Chương 28: Anh ơi ngắn anh ơi dài
Dịch bởi Axianbuxian12
Khương Nam Thư chìm đắm vào quyển sách hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho đến khi có người đẩy cửa bước vào.
Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỷ Phong Miên bước vào.
Kỷ Phong Miên nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Khương Nam Thư, hắn thuận tay vớ lấy cuốn sách mở ra đọc.
Qua một hồi mà hắn vẫn chưa lật sang trang khác.
Khương Nam Thư thấy lạ nên hỏi, "Sao thế? Không phải cậu nói hôm nay tuyệt đối sẽ không đọc sách với làm đề sao?"
Cho dù đang trong kì nghỉ nhưng Khương Nam Thư cũng không buông lỏng việc học, ngay cả người luôn dính với Khương Nam Thư là Kỷ Phong Miên cũng phải trải qua cuộc sống mỗi ngày với "en-nờ" trang đề.
"Bố tôi tới đây."
"Ừm, rồi sao nữa?"
Khương Nam Thư không thấy có gì lạ, dù sao cũng là ngày cuối năm, bố hắn tới đón năm mới với ông nội Kỷ cũng là điều bình thường.
Kỷ Phong Miên: "An Khả Hạ với mẹ cậu ta cũng tới."
Khương Nam Thư gật đầu, anh không quá quan tâm chuyện này.
Dù thế nào đi nữa, thân phận hiện tại của anh cũng không hợp để xuất hiện trong trường hợp này.
Kỷ Phong Miên lại đột nhiên nhớ ra một chuyện.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Trước đó hắn từng nghe cán bộ thể dục nói hồi lớp 10 An Khả Hạ luôn tiếp cận Khương Nam Thư, còn từng thăm dò muốn làm bạn cùng bàn với anh.
Đúng rồi, cậu ta còn gọi Khương Nam Thư là anh Khương! Lẽ nào cậu ta còn có ý đồ với Khương Nam Thư?
Kỷ Phong Miên nhìn Khương Nam Thư từ trên xuống dưới, da dẻ trắng trẻo, khi hơi rủ mắt thì anh giống như cây trúc xanh, cho dù nhìn từ góc nào cũng vô cùng quyến rũ.
Không được, nhất định phải để Khương Nam Thư cũng đề cao cảnh giác.
"Khương Nam Thư, cậu thấy An Khả Hạ là người như thế nào?"
Khương Nam Thư ngớ người, anh thấy Kỷ Phong Miên mặt mày nghiêm túc, "Cũng được, nhân duyên không tệ."
Anh tự thấy bản thân đã nói rất khách quan, nhưng lông mày Kỷ Phong Miên lại nhíu chặt lại, "Cũng được? Tôi nói cậu nghe, cậu phải cẩn thận với người này."
Cẩn thận? Người này?
Khương Nam Thư thấy hơi hoang mang.
Tuy khu bình luận của cuốn tiểu thuyết này nói An Khả Hạ là trà xanh, nhưng trong truyện thì mọi người bao gồm cả Kỷ Phong Miên dường như cảm thấy An Khả Hạ là người săn sóc hiểu chuyện.
"Là sao?" Khương Nam Thư hỏi lại.
Kỷ Phong Miên: "Nói cậu nghe này, cậu ta là một "số không" lắm mưu nhiều kế, nhất định phải tránh xa cậu ta ra, biết chưa?"
Khương Nam Thư có hơi ngơ ngác, anh nhắc lại cụm từ anh không thể hiểu, ""Số không"...lắm mưu nhiều kế?"
Kỷ Phong Miên khua tay đẩy đống đề qua một bên, "Đề đóm gì lát làm, bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Hắn thấy hai tai của Khương Nam Thư chẳng nghe chuyện bên ngoài, trước những mưu kế nguy hiểm này anh chẳng có chút lực phản kháng. Hắn nhất định phải tiêm phòng trước cho Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên lấy điện thoại mở file mà Triệu Sâm gửi ra, hắn lại thấy chưa đủ trực quan, "Cậu đợi tôi một lát."
Trong phòng có máy in, Kỷ Phong Miên trực tiếp in file Triệu Sâm gửi ra.
Mấy phút sau.
Hắn cầm một sấp giấy đặt trước mặt Khương Nam Thư.
"Cậu đọc đi, dòng này này, thích gọi trai đẹp là anh, mở mồm ra là anh này anh nọ."
"Còn dòng này nữa, dòng này."
"Tổng kết lại, An Khả Hạ rất đáng nghi, rất nguy hiểm, cậu nhất định không được rơi vào bẫy của cậu ta."
Kỷ Phong Miên hùng hồn, Khương Nam Thư im lặng không nói.
Anh không hiểu lắm, cho dù tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết nhưng mọi chuyện cũng đâu thể biến thành như thế này.
Rõ ràng anh chỉ vào trong đọc sách nửa tiếng.
Kỷ Phong Miên hiểu nhầm ý của anh, "Cậu không tin sao? Thật đấy, "số không" quỷ kế đa đoan này sẽ lôi cậu xuống vực sâu, nhất định phải cẩn thận."
Lòng Khương Nam Thư khẽ động, anh rủ mắt nói nhỏ, "Nhưng cậu ta là em trai cậu mà, tôi là bạn cậu nên không thể không phản ứng lại cậu ta được."
Kỷ Phong Miên nghe mà tức, "Đấy là mưu kế của cậu ta, anh anh em em cái gì? Cậu ta mà gọi cậu là anh thì cậu cứ thẳng thừng từ chối là được."
Hắn càng nói càng thấy không ổn, tuy ở trường không ai dám tới gần Khương Nam Thư nhưng trên diễn đàn lại hoàn toàn khác.
Trên diễn đàn Lễ Châu có không ít topic đăng ảnh chụp trộm Khương Nam Thư, bên dưới phần lớn là bình luận bày tỏ sự mê mẩn nhan sắc Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên luôn cảm thấy đây chỉ là lời nói phét của trẻ con thôi.
Bây giờ nếu bên cạnh tiềm tàng một "số không"nguy hiểm, nói không chừng sẽ thay đổi hành động.
Hắn nhìn Khương Nam Thư, nhìn rồi nhìn trong đầu lại tự nhiên hiện ra hình ảnh An Khả Hạ bám lấy Khương Nam Thư làm nũng, muốn hôn Khương Nam Thư.
"Ọe..."
Khương Nam Thư giật mình, "Cậu bị sao vậy?"
"Tôi không sao, triệu chứng sợ đồng tính thôi."
Khương Nam Thư: "Không phải khi cậu tiếp xúc với người cùng giới mới ngất thôi sao? Tình trạng bây giờ đã nặng hơn rồi?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, "Phải, tôi không chỉ không thể tiếp xúc với người cùng giới mà còn không thể nhìn những người cùng giới thân mật trước mặt tôi, cậu nhất định phải tránh xa An Khả Hạ, đây là thỉnh cầu của bạn thân cậu đó..."
"Được."
Khương Nam Thư vừa đồng ý xong thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Phương Hiểu xông vào, "Phong ca, mau mau lên, có chuyện rồi, ông mày đang cầm chổi đuổi đánh bố mày kìa!"
