Chương 27: Ma pháp đánh bại ma pháp
Dịch bởi Axianbuxiain12
Một vấn đề rất đơn giản, nhưng Kỷ Phong Miên lại không biết trả lời như thế nào.
Hắn không thể nói vì để gặp Khương Nam Thư trước 2 năm nên mới tới Lễ Châu được.
Hồi đầu khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại phát hiện bản thân đã quay về nhiều năm trước, quay trở lại lúc hắn 17 tuổi.
Cùng lúc đó, hắn của năm 17 tuổi không hề biến mất, cùng tồn tại với hắn trong một cơ thể.
Hai nhân cách độc lập lại liên quân với nhau.
Hắn ở thế hạ phong, chỉ có khi đêm đến mới thỉnh thoảng xuất hiện trong chốc lát.
Lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Kỷ Phong Miên chỉ nghĩ "phải đi Lễ Châu".
Không cần xuất hiện trước mắt Khương Nam Thư, không cần nói chuyện với Khương Nam Thư, chỉ cần có thể nhìn anh một cái, thấy Khương Nam Thư còn sống khỏe mạnh là hắn đã thỏa mãn rồi.
Hắn sẽ không đòi hỏi quá nhiều nữa, cũng không dám tiếp cận.
Một khi tiếp cận thì Kỷ Phong Miên sợ hắn sẽ không kìm nén được tình cảm.
Đời trước, cho dù hắn không đi tiễn Khương Nam Thư, cho dù sau khi Khương Nam Thư ra nước ngoài hắn làm như không nghe không hỏi.
Nhưng hắn từng giấu mọi người lén chạy ra nước ngoài chỉ vì muốn nhìn Khương Nam Thư một lần.
Sau khi chia tay, hắn không hẹn hò với ai, cũng chẳng có ý muốn kết hôn.
Kỷ Phong Miên không nghĩ rằng hắn có thể quên được Khương Nam Thư, đến hết đời hắn cũng không quên, hắn như vậy mà kết hôn sinh con hay hẹn hò thì thật vô trách nhiệm với người ta.
Hắn cho rằng bản thân sẽ cô độc tới già, chỉ có thể thỉnh thoảng ra nước ngoài nhìn Khương Nam Thư 1 lần giải nỗi khổ tương tư.
Có lẽ sau khi hai người đều đã già có thể ngồi xuống cùng nhau uống ly trà.
Thế là đủ rồi.
Bởi vì đây chính là điều mà Khương Nam Thư mong muốn, anh từng nói, tình cảm quá mãnh liệt khiến anh không biết phải làm sao.
Chỉ cần Khương Nam Thư sống theo ý muốn của mình, vậy là được rồi.
Ngờ đâu, cuối cùng lại âm dương cách biệt.
Kỷ Phong Miên hoàn toàn thất vọng, nhưng qua một cơn say hắn lại nhìn thấy hi vọng.
Hắn thật sự chỉ muốn nhìn một lần.
Không ngờ, sau khi "hắn" 17 tuổi làm bậy một hồi, hai người họ lại thành bạn cùng bàn, sau đó lại trở thành bạn bè thân thiết như bây giờ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Khương Nam Thư cắn một miếng táo, anh cũng không chờ được câu trả lời của Kỷ Phong Miên.
Lẽ nào thật sự là lý do khá phức tạp nên không thể nói thẳng ra cho anh biết?
Nếu lời An Khả Hạ nói là thật, cái gọi là sức hút giữa nam chính công thụ trong tiểu thuyết là định mệnh, vậy thì anh phải điều chỉnh lại cách ở chung giữa bạn bè.
"Nếu không tiện nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi." anh nói nhẹ nhàng.
Kỷ Phong Miên hồi thần, hắn thấy Khương Nam Thư rủ mắt nhìn quả táo trong tay thì chợt thấy hoảng hốt.
Không được, hắn luôn không biết Khương Nam Thư đang nghĩ gì, trực giác nói cho hắn biết nếu cứ thế này thì tình hình sẽ trở nên tệ hơn.
Ngay lúc này, một giọng nói gắt gỏng hiện lên trong đầu.
"Ngu ngốc. Cút sang một bên, để tao!"
Sau đó, hắn mất đi quyền khống chế cơ thể. Khác với mọi lần, ý thức hắn vẫn tỉnh táo, hắn và bản thân 17 tuổi cùng đối mặt với Khương Nam Thư.
"Không giấu giếm cậu, ban đầu là vì tôi muốn trả thù."
Khương Nam Thư hơi sững sờ, "Trả thù?"
Kỷ Phong Miên 17 tuổi nói rất trôi chảy, "Cái ngày ở tiệm thú cưng, tôi có tặng cậu 1 tấm thẻ triệt sản cả đời, vậy mà cậu đến tên cũng chẳng thèm nói cho tôi."
"Rồi sao?" Khương Nam Thư thật sự không hiểu nổi.
Chỉ vì một cái tên mà chuyển tới Ngũ trung? Lý do này....thật đúng là ngớ ngẩn.
Nhưng điều này do Kỷ Phong Miên nói lại chẳng hề kì lạ.
"Đương nhiên, tôi là một người không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, nhìn thấy áo đồng phục cậu mặc ngày đó, tôi nghĩ, chuyển đến trường cậu là có thể biết tên rồi, hơn nữa, nếu nhìn thấy tôi rồi cậu có còn làm màu..."
"Làm màu?"
"A...không không phải..."
Kỷ Phong Miên trong đầu nói nói: "Ngu ngốc."
Kỷ Phong Miên 17 tuổi: "..." Thôi rồi, lỡ mồm rồi.
Không ngờ Khương Nam Thư nhìn hắn một lát rồi đột nhiên bật cười.
"Lý do rất hợp với cậu."
"Cậu không tin à?"
"Không, tôi tin, ngược lại là lúc này tôi đã nghĩ nhiều."
Kỷ Phong Miên cảm thấy chuyện này nói rõ ràng vậy là được rồi, hắn đang tính đổi chủ đề sang giao thừa thì lại bị "hắn" buổi tối cướp quyền kiểm soát.
"Cậu nghĩ nhiều gì vậy?" Kỷ Phong Miên đột nhiên sáng dạ, hắn thấy phải làm rõ vấn đề này.
Trước đây có rất nhiều chuyện dính tới An Khả Hạ là sẽ đi sang hướng đi kì lạ.
Đời trước, Kỷ Phong Miên gặp lại Khương Nam Thư khi học đại học, hai người học chung một khoa, còn là bạn cùng phòng.
Chỉ là khi đó Khương Nam Thư đã rất lạnh lùng và đóng kín mình, ngoài việc đằm mình trong đống sách hiến pháp ở thư viện để chuẩn bị cho kì thi tư pháp thì dường như anh chẳng còn sở thích nào khác.
Kỷ Phong Miên trước giờ không hiểu được suy nghĩ của Khương Nam Thư, thời gian duy nhất có thể tiếp cận anh là khi cùng nhau ngồi trong thư viện.
"An Khả Hạ nói, cậu tới Ngũ trung lc là vì cậu ta." Khương Nam Thư nói.
"...Cái đ*o!"
Vào ban ngày hắn vẫn không tranh lại được bản thân 17 tuổi, nhoáng một cái lại bị đẩy về tầng ý thức.
