Chương : 26
Edit: Linhlady
Lúc này, Vũ Trạch với Nhiếp Thanh cùng lúc đi vào bệnh viện thú cưng, trên mặt hai người đều mang theo tươi cười, nhìn qua giống như có chuyện gì đó làm họ rất vui vẻ.
Mạc Vân Quả vừa nhìn thấy hai người bọn họ, bất động thanh sắc nhíu mày.
Ngược lại là Bạch Liên, một bộ dáng thương tâm, nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia một cái.
Vũ Trạch nhạy bén đã nhận ra Bạch Liên không thích hợp, hắn ta bước nhanh đi tới bên người Bạch Liên, lo lắng hỏi: "Liên Nhi, làm sao vậy?"
Bạch Liên lắc đầu, lôi kéo ống tay áo Vũ Trạch nói: "Trạch ca ca, con chó kia không phải chó nhỏ phải không?"
Vũ Trạch mặt cứng đờ, hắn ta nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả đứng ở bên cạnh, rất nhanh biết được chân tướng.
"Mạc Vân Quả! Cô có trái tim không?" Vũ Trạch không phân xanh đỏ đen trắng liền chất vấn Mạc Vân Quả.
"Nắm thảo! Người đàn ông này vậy mà dám mắng tiểu Quả Quả nhà ta! Tấu hắn!"
"Lầu trên chờ, đến lượt ta!"
"Tới lượt ta!"
Người sử dụng ngôi sao chổi đánh thưởng một trương vận đen phù!
"Lầu trên uy vũ!"
"233333 ngồi xem trò hay!"
............
Bên trong phòng phát sóng trực tiếp diễn ra một trận náo nhiệt, Mạc Vân Quả nghe được tiếng đánh thưởng, khóe miệng hơi hơi gợi lên một nụ cười, rất nhanh liền biến mất.
"Tim tôi rất tốt." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói.
Vũ Trạch tức đến nỗi cả người phát run, nếu không phải Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh ở chỗ này, phỏng chừng hắn ta đã động thủ đánh người.
Mạc Vân Quả một chút cũng không hiểu được vì sao Vũ Trạch sẽ tức giận như vậy, dù sao cô chỉ nói sự thật mà thôi.
"Trạch ca ca, trả lời em." Bạch Liên gắt gao nắm thật chặt ống tay áo của Vũ Trạch, giống như hắn không nói sẽ không buông ra.
Vũ Trạch thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
"Con chó kia vì bệnh chó dại nên đã chết."
Thân mình Bạch Liên run lên, tuy rằng đã gần như chuẩn bị tinh thần để biết sự thật này, nhưng từ trong miệng Vũ Trạch nói ra, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khuôn mặt Bạch Liên tái nhợt, thân mình run rẩy, ngực trên dưới phập phồng, giống như sắp không thở nổi.
"Liên Nhi!"
Vũ Trạch vừa thấy bộ dáng Bạch Liên không thích hợp, hắn ta vội vàng ôm cô ấy, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi.
Bạch Liên ôm ngực, chau mày, khóe mắt nổi lên nước mắt.
"Trạch ca ca, đau."
giọng nói Bạch Liên mỏng manh khẽ mấp máy môi nói, Vũ Trạch vội vàng bế Bạch Liênlên, xông thẳng ra ngoài.
Mạc Vân Quả nhìn bóng dáng Vũ Trạch, trong mắt xẹt qua một tia u quang.
"Trái tim của tiểu Liên trời sinh đã thiếu một phần." Giọng nói của Nhiếp Thanh vang lên ở bên tai Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả xoay người nhìn hắn, nhấp miệng, không có đáp lời.
"Vũ Trạch rất yêu cô ấy, tiểu Liên không thể chịu kích thích quá lớn, cho nên Vũ Trạch bảo vệ cô ấy rất tốt. Cho nên trong mắt cô ấy thế giới này chỉ có ánh sáng." Nhiếp Thanh khẽ cười một tiếng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất tốt, "Vũ Trạch đã từng nói với anh, phần tim mà tiểu Liên thiếu hụt kia, có lẽ là những dơ bẩn của thế giới này, cho nên hắn sẽ luôn bảo vệ cô ấy thật tốt."
"Vì sao anh không đuổi theo?" Mạc Vân Quả hỏi.
Nhiếp Thanh lại cười khẽ một tiếng, hắn bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả, gằn từng chữ một nói: "Bởi vì, người anh yêu, là em."
Mạc Vân Quả đột nhiên im lặng, cô biết, người mà người đàn ông này yêu, không phải cô, mà là "Cô", chủ nhân của thân thể này.
Hiện tại cô không thể đáp lại hắn, cô không muốn tham gia vào cuộc sống của người khác, nàng chỉ cần hảo hảo hoàn thành chính mình nhiệm vụ thì tốt rồi.
Nhiếp Thanh nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia mất mát.
Vô luận, vô luận hắn nói nghiêm túc cỡ nào.
Vô luận hắn nói bao nhiêu lần, cô ấy cũng đều không tiếp nhận mình......