"Hả!"
Kỷ Phong Miên không nghĩ nhiều, hắn xông thẳng ra ngoài. Hắn chẳng lo lắng cho bố, hắn chỉ lo lắng cho cái lưng của ông nội.
Khi Khương Nam Thư đi ra thì cuộc náo loạn đã tới hồi kết.
Kỷ Phong Miên ôm eo ông nội Kỷ, Kỷ Quốc Hoa thì che chở An Nhạc Quân ở góc tường, An Khả Hạ thì đứng bên cạnh mặt mày lo lắng..
"Thằng ranh con! Mày lại dám có người bên ngoài! Ông đánh chết mày!"
"Ông, bố mẹ con đã ly hôn rồi, mẹ con đang ở nước ngoài, ông quên rồi ạ?"
Tuy quan hệ giữa Kỷ Phong Miên và bố hắn không quá thân thiết, nhưng hắn lo lắng ông nội xảy ra chuyện không may nên luôn miệng giải thích.
Tuy đầu óc ông nội Kỷ đã không còn minh mẫn như trước nhưng cơ thể vẫn khá khỏe mạnh, ông cầm chổi khua múa vẫn rất hăng.
Khi ông nhận ra Kỷ Phong Miên, lo lắng làm cháu trai bị thương thì mới dừng tay lại.
Ông nội ném chổi qua một bên, "Ly hôn rồi?"
Lúc này Kỷ Phong Miên mới buông tay, hắn đứng sang bên cạnh rồi dìu ông, "Vâng, ly hôn rồi, đã mấy năm rồi ạ, đây là đối tượng mới của bố con."
"Thằng nhóc bên cạnh là ai?"
Ông nội Kỷ nhíu chặt đôi lông mày dày rậm gia truyền Kỷ gia nhìn về phía An Khả Hạ.
An Khả Hạ lại lanh lợi, cậu ta chạy tới cười tươi nói, " Cháu chào ông, sau này chúng ta là người một nhà, cháu...cháu là em trai của Kỷ Phong Miên ạ."
"Em trai cái gì!" ông nội Kỷ tức giận, ông bước bước lớn kéo lấy tay Khương Nam Thư nói, "Đây mới là em trai của con."
"..."
"?"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Khương Nam Thư thì lại rất bình tĩnh, anh biết tại sao ông nội lại nói như vậy.
Bởi vì nhiều năm trước, Kỷ Phong Miên cậy hắn lớn hơn anh hai tháng tuổi mà bắt Khương Nam Thư gọi là anh, sau này lại gọi thành quen.
Kí ức của ông có lẽ dừng lại tại thời gian ấy.
"Gọi anh đi con." Người già khi cứng đầu thì không đạt mục đích là không chịu thôi, "Nhanh, gọi anh đi."
Khương Nam Thư nhớ lại khi nãy Kỷ Phong Miên vừa phổ cập khoa học cho anh biết về "số không" lắm mưu nhiều kế, hắn ghét cách gọi "anh" nên anh có hơi do dự.
Anh nhìn Kỷ Phong Miên thì lại thấy hắn đang chớp chớp mắt, miệng thì cười kì lạ.
"Ngoan, gọi anh đi."
Khương Nam Thư: "?"
Phản ứng đầu tiên của anh là muốn hỏi Kỷ Phong Miên xem có phải hắn bị khùng không.
Nhưng tay phải ông nội Kỷ nắm chặt tay anh, cảm xúc của ông nội khó lắm mới ổn định được lại bắt đầu nổi sóng.
Trong tình huống này anh mà không gọi một tiếng "anh" thì chắc chắn ông nội Kỷ lại làm ầm lên.
Đành thỏa hiệp vậy.
Khương Nam Thư mặt đơ nói, "Anh."
"Ngoan." Kỷ Phong Miên cười tới tận mang tai, hắn bước tới giơ tay khoác lên vai Khương Nam Thư.
"Đi, anh trai dẫn em đi gói há cảo."
Hai thiếu niên một ông lão xoay người đi vào nhà, bỏ lại những người khác đang ngơ ngác.
Triệu Sâm nhỏ giọng hỏi Phương Hiểu, "Mày có thấy Phong ca là lạ không?"
"Lạ chỗ nào?"
"Thế này mà còn không lạ, lúc nãy ở ngoài sân cái người nói không thể nghe người khác gọi mình là "anh" vì sợ bản thân sợ quá mà ngất đi là ai? Rồi cái người vừa cười híp mắt như trúng xổ số chỉ hận không thể để người ta gọi "anh" thêm cả trăm lần lại là ai?"
Phương Hiểu: "..., cái này...chắc là tiêu chuẩn kép? Không phải Phong ca nói Khương Nam Thư là anh em ruột khác cha khác mẹ với nó sao? Anh em ruột đương nhiên đãi ngộ nó phải khác rồi."
Triệu Sâm xoa trán, "Chắc là vậy?"
Mặc kệ ra sao thì cơn sóng này đã tạm lắng xuống.
Ông nội Kỷ thấy Khương Nam Thư ngoan ngoãn gọi Kỷ Phong Miên là anh thì dường như lại chìm đắm trong chuyện quá khứ, ông hoàn toàn không để ý tới những người khác.
"Nào nào, Tiểu Khương, Tiểu Miên, tới gói há cảo thôi!"
Ông nội Kỷ chịu trách nhiệm cán vỏ bánh, Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên thì gói bánh, ba người gói bánh vui vẻ, nhìn thế nào cũng giống một gia đình.
Còn Kỷ Quốc Hoa, ông ta cũng thử dẫn An Nhạc Quân và An Khả Hạ gia nhập nhưng lại bị ông nội Kỷ ngó lơ, coi bọn họ như không tồn tại.
Lúc này, trong đầu ông nội Kỷ Quốc Hoa đang đóng vai...cô giúp việc.
"Chị Vương, phiền chị băm thêm chỗ nhân này, hôm nay nhà nhiều người, chỗ nhân chuẩn bị trước không đủ."
Ông nội Kỷ chỉ tay vào thịt lợn với rau cải, "Bảo chồng với con chị không cần khách sáo, cứ ăn thoải mái."
"Chị Vương" Kỷ Quốc Hoa há miệng muốn nói nhưng lại nhớ tới ông bố càng già càng dẻo dai vừa cầm chổi đuổi đánh ông ta thì lại sợ, thế nên ông ta chỉ đành thành thật làm nhân.
An Nhạc Quân đứng bên cạnh nói: "Để em."
Ông nội lại không chịu, ông xua tay, "Cậu là khách, cứ ra bên ngoài ngồi chơi là được."
An Khả Hạ ngồi xuống, xắn tay áo lên rồi nhìn Kỷ Phong Miên, "Anh...Phong ca, em không biết gói há cảo, anh dạy em được không?"
Kỷ Phong Miên ngước lên nhìn: "Không biết thì ra phòng khách uống trà với mẹ cậu đi."
An Khả Hạ bị từ chối nhưng lại không giận, cậu ta nhìn ông nội Kỷ rồi nói, "Ông nội ơi, ông dạy con nhé? Sau này giao thừa có thêm một người gói há cảo ạ."