Kỷ Phong Miên tức giận, "Đầu cậu ta có vấn đề hay sao? Tôi còn chẳng biết cậu ta là ai sao có thể chuyển tới đây vì cậu ta chứ!"
Nói tới đây hắn lại nhớ tới chuyện khác, "Đúng rồi, còn có cốc trà sữa nữa, tôi tưởng là cậu mua cho tôi nên mới uống, sau mới biết là cậu ta mua, tôi đã trả cậu ta tiền rồi."
Khương Nam Thư không để ý chuyện uống trà sữa, "Cậu biết trà sữa là do cậu ta mua?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, vào lúc này cái đầu não cá vàng của hắn không hiểu sao lại nhớ rất rõ ràng.
"Chính là cái lần tôi đi chơi bóng còn cậu về trước đó, cậu ta chạy tới đưa tôi trà sữa, bảo là vị giống với lần trước, còn nói cậu quên nói cho tôi biết là cậu ta đưa."
"..."
Trong lòng Khương Nam Thư có hơi phức tạp, anh cũng hiểu sơ sơ thế nào là trà xanh rồi.
Anh ngước nhìn hắn, ngữ khí có vẻ không chắc chắn, "Lúc đó là cậu ta nói không muốn để cậu biết, không phải tôi cố ý không nói đâu."
"Tôi bảo mà, người này có vấn đề! Nên cách cậu ta xa một chút. " Kỷ Phong Miên dừng một chốc lại nói. "Cậu cũng đừng để ý cậu ta, đúng là điên."
Khương Nam Thư hơi ngỡ ngàng, anh không ngờ những chiêu trò trà xanh cao siêu trong tiểu thuyết lại bị phá vỡ bằng cách đơn giản thô bạo như vậy.
Có lẽ sau này nên ở chung như vậy mới càng hợp với anh và Kỷ Phong Miên?
***
Sau khi xuất viện, Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư ở nhà chơi mấy ngày.
Khương Nam Thư rất quen thuộc với cuộc sống như vậy, đọc sách làm đề thôi.
Cho đến ngày giao thừa anh mới lại ra ngoài.
Mới sáng sớm Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư đã xách túi lớn túi nhỏ đi tới viện điều dưỡng.
Tầm này ở ab rất ít xe cộ, hàng cây hai bên đường rụng sạch lá, không nhìn thấy chút màu xanh nào. Bầu trời xám xịt, ánh nắng ấm áp bị nuốt trọn nhìn bầu không khí có vẻ ảm đạm.
Bên trong viện điều dưỡng cũng như vậy, suy chỉ có cái sân nhỏ của ông nội Kỷ là còn giữ lại chút sắc xanh.
Trước cổng viện điều dưỡng, họ đúng lúc gặp được Triệu Sâm và Phương Hiểu tới thăm ông nội Kỷ theo thường lệ, bốn người cùng nhau vào.
Bà nội Kỷ thích hoa nên ông nội Kỷ liền thích trồng hoa.
Cho dù bây giờ ông lúc nhớ lúc quên nhưng ông vẫn giữ sở thích chăm hoa, ông làm một nhà kính trong viện điều dưỡng để trồng hoa.
Trong nhà kính có ghế nằm có bàn, khi ánh nắng chiếu qua tấm kính sẽ trở nên ấm áp.
Lại có thêm bốn thiếu niên, cảnh mùa đông hiếm khi thấy sức sống tràn đầy như vậy.
Cuộc sống hàng ngày của ông nội Kỷ rất có quy luật, sau khi nói chuyện với mấy đứa cháu thì đi ngủ trưa.
Trong nhà kính chỉ còn lại bốn thiếu niên.
"Bố cậu không tới đón Giao thừa với ông nội sao?" Khương Nam Thư thấy lạ.
Kỷ Phong Miên: "Ừ, năm nào cũng vậy, tôi tới viện điều dưỡng đón Tết với ông. Bố tôi đón Tết với đối tượng của ông, năm nay chắc cũng vậy."
Hắn dừng lại một hồi, "Thực ra bố tôi tính toán lén đưa dì An tới thăm, cậu biết đấy, ông tôi sau khi bị bệnh thì rất khó tính, trong trí nhớ của ông chỉ nhận mẹ tôi là con dâu."
Nói tới đây lông mày hắn nhếch lên, "Cô điều dưỡng chăm sóc ông tôi nói là ông tôi cầm chổi đuổi bố tôi ra ngoài, ông nói bố tôi dám nuôi người ở bên ngoài thì đừng gọi ông là bố."
Khương Nam Thư khẽ cười, anh nhớ tới tính cách của ông nội Kỷ là cũng có thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, họ thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.
Phong ca bị sao vậy? Không phải hắn ghét nhất là người khác nhắc tới chuyện gia đình hắn sao?
Không ngờ hôm nay Kỷ Phong Miên khi nhắc tới bố hắn lại có thể kể nhẹ nhàng thành một câu chuyện cười như vậy.
Bốn người lại nói chuyện thêm mấy câu.
Phương Hiểu vốn là người thân thiện, cậu ta đã nghe nói mấy ngày nay Kỷ Phong Miên ở nhà không đưa Khương Nam Thư đi chơi, cậu ta thấy rất tò mò.
"À phải, Khương Nam Thư, nghe nói mấy ngày nay Phong ca đưa cậu đi chơi mấy nơi vui chơi ở ab?"
"Ừ."
"Vậy cậu thấy ab thế nào?"
"Khá tốt." Khương Nam Thư trả lời. "Chỉ là quá lạnh, mùa hè chắc sẽ thoải mái hơn."
Kỷ Phong Miên tiếp lời: "Không phải cậu thi đại học B sao, vậy thì phải thích ứng với mùa đông ở đây, nhưng mà không sao, sau này khi tiết trời lạnh nhất thì chúng ta đi hải đảo chơi."
Hắn nói rất tự nhiên, dường như việc hai người dính nhau như hình với bóng là lẽ đương nhiên vậy.
Khi Khương Nam Thư nghe thấy đại học B thì lại nhớ ra anh chưa hỏi Kỷ Phong Miên muốn học trường nào. "Cậu thì tính thi trường nào?"
Trong tiểu thuyết Kỷ Phong Miên và anh là bạn học, hai người đều học luật.
Khương Nam Thư không hiểu tại sao hắn lại chọn học luật, một nghề phải giao lưu với nhiều người, thậm chí còn phải tiến sâu vào nơi xấu xí nhất trong tâm hồn con người.
"Khoa luật đại học B."
Khương Nam Thư hơi sững sờ, không ngờ Kỷ Phong Miên lại chọn chuyên ngành này.
Cốt truyện trong tiểu thuyết lẽ nào vẫn có quán tính? Nếu như vậy thì anh cũng vì điều gì đó mà không thể không chọn chuyên ngành này ư?
Không được, anh tuyệt đối không chấp nhận.
Kỷ Phong Miên lại hiểu nhầm ý của anh, "Cậu không tin tôi có thể thi được khoa này sao?"
"..." Khương Nam Thư im lặng một hồi, "Tôi chỉ cảm thấy cậu phải nâng cao khả năng đọc thuộc của bản thân, chuyên ngành luật cần có trí nhớ tốt."
Kỷ Phong Miên nhận ra vấn đề này thì với ngớ người. Qua một hồi hắn lại nói nhỏ, "Trí...trí nhớ tôi không tốt là có lý do."
