Chương : 27
Edit: Linhlady
Mạc Vân Quả xoay người rời đi, không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với Nhiếp Thanh.
Lúc này bên trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Ai, đột nhiên cảm thấy cái cô Bạch Liên cũng thật đáng thương nha!"
"Đúng vậy! Tiểu Quả Quả, cầu ngược nhẹ! ừ...... nhưng mà ta vẫn muốn ngược ngược nha ~ tha thứ cho ta có sở thích tà ác 2333333"
"Lầu trên a~, kỳ thật ta cũng cảm thấy như vậy!"
"Ta không đồng ý với lầu trên, ôm ý tốt đi thương tổn người khác, cái này không thể trở thành lý do!"
"Nhưng cô gái Bạch Liên kia không phải là bị bệnh hay sao? Được bảo vệ như công chúa, dĩ nhiên là không biết được sự hiểm ác của thế giới này được?"
"A...... những lời của lầu trên này, chẳng lẽ lại thành lý do trong lúc vô tình cô ta hại người sao?"
"Hằng ngày thổ lộ phải thổ lộ với tiểu Quả Quả, tiểu Quả Quả moah moah ~ "
"Lầu trên ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Tiểu Quả Quả phóng ta tới đây!"
............
Mạc Vân Quả nghe đủ các loại giọng nói trong phòng phát sóng trực tiếp, không biết sao, lại khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn một chút.
Vừa rồi bởi vì Nhiếp Thanh đột nhiên thổ lộ, quả thật làm cô trở tay không kịp.
Mạc Vân Quả trực tiếp đi tới bệnh viện, Bạch Liên đã bị đưa đến phòng cấp cứu, Vũ Trạch vẫn luôn ở bên ngoài đi qua đi lại, đôi tay không ngừng ma xát, nhìn qua vô cùng khẩn trương, lo lắng.
Khi Mạc Vân Quả đi vào bệnh viện, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Vũ Trạch nhìn thấy người đến là Mạc Vân Quả, trên mặt hiện lên một tia tức giận.
Nhưng sự lo lắng của hắn ta dành cho Bạch Liên vẫn lớn hơn sự phẫn nộ với Mạc Vân Quả, hắn ta thu hồi ánh mắt của mình, không thèm nhìn cô nữa.
Vũ Trạch vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ "Phòng cấp cứu", hắn ta vô cùng mong muốn đèn kia sẽ tắt đi, như vậy hắn ta có thể nhìn thấy Bạch Liên.
Hắn ta đem toàn bộ những đen tối, dơ bẩn che dấu trước mặt cô ấy, ngược lại không thể bảo hộ cô ấy vui vẻ.
Vũ Trạch biết, Bạch Liên là một cô gái tâm địa thiện lương, tuy rằng chuyện đó ở trong mắt nhiều người, thiện lương của cô ấy là trói buộc, là biểu hiện của ngu ngốc tận cùng, nhưng hắt ta lại yêu cô ấy.
Vũ Trạch nghĩ tới Mạc Vân Quả, cô vẫn luôn là tai họa ngầm bên cạnh Bạch Liên, nhưng trước kia tuy rằng cô chán ghét Bạch Liên, nhưng lại khinh thường cùng cô ấy kết bạn nhiều hơn.
Nhưng mà Mạc Vân Quả hiện tại, thời khắc nói chuyện, khuôn mặt luôn lạnh lẽo, làm Vũ Trạch tưởng tượng đến Mạc Vân Quả là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện như thế này, lại tức đến ngứa răng.
Mạc Vân Quả ngồi ở trước phòng giải phẫu, lẳng lặng, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Bóng dáng cô nhìn qua có chút cô đơn, cũng có chút hiu quạnh.
Ngược lại với vẻ lo lắng nhớ mong của người kia cho Bạch Liên, lúc này Mạc Vân Quả giống như tách hoàn toàn khỏi thế giới này.
Sau khi chấp nhận sự thật Mạc Vân Quả không để ý tới mình Nhiếp Thanh vội đuổi theo lại đây, nhìn thấy cảnh kia đồng tử hơi co lại, đây là Quả Nhi hắn biết sao?
Khi nào, Quả Nhi lại cách xa mình như vậy?
Một mình chìm trong thế giới riêng, làm hắn không dám tới gần, bởi vì hắn biết, bản thân không có cách nào bước vào đó.
Vũ Trạch nhìn thấy Nhiếp Thanh đã đến, sắc mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Nhiếp Thanh luôn luôn là anh em tốt của hắn, chỉ là hai người bọn họ yêu lại bất đồng, mới tạo thành cảnh tượng như bây giờ.
Nhiếp Thanh đi đến bên người Vũ Trạch, vỗ vỗ bả vai, an ủi.
Lúc này, đèn phòng cấp cứu vừa lúc tắt, Vũ Trạch vội vàng đi tới cửa, chờ Bạch Liên bị đẩy ra.
Đầu tiên đi ra là bác sĩ, bác sĩ nhìn Vũ Trạch, gỡ khẩu trang, trấn an hắn.
"Người bệnh đã không có việc gì, chỉ là gần nhất không thể lại chịu cái gì kích thích, anh nên chú ý một chút."
Vũ Trạch liên tục gật đầu, chỉ cần hiện tại Bạch Liên không có việc gì, như vậy về sau, hắn ta thề, tuyệt đối sẽ không để Liên nhi chịu bất kì kích thích gì!
- ------
Mạc Vân Quả xoay người rời đi, không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với Nhiếp Thanh.