Ông nội Kỷ trừng mắt tức giận, "Ấy, cái thằng nhóc này, cháu phải gọi là ông Kỷ, ta chỉ có hai đứa cháu trai là Tiểu Khương với Tiểu Miên, không có thêm đứa nào nữa. Ra ngoài đi, là khách thì nên ra ngoài ngồi uống trà đi."
Mẹ con An Nhạc Quân xấu hổ nhưng lại không thể nói lý với ông cụ mắc chứng đãng trí được.
An Nhạc Quân cắn môi kéo áo Kỷ Quốc Hoa mặt mày ấm ức.
"Chị Vương" Kỷ Quốc Hoa cũng đau lòng không thôi, nhưng ngại vai diễn lúc này của mình nên chỉ có thể nói nhỏ: "Hai người ra ngoài trước đi, ra trước đi."
Kỷ Phong Miên nhìn hai người to nhỏ đột nhiên cười khẩy, "Ân ái như thế hay là về nhà mấy người đi?"
Hắn quả thực không quan tâm bố hắn có kết hôn với An Nhạc Quân hay không.
Chỉ là hồi đầu sau khi ly hôn bố hắn không cần hắn, bỏ hắn lại Lễ Châu không hỏi han, gần như chưa từng tới Lễ Châu thăm hắn.
Mà những năm hắn sống ở An Bình thì ngày nào bố hắn cũng chạy tới Lễ Châu từ sáng tới tối.
Kỷ Phong Miên biết bố hắn có người tình ở Lễ Châu, ông ta chạy qua đấy để hưởng thụ vui vẻ.
Lúc trước cho dù tới Lễ Châu viếng mộ bà nội thì hắn cũng không ở lại chính là vì nguyên nhân này.
Thật buồn nôn.
Cái người mang danh là cha thật đáng buồn cười, thương yêu con người ta như con ruột, còn con của mình thì lại bỏ vẳng không lo...
"Phong ca."
Triệu Sâm im lặng làm phông nền lên tiếng nhắc nhở một câu, cậu ta sợ Kỷ Phong Miên lên cơn lật bàn.
Khương Nam Thư cũng nhận thấy không đúng, bàn tay Kỷ Phong Miên đặt trên bàn đã thầm nắm chặt lại, xương hàm cũng căng chặt.
Đây là dấu hiệu khi hắn không kiềm chế được cảm xúc.
Khương Nam Thư rất hoài niệm cảnh trước mắt, trước đây khi anh đón năm mới ở nhà ông nội Kỷ cũng là cảnh tượng ấm áp như vậy.
Ấm áp khó có được nên anh không muốn không khí ngày hôm nay bị phá hỏng.
"Anh ơi, dạy em gói há cảo được không? Em không biết gói." Khương Nam Thư nói khẽ.
Anh không quan tâm câu nói này nghe trà xanh như thế nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích để Kỷ Phong Miên chú ý tới chuyện khác là được.
Động tác Kỷ Phong Miên dừng lại, vẻ mặt cứng nhắc.
Triệu Sâm sốt ruột, nếu ban nãy chỉ là phối hợp diễn kịch với ông nội Kỷ thì lần này lại thật sự đạp trúng hố bom rồi.
Cậu ta đã chuẩn bị ra tay, chỉ cần Kỷ Phong Miên có hành động là tập tức ngăn hắn lại.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Triệu Sâm muốn rớt cằm.
Kỷ Phong Miên sáp tới gần Khương Nam Thư, cười tươi rói nói, "Ừ, để anh dạy em gói há cảo nguyên bảo gia truyền Kỷ gia."
Triệu Sâm: "..."
Người mở mồm một tiếng anh hai tiếng anh này là ai? Người bảo nghe thấy "anh ơi" là buồn nôn rốt cuộc là ai?
Mặc kệ vậy, tình thế căng thẳng cũng đã hòa hoãn lại.
An Nhạc Quân ngại ngùng đi về, An Khả Hạ thì lại ở lại im lặng giúp việc vặt.
Kỷ Phong Miên thì hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui dạy Khương Nam Thư gói há cảo, "Cậu có năng khiếu lắm đấy, vừa học đã biết làm rồi. Đây là tay nghề độc môn mà trước đây bà nội tôi dạy đấy, khó lắm."
Ngón tay Khương Nam Thư điêu luyện gói miệng bánh lại, sau đó anh đặt chiếc há cảo trắng trắng mập mập sang một bên.
"Chắc là tôi có năng khiếu."
Đương nhiên là không phải, anh cũng được bà nội Kỷ đích thân dạy, chỉ là Kỷ Phong Miên không nhớ nên anh cũng thuận miệng nói vậy.
Kỷ Phong Miên: "Vậy chúng ta đúng là trời sinh nên vào chung một nhà mà."
Khương Nam Thư không ngẩng đầu lên, tiếp tục gói cái tiếp theo, "Đừng dùng từ lung tung."
"Có dùng lung tung đâu, cậu đã gọi tôi là anh rồi thì đương nhiên là người một nhà." Kỷ Phong Miên không phục nói lại.
Lúc này ông nội Kỷ lại nói thêm vào, "Tiểu Miên à, bà nội con từng nói tay nghề độc môn này chỉ dạy cho con dâu với cháu dâu thôi, con đừng có dạy lung tung đấy."
"..."
An Khả Hạ đứng trong góc lặng lẽ rời khỏi phòng bếp.
***
Ăn há cảo xong thì ngoài trời đã tối.
Triệu Sâm và Phương Hiểu đã về nhà, Kỷ Quốc Hoa thì muốn ở lại nhưng lại bị ông nội đuổi về.
Đương nhiên, lần này ông không cầm chổi mà lại khách sáo lịch sự tiễn ra cửa.
"Chị Vương, hôm nay là giao thừa nên chị nghỉ một hôm, về nhà đón năm mới."
"Chị Vương" Kỷ Quốc Hoa bị đẩy ra ngoài cổng nên chỉ đành dẫn mẹ con An Nhạc Quân rời đi.
Tuổi tác ông nội Kỷ đã lớn, tinh thần không tốt, ông ngồi xem tv một hồi thì về phòng nghỉ ngơi, ngoài phòng khách chỉ còn hai thiếu niên canh đêm.
Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ngồi ở phòng khách nói chuyện câu được câu chăng.
Đợi đến khi qua 12 giờ, Kỷ Phong Miên mới vỗ tay nói, "À phải, ở đây chỉ có một phòng ngủ cho khách, hơn nữa chỉ có 1 cái giường, xem ra tối nay chúng ta phải ngủ chung rồi."
Giọng hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lại không hề có vẻ bất ngờ, hắn thản nhiên tới mức khiến Khương Nam Thư cảm thấy có phải hắn đang bày mưu gì không. Nhưng anh nhớ tới chứng sợ đồng tính của Kỷ Phong Miên thì anh lại thấy bản thân đa nghi.
Khương Nam Thư gật đầu, "Ừm, không sao, tôi sẽ cố hết sức không đụng phải cậu."
"Tại sao!" Kỷ Phong Miên chịu đả kích, "Cậu ghét tôi thế hả?"
"Không phải cậu...sợ đồng tính à? Tôi lo đụng phải cậu cậu lại ngất đi."
