Chương : 36
Edit: Linhlady
Trong mắt bọn bắt cóc lóe sáng, nhìn Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên, trong lòng không ngừng cảm thán, dưới bầu trời này vậy mà có người ngu như vậy......
Nếu để Mạc Vân Quả biết có người đánh giá cô ngu, nói chừng cô sẽ tử hình bọn bắt cóc ngay tại đây.
Cũng may, bọn bắt cóc cũng không biết trình độ hung tàn của Mạc Vân Quả, cũng không đem lời trong lòng nói ra.
Bạch Liên bị dây thừng trói có chút đau, da thịt cô ấy non mịn,ngay cả trước kia Vũ Trạch có chơi trò chơi sắm vai nhân vật cũng không trói cô ấy lại, nhiều lắm là nhốt cô ấy vào phòng tối thôi.
Hơn nữa, phòng ở cũng không tồi tàn như thế này......
Cổ tay Bạch Liên đã bắt đầu phiếm đỏ, cô nàng hồng hốc mắt bĩu môi nhìn Mạc Vân Quả.
"Mạc tỷ tỷ, tay của em đau."
Mạc Vân Quả cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của Bạch Liên, nơi đó đã chảy ra tơ máu, cô lại cúi đầu nhìn cổ tay của mình, nha, vẫn cứ trắng nõn như thường.
Mạc Vân Quả: Lạnh nhạt.JPG
Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả không để ý tới mình, cắn cắn môi, mạc tỷ tỷ thật là nhanh thay đổi, lúc nãy rõ ràng rất thích mình mà, sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy?
Bọn bắt cóc nghe được Bạch Liên nói như vậy, khinh thường nhìn cô ấy một cái, hiện tại đại tiểu thư, chính là mảnh mai như vậy, một chút cũng không giống hắn ta, da dày thịt béo, hừ!
Bọn bắt cóc chép chép miệng, đi qua đi lại, bỗng nhiên hắn ta gõ đầu một cái.
"Ai nha! Hình như vừa rồi tôi quên nói địa chỉ? Mình đúng là óc heo!"
"Ha ha ha!" Bạch Liên nghe được lời này, lập tức liền cười hớn hở.
Bọn bắt cóc tức giận trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Cô cười cái gì?" vậy mà dám cười nhạo bọn hắn.
Cố tình Bạch Liên lại không nhìn ra vẻ tức giận của bọn hắn, người lại còn cười nói: "Lần đầu tiên tôi thấy có người tự nhận mình là óc heo."
Bọn bắt cóc thấy Bạch Liên dám châm chọc mình, tiến lên một cất bước, cả người liền đứng trước mặt Bạch Liên.
"Cô nói cái gì?"
"A! Tôi không nói anh ngốc, tuy rằng heo heo rất ngốc, nhưng là heo heo thực đáng yêu! A...... Không phải......" Bạch Liên mặt trở nên ửng đỏ, đột nhiên im lặng không nói tiếp.
Phản ứng này của Bạch Liên càng thêm kích thích bọn bắt cóc, phải biết rằng trước kia hắn ta thường xuyên bị mọi người cười nhạo là đại hán thô mãng, không có đầu óc, cái này cũng là chuyện tự ti ăn sâu trong lòng hắn.
Cô gái này dám cười nhạo mình! Hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến từng người từng người đã cười nhạo mình, những người đó đều mang gương mặt tươi cười kiêu ngạo, còn có những hành động vũ nhục.
Bọn bắt cóc lập tức liền đỏ hốc mắt, ngực trên dưới phập phồng, hắn ta nửa cong eo, muốn ngay lập tức đi đánh Bạch Liên.
"Được! Đáng chết! Những kẻ cười nhạo tao đều đáng chết!"
Giọng nói này không ngừng kêu gào trong lòng hắn,hắn ta dơ bàn tay to lên, ý định tát Bạch Liên một cái.
Có thể nói, với kích thước của bàn tay này, một cái tát kia hạ xuống, mặt của Bạch Liên tuyệt đối sẽ sưng lên.
Mắt thấy bàn tay càng ngày càng gần, vẻ mặt Bạch Liên thất thố, có chút phản ứng không kịp.
Mà liền tại một khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, Mạc Vân Quả nâng người lên đạp vào chỗ yếu ớt nhất của tên kia.
Tại khoảng khắc đó, người trong phòng phát sóng giống như nghe âm thanh trứng vỡ......
Hắn ta lăn lộn trên mặt đất, hai mắt bốc hỏa nhìn Mạc Vân Quả, khóe mắt như muốn nứt ra.
"Ngươi cố chống đỡ đi tôi phơi nắng một chút." Nói xong, cô còn cố ý vặn vẹo thân mình, dịch người lại chỗ duy nhất trong căn phòng có ánh nắng chiếu xuống, đó là một khoảng nắng rất nhỏ, bởi vì trên nóc nhà có một viên ngói vỡ cho nên mới có nắng chiếu vào.
Bọn bắt cóc: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ! Ai TM quản cô có phơi nắng hay không!
