Chương : 25
"Ngươi giật mình cái gì? Công lực của cô ta bị ta tước hết, nên mới hiện về nguyên trạng lúc tử vong."
"Dạ... Dạ...."
Hoàng chảy mồ hôi lạnh lắp bắp.
Cao Tuệ Mẫn hừ một tiếng, rút chiếc gương bỏ vào trong tay áo, quay sang chỗ thầy Long.
"Bây giờ cô ta khó có thể bỏ trốn xa được. Mấy người cần phải đưa cô ta đi siêu thoát, trước khi chuyển sang ngày mới."
"Ta có lập một đàn cầu siêu tại nhà cô gái bị vong nữ nhập, giờ mong cô có thể giúp ta, chuyển cô ta đến đó, có được không?"
Cao Tuệ Mẫn khẽ gật đầu, đoạn vung chiếc ống tay dài của chiếc giá y kia, ngay lập tức, ba người họ đã đứng trước cổng nhà ông Hiệp.
"Oa... Oà..."
Hoàng đi từ bất ngờ này đến giật mình khác, như không tin vào mắt mình.
"Ngươi trật tự. Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt dành cho yêu quái đó."
Hoàng lập tức thu mắt lại, cô ta cũng chính là một dạng yêu quái nghìn năm, còn bảo không phải cái gì nữa?
"Đi vào phía trong thôi."
Ông Long nãy giờ chứng kiến tranh cãi của hai người, trong đầu đã cảm thấy sự không đúng nào đó ở đây. Nhưng ông vốn không nghĩ ra đó là cái gì.
Hoàng mở cửa trước, ba người bọn họ đi vào trong nhà.
Gia đình ông Hiệp có vẻ như thức trắng đợi thầy trò Hoàng trở về, nên khi thấy tiếng từ xa, đã vội vui mừng ra đón từ đằng sân.
"Thầy Long, cậu Hoàng, may quá, cuối cùng cũng đã trở về rồi."
"Được rồi, mọi người mau vào trong, chúng tôi cần đưa linh hồn của Dâng thị siêu thoát."
"Được."
Ông Hiệp khẩn trương tiến vào nhà. Ba người bọn họ gồm thầy Long, Hoàng, và Cao Tuệ Mẫn nãy giờ mặt vẫn không chút cảm xúc bước đến bên đàn cầu siêu. Trong nhà đèn điện sáng choang, không tối tăm như ở ngoài ban nãy, Hoàng cảm thấy đôi mắt mình như được giải phóng, nhất thời có hơi bị chói.
Cô con gái ông Hiệp vẫn bất tỉnh, được đặt nằm ngay sau bức bình phong cổ.
Hoàng quay qua nhìn về phía Cao Tuệ Mẫn.
"Ặc... Nhìn càng rõ, càng xinh. Càng có thần thái."
"Ngươi lại nhìn cái gì nữa?!?"
Đúng là không phải người phàm, Cao Tuệ Mẫn lập tức quay người lại, đưa mắt về phía Hoàng.
"Cô cô, đừng lườm con nữa. Mắt cô cô chưa đủ sắc hay sao?"
"Ngươi... Câm miệng!"
Cao Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi lại, giơ tay chỉ ngón trỏ vào mặt Hoàng.
"Im đi cho ta."
Hoàng rợn sống lưng, nữ câu quỷ có khác, khí chất bất cmn phàm, móng tay thì nhọn hoắt, đỏ loè.
"Con biết... Con biết rồi..."
Cậu méo hết cả miệng lại, quay ngay đi chỗ khác.
"Hoàng, cậu... Nãy giờ đang nói chuyện với ai vậy?"
"Dạ... Dạ...."
Hoàng chảy mồ hôi lạnh lắp bắp.
Cao Tuệ Mẫn hừ một tiếng, rút chiếc gương bỏ vào trong tay áo, quay sang chỗ thầy Long.
"Bây giờ cô ta khó có thể bỏ trốn xa được. Mấy người cần phải đưa cô ta đi siêu thoát, trước khi chuyển sang ngày mới."
"Ta có lập một đàn cầu siêu tại nhà cô gái bị vong nữ nhập, giờ mong cô có thể giúp ta, chuyển cô ta đến đó, có được không?"
Cao Tuệ Mẫn khẽ gật đầu, đoạn vung chiếc ống tay dài của chiếc giá y kia, ngay lập tức, ba người họ đã đứng trước cổng nhà ông Hiệp.
"Oa... Oà..."
Hoàng đi từ bất ngờ này đến giật mình khác, như không tin vào mắt mình.
"Ngươi trật tự. Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt dành cho yêu quái đó."
Hoàng lập tức thu mắt lại, cô ta cũng chính là một dạng yêu quái nghìn năm, còn bảo không phải cái gì nữa?
"Đi vào phía trong thôi."
Ông Long nãy giờ chứng kiến tranh cãi của hai người, trong đầu đã cảm thấy sự không đúng nào đó ở đây. Nhưng ông vốn không nghĩ ra đó là cái gì.
Hoàng mở cửa trước, ba người bọn họ đi vào trong nhà.
Gia đình ông Hiệp có vẻ như thức trắng đợi thầy trò Hoàng trở về, nên khi thấy tiếng từ xa, đã vội vui mừng ra đón từ đằng sân.
"Thầy Long, cậu Hoàng, may quá, cuối cùng cũng đã trở về rồi."
"Được rồi, mọi người mau vào trong, chúng tôi cần đưa linh hồn của Dâng thị siêu thoát."
"Được."
Ông Hiệp khẩn trương tiến vào nhà. Ba người bọn họ gồm thầy Long, Hoàng, và Cao Tuệ Mẫn nãy giờ mặt vẫn không chút cảm xúc bước đến bên đàn cầu siêu. Trong nhà đèn điện sáng choang, không tối tăm như ở ngoài ban nãy, Hoàng cảm thấy đôi mắt mình như được giải phóng, nhất thời có hơi bị chói.
Cô con gái ông Hiệp vẫn bất tỉnh, được đặt nằm ngay sau bức bình phong cổ.
Hoàng quay qua nhìn về phía Cao Tuệ Mẫn.
"Ặc... Nhìn càng rõ, càng xinh. Càng có thần thái."
"Ngươi lại nhìn cái gì nữa?!?"
Đúng là không phải người phàm, Cao Tuệ Mẫn lập tức quay người lại, đưa mắt về phía Hoàng.
"Cô cô, đừng lườm con nữa. Mắt cô cô chưa đủ sắc hay sao?"
"Ngươi... Câm miệng!"
Cao Tuệ Mẫn nghiến răng nghiến lợi lại, giơ tay chỉ ngón trỏ vào mặt Hoàng.
"Im đi cho ta."
Hoàng rợn sống lưng, nữ câu quỷ có khác, khí chất bất cmn phàm, móng tay thì nhọn hoắt, đỏ loè.
"Con biết... Con biết rồi..."
Cậu méo hết cả miệng lại, quay ngay đi chỗ khác.
"Hoàng, cậu... Nãy giờ đang nói chuyện với ai vậy?"