Kỷ Phong Miên ngớ người, hắn thầm nghĩ trước ngày hôm nay hắn vẫn chưa nói chuyện sợ đồng tính với Khương Nam Thư. Nhưng chiều nay khi Khương Nam Thư nghe hắn nói thì lại không hề ngạc nhiên, giống như đã biết từ trước.
Lẽ nào là nhân cách ban đêm đã nói cho Khương Nam Thư biết? Rõ ràng sau khi hắn ngất đi thì nhân cách kia càng có cơ hội để xuất hiện.
Tại sao hắn lại nói với Khương Nam Thư như vậy?
"Thời gian này cậu tránh né tôi là vì chuyện này sao?"
Khương Nam Thư gật đầu, "Ừ, không thì cậu cứ ngất suốt cũng không ổn."
Dứt lời, anh đứng dậy, "Vào phòng thôi, tôi thấy hơi buồn ngủ rồi."
Bước vào phòng Khương Nam Thư hơi ngỡ ngàng.
Căn phòng không quá lớn, đồ dùng cũng đơn giản, chỉ có 1 giường hai cái tủ đầu giường với 1 tủ quần áo mà thôi.
Điều này cũng chẳng lạ, đây là viện điều dưỡng, căn phòng này Kỷ Phong Miên chắc cũng chỉ thỉnh thoảng tới ở.
Vấn đề là chiếc giường này là giường đơn 1m2, trên giường chỉ có 1 chiếc gối 1 chiếc chăn.
Anh và Kỷ Phong Miên là hai người cao 1m8, nằm cùng trên chiếc giường thì kiểu gì cũng sẽ đụng phải nhau.
"Hay là tôi ra sô pha bên ngoài ngủ nhé?" Khương Nam Thư ngập ngừng nói.
Kỷ Phong Miên từ chối thẳng thừng, "Tôi là anh sao có thể để cậu ngủ bên ngoài."
Nói đoạn, hắn lấy đồ ngủ trong tủ ra nhét vào lòng Khương Nam Thư, "Được rồi, cậu đi tắm đi, để tôi xử lý."
Khương Nam Thư ngoan ngoãn đi tắm, dù sao đêm giao thừa cũng không thể rời đi, ngày mai anh còn phải chúc Tết ông nội Kỷ.
Cứ kệ đi, Kỷ Phong Miên nói hắn xử lý thì chắc chắn là đã có cách.
Mang tâm tình như vậy ra khỏi phòng tắm, khi Khương Nam Thư bước vào phòng anh nhìn thấy trên chiếc giường gọn gàng bày thêm...
Một cái gối.
Kỷ Phong Miên ngồi trên giường vẻ mặt khoe khoang, "Cậu thấy sao, tôi lấy áo lông làm gối, lát nữa tôi gối cái này, cậu gối cái kia."
"..." Khương Nam Thư im lặng vài giây, "Cách của cậu là cái này à?"
"Không thì thế nào?"
"Tôi tưởng cậu sẽ trải đệm dưới đất."
Kỷ Phong Miên ngạc nhiên ra mặt, "Khương Nam Thư, không ngờ cậu lại là người tàn nhẫn như vậy, có giường có chăn mà cậu lại muốn tôi ngủ đất?"
"..." Thực ra tôi đang định trải đệm ra đất ngủ đây.
Khương Nam Thư không nói ra miệng, tránh cho Kỷ Phong Miên lại nói làm anh sao có thể để em trai ngủ đất các kiểu.
Hồi nhỏ anh có thể thoải mái gọi anh này anh nọ. Nhưng bây giờ lớn rồi, đặc biệt là sau khi xem "chiêu trò của "số không" quỷ kế đa đoan" thì cái cách xưng hô "anh" này lại càng thêm kì quặc.
"Được rồi, cậu đi tắm đi."
Nếu người sợ đồng tính là Kỷ Phong Miên đã nói không để ý thì anh cũng chẳng nói thêm nữa.
Hai người chen chúc trên chiếc giường, đắp chung một cái chăn.
Kỷ Phong Miên thấy mặt hơi ngứa, còn có hơi chóng mặt, hai người đều mặc đồ ngủ, không hề tiếp xúc da thịt.
Hắn vẫn chịu được.
"Cậu...không phải là bị sốt đấy chứ?" Khương Nam Thư có hơi lo lắng nên hỏi.
Chiếc giường 1m2 thì có nằm kiểu gì cũng chạm vào nhau. Cho dù cách áo ngủ thì anh cũng cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng, ngứa vô cùng.
"Đâu...đâu có. Thân nhiệt tôi vốn cao, tốt mà, tôi có thể làm ấm giường cho cậu."
"Nói lung tung gì đấy."
Nhắc tới chuyện này Khương Nam Thư lại nhớ tới chuyện sáng ngày hôm đó.
Kỷ Phong Miên cũng nhớ ra, bấy giờ hắn mới nhận thấy không đúng, hắn ngồi dậy.
"Bảo sao lại nóng như vậy, không ngủ được, hóa ra là do áo, tôi không quen mặc áo đi ngủ."
Hắn nóng gan nóng phổi, chỉ thấy như cả người hắn sắp cháy tới nơi.
Trong đầu Kỷ Phong Miên chỉ nghĩ, cởi áo ra, và hắn cũng đã làm như vậy.
Khương Nam Thư nhìn, anh vô thức đưa tay ra ngăn, anh lo lắng cái tên sợ đồng tính này lại gặp chuyện vô tình nào rồi ngất đi.
Không ngờ được là động tác của Kỷ Phong Miên quá nhanh, tay anh tóm hụt, cả bàn tay chạm vào cơ bụng của hắn.
"..."
Tay cầm áo của Kỷ Phong Miên khẽ run, hắn cúi đầu nhìn ngón tay trắng trẻo đặt trên bụng hắn. So với làn da màu đồng của hắn đúng là kích thích thị giác.
Một đốm lửa từ nơi tiếp xúc lan ra hai bên.
"Lúc...lúc trước đã nói với cậu tôi có cơ bụng, thấy thế nào?"
Kỷ Phong Miên vớt vát bầu không khí ngại ngùng, hắn nói đùa bằng giọng điệu thẳng nam.
Không ngờ, chưa đợi Khương Nam Thư trả lời thì cảm giác chóng mặt quen thuộc lại ập tới, hắn nhắm mắt ngã xuống gối.
"..."
Khương Nam Thư im lặng ba giây rồi thở dài một hơi, anh thuận tay kéo chăn đắp cho Kỷ Phong Miên rồi cũng nằm xuống ngủ.
Anh lại có thêm nhận thức sâu sắc về mức độ sợ đồng tính của Kỷ Phong Miên.
Cái người sợ đồng tính này rốt cuộc trong tiểu thuyết làm sao mà thầm yêu một người đồng giới, rồi cuối cùng lại ở bên một người đồng giới đến cuối đời vậy?
Tiểu thuyết quả nhiên chỉ là tiểu thuyết mà thôi.
Thầm yêu gì, ánh trăng sáng gì, đều là mấy thứ vớ vẩn.
______
Bạn Khương với bạn Kỷ đúng là tư tưởng lớn gặp nhau haha?.
