hơn trăm tuổi rồi! Dưới gốc cây treo vài ngọn cung đăng vải đỏ, cánh hoa tinh khiết ướm một tầng đỏ tươi nhàn nhạt, rào rạt rơi xuống theo làn gió, phiêu diêu bay mãi ra ngoài, phủ một thảm dày dưới tán cây.
Nàng ngẩng mặt, thi thoảng lại có một cánh hoa lướt qua bên má nàng, đem theo hơi lạnh thấu xương. Nàng quay người lại nhìn hắn đạp lên thảm hoa mà đến, cười nói: “Ta vẫn luôn muốn có một cái cây như vậy. Khi 6 tuổi ta từng mua hạt cây ở chợ đem về gieo, ngày ngày ngồi xổm một bên ngóng trông nó sớm nảy mầm, sớm nở hoa. Khi đó ta cho rằng tưới nhiều nước là có thể làm nó lớn nhanh hơn, ai ngờ nó úng rễ rồi chết, làm ta buồn mất một khoảng thời gian.”
Hắn chắp tay sau lưng hướng lên nhìn ngọn cây, thân ngọc dưới đèn, phong tư lỗi lạc. Biểu cảm trên mặt vẫn bình thường, trong lòng lại nảy một ý cười điềm đạm, “Cây lê này được đưa từ nơi khác tới đây, thần tưởng rằng trải qua một chuyến xóc nảy, sợ năm nay lỡ mất mùa hoa, không ngờ nó vẫn nở náo nhiệt đến nhường này. Chỉ tiếc ban đầu định đưa hai cây tới, một cây khác không chịu được mùa đông giá rét, chưa kịp đào lên đã chết lạnh, còn lại cái cây này cô đơn, không biết còn tươi tốt được mấy mùa xuân.”
Nàng nói không sao, “Có thể trồng thêm vài cây, chờ dăm ba năm nữa, thế là tất cả đều cùng nở.”
Hắn là người chú ý hiệu suất, lắc đầu nói: “Tốn nhiều thời gian quá, tìm mua sẵn vẫn tốt hơn. Ngày mai thần lại sai người ra ngoài tìm, chọn một cây trưởng thành nhổ về đây trồng, trang hoàng cái vườn này thành một rừng hoa lê, nương nương có chịu không?”
Nàng vui vẻ đồng ý, cũng không nhìn hắn nữa, ánh mắt lưu luyến nơi đầu cành. Hắn lẳng lặng đứng sau lưng nàng, ánh lửa đỏ xuyên qua vải đèn chiếu sáng khắp gương mặt nàng, nàng cởi áo tang mặc bộ đồ hắn đã chuẩn bị, nhan sắc không quá đỗi diễm lệ, lại toát lên một loại linh động khiêu khích.
Một mảnh cánh hoa rơi xuống tóc nàng, hắn bảo nàng đứng im đừng nhúc nhích, giúp nàng lấy xuống. Nhụy hoa non mềm nằm giữa hai ngón tay hắn, hắn chăm chú nhìn, bỏ vào trong miệng.
Đôi môi tỏa sáng cùng khóe môi hơi nhếch lên, Âm Lâu thấy động tác của hắn, thoáng chốc đỏ bừng hai má. Trong đêm hoa đẹp trăng tròn, dường như lòng người hóa thành mềm mại, hắn đẹp như vậy, cho dù biết là thái giám cũng không khỏi làm người ta miên man bất định.
Biểu cảm hắn thỏa mãn, híp mắt lại, chậm rãi nhấm nuốt, cứ như đang nếm một thứ mỹ vị. Âm Lâu thò tới như chó vẫy đuôi, hỏi hắn hương vị thế nào, hắn ậm ừ một tiếng thật dài: “Ngon!”