Trong mắt bọn bắt cóc lóe sáng, nhìn Mạc Vân Quả cùng Bạch Liên, trong lòng không ngừng cảm thán, dưới bầu trời này vậy mà có người ngu như vậy......
Nếu để Mạc Vân Quả biết có người đánh giá cô ngu, nói chừng cô sẽ tử hình bọn bắt cóc ngay tại đây.
Cũng may, bọn bắt cóc cũng không biết trình độ hung tàn của Mạc Vân Quả, cũng không đem lời trong lòng nói ra.
Bạch Liên bị dây thừng trói có chút đau, da thịt cô ấy non mịn,ngay cả trước kia Vũ Trạch có chơi trò chơi sắm vai nhân vật cũng không trói cô ấy lại, nhiều lắm là nhốt cô ấy vào phòng tối thôi.
Hơn nữa, phòng ở cũng không tồi tàn như thế này......
Cổ tay Bạch Liên đã bắt đầu phiếm đỏ, cô nàng hồng hốc mắt bĩu môi nhìn Mạc Vân Quả.
"Mạc tỷ tỷ, tay của em đau."
Mạc Vân Quả cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay của Bạch Liên, nơi đó đã chảy ra tơ máu, cô lại cúi đầu nhìn cổ tay của mình, nha, vẫn cứ trắng nõn như thường.
Mạc Vân Quả: Lạnh nhạt.JPG
Bạch Liên thấy Mạc Vân Quả không để ý tới mình, cắn cắn môi, mạc tỷ tỷ thật là nhanh thay đổi, lúc nãy rõ ràng rất thích mình mà, sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy?
Bọn bắt cóc nghe được Bạch Liên nói như vậy, khinh thường nhìn cô ấy một cái, hiện tại đại tiểu thư, chính là mảnh mai như vậy, một chút cũng không giống hắn ta, da dày thịt béo, hừ!
Bọn bắt cóc chép chép miệng, đi qua đi lại, bỗng nhiên hắn ta gõ đầu một cái.
"Ai nha! Hình như vừa rồi tôi quên nói địa chỉ? Mình đúng là óc heo!"
"Ha ha ha!" Bạch Liên nghe được lời này, lập tức liền cười hớn hở.
Bọn bắt cóc tức giận trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Cô cười cái gì?" vậy mà dám cười nhạo bọn hắn.
Cố tình Bạch Liên lại không nhìn ra vẻ tức giận của bọn hắn, người lại còn cười nói: "Lần đầu tiên tôi thấy có người tự nhận mình là óc heo."
Bọn bắt cóc thấy Bạch Liên dám châm chọc mình, tiến lên một cất bước, cả người liền đứng trước mặt Bạch Liên.
"Cô nói cái gì?"
"A! Tôi không nói anh ngốc, tuy rằng heo heo rất ngốc, nhưng là heo heo thực đáng yêu! A...... Không phải......" Bạch Liên mặt trở nên ửng đỏ, đột nhiên im lặng không nói tiếp.
Phản ứng này của Bạch Liên càng thêm kích thích bọn bắt cóc, phải biết rằng trước kia hắn ta thường xuyên bị mọi người cười nhạo là đại hán thô mãng, không có đầu óc, cái này cũng là chuyện tự ti ăn sâu trong lòng hắn.
Cô gái này dám cười nhạo mình! Hắn ta bỗng nhiên nghĩ đến từng người từng người đã cười nhạo mình, những người đó đều mang gương mặt tươi cười kiêu ngạo, còn có những hành động vũ nhục.
Bọn bắt cóc lập tức liền đỏ hốc mắt, ngực trên dưới phập phồng, hắn ta nửa cong eo, muốn ngay lập tức đi đánh Bạch Liên.
"Được! Đáng chết! Những kẻ cười nhạo tao đều đáng chết!"
Giọng nói này không ngừng kêu gào trong lòng hắn,hắn ta dơ bàn tay to lên, ý định tát Bạch Liên một cái.
Có thể nói, với kích thước của bàn tay này, một cái tát kia hạ xuống, mặt của Bạch Liên tuyệt đối sẽ sưng lên.
Mắt thấy bàn tay càng ngày càng gần, vẻ mặt Bạch Liên thất thố, có chút phản ứng không kịp.
Mà liền tại một khắc nghìn cân treo sợi tóc kia, Mạc Vân Quả nâng người lên đạp vào chỗ yếu ớt nhất của tên kia.
Tại khoảng khắc đó, người trong phòng phát sóng giống như nghe âm thanh trứng vỡ......
Hắn ta lăn lộn trên mặt đất, hai mắt bốc hỏa nhìn Mạc Vân Quả, khóe mắt như muốn nứt ra.
"Ngươi cố chống đỡ đi tôi phơi nắng một chút." Nói xong, cô còn cố ý vặn vẹo thân mình, dịch người lại chỗ duy nhất trong căn phòng có ánh nắng chiếu xuống, đó là một khoảng nắng rất nhỏ, bởi vì trên nóc nhà có một viên ngói vỡ cho nên mới có nắng chiếu vào.
Bọn bắt cóc: Mẹ. Thiểu năng trí tuệ! Ai TM quản cô có phơi nắng hay không!