Khương Nam Thư chìm đắm vào quyển sách hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, cho đến khi có người đẩy cửa bước vào.
Anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kỷ Phong Miên bước vào.
Kỷ Phong Miên nhíu mày ngồi xuống bên cạnh Khương Nam Thư, hắn thuận tay vớ lấy cuốn sách mở ra đọc.
Qua một hồi mà hắn vẫn chưa lật sang trang khác.
Khương Nam Thư thấy lạ nên hỏi, "Sao thế? Không phải cậu nói hôm nay tuyệt đối sẽ không đọc sách với làm đề sao?"
Cho dù đang trong kì nghỉ nhưng Khương Nam Thư cũng không buông lỏng việc học, ngay cả người luôn dính với Khương Nam Thư là Kỷ Phong Miên cũng phải trải qua cuộc sống mỗi ngày với "en-nờ" trang đề.
"Bố tôi tới đây."
"Ừm, rồi sao nữa?"
Khương Nam Thư không thấy có gì lạ, dù sao cũng là ngày cuối năm, bố hắn tới đón năm mới với ông nội Kỷ cũng là điều bình thường.
Kỷ Phong Miên: "An Khả Hạ với mẹ cậu ta cũng tới."
Khương Nam Thư gật đầu, anh không quá quan tâm chuyện này.
Dù thế nào đi nữa, thân phận hiện tại của anh cũng không hợp để xuất hiện trong trường hợp này.
Kỷ Phong Miên lại đột nhiên nhớ ra một chuyện.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Trước đó hắn từng nghe cán bộ thể dục nói hồi lớp 10 An Khả Hạ luôn tiếp cận Khương Nam Thư, còn từng thăm dò muốn làm bạn cùng bàn với anh.
Đúng rồi, cậu ta còn gọi Khương Nam Thư là anh Khương! Lẽ nào cậu ta còn có ý đồ với Khương Nam Thư?
Kỷ Phong Miên nhìn Khương Nam Thư từ trên xuống dưới, da dẻ trắng trẻo, khi hơi rủ mắt thì anh giống như cây trúc xanh, cho dù nhìn từ góc nào cũng vô cùng quyến rũ.
Không được, nhất định phải để Khương Nam Thư cũng đề cao cảnh giác.
"Khương Nam Thư, cậu thấy An Khả Hạ là người như thế nào?"
Khương Nam Thư ngớ người, anh thấy Kỷ Phong Miên mặt mày nghiêm túc, "Cũng được, nhân duyên không tệ."
Anh tự thấy bản thân đã nói rất khách quan, nhưng lông mày Kỷ Phong Miên lại nhíu chặt lại, "Cũng được? Tôi nói cậu nghe, cậu phải cẩn thận với người này."
Cẩn thận? Người này?
Khương Nam Thư thấy hơi hoang mang.
Tuy khu bình luận của cuốn tiểu thuyết này nói An Khả Hạ là trà xanh, nhưng trong truyện thì mọi người bao gồm cả Kỷ Phong Miên dường như cảm thấy An Khả Hạ là người săn sóc hiểu chuyện.
"Là sao?" Khương Nam Thư hỏi lại.
Kỷ Phong Miên: "Nói cậu nghe này, cậu ta là một "số không" lắm mưu nhiều kế, nhất định phải tránh xa cậu ta ra, biết chưa?"
Khương Nam Thư có hơi ngơ ngác, anh nhắc lại cụm từ anh không thể hiểu, ""Số không"...lắm mưu nhiều kế?"
Kỷ Phong Miên khua tay đẩy đống đề qua một bên, "Đề đóm gì lát làm, bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Hắn thấy hai tai của Khương Nam Thư chẳng nghe chuyện bên ngoài, trước những mưu kế nguy hiểm này anh chẳng có chút lực phản kháng. Hắn nhất định phải tiêm phòng trước cho Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên lấy điện thoại mở file mà Triệu Sâm gửi ra, hắn lại thấy chưa đủ trực quan, "Cậu đợi tôi một lát."
Trong phòng có máy in, Kỷ Phong Miên trực tiếp in file Triệu Sâm gửi ra.
Mấy phút sau.
Hắn cầm một sấp giấy đặt trước mặt Khương Nam Thư.
"Cậu đọc đi, dòng này này, thích gọi trai đẹp là anh, mở mồm ra là anh này anh nọ."
"Còn dòng này nữa, dòng này."
"Tổng kết lại, An Khả Hạ rất đáng nghi, rất nguy hiểm, cậu nhất định không được rơi vào bẫy của cậu ta."
Kỷ Phong Miên hùng hồn, Khương Nam Thư im lặng không nói.
Anh không hiểu lắm, cho dù tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết nhưng mọi chuyện cũng đâu thể biến thành như thế này.
Rõ ràng anh chỉ vào trong đọc sách nửa tiếng.
Kỷ Phong Miên hiểu nhầm ý của anh, "Cậu không tin sao? Thật đấy, "số không" quỷ kế đa đoan này sẽ lôi cậu xuống vực sâu, nhất định phải cẩn thận."
Lòng Khương Nam Thư khẽ động, anh rủ mắt nói nhỏ, "Nhưng cậu ta là em trai cậu mà, tôi là bạn cậu nên không thể không phản ứng lại cậu ta được."
Kỷ Phong Miên nghe mà tức, "Đấy là mưu kế của cậu ta, anh anh em em cái gì? Cậu ta mà gọi cậu là anh thì cậu cứ thẳng thừng từ chối là được."
Hắn càng nói càng thấy không ổn, tuy ở trường không ai dám tới gần Khương Nam Thư nhưng trên diễn đàn lại hoàn toàn khác.
Trên diễn đàn Lễ Châu có không ít topic đăng ảnh chụp trộm Khương Nam Thư, bên dưới phần lớn là bình luận bày tỏ sự mê mẩn nhan sắc Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên luôn cảm thấy đây chỉ là lời nói phét của trẻ con thôi.
Bây giờ nếu bên cạnh tiềm tàng một "số không"nguy hiểm, nói không chừng sẽ thay đổi hành động.
Hắn nhìn Khương Nam Thư, nhìn rồi nhìn trong đầu lại tự nhiên hiện ra hình ảnh An Khả Hạ bám lấy Khương Nam Thư làm nũng, muốn hôn Khương Nam Thư.
"Ọe..."
Khương Nam Thư giật mình, "Cậu bị sao vậy?"
"Tôi không sao, triệu chứng sợ đồng tính thôi."
Khương Nam Thư: "Không phải khi cậu tiếp xúc với người cùng giới mới ngất thôi sao? Tình trạng bây giờ đã nặng hơn rồi?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, "Phải, tôi không chỉ không thể tiếp xúc với người cùng giới mà còn không thể nhìn những người cùng giới thân mật trước mặt tôi, cậu nhất định phải tránh xa An Khả Hạ, đây là thỉnh cầu của bạn thân cậu đó..."
"Được."
Khương Nam Thư vừa đồng ý xong thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Phương Hiểu xông vào, "Phong ca, mau mau lên, có chuyện rồi, ông mày đang cầm chổi đuổi đánh bố mày kìa!"
"Hả!"