Nàng chưa từng ăn hoa, trước kia thường nghe nói có mỹ nhân lấy tiền tiêu khiển, ăn hoa vào có thể làm cả người tỏa ra hương thơm. Nàng có chút nóng lòng muốn thử, với lấy cành hoa trên đầu hái xuống một bông, cành hoa lay động, làm cho hoa rụng đầy đầu. Nàng không thèm để ý đến, bứt cánh hoa ra nhai như bò nhai, vừa nhai vừa cảm nhận, chậm rãi nhíu mày, chép miệng nói: “Ngài lừa ta sao? Sao ta lại chỉ toàn thấy đắng.”
“Cùng một cây còn có quả chua quả ngọt, hoa thì khác sao? Vận thế nương nương không tốt, hái chưa đúng bông.” Hắn quay mặt đi mỉm cười, lại hái một bông trên đầu nàng xuống, “Nếm thử cái này xem?”
Nàng nghe xong vội đưa tay nhận, hắn lại giơ tay cao lên, nói: “Qua tay sẽ mất ngon, vẫn là để thần làm đi!”
Âm Lâu là đồ ngốc, thế mà nàng lại tin! Thấy hắn đưa qua liền há miệng, đầu ngón tay hắn tiện thể lướt một đường trên môi nàng, thu tay về đưa lên lưỡi liếm trong làn sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ mị hoặc không tả xiết, lười biếng cười nói: “Thần đoán không sai, quả nhiên là ngọt!”
“Ta hiểu ý của ngài, quả đúng là ta không biết trời cao đất dày.” Nàng có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Hán thần hẳn là không hề muốn nhắc tới những chuyện cũ kia, ta nghe thôi cũng không chịu nổi. Ta làm ngài không được thoải mái trong lòng, là ta sai rồi.”
Hắn ngồi trên lưng ngựa, vẫn nhìn thẳng về phía trước, sườn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng: “Nương nương quá lời rồi, thần không có gì không thoải mái. Chuyện quá khứ chỉ như gió thoảng, hiện tại đối với thần chẳng còn ý nghĩa gì. Thần chỉ nhìn về phía trước, hy vọng nương nương cũng như vậy.” Hắn nói xong lại thản nhiên cười ấm áp: “Hôm nay nương nương đã vào phủ đệ của thần, thần lại không có người thân, liền coi nương nương như một nửa người nhà. Chúng ta qua lại với nhau một chút cũng rất tốt. Nếu sau này có tâm sự gì, mong nương nương đừng giấu diếm nữa, nói ra với thần chẳng phải sẽ tốt hơn sao!”
Thì ra là một cuộc trao đổi ngang giá, có lẽ những năm tháng quá khứ đối với hắn thực sự không hề quan trọng. Thống khổ đã qua còn có thể lôi ra để giao dịch, quả là lợi thế nhỏ đổi lấy lợi ích lớn, thuận mua vừa bán. Một loại tư vị kỳ lạ không nói nên lời nổi lên, Âm Lâu đành cười trừ, thả mành xuống chui vào trong xe, không nói thêm gì với hắn nữa.
Bên tai vẫn là tiếng vó ngựa đều đều, không nhanh không chậm, hòa vào cùng tiếng bánh xe kẽo kẹt. Đêm đã khuya, nàng có chút mệt mỏi, đành dựa vào Đồng Vân ngủ một giấc.
Đoạn đường 30 dặm, thúc ngựa một canh giờ là tới. Nhưng bởi vì đi cùng xe ngựa, tốc độ liền chậm đi một nửa. Gần đến Phụ Thành Môn, nhìn về phía xa, tường thành nguy nga sừng sững in bóng trong màn đêm mênh mang, từng lớp từng lớp chồng chất lên nhau, giống như mây đen không tan đi được. Trên cổng thành treo hai ngọn đèn buộc lụa trắng, dưới đèn có mấy tên lính đang đứng gác, tiếng giáp sắt va vào nhau mơ hồ theo gió truyền lại đây.