Lúc này bên trong phòng phát sóng trực tiếp:
"Ai, đột nhiên cảm thấy cái cô Bạch Liên cũng thật đáng thương nha!"
"Đúng vậy! Tiểu Quả Quả, cầu ngược nhẹ! ừ...... nhưng mà ta vẫn muốn ngược ngược nha ~ tha thứ cho ta có sở thích tà ác 2333333"
"Lầu trên a~, kỳ thật ta cũng cảm thấy như vậy!"
"Ta không đồng ý với lầu trên, ôm ý tốt đi thương tổn người khác, cái này không thể trở thành lý do!"
"Nhưng cô gái Bạch Liên kia không phải là bị bệnh hay sao? Được bảo vệ như công chúa, dĩ nhiên là không biết được sự hiểm ác của thế giới này được?"
"A...... những lời của lầu trên này, chẳng lẽ lại thành lý do trong lúc vô tình cô ta hại người sao?"
"Hằng ngày thổ lộ phải thổ lộ với tiểu Quả Quả, tiểu Quả Quả moah moah ~ "
"Lầu trên ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Tiểu Quả Quả phóng ta tới đây!"
............
Mạc Vân Quả nghe đủ các loại giọng nói trong phòng phát sóng trực tiếp, không biết sao, lại khiến cho tâm tình cô trở nên tốt hơn một chút.
Vừa rồi bởi vì Nhiếp Thanh đột nhiên thổ lộ, quả thật làm cô trở tay không kịp.
Mạc Vân Quả trực tiếp đi tới bệnh viện, Bạch Liên đã bị đưa đến phòng cấp cứu, Vũ Trạch vẫn luôn ở bên ngoài đi qua đi lại, đôi tay không ngừng ma xát, nhìn qua vô cùng khẩn trương, lo lắng.
Khi Mạc Vân Quả đi vào bệnh viện, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.
Vũ Trạch nhìn thấy người đến là Mạc Vân Quả, trên mặt hiện lên một tia tức giận.
Nhưng sự lo lắng của hắn ta dành cho Bạch Liên vẫn lớn hơn sự phẫn nộ với Mạc Vân Quả, hắn ta thu hồi ánh mắt của mình, không thèm nhìn cô nữa.
Vũ Trạch vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ "Phòng cấp cứu", hắn ta vô cùng mong muốn đèn kia sẽ tắt đi, như vậy hắn ta có thể nhìn thấy Bạch Liên.
Hắn ta đem toàn bộ những đen tối, dơ bẩn che dấu trước mặt cô ấy, ngược lại không thể bảo hộ cô ấy vui vẻ.
Vũ Trạch biết, Bạch Liên là một cô gái tâm địa thiện lương, tuy rằng chuyện đó ở trong mắt nhiều người, thiện lương của cô ấy là trói buộc, là biểu hiện của ngu ngốc tận cùng, nhưng hắt ta lại yêu cô ấy.
Vũ Trạch nghĩ tới Mạc Vân Quả, cô vẫn luôn là tai họa ngầm bên cạnh Bạch Liên, nhưng trước kia tuy rằng cô chán ghét Bạch Liên, nhưng lại khinh thường cùng cô ấy kết bạn nhiều hơn.
Nhưng mà Mạc Vân Quả hiện tại, thời khắc nói chuyện, khuôn mặt luôn lạnh lẽo, làm Vũ Trạch tưởng tượng đến Mạc Vân Quả là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện như thế này, lại tức đến ngứa răng.
Mạc Vân Quả ngồi ở trước phòng giải phẫu, lẳng lặng, không phát ra bất kì âm thanh gì.
Bóng dáng cô nhìn qua có chút cô đơn, cũng có chút hiu quạnh.
Ngược lại với vẻ lo lắng nhớ mong của người kia cho Bạch Liên, lúc này Mạc Vân Quả giống như tách hoàn toàn khỏi thế giới này.
Sau khi chấp nhận sự thật Mạc Vân Quả không để ý tới mình Nhiếp Thanh vội đuổi theo lại đây, nhìn thấy cảnh kia đồng tử hơi co lại, đây là Quả Nhi hắn biết sao?
Khi nào, Quả Nhi lại cách xa mình như vậy?
Một mình chìm trong thế giới riêng, làm hắn không dám tới gần, bởi vì hắn biết, bản thân không có cách nào bước vào đó.
Vũ Trạch nhìn thấy Nhiếp Thanh đã đến, sắc mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp.
Nhiếp Thanh luôn luôn là anh em tốt của hắn, chỉ là hai người bọn họ yêu lại bất đồng, mới tạo thành cảnh tượng như bây giờ.
Nhiếp Thanh đi đến bên người Vũ Trạch, vỗ vỗ bả vai, an ủi.
Lúc này, đèn phòng cấp cứu vừa lúc tắt, Vũ Trạch vội vàng đi tới cửa, chờ Bạch Liên bị đẩy ra.
Đầu tiên đi ra là bác sĩ, bác sĩ nhìn Vũ Trạch, gỡ khẩu trang, trấn an hắn.
"Người bệnh đã không có việc gì, chỉ là gần nhất không thể lại chịu cái gì kích thích, anh nên chú ý một chút."
Vũ Trạch liên tục gật đầu, chỉ cần hiện tại Bạch Liên không có việc gì, như vậy về sau, hắn ta thề, tuyệt đối sẽ không để Liên nhi chịu bất kì kích thích gì!
- ------