Kỷ Phong Miên không nghĩ nhiều, hắn xông thẳng ra ngoài. Hắn chẳng lo lắng cho bố, hắn chỉ lo lắng cho cái lưng của ông nội.
Khi Khương Nam Thư đi ra thì cuộc náo loạn đã tới hồi kết.
Kỷ Phong Miên ôm eo ông nội Kỷ, Kỷ Quốc Hoa thì che chở An Nhạc Quân ở góc tường, An Khả Hạ thì đứng bên cạnh mặt mày lo lắng..
"Thằng ranh con! Mày lại dám có người bên ngoài! Ông đánh chết mày!"
"Ông, bố mẹ con đã ly hôn rồi, mẹ con đang ở nước ngoài, ông quên rồi ạ?"
Tuy quan hệ giữa Kỷ Phong Miên và bố hắn không quá thân thiết, nhưng hắn lo lắng ông nội xảy ra chuyện không may nên luôn miệng giải thích.
Tuy đầu óc ông nội Kỷ đã không còn minh mẫn như trước nhưng cơ thể vẫn khá khỏe mạnh, ông cầm chổi khua múa vẫn rất hăng.
Khi ông nhận ra Kỷ Phong Miên, lo lắng làm cháu trai bị thương thì mới dừng tay lại.
Ông nội ném chổi qua một bên, "Ly hôn rồi?"
Lúc này Kỷ Phong Miên mới buông tay, hắn đứng sang bên cạnh rồi dìu ông, "Vâng, ly hôn rồi, đã mấy năm rồi ạ, đây là đối tượng mới của bố con."
"Thằng nhóc bên cạnh là ai?"
Ông nội Kỷ nhíu chặt đôi lông mày dày rậm gia truyền Kỷ gia nhìn về phía An Khả Hạ.
An Khả Hạ lại lanh lợi, cậu ta chạy tới cười tươi nói, " Cháu chào ông, sau này chúng ta là người một nhà, cháu...cháu là em trai của Kỷ Phong Miên ạ."
"Em trai cái gì!" ông nội Kỷ tức giận, ông bước bước lớn kéo lấy tay Khương Nam Thư nói, "Đây mới là em trai của con."
"..."
"?"
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Khương Nam Thư thì lại rất bình tĩnh, anh biết tại sao ông nội lại nói như vậy.
Bởi vì nhiều năm trước, Kỷ Phong Miên cậy hắn lớn hơn anh hai tháng tuổi mà bắt Khương Nam Thư gọi là anh, sau này lại gọi thành quen.
Kí ức của ông có lẽ dừng lại tại thời gian ấy.
"Gọi anh đi con." Người già khi cứng đầu thì không đạt mục đích là không chịu thôi, "Nhanh, gọi anh đi."
Khương Nam Thư nhớ lại khi nãy Kỷ Phong Miên vừa phổ cập khoa học cho anh biết về "số không" lắm mưu nhiều kế, hắn ghét cách gọi "anh" nên anh có hơi do dự.
Anh nhìn Kỷ Phong Miên thì lại thấy hắn đang chớp chớp mắt, miệng thì cười kì lạ.
"Ngoan, gọi anh đi."
Khương Nam Thư: "?"
Phản ứng đầu tiên của anh là muốn hỏi Kỷ Phong Miên xem có phải hắn bị khùng không.
Nhưng tay phải ông nội Kỷ nắm chặt tay anh, cảm xúc của ông nội khó lắm mới ổn định được lại bắt đầu nổi sóng.
Trong tình huống này anh mà không gọi một tiếng "anh" thì chắc chắn ông nội Kỷ lại làm ầm lên.
Đành thỏa hiệp vậy.
Khương Nam Thư mặt đơ nói, "Anh."
"Ngoan." Kỷ Phong Miên cười tới tận mang tai, hắn bước tới giơ tay khoác lên vai Khương Nam Thư.
"Đi, anh trai dẫn em đi gói há cảo."
Hai thiếu niên một ông lão xoay người đi vào nhà, bỏ lại những người khác đang ngơ ngác.
Triệu Sâm nhỏ giọng hỏi Phương Hiểu, "Mày có thấy Phong ca là lạ không?"
"Lạ chỗ nào?"
"Thế này mà còn không lạ, lúc nãy ở ngoài sân cái người nói không thể nghe người khác gọi mình là "anh" vì sợ bản thân sợ quá mà ngất đi là ai? Rồi cái người vừa cười híp mắt như trúng xổ số chỉ hận không thể để người ta gọi "anh" thêm cả trăm lần lại là ai?"
Phương Hiểu: "..., cái này...chắc là tiêu chuẩn kép? Không phải Phong ca nói Khương Nam Thư là anh em ruột khác cha khác mẹ với nó sao? Anh em ruột đương nhiên đãi ngộ nó phải khác rồi."
Triệu Sâm xoa trán, "Chắc là vậy?"
Mặc kệ ra sao thì cơn sóng này đã tạm lắng xuống.
Ông nội Kỷ thấy Khương Nam Thư ngoan ngoãn gọi Kỷ Phong Miên là anh thì dường như lại chìm đắm trong chuyện quá khứ, ông hoàn toàn không để ý tới những người khác.
"Nào nào, Tiểu Khương, Tiểu Miên, tới gói há cảo thôi!"
Ông nội Kỷ chịu trách nhiệm cán vỏ bánh, Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên thì gói bánh, ba người gói bánh vui vẻ, nhìn thế nào cũng giống một gia đình.
Còn Kỷ Quốc Hoa, ông ta cũng thử dẫn An Nhạc Quân và An Khả Hạ gia nhập nhưng lại bị ông nội Kỷ ngó lơ, coi bọn họ như không tồn tại.
Lúc này, trong đầu ông nội Kỷ Quốc Hoa đang đóng vai...cô giúp việc.
"Chị Vương, phiền chị băm thêm chỗ nhân này, hôm nay nhà nhiều người, chỗ nhân chuẩn bị trước không đủ."
Ông nội Kỷ chỉ tay vào thịt lợn với rau cải, "Bảo chồng với con chị không cần khách sáo, cứ ăn thoải mái."
"Chị Vương" Kỷ Quốc Hoa há miệng muốn nói nhưng lại nhớ tới ông bố càng già càng dẻo dai vừa cầm chổi đuổi đánh ông ta thì lại sợ, thế nên ông ta chỉ đành thành thật làm nhân.
An Nhạc Quân đứng bên cạnh nói: "Để em."
Ông nội lại không chịu, ông xua tay, "Cậu là khách, cứ ra bên ngoài ngồi chơi là được."
An Khả Hạ ngồi xuống, xắn tay áo lên rồi nhìn Kỷ Phong Miên, "Anh...Phong ca, em không biết gói há cảo, anh dạy em được không?"
Kỷ Phong Miên ngước lên nhìn: "Không biết thì ra phòng khách uống trà với mẹ cậu đi."
An Khả Hạ bị từ chối nhưng lại không giận, cậu ta nhìn ông nội Kỷ rồi nói, "Ông nội ơi, ông dạy con nhé? Sau này giao thừa có thêm một người gói há cảo ạ."
Ông nội Kỷ trừng mắt tức giận, "Ấy, cái thằng nhóc này, cháu phải gọi là ông Kỷ, ta chỉ có hai đứa cháu trai là Tiểu Khương với Tiểu Miên, không có thêm đứa nào nữa. Ra ngoài đi, là khách thì nên ra ngoài ngồi uống trà đi."
Mẹ con An Nhạc Quân xấu hổ nhưng lại không thể nói lý với ông cụ mắc chứng đãng trí được.
An Nhạc Quân cắn môi kéo áo Kỷ Quốc Hoa mặt mày ấm ức.
"Chị Vương" Kỷ Quốc Hoa cũng đau lòng không thôi, nhưng ngại vai diễn lúc này của mình nên chỉ có thể nói nhỏ: "Hai người ra ngoài trước đi, ra trước đi."
Kỷ Phong Miên nhìn hai người to nhỏ đột nhiên cười khẩy, "Ân ái như thế hay là về nhà mấy người đi?"
Hắn quả thực không quan tâm bố hắn có kết hôn với An Nhạc Quân hay không.
Chỉ là hồi đầu sau khi ly hôn bố hắn không cần hắn, bỏ hắn lại Lễ Châu không hỏi han, gần như chưa từng tới Lễ Châu thăm hắn.
Mà những năm hắn sống ở An Bình thì ngày nào bố hắn cũng chạy tới Lễ Châu từ sáng tới tối.
Kỷ Phong Miên biết bố hắn có người tình ở Lễ Châu, ông ta chạy qua đấy để hưởng thụ vui vẻ.
Lúc trước cho dù tới Lễ Châu viếng mộ bà nội thì hắn cũng không ở lại chính là vì nguyên nhân này.
Thật buồn nôn.
Cái người mang danh là cha thật đáng buồn cười, thương yêu con người ta như con ruột, còn con của mình thì lại bỏ vẳng không lo...
"Phong ca."
Triệu Sâm im lặng làm phông nền lên tiếng nhắc nhở một câu, cậu ta sợ Kỷ Phong Miên lên cơn lật bàn.
Khương Nam Thư cũng nhận thấy không đúng, bàn tay Kỷ Phong Miên đặt trên bàn đã thầm nắm chặt lại, xương hàm cũng căng chặt.
Đây là dấu hiệu khi hắn không kiềm chế được cảm xúc.
Khương Nam Thư rất hoài niệm cảnh trước mắt, trước đây khi anh đón năm mới ở nhà ông nội Kỷ cũng là cảnh tượng ấm áp như vậy.
Ấm áp khó có được nên anh không muốn không khí ngày hôm nay bị phá hỏng.
"Anh ơi, dạy em gói há cảo được không? Em không biết gói." Khương Nam Thư nói khẽ.
Anh không quan tâm câu nói này nghe trà xanh như thế nào, chỉ cần có thể đạt được mục đích để Kỷ Phong Miên chú ý tới chuyện khác là được.
Động tác Kỷ Phong Miên dừng lại, vẻ mặt cứng nhắc.
Triệu Sâm sốt ruột, nếu ban nãy chỉ là phối hợp diễn kịch với ông nội Kỷ thì lần này lại thật sự đạp trúng hố bom rồi.
Cậu ta đã chuẩn bị ra tay, chỉ cần Kỷ Phong Miên có hành động là tập tức ngăn hắn lại.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Triệu Sâm muốn rớt cằm.
Kỷ Phong Miên sáp tới gần Khương Nam Thư, cười tươi rói nói, "Ừ, để anh dạy em gói há cảo nguyên bảo gia truyền Kỷ gia."
Triệu Sâm: "..."
Người mở mồm một tiếng anh hai tiếng anh này là ai? Người bảo nghe thấy "anh ơi" là buồn nôn rốt cuộc là ai?
Mặc kệ vậy, tình thế căng thẳng cũng đã hòa hoãn lại.
An Nhạc Quân ngại ngùng đi về, An Khả Hạ thì lại ở lại im lặng giúp việc vặt.
Kỷ Phong Miên thì hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui dạy Khương Nam Thư gói há cảo, "Cậu có năng khiếu lắm đấy, vừa học đã biết làm rồi. Đây là tay nghề độc môn mà trước đây bà nội tôi dạy đấy, khó lắm."
Ngón tay Khương Nam Thư điêu luyện gói miệng bánh lại, sau đó anh đặt chiếc há cảo trắng trắng mập mập sang một bên.
"Chắc là tôi có năng khiếu."
Đương nhiên là không phải, anh cũng được bà nội Kỷ đích thân dạy, chỉ là Kỷ Phong Miên không nhớ nên anh cũng thuận miệng nói vậy.
Kỷ Phong Miên: "Vậy chúng ta đúng là trời sinh nên vào chung một nhà mà."
Khương Nam Thư không ngẩng đầu lên, tiếp tục gói cái tiếp theo, "Đừng dùng từ lung tung."
"Có dùng lung tung đâu, cậu đã gọi tôi là anh rồi thì đương nhiên là người một nhà." Kỷ Phong Miên không phục nói lại.
Lúc này ông nội Kỷ lại nói thêm vào, "Tiểu Miên à, bà nội con từng nói tay nghề độc môn này chỉ dạy cho con dâu với cháu dâu thôi, con đừng có dạy lung tung đấy."
"..."
An Khả Hạ đứng trong góc lặng lẽ rời khỏi phòng bếp.
***
Ăn há cảo xong thì ngoài trời đã tối.
Triệu Sâm và Phương Hiểu đã về nhà, Kỷ Quốc Hoa thì muốn ở lại nhưng lại bị ông nội đuổi về.
Đương nhiên, lần này ông không cầm chổi mà lại khách sáo lịch sự tiễn ra cửa.
"Chị Vương, hôm nay là giao thừa nên chị nghỉ một hôm, về nhà đón năm mới."
"Chị Vương" Kỷ Quốc Hoa bị đẩy ra ngoài cổng nên chỉ đành dẫn mẹ con An Nhạc Quân rời đi.
Tuổi tác ông nội Kỷ đã lớn, tinh thần không tốt, ông ngồi xem tv một hồi thì về phòng nghỉ ngơi, ngoài phòng khách chỉ còn hai thiếu niên canh đêm.
Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên ngồi ở phòng khách nói chuyện câu được câu chăng.
Đợi đến khi qua 12 giờ, Kỷ Phong Miên mới vỗ tay nói, "À phải, ở đây chỉ có một phòng ngủ cho khách, hơn nữa chỉ có 1 cái giường, xem ra tối nay chúng ta phải ngủ chung rồi."
Giọng hắn có vẻ ngạc nhiên nhưng vẻ mặt lại không hề có vẻ bất ngờ, hắn thản nhiên tới mức khiến Khương Nam Thư cảm thấy có phải hắn đang bày mưu gì không. Nhưng anh nhớ tới chứng sợ đồng tính của Kỷ Phong Miên thì anh lại thấy bản thân đa nghi.
Khương Nam Thư gật đầu, "Ừm, không sao, tôi sẽ cố hết sức không đụng phải cậu."
"Tại sao!" Kỷ Phong Miên chịu đả kích, "Cậu ghét tôi thế hả?"
"Không phải cậu...sợ đồng tính à? Tôi lo đụng phải cậu cậu lại ngất đi."
Kỷ Phong Miên ngớ người, hắn thầm nghĩ trước ngày hôm nay hắn vẫn chưa nói chuyện sợ đồng tính với Khương Nam Thư. Nhưng chiều nay khi Khương Nam Thư nghe hắn nói thì lại không hề ngạc nhiên, giống như đã biết từ trước.
Lẽ nào là nhân cách ban đêm đã nói cho Khương Nam Thư biết? Rõ ràng sau khi hắn ngất đi thì nhân cách kia càng có cơ hội để xuất hiện.
Tại sao hắn lại nói với Khương Nam Thư như vậy?
"Thời gian này cậu tránh né tôi là vì chuyện này sao?"
Khương Nam Thư gật đầu, "Ừ, không thì cậu cứ ngất suốt cũng không ổn."
Dứt lời, anh đứng dậy, "Vào phòng thôi, tôi thấy hơi buồn ngủ rồi."
Bước vào phòng Khương Nam Thư hơi ngỡ ngàng.
Căn phòng không quá lớn, đồ dùng cũng đơn giản, chỉ có 1 giường hai cái tủ đầu giường với 1 tủ quần áo mà thôi.
Điều này cũng chẳng lạ, đây là viện điều dưỡng, căn phòng này Kỷ Phong Miên chắc cũng chỉ thỉnh thoảng tới ở.
Vấn đề là chiếc giường này là giường đơn 1m2, trên giường chỉ có 1 chiếc gối 1 chiếc chăn.
Anh và Kỷ Phong Miên là hai người cao 1m8, nằm cùng trên chiếc giường thì kiểu gì cũng sẽ đụng phải nhau.
"Hay là tôi ra sô pha bên ngoài ngủ nhé?" Khương Nam Thư ngập ngừng nói.
Kỷ Phong Miên từ chối thẳng thừng, "Tôi là anh sao có thể để cậu ngủ bên ngoài."
Nói đoạn, hắn lấy đồ ngủ trong tủ ra nhét vào lòng Khương Nam Thư, "Được rồi, cậu đi tắm đi, để tôi xử lý."
Khương Nam Thư ngoan ngoãn đi tắm, dù sao đêm giao thừa cũng không thể rời đi, ngày mai anh còn phải chúc Tết ông nội Kỷ.
Cứ kệ đi, Kỷ Phong Miên nói hắn xử lý thì chắc chắn là đã có cách.
Mang tâm tình như vậy ra khỏi phòng tắm, khi Khương Nam Thư bước vào phòng anh nhìn thấy trên chiếc giường gọn gàng bày thêm...
Một cái gối.
Kỷ Phong Miên ngồi trên giường vẻ mặt khoe khoang, "Cậu thấy sao, tôi lấy áo lông làm gối, lát nữa tôi gối cái này, cậu gối cái kia."
"..." Khương Nam Thư im lặng vài giây, "Cách của cậu là cái này à?"
"Không thì thế nào?"
"Tôi tưởng cậu sẽ trải đệm dưới đất."
Kỷ Phong Miên ngạc nhiên ra mặt, "Khương Nam Thư, không ngờ cậu lại là người tàn nhẫn như vậy, có giường có chăn mà cậu lại muốn tôi ngủ đất?"
"..." Thực ra tôi đang định trải đệm ra đất ngủ đây.
Khương Nam Thư không nói ra miệng, tránh cho Kỷ Phong Miên lại nói làm anh sao có thể để em trai ngủ đất các kiểu.
Hồi nhỏ anh có thể thoải mái gọi anh này anh nọ. Nhưng bây giờ lớn rồi, đặc biệt là sau khi xem "chiêu trò của "số không" quỷ kế đa đoan" thì cái cách xưng hô "anh" này lại càng thêm kì quặc.
"Được rồi, cậu đi tắm đi."
Nếu người sợ đồng tính là Kỷ Phong Miên đã nói không để ý thì anh cũng chẳng nói thêm nữa.
Hai người chen chúc trên chiếc giường, đắp chung một cái chăn.
Kỷ Phong Miên thấy mặt hơi ngứa, còn có hơi chóng mặt, hai người đều mặc đồ ngủ, không hề tiếp xúc da thịt.
Hắn vẫn chịu được.
"Cậu...không phải là bị sốt đấy chứ?" Khương Nam Thư có hơi lo lắng nên hỏi.
Chiếc giường 1m2 thì có nằm kiểu gì cũng chạm vào nhau. Cho dù cách áo ngủ thì anh cũng cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng, ngứa vô cùng.
"Đâu...đâu có. Thân nhiệt tôi vốn cao, tốt mà, tôi có thể làm ấm giường cho cậu."
"Nói lung tung gì đấy."
Nhắc tới chuyện này Khương Nam Thư lại nhớ tới chuyện sáng ngày hôm đó.
Kỷ Phong Miên cũng nhớ ra, bấy giờ hắn mới nhận thấy không đúng, hắn ngồi dậy.
"Bảo sao lại nóng như vậy, không ngủ được, hóa ra là do áo, tôi không quen mặc áo đi ngủ."
Hắn nóng gan nóng phổi, chỉ thấy như cả người hắn sắp cháy tới nơi.
Trong đầu Kỷ Phong Miên chỉ nghĩ, cởi áo ra, và hắn cũng đã làm như vậy.
Khương Nam Thư nhìn, anh vô thức đưa tay ra ngăn, anh lo lắng cái tên sợ đồng tính này lại gặp chuyện vô tình nào rồi ngất đi.
Không ngờ được là động tác của Kỷ Phong Miên quá nhanh, tay anh tóm hụt, cả bàn tay chạm vào cơ bụng của hắn.
"..."
Tay cầm áo của Kỷ Phong Miên khẽ run, hắn cúi đầu nhìn ngón tay trắng trẻo đặt trên bụng hắn. So với làn da màu đồng của hắn đúng là kích thích thị giác.
Một đốm lửa từ nơi tiếp xúc lan ra hai bên.
"Lúc...lúc trước đã nói với cậu tôi có cơ bụng, thấy thế nào?"
Kỷ Phong Miên vớt vát bầu không khí ngại ngùng, hắn nói đùa bằng giọng điệu thẳng nam.
Không ngờ, chưa đợi Khương Nam Thư trả lời thì cảm giác chóng mặt quen thuộc lại ập tới, hắn nhắm mắt ngã xuống gối.
"..."
Khương Nam Thư im lặng ba giây rồi thở dài một hơi, anh thuận tay kéo chăn đắp cho Kỷ Phong Miên rồi cũng nằm xuống ngủ.
Anh lại có thêm nhận thức sâu sắc về mức độ sợ đồng tính của Kỷ Phong Miên.
Cái người sợ đồng tính này rốt cuộc trong tiểu thuyết làm sao mà thầm yêu một người đồng giới, rồi cuối cùng lại ở bên một người đồng giới đến cuối đời vậy?
Tiểu thuyết quả nhiên chỉ là tiểu thuyết mà thôi.
Thầm yêu gì, ánh trăng sáng gì, đều là mấy thứ vớ vẩn.
______
Bạn Khương với bạn Kỷ đúng là tư tưởng lớn gặp nhau haha?.