Thiên hộ(*) Vân Úy ngồi ngoài đánh xe, thấp giọng nói: “Đêm nay là tên Trương Hoài chỉ huy trực ban, người này dông dài, không tránh khỏi phải đối đáp vài câu.”
(*) Thiên hộ: tên một chức quan.
Tiêu Đạc ừ một tiếng, đội mạc ly(*) lên, nói: “Cứ mặc kệ hắn kiểm tra, cũng chỉ làm bộ cho có, hắn không dám gây khó dễ gì đâu.”
Vân Úy thưa vâng, giơ roi khẽ quát một tiếng, xe ngựa từ từ đi về phía cổng thành. Ngẩng đầu nhìn, tấm biển đá trên cổng tò vò khắc một cành hoa mai, đá khô sứt mẻ, đây là cổng duy nhất trong số chín cổng có chút ý thơ. Xưa nay Phụ Thành Môn là nơi xe chở than đá ra vào, than đá và mai, không biết là một đời Hoàng Đế nào đó có nhã hứng, ban một bút cho chốn luôn luôn lạnh lẽo xám xịt này.
Hiện giờ lính của quân đội đều được phân công rất kĩ, việc gác cổng vốn do Cẩm Y Vệ đảm đương, gần đây nhân lực điều động thường xuyên, lại đúng dịp Tân Đế đăng cơ, liền giao lại cho nha môn của Ngũ quân Đô Đốc sai khiến Ngự Lâm Quân thu xếp.
Đông Xưởng của Tiêu Đạc rất có sâu xa với Cẩm Y Vệ. Các Chưởng ban, Ban lãnh, Tư phòng(*) của Đông Xưởng đều được điều động từ nòng cốt của Cẩm Y Vệ sang, có thể nói hai cơ cấu này là cùng vinh cùng nhục. Nhưng Ngũ quân Đô đốc phủ thì khác, không có quan hệ lợi hại gì, giao tình chỉ ở mức thường thường.
(*) Chưởng ban, Ban lãnh, Tư phòng: tên các chức quan
Nhưng mà Tiêu Đạc chính là Tiêu Đạc, không cần biết có giao tình hay không, chỉ cần nói tên hắn ra, nào ai dám không nể mặt hắn ba phần.
Ban lãnh Ngự Lâm Quân đè thanh Nhạn Linh Đao bên hông đi đến trước ngựa, giơ tay cao giọng quát, “Đứng lại! Giờ nào rồi, còn muốn đi đâu?” Khi ánh đèn soi tỏ, hắn ta lại cười, “Thì ra là Vân thiên hộ, đã nửa đêm, Đông Xưởng lại có công vụ phải làm sao?”
Vân Úy nói: “Đúng là vậy, còn mong Trương quân môn tạo điều kiện, mở cửa thành cho ta đi vào.”
Đông Xưởng ra vào không có chuyện phân biệt ngày đêm, nhưng kiểm tra vẫn là cần thiết. Trương Hoài nhìn về phía xe, cửa sổ đóng kín mít, bên trong treo mành, không nhìn ra được gì. Hắn ta quay lại nhìn người cưỡi ngựa, duệ táp cẩm y, đầu đội mạc li, gương mặt ẩn nấp sau tầng vải đen, cũng lay động không thể nhìn rõ. Hắn ta chắp tay với Vân Úy, “Xin hỏi Vân thiên hộ, người ngồi trên xe là ai? Mời Thiên hộ mở cửa xe, chờ kiểm tra xong xuôi tức khắc cho đi. Còn có vị bên cạnh này, xin mời giao eo bài ra để Trương mỗ kiểm tra thực hư, Trương mỗ thực hiện chức trách, có chỗ nào đắc tội mong các vị bao dung.”
Người đứng cạnh vẫn bình thản, tháo con bài ngà trên eo xuống ném qua, cười nói: “Trương quân môn làm tròn phận sự, phần tận tâm này thật khiến nhà ta(*) kính nể.”