"Hửm?"
"Lúc trước tôi có nói là tôi bị thương đúng chứ?"
Kỷ Phong Miên cảm thấy hiện tại tình bạn của hắn với Khương Nam Thư đã vô cùng ổn định, đạt tới trình độ có thể đón năm mới với nhau rồi, có một vài bí mật đương nhiên là phải chia sẻ.
Lời tới bên miệng hắn lại có hơi do dự, "Cậu phải bảo đảm là không được ghét tôi."
Khương Nam Thư: "Sao thế được, chúng ta là bạn thân nhất mà."
Nhận được bảo đảm Kỷ Phong Miên mới yên tâm, "Hồi trước tôi ra gặp tai nạn, quên mất một số chuyện, trí nhớ không tốt là do di chứng."
"Sao cơ?"
"Tôi không sao, chỉ là...trong đầu có cục máu bầm." Kỷ Phong Miên giơ tay chỉ chỉ, "Đầu não mà, kiểu gì cũng để lại di chứng."
Khương Nam Thư đã không còn biết lòng anh đang nghĩ gì, "Di chứng?"
"Ừ, trí nhớ tôi kém, tính khí cũng không thể khống chế là do di chứng." Kỷ Phong Miên nói tiếp, "Nhưng mà gần đây kiểm tra nói cục máu cầm có dấu hiệu tan đi, vài năm nữa nói không chừng sẽ khỏi."
Hắn không nói ra toàn bộ sự thật, dù sao thì Triệu Sâm và Phương Hiểu cũng còn ở đây, tình hình thật sự hắn không muốn nhiều người biết. Đợi có thời cơ thích hợp lại nói hết cho Khương Nam Thư biết sau.
"Thế nên cậu không thích học thuộc bài?" Khương Nam Thư nhíu mày.
"Ừ ừ."
Kỷ Phong Miên gật đầu lia lịa, hắn nghĩ có phải sau này sẽ không cần dậy sớm để học thuộc nữa không.
"Tôi thấy, bây giờ mới học kì 1 lớp 11, cậu chuyển về ban Tự nhiên vẫn còn kịp."
Kỷ Phong Miên ngớ người, "Hả, khó...khó lắm tôi mới trở thành bạn cùng bàn với cậu mà."
"Với trình độ hiện tại của cậu không thể thi đỗ đại học B."
Khương Nam Thư nhắc tới sự thật này một cách vô tình, lúc trước anh chỉ cho rằng mục tiêu của Kỷ Phong Miên là một trường đại học bình thường.
Với hoàn cảnh gia đình hắn thì thực ra học trường nào cũng không quan trọng. Nếu muốn thi đại học B thì phải lên kế hoạch hoàn hảo trước.
Kỷ Phong Miên chịu đả kích, "Khương Nam Thư, cậu!"
Hắn cũng chẳng biết hắn nôn nóng cái gì, tóm lại là tức giận, tức tới mức mà đứng phắt dậy.
Triệu Sâm gấp gáp kép góc áo của hắn, "Phong ca, bình tĩnh."
Ngay lúc này Kỷ Phong Miên lại nghe thấy Khương Nam Thư nói nhẹ nhàng, "Nhưng mà tôi rất muốn làm bạn học với cậu, không chỉ cấp ba mà còn cả đại..."
Anh nói rất khẽ, ngữ khí mang theo ý tứ không rõ ràng.
Đầu óc Kỷ Phong Miên mơ màng nói ra một câu. "Được, tôi chuyển."
"?"
Triệu Sâm và Phương Hiểu vô cùng ngạc nhiên, quả thực là khiến họ bị sốc cả năm.
Kỷ Phong Miên ấy à, là kiểu não cơ bắp, rất cứng đầu, hắn là người muốn là nhất định làm được.
Vậy mà chỉ bằng một câu nói thì hắn đã đổi ý?
Khương Nam Thư không biết cách cư xử của anh với Kỷ Phong Miên đã khiến Triệu Sâm và Phương Hiểu sốc tới mức nào, anh lấy điện thoại ra xem giờ.
"Kỷ Phong Miên..."
Kỷ Phong Miên trực tiếp trả lời, "Tời giờ đọc sách của cậu rồi à, cậu cứ vào trước đi, bọn tôi ở ngoài này là được."'
"Ừ, các cậu cứ nói chuyện đi." Khương Nam Thư đứng dậy đi vào phòng sách.
Đợi khi bóng dáng Khương Nam Thư biến mất thì Triệu Sâm mới lên tiếng hỏi, "Phong ca, mày...mày lạ lạ sao ấy? Mày vẫn là Phong ca mà bọn tao quen đấy chứ?"
"Gì đấy? Mày bị khùng hả?"
Kỷ Phong Miên ngả người dựa vào ghế, dáng vẻ lười nhác nhìn Triệu Sâm một cái.
Phương Hiểu vừa xướng vừa họa, "Tao nói này Phong ca, lúc nãy trông mày có hơi...giống bố tao."
Bố Phương Hiểu có tiếng là vợ quản chặt, Phương phu nhân nói đông ông không dám đi tây, ông còn rất tự đắc nói ông thế là tôn trọng vợ.
Kỷ Phong Miên ngước mắt lên, nhả ra mấy chữ, "Gọi bố đi."
"Nói thật đấy. " Triệu Sâm hỏi, "Mày thật sự định về trường rồi chuyển ban hả? Học ban Xã hội nửa năm rồi."
"Ừ." Kỷ Phong Miên nói, "Chuyện có gì đâu, tìm người học phụ đạo một thời gian là ok, với cả trước đấy tao tới lc cũng là vì cậu ấy, bây giờ đã đạt được mục tiêu, học ban xã hội hay tự nhiên cũng có gì khác nhau."
Phương Hiểu ngu người, "Vì...vì Khương Nam Thư? Hôm đó mày nhất kiến chung tình đấy hả?"
"Cái gì vậy mày, đừng có bôi nhọ tình bạn thuần khiết của bọn tao." Kỷ Phong Miên nhíu mày phản bác, "Tao với cậu ấy là anh em ruột khác cha khác mẹ."
"Thôi đi, tao với anh tao thấy nhau là ghét, đâu có thế này."
"Mày không hiểu đâu." Kỷ Phong Miên nhìn Phương Hiểu bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc rồi hắn quay sang hỏi Triệu Sâm, "À phải Sâm Tử, có chuyện muốn nhờ mày tư vấn."
Sau lần nhờ Triệu Sâm tư vấn, hắn chuyển nhà tới cách vách Khương Nam Thư, quan hệ giữa hai người quả nhiên lên hương.
Lần này sau khi gặp phải vấn đề, Kỷ Phong Miên lại nhớ ngay tới Triệu Sâm.
Từ lần Khương Nam Thư bị sốt nhập viện, quan hệ giữa họ lại có chút thay đổi.
Khương Nam Thư dường như đang né tránh tiếp xúc tứ chi với hắn.
Lúc trước khi hai người cùng nhau ngồi làm đề, Khương Nam Thư giảng đề cho hắn đều luôn ngồi rất gần, giảng bài rất chăm chú, vai sát vai cũng là chuyện thường. Những lúc khác, khi ngồi xem tv ở phòng khách hai người ngồi sát nhau cũng rất bình thường.
Nhưng sau khi xuất viện thì mọi thứ đã thay đổi.
Thái độ của Khương Nam Thư không đổi nhưng lại luôn chú ý không đụng chạm vào hắn.
Kỷ Phong Miên rất khó chịu, nhưng lại không biết xả sự khó chịu này đi đâu.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi cảm thấy có lẽ là do hắn hễ bị chạm vào là ngất nên đã dọa Khương Nam Thư.
Vẫn nên giải quyết vấn đề gốc rễ trước, nghĩ tới đây hắn liền hỏi thẳng Triệu Sâm, "Hễ tao tiếp xúc thân mật với bạn bè cùng giới là sẽ bị ngất, chuyện này là do đâu?"
Triệu Sâm hơi bất ngờ, không ngờ tới lại là vấn đề này.
Tính cách Kỷ Phong Miên rất kì lạ, tuy rất hào phóng vui lòng giúp đỡ, bạn bè cũng nhiều, nhưng hắn không thích bá vai bá cổ với người khác hay chơi mấy trò vỗ mông nhau của bọn con trai.
Trước đây bọn họ chỉ cho là hắn khó ở, bây giờ nghĩ lại dường như không phải như vậy.
"Tiếp xúc thân mật?" ánh mắt Triệu Sâm sáng lên, cậu ta ngồi thẳng người, "Đến mức độ nào?"
"Thì...không cẩn thận ôm eo này, chạm phải ngực này." Kỷ Phong Miên nói, "Là vô tình, nói chung là tiếp xúc da thịt, sau đó thì tao ngất đi."
"Thế à." Triệu Sâm xoa cằm chìm vào suy tư.
Qua một hồi cậu ta ngẩng đầu lên nói, "Phong ca, mày như vậy là chứng sợ đồng tính."
Kỷ Phong Miên: "Gì? Sợ đồng tính?"
Triệu Sâm nói: "Anh họ của tao cũng thế, lúc trước vào nhầm gay bar rồi bị hôn cho một cái, kết cục là ngất xỉu, sau này thì không thể đứng quá gần người cùng giới, đi khám bác sĩ tâm lý, thăm khám lâu thì họ nói anh họ tao là người mắc chứng sợ đồng tính nghiêm trọng."
Nào là gay với sợ đồng tính, đối với Kỷ Phong Miên mười bảy tuổi là một điều rất xa vời.
"Thế này nhé, Phong ca, mày thử nghĩ xem." Triệu Sâm hơi do dự, cậu ta thấy dường như tưởng tượng vẫn chưa đủ đô, cậu ta lôi điện thoại ra search một tấm ảnh.
Cậu ta chìa điện thoại ra trước mặt Kỷ Phong Miên, "Chính là thế này, mày tưởng tượng thử người này tới ôm mày rồi hôn mày..."
"Ọe." Kỷ Phong Miên đẩy bỏ điện thoại, "Cút cút cút, đừng khiến tao buồn nôn."
"Hehe." Triệu Sâm nhét điện thoại vào túi áo. "Vậy thì không sai, đây là cơ chế tự bảo vệ của đại não, mày còn là kiểu phản ứng rất nghiêm trọng."
"Là...thế ư?" Kỷ Phong Miên bán tín bán nghi, "Bệnh này có cần chữa không?"
Triệu Sâm: "Chữa cái gì? Mày cứ tránh đi là được...không ổn, vẫn nên cẩn thận một chút, mày chờ chút."
Sau khi xác nhận được "bệnh" của Kỷ Phong Miên, Triệu Sâm thân là bạn thân kiêm quân sư, cậu ta tìm đâu lấy được một file.
Câu ta không nói nhiều mà đưa thẳng cho Kỷ Phong Miên, "Phong ca, mày đọc kĩ cái sổ tay nhận diện đồng tính này đi, mày đúng là kiểu "miếng thịt ngon" ấy, tình trạng của mày lại nghiêm trọng như vậy thì cần phải nhanh chóng nhận ra đâu là những "số không" lắm chiêu trò đang ẩn nấp trong đám người.
Kỷ Phong Miên bán tín bán nghi, hắn mở file ra xem lướt một lượt.
Không xem không biết, càng xem hắn càng thấy quen.
Mở miệng ra là thích gọi anh đẹp trai là anh.
Không có chuyện gì cũng thích để lộ ra bạn đặc biệt hơn, đưa nước đưa trà sữa cho bạn, cố ý giữ lại đồ ăn vặt cho bạn.
Khi nói chuyện sẽ có nhiều động tác nhỏ, ví dụ như cúi đầu rồi ngước mắt nhìn bạn, cắn môi, đó là đang quyến rũ bạn.
"Đệch." Kỷ Phong Miên không nhịn nổi mắng một tiếng, "Đây chẳng phải là..."
"Ai?"
Triệu Sâm và Phương Hiểu đột nhiên dỏng tai lên nghe, mặt mày hóng hớt, lẽ nào bên cạnh Phong ca thật sự có một "số không" quỷ kế đa đoan bị tóm?
Đáng tiếc, chưa kịp đợi Kỷ Phong Miên nói ra thì ngoài sân có người đi vào.
Kỷ Quốc Hoa và một người phụ nữ quyến rũ khoảng 30 tuổi, ngoài ra còn có một thiếu niên trông trắng trẻo thanh tú.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, đại khái đã đoán ra được thân phận của hai người này, cả hai không hẹn mà cùng nhau nhìn Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên lại chẳng có biểu hiện gì, hắn chỉ đứng dậy chào hỏi một câu, "Bố, dì An."
"Ông nội đâu?"
"Đang ngủ trưa bên trong, tầm này chắc ông cũng sắp tỉnh rồi." Kỷ Phong Miên ngừng một chút, "Hôm nay tâm trạng ông khá tốt, chắc sẽ không cầm chổi đuổi bố đi đâu.."
Nụ cười trên mặt Kỷ Quốc Hoa cứng lại, "Nhạc Quân, em vào với anh, Tiểu Hạ, con ở ngoài này nói chuyện với anh trai đi."
Kỷ Quốc Hoa dẫn An Nhạc Quân vào trong nhà, An Khả Hạ thì ngồi ở bên ngoài.
Tính cách cậu ta rất tốt, cũng không sợ người lạ, vừa ngồi xuống đã cười híp mắt hỏi: "Anh ơi, hai bạn này là ai vậy?"
Kỷ Phong Miên lại nhíu mày, "Phải rồi, lần trước tôi bảo cậu đừng gọi Nam Thư là anh Khương, bây giờ tôi thấy cậu gọi tôi là anh cũng không được."
An Khả Hạ ngây người, "Tại sao? Chú Kỷ bảo em gọi như vậy..."
"Tôi sợ đồng tính, mấy "số không" quỷ kế đa đoan cứ mở mồm ra là anh anh em em. Tôi sợ tôi không chịu nổi kích thích mà ngất đi. Sâm Tử, bọn mày nói chuyện đi, tao đi làm đề đây."
Ném lại một câu như vậy, Kỷ Phong Miên cũng chẳng muốn dài dòng với An Khả Hạ, hắn quay người đi vào trong tìm Khương Nam Thư.
Bỏ lại ba người nhìn nhau, bầu không ngại ngùng.
____
Một vấn đề rất đơn giản, nhưng Kỷ Phong Miên lại không biết trả lời như thế nào.
Hắn không thể nói vì để gặp Khương Nam Thư trước 2 năm nên mới tới Lễ Châu được.
Hồi đầu khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại phát hiện bản thân đã quay về nhiều năm trước, quay trở lại lúc hắn 17 tuổi.
Cùng lúc đó, hắn của năm 17 tuổi không hề biến mất, cùng tồn tại với hắn trong một cơ thể.
Hai nhân cách độc lập lại liên quân với nhau.
Hắn ở thế hạ phong, chỉ có khi đêm đến mới thỉnh thoảng xuất hiện trong chốc lát.
Lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Kỷ Phong Miên chỉ nghĩ "phải đi Lễ Châu".
Không cần xuất hiện trước mắt Khương Nam Thư, không cần nói chuyện với Khương Nam Thư, chỉ cần có thể nhìn anh một cái, thấy Khương Nam Thư còn sống khỏe mạnh là hắn đã thỏa mãn rồi.
Hắn sẽ không đòi hỏi quá nhiều nữa, cũng không dám tiếp cận.
Một khi tiếp cận thì Kỷ Phong Miên sợ hắn sẽ không kìm nén được tình cảm.
Đời trước, cho dù hắn không đi tiễn Khương Nam Thư, cho dù sau khi Khương Nam Thư ra nước ngoài hắn làm như không nghe không hỏi.
Nhưng hắn từng giấu mọi người lén chạy ra nước ngoài chỉ vì muốn nhìn Khương Nam Thư một lần.
Sau khi chia tay, hắn không hẹn hò với ai, cũng chẳng có ý muốn kết hôn.
Kỷ Phong Miên không nghĩ rằng hắn có thể quên được Khương Nam Thư, đến hết đời hắn cũng không quên, hắn như vậy mà kết hôn sinh con hay hẹn hò thì thật vô trách nhiệm với người ta.
Hắn cho rằng bản thân sẽ cô độc tới già, chỉ có thể thỉnh thoảng ra nước ngoài nhìn Khương Nam Thư 1 lần giải nỗi khổ tương tư.
Có lẽ sau khi hai người đều đã già có thể ngồi xuống cùng nhau uống ly trà.
Thế là đủ rồi.
Bởi vì đây chính là điều mà Khương Nam Thư mong muốn, anh từng nói, tình cảm quá mãnh liệt khiến anh không biết phải làm sao.
Chỉ cần Khương Nam Thư sống theo ý muốn của mình, vậy là được rồi.
Ngờ đâu, cuối cùng lại âm dương cách biệt.
Kỷ Phong Miên hoàn toàn thất vọng, nhưng qua một cơn say hắn lại nhìn thấy hi vọng.
Hắn thật sự chỉ muốn nhìn một lần.
Không ngờ, sau khi "hắn" 17 tuổi làm bậy một hồi, hai người họ lại thành bạn cùng bàn, sau đó lại trở thành bạn bè thân thiết như bây giờ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Khương Nam Thư cắn một miếng táo, anh cũng không chờ được câu trả lời của Kỷ Phong Miên.
Lẽ nào thật sự là lý do khá phức tạp nên không thể nói thẳng ra cho anh biết?
Nếu lời An Khả Hạ nói là thật, cái gọi là sức hút giữa nam chính công thụ trong tiểu thuyết là định mệnh, vậy thì anh phải điều chỉnh lại cách ở chung giữa bạn bè.
"Nếu không tiện nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi." anh nói nhẹ nhàng.
Kỷ Phong Miên hồi thần, hắn thấy Khương Nam Thư rủ mắt nhìn quả táo trong tay thì chợt thấy hoảng hốt.
Không được, hắn luôn không biết Khương Nam Thư đang nghĩ gì, trực giác nói cho hắn biết nếu cứ thế này thì tình hình sẽ trở nên tệ hơn.
Ngay lúc này, một giọng nói gắt gỏng hiện lên trong đầu.
"Ngu ngốc. Cút sang một bên, để tao!"
Sau đó, hắn mất đi quyền khống chế cơ thể. Khác với mọi lần, ý thức hắn vẫn tỉnh táo, hắn và bản thân 17 tuổi cùng đối mặt với Khương Nam Thư.
"Không giấu giếm cậu, ban đầu là vì tôi muốn trả thù."
Khương Nam Thư hơi sững sờ, "Trả thù?"
Kỷ Phong Miên 17 tuổi nói rất trôi chảy, "Cái ngày ở tiệm thú cưng, tôi có tặng cậu 1 tấm thẻ triệt sản cả đời, vậy mà cậu đến tên cũng chẳng thèm nói cho tôi."
"Rồi sao?" Khương Nam Thư thật sự không hiểu nổi.
Chỉ vì một cái tên mà chuyển tới Ngũ trung? Lý do này....thật đúng là ngớ ngẩn.
Nhưng điều này do Kỷ Phong Miên nói lại chẳng hề kì lạ.
"Đương nhiên, tôi là một người không đạt được mục đích thì sẽ không từ bỏ, nhìn thấy áo đồng phục cậu mặc ngày đó, tôi nghĩ, chuyển đến trường cậu là có thể biết tên rồi, hơn nữa, nếu nhìn thấy tôi rồi cậu có còn làm màu..."
"Làm màu?"
"A...không không phải..."
Kỷ Phong Miên trong đầu nói nói: "Ngu ngốc."
Kỷ Phong Miên 17 tuổi: "..." Thôi rồi, lỡ mồm rồi.
Không ngờ Khương Nam Thư nhìn hắn một lát rồi đột nhiên bật cười.
"Lý do rất hợp với cậu."
"Cậu không tin à?"
"Không, tôi tin, ngược lại là lúc này tôi đã nghĩ nhiều."
Kỷ Phong Miên cảm thấy chuyện này nói rõ ràng vậy là được rồi, hắn đang tính đổi chủ đề sang giao thừa thì lại bị "hắn" buổi tối cướp quyền kiểm soát.
"Cậu nghĩ nhiều gì vậy?" Kỷ Phong Miên đột nhiên sáng dạ, hắn thấy phải làm rõ vấn đề này.
Trước đây có rất nhiều chuyện dính tới An Khả Hạ là sẽ đi sang hướng đi kì lạ.
Đời trước, Kỷ Phong Miên gặp lại Khương Nam Thư khi học đại học, hai người học chung một khoa, còn là bạn cùng phòng.
Chỉ là khi đó Khương Nam Thư đã rất lạnh lùng và đóng kín mình, ngoài việc đằm mình trong đống sách hiến pháp ở thư viện để chuẩn bị cho kì thi tư pháp thì dường như anh chẳng còn sở thích nào khác.
Kỷ Phong Miên trước giờ không hiểu được suy nghĩ của Khương Nam Thư, thời gian duy nhất có thể tiếp cận anh là khi cùng nhau ngồi trong thư viện.
"An Khả Hạ nói, cậu tới Ngũ trung lc là vì cậu ta." Khương Nam Thư nói.
"...Cái đ*o!"
Vào ban ngày hắn vẫn không tranh lại được bản thân 17 tuổi, nhoáng một cái lại bị đẩy về tầng ý thức.
Kỷ Phong Miên tức giận, "Đầu cậu ta có vấn đề hay sao? Tôi còn chẳng biết cậu ta là ai sao có thể chuyển tới đây vì cậu ta chứ!"
Nói tới đây hắn lại nhớ tới chuyện khác, "Đúng rồi, còn có cốc trà sữa nữa, tôi tưởng là cậu mua cho tôi nên mới uống, sau mới biết là cậu ta mua, tôi đã trả cậu ta tiền rồi."
Khương Nam Thư không để ý chuyện uống trà sữa, "Cậu biết trà sữa là do cậu ta mua?"
Kỷ Phong Miên gật đầu, vào lúc này cái đầu não cá vàng của hắn không hiểu sao lại nhớ rất rõ ràng.
"Chính là cái lần tôi đi chơi bóng còn cậu về trước đó, cậu ta chạy tới đưa tôi trà sữa, bảo là vị giống với lần trước, còn nói cậu quên nói cho tôi biết là cậu ta đưa."
"..."
Trong lòng Khương Nam Thư có hơi phức tạp, anh cũng hiểu sơ sơ thế nào là trà xanh rồi.
Anh ngước nhìn hắn, ngữ khí có vẻ không chắc chắn, "Lúc đó là cậu ta nói không muốn để cậu biết, không phải tôi cố ý không nói đâu."
"Tôi bảo mà, người này có vấn đề! Nên cách cậu ta xa một chút. " Kỷ Phong Miên dừng một chốc lại nói. "Cậu cũng đừng để ý cậu ta, đúng là điên."
Khương Nam Thư hơi ngỡ ngàng, anh không ngờ những chiêu trò trà xanh cao siêu trong tiểu thuyết lại bị phá vỡ bằng cách đơn giản thô bạo như vậy.
Có lẽ sau này nên ở chung như vậy mới càng hợp với anh và Kỷ Phong Miên?
***
Sau khi xuất viện, Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư ở nhà chơi mấy ngày.
Khương Nam Thư rất quen thuộc với cuộc sống như vậy, đọc sách làm đề thôi.
Cho đến ngày giao thừa anh mới lại ra ngoài.
Mới sáng sớm Kỷ Phong Miên và Khương Nam Thư đã xách túi lớn túi nhỏ đi tới viện điều dưỡng.
Tầm này ở ab rất ít xe cộ, hàng cây hai bên đường rụng sạch lá, không nhìn thấy chút màu xanh nào. Bầu trời xám xịt, ánh nắng ấm áp bị nuốt trọn nhìn bầu không khí có vẻ ảm đạm.
Bên trong viện điều dưỡng cũng như vậy, suy chỉ có cái sân nhỏ của ông nội Kỷ là còn giữ lại chút sắc xanh.
Trước cổng viện điều dưỡng, họ đúng lúc gặp được Triệu Sâm và Phương Hiểu tới thăm ông nội Kỷ theo thường lệ, bốn người cùng nhau vào.
Bà nội Kỷ thích hoa nên ông nội Kỷ liền thích trồng hoa.
Cho dù bây giờ ông lúc nhớ lúc quên nhưng ông vẫn giữ sở thích chăm hoa, ông làm một nhà kính trong viện điều dưỡng để trồng hoa.
Trong nhà kính có ghế nằm có bàn, khi ánh nắng chiếu qua tấm kính sẽ trở nên ấm áp.
Lại có thêm bốn thiếu niên, cảnh mùa đông hiếm khi thấy sức sống tràn đầy như vậy.
Cuộc sống hàng ngày của ông nội Kỷ rất có quy luật, sau khi nói chuyện với mấy đứa cháu thì đi ngủ trưa.
Trong nhà kính chỉ còn lại bốn thiếu niên.
"Bố cậu không tới đón Giao thừa với ông nội sao?" Khương Nam Thư thấy lạ.
Kỷ Phong Miên: "Ừ, năm nào cũng vậy, tôi tới viện điều dưỡng đón Tết với ông. Bố tôi đón Tết với đối tượng của ông, năm nay chắc cũng vậy."
Hắn dừng lại một hồi, "Thực ra bố tôi tính toán lén đưa dì An tới thăm, cậu biết đấy, ông tôi sau khi bị bệnh thì rất khó tính, trong trí nhớ của ông chỉ nhận mẹ tôi là con dâu."
Nói tới đây lông mày hắn nhếch lên, "Cô điều dưỡng chăm sóc ông tôi nói là ông tôi cầm chổi đuổi bố tôi ra ngoài, ông nói bố tôi dám nuôi người ở bên ngoài thì đừng gọi ông là bố."
Khương Nam Thư khẽ cười, anh nhớ tới tính cách của ông nội Kỷ là cũng có thể tưởng tượng ra cảnh đó.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, họ thấy trong mắt nhau sự kinh ngạc.
Phong ca bị sao vậy? Không phải hắn ghét nhất là người khác nhắc tới chuyện gia đình hắn sao?
Không ngờ hôm nay Kỷ Phong Miên khi nhắc tới bố hắn lại có thể kể nhẹ nhàng thành một câu chuyện cười như vậy.
Bốn người lại nói chuyện thêm mấy câu.
Phương Hiểu vốn là người thân thiện, cậu ta đã nghe nói mấy ngày nay Kỷ Phong Miên ở nhà không đưa Khương Nam Thư đi chơi, cậu ta thấy rất tò mò.
"À phải, Khương Nam Thư, nghe nói mấy ngày nay Phong ca đưa cậu đi chơi mấy nơi vui chơi ở ab?"
"Ừ."
"Vậy cậu thấy ab thế nào?"
"Khá tốt." Khương Nam Thư trả lời. "Chỉ là quá lạnh, mùa hè chắc sẽ thoải mái hơn."
Kỷ Phong Miên tiếp lời: "Không phải cậu thi đại học B sao, vậy thì phải thích ứng với mùa đông ở đây, nhưng mà không sao, sau này khi tiết trời lạnh nhất thì chúng ta đi hải đảo chơi."
Hắn nói rất tự nhiên, dường như việc hai người dính nhau như hình với bóng là lẽ đương nhiên vậy.
Khi Khương Nam Thư nghe thấy đại học B thì lại nhớ ra anh chưa hỏi Kỷ Phong Miên muốn học trường nào. "Cậu thì tính thi trường nào?"
Trong tiểu thuyết Kỷ Phong Miên và anh là bạn học, hai người đều học luật.
Khương Nam Thư không hiểu tại sao hắn lại chọn học luật, một nghề phải giao lưu với nhiều người, thậm chí còn phải tiến sâu vào nơi xấu xí nhất trong tâm hồn con người.
"Khoa luật đại học B."
Khương Nam Thư hơi sững sờ, không ngờ Kỷ Phong Miên lại chọn chuyên ngành này.
Cốt truyện trong tiểu thuyết lẽ nào vẫn có quán tính? Nếu như vậy thì anh cũng vì điều gì đó mà không thể không chọn chuyên ngành này ư?
Không được, anh tuyệt đối không chấp nhận.
Kỷ Phong Miên lại hiểu nhầm ý của anh, "Cậu không tin tôi có thể thi được khoa này sao?"
"..." Khương Nam Thư im lặng một hồi, "Tôi chỉ cảm thấy cậu phải nâng cao khả năng đọc thuộc của bản thân, chuyên ngành luật cần có trí nhớ tốt."
Kỷ Phong Miên nhận ra vấn đề này thì với ngớ người. Qua một hồi hắn lại nói nhỏ, "Trí...trí nhớ tôi không tốt là có lý do."
"Hửm?"
"Lúc trước tôi có nói là tôi bị thương đúng chứ?"
Kỷ Phong Miên cảm thấy hiện tại tình bạn của hắn với Khương Nam Thư đã vô cùng ổn định, đạt tới trình độ có thể đón năm mới với nhau rồi, có một vài bí mật đương nhiên là phải chia sẻ.
Lời tới bên miệng hắn lại có hơi do dự, "Cậu phải bảo đảm là không được ghét tôi."
Khương Nam Thư: "Sao thế được, chúng ta là bạn thân nhất mà."
Nhận được bảo đảm Kỷ Phong Miên mới yên tâm, "Hồi trước tôi ra gặp tai nạn, quên mất một số chuyện, trí nhớ không tốt là do di chứng."
"Sao cơ?"
"Tôi không sao, chỉ là...trong đầu có cục máu bầm." Kỷ Phong Miên giơ tay chỉ chỉ, "Đầu não mà, kiểu gì cũng để lại di chứng."
Khương Nam Thư đã không còn biết lòng anh đang nghĩ gì, "Di chứng?"
"Ừ, trí nhớ tôi kém, tính khí cũng không thể khống chế là do di chứng." Kỷ Phong Miên nói tiếp, "Nhưng mà gần đây kiểm tra nói cục máu cầm có dấu hiệu tan đi, vài năm nữa nói không chừng sẽ khỏi."
Hắn không nói ra toàn bộ sự thật, dù sao thì Triệu Sâm và Phương Hiểu cũng còn ở đây, tình hình thật sự hắn không muốn nhiều người biết. Đợi có thời cơ thích hợp lại nói hết cho Khương Nam Thư biết sau.
"Thế nên cậu không thích học thuộc bài?" Khương Nam Thư nhíu mày.
"Ừ ừ."
Kỷ Phong Miên gật đầu lia lịa, hắn nghĩ có phải sau này sẽ không cần dậy sớm để học thuộc nữa không.
"Tôi thấy, bây giờ mới học kì 1 lớp 11, cậu chuyển về ban Tự nhiên vẫn còn kịp."
Kỷ Phong Miên ngớ người, "Hả, khó...khó lắm tôi mới trở thành bạn cùng bàn với cậu mà."
"Với trình độ hiện tại của cậu không thể thi đỗ đại học B."
Khương Nam Thư nhắc tới sự thật này một cách vô tình, lúc trước anh chỉ cho rằng mục tiêu của Kỷ Phong Miên là một trường đại học bình thường.
Với hoàn cảnh gia đình hắn thì thực ra học trường nào cũng không quan trọng. Nếu muốn thi đại học B thì phải lên kế hoạch hoàn hảo trước.
Kỷ Phong Miên chịu đả kích, "Khương Nam Thư, cậu!"
Hắn cũng chẳng biết hắn nôn nóng cái gì, tóm lại là tức giận, tức tới mức mà đứng phắt dậy.
Triệu Sâm gấp gáp kép góc áo của hắn, "Phong ca, bình tĩnh."
Ngay lúc này Kỷ Phong Miên lại nghe thấy Khương Nam Thư nói nhẹ nhàng, "Nhưng mà tôi rất muốn làm bạn học với cậu, không chỉ cấp ba mà còn cả đại..."
Anh nói rất khẽ, ngữ khí mang theo ý tứ không rõ ràng.
Đầu óc Kỷ Phong Miên mơ màng nói ra một câu. "Được, tôi chuyển."
"?"
Triệu Sâm và Phương Hiểu vô cùng ngạc nhiên, quả thực là khiến họ bị sốc cả năm.
Kỷ Phong Miên ấy à, là kiểu não cơ bắp, rất cứng đầu, hắn là người muốn là nhất định làm được.
Vậy mà chỉ bằng một câu nói thì hắn đã đổi ý?
Khương Nam Thư không biết cách cư xử của anh với Kỷ Phong Miên đã khiến Triệu Sâm và Phương Hiểu sốc tới mức nào, anh lấy điện thoại ra xem giờ.
"Kỷ Phong Miên..."
Kỷ Phong Miên trực tiếp trả lời, "Tời giờ đọc sách của cậu rồi à, cậu cứ vào trước đi, bọn tôi ở ngoài này là được."'
"Ừ, các cậu cứ nói chuyện đi." Khương Nam Thư đứng dậy đi vào phòng sách.
Đợi khi bóng dáng Khương Nam Thư biến mất thì Triệu Sâm mới lên tiếng hỏi, "Phong ca, mày...mày lạ lạ sao ấy? Mày vẫn là Phong ca mà bọn tao quen đấy chứ?"
"Gì đấy? Mày bị khùng hả?"
Kỷ Phong Miên ngả người dựa vào ghế, dáng vẻ lười nhác nhìn Triệu Sâm một cái.
Phương Hiểu vừa xướng vừa họa, "Tao nói này Phong ca, lúc nãy trông mày có hơi...giống bố tao."
Bố Phương Hiểu có tiếng là vợ quản chặt, Phương phu nhân nói đông ông không dám đi tây, ông còn rất tự đắc nói ông thế là tôn trọng vợ.
Kỷ Phong Miên ngước mắt lên, nhả ra mấy chữ, "Gọi bố đi."
"Nói thật đấy. " Triệu Sâm hỏi, "Mày thật sự định về trường rồi chuyển ban hả? Học ban Xã hội nửa năm rồi."
"Ừ." Kỷ Phong Miên nói, "Chuyện có gì đâu, tìm người học phụ đạo một thời gian là ok, với cả trước đấy tao tới lc cũng là vì cậu ấy, bây giờ đã đạt được mục tiêu, học ban xã hội hay tự nhiên cũng có gì khác nhau."
Phương Hiểu ngu người, "Vì...vì Khương Nam Thư? Hôm đó mày nhất kiến chung tình đấy hả?"
"Cái gì vậy mày, đừng có bôi nhọ tình bạn thuần khiết của bọn tao." Kỷ Phong Miên nhíu mày phản bác, "Tao với cậu ấy là anh em ruột khác cha khác mẹ."
"Thôi đi, tao với anh tao thấy nhau là ghét, đâu có thế này."
"Mày không hiểu đâu." Kỷ Phong Miên nhìn Phương Hiểu bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc rồi hắn quay sang hỏi Triệu Sâm, "À phải Sâm Tử, có chuyện muốn nhờ mày tư vấn."
Sau lần nhờ Triệu Sâm tư vấn, hắn chuyển nhà tới cách vách Khương Nam Thư, quan hệ giữa hai người quả nhiên lên hương.
Lần này sau khi gặp phải vấn đề, Kỷ Phong Miên lại nhớ ngay tới Triệu Sâm.
Từ lần Khương Nam Thư bị sốt nhập viện, quan hệ giữa họ lại có chút thay đổi.
Khương Nam Thư dường như đang né tránh tiếp xúc tứ chi với hắn.
Lúc trước khi hai người cùng nhau ngồi làm đề, Khương Nam Thư giảng đề cho hắn đều luôn ngồi rất gần, giảng bài rất chăm chú, vai sát vai cũng là chuyện thường. Những lúc khác, khi ngồi xem tv ở phòng khách hai người ngồi sát nhau cũng rất bình thường.
Nhưng sau khi xuất viện thì mọi thứ đã thay đổi.
Thái độ của Khương Nam Thư không đổi nhưng lại luôn chú ý không đụng chạm vào hắn.
Kỷ Phong Miên rất khó chịu, nhưng lại không biết xả sự khó chịu này đi đâu.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui rồi cảm thấy có lẽ là do hắn hễ bị chạm vào là ngất nên đã dọa Khương Nam Thư.
Vẫn nên giải quyết vấn đề gốc rễ trước, nghĩ tới đây hắn liền hỏi thẳng Triệu Sâm, "Hễ tao tiếp xúc thân mật với bạn bè cùng giới là sẽ bị ngất, chuyện này là do đâu?"
Triệu Sâm hơi bất ngờ, không ngờ tới lại là vấn đề này.
Tính cách Kỷ Phong Miên rất kì lạ, tuy rất hào phóng vui lòng giúp đỡ, bạn bè cũng nhiều, nhưng hắn không thích bá vai bá cổ với người khác hay chơi mấy trò vỗ mông nhau của bọn con trai.
Trước đây bọn họ chỉ cho là hắn khó ở, bây giờ nghĩ lại dường như không phải như vậy.
"Tiếp xúc thân mật?" ánh mắt Triệu Sâm sáng lên, cậu ta ngồi thẳng người, "Đến mức độ nào?"
"Thì...không cẩn thận ôm eo này, chạm phải ngực này." Kỷ Phong Miên nói, "Là vô tình, nói chung là tiếp xúc da thịt, sau đó thì tao ngất đi."
"Thế à." Triệu Sâm xoa cằm chìm vào suy tư.
Qua một hồi cậu ta ngẩng đầu lên nói, "Phong ca, mày như vậy là chứng sợ đồng tính."
Kỷ Phong Miên: "Gì? Sợ đồng tính?"
Triệu Sâm nói: "Anh họ của tao cũng thế, lúc trước vào nhầm gay bar rồi bị hôn cho một cái, kết cục là ngất xỉu, sau này thì không thể đứng quá gần người cùng giới, đi khám bác sĩ tâm lý, thăm khám lâu thì họ nói anh họ tao là người mắc chứng sợ đồng tính nghiêm trọng."
Nào là gay với sợ đồng tính, đối với Kỷ Phong Miên mười bảy tuổi là một điều rất xa vời.
"Thế này nhé, Phong ca, mày thử nghĩ xem." Triệu Sâm hơi do dự, cậu ta thấy dường như tưởng tượng vẫn chưa đủ đô, cậu ta lôi điện thoại ra search một tấm ảnh.
Cậu ta chìa điện thoại ra trước mặt Kỷ Phong Miên, "Chính là thế này, mày tưởng tượng thử người này tới ôm mày rồi hôn mày..."
"Ọe." Kỷ Phong Miên đẩy bỏ điện thoại, "Cút cút cút, đừng khiến tao buồn nôn."
"Hehe." Triệu Sâm nhét điện thoại vào túi áo. "Vậy thì không sai, đây là cơ chế tự bảo vệ của đại não, mày còn là kiểu phản ứng rất nghiêm trọng."
"Là...thế ư?" Kỷ Phong Miên bán tín bán nghi, "Bệnh này có cần chữa không?"
Triệu Sâm: "Chữa cái gì? Mày cứ tránh đi là được...không ổn, vẫn nên cẩn thận một chút, mày chờ chút."
Sau khi xác nhận được "bệnh" của Kỷ Phong Miên, Triệu Sâm thân là bạn thân kiêm quân sư, cậu ta tìm đâu lấy được một file.
Câu ta không nói nhiều mà đưa thẳng cho Kỷ Phong Miên, "Phong ca, mày đọc kĩ cái sổ tay nhận diện đồng tính này đi, mày đúng là kiểu "miếng thịt ngon" ấy, tình trạng của mày lại nghiêm trọng như vậy thì cần phải nhanh chóng nhận ra đâu là những "số không" lắm chiêu trò đang ẩn nấp trong đám người.
Kỷ Phong Miên bán tín bán nghi, hắn mở file ra xem lướt một lượt.
Không xem không biết, càng xem hắn càng thấy quen.
Mở miệng ra là thích gọi anh đẹp trai là anh.
Không có chuyện gì cũng thích để lộ ra bạn đặc biệt hơn, đưa nước đưa trà sữa cho bạn, cố ý giữ lại đồ ăn vặt cho bạn.
Khi nói chuyện sẽ có nhiều động tác nhỏ, ví dụ như cúi đầu rồi ngước mắt nhìn bạn, cắn môi, đó là đang quyến rũ bạn.
"Đệch." Kỷ Phong Miên không nhịn nổi mắng một tiếng, "Đây chẳng phải là..."
"Ai?"
Triệu Sâm và Phương Hiểu đột nhiên dỏng tai lên nghe, mặt mày hóng hớt, lẽ nào bên cạnh Phong ca thật sự có một "số không" quỷ kế đa đoan bị tóm?
Đáng tiếc, chưa kịp đợi Kỷ Phong Miên nói ra thì ngoài sân có người đi vào.
Kỷ Quốc Hoa và một người phụ nữ quyến rũ khoảng 30 tuổi, ngoài ra còn có một thiếu niên trông trắng trẻo thanh tú.
Triệu Sâm và Phương Hiểu nhìn nhau, đại khái đã đoán ra được thân phận của hai người này, cả hai không hẹn mà cùng nhau nhìn Kỷ Phong Miên.
Kỷ Phong Miên lại chẳng có biểu hiện gì, hắn chỉ đứng dậy chào hỏi một câu, "Bố, dì An."
"Ông nội đâu?"
"Đang ngủ trưa bên trong, tầm này chắc ông cũng sắp tỉnh rồi." Kỷ Phong Miên ngừng một chút, "Hôm nay tâm trạng ông khá tốt, chắc sẽ không cầm chổi đuổi bố đi đâu.."
Nụ cười trên mặt Kỷ Quốc Hoa cứng lại, "Nhạc Quân, em vào với anh, Tiểu Hạ, con ở ngoài này nói chuyện với anh trai đi."
Kỷ Quốc Hoa dẫn An Nhạc Quân vào trong nhà, An Khả Hạ thì ngồi ở bên ngoài.
Tính cách cậu ta rất tốt, cũng không sợ người lạ, vừa ngồi xuống đã cười híp mắt hỏi: "Anh ơi, hai bạn này là ai vậy?"
Kỷ Phong Miên lại nhíu mày, "Phải rồi, lần trước tôi bảo cậu đừng gọi Nam Thư là anh Khương, bây giờ tôi thấy cậu gọi tôi là anh cũng không được."
An Khả Hạ ngây người, "Tại sao? Chú Kỷ bảo em gọi như vậy..."
"Tôi sợ đồng tính, mấy "số không" quỷ kế đa đoan cứ mở mồm ra là anh anh em em. Tôi sợ tôi không chịu nổi kích thích mà ngất đi. Sâm Tử, bọn mày nói chuyện đi, tao đi làm đề đây."
Ném lại một câu như vậy, Kỷ Phong Miên cũng chẳng muốn dài dòng với An Khả Hạ, hắn quay người đi vào trong tìm Khương Nam Thư.
Bỏ lại ba người nhìn nhau, bầu không ngại ngùng.
____