- ------
Lúc này, Vũ Trạch với Nhiếp Thanh cùng lúc đi vào bệnh viện thú cưng, trên mặt hai người đều mang theo tươi cười, nhìn qua giống như có chuyện gì đó làm họ rất vui vẻ.
Mạc Vân Quả vừa nhìn thấy hai người bọn họ, bất động thanh sắc nhíu mày.
Ngược lại là Bạch Liên, một bộ dáng thương tâm, nhìn cũng không thèm nhìn hai người kia một cái.
Vũ Trạch nhạy bén đã nhận ra Bạch Liên không thích hợp, hắn ta bước nhanh đi tới bên người Bạch Liên, lo lắng hỏi: "Liên Nhi, làm sao vậy?"
Bạch Liên lắc đầu, lôi kéo ống tay áo Vũ Trạch nói: "Trạch ca ca, con chó kia không phải chó nhỏ phải không?"
Vũ Trạch mặt cứng đờ, hắn ta nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả đứng ở bên cạnh, rất nhanh biết được chân tướng.
"Mạc Vân Quả! Cô có trái tim không?" Vũ Trạch không phân xanh đỏ đen trắng liền chất vấn Mạc Vân Quả.
"Nắm thảo! Người đàn ông này vậy mà dám mắng tiểu Quả Quả nhà ta! Tấu hắn!"
"Lầu trên chờ, đến lượt ta!"
"Tới lượt ta!"
Người sử dụng ngôi sao chổi đánh thưởng một trương vận đen phù!
"Lầu trên uy vũ!"
"233333 ngồi xem trò hay!"
............
Bên trong phòng phát sóng trực tiếp diễn ra một trận náo nhiệt, Mạc Vân Quả nghe được tiếng đánh thưởng, khóe miệng hơi hơi gợi lên một nụ cười, rất nhanh liền biến mất.
"Tim tôi rất tốt." Mạc Vân Quả nhàn nhạt nói.
Vũ Trạch tức đến nỗi cả người phát run, nếu không phải Bạch Liên cùng Nhiếp Thanh ở chỗ này, phỏng chừng hắn ta đã động thủ đánh người.
Mạc Vân Quả một chút cũng không hiểu được vì sao Vũ Trạch sẽ tức giận như vậy, dù sao cô chỉ nói sự thật mà thôi.
"Trạch ca ca, trả lời em." Bạch Liên gắt gao nắm thật chặt ống tay áo của Vũ Trạch, giống như hắn không nói sẽ không buông ra.
Vũ Trạch thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
"Con chó kia vì bệnh chó dại nên đã chết."
Thân mình Bạch Liên run lên, tuy rằng đã gần như chuẩn bị tinh thần để biết sự thật này, nhưng từ trong miệng Vũ Trạch nói ra, cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khuôn mặt Bạch Liên tái nhợt, thân mình run rẩy, ngực trên dưới phập phồng, giống như sắp không thở nổi.
"Liên Nhi!"
Vũ Trạch vừa thấy bộ dáng Bạch Liên không thích hợp, hắn ta vội vàng ôm cô ấy, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi.
Bạch Liên ôm ngực, chau mày, khóe mắt nổi lên nước mắt.
"Trạch ca ca, đau."
giọng nói Bạch Liên mỏng manh khẽ mấp máy môi nói, Vũ Trạch vội vàng bế Bạch Liênlên, xông thẳng ra ngoài.
Mạc Vân Quả nhìn bóng dáng Vũ Trạch, trong mắt xẹt qua một tia u quang.
"Trái tim của tiểu Liên trời sinh đã thiếu một phần." Giọng nói của Nhiếp Thanh vang lên ở bên tai Mạc Vân Quả.
Mạc Vân Quả xoay người nhìn hắn, nhấp miệng, không có đáp lời.
"Vũ Trạch rất yêu cô ấy, tiểu Liên không thể chịu kích thích quá lớn, cho nên Vũ Trạch bảo vệ cô ấy rất tốt. Cho nên trong mắt cô ấy thế giới này chỉ có ánh sáng." Nhiếp Thanh khẽ cười một tiếng, giống như nghĩ tới chuyện gì đó rất tốt, "Vũ Trạch đã từng nói với anh, phần tim mà tiểu Liên thiếu hụt kia, có lẽ là những dơ bẩn của thế giới này, cho nên hắn sẽ luôn bảo vệ cô ấy thật tốt."
"Vì sao anh không đuổi theo?" Mạc Vân Quả hỏi.
Nhiếp Thanh lại cười khẽ một tiếng, hắn bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả, gằn từng chữ một nói: "Bởi vì, người anh yêu, là em."
Mạc Vân Quả đột nhiên im lặng, cô biết, người mà người đàn ông này yêu, không phải cô, mà là "Cô", chủ nhân của thân thể này.
Hiện tại cô không thể đáp lại hắn, cô không muốn tham gia vào cuộc sống của người khác, nàng chỉ cần hảo hảo hoàn thành chính mình nhiệm vụ thì tốt rồi.
Nhiếp Thanh nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Mạc Vân Quả, trong mắt xẹt qua một tia mất mát.
Vô luận, vô luận hắn nói nghiêm túc cỡ nào.
Vô luận hắn nói bao nhiêu lần, cô ấy cũng đều không tiếp nhận mình......
- ------