(*) Nhà ta: một cách xưng hô của thái giám.
Trương Hoài ngẩn người, tiếng nói phát ra từ sau tấm vải che mặt trong sáng như tiếng kim thạch chạm nhau, khác hẳn với kiểu ăn nói oai hùng vũ phu của bọn họ. Lại nhìn đôi tay đang cầm cương trắng nõn dưới ánh đèn, khí thế ngồi từ trên lưng ngựa cao nhìn xuống, ngoài người trong Hoàng tộc ra, có lẽ chỉ còn Chưởng ấn Tư Lễ Giám.
Hắn ta quét mắt qua tấm eo bài, trên đó khắc bốn chữ “Đề Đốc Đông Xưởng” theo thể triện rất rõ. Con bài ngà lạnh băng lập tức bỏng rẫy, giống như nắm một củ khoai lang nóng trong tay, hắn vội vàng cung kính giơ cao tay trình lên, “Không biết Hán công giá lâm, là ti chức đường đột.”
Tiêu Đạc vén tấm vải che mặt lên, nói: “Trên xe là gia quyến của ta, ban ngày bận rộn trên triều không có thời gian, chỉ đành nghênh đón suốt đêm hồi phủ.” Rồi dặn dò Vân Úy, “Mở cửa ra cho Trương quân môn xem qua.”
Trương Hoài bị dọa nhảy dựng, vội nói không cần, “Nếu đã là gia quyến Hán công thì cần gì phải kiểm tra!” Hắn ta xoay người sai mở cửa thành, chắp tay nhường đường, “Mời Hán công.”
Trước nay Tiêu Đạc vẫn luôn cư xử hòa ái dễ gần với người ngoài, ôm quyền đáp lễ lại, “Hôm nay đêm đã khuya, đợi ngày khác rảnh rỗi lại mời Quân môn uống mấy chén.” Nói xong thì chuyển đầu ngựa lững thững đi.
Mấy tên Ngự Lâm Quân xúm lại ngơ ngác nhìn theo, Trương Hoài rít mấy chữ ra từ kẽ răng, “Yêu quái gì thế không biết?”
Người bên cạnh đáp lời, “Trước kia chỉ nghe nói Tiêu Đạc tàn nhẫn độc ác ra sao, lại không ngờ dáng vẻ xinh đẹp thế này, thế mà lại là nam nhân, nếu là nữ nhân thì lợi hại đến mức nào?”
Có người khác che miệng cười: “Không quan trọng, dù sao giữa háng thiếu một khối, là nam hay nữ đều thích hợp!”
Bọn họ nói bậy nói bạ, Trương Hoài lại rất kiêng kị, trừng mắt quát lên: “Cẩn thận cái mồm, chốc nữa mà lăn ra chết thì đừng trách! Thất thần cái gì? Còn không mau đi canh cửa đi!”
Mọi người rùng mình, lúc này mới nhớ ra vị trông như tiên nữ kia làm nghề gì kiếm ăn. Trạm gác ngầm của Đông Xưởng không chỗ nào không có, chẳng may truyền đến tai hắn…Cửa lớn Đông Xưởng mở rộng ra, sẵn sàng đón ngươi vào đi dạo mọi nơi mọi lúc.
Bánh xe cuồn cuộn lướt đi, nhanh chóng đến lối rẽ vào ngõ Phủ Học. Đi về đằng trước một chút chính là Tiêu phủ.
Tiêu Đạc xuống ngựa mở cửa xe, đánh mành hướng đầu nhìn vào trong, hai chủ tớ đang ngủ mê mệt, nghe thấy động tĩnh mới mở mắt ra. Âm Lâu chẳng phải người thận trọng, cũng không có gì phải cảnh giác với hắn, kể ra cũng là một đức tính tốt thích ứng được với mọi hoàn cảnh. Hắn vươn tay tới, “Đến nơi rồi, xuống xe thôi!”
Nàng do dự một chút rồi mới đặt tay vào lòng bàn tay hắn. ngón tay hắn hơi lạnh, trái ngược với bàn tay ấm áp của nàng. Nàng nhảy xuống đứng bên cạnh hắn ngắm nghía, Đồng Vân nói không sai, hắn thực sự giàu, phủ đệ này mới xây xong, nhà cao cửa rộng, đầu cửa treo bảng hiệu “Đông Xưởng Đề Đốc Phủ”, rất chi là khí phái xa hoa.
Hắn chỉ tay vào hai nô tỳ đứng dưới bậc thang: “Những người này là để cho nương nương dùng, các nàng làm không tốt cứ tùy ý trách phạt, không cần hỏi thần.”
Âm Lâu nghe xong thì ngây ra, không biết những người đó từng được hắn dạy dỗ như thế nào, đều nín thở liễm thần đi lên thỉnh an, hai tay đặt nghiêm chỉnh tồn an(**): “Bái kiến nương tử(*).”
(*) Nương tử không chỉ dùng để gọi vợ mà còn để chỉ những cô gái trẻ.
(**): Một kiểu hành lễ hơi khuỵu một bên chân xuống gần giống ngồi xổm. Kiểu hành lễ này từng được miêu tả rất rõ trong bộ Cung Lược (chị Mạc Thiên Y edit).
Hắn không cho nàng thời gian đáp lời, nắm chặt tay nàng không hề buông ra, chuyển cánh tay đặt tay nàng lên mu bàn tay hắn, vững vàng nâng lên, khom người nói: “Hàn xá đơn sơ, trễ nải nương tử rồi. Mời nương tử đi theo thần, phía sau có một khoảng sân, tạm coi là thanh tĩnh, thần đưa nương tử đi xem.”
Âm Lâu thấy có chút kỳ quái, tuy đã sửa xưng hô của nàng thành ‘nương tử’ nhưng hắn vẫn xưng ‘thần’ như cũ. Bây giờ không tiện hỏi gì nhiều, chỉ đành ngoan ngoãn cùng hắn bước qua cổng lớn.
Đồng Vân bị các nàng đưa đi nhận phòng, một mình Tiêu Đạc từ từ dẫn Âm Lâu đi, qua cửa thùy hoa, bên trong có một động giếng trời, hành lang uốn lượn chạy quanh núi giả lầu các, lần lượt phô bày cảnh xuân tươi đẹp.
Nàng khẽ khàng “òa” lên, buông tay hắn chạy vội tới cây hoa lê trong sân. Cái cây này cao lớn dị thường, cành lá tốt tươi, xem chừng đã hơn trăm tuổi rồi! Dưới gốc cây treo vài ngọn cung đăng vải đỏ, cánh hoa tinh khiết ướm một tầng đỏ tươi nhàn nhạt, rào rạt rơi xuống theo làn gió, phiêu diêu bay mãi ra ngoài, phủ một thảm dày dưới tán cây.
Nàng ngẩng mặt, thi thoảng lại có một cánh hoa lướt qua bên má nàng, đem theo hơi lạnh thấu xương. Nàng quay người lại nhìn hắn đạp lên thảm hoa mà đến, cười nói: “Ta vẫn luôn muốn có một cái cây như vậy. Khi 6 tuổi ta từng mua hạt cây ở chợ đem về gieo, ngày ngày ngồi xổm một bên ngóng trông nó sớm nảy mầm, sớm nở hoa. Khi đó ta cho rằng tưới nhiều nước là có thể làm nó lớn nhanh hơn, ai ngờ nó úng rễ rồi chết, làm ta buồn mất một khoảng thời gian.”
Hắn chắp tay sau lưng hướng lên nhìn ngọn cây, thân ngọc dưới đèn, phong tư lỗi lạc. Biểu cảm trên mặt vẫn bình thường, trong lòng lại nảy một ý cười điềm đạm, “Cây lê này được đưa từ nơi khác tới đây, thần tưởng rằng trải qua một chuyến xóc nảy, sợ năm nay lỡ mất mùa hoa, không ngờ nó vẫn nở náo nhiệt đến nhường này. Chỉ tiếc ban đầu định đưa hai cây tới, một cây khác không chịu được mùa đông giá rét, chưa kịp đào lên đã chết lạnh, còn lại cái cây này cô đơn, không biết còn tươi tốt được mấy mùa xuân.”
Nàng nói không sao, “Có thể trồng thêm vài cây, chờ dăm ba năm nữa, thế là tất cả đều cùng nở.”
Hắn là người chú ý hiệu suất, lắc đầu nói: “Tốn nhiều thời gian quá, tìm mua sẵn vẫn tốt hơn. Ngày mai thần lại sai người ra ngoài tìm, chọn một cây trưởng thành nhổ về đây trồng, trang hoàng cái vườn này thành một rừng hoa lê, nương nương có chịu không?”
Nàng vui vẻ đồng ý, cũng không nhìn hắn nữa, ánh mắt lưu luyến nơi đầu cành. Hắn lẳng lặng đứng sau lưng nàng, ánh lửa đỏ xuyên qua vải đèn chiếu sáng khắp gương mặt nàng, nàng cởi áo tang mặc bộ đồ hắn đã chuẩn bị, nhan sắc không quá đỗi diễm lệ, lại toát lên một loại linh động khiêu khích.
Một mảnh cánh hoa rơi xuống tóc nàng, hắn bảo nàng đứng im đừng nhúc nhích, giúp nàng lấy xuống. Nhụy hoa non mềm nằm giữa hai ngón tay hắn, hắn chăm chú nhìn, bỏ vào trong miệng.
Đôi môi tỏa sáng cùng khóe môi hơi nhếch lên, Âm Lâu thấy động tác của hắn, thoáng chốc đỏ bừng hai má. Trong đêm hoa đẹp trăng tròn, dường như lòng người hóa thành mềm mại, hắn đẹp như vậy, cho dù biết là thái giám cũng không khỏi làm người ta miên man bất định.
Biểu cảm hắn thỏa mãn, híp mắt lại, chậm rãi nhấm nuốt, cứ như đang nếm một thứ mỹ vị. Âm Lâu thò tới như chó vẫy đuôi, hỏi hắn hương vị thế nào, hắn ậm ừ một tiếng thật dài: “Ngon!”
Nàng chưa từng ăn hoa, trước kia thường nghe nói có mỹ nhân lấy tiền tiêu khiển, ăn hoa vào có thể làm cả người tỏa ra hương thơm. Nàng có chút nóng lòng muốn thử, với lấy cành hoa trên đầu hái xuống một bông, cành hoa lay động, làm cho hoa rụng đầy đầu. Nàng không thèm để ý đến, bứt cánh hoa ra nhai như bò nhai, vừa nhai vừa cảm nhận, chậm rãi nhíu mày, chép miệng nói: “Ngài lừa ta sao? Sao ta lại chỉ toàn thấy đắng.”
“Cùng một cây còn có quả chua quả ngọt, hoa thì khác sao? Vận thế nương nương không tốt, hái chưa đúng bông.” Hắn quay mặt đi mỉm cười, lại hái một bông trên đầu nàng xuống, “Nếm thử cái này xem?”
Nàng nghe xong vội đưa tay nhận, hắn lại giơ tay cao lên, nói: “Qua tay sẽ mất ngon, vẫn là để thần làm đi!”
Âm Lâu là đồ ngốc, thế mà nàng lại tin! Thấy hắn đưa qua liền há miệng, đầu ngón tay hắn tiện thể lướt một đường trên môi nàng, thu tay về đưa lên lưỡi liếm trong làn sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ mị hoặc không tả xiết, lười biếng cười nói: “Thần đoán không sai, quả nhiên là